Chương 367: Quyển 2 - Chương 80: Toàn chức giáo dục (2)
Miêu Nị
10/12/2016
Trần Trường Sinh đưa tầm mắt vượt qua rừng liễu u ám, rơi vào trên chút ít Đại Chu thiết kỵ trên cánh đồng tuyết, hiểu được câu nói vừa rồi của Tô Ly. Trừ Ma tộc, trên phiến đại lục này người muốn hắn chết nhất đúng là Chu nhân. Mục tiêu dò xét của Đại Chu thiết kỵ chính là chứng cứ rõ ràng, nhưng hắn vẫn cảm thấy cũng có thể là khả năng khác, tỷ như Đại Chu thiết kỵ tới để cứu chúng ta?
"Tại sao lại cứ thích nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu?" Tô Ly nghe vấn đề của hắn, giọng trào phúng nói: "Bởi vì thường thường tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng xấu nhất."
Tựa như làm chứng cho những lời này của hắn, mấy trăm thiết kỵ phân ra hơn chục người, hướng rừng liễu đi vào, ở trên cánh đồng tuyết đơn điệu vẽ thành một đường màu đen nổi bật, đi tới trước rừng liễu, kỵ binh mau chóng rút binh khí từ nơi yên ngựa, đóng kín giáp trụ trên mặt, lộ ra vẻ vô cùng cảnh giác —— thấy thế nào, đám kỵ binh này không phải là tới cứu người , mà tới để giết người.
Kỵ binh vào rừng, tiếng chân dày đặc, thỉnh thoảng còn có thể vang lên thanh âm cành liễu bị bẻ gãy, vô luận cứu người hay là giết người, bọn họ cũng không cần giấu diếm hành tích của mình, mà nếu như mục tiêu bọn họ đang sưu tầm, đúng như trong tình báo đã nói, chỉ là một phế nhân, như vậy chuyện kế tiếp, hẳn là vô cùng đơn giản mới phải.
Chẳng biết lúc nào, tay phải Trần Trường Sinh đã rơi vào trên chuôi kiếm, sẵn sàng có thể rút đoản kiếm ra.
Thân thể của hắn hiện tại thật sự rất mạnh, cho dù đi qua vạn dặm cánh đồng tuyết, nhưng toàn bộ mệt mỏi cùng ẩn thương, ở trên giường gạch ngủ một đêm, toàn bộ đều tan biến không còn, chân nguyên đã khôi phục, chính là vết thương tại Chu viên, cũng đã khá hơn nhiều, hắn có lòng tin chiến thắng thậm chí giết sạch đám kỵ binh vào rừng, cho dù đám kỵ binh này khẳng định cũng là tinh duệ đã tẩy tủy thành công. Nhưng hắn không có lòng tin có thể lặng yên không một tiếng động giết chết đám kỵ binh này, mà không kinh động kỵ binh đại đội đang trên cánh đồng tuyết đi tới phía đông , mấu chốt hơn chính là, đám kỵ binh này đều là quân đội Đại Chu, mà hắn là Chu nhân, hắn thật sự không có biện pháp không hỏi bất kỳ nguyên do đã ra tay giết người.
Hắn không biết phải làm gì, trầm mặc quan sát bóng dáng kỵ binh trong rừng, theo bóng người càng ngày càng gần, hô hấp của hắn cũng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng khẩn trương, tay nắm chuôi kiếm, ngón tay càng lúc càng trắng, nếu như để cho mọi chuyện phát triển tiếp, thời gian không bao lâu, kỵ binh sẽ thấy thân ảnh của hắn và Tô Ly.
"Tiền bối, chúng ta đi."
Hắn cuối cùng đưa ra quyết định, xoay người ý bảo Tô Ly trèo lên, chuẩn bị cõng Tô Ly chạy trốn.
Nếu không thể ẩn núp được, lại không có biện pháp rút kiếm giết người, vậy cũng chỉ có thể chạy, cũng may hắn bây giờ có được tốc độ khó có thể tưởng tượng, tin tưởng kỵ binh trong thời gian ngắn không cách nào đuổi kịp, về phần Chu quân phát hiện hành tung của mình cùng Tô Ly, sẽ mang đến phiền toái như thế nào, hắn hiện tại tạm thời không nghĩ đến.
Tô Ly không có ý muốn đi, nói: "Đem tán mở ra."
