Chương 19: Ngàn lần tính vạn lần tính chẳng bằng kẻ khác một lần tính đâm lén sau lưng
Thiên Tình Hữu Phong
17/04/2015
Dương Lâm không cưỡng ép ta. Cuối cùng hắn đã rời đi.
Cả đêm ta ngồi trước gương, cho tới khi ánh ban mai hắt vào từ cửa sổ, hình bóng mình trong gương ngày càng rõ nét, ta mới cầm than đen bắt đầu tô vẽ lông mày thật cẩn thận, ngón út chấm ít son, dàn đều trên hai má, đôi môi cũng điểm màu tươi đỏ.
Tiểu Bôi qua giúp ta búi tóc, đeo trang sức.
Dung nhan trong gương tĩnh lặng yên ả, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, ta vẫn là Bạch chiêu nghi như trước.
Dùng xong bữa sáng, bỗng có tiểu thái giám đến báo ta có chuyện gấp. Ta đành đứng dậy đi theo, trong bụng thầm tính toán đủ mọi cách giải thích, càng nguy hiểm càng không được sợ hãi. Cung điện rộng rãi và trống trải, lộng lẫy vàng son, thấm cái lạnh của tà dương khi sắp chạng vạng. Tia sáng dường như chợt lóe rồi lại chợt tan biến.
Bầu không khí nặng nề và áp lực. Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu giữ vẻ mặt bình tĩnh mà uy nghiêm, ta từ từ đi về phía họ. Ta cảm giác được những ánh mắt trên kia, nó có thể quyết định sự sống chết của ta trong khoảnh khắc.
Ta đi qua một số thị vệ và phạm nhân đang quỳ trên mặt đất, vì sợ hãi mà toàn thân co rúm run rẩy. Chỉ đến lúc thật sự gặp phải nguy hiểm mới sợ hãi, mới dốc sức lực nghĩ cách bảo toàn tính mạng ư?
Ta không nhịn nổi liền cười thầm, nhưng bỗng phát hiện lòng bàn tay mình cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Ta hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng dậy đi.” Thái hậu lạnh lùng nói.
Bên cạnh bỗng có người nằm rạp trên mặt đất quay đầu chỉ vào ta: “Chính là ả, ả chính là Bạch Ngân!”
“Ơ?” Ta nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Người quen ta?”
Kẻ gầy gò đó bò lên trước mấy bước, khấu đầu: “Hoàng thượng, thảo dân từng gặp Bạch Ngân tại Tùy An Đường, ả được hộ pháp Dương Lâm của Tùy An Đường chúng thảo dân cứu về, ả còn ở lại một thời gian, sau này thảo dân nghe nói ả bị bán vào kỹ viện làm gián điệp cho chúng thảo dân.”
Hai chữ “kỹ viện” vừa rời khỏi miệng, sắc mặt của Thái hậu và Hoàng hậu đều khẽ biến đổi.
“Kỹ viện?”
“Vâng, thưa Thái hậu nương nương. Kỹ viện là nơi nghe ngóng thông tin tốt nhất, Tùy An Đường thường đưa những cô gái vào đó làm nội ứng.”
Thái hậu nương nương liếc nhìn ta, “Nói tiếp đi.”
“Vâng, thưa Thái hậu nương nương. Nhưng không biết tại sao đến đó được vài tháng vì Bạch Ngân này đột nhiên quay trở về. Sau này thảo dân mới nghe nói ả gây rắc rối tại kỹ viện, được Dương Lâm cứu. Còn sau đó nữa thì ả được đưa vào phủ Cửu Vương gia làm a hoàn.”
Ta lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, Thái hậu, thần thiếp bị oan!” Ta quay đầu nhìn gã kia: “Ta với ngươi có thù oán gì chứ? Tại sao ngươi nỡ ngậm máu phun người?”
Hoàng Thái hậu hào hứng nhìn ta: “Ngươi nói hắn vu oan cho mình, vậy giải thích xem.”
Ta cúi đầu đáp: “Thần thiếp và Bạch Ngân kia quả thực trùng tên, dung mạo cũng hao hao nhau nên mới năm lần bảy lượt bị người khác hiểu lầm. Thần thiếp biết Bạch Ngân kia là thị nữ của Hoàng hậu nương nương, lại còn là tội phạm bỏ trốn, cả nhà họ đã bị xử tội chết vì tảng đá tạo phản bôi nhọ Thái tử. Nhưng thần thiếp không phải, thần thiếp từ nhỏ gia cảnh bần hàn, người nhà đã bán thiếp cho lái buôn, sau nhiều lần kinh qua thần thiếp mới vào Mộ phủ làm việc. Nếu thần thiếp từng sống tại kỹ viện, vậy thần thiếp…” Ta nhỏ giọng: “… Hoàng thượng cũng biết, khi thần thiếp được gả cho người, thần thiếp vẫn… nguyên vẹn.”
Hoàng Thái hậu nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng chẳng buồn ngó ngàng.
Ta chỉ có thể nhẫn nại không nhìn biểu cảm của hắn, tiếp tục cúi đầu nói: “Lúc thần thiếp làm người hầu ở Vương phủ, cũng vì Hoàng hậu thấy gương mặt của thần thiếp giống với Bạch Ngân kia nên mới gọi thần thiếp tới bên cạnh hầu hạ, nhờ vậy thần thiếp mới may mắn nhận được sự ân sủng của Hoàng thượng. Hơn nữa, thần thiếp có thể hầu hạ Hoàng thượng là đã được ông trời ưu ái lắm rồi, thần thiếp cảm kích đến rơi lệ, đâu còn dám vọng tưởng? Làm sao nảy sinh ý muốn ngốc nghếch đi làm nội ứng gì kia cho Tùy An Đường chứ? Thần thiếp chẳng hề biết võ công, lại không biết chữ, cho dù bảo thần thiếp làm gián điệp, thần thiếp cũng sẽ không dám.”
