Chương 204: Tiếng nói
Canh Tân
02/10/2013
Sắc trời đã tối, trong Khai Phong đèn rực rỡ mới lên.
Lại một đêm Bất Dạ Thành (thành phố không đêm), Đông Kinh ồn ào náo nhiệt dưới ánh đèn mê ly lộ ra vẻ mộng hoa thê lương.
Lý Dật Phong và Trần Đông đi rồi, y cũng không nói với Ngọc Doãn là y quyết định như nào, điều này làm cho Ngọc Doãn hoặc nhiều hoặc ít, có chút thất vọng.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn có thể hiểu được.
Trong xương cốt Lý Dật Phong vẫn là một người có tình nghĩa.
Bằng không, y cũng sẽ không phản đối lúc đám người Ngô Cách đá văng hắn ra ngoài, càng không đích thân đến nhà, khẩn cầu Ngọc Doãn tha thứ. Chỉ có điều người này quá tình nghĩa mà sẽ bị hủy ở hai chữ tình nghĩa.
Mặc kệ Lý Dật Phong quyết định như nào, dù sao Ngọc Doãn cũng đã có suy tính.
Nếu y và Chu Huyến không chịu, thì hắn sẽ tìm người khác làm việc này. Hắn không biết nhiều đại nhân vật, tuy nhiên lại có nhiều mối quan hệ, ví dụ như Cao Nha Nội, ví dụ như Liễu Thanh, đây cũng là một điều thuận lợi.
Liễu Thanh tuy chỉ là một thương nhân nhưng lại có nhiều cách thức quan hệ.
Đơn giản việc này, Ngọc Doãn không tin Liễu Thanh không làm được. Về phần tờ báo này chưa chắc đã không xử lý được. Hắn ít nhất có thể thông qua phương thức này để đề xuất cảnh cáo người dân Khai Phong và nhân sĩ trí thức biết được dã tâm của người Nữ Chân đối với Đại Tống.
Một người ngồi ở trong đình viện nhắm mắt lại, tai nghe tiếng chuông hoàng hôn truyền đến.
Ám Kim ăn no bụng đi lòng vòng quanh sân. Con ngựa già này thật sự đã thành tinh, tuy rằng đình viện này không lớn nhưng ngày nào nó cũng đi bộ mấy chục vòng để hoạt động thân thể. Ngọc Doãn đứng lên, đi đến bên cạnh Ám Kim, vỗ vỗ đầu nó. Ở mãi trong sân cũng không phải cách, ngày mai sẽ dẫn nó ra ngoài thành tản bộ.
Đúng rồi, tiện thể đi xem lò mổ, sau đó đi thăm Ngưu Cao một chút.
- Tiểu Ất, đám người Đại Lang đi rồi ư?
Yến Nô cầm một hộp đồ ăn,còn có một hũ Hoàng Đô Xuân năm cân về, thấy Ngọc Doãn dắt ngựa đi lại trong đình viện, thức ăn trên bàn hầu như chưa đụng đến, mà cũng chẳng thấy Lý Dật Phong và Trần Đông đâu.
- Ừ, đi rồi!
Yến Nô đặt hộp thức ăn xuống, sau đó dọn đồ ăn trên bàn.
- Tiểu Ất, các huynh cãi nhau à?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, khẽ mỉm cười:
- Không hẳn là cãi nhau, chỉ là không hợp nhau thôi. Dù sao Đại Lang cũng là con cháu quan lại, có đôi khi suy xét sự việc khó tránh khỏi sẽ có chủ ý của hắn. Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu dân, sao có thể sánh bằng?
Ngọc Doãn thở dài.
Trong thâm tâm tràn ngập sự phiền muộn.
Xuất thân thật sự quan trọng đến vậy sao? Công danh trở thành khoảng cách cho bất cứ mối quan hệ nào sao?
Mặc dù là người của hai thế giới, nhưng Ngọc Doãn vẫn cảm thấy khó chấp nhận nổi việc này. Trong nội tâm không phiền muộn thì là gạt người.
Yến Nô nghe giọng điệu oán trách của hắn thì đi tới vòng ôm lấy lưng hắn.
Nàng áp má vào lưng hắn, nói nhỏ:
- Tiểu Ất ca chớ so đo việc này, mặc kệ thế nào, Đại Lang cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều.
- Ta biết!
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, xoay người, nhẹ nhàng ôm Yến Nô vào lòng.