Trần Trường Sinh không rõ, nhận lấy Hoàng Chỉ tán hắn đưa tới mở ra, sau đó dựa theo lời Tô Ly chỉ điểm đem chân nguyên đưa vào chuôi tán, đồng thời kích phát rồi cơ quan trên cốt tán. Một đạo khí tức như ẩn như hiện từ trên mặt Hoàng Chỉ tán rủ xuống, giống như thác nước vô hình vô chất, che đi bốn phía. Gió rét không cách nào thổi vào trong Hoàng Chỉ tán, trong bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rơi vào trên mặt tán, lặng lẽ không tiếng động.
Mười mấy tên kỵ binh đi tới sâu trong rừng liễu, đi tới nơi cách bọn họ không xa.
Trần Trường Sinh rất khẩn trương, nhìn chút ít kỵ binh cách hơn mười trượng, thậm chí có thể thấy rõ ràng nhan sắc con ngươi của tên thống lĩnh kỵ binh.
Mười mấy tên kỵ binh tựa như không thấy điều gì, tiếp tục lục soát chung quanh rừng liễu.
Không biết qua thời gian bao lâu, xác nhận kỵ binh đã rời khỏi rừng liễu, Trần Trường Sinh chợt buông lỏng, mới phát hiện hai tay nắm chuôi tán cùng chuôi kiếm bởi vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc.
"Thu tán." Tô Ly nói.
Hắn theo lời đem Hoàng Chỉ tán cất đi, giắt đến ngang hông, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Không cần vội, kỵ binh hẳn là đang chờ ở phía ngoài." Tô Ly lại nói.
Trần Trường Sinh không chất vấn, một lần nữa ngồi xuống đống tuyết bên cây, sau đó nhìn về Hoàng Chỉ tán, cảm khái nói: "Thật không ngờ thanh tán này còn có diệu dụng như thế.”
Tô Ly khóe môi nhếch nhẹ nói: "Ngươi lại quên ta là ai rồi sao."
Trần Trường Sinh không nói tiếp, hắn thật sự cảm thấy chán ghét, hơn nữa biết cho dù mình không nói, vị tiền bối tự luyến này khẳng định cũng có biện pháp đem lời của mình nói tiếp.
Quả không sai, hai hàng lông mày của Tô Ly chau lên, tựa như bay lên, kiêu ngạo nói: "Đây là pháp khí mà ta cùng Đường Lão đầu tử cùng nhau thiết kế, lấy Già Thiên kiếm làm trụ cột, dùng vô số tài liệu trân quý làm thân, coi như là người tu hành Tọa Chiếu, đều chưa chắc có thể khám phá ra huyễn tượng, đám kỵ binh bình thường này chẳng lẽ có thể nhìn xuyên qua tán hay sao?"
Trần Trường Sinh muốn nói lại thôi.
Tô Ly lông mày nhướng cao hơn chút ít, nói: "Có lời gì thì nói."
Trần Trường Sinh nói: "Tiền bối, tán này... là của ta."
Rừng liễu rất an tĩnh, tuyết rơi không tiếng động.
Ban đầu rời khỏi tuyết lĩnh ôn tuyền , bọn họ vốn vì chuyện này mà phát sinh tranh chấp, Trần Trường Sinh nghĩ thương thế của hắn nặng, cho nên không tiếp tục, nhưng lúc này vẫn không nhịn được, bởi vì hắn cho rằng chiếc tán này vốn chính là của mình.
Tô Ly nhìn hắn cười lạnh nói: "Ngươi biết lai lịch của chiếc tán này sao?"
Trần Trường Sinh đã nghe Chiết Tụ nói một chút về câu chuyện của Hoàng Chỉ tán, hơn nữa có kiến thức ở Chu viên cùng trên cánh đồng tuyết, căn bản cũng đã biết, gật đầu.
Tô Ly cũng không để ý đến hắn, vẫn đem câu chuyện của chiếc tán này nói lại một lần, cuối cùng nhìn vào mắt của hắn nói: "Kiếm do ta tìm được, tán do ta thiết kế, kết quả ngươi nói tán này là của ngươi?"
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng tài liệu của chiếc tán này cũng đều do Đường lão thái gia tìm , ban đầu tiền bối đã để chiếc tán này lại Vấn Thủy Đường gia, không phải bởi vì ngài ra trả nổi tiền hay sao?"