“Ngươi nói rất có lý.”
Ta biết tình thế hiện tại không thể khiến mình lộ chân tướng.
Hồi đó ở Vương phủ, Hoàng thượng đã hạ lệnh bất cứ ai cũng không được nghi ngờ thân phận của ta, cũng đồng nghĩa với việc Bạch Ngân kia là Bạch Ngân kia, ta là ta, ta và nàng ấy chẳng có quan hệ gì.
Vả lại, nếu ta thật sự là Bạch Ngân kia, là nha đầu của Mộ phủ, cả nhà đều bị xử chém vì tảng đá phản tặc của Thái tử, bây giờ tiểu thư lại gả cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thì lấy ta, rất dễ liên tưởng đến việc Hoàng thượng cùng Mộ phủ ngầm mưu hại Thái tử năm xưa, hoàng vị này có được một cách bất chính, hắn không thể nào không suy nghĩ đến vấn đề này. Cho nên bây giờ Hoàng thượng, Hoàng hậu đều khó lòng vạch trần thân phận của ta.
Người khó đối phó nhất chỉ có Thái hậu.
Thái hậu không phải mẹ ruột của Hoàng thượng, bà ta là cô của tiểu thư, là mẹ ruột của Thập Ngũ Vương gia, trong triều cũng có thế lực thân tộc. Nếu không phải Thập Ngũ Vương gia còn nhỏ, e rằng Cửu điện hạ cũng chẳng làm nổi hoàng đế.
Mặc dù hai người bề ngoài là mẹ hiền con thảo, nhưng trong triều thì địa vị ngang nhau.
Người quỳ dưới kia vô cùng kinh ngạc: “Rõ ràng ngươi chính là Bạch Ngân, còn dám lừa cả Hoàng thượng và Thái hậu. Thái hậu nương nương, người hãy tin thảo dân, ả chính là nội ứng của Tùy An Đường!”
Ta dùng góc tay áo chấm chấm nước mắt: “Tại sao ngươi hãm hại ta? Ngay đến ba chữ Tùy An Đường ta còn không biết viết, làm sao có thể trở thành nội ứng của Tùy An Đường chứ? Rốt cuộc ai đã sai ngươi đến vu oan cho ta?”
Trong mắt Hoàng Thái hậu lóe lên một tia căm ghét: “Hắn là tội phạm còn sót lại sau khi Hoàng thượng thanh trừ Tùy An Đường, một tên vô dụng.”
Cũng đúng, Hoàng Thái hậu xưa nay thích những thứ thanh khiết trong sạch, vậy mà kẻ bên cạnh này toàn thân rách rưới, trên người có đủ loại thương tích, đầu tóc rối bời, xấu như ma quỷ, là tên tội đồ tham sống sợ chết, trên người hắn còn phảng phất mùi hôi thối, càng khiến người ta cảm thấy bộ dạng của hắn thật dung tục.
Hoàng Thái hậu hơi cau mày: “Lôi hắn xuống cho ta.”
“Hoàng thượng, Thái hậu, người từng nói nếu thảo dân khai toàn bộ sự việc sẽ không giết thảo dân.” Hắn định bò lên trước, Hoàng Thái hậu cứ như gặp phải ôn thần liền rụt lại phía sau, kinh hãi quát: “Người đâu!”
“Thái hậu! Hoàng thượng!” Tên đó sợ hãi gào thét.
Lập tức có người mạnh tay lôi hắn xuống.
Hoàng Thái hậu ngồi thẳng lại rồi nhìn ta, mắt phượng nheo nheo, như thể rất hứng thú: “Chỉ nói suông cũng không thể chứng minh ngươi vô tội, phải không, Bạch chiêu nghi?”
Ta cúi rạp đáp: “Thái hậu anh minh, năm xưa khi thần thiếp theo Hoàng thượng ra ngoài, có kẻ mai phục trên đường to gan dám ám sát Hoàng thượng, chính thần thiếp đứng ra làm lá chắn. Thiết nghĩ nếu thần thiếp thật sự muốn hãm hại Hoàng thượng, vậy sao còn liều mạng cứu người? Lúc đó thần thiếp hẵng còn nhỏ tuổi, trong lòng chỉ có mỗi Hoàng thượng chứ không còn ai khác, chỉ mong có thể xả thân vì Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng bởi chuyện này mới thương yêu, nạp thần thiếp làm thiếp.”
“Còn có chuyện như vậy sao? Bản cung không biết đó. Hoàng thượng, chuyện này đúng chứ?”
Hoàng thượng chỉ im lặng nhìn ta.
Một thị vệ quỳ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, chỗ thần còn có một chứng cứ khác, là năm xưa Trình quản gia trong Vương phủ và Tùy An Đường Đường chủ Hà An có lén lút trao đổi thư tín. Trình Lý là một trong những hộ pháp của Tùy An Đường, trong thư nhắc đến có người đã thuận lợi trà trộn vào Vương phủ, an tâm hành sự, không có bất cứ động thái nào. Hà An còn nhiều lần nhắc phải chú ý người này.”
Lúc Dương Lâm nhắc chuyện còn có chứng cứ, ta đã lờ mờ đoán được rồi.
Nghĩ ngợi cả một đêm, cuối cùng ta cũng nhớ ra, để bảo vệ bí mật, trong thư họ trao đổi đều không đề cập họ tên thật vì sợ bị người khác bắt được sẽ tra xét ra. Ta không biết họ gọi mình như thế nào, nhưng ta biết, nếu đã muốn bảo mật thì đương nhiên sẽ không dễ dàng bị tra ra như vậy.
