Quyển 5 - Chương 3: Một tòa học viện
Miêu Nị
17/11/2023
Cửa Quốc Giáo học viện vẫn đóng chặt, bên trong cũng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, bất kể trọng binh triều đình vây khốn, hay là vị lão thái giám mang theo thánh chỉ đến, cũng không có mang đến bất kỳ biến hóa nào, thủy chung hoàn toàn yên tĩnh, cho dù ai nhìn về phía cánh cửa trầm trọng nặng nề kia, cũng sẽ cho rằng sau viện môn khẳng định không có ai.
Trên thực tế, phía sau cửa Quốc Giáo học viện vẫn luôn có người.
Sau cửa viện trồng hai cây hoàng dương, mùa thu lá cây đã trở nên thưa thớt hơn rất nhiều, ánh mặt trời trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cành cây rơi xuống, rơi vào trên mặt một thiếu nữ.
Thiếu nữ kia mặt mày thanh lệ, vẫn còn chút non nớt, số tuổi nhỏ nhất, bị ánh mặt trời chiếu sáng, càng thêm động lòng người, nhưng thần sắc lo âu cùng mỏi mệt cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Diệp Tiểu Liên, nội môn đệ tử của Nam Khê trai.
Tô Mặc Ngu đứng bên cạnh của nàng.
Mười mấy nữ đệ tử Nam Khê trai, đứng phía sau hai người bọn họ.
Kiếm, đều đã rời khỏi vỏ.
Ánh sáng ngày thu có thể rơi vào trên mặt của các nàng , nhưng không cách nào rơi vào trên kiếm của các nàng, bởi vì kiếm quá sắc bén, kiếm quang quá mức sáng ngời.
Các nàng vẫn canh giữ phía sau cửa Quốc Giáo học viện.
Nam Khê trai kiếm trận, đã ở nơi này canh chừng ba ngày ba đêm.
Hiện tại, các nữ đệ tử Nam Khê trai đã rất mệt mỏi, nghe ngoài viện mơ hồ truyền đến thanh âm, càng thêm biến sắc.
Huyền giáp trọng kỵ của Đại Chu vô địch trên đời, nếu như lao đến, cho dù là Nam Khê trai kiếm trận cũng không cách nào chống đỡ nổi.
"Làm sao bây giờ?" Diệp Tiểu Liên nhìn Tô Mặc Ngu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tràn ngập cảm xúc lo lắng.
Tô Mặc Ngu quay đầu nhìn phương hướng tàng thư lâu, nghĩ tới người kia sau khi từ Thiên Thư lăng trở về thủy chung trầm mặc, thủy chung không cách nào hạ được quyết tâm.
"Đây chính là Lâm lão công công! Các ngươi còn nghĩ gì nữa? Còn không mau mở cửa ra tiếp chỉ!"
Một học sinh của Quốc Giáo học viện nhìn mọi người trước viện môn, khuôn mặt hoảng sợ hô lên: "Chẳng lẽ các ngươi thật sự chuẩn bị kháng chỉ hay sao ! Ta cũng không muốn chết chung với các ngươi!"
Nghe người này nói, thầy trò Quốc Giáo học viện xuất hiện xôn xao rất nhỏ, có tiếng nghị luận vang lên, có người thậm chí cãi vã rất kịch liệt.
Tô Mặc Ngu nhìn tên học sinh kia, nhớ hắn là con cháu phú thương ở Hà Nam lộ, yên lặng đem tên của hắn ghi tạc trong lòng.
Diệp Tiểu Liên nhìn theo tầm mắt của hắn, cho rằng hắn có chút dao động, nhìn về thầy trò của Quốc Giáo học viện trầm giọng quát lên: "Thánh Nữ có chỉ, đệ tử Nam Khê trai nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho Trần viện trưởng! Nếu có kẻ ham sống sợ chết, tự mình rời đi theo cửa sau là được, đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, nếu không chớ trách trai kiếm vô tình!"
Nghe lời này, tên học sinh con cháu phú thương ở Hà Nam lộ sắc mặt đột biến, cực kỳ tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, đi tới bên ngoài đám người.
Ngay sau đó, có hơn mười học sinh Quốc Giáo học viện còn có mấy vị giáo tập cũng từ trong đám người rời đi, nhìn phương hướng đều là tới cửa sau.