Tô Ly thần sắc lạnh dần, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm nói không trả nổi tiền quả thật có chút không chính xác, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Không phải bởi vì tiền bối ngài thiếu nợ, cho nên Hoàng Chỉ tán thuộc về Vấn Thủy Đường gia sao?"
Tô Ly cười giận dữ, nói: "Ta là Trưởng lão bối phận cao nhất Ly sơn, vân du tứ hải, vào nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, chẳng lẽ còn thiếu tiền ư?"
Trần Trường Sinh không để ý mấy chữ vào nhà cướp của không chuyện ác nào không làm trong lời của hắn, nghiêm túc giải thích: "Nhưng ngài không đưa tiền a."
Tô Ly phát hiện mình không còn lời nào để nói, cho nên không nói nữa.
Không khí trở nên có chút lúng túng, Trần Trường Sinh lúng ta lúng túng đứng dậy, leo lên cây liễu quan sát động tĩnh của Đại Chu thiết kỵ nơi xa, đồng thời đem nhiệt ý trên mặt thổi tan một chút.
Qua một hồi, hắn từ trên cây liễu leo xuống, nói với Tô Ly: "Tiền bối, kỵ binh có thể đã rút lui thật rồi."
Tô Ly không để ý tới hắn.
Trần Trường Sinh nói: "Tiền bối, nếu như đám kỵ binh này thật sự tới để đuổi giết ngài , bây giờ còn cần giấu diếm hành tung nữa chứ? Ngài không tin Chu nhân chúng ta, nhưng chắc chắn có người ngài có thể tín nhiệm, như lúc trước ngài đã nói, sẽ có người tới giết ngươi, cũng sẽ có người tới cứu ngươi, Ly sơn mặc dù xa, nhưng những người muốn cứu ngươi có thể rất gần.”
Tô Ly nhìn vào mắt của hắn, nói: "Vấn đề là, người muốn giết ta nhiều, hay là người muốn giết ta nhiều? Ai khẩn cấp hơn ai?"
Trần Trường Sinh có chút do dự nói: "Tiền bối... có phải ngài đã đánh giá nhân tính quá mức u tối hay không?"
"Không phải là nhân tính, mà là nhân tâm. Nhân tính không thể khảo nghiệm , nhân tâm cũng không cách nào dò xét. Cuồng nhiệt yêu thích cùng chán ghét vứt bỏ, cuối cùng đều là vì ích lợi. Thái Tông Hoàng Đế rõ ràng là kẻ vô sỉ thí huynh ép phụ, Chu Độc Phu rõ ràng là tên đồ tể giết người không chớp mắt, tại sao ở trong mắt người bình thường, trên người của bọn họ đều có một đạo hào quang? Bởi vì Thái Tông Hoàng Đế cùng Chu mang đến rất nhiều lợi ích cho bọn hắn, bọn họ đuổi Ma tộc về Tuyết Lão thành, để cho nhân loại sống ở Trung Nguyên miễn đi việc binh đao chiến hỏa, miễn chuyện bị dị tộc nô dịch, như vậy bọn họ tự nhiên làm cho nhân tâm ngưỡng mộ."
Tô Ly nhìn hắn thật tình hỏi: "Mà ta thì sao? Ta sống ở niên đại hòa bình không có chiến tranh, trừ việc giết mấy tên Ma Tướng ra, không làm quá nhiều chuyện, ta đã làm được gì cho thế giới loài người? Đem đến lợi ích như thế nào cho người tu hành cùng dân chúng? Đáng giá để bọn họ vạn dặm xa xôi tới giúp ta không? Chỉ vì ta kiếm đạo cường đại vô địch, khí độ tiêu sái phi phàm ư?"
Rõ ràng là tham thảo hoặc là thuyết giáo rất chân thành thậm chí rất nghiêm túc, nhưng bởi vì hai câu nói cuối cùng mà thay đổi mùi vị, Trần Trường Sinh hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào, hỏi: "Vậy Nam nhân thì sao?"
Ở khái niệm bình thường, Ly sơn Tiểu sư thúc Tô Ly là người mạnh nhất phía nam hiện tại, cũng chính bởi vì sự hiện hữu của hắn, phía nam mới có thể có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo trước mặt Đại Chu trong thời thịnh thế.