Người ta thường nói “bách vô nhất dụng thị thư sinh” quả nhiên không sai chút nào. Đám người Lý Dật Phong là một vòng tròn mà người bình thường khó có thể đi vào được. Tuy nhiên như thế thì sao? Dựa vào tài đánh đàn của ta, dựa vào hơn chín trăm năm kinh nghiệm của ta sao không thể mở ra một con đường khác. Không chỉ cho ta, còn vì Yến Nô, vì những huynh đệ đi theo ta....
(Bách vô nhất dụng thị thư sinh: Trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh)
***
Một đêm này Ngọc Doãn mất ngủ.
Trong đầu hỗn loạn những khuôn mặt.
Trong chốc lát Yến Nô,lát sau là Dư Lê Yến, rồi sau đó lại biến thành Phùng Tranh, cuối cùng lại biến thành núi thây biển máu.
Mà Lý Dật Phong cũng một đêm mất ngủ.
Sau khi y và Trần Đông chia tay, về đến nhà y cũng không thiết ăn cơm, cứ ngây ngốc ngồi trong thư phòng.
Đề nghị của Ngọc Doãn khiến y giật mình. Tuy rằng bản thân đã nghĩ tới mọi khả năng, nhưng không ngờ Ngọc Doãn lại bảo y dứt bỏ ba người Ngô Cách kia đi.
Vậy thì chẳng khác gì lúc trước y đã đá văng Ngọc Doãn đi, mà nay bảo y gạt bỏ ba người Ngô Cách, trong lòng Lý Dật Phong cũng không biết nên làm như nào.
Đương nhiên y biết Ngọc Doãn làm vậy là có nguyên nhân.
Ngọc Doãn lo lắng sau này sẽ nảy sinh mâu thuẫn!
Nhưng làm như vậy, Lý Dật Phong sao có thể nhẫn tâm? Công báo Khai Phong làm lâu như vậy, nên y rất rõ đám người Từ Quỹ cũng đã đầu tư nhiều tâm huyết vào đó, ngày đêm thật sự vất vả. Nhưng kết quả là giờ lại gạt bỏ bọn họ ra? Lý Dật Phong y không thể làm thế được, y làm như thế, ngày sau sao còn mặt mũi đối mặt với đám người Từ Quỹ, Ngô Cách và Lý Nhược Hư chứ?
Nhưng không gạt bỏ ba người này, công báo Khai Phong sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Đây cũng không phải là kết quả mà Lý Dật Phong muốn thấy.
Đối với chủ ý này của Ngọc Doãn, Lý Dật Phong vô cùng tán thành. Y thậm chí còn loáng thoáng nhận ra được tâm tư của Ngọc Doãn: là thông qua công báo Khai Phong để truyền bá tư tưởng của bọn họ. Ví dụ như tư tưởng chiến phái, ví dụ như sự uy hiếp của người Nữ Chân.
Đây vốn là một chuyện tốt, không ngờ lại trở thành cục diện hỗn loạn thế này.
Lý Dật Phong nghĩ tới những điều này thì càng đau đầu.
Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
- Đại Lang có tâm sự?
Ngay lúc Lý Dật Phong đang rối rắm, chợt nghe sau lưng có thanh âm trầm thấp.
Y quay đầu lại, thấy Lý Cương mặc y phục hàng ngày đang đứng ngay sau y.
Lý Dật Phong vội vàng khom người nói:
- Thỉnh an phụ thân đại nhân.
- Ừm, giờ đang ở nhà, không cần nhiều quy củ.
Mẹ con nói cho ta biết hình như con gặp phiền toái gì đó, nếu không ngại thì nói ra.
Lý Cương không cao nhưng lại khá vạm vỡ.
Khuôn mặt vuông toát lên khí chất kiên cường.
Lý Dật Phong giống mẹ nhiều hơn giống cha. Gương mặt góc cạnh lại khá mềm, không rõ nét như Lý Cương. Tuy nhiên nhìn tổng thể vẫn nhận ra hai người này là cha con. Lý Cương ngồi xuống, lấy tay chỉ quyển sách trên bàn của Lý Dật Phong, cười ha hả nói:
- Ta thấy con cứ cầm quyển sách này rất lâu mà không lật trang nào, không phải có tâm sự thì là cái gì? Thế nào, có phải công báo của con gặp phiền toái gì đúng không?