“Có người?” Ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn, “Sao ngươi biết đó là ta?”
“Trong vài bức thư trao đổi qua lại có nhắc đến người làm việc trong nhà bếp, sau này hầu hạ bên cạnh Vương phi, có được sự tín nhiệm của Vương phi và điện hạ.”
“Nhưng vậy cũng không thể phán định là thần thiếp được.” Ta uất ức nói: “Trong phủ có bao nhiêu thị tì, hầu hạ cạnh Vương phi cũng không phải ít. Hơn nữa người đó là nam hay nữ còn chưa biết.”
Chắc hẳn họ vừa nghe đến hai chữ “nhà bếp” lại còn hầu hạ bên cạnh Vương phi, tự nhiên sẽ nghĩ đó là nữ. Nếu là nữ thì khả năng cao nhất quả thực là ta, nhưng nếu là nam thì phạm vi không hề nhỏ.
Thị vệ kia bỗng sững sờ, tức thì im bặt.
Không gian trở nên yên lặng, Hoàng Thái hậu chợt lên tiếng: “Thế này đi. Hỏi vậy cũng không điều tra được gì, hơn nữa nàng ta đã gả cho Hoàng thượng, còn từng mang long thai. Cho dù thật sự điều tra ra nàng ta là Bạch Ngân kia, từng sống trong kỹ viện, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt cho uy danh của hoàng thất. Có điều đặt mối nguy hiểm ở bên cạnh dĩ nhiên không ổn, hay là cứ nhốt vào lãnh cung, nàng ta rời khỏi Hoàng thượng, đương nhiên cũng không thể gây ra tai họa gì.”
Ta giật nảy mình, ngửa mặt nói: “Thái hậu!”
Thái hậu nhìn ta cười mà như không.
Ta biết, bà ta là mụ hồ ly già, có lẽ bà ta chẳng hề tin ta, chỉ là muốn xem thử ta định làm thế nào.
Hoàng thượng không có chút ý muốn cầu xin cho ta, chỉ đáp: “Mẫu hậu nói phải.”
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Vẻ mặt hắn vô cảm, nói: “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, nhốt Bạch chiêu nghi vào lãnh cung.”
Ta quỳ trên mặt đất cắn chặt môi, chỉ nghe thấy Hoàng Thái hậu đứng dậy, “Có những lúc bị mấy chuyện này quấy nhiễu làm ta đau đầu quá, Âm Nhi, đỡ bản cung về nào.” Tiểu thư “dạ” một tiếng mới như thể định thần lại trong lúc còn đang ngơ ngác.
“À vâng, thưa mẫu hậu.”
Vạt áo trải dài màu đỏ thẫm của Hoàng Thái hậu, vạt áo đỏ tươi của tiểu thư, đôi hài màu xanh, và cả vạt váy áo màu hồng đào của đám cung nữ từ từ lướt qua ta.
“Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.”
Giọng nói của Hoàng thượng gần như vậy nhưng lại xa đến thế.
Ta quỳ trên mặt đất, siết chặt nắm tay không nhìn hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy ban nãy ta nhanh mồm nhanh miệng, thoái thác trách nhiệm sao mà xa lạ quá, còn giờ đây ta cũng cảm thấy vô cùng thất vọng về hắn.
Ta bị thị vệ áp giải về cung điện nhưng chẳng thèm vùng vẫy, trên đường đi vẫn cố gắng trấn an mình.
Không được.
Ta vẫn không thể nhận thua.
Nếu vào lãnh cung rồi, cả đời này muốn thoát ra cũng khó.
Tiểu Bôi thấy tình thế như vậy, liền gọi ta: “Nương nương.”
Ta bỗng chợt lóe lên ý nghĩ, nắm chặt tay Tiểu Bôi: “Tiểu Bôi, ngươi giúp ta tìm hiểu rõ hôm nay Hoàng thượng sẽ đi qua những đâu, tới đâu để ngủ?”
Tiểu Bôi ngẩn người chốc lát mới đáp, “Vâng.”
Ta ngồi uống trà, kiềm chế sự hoảng loạn và run rẩy nơi từng ngón tay.
Cốc trà trong lòng khẽ xao động. Ta uống một ngụm. Rồi nuốt xuống.
Cốc trà nguội ngắt, cái buốt giá thấm vào tận tim.
Không sao hết, ta còn nửa ngày, vẫn kịp.
Tiểu Bôi trở về nhưng mang theo một người, Hà chiêu nghi.
“Tỷ tỷ, muội nghe nói trong cung xảy ra chuyện, tỷ không sao chứ?” Vẻ mặt nàng ấy xem ra rất lo lắng.
Lúc này rồi vẫn có người đến thăm, ta có phần cảm kích, đáp: “Muội muội, muội có thể giúp ta một chuyện không?”
“Tỷ tỷ muốn làm gì?”
Ta hướng mắt ra xa: “Sai lầm lớn nhất của ta cho đến nay là đánh mất sự sủng ái của Hoàng thượng, lúc đó nếu Hoàng thượng chịu nói giúp ta một câu, ta cũng sẽ không bị nhốt vào lãnh cung thế này. Vì vậy bây giờ thứ ta cần chính là khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.”
“Nhưng…”
“Muội đừng lo, ta tự có cách.” Trông ánh mắt lo lắng của Hà chiêu nghi, ta liền nắm bàn tay nàng ấy: “Muội muội, chập tối ngày hôm nay muội có thể dẫn Hoàng thượng đến Ngự Hoa Viên không?”
