Chương 2: Ở Việt Nam cũng có sạp bán pháp bảo
Tử Ân
18/01/2023
Hà Nội, ngày 12 tháng 6 năm 2021.
Ở tại một căn nhà nhỏ sâu trong con hẻm chật hẹp của một góc thành phố Hà Nội, một cậu thanh niên với mái tóc bết dính lâu ngày chưa được tắm gội đang cặm cụi bên chiếc bàn lớn ngổn ngang đầy những thứ dụng cụ kỳ lạ.
Người thanh niên này chính là Tuấn Anh, một cậu thanh niên gắn liền với danh hiệu "Mọt chế tác" tiêu biểu nhất của thế kỷ hai mươi mốt.
Hôm nay đã là thứ tư, cũng chính là ngày mà Tuấn Anh phải hoàn thành bốn đơn hàng đã được đặt trước theo như lịch hẹn.
Cũng chính bởi vì lý do này, cho nên cậu bạn trẻ mới phải thức trắng hai ngày hai đêm không hề chợp mắt để cố gắng hoàn thành sản phẩm cho kịp thời hạn.
Nói về Tuấn Anh, đến năm nay thì cậu cũng đã là một thanh niên may mắn được đón qua hai mươi bốn nồi bánh Chưng rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu cũng không có đi đây đi đó để tìm kiếm việc làm như bao người khác, mà đơn giản chỉ là ở lì trong phòng suốt gần một năm ròng rã chẳng rõ để làm gì.
Mặc dù nhiều người nghĩ rằng cậu lười nhác, không muốn đi làm để lo cho bản thân.
Thế nhưng, sự thật thì Tuấn Anh ngoại trừ mấy việc như là ở nhà chơi game, xem phim, theo dõi mấy chương trình thám hiểm, dạy kỹ năng sinh tồn hay suốt ngày ôm lấy chiếc laptop cũ kỹ cặm cụi đọc mấy bộ tiểu thuyết tu tiên quái lạ ra thì vẫn còn có rất nhiều việc khác được cậu bạn chú ý hoàn thành.
Ví dụ như, thời gian rảnh rỗi cậu sẽ làm mấy cái mô hình nho nhỏ rao bán trên mạng, hay thi thoảng cũng sẽ bán một ít trang bị trong game để có thêm tiền tiêu vặt.
Thậm chí Tuấn Anh còn rất chịu khó tìm mua những sản phẩm mô hình bản giới hạn trong game để đem về bán lại cho những ai là fan của game đó, tiền lãi từ những lần buôn bán này cũng dư giả để Tuấn Anh sinh hoạt trong một thời gian ngắn.
Tuy nói là ở lì trong phòng nhưng mấy kiểu ra ngoài đi chợ, đi dạo, đi siêu thị, đi ăn uống cùng gia đình hay một vài người bạn thân thiết lâu năm thì Tuấn Anh vẫn có thể cố lết xác đi được, chẳng qua là cậu bạn này cũng không thích cái kiểu quá mức ồn ào náo nhiệt của phố thị mà thôi.
Thực ra thì Tuấn Anh còn có một ngôi nhà lớn và một gia đình có đầy đủ bố mẹ cùng các em ở trên con đường Lý Thường Kiệt gần bờ Hồ Gươm nữa.
Nhưng mà nói đúng ra thì nơi đó cũng không thực sự chào đón cậu, thế nên Tuấn Anh mới thường hay ở lại tại căn nhà nhỏ mà mẹ cậu đã hỏi mua lại từ một người quen cũ này hơn.
Nói qua về gia cảnh của Tuấn Anh thì cũng có một chút rắc rối, bởi vì bố mẹ Tuấn Anh tuy đều là những người có tiền tài cùng địa vị trong xã hội, thế nhưng, cũng chính bởi vì điều này cho nên họ càng ít có thời gian chăm sóc cho gia đình cùng con cái hơn.
Bố của Tuấn Anh chính là giám đốc kinh doanh trong một công ty lớn về xuất nhập khẩu đồ gỗ gia dụng, vì tính chất của công việc đặc thù nên ông luôn luôn phải ra nước ngoài để công tác, có khi còn phải ở lại bên đó đến gần nửa năm trời mới được quay về nhà nghỉ ngơi.
Mà mẹ của Tuấn Anh cũng là phó giám đốc của một công ty chuyên về du lịch nghỉ dưỡng có tiếng ở trong nước, số lần phải đi xa nhà hay chạy qua chạy lại giữa các chi nhánh cũng không hề ít.