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Lý Cương liếc mắt một cái đã nhận ra Lý Dật Phong có tâm sự.
Lý Dật Phong do dự một chút, hạ giọng nói:
- Phụ thân, con thật sự đang gặp phiền toái.
Vậy là y đem chuyện Công báo Khai Phong đầu đuôi ngọn ngành nói cho Lý Cương nghe, từ chủ ý ban đầu của Ngọc Doãn, đến việc Ngọc Doãn giao tiền cho y bảo quan, rồi sau đó ba người Ngô Cách liên hợp bài xích Ngọc Doãn...Lý Dật Phong không hề giấu diếm một chút gì cả, nói hết cho Lý Cương nghe, bao gồm cả việc Công báo Khai Phong sắp bị sụp đổ, Chu Huyên đề nghị y đi tìm Ngọc Doãn để giúp đỡ, rồi thái độ và yêu cầu của Ngọc Doãn nữa, Lý Dật Phong không giấu diếm chút gì
Đương nhiên, chuyện Trương Chân Nô, có đánh chết y, y cũng không nói.
Lý Cương sau khi nghe xong thì nhíu chặt mày.
Việc Công bái Khai Phong thì ông đương nhiên biết, thậm chí ông có thể cảm nhận được tác dụng tuyệt diệu trong đó.
Chỉ có điều ông không biết sự việc đơn giản như vậy mà sau lưng lại có tình huống phức tạp đến thế, thậm chí liên lụy đến cả khoảng cách giữa tiểu dân thị tỉnh và người đọc sách. Cùng với cảm nhận sự việc phức tạp thì ông đồng thời nảy sinh sự hiếu kỳ với Ngọc Doãn.
Lần đầu tiên nghe đến tên Ngọc Doãn vẫn là từ nơi Lý Dật Phong.
Lúc ấy Lý Dật Phong nói Ngọc Doãn căm thù người Nữ Chân.
Lý Cương không để tâm, chỉ nghĩ đó là lòng thù hận hẹp hòi của một tiểu dân thị tỉnh mà thôi. Nào ngờ thanh danh Ngọc Doãn càng lúc càng lớn, dựa vào Kê Cầm mà thành danh, đánh bại Phùng Siêu, còn sáng tác được bài thơ Đăng Đại.
Nhưng dù vậy, Lý Cương vẫn không để ý.
Trong mắt ông, Ngọc Doãn cùng lắm chỉ là kẻ có tài mà không gặp thời, có chút bản lĩnh mà thôi.
Nhưng về sau, những tin tức lan truyền về buổi giao tranh ở Khoái Hoạt Lâm, rồi sau đó việc Ngọc Doãn giải từ ở Bắc Viên mới chính thức khiến Lý Cương chú ý tới. Tài năng hạ bút thành văn đối với thi từ của Ngọc Doãn đã khiến Lý Cương âm thầm bội phục. Không lâu sau Tân Mai Hoa Tam Lộng lại lưu truyền đến tai Lý Cương, thì ông đã hiểu thêm người này một chút. Người này là một người rất kiêu ngạo.
Không ngờ Công báo Khai Phong cũng là chủ ý của Ngọc Doãn.
Thậm chí nguồn tài chính ban đầu phần lớn cũng là do Ngọc Doãn đầu tư.
Việc làm của ba người Ngô Cách khiến Lý Cương không hài lòng, thậm chí còn có chút bất mãn.
Đây là gì chứ?
Chính là qua cầu rút ván!
Nhưng quan trọng nhất là, mấy người các ngươi chưa qua sông, mới chỉ lên cầu thôi mà đã muốn hủy cây cầu đi ròi, quả thật là ngu không ai bằng.
- Đại Lang, con nghĩ thế nào?
Lý Cương đột nhiên mở miệng hỏi.
Lý Dật Phong do dự một chút, hạ giọng nói:
- Phụ thân, hiện giờ con thật không biết phải làm sao.
Tính tình Tiểu Ất con rất hiểu, đó là một người bề ngoài thì hiền hòa, nhưng bên trong thì lại cực kỳ kiêu ngạo. Thậm chí con còn cảm nhận được, nếu Công báo Khai Phong làm tốt,nói không chừng Tiểu Ất sẽ không quyết tuyệt và ngang bướng như vậy.Nhưng công báo sắp sụp đổ rồi mới khiến hắn nảy sinh bất mãn nghiêm trọng đối với con và mấy người Nghĩa Phu. Con cũng biết, Tiểu Ất sở dĩ làm vậy là lo lắng mâu thuẫn sau này, nhưng con không nhẫn tâm gạt bỏ đám người Nghĩa Phu ra.