Nhìn hình ảnh này, thầy trò còn đang ở lại không nhịn được chửi ầm lên , hơn nữa khi bọn hắn thấy ánh mắt các nữ đệ tử Nam Khê trai, lại càng cảm thấy rất xấu hổ.
Tô Mặc Ngu không nói gì, chỉ đem tên những người rời đi ghi lại trong lòng.
Diệp Tiểu Liên lúc này mới phát hiện hắn trầm mặc cũng không có nghĩa là dao động, có chút không giải thích được hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ điều gì?"
Tô Mặc Ngu bình tĩnh nói: "Ta đang suy nghĩ, nếu như Quốc Giáo học viện có thể bình an, ta nên sử dụng phương pháp gì để báo thù những người này."
Diệp Tiểu Liên giật mình, trong lòng nhớ lại ngày đó Tô Mặc Ngu ở Ly cung phụ viện vốn nổi danh nghiêm túc thủ lễ, tính tình thay đổi như vậy khi nào?
Nàng cũng không nói gì, Tô Mặc Ngu cũng biết nàng suy nghĩ điều gì. Hắn nhìn cảnh thu xinh đẹp của Quốc Giáo học viện, trên mặt toát ra tinh thần hoài niệm, nói: "Đây là một địa phương thú vị, bất luận kẻ nào ở nơi này lâu rồi, cũng sẽ phát sinh một chút thay đổi."
Quốc Giáo học viện thú vị như vậy, nếu như có thể bình an, tự nhiên là rất tốt, nhưng, nếu như từ trước đến giờ là một từ không thể nào tin tưởng được.
Nếu không vì sao hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy bi thương, bắt đầu hoài niệm?
...
...
Bách Hoa hạng đã trống rỗng, kiến trúc phía bên kia ngõ nhỏ thậm chí bị mạnh mẽ san bằng, chỉ để lại tòa trà lâu kia.
Trong bụi mù lan tỏa, tòa trà lâu từng quan sát mấy chục trận chiến của chư viện luyện tập võ nghệ, lộ vẻ rất cô đơn, mà thân ảnh mấy trăm huyền giáp trọng kỵ trở nên càng thêm đáng sợ.
Quốc Giáo học viện viện môn vẫn đóng chặt.
"Lại có gan lớn đến thế, quả nhiên không hổ là Quốc Giáo học viện do một tay Thương viện trưởng tạo nên, không hổ là sư đệ của Bệ Hạ."
Lâm lão công công bỗng nhiên nở nụ cười, trong tươi cười tràn đầy cảm khái.
Thanh âm của người già thường có chút khàn khàn, có chút yếu ớt, trừ bồi bàn đứng gần đó, không có người nào khác có thể nghe được.
Nhưng câu nói sau đó, tất cả mọi người quanh đây đều nghe được.
Lâm lão công công nhìn cửa Quốc Giáo học viện đang đóng, thu lại nụ cười chậm rãi nói: "Trần viện trưởng là người cô đơn, nhưng giáo tập cùng học sinh của Quốc Giáo học việ... đều có người nhà ."
Nghe lời này, bên trong Quốc Giáo học viện cuối cùng truyền ra thanh âm, trên đường đồng dạng vang lên xôn xao.
Vô số ánh mắt nhìn về vị chưởng ấn thái giám già nua này.
Sắc mặt Thiên Hải Thắng Tuyết càng thêm tái nhợt.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vị Lâm lão công công này hoàn toàn bất đồng với lời đồn cương chính kiên nghị trong truyền thuyết , lại sử dụng thủ đoạn cường ngạnh hèn hạ đến như vậy!
...
...
Không biết có phải nghe lầm hay không.
Sâu trong Quốc Giáo học viện giống như có thanh âm vang lên.
Sau đó, cửa chính Quốc Giáo học viện suốt ba ngày ba đêm cũng không mở ra chậm rãi mở ra.
Chạm mặt mà đến chính là một mảnh kiếm quang lạnh lẽo bức người, còn có hơn hai trăm thầy trò Quốc Giáo học viện.
Biết rõ không địch lại, vẫn nghiêm trận, chờ đợi.
Nhìn hình ảnh này, vô luận là Hợp Quận Vương hay là huyền giáp trọng kỵ, sắc mặt cũng biến hóa.