Vừa sang buổi chiều ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương phía xa dường như đang trôi nổi trên bức tường cung điện rồi chợt thoáng ngưng đọng trên cành cây. Mây trắng như tấm voan mỏng nhẹ nhàng giăng qua, nhanh chóng hứng lấy màu nắng rồi bị nắng nhuộm thành màu đỏ lan tràn.
Ánh tịch dương tựa màu máu tươi.
Ta đang chờ đợi họ, ta nhất định phải tìm được một thứ khơi gợi ký ức của hắn, khiến hắn nhớ đến tình cảm năm xưa giữa hai ta.
Nay đã là tháng Mười, hoa và lá khô rơi rụng đầy bên cạnh, đây chính là hoàng hôn mùa thu.
Trời chiều lay động giữa bóng cây, ta ăn vận mỏng manh, quỳ trên mặt đất. Trước mặt có một hố nhỏ được đào xới, một chiếc hộp màu nâu gỗ đặt đó, phía trước cắm mấy nén nhang, ta ném tiền giấy vào chậu lửa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân khựng lại.
Ta tiếp tục lặng lẽ ngắm nhìn chiếc hộp, như thể không hay biết.
Mãi lâu sau…
“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn cất tiếng hỏi.
Ta chẳng buồn ngó ngàng, đốt sạch tiền giấy bên cạnh rồi nhấc chiếc hộp lên, giọng xúc động: “Thiếp phải đưa con thiếp đi.”
Ta có thể cảm nhận được nét mặt hắn biến đổi.
Ta ôm chặt chiếc hộp trong lòng, quay người lại, ngẩn ngơ nói: “Lúc nó chết mới chỉ là một hòn máu đỏ, thiếp đã đặt nó trong chiếc hộp này. Chẳng ai màng đến nó, họ chỉ quan tâm tới Hoàng hậu nương nương thôi. Ngày nào thiếp cũng cúng bái cho Kiều Nhi của thiếp, Kiều Nhi, thậm chí thiếp còn đặt cả tên cho nó, dù là nam hay nữ cũng vẫn gọi là Kiều Nhi…”
Cuối cùng hắn bước đến bên ta.
Ta nhìn hắn, lệ sầu tuôn rơi: “Hoàng thượng, người còn nhớ nó chăng? Lúc nó chào đời mới chỉ là một hòn máu, ngay hình dạng cũng chưa có. Người không thấy nó ư? Người có muốn nhìn thử nó không, người có muốn nhìn thử nó không?”
Ta định mở hộp, hắn bèn giữ chặt lấy ta.
Trong đôi mắt dường như ánh lên sự đau đớn, giọng nói trầm thấp: “Nàng hà tất phải làm vậy?”
Ta lau nước mắt, mỉm cười: “Vâng, thiếp hà tất phải làm vậy. Người đương nhiên có thể có rất nhiều con cái, nhưng thiếp lại chỉ có một mà thôi. Nếu thiếp vào lãnh cung, thiếp phải mang con theo. Ngày ngày thiếp phải nhìn ngắm nó, nó là đứa con duy nhất của thiếp…”
Hoàng thượng nhìn ta: “Nếu nàng thật sự quan tâm đến đứa con của hai ta, tại sao lúc đó nàng không nói?”
“Thiếp tưởng rằng Hoàng thượng… Hoàng thượng sẽ hiểu, nó là con của chúng ta mà. Hoàng thượng vui như vậy, còn nói sẽ tặng nó chiếc kính lúp… nhưng thiếp muốn chờ đến khi chỉ có hai ta, khi chỉ có hai…”
Hoàng thượng đột nhiên ôm chầm lấy ta.
Chiếc hộp ngăn ở giữa, nhưng ta có thể cảm nhận thấy nhịp đập của trái tim trong lồng ngực hắn, ta ôm lại hắn, bàn tay nắm chặt vạt long bào, cuối cùng ta bật khóc, thút thít không ngừng, nước mắt thấm ướt cả y phục.
Một lát sau ta và hắn tách ra, hắn lau nước mắt cho ta, đau lòng nói: “Nàng đừng khóc.”
Ta “vâng” một tiếng.
Hắn ngắm ta rất lâu, cầm lấy tay ta, nghiêm túc nói: “Trẫm đưa nàng về.”
Ta ngước nhìn hắn.
Hoàng thượng nâng cằm ta, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, dường như chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp khó nói: “Trẫm đưa nàng về, trẫm phải ở bên nàng, chúng ta sẽ có thật nhiều đứa con xinh xắn.”
Ta lặng người.
Hà chiêu nghi từ đầu đã tới cùng Hoàng thượng, vẫn đứng nguyên tại chỗ quan sát rất lâu, bỗng đến gần khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ về cung với Hoàng thượng đi. Hoàng thượng chỉ có gặp tỷ mới vui vẻ một chút.”
Hoàng thượng mỉm cười, dường như đã giải tỏa được một mối bận tâm vô cùng lớn.
Ta vừa được Hoàng thượng kéo đi vài bước, Hà chiêu nghi đột nhiên trượt chân, nhào về phía chiếc hộp của ta, cánh tay xô phải nó.
“Á!”
Chiếc hộp vẽ thành một đường vòng cung giữa không trung, sau đó rơi xuống đất, bật mở.
Hà chiêu nghi bò dậy, áy náy nói: “Muội xin lỗi, tỷ tỷ”
Bàn tay đang nắm lấy ta của Hoàng thượng dần trở nên lạnh toát, một lát sau liền buông ra.
Ta không còn dũng khí nhìn hắn. Ta nhắm chặt mắt, ngàn lần tính vạn lần tính chẳng bằng kẻ khác một lần tính đâm lén sau lưng.
Ta đã thất bại hoàn toàn. Ta dùng người mà lại không hiểu người.