Vậy nên kể từ khi Tuấn Anh bước vào môi trường Trung học phổ thông thì cả bố và mẹ của cậu đều ít khi về nhà hơn, cộng thêm việc ông bà nội ngoại hai bên cũng có khá nhiều con cháu nên rất ít khi để ý hay là quan tâm nhiều đến đứa cháu trai này.
Thế rồi một thời gian sau, bố mẹ của Tuấn Anh bất ngờ tuyên bố ly hôn, có lẽ bởi vì đã đưa ra quyết định từ lâu cho nên hai người họ cũng không gặp phải rắc rối gì nhiều, có chăng thì chỉ là vấn đề Tuấn Anh sẽ về ở với ai mà xảy ra chút tranh cãi mà thôi.
Nhìn vào gia đình vốn dĩ đã không mấy yên ấm giờ lại càng thêm rối rắm, Tuấn Anh lúc này cũng chỉ mới là một cậu học sinh lớp mười một liền dứt khoát dọn ra ngoài ở riêng.
Nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là Việt Nam, cộng với việc gia đình dòng họ của Tuấn Anh lại là kiểu gia đình có gia giáo, vậy nên chuyện con trai mới lớn dọn ra ở riêng cũng không phải là điều gì đó vô cùng đúng đắn và hợp lý.
Cũng bởi vì vậy cho nên vấn đề xin dọn ra ngoài ở riêng của cậu bạn Tuấn Anh hiển nhiên là một phương án không được ai chấp nhận.
Có điều, sau bao nhiêu công sức cố gắng để thuyết phục bố mẹ thì Tuấn Anh cuối cùng cũng có thể được dọn ra ngoài sống riêng tại một căn nhà nhỏ trên đường Phú Diễn.
Mặc dù căn nhà này là do mẹ của Tuấn Anh nhờ người hỏi mua lại từ phía một người quen cũ, thế nhưng giá cả lại rất phải chăng, chất lượng cũng khá là tốt.
Nên khi mua xong thì bố cậu cũng rất nhanh chóng cho thợ mang đến một loạt những sản phẩm nội thất bằng gỗ do công ty ông ấy sản xuất.
Tính ra thì căn nhà nhỏ này của Tuấn Anh ngoại trừ cách xa nội thành một chút thì cũng rất đầy đủ tiện nghi.
Nói đến lúc mới đầu dọn ra ở riêng thì còn có chút bỡ ngỡ, nhưng không lâu sau bố cậu lại cưới một người vợ mới, vậy nên Tuấn Anh lúc này vừa rất đúng lúc mà trở thành một đứa con được cả hai bên bố mẹ cùng chu cấp nuôi dưỡng.
Tính cách của Tuấn Anh cũng theo đó mà dần trở nên có phần hướng nội hơn, cả ngày ngoại trừ đi học ra thì chính là ở trong phòng không ngừng xem mấy loại chương trình nhảm nhí.
Lâu dần, bởi vì nhàm chán mà Tuấn Anh đã tìm đến những bộ tiểu thuyết tu tiên mới lạ của tác giả nước ngoài và bị những thế giới kỳ bí giả tưởng ở trong đó thu hút.
Trong suốt những năm tháng đại học, Tuấn Anh nhờ vào một chút khéo léo của bản thân mà thành lập nên một fanpage nho nhỏ chuyên bán đồ handmade do chính tay cậu làm ra.
Mới đầu thì chỉ là những chiếc móc khoá hay vòng tay đơn giản, về sau những thứ như mô hình đồ vật, con thú hay là những món đồ miêu tả ở trong mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên cũng đều trở thành sản phẩm được bày bán của cậu.
Sau nhiều năm, với tay nghề ngày một cao, Tuấn Anh dần thử sức mình với những mô hình pháp bảo phức tạp hơn, việc làm ăn này cũng dần mang lại nguồn thu nhập cho cậu.
Chỉ là tính cách của Tuấn Anh vẫn thế, suốt ngày chỉ cặm cụi nghiên cứu các loại pháp bảo, rồi lại mày mò đi tìm kiếm nguyên vật liệu phù hợp.
Đến nay căn nhà nhỏ của cậu đã ngập tràn những hộp giấy, băng keo, giấy gói hàng hay là nguyên liệu linh tinh các loại rồi.