Lâm lão công công rất bình tĩnh, thậm chí làm cho người ta cảm giác, hắn có chút vui mừng.
Tô Mặc Ngu ba ngày nay không ngủ, rất mỏi mệt , nhưng ánh mắt vẫn thanh minh tựa như thanh âm của hắn.
Hắn đứng trên thềm đá, nhìn Lâm lão công công nói: "Tuyên chỉ chỉ cần một người là đủ."
Thánh chỉ giá lâm, Quốc Giáo học viện không mở rộng cửa, xếp hương án, quỳ lạy, thậm chí chỉ để cho một mình Lâm lão công công đi vào, thái độ vẫn vô cùng không cung kính.
Lâm lão công công không tức giận, mỉm cười nói: "Nếu như muốn giết hắn, một đạo ý chỉ, cùng một mình ta là đủ rồi."
Nói xong câu đó, hắn đi vào trong Quốc Giáo học viện, lúc sát bên người Tô Mặc Ngu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn.
Diệp Tiểu Liên thần sắc đột nhiên run sợ, tay nắm chuôi kiếm run lên.
Không có chuyện gì phát sinh.
Tô Mặc Ngu không phun máu ngã xuống đất mà chết.
Lâm lão công công chỉ muốn muốn biểu đạt sự thưởng thức cùng coi trọng đối với Tô Mặc Ngu.
Đại sự lần này, hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực là Vô Cùng Bích cùng Biệt Dạng Hồng, nhất là người sau, đã lập công lớn.
Tô Mặc Ngu là cháu của Biệt Dạng Hồng, vẫn ở lại Quốc Giáo học viện không đi, trong mắt thế nhân có vẻ rất ngu, nhưng ở trong mắt Lâm lão công công lăn lộn cả đời, hành động này rất giỏi.
...
...
Cửa tàng thư lâu đã mở ra, ánh sáng rơi vào trên sàn nhà đen nhánh bóng loáng, một mảnh sáng ngời, có thể phản chiếu bóng người.
Trần Trường Sinh ngồi bên cửa sổ, không nhìn sắc thu ngoài cửa sổ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lâm lão công công lẳng lặng nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu.
Trần Trường Sinh vẫn không nhúc nhích, không nói gì, chẳng qua chỉ cúi đầu.
Lâm lão công công bỗng nhiên hiểu được, hắn đang nhìn bóng của mình trên sàn nhà.
Trần Trường Sinh đang nhìn chính mình.
Trên thực tế, phía sau cửa Quốc Giáo học viện vẫn luôn có người.
Sau cửa viện trồng hai cây hoàng dương, mùa thu lá cây đã trở nên thưa thớt hơn rất nhiều, ánh mặt trời trong trẻo lạnh lùng xuyên qua cành cây rơi xuống, rơi vào trên mặt một thiếu nữ.
Thiếu nữ kia mặt mày thanh lệ, vẫn còn chút non nớt, số tuổi nhỏ nhất, bị ánh mặt trời chiếu sáng, càng thêm động lòng người, nhưng thần sắc lo âu cùng mỏi mệt cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Diệp Tiểu Liên, nội môn đệ tử của Nam Khê trai.
Tô Mặc Ngu đứng bên cạnh của nàng.
Mười mấy nữ đệ tử Nam Khê trai, đứng phía sau hai người bọn họ.
Kiếm, đều đã rời khỏi vỏ.
Ánh sáng ngày thu có thể rơi vào trên mặt của các nàng , nhưng không cách nào rơi vào trên kiếm của các nàng, bởi vì kiếm quá sắc bén, kiếm quang quá mức sáng ngời.
Các nàng vẫn canh giữ phía sau cửa Quốc Giáo học viện.
Nam Khê trai kiếm trận, đã ở nơi này canh chừng ba ngày ba đêm.
Hiện tại, các nữ đệ tử Nam Khê trai đã rất mệt mỏi, nghe ngoài viện mơ hồ truyền đến thanh âm, càng thêm biến sắc.
Huyền giáp trọng kỵ của Đại Chu vô địch trên đời, nếu như lao đến, cho dù là Nam Khê trai kiếm trận cũng không cách nào chống đỡ nổi.
"Làm sao bây giờ?" Diệp Tiểu Liên nhìn Tô Mặc Ngu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tràn ngập cảm xúc lo lắng.