Con biết, Từ Quỹ và Lý Nhược Hư cũng đã bỏ tâm huyết vào Công báo này.
Bọn họ làm hết sức mình, nhưng ai có thể ngờ...
Cho nên hiện giờ con không biết nên làm thế nào cho phải, rốt cuộc là đồng ý với Tiểu Ất, hay là trơ mắt nhìn Công báo sụp đổ?
Lý Cương cúi đầu, cũng lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, ông lại hỏi:
- Con cho là Ngọc Doãn thật sự có biện pháp?
Lý Dật Phong ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Con không biết, nhưng con tin tưởng Tiểu Ất thật sự có thể nghĩ ra biện pháp.
- Đại Lang, ta hỏi con một chuyện.
- Xin phụ thân chỉ điểm bến mê.
- Con có từng nghĩ hay không, vì sao Tiểu Ất lại nghĩ ra chủ ý như vậy? Hoặc là nói, hắn muốn làm “Báo chí” này, rốt cuộc vì cái gì?
- Việc này...
Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Con cảm thấy, Tiểu Ất là hy vọng mượn công báo để bày tỏ tư tưởng của hắn. Ví dụ như trước đó hắn từng nói với con và Thiếu Dương: Không thể tin người Nữ Trực, sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp Đại Tống.
- Vậy con có nghĩ tới hay không, một khi con từ bỏ việc này, mà Ngọc Tiểu Ất kia lại thật sự làm thành công.
Ha hả, đám người Trương Bang Xương, Lý Bang Ngạn, Đường Khác còn có Phạm Tông Doãn lại phát hiện tác dụng tuyệt vời của việc này thì sao? Đến lúc đó chẳng may bọn họ thu nhận Ngọc Doãn, thậm chí ra sức ủng hộ Ngọc Doãn, vậy thì báo chí này sẽ trở nên như nào?
Lý Dật Phong nghe vậy giật nảy mình, cả người lạnh toát....
Lại một đêm Bất Dạ Thành (thành phố không đêm), Đông Kinh ồn ào náo nhiệt dưới ánh đèn mê ly lộ ra vẻ mộng hoa thê lương.
Lý Dật Phong và Trần Đông đi rồi, y cũng không nói với Ngọc Doãn là y quyết định như nào, điều này làm cho Ngọc Doãn hoặc nhiều hoặc ít, có chút thất vọng.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn có thể hiểu được.
Trong xương cốt Lý Dật Phong vẫn là một người có tình nghĩa.
Bằng không, y cũng sẽ không phản đối lúc đám người Ngô Cách đá văng hắn ra ngoài, càng không đích thân đến nhà, khẩn cầu Ngọc Doãn tha thứ. Chỉ có điều người này quá tình nghĩa mà sẽ bị hủy ở hai chữ tình nghĩa.
Mặc kệ Lý Dật Phong quyết định như nào, dù sao Ngọc Doãn cũng đã có suy tính.
Nếu y và Chu Huyến không chịu, thì hắn sẽ tìm người khác làm việc này. Hắn không biết nhiều đại nhân vật, tuy nhiên lại có nhiều mối quan hệ, ví dụ như Cao Nha Nội, ví dụ như Liễu Thanh, đây cũng là một điều thuận lợi.
Liễu Thanh tuy chỉ là một thương nhân nhưng lại có nhiều cách thức quan hệ.
Đơn giản việc này, Ngọc Doãn không tin Liễu Thanh không làm được. Về phần tờ báo này chưa chắc đã không xử lý được. Hắn ít nhất có thể thông qua phương thức này để đề xuất cảnh cáo người dân Khai Phong và nhân sĩ trí thức biết được dã tâm của người Nữ Chân đối với Đại Tống.
Một người ngồi ở trong đình viện nhắm mắt lại, tai nghe tiếng chuông hoàng hôn truyền đến.
Ám Kim ăn no bụng đi lòng vòng quanh sân. Con ngựa già này thật sự đã thành tinh, tuy rằng đình viện này không lớn nhưng ngày nào nó cũng đi bộ mấy chục vòng để hoạt động thân thể. Ngọc Doãn đứng lên, đi đến bên cạnh Ám Kim, vỗ vỗ đầu nó. Ở mãi trong sân cũng không phải cách, ngày mai sẽ dẫn nó ra ngoài thành tản bộ.