Bố mẹ của Tuấn Anh cũng đã có mấy lần tới thăm, nhưng nhìn căn nhà lộn xộn cùng đứa con trai cứ suốt ngày lầm lì của mình thì lại chán nản mà quay về.
Hôm nay đã là ngày thứ tư của một tuần mới, và cũng là ngày mà Tuấn Anh phải hoàn thành sản phẩm đã được đặt từ trước.
Cầm trên tay một chiếc quạt xếp trong suốt với những đường hoa văn năm màu óng ánh, Tuấn Anh đầu tóc bết dính bỗng chợt vui vẻ đến mức bật cười thành tiếng.
- Ha ha ha.
Pháp khí Ngũ Sắc Ngọc Phiến đã làm xong, tối nay có thể đi ship hàng được rồi.
Ôi mẹ ơi mỏi lưng quá, phải đi tắm rửa ăn tạm cái gì mới được, đói tụt huyết áp mất thôi.
Sau một hồi lại thấy Tuấn Anh vội vội vàng vàng đem chiếc quạt trong suốt kia cùng với hai cây kiếm nhỏ màu vàng và một chiếc gương đồng hình bát giác cẩn thận bỏ vào trong từng hộp giấy rồi gói kỹ, bên ngoài còn tỉ mỉ dán lên một mảnh giấy nhỏ có ghi logo minishop của mình.
20 giờ 30 phút, tối ngày 12 tháng 6 năm 2021.
Trên chiếc xe Wave alpha màu trắng sữa, Tuấn Anh bắt đầu hành trình đi ship hàng của mình.
20 giờ 50 phút, bầu trời đêm Hà Nội vốn còn đang quang đãng bất ngờ nổi lên từng cơn gió mạnh, mây đen cũng đột nhiên ùn ùn kéo đến mang theo chút cảm giác se lạnh nhè nhẹ.
Bởi vì không có mang theo áo mưa, vậy nên lúc này Tuấn Anh chỉ còn cách vặn ga nhanh chóng đi đến địa chỉ giao hàng đầu tiên.
Sau khi để khách hàng kiểm tra qua chất lượng của sản phẩm, Tuấn Anh cũng cẩn thận đếm lại số tiền trên tay một lần nữa rồi mới bật chìa khóa xe lên chuẩn bị rời đi.
- Ừm... ba trăm tư, ba trăm sáu, bốn trăm sáu... năm trăm...
Chậc chậc, tốn gần hai ngày để làm cặp kiếm nhỏ kia cuối cùng cũng thu về được năm trăm nghìn.
Đi thôi, giao nốt hai đơn kia rồi ghé qua mua mấy miếng gà rán với hai chai rượu Soju về nhâm nhi phát, nhìn trời lại sắp có giông rồi đây, như này mà vừa ngồi ăn gà rán vừa uống Soju với xem Đấu La Đại Lục hay Đấu Phá Thương Khung thì chill phết.
He he he.
Đã có kế hoạch cho bản thân, thế nên Tuấn Anh lại tiếp tục công việc đi ship hàng của mình.
- Đi thôi, địa chỉ tiếp theo nào.
Số 68 Thanh Xuân lẹt gô...
Khoảng chừng 30 phút sau.
Chiếc xe máy màu trắng sữa vốn đang di chuyển bỗng bật xi-nhan xin đường rồi từ từ rẽ vào một con đường nhỏ để dừng lại, Tuấn Anh vội xuống xe chạy ra sau để kiểm tra chiếc lốp sau của xe máy một chút.
Đôi mắt to tròn qua lớp kính trong suốt bất ngờ trợn ngược, cậu bạn Tuấn Anh giật mạnh chiếc khẩu trang trên mặt xuống rồi đá đá lên chiếc lốp xe đã bị thủng xẹp lép vài cái, hơn nữa bên trên lốp xe vẫn còn cắm nguyên ở đó một chiếc đinh sắt nhỏ loại ba phân dùng để đóng ván ép.
- Cái quần què gì vậy?
Trời đã sắp mưa rồi thì chớ, giờ lại còn bị đinh đâm thủng lốp nữa.
Chết mất thôi.
Hì hục dắt bộ suốt gần hai cây số, cuối cùng, đến khi trên bầu trời bắt đầu xuất hiện vài tia sét nổ lớn thì Tuấn Anh cũng đã đẩy được chiếc xe bị thủng lốp của mình tới trước một tiệm sửa xe máy.
- Anh ới, vá hộ em cái xe.
Phù phù...