Đó là chiếc hộp trống rỗng.
Cả đêm ta ngồi trước gương, cho tới khi ánh ban mai hắt vào từ cửa sổ, hình bóng mình trong gương ngày càng rõ nét, ta mới cầm than đen bắt đầu tô vẽ lông mày thật cẩn thận, ngón út chấm ít son, dàn đều trên hai má, đôi môi cũng điểm màu tươi đỏ.
Tiểu Bôi qua giúp ta búi tóc, đeo trang sức.
Dung nhan trong gương tĩnh lặng yên ả, khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười, ta vẫn là Bạch chiêu nghi như trước.
Dùng xong bữa sáng, bỗng có tiểu thái giám đến báo ta có chuyện gấp. Ta đành đứng dậy đi theo, trong bụng thầm tính toán đủ mọi cách giải thích, càng nguy hiểm càng không được sợ hãi. Cung điện rộng rãi và trống trải, lộng lẫy vàng son, thấm cái lạnh của tà dương khi sắp chạng vạng. Tia sáng dường như chợt lóe rồi lại chợt tan biến.
Bầu không khí nặng nề và áp lực. Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu giữ vẻ mặt bình tĩnh mà uy nghiêm, ta từ từ đi về phía họ. Ta cảm giác được những ánh mắt trên kia, nó có thể quyết định sự sống chết của ta trong khoảnh khắc.
Ta đi qua một số thị vệ và phạm nhân đang quỳ trên mặt đất, vì sợ hãi mà toàn thân co rúm run rẩy. Chỉ đến lúc thật sự gặp phải nguy hiểm mới sợ hãi, mới dốc sức lực nghĩ cách bảo toàn tính mạng ư?
Ta không nhịn nổi liền cười thầm, nhưng bỗng phát hiện lòng bàn tay mình cũng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Ta hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng dậy đi.” Thái hậu lạnh lùng nói.
Bên cạnh bỗng có người nằm rạp trên mặt đất quay đầu chỉ vào ta: “Chính là ả, ả chính là Bạch Ngân!”
“Ơ?” Ta nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Người quen ta?”
Kẻ gầy gò đó bò lên trước mấy bước, khấu đầu: “Hoàng thượng, thảo dân từng gặp Bạch Ngân tại Tùy An Đường, ả được hộ pháp Dương Lâm của Tùy An Đường chúng thảo dân cứu về, ả còn ở lại một thời gian, sau này thảo dân nghe nói ả bị bán vào kỹ viện làm gián điệp cho chúng thảo dân.”
Hai chữ “kỹ viện” vừa rời khỏi miệng, sắc mặt của Thái hậu và Hoàng hậu đều khẽ biến đổi.
“Kỹ viện?”
“Vâng, thưa Thái hậu nương nương. Kỹ viện là nơi nghe ngóng thông tin tốt nhất, Tùy An Đường thường đưa những cô gái vào đó làm nội ứng.”
Thái hậu nương nương liếc nhìn ta, “Nói tiếp đi.”
“Vâng, thưa Thái hậu nương nương. Nhưng không biết tại sao đến đó được vài tháng vì Bạch Ngân này đột nhiên quay trở về. Sau này thảo dân mới nghe nói ả gây rắc rối tại kỹ viện, được Dương Lâm cứu. Còn sau đó nữa thì ả được đưa vào phủ Cửu Vương gia làm a hoàn.”
Ta lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng, Thái hậu, thần thiếp bị oan!” Ta quay đầu nhìn gã kia: “Ta với ngươi có thù oán gì chứ? Tại sao ngươi nỡ ngậm máu phun người?”
Hoàng Thái hậu hào hứng nhìn ta: “Ngươi nói hắn vu oan cho mình, vậy giải thích xem.”
Ta cúi đầu đáp: “Thần thiếp và Bạch Ngân kia quả thực trùng tên, dung mạo cũng hao hao nhau nên mới năm lần bảy lượt bị người khác hiểu lầm. Thần thiếp biết Bạch Ngân kia là thị nữ của Hoàng hậu nương nương, lại còn là tội phạm bỏ trốn, cả nhà họ đã bị xử tội chết vì tảng đá tạo phản bôi nhọ Thái tử. Nhưng thần thiếp không phải, thần thiếp từ nhỏ gia cảnh bần hàn, người nhà đã bán thiếp cho lái buôn, sau nhiều lần kinh qua thần thiếp mới vào Mộ phủ làm việc. Nếu thần thiếp từng sống tại kỹ viện, vậy thần thiếp…” Ta nhỏ giọng: “… Hoàng thượng cũng biết, khi thần thiếp được gả cho người, thần thiếp vẫn… nguyên vẹn.”
Hoàng Thái hậu nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng chẳng buồn ngó ngàng.
Ta chỉ có thể nhẫn nại không nhìn biểu cảm của hắn, tiếp tục cúi đầu nói: “Lúc thần thiếp làm người hầu ở Vương phủ, cũng vì Hoàng hậu thấy gương mặt của thần thiếp giống với Bạch Ngân kia nên mới gọi thần thiếp tới bên cạnh hầu hạ, nhờ vậy thần thiếp mới may mắn nhận được sự ân sủng của Hoàng thượng. Hơn nữa, thần thiếp có thể hầu hạ Hoàng thượng là đã được ông trời ưu ái lắm rồi, thần thiếp cảm kích đến rơi lệ, đâu còn dám vọng tưởng? Làm sao nảy sinh ý muốn ngốc nghếch đi làm nội ứng gì kia cho Tùy An Đường chứ? Thần thiếp chẳng hề biết võ công, lại không biết chữ, cho dù bảo thần thiếp làm gián điệp, thần thiếp cũng sẽ không dám.”