Đúng rồi, tiện thể đi xem lò mổ, sau đó đi thăm Ngưu Cao một chút.
- Tiểu Ất, đám người Đại Lang đi rồi ư?
Yến Nô cầm một hộp đồ ăn,còn có một hũ Hoàng Đô Xuân năm cân về, thấy Ngọc Doãn dắt ngựa đi lại trong đình viện, thức ăn trên bàn hầu như chưa đụng đến, mà cũng chẳng thấy Lý Dật Phong và Trần Đông đâu.
- Ừ, đi rồi!
Yến Nô đặt hộp thức ăn xuống, sau đó dọn đồ ăn trên bàn.
- Tiểu Ất, các huynh cãi nhau à?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, khẽ mỉm cười:
- Không hẳn là cãi nhau, chỉ là không hợp nhau thôi. Dù sao Đại Lang cũng là con cháu quan lại, có đôi khi suy xét sự việc khó tránh khỏi sẽ có chủ ý của hắn. Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu dân, sao có thể sánh bằng?
Ngọc Doãn thở dài.
Trong thâm tâm tràn ngập sự phiền muộn.
Xuất thân thật sự quan trọng đến vậy sao? Công danh trở thành khoảng cách cho bất cứ mối quan hệ nào sao?
Mặc dù là người của hai thế giới, nhưng Ngọc Doãn vẫn cảm thấy khó chấp nhận nổi việc này. Trong nội tâm không phiền muộn thì là gạt người.
Yến Nô nghe giọng điệu oán trách của hắn thì đi tới vòng ôm lấy lưng hắn.
Nàng áp má vào lưng hắn, nói nhỏ:
- Tiểu Ất ca chớ so đo việc này, mặc kệ thế nào, Đại Lang cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều.
- Ta biết!
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, xoay người, nhẹ nhàng ôm Yến Nô vào lòng.
Người ta thường nói “bách vô nhất dụng thị thư sinh” quả nhiên không sai chút nào. Đám người Lý Dật Phong là một vòng tròn mà người bình thường khó có thể đi vào được. Tuy nhiên như thế thì sao? Dựa vào tài đánh đàn của ta, dựa vào hơn chín trăm năm kinh nghiệm của ta sao không thể mở ra một con đường khác. Không chỉ cho ta, còn vì Yến Nô, vì những huynh đệ đi theo ta....
(Bách vô nhất dụng thị thư sinh: Trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh)
***
Một đêm này Ngọc Doãn mất ngủ.
Trong đầu hỗn loạn những khuôn mặt.
Trong chốc lát Yến Nô,lát sau là Dư Lê Yến, rồi sau đó lại biến thành Phùng Tranh, cuối cùng lại biến thành núi thây biển máu.
Mà Lý Dật Phong cũng một đêm mất ngủ.
Sau khi y và Trần Đông chia tay, về đến nhà y cũng không thiết ăn cơm, cứ ngây ngốc ngồi trong thư phòng.
Đề nghị của Ngọc Doãn khiến y giật mình. Tuy rằng bản thân đã nghĩ tới mọi khả năng, nhưng không ngờ Ngọc Doãn lại bảo y dứt bỏ ba người Ngô Cách kia đi.
Vậy thì chẳng khác gì lúc trước y đã đá văng Ngọc Doãn đi, mà nay bảo y gạt bỏ ba người Ngô Cách, trong lòng Lý Dật Phong cũng không biết nên làm như nào.
Đương nhiên y biết Ngọc Doãn làm vậy là có nguyên nhân.
Ngọc Doãn lo lắng sau này sẽ nảy sinh mâu thuẫn!
Nhưng làm như vậy, Lý Dật Phong sao có thể nhẫn tâm? Công báo Khai Phong làm lâu như vậy, nên y rất rõ đám người Từ Quỹ cũng đã đầu tư nhiều tâm huyết vào đó, ngày đêm thật sự vất vả. Nhưng kết quả là giờ lại gạt bỏ bọn họ ra? Lý Dật Phong y không thể làm thế được, y làm như thế, ngày sau sao còn mặt mũi đối mặt với đám người Từ Quỹ, Ngô Cách và Lý Nhược Hư chứ?