Một anh thanh niên cao to khoảng tầm ba mươi tuổi nhìn có vẻ như là chủ quán nghe tiếng gọi liền vội vã đi ra, đúng lúc trông thấy một cậu trai trẻ có chút đầy đặn cả người nhễ nhại mồ hôi đang dắt xe đi vào thì chợt mỉm cười hỏi.
- Vá xe à em?
Lại đâm vào đinh đúng không?
Như là muốn oà khóc lên, Tuấn Anh vặn vặn thắt lưng mỏi nhừ mấy cái rồi cười gượng trả lời.
- Hì, anh đoán đúng thế.
Em bị cái đinh ba phân đâm xịt lốp, anh xem nếu phải thay thì thay luôn cả xăm với lốp hộ em nhé, nãy giờ em dắt muốn trật cả lưng rồi ấy.
Ngổi xổm xuống sờ sờ cái lốp xe xẹp lép của Tuấn Anh, anh chủ tiệm rất nhanh đã nhìn thấy mấy cái lỗ lớn trên lốp xe mà cười cười bảo.
- Ui cái này phải thay luôn lốp em ơi.
Nhìn này, em dắt cả đoạn dài đúng không, chân van bị gãy, lốp thủng mấy lỗ to luôn rồi.
Cứ thay đi cho an toàn em ạ.
Phì phò thở ra mấy ngụm khí nóng, Tuấn Anh nhẩm nhẩm số tiền trong túi rồi thở dài nói.
- Vâng, anh thay luôn hộ em.
Mà thay cả xăm với lốp có lâu không anh?
- Tầm 20 phút em ơi.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là 22 giờ 10 phút, Tuấn Anh chẳng còn cách nào khác đành phải gửi lại xe máy rồi chạy đi ship đơn hàng trên tay, dù sao thì địa chỉ nhận hàng cũng chỉ cách đó chưa đầy một cây số.
Trên tay xách theo hai chiếc túi giấy, Tuấn Anh lần mò cả buổi mới có thể tìm ra hai căn nhà cần giao hàng.
Đến đơn hàng cuối, người đặt là một cô gái cũng mê mệt truyện tu tiên giống cậu, món đồ mà cô gái ấy đặt chính là một chiếc gương đồng màu vàng đỏ có tám cạnh.
Để làm ra được chiếc gương này thì Tuấn Anh đã phải tốn rất nhiều công sức, từ việc nghiên cứu nguyên liệu, phác thảo hình dáng cho đến tìm xưởng đặt đúc thành phẩm thì mới có thể coi như là hoàn thành.
Nhìn ngôi nhà lớn với chiếc ổ khoá đã bị rỉ sét treo ở bên ngoài, trong lòng Tuấn Anh lúc này chợt dâng lên một loại cảm giác lo lắng cùng chán nản khó mà miêu tả.
Thử cầm điện thoại lên rồi gọi vào số máy đã đặt hàng của cô gái kia, bên tai lúc này chỉ còn truyền đến thanh âm huyền thoại khiến cho Tuấn Anh sa sẩm mặt mày.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
- Trời mẹ ơi.
Tao đã phải mất ăn mất ngủ cấp tốc đi tìm xưởng đúc để làm cho nó, lại còn đội mưa đội gió giữa đêm phóng xe bạt mạng đi ship hàng để nó không phải giục nhiều nữa.
Cái con nhỏ này nó bị làm sao vậy nhỉ, thích là bùng hàng à, kiểu này là đưa địa chỉ giả cho mà xem.
Bởi vì bực mình mà đã trót xé mất hộp đựng với túi giấy, vậy nên Tuấn Anh bây giờ đành phải cầm chiếc gương đồng màu vàng đỏ trên tay, ngẩng đầu nhìn sắc trời đen kịt đã bắt đầu rơi xuống vài giọt mưa lớn, Tuấn Anh cắn răng tự nói.
- Bố nó chứ.
Cái gương đồng này là tao làm theo mẫu pháp bảo Linh Luân Kính trong truyện Vũ Động Càn Khôn, nhìn như này mà khó phết chứ chẳng đùa đâu.
Cái con dở người kia nó không biết là cái này làm khó lắm hay sao ấy, mất toi mấy trăm nghìn của tao...
- Haizzz.
Chán thật, mình thì toàn dùng mấy loại nguyên liệu đắt tiền không thôi, sợ bọn nó chê nên lúc làm phải bê nguyên bản chính theo phim hoạt hình vào, thế mà...