“Ngươi nói rất có lý.”
Ta biết tình thế hiện tại không thể khiến mình lộ chân tướng.
Hồi đó ở Vương phủ, Hoàng thượng đã hạ lệnh bất cứ ai cũng không được nghi ngờ thân phận của ta, cũng đồng nghĩa với việc Bạch Ngân kia là Bạch Ngân kia, ta là ta, ta và nàng ấy chẳng có quan hệ gì.
Vả lại, nếu ta thật sự là Bạch Ngân kia, là nha đầu của Mộ phủ, cả nhà đều bị xử chém vì tảng đá phản tặc của Thái tử, bây giờ tiểu thư lại gả cho Hoàng thượng, Hoàng thượng thì lấy ta, rất dễ liên tưởng đến việc Hoàng thượng cùng Mộ phủ ngầm mưu hại Thái tử năm xưa, hoàng vị này có được một cách bất chính, hắn không thể nào không suy nghĩ đến vấn đề này. Cho nên bây giờ Hoàng thượng, Hoàng hậu đều khó lòng vạch trần thân phận của ta.
Người khó đối phó nhất chỉ có Thái hậu.
Thái hậu không phải mẹ ruột của Hoàng thượng, bà ta là cô của tiểu thư, là mẹ ruột của Thập Ngũ Vương gia, trong triều cũng có thế lực thân tộc. Nếu không phải Thập Ngũ Vương gia còn nhỏ, e rằng Cửu điện hạ cũng chẳng làm nổi hoàng đế.
Mặc dù hai người bề ngoài là mẹ hiền con thảo, nhưng trong triều thì địa vị ngang nhau.
Người quỳ dưới kia vô cùng kinh ngạc: “Rõ ràng ngươi chính là Bạch Ngân, còn dám lừa cả Hoàng thượng và Thái hậu. Thái hậu nương nương, người hãy tin thảo dân, ả chính là nội ứng của Tùy An Đường!”
Ta dùng góc tay áo chấm chấm nước mắt: “Tại sao ngươi hãm hại ta? Ngay đến ba chữ Tùy An Đường ta còn không biết viết, làm sao có thể trở thành nội ứng của Tùy An Đường chứ? Rốt cuộc ai đã sai ngươi đến vu oan cho ta?”
Trong mắt Hoàng Thái hậu lóe lên một tia căm ghét: “Hắn là tội phạm còn sót lại sau khi Hoàng thượng thanh trừ Tùy An Đường, một tên vô dụng.”
Cũng đúng, Hoàng Thái hậu xưa nay thích những thứ thanh khiết trong sạch, vậy mà kẻ bên cạnh này toàn thân rách rưới, trên người có đủ loại thương tích, đầu tóc rối bời, xấu như ma quỷ, là tên tội đồ tham sống sợ chết, trên người hắn còn phảng phất mùi hôi thối, càng khiến người ta cảm thấy bộ dạng của hắn thật dung tục.
Hoàng Thái hậu hơi cau mày: “Lôi hắn xuống cho ta.”
“Hoàng thượng, Thái hậu, người từng nói nếu thảo dân khai toàn bộ sự việc sẽ không giết thảo dân.” Hắn định bò lên trước, Hoàng Thái hậu cứ như gặp phải ôn thần liền rụt lại phía sau, kinh hãi quát: “Người đâu!”
“Thái hậu! Hoàng thượng!” Tên đó sợ hãi gào thét.
Lập tức có người mạnh tay lôi hắn xuống.
Hoàng Thái hậu ngồi thẳng lại rồi nhìn ta, mắt phượng nheo nheo, như thể rất hứng thú: “Chỉ nói suông cũng không thể chứng minh ngươi vô tội, phải không, Bạch chiêu nghi?”
Ta cúi rạp đáp: “Thái hậu anh minh, năm xưa khi thần thiếp theo Hoàng thượng ra ngoài, có kẻ mai phục trên đường to gan dám ám sát Hoàng thượng, chính thần thiếp đứng ra làm lá chắn. Thiết nghĩ nếu thần thiếp thật sự muốn hãm hại Hoàng thượng, vậy sao còn liều mạng cứu người? Lúc đó thần thiếp hẵng còn nhỏ tuổi, trong lòng chỉ có mỗi Hoàng thượng chứ không còn ai khác, chỉ mong có thể xả thân vì Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng bởi chuyện này mới thương yêu, nạp thần thiếp làm thiếp.”
“Còn có chuyện như vậy sao? Bản cung không biết đó. Hoàng thượng, chuyện này đúng chứ?”
Hoàng thượng chỉ im lặng nhìn ta.
Một thị vệ quỳ bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, chỗ thần còn có một chứng cứ khác, là năm xưa Trình quản gia trong Vương phủ và Tùy An Đường Đường chủ Hà An có lén lút trao đổi thư tín. Trình Lý là một trong những hộ pháp của Tùy An Đường, trong thư nhắc đến có người đã thuận lợi trà trộn vào Vương phủ, an tâm hành sự, không có bất cứ động thái nào. Hà An còn nhiều lần nhắc phải chú ý người này.”
Lúc Dương Lâm nhắc chuyện còn có chứng cứ, ta đã lờ mờ đoán được rồi.
Nghĩ ngợi cả một đêm, cuối cùng ta cũng nhớ ra, để bảo vệ bí mật, trong thư họ trao đổi đều không đề cập họ tên thật vì sợ bị người khác bắt được sẽ tra xét ra. Ta không biết họ gọi mình như thế nào, nhưng ta biết, nếu đã muốn bảo mật thì đương nhiên sẽ không dễ dàng bị tra ra như vậy.
“Có người?” Ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn, “Sao ngươi biết đó là ta?”