"Dĩ nhiên có rất nhiều Nam nhân cảm tạ ta, nhưng cũng có rất nhiều Nam nhân hận ta, vài ngày trước đã nói, ta giết rất nhiều người, nếu ta thuở nhỏ sống ở phía nam, như vậy giết người khẳng định phần lớn là Nam nhân, bọn họ đều có thân thích đồng song đồng môn hậu duệ, làm sao có thể yêu thích ta chứ? Dĩ nhiên, những kẻ cùng ta có thù dù nhiều hơn nữa, cũng không thể nào là chủ lưu, nếu không chẳng phải ta trở thành chuột qua phố người người la đánh ư. Vấn đề là rất nhiều năm trước ta từng làm một chuyện làm cho cả phía nam cũng rất thất vọng, cho nên người không thích ta càng ngày càng nhiều."
"Chuyện gì?" Trần Trường Sinh tò mò hỏi.
"Mười mấy năm trước, huyết án của Quốc Giáo học viện, ngươi hẳn là biết đến."
"Biết."
"Nói ra, Kế đạo nhân thật sự là sư phụ ngươi?"
"Tiền bối... Thật ra chuyện này, ta cũng không rõ ràng lắm."
"Được rồi, nói về chuyện chính. Tóm lại sau huyết án Quốc Giáo học viện, Giáo Hoàng trọng thương, quân đội nội loạn , triều đình tranh giành, Chu Thông giết người bừa bãi, kinh đô ngổn ngang, Chu quốc của ngươi rối tinh rối mù, mà Nam nhân lúc đấy xem ra, không nghi ngờ chút nào, đây là một lần cơ hội tốt nhất, hơn nữa không thể không thừa nhận, Trường Sinh tông khi đó quả thật rất mạnh, có đủ lực lượng tranh giành với Ly cung."
"Sau đó?"
"Thời điểm Nam nhân chuẩn bị mấy năm sắp sửa phát động, ta bởi vì một chuyện đi Trường Sinh tông một chuyến, đem đám Trưởng lão kia giết sạch, cho nên việc bọn họ chuẩn bị làm, tự nhiên chỉ có thể thất bại."
"Tiền bối, loại bí mật này quả thật nghe rất đáng sợ, nhưng ta làm sao cảm giác ngài đang biến đổi phương pháp để ca ngợi chính mình?"
"Chuyện bi thảm như vậy, có cái gì đáng để ca ngợi ."
Rất hiếm tấy, Tô Ly không có tiếp tục câu chuyện ca ngợi chính mình, ánh mắt yên tĩnh làm người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
"Tại sao lại cứ thích nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng xấu?" Tô Ly nghe vấn đề của hắn, giọng trào phúng nói: "Bởi vì thường thường tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng xấu nhất."
Tựa như làm chứng cho những lời này của hắn, mấy trăm thiết kỵ phân ra hơn chục người, hướng rừng liễu đi vào, ở trên cánh đồng tuyết đơn điệu vẽ thành một đường màu đen nổi bật, đi tới trước rừng liễu, kỵ binh mau chóng rút binh khí từ nơi yên ngựa, đóng kín giáp trụ trên mặt, lộ ra vẻ vô cùng cảnh giác —— thấy thế nào, đám kỵ binh này không phải là tới cứu người , mà tới để giết người.
Kỵ binh vào rừng, tiếng chân dày đặc, thỉnh thoảng còn có thể vang lên thanh âm cành liễu bị bẻ gãy, vô luận cứu người hay là giết người, bọn họ cũng không cần giấu diếm hành tích của mình, mà nếu như mục tiêu bọn họ đang sưu tầm, đúng như trong tình báo đã nói, chỉ là một phế nhân, như vậy chuyện kế tiếp, hẳn là vô cùng đơn giản mới phải.
Chẳng biết lúc nào, tay phải Trần Trường Sinh đã rơi vào trên chuôi kiếm, sẵn sàng có thể rút đoản kiếm ra.
Thân thể của hắn hiện tại thật sự rất mạnh, cho dù đi qua vạn dặm cánh đồng tuyết, nhưng toàn bộ mệt mỏi cùng ẩn thương, ở trên giường gạch ngủ một đêm, toàn bộ đều tan biến không còn, chân nguyên đã khôi phục, chính là vết thương tại Chu viên, cũng đã khá hơn nhiều, hắn có lòng tin chiến thắng thậm chí giết sạch đám kỵ binh vào rừng, cho dù đám kỵ binh này khẳng định cũng là tinh duệ đã tẩy tủy thành công. Nhưng hắn không có lòng tin có thể lặng yên không một tiếng động giết chết đám kỵ binh này, mà không kinh động kỵ binh đại đội đang trên cánh đồng tuyết đi tới phía đông , mấu chốt hơn chính là, đám kỵ binh này đều là quân đội Đại Chu, mà hắn là Chu nhân, hắn thật sự không có biện pháp không hỏi bất kỳ nguyên do đã ra tay giết người.