Tô Mặc Ngu quay đầu nhìn phương hướng tàng thư lâu, nghĩ tới người kia sau khi từ Thiên Thư lăng trở về thủy chung trầm mặc, thủy chung không cách nào hạ được quyết tâm.
"Đây chính là Lâm lão công công! Các ngươi còn nghĩ gì nữa? Còn không mau mở cửa ra tiếp chỉ!"
Một học sinh của Quốc Giáo học viện nhìn mọi người trước viện môn, khuôn mặt hoảng sợ hô lên: "Chẳng lẽ các ngươi thật sự chuẩn bị kháng chỉ hay sao ! Ta cũng không muốn chết chung với các ngươi!"
Nghe người này nói, thầy trò Quốc Giáo học viện xuất hiện xôn xao rất nhỏ, có tiếng nghị luận vang lên, có người thậm chí cãi vã rất kịch liệt.
Tô Mặc Ngu nhìn tên học sinh kia, nhớ hắn là con cháu phú thương ở Hà Nam lộ, yên lặng đem tên của hắn ghi tạc trong lòng.
Diệp Tiểu Liên nhìn theo tầm mắt của hắn, cho rằng hắn có chút dao động, nhìn về thầy trò của Quốc Giáo học viện trầm giọng quát lên: "Thánh Nữ có chỉ, đệ tử Nam Khê trai nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho Trần viện trưởng! Nếu có kẻ ham sống sợ chết, tự mình rời đi theo cửa sau là được, đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, nếu không chớ trách trai kiếm vô tình!"
Nghe lời này, tên học sinh con cháu phú thương ở Hà Nam lộ sắc mặt đột biến, cực kỳ tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa, đi tới bên ngoài đám người.
Ngay sau đó, có hơn mười học sinh Quốc Giáo học viện còn có mấy vị giáo tập cũng từ trong đám người rời đi, nhìn phương hướng đều là tới cửa sau.
Nhìn hình ảnh này, thầy trò còn đang ở lại không nhịn được chửi ầm lên , hơn nữa khi bọn hắn thấy ánh mắt các nữ đệ tử Nam Khê trai, lại càng cảm thấy rất xấu hổ.
Tô Mặc Ngu không nói gì, chỉ đem tên những người rời đi ghi lại trong lòng.
Diệp Tiểu Liên lúc này mới phát hiện hắn trầm mặc cũng không có nghĩa là dao động, có chút không giải thích được hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ điều gì?"
Tô Mặc Ngu bình tĩnh nói: "Ta đang suy nghĩ, nếu như Quốc Giáo học viện có thể bình an, ta nên sử dụng phương pháp gì để báo thù những người này."
Diệp Tiểu Liên giật mình, trong lòng nhớ lại ngày đó Tô Mặc Ngu ở Ly cung phụ viện vốn nổi danh nghiêm túc thủ lễ, tính tình thay đổi như vậy khi nào?
Nàng cũng không nói gì, Tô Mặc Ngu cũng biết nàng suy nghĩ điều gì. Hắn nhìn cảnh thu xinh đẹp của Quốc Giáo học viện, trên mặt toát ra tinh thần hoài niệm, nói: "Đây là một địa phương thú vị, bất luận kẻ nào ở nơi này lâu rồi, cũng sẽ phát sinh một chút thay đổi."
Quốc Giáo học viện thú vị như vậy, nếu như có thể bình an, tự nhiên là rất tốt, nhưng, nếu như từ trước đến giờ là một từ không thể nào tin tưởng được.
Nếu không vì sao hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy bi thương, bắt đầu hoài niệm?
...
...
Bách Hoa hạng đã trống rỗng, kiến trúc phía bên kia ngõ nhỏ thậm chí bị mạnh mẽ san bằng, chỉ để lại tòa trà lâu kia.
Trong bụi mù lan tỏa, tòa trà lâu từng quan sát mấy chục trận chiến của chư viện luyện tập võ nghệ, lộ vẻ rất cô đơn, mà thân ảnh mấy trăm huyền giáp trọng kỵ trở nên càng thêm đáng sợ.
Quốc Giáo học viện viện môn vẫn đóng chặt.
"Lại có gan lớn đến thế, quả nhiên không hổ là Quốc Giáo học viện do một tay Thương viện trưởng tạo nên, không hổ là sư đệ của Bệ Hạ."