“Trong vài bức thư trao đổi qua lại có nhắc đến người làm việc trong nhà bếp, sau này hầu hạ bên cạnh Vương phi, có được sự tín nhiệm của Vương phi và điện hạ.”
“Nhưng vậy cũng không thể phán định là thần thiếp được.” Ta uất ức nói: “Trong phủ có bao nhiêu thị tì, hầu hạ cạnh Vương phi cũng không phải ít. Hơn nữa người đó là nam hay nữ còn chưa biết.”
Chắc hẳn họ vừa nghe đến hai chữ “nhà bếp” lại còn hầu hạ bên cạnh Vương phi, tự nhiên sẽ nghĩ đó là nữ. Nếu là nữ thì khả năng cao nhất quả thực là ta, nhưng nếu là nam thì phạm vi không hề nhỏ.
Thị vệ kia bỗng sững sờ, tức thì im bặt.
Không gian trở nên yên lặng, Hoàng Thái hậu chợt lên tiếng: “Thế này đi. Hỏi vậy cũng không điều tra được gì, hơn nữa nàng ta đã gả cho Hoàng thượng, còn từng mang long thai. Cho dù thật sự điều tra ra nàng ta là Bạch Ngân kia, từng sống trong kỹ viện, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt cho uy danh của hoàng thất. Có điều đặt mối nguy hiểm ở bên cạnh dĩ nhiên không ổn, hay là cứ nhốt vào lãnh cung, nàng ta rời khỏi Hoàng thượng, đương nhiên cũng không thể gây ra tai họa gì.”
Ta giật nảy mình, ngửa mặt nói: “Thái hậu!”
Thái hậu nhìn ta cười mà như không.
Ta biết, bà ta là mụ hồ ly già, có lẽ bà ta chẳng hề tin ta, chỉ là muốn xem thử ta định làm thế nào.
Hoàng thượng không có chút ý muốn cầu xin cho ta, chỉ đáp: “Mẫu hậu nói phải.”
Ta ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.
Vẻ mặt hắn vô cảm, nói: “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, nhốt Bạch chiêu nghi vào lãnh cung.”
Ta quỳ trên mặt đất cắn chặt môi, chỉ nghe thấy Hoàng Thái hậu đứng dậy, “Có những lúc bị mấy chuyện này quấy nhiễu làm ta đau đầu quá, Âm Nhi, đỡ bản cung về nào.” Tiểu thư “dạ” một tiếng mới như thể định thần lại trong lúc còn đang ngơ ngác.
“À vâng, thưa mẫu hậu.”
Vạt áo trải dài màu đỏ thẫm của Hoàng Thái hậu, vạt áo đỏ tươi của tiểu thư, đôi hài màu xanh, và cả vạt váy áo màu hồng đào của đám cung nữ từ từ lướt qua ta.
“Nhi thần cung tiễn mẫu hậu.”
Giọng nói của Hoàng thượng gần như vậy nhưng lại xa đến thế.
Ta quỳ trên mặt đất, siết chặt nắm tay không nhìn hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy ban nãy ta nhanh mồm nhanh miệng, thoái thác trách nhiệm sao mà xa lạ quá, còn giờ đây ta cũng cảm thấy vô cùng thất vọng về hắn.
Ta bị thị vệ áp giải về cung điện nhưng chẳng thèm vùng vẫy, trên đường đi vẫn cố gắng trấn an mình.
Không được.
Ta vẫn không thể nhận thua.
Nếu vào lãnh cung rồi, cả đời này muốn thoát ra cũng khó.
Tiểu Bôi thấy tình thế như vậy, liền gọi ta: “Nương nương.”
Ta bỗng chợt lóe lên ý nghĩ, nắm chặt tay Tiểu Bôi: “Tiểu Bôi, ngươi giúp ta tìm hiểu rõ hôm nay Hoàng thượng sẽ đi qua những đâu, tới đâu để ngủ?”
Tiểu Bôi ngẩn người chốc lát mới đáp, “Vâng.”
Ta ngồi uống trà, kiềm chế sự hoảng loạn và run rẩy nơi từng ngón tay.
Cốc trà trong lòng khẽ xao động. Ta uống một ngụm. Rồi nuốt xuống.
Cốc trà nguội ngắt, cái buốt giá thấm vào tận tim.
Không sao hết, ta còn nửa ngày, vẫn kịp.
Tiểu Bôi trở về nhưng mang theo một người, Hà chiêu nghi.
“Tỷ tỷ, muội nghe nói trong cung xảy ra chuyện, tỷ không sao chứ?” Vẻ mặt nàng ấy xem ra rất lo lắng.
Lúc này rồi vẫn có người đến thăm, ta có phần cảm kích, đáp: “Muội muội, muội có thể giúp ta một chuyện không?”
“Tỷ tỷ muốn làm gì?”
Ta hướng mắt ra xa: “Sai lầm lớn nhất của ta cho đến nay là đánh mất sự sủng ái của Hoàng thượng, lúc đó nếu Hoàng thượng chịu nói giúp ta một câu, ta cũng sẽ không bị nhốt vào lãnh cung thế này. Vì vậy bây giờ thứ ta cần chính là khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý.”
“Nhưng…”
“Muội đừng lo, ta tự có cách.” Trông ánh mắt lo lắng của Hà chiêu nghi, ta liền nắm bàn tay nàng ấy: “Muội muội, chập tối ngày hôm nay muội có thể dẫn Hoàng thượng đến Ngự Hoa Viên không?”
Vừa sang buổi chiều ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương phía xa dường như đang trôi nổi trên bức tường cung điện rồi chợt thoáng ngưng đọng trên cành cây. Mây trắng như tấm voan mỏng nhẹ nhàng giăng qua, nhanh chóng hứng lấy màu nắng rồi bị nắng nhuộm thành màu đỏ lan tràn.