Hắn không biết phải làm gì, trầm mặc quan sát bóng dáng kỵ binh trong rừng, theo bóng người càng ngày càng gần, hô hấp của hắn cũng càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng khẩn trương, tay nắm chuôi kiếm, ngón tay càng lúc càng trắng, nếu như để cho mọi chuyện phát triển tiếp, thời gian không bao lâu, kỵ binh sẽ thấy thân ảnh của hắn và Tô Ly.
"Tiền bối, chúng ta đi."
Hắn cuối cùng đưa ra quyết định, xoay người ý bảo Tô Ly trèo lên, chuẩn bị cõng Tô Ly chạy trốn.
Nếu không thể ẩn núp được, lại không có biện pháp rút kiếm giết người, vậy cũng chỉ có thể chạy, cũng may hắn bây giờ có được tốc độ khó có thể tưởng tượng, tin tưởng kỵ binh trong thời gian ngắn không cách nào đuổi kịp, về phần Chu quân phát hiện hành tung của mình cùng Tô Ly, sẽ mang đến phiền toái như thế nào, hắn hiện tại tạm thời không nghĩ đến.
Tô Ly không có ý muốn đi, nói: "Đem tán mở ra."
Trần Trường Sinh không rõ, nhận lấy Hoàng Chỉ tán hắn đưa tới mở ra, sau đó dựa theo lời Tô Ly chỉ điểm đem chân nguyên đưa vào chuôi tán, đồng thời kích phát rồi cơ quan trên cốt tán. Một đạo khí tức như ẩn như hiện từ trên mặt Hoàng Chỉ tán rủ xuống, giống như thác nước vô hình vô chất, che đi bốn phía. Gió rét không cách nào thổi vào trong Hoàng Chỉ tán, trong bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, tuyết rơi vào trên mặt tán, lặng lẽ không tiếng động.
Mười mấy tên kỵ binh đi tới sâu trong rừng liễu, đi tới nơi cách bọn họ không xa.
Trần Trường Sinh rất khẩn trương, nhìn chút ít kỵ binh cách hơn mười trượng, thậm chí có thể thấy rõ ràng nhan sắc con ngươi của tên thống lĩnh kỵ binh.
Mười mấy tên kỵ binh tựa như không thấy điều gì, tiếp tục lục soát chung quanh rừng liễu.
Không biết qua thời gian bao lâu, xác nhận kỵ binh đã rời khỏi rừng liễu, Trần Trường Sinh chợt buông lỏng, mới phát hiện hai tay nắm chuôi tán cùng chuôi kiếm bởi vì khẩn trương mà trở nên cứng ngắc.
"Thu tán." Tô Ly nói.
Hắn theo lời đem Hoàng Chỉ tán cất đi, giắt đến ngang hông, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Không cần vội, kỵ binh hẳn là đang chờ ở phía ngoài." Tô Ly lại nói.
Trần Trường Sinh không chất vấn, một lần nữa ngồi xuống đống tuyết bên cây, sau đó nhìn về Hoàng Chỉ tán, cảm khái nói: "Thật không ngờ thanh tán này còn có diệu dụng như thế.”
Tô Ly khóe môi nhếch nhẹ nói: "Ngươi lại quên ta là ai rồi sao."
Trần Trường Sinh không nói tiếp, hắn thật sự cảm thấy chán ghét, hơn nữa biết cho dù mình không nói, vị tiền bối tự luyến này khẳng định cũng có biện pháp đem lời của mình nói tiếp.
Quả không sai, hai hàng lông mày của Tô Ly chau lên, tựa như bay lên, kiêu ngạo nói: "Đây là pháp khí mà ta cùng Đường Lão đầu tử cùng nhau thiết kế, lấy Già Thiên kiếm làm trụ cột, dùng vô số tài liệu trân quý làm thân, coi như là người tu hành Tọa Chiếu, đều chưa chắc có thể khám phá ra huyễn tượng, đám kỵ binh bình thường này chẳng lẽ có thể nhìn xuyên qua tán hay sao?"