Lâm lão công công bỗng nhiên nở nụ cười, trong tươi cười tràn đầy cảm khái.
Thanh âm của người già thường có chút khàn khàn, có chút yếu ớt, trừ bồi bàn đứng gần đó, không có người nào khác có thể nghe được.
Nhưng câu nói sau đó, tất cả mọi người quanh đây đều nghe được.
Lâm lão công công nhìn cửa Quốc Giáo học viện đang đóng, thu lại nụ cười chậm rãi nói: "Trần viện trưởng là người cô đơn, nhưng giáo tập cùng học sinh của Quốc Giáo học việ... đều có người nhà ."
Nghe lời này, bên trong Quốc Giáo học viện cuối cùng truyền ra thanh âm, trên đường đồng dạng vang lên xôn xao.
Vô số ánh mắt nhìn về vị chưởng ấn thái giám già nua này.
Sắc mặt Thiên Hải Thắng Tuyết càng thêm tái nhợt.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, vị Lâm lão công công này hoàn toàn bất đồng với lời đồn cương chính kiên nghị trong truyền thuyết , lại sử dụng thủ đoạn cường ngạnh hèn hạ đến như vậy!
...
...
Không biết có phải nghe lầm hay không.
Sâu trong Quốc Giáo học viện giống như có thanh âm vang lên.
Sau đó, cửa chính Quốc Giáo học viện suốt ba ngày ba đêm cũng không mở ra chậm rãi mở ra.
Chạm mặt mà đến chính là một mảnh kiếm quang lạnh lẽo bức người, còn có hơn hai trăm thầy trò Quốc Giáo học viện.
Biết rõ không địch lại, vẫn nghiêm trận, chờ đợi.
Nhìn hình ảnh này, vô luận là Hợp Quận Vương hay là huyền giáp trọng kỵ, sắc mặt cũng biến hóa.
Lâm lão công công rất bình tĩnh, thậm chí làm cho người ta cảm giác, hắn có chút vui mừng.
Tô Mặc Ngu ba ngày nay không ngủ, rất mỏi mệt , nhưng ánh mắt vẫn thanh minh tựa như thanh âm của hắn.
Hắn đứng trên thềm đá, nhìn Lâm lão công công nói: "Tuyên chỉ chỉ cần một người là đủ."
Thánh chỉ giá lâm, Quốc Giáo học viện không mở rộng cửa, xếp hương án, quỳ lạy, thậm chí chỉ để cho một mình Lâm lão công công đi vào, thái độ vẫn vô cùng không cung kính.
Lâm lão công công không tức giận, mỉm cười nói: "Nếu như muốn giết hắn, một đạo ý chỉ, cùng một mình ta là đủ rồi."
Nói xong câu đó, hắn đi vào trong Quốc Giáo học viện, lúc sát bên người Tô Mặc Ngu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn.
Diệp Tiểu Liên thần sắc đột nhiên run sợ, tay nắm chuôi kiếm run lên.
Không có chuyện gì phát sinh.
Tô Mặc Ngu không phun máu ngã xuống đất mà chết.
Lâm lão công công chỉ muốn muốn biểu đạt sự thưởng thức cùng coi trọng đối với Tô Mặc Ngu.
Đại sự lần này, hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực là Vô Cùng Bích cùng Biệt Dạng Hồng, nhất là người sau, đã lập công lớn.
Tô Mặc Ngu là cháu của Biệt Dạng Hồng, vẫn ở lại Quốc Giáo học viện không đi, trong mắt thế nhân có vẻ rất ngu, nhưng ở trong mắt Lâm lão công công lăn lộn cả đời, hành động này rất giỏi.
...
...
Cửa tàng thư lâu đã mở ra, ánh sáng rơi vào trên sàn nhà đen nhánh bóng loáng, một mảnh sáng ngời, có thể phản chiếu bóng người.
Trần Trường Sinh ngồi bên cửa sổ, không nhìn sắc thu ngoài cửa sổ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lâm lão công công lẳng lặng nhìn hắn, nhìn thời gian rất lâu.
Trần Trường Sinh vẫn không nhúc nhích, không nói gì, chẳng qua chỉ cúi đầu.
Lâm lão công công bỗng nhiên hiểu được, hắn đang nhìn bóng của mình trên sàn nhà.
Trần Trường Sinh đang nhìn chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.