Ánh tịch dương tựa màu máu tươi.
Ta đang chờ đợi họ, ta nhất định phải tìm được một thứ khơi gợi ký ức của hắn, khiến hắn nhớ đến tình cảm năm xưa giữa hai ta.
Nay đã là tháng Mười, hoa và lá khô rơi rụng đầy bên cạnh, đây chính là hoàng hôn mùa thu.
Trời chiều lay động giữa bóng cây, ta ăn vận mỏng manh, quỳ trên mặt đất. Trước mặt có một hố nhỏ được đào xới, một chiếc hộp màu nâu gỗ đặt đó, phía trước cắm mấy nén nhang, ta ném tiền giấy vào chậu lửa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân khựng lại.
Ta tiếp tục lặng lẽ ngắm nhìn chiếc hộp, như thể không hay biết.
Mãi lâu sau…
“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn cất tiếng hỏi.
Ta chẳng buồn ngó ngàng, đốt sạch tiền giấy bên cạnh rồi nhấc chiếc hộp lên, giọng xúc động: “Thiếp phải đưa con thiếp đi.”
Ta có thể cảm nhận được nét mặt hắn biến đổi.
Ta ôm chặt chiếc hộp trong lòng, quay người lại, ngẩn ngơ nói: “Lúc nó chết mới chỉ là một hòn máu đỏ, thiếp đã đặt nó trong chiếc hộp này. Chẳng ai màng đến nó, họ chỉ quan tâm tới Hoàng hậu nương nương thôi. Ngày nào thiếp cũng cúng bái cho Kiều Nhi của thiếp, Kiều Nhi, thậm chí thiếp còn đặt cả tên cho nó, dù là nam hay nữ cũng vẫn gọi là Kiều Nhi…”
Cuối cùng hắn bước đến bên ta.
Ta nhìn hắn, lệ sầu tuôn rơi: “Hoàng thượng, người còn nhớ nó chăng? Lúc nó chào đời mới chỉ là một hòn máu, ngay hình dạng cũng chưa có. Người không thấy nó ư? Người có muốn nhìn thử nó không, người có muốn nhìn thử nó không?”
Ta định mở hộp, hắn bèn giữ chặt lấy ta.
Trong đôi mắt dường như ánh lên sự đau đớn, giọng nói trầm thấp: “Nàng hà tất phải làm vậy?”
Ta lau nước mắt, mỉm cười: “Vâng, thiếp hà tất phải làm vậy. Người đương nhiên có thể có rất nhiều con cái, nhưng thiếp lại chỉ có một mà thôi. Nếu thiếp vào lãnh cung, thiếp phải mang con theo. Ngày ngày thiếp phải nhìn ngắm nó, nó là đứa con duy nhất của thiếp…”
Hoàng thượng nhìn ta: “Nếu nàng thật sự quan tâm đến đứa con của hai ta, tại sao lúc đó nàng không nói?”
“Thiếp tưởng rằng Hoàng thượng… Hoàng thượng sẽ hiểu, nó là con của chúng ta mà. Hoàng thượng vui như vậy, còn nói sẽ tặng nó chiếc kính lúp… nhưng thiếp muốn chờ đến khi chỉ có hai ta, khi chỉ có hai…”
Hoàng thượng đột nhiên ôm chầm lấy ta.
Chiếc hộp ngăn ở giữa, nhưng ta có thể cảm nhận thấy nhịp đập của trái tim trong lồng ngực hắn, ta ôm lại hắn, bàn tay nắm chặt vạt long bào, cuối cùng ta bật khóc, thút thít không ngừng, nước mắt thấm ướt cả y phục.
Một lát sau ta và hắn tách ra, hắn lau nước mắt cho ta, đau lòng nói: “Nàng đừng khóc.”
Ta “vâng” một tiếng.
Hắn ngắm ta rất lâu, cầm lấy tay ta, nghiêm túc nói: “Trẫm đưa nàng về.”
Ta ngước nhìn hắn.
Hoàng thượng nâng cằm ta, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, dường như chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp khó nói: “Trẫm đưa nàng về, trẫm phải ở bên nàng, chúng ta sẽ có thật nhiều đứa con xinh xắn.”
Ta lặng người.
Hà chiêu nghi từ đầu đã tới cùng Hoàng thượng, vẫn đứng nguyên tại chỗ quan sát rất lâu, bỗng đến gần khuyên nhủ: “Tỷ tỷ, tỷ về cung với Hoàng thượng đi. Hoàng thượng chỉ có gặp tỷ mới vui vẻ một chút.”
Hoàng thượng mỉm cười, dường như đã giải tỏa được một mối bận tâm vô cùng lớn.
Ta vừa được Hoàng thượng kéo đi vài bước, Hà chiêu nghi đột nhiên trượt chân, nhào về phía chiếc hộp của ta, cánh tay xô phải nó.
“Á!”
Chiếc hộp vẽ thành một đường vòng cung giữa không trung, sau đó rơi xuống đất, bật mở.
Hà chiêu nghi bò dậy, áy náy nói: “Muội xin lỗi, tỷ tỷ”
Bàn tay đang nắm lấy ta của Hoàng thượng dần trở nên lạnh toát, một lát sau liền buông ra.
Ta không còn dũng khí nhìn hắn. Ta nhắm chặt mắt, ngàn lần tính vạn lần tính chẳng bằng kẻ khác một lần tính đâm lén sau lưng.
Ta đã thất bại hoàn toàn. Ta dùng người mà lại không hiểu người.
Đó là chiếc hộp trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.