Nhưng không gạt bỏ ba người này, công báo Khai Phong sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ.
Đây cũng không phải là kết quả mà Lý Dật Phong muốn thấy.
Đối với chủ ý này của Ngọc Doãn, Lý Dật Phong vô cùng tán thành. Y thậm chí còn loáng thoáng nhận ra được tâm tư của Ngọc Doãn: là thông qua công báo Khai Phong để truyền bá tư tưởng của bọn họ. Ví dụ như tư tưởng chiến phái, ví dụ như sự uy hiếp của người Nữ Chân.
Đây vốn là một chuyện tốt, không ngờ lại trở thành cục diện hỗn loạn thế này.
Lý Dật Phong nghĩ tới những điều này thì càng đau đầu.
Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?
- Đại Lang có tâm sự?
Ngay lúc Lý Dật Phong đang rối rắm, chợt nghe sau lưng có thanh âm trầm thấp.
Y quay đầu lại, thấy Lý Cương mặc y phục hàng ngày đang đứng ngay sau y.
Lý Dật Phong vội vàng khom người nói:
- Thỉnh an phụ thân đại nhân.
- Ừm, giờ đang ở nhà, không cần nhiều quy củ.
Mẹ con nói cho ta biết hình như con gặp phiền toái gì đó, nếu không ngại thì nói ra.
Lý Cương không cao nhưng lại khá vạm vỡ.
Khuôn mặt vuông toát lên khí chất kiên cường.
Lý Dật Phong giống mẹ nhiều hơn giống cha. Gương mặt góc cạnh lại khá mềm, không rõ nét như Lý Cương. Tuy nhiên nhìn tổng thể vẫn nhận ra hai người này là cha con. Lý Cương ngồi xuống, lấy tay chỉ quyển sách trên bàn của Lý Dật Phong, cười ha hả nói:
- Ta thấy con cứ cầm quyển sách này rất lâu mà không lật trang nào, không phải có tâm sự thì là cái gì? Thế nào, có phải công báo của con gặp phiền toái gì đúng không?
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Lý Cương liếc mắt một cái đã nhận ra Lý Dật Phong có tâm sự.
Lý Dật Phong do dự một chút, hạ giọng nói:
- Phụ thân, con thật sự đang gặp phiền toái.
Vậy là y đem chuyện Công báo Khai Phong đầu đuôi ngọn ngành nói cho Lý Cương nghe, từ chủ ý ban đầu của Ngọc Doãn, đến việc Ngọc Doãn giao tiền cho y bảo quan, rồi sau đó ba người Ngô Cách liên hợp bài xích Ngọc Doãn...Lý Dật Phong không hề giấu diếm một chút gì cả, nói hết cho Lý Cương nghe, bao gồm cả việc Công báo Khai Phong sắp bị sụp đổ, Chu Huyên đề nghị y đi tìm Ngọc Doãn để giúp đỡ, rồi thái độ và yêu cầu của Ngọc Doãn nữa, Lý Dật Phong không giấu diếm chút gì
Đương nhiên, chuyện Trương Chân Nô, có đánh chết y, y cũng không nói.
Lý Cương sau khi nghe xong thì nhíu chặt mày.
Việc Công bái Khai Phong thì ông đương nhiên biết, thậm chí ông có thể cảm nhận được tác dụng tuyệt diệu trong đó.
Chỉ có điều ông không biết sự việc đơn giản như vậy mà sau lưng lại có tình huống phức tạp đến thế, thậm chí liên lụy đến cả khoảng cách giữa tiểu dân thị tỉnh và người đọc sách. Cùng với cảm nhận sự việc phức tạp thì ông đồng thời nảy sinh sự hiếu kỳ với Ngọc Doãn.
Lần đầu tiên nghe đến tên Ngọc Doãn vẫn là từ nơi Lý Dật Phong.
Lúc ấy Lý Dật Phong nói Ngọc Doãn căm thù người Nữ Chân.
Lý Cương không để tâm, chỉ nghĩ đó là lòng thù hận hẹp hòi của một tiểu dân thị tỉnh mà thôi. Nào ngờ thanh danh Ngọc Doãn càng lúc càng lớn, dựa vào Kê Cầm mà thành danh, đánh bại Phùng Siêu, còn sáng tác được bài thơ Đăng Đại.