Trần Trường Sinh muốn nói lại thôi.
Tô Ly lông mày nhướng cao hơn chút ít, nói: "Có lời gì thì nói."
Trần Trường Sinh nói: "Tiền bối, tán này... là của ta."
Rừng liễu rất an tĩnh, tuyết rơi không tiếng động.
Ban đầu rời khỏi tuyết lĩnh ôn tuyền , bọn họ vốn vì chuyện này mà phát sinh tranh chấp, Trần Trường Sinh nghĩ thương thế của hắn nặng, cho nên không tiếp tục, nhưng lúc này vẫn không nhịn được, bởi vì hắn cho rằng chiếc tán này vốn chính là của mình.
Tô Ly nhìn hắn cười lạnh nói: "Ngươi biết lai lịch của chiếc tán này sao?"
Trần Trường Sinh đã nghe Chiết Tụ nói một chút về câu chuyện của Hoàng Chỉ tán, hơn nữa có kiến thức ở Chu viên cùng trên cánh đồng tuyết, căn bản cũng đã biết, gật đầu.
Tô Ly cũng không để ý đến hắn, vẫn đem câu chuyện của chiếc tán này nói lại một lần, cuối cùng nhìn vào mắt của hắn nói: "Kiếm do ta tìm được, tán do ta thiết kế, kết quả ngươi nói tán này là của ngươi?"
Trần Trường Sinh nói: "Nhưng tài liệu của chiếc tán này cũng đều do Đường lão thái gia tìm , ban đầu tiền bối đã để chiếc tán này lại Vấn Thủy Đường gia, không phải bởi vì ngài ra trả nổi tiền hay sao?"
Tô Ly thần sắc lạnh dần, nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."
Trần Trường Sinh nghĩ thầm nói không trả nổi tiền quả thật có chút không chính xác, suy nghĩ kỹ rồi nói: "Không phải bởi vì tiền bối ngài thiếu nợ, cho nên Hoàng Chỉ tán thuộc về Vấn Thủy Đường gia sao?"
Tô Ly cười giận dữ, nói: "Ta là Trưởng lão bối phận cao nhất Ly sơn, vân du tứ hải, vào nhà cướp của, không chuyện ác nào không làm, chẳng lẽ còn thiếu tiền ư?"
Trần Trường Sinh không để ý mấy chữ vào nhà cướp của không chuyện ác nào không làm trong lời của hắn, nghiêm túc giải thích: "Nhưng ngài không đưa tiền a."
Tô Ly phát hiện mình không còn lời nào để nói, cho nên không nói nữa.
Không khí trở nên có chút lúng túng, Trần Trường Sinh lúng ta lúng túng đứng dậy, leo lên cây liễu quan sát động tĩnh của Đại Chu thiết kỵ nơi xa, đồng thời đem nhiệt ý trên mặt thổi tan một chút.
Qua một hồi, hắn từ trên cây liễu leo xuống, nói với Tô Ly: "Tiền bối, kỵ binh có thể đã rút lui thật rồi."
Tô Ly không để ý tới hắn.
Trần Trường Sinh nói: "Tiền bối, nếu như đám kỵ binh này thật sự tới để đuổi giết ngài , bây giờ còn cần giấu diếm hành tung nữa chứ? Ngài không tin Chu nhân chúng ta, nhưng chắc chắn có người ngài có thể tín nhiệm, như lúc trước ngài đã nói, sẽ có người tới giết ngươi, cũng sẽ có người tới cứu ngươi, Ly sơn mặc dù xa, nhưng những người muốn cứu ngươi có thể rất gần.”
Tô Ly nhìn vào mắt của hắn, nói: "Vấn đề là, người muốn giết ta nhiều, hay là người muốn giết ta nhiều? Ai khẩn cấp hơn ai?"
Trần Trường Sinh có chút do dự nói: "Tiền bối... có phải ngài đã đánh giá nhân tính quá mức u tối hay không?"
"Không phải là nhân tính, mà là nhân tâm. Nhân tính không thể khảo nghiệm , nhân tâm cũng không cách nào dò xét. Cuồng nhiệt yêu thích cùng chán ghét vứt bỏ, cuối cùng đều là vì ích lợi. Thái Tông Hoàng Đế rõ ràng là kẻ vô sỉ thí huynh ép phụ, Chu Độc Phu rõ ràng là tên đồ tể giết người không chớp mắt, tại sao ở trong mắt người bình thường, trên người của bọn họ đều có một đạo hào quang? Bởi vì Thái Tông Hoàng Đế cùng Chu mang đến rất nhiều lợi ích cho bọn hắn, bọn họ đuổi Ma tộc về Tuyết Lão thành, để cho nhân loại sống ở Trung Nguyên miễn đi việc binh đao chiến hỏa, miễn chuyện bị dị tộc nô dịch, như vậy bọn họ tự nhiên làm cho nhân tâm ngưỡng mộ."
Tô Ly nhìn hắn thật tình hỏi: "Mà ta thì sao? Ta sống ở niên đại hòa bình không có chiến tranh, trừ việc giết mấy tên Ma Tướng ra, không làm quá nhiều chuyện, ta đã làm được gì cho thế giới loài người? Đem đến lợi ích như thế nào cho người tu hành cùng dân chúng? Đáng giá để bọn họ vạn dặm xa xôi tới giúp ta không? Chỉ vì ta kiếm đạo cường đại vô địch, khí độ tiêu sái phi phàm ư?"
Rõ ràng là tham thảo hoặc là thuyết giáo rất chân thành thậm chí rất nghiêm túc, nhưng bởi vì hai câu nói cuối cùng mà thay đổi mùi vị, Trần Trường Sinh hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào, hỏi: "Vậy Nam nhân thì sao?"
Ở khái niệm bình thường, Ly sơn Tiểu sư thúc Tô Ly là người mạnh nhất phía nam hiện tại, cũng chính bởi vì sự hiện hữu của hắn, phía nam mới có thể có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo trước mặt Đại Chu trong thời thịnh thế.
"Dĩ nhiên có rất nhiều Nam nhân cảm tạ ta, nhưng cũng có rất nhiều Nam nhân hận ta, vài ngày trước đã nói, ta giết rất nhiều người, nếu ta thuở nhỏ sống ở phía nam, như vậy giết người khẳng định phần lớn là Nam nhân, bọn họ đều có thân thích đồng song đồng môn hậu duệ, làm sao có thể yêu thích ta chứ? Dĩ nhiên, những kẻ cùng ta có thù dù nhiều hơn nữa, cũng không thể nào là chủ lưu, nếu không chẳng phải ta trở thành chuột qua phố người người la đánh ư. Vấn đề là rất nhiều năm trước ta từng làm một chuyện làm cho cả phía nam cũng rất thất vọng, cho nên người không thích ta càng ngày càng nhiều."
"Chuyện gì?" Trần Trường Sinh tò mò hỏi.
"Mười mấy năm trước, huyết án của Quốc Giáo học viện, ngươi hẳn là biết đến."
"Biết."
"Nói ra, Kế đạo nhân thật sự là sư phụ ngươi?"
"Tiền bối... Thật ra chuyện này, ta cũng không rõ ràng lắm."
"Được rồi, nói về chuyện chính. Tóm lại sau huyết án Quốc Giáo học viện, Giáo Hoàng trọng thương, quân đội nội loạn , triều đình tranh giành, Chu Thông giết người bừa bãi, kinh đô ngổn ngang, Chu quốc của ngươi rối tinh rối mù, mà Nam nhân lúc đấy xem ra, không nghi ngờ chút nào, đây là một lần cơ hội tốt nhất, hơn nữa không thể không thừa nhận, Trường Sinh tông khi đó quả thật rất mạnh, có đủ lực lượng tranh giành với Ly cung."
"Sau đó?"
"Thời điểm Nam nhân chuẩn bị mấy năm sắp sửa phát động, ta bởi vì một chuyện đi Trường Sinh tông một chuyến, đem đám Trưởng lão kia giết sạch, cho nên việc bọn họ chuẩn bị làm, tự nhiên chỉ có thể thất bại."
"Tiền bối, loại bí mật này quả thật nghe rất đáng sợ, nhưng ta làm sao cảm giác ngài đang biến đổi phương pháp để ca ngợi chính mình?"
"Chuyện bi thảm như vậy, có cái gì đáng để ca ngợi ."
Rất hiếm tấy, Tô Ly không có tiếp tục câu chuyện ca ngợi chính mình, ánh mắt yên tĩnh làm người ta cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.