Nhưng dù vậy, Lý Cương vẫn không để ý.
Trong mắt ông, Ngọc Doãn cùng lắm chỉ là kẻ có tài mà không gặp thời, có chút bản lĩnh mà thôi.
Nhưng về sau, những tin tức lan truyền về buổi giao tranh ở Khoái Hoạt Lâm, rồi sau đó việc Ngọc Doãn giải từ ở Bắc Viên mới chính thức khiến Lý Cương chú ý tới. Tài năng hạ bút thành văn đối với thi từ của Ngọc Doãn đã khiến Lý Cương âm thầm bội phục. Không lâu sau Tân Mai Hoa Tam Lộng lại lưu truyền đến tai Lý Cương, thì ông đã hiểu thêm người này một chút. Người này là một người rất kiêu ngạo.
Không ngờ Công báo Khai Phong cũng là chủ ý của Ngọc Doãn.
Thậm chí nguồn tài chính ban đầu phần lớn cũng là do Ngọc Doãn đầu tư.
Việc làm của ba người Ngô Cách khiến Lý Cương không hài lòng, thậm chí còn có chút bất mãn.
Đây là gì chứ?
Chính là qua cầu rút ván!
Nhưng quan trọng nhất là, mấy người các ngươi chưa qua sông, mới chỉ lên cầu thôi mà đã muốn hủy cây cầu đi ròi, quả thật là ngu không ai bằng.
- Đại Lang, con nghĩ thế nào?
Lý Cương đột nhiên mở miệng hỏi.
Lý Dật Phong do dự một chút, hạ giọng nói:
- Phụ thân, hiện giờ con thật không biết phải làm sao.
Tính tình Tiểu Ất con rất hiểu, đó là một người bề ngoài thì hiền hòa, nhưng bên trong thì lại cực kỳ kiêu ngạo. Thậm chí con còn cảm nhận được, nếu Công báo Khai Phong làm tốt,nói không chừng Tiểu Ất sẽ không quyết tuyệt và ngang bướng như vậy.Nhưng công báo sắp sụp đổ rồi mới khiến hắn nảy sinh bất mãn nghiêm trọng đối với con và mấy người Nghĩa Phu. Con cũng biết, Tiểu Ất sở dĩ làm vậy là lo lắng mâu thuẫn sau này, nhưng con không nhẫn tâm gạt bỏ đám người Nghĩa Phu ra.
Con biết, Từ Quỹ và Lý Nhược Hư cũng đã bỏ tâm huyết vào Công báo này.
Bọn họ làm hết sức mình, nhưng ai có thể ngờ...
Cho nên hiện giờ con không biết nên làm thế nào cho phải, rốt cuộc là đồng ý với Tiểu Ất, hay là trơ mắt nhìn Công báo sụp đổ?
Lý Cương cúi đầu, cũng lâm vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, ông lại hỏi:
- Con cho là Ngọc Doãn thật sự có biện pháp?
Lý Dật Phong ngẩn ra, suy nghĩ một chút nói:
- Con không biết, nhưng con tin tưởng Tiểu Ất thật sự có thể nghĩ ra biện pháp.
- Đại Lang, ta hỏi con một chuyện.
- Xin phụ thân chỉ điểm bến mê.
- Con có từng nghĩ hay không, vì sao Tiểu Ất lại nghĩ ra chủ ý như vậy? Hoặc là nói, hắn muốn làm “Báo chí” này, rốt cuộc vì cái gì?
- Việc này...
Lý Dật Phong ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Con cảm thấy, Tiểu Ất là hy vọng mượn công báo để bày tỏ tư tưởng của hắn. Ví dụ như trước đó hắn từng nói với con và Thiếu Dương: Không thể tin người Nữ Trực, sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp Đại Tống.
- Vậy con có nghĩ tới hay không, một khi con từ bỏ việc này, mà Ngọc Tiểu Ất kia lại thật sự làm thành công.
Ha hả, đám người Trương Bang Xương, Lý Bang Ngạn, Đường Khác còn có Phạm Tông Doãn lại phát hiện tác dụng tuyệt vời của việc này thì sao? Đến lúc đó chẳng may bọn họ thu nhận Ngọc Doãn, thậm chí ra sức ủng hộ Ngọc Doãn, vậy thì báo chí này sẽ trở nên như nào?
Lý Dật Phong nghe vậy giật nảy mình, cả người lạnh toát....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.