Rào rào, rào rào
Bầu trời bắt đầu đổ mưa lớn, Tuấn Anh cũng chẳng kịp tìm túi hay hộp để đựng chiếc gương kia vào nữa mà phải vội vàng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Bởi vì địa chỉ này nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nên lúc này mới mưa được một lúc mà đã có đầy nước ngập khắp mặt đường nhỏ gồ ghề.
Nhớ lại lời nhắc của cậu bạn vừa nhận hàng khi nãy, Tuấn Anh toàn thân ướt nhẹp vội rẽ vào một đoạn đường đất vắng vẻ để đi tắt ra chỗ đường lớn gần với nơi mà cậu đã sửa xe.
Rào rào, roẹt đùng
Mưa lớn cùng với tiếng sấm nổ bất thình lình giữa đêm khiến cho Tuấn Anh giật mình loạng choạng đạp vào một ổ gà nhỏ, suýt chút nữa là đã ngã cắm mặt trên con đường đất trơn trượt rồi.
Chật vật lắm mới có thể chạy ra khỏi đoạn đường đất đầy vắng vẻ, thế nhưng ngay khi Tuấn Anh vừa mới ra được đường lớn thì một chiếc xe tải bất ngờ phóng nhanh qua trước mắt khiến cho vũng nước bẩn dưới đất hắt thẳng lên người cậu.
Nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cái cảm giác máu nóng trào lên não, Tuấn Anh nhìn tiệm sửa xe cách đó chỉ còn hơn mấy trăm mét mà cố giữ cho mình bình tĩnh rồi chạy thật nhanh tới.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, một tiếng sấm nổ vô cùng lớn kèm theo những tia sét đỏ tươi như máu loé lên bỗng át đi tiếng hét của một cậu thanh niên mới vừa bị hụt chân mà rơi tọt vào trong một miệng cống ngầm cuồn cuộn nước.
Roẹt roẹt đùng
- Úi mẹ ơi, á...
"Tủm"
Tiếng rơi của một vật nặng xuống cống nước chỉ thoáng qua rồi im bặt, Tuấn Anh lúc này cũng chẳng hiểu bản thân chạy nhảy như thế nào mà lại lọt xuống một chiếc miệng cống lớn đầy tràn nước.
Ục ục, ục ục
Dòng nước này cũng không biết là từ đâu chảy tới mà lại mạnh mẽ đến như thế, chẳng những cuốn trôi Tuấn Anh xuống đường cống ngầm chật hẹp mà còn khiến cho hiện trường nơi miệng cống sạch sẽ đến mức như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đùng đùng đùng
Một tràng tiếng sấm nổ lớn vang lên, Tuấn Anh lúc này chẳng biết bản thân đã bị nước cuốn trôi tới đâu, ngoại trừ một chút ký ức mơ hồ lúc cả người bị ngã lọt xuống cống ra thì trong não chẳng còn lấy thêm một chút thông tin gì khác.
Nước tràn vào qua mũi và miệng nhanh chóng khiến cho Tuấn Anh bị ngạt mà ngất đi, hai mắt đau nhức cay rát không thể nào mở ra, bên tai chỉ kịp nghe thấy mấy tiếng ùng ục của dòng nước cuồn cuộn chảy siết.
Không biết đã qua bao lâu, hai mắt cũng dần bị ánh nắng chiếu trúng khiến cho Tuấn Anh trong lúc mê man cảm thấy khó chịu mà đưa tay lên che lại, nhưng giống như là vừa nhớ ra điều gì đó nên chợt thấy cậu hốt hoảng giật mình tỉnh dậy.
Xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang đau nhức, Tuấn Anh chầm chậm mở mắt ra kiểm tra cảnh vật xung quanh một chút.
- Ối mẹ ơi.
Chỗ này là chỗ quái nào đây?
Không phải tối qua mình bị... mình bị lọt xuống cống à, sao lại...
Dáo dác liếc nhìn xung quanh một hồi, sau khi trông thấy chiếc gương đồng là mô hình pháp bảo ở bên cạnh đang không ngừng nhấp nháy, Tuấn Anh vội vươn tay ra với lấy để kiểm tra một chút.
Chỉ là, sao nhìn nó ở gần như thế mà cậu với mãi lại không tới nhỉ?
Rất nhanh sau đó, một tiếng hét lớn có chút the thé bất ngờ vang lên.
- Ối trời mẹ ơi, cái gì thế này?
Tay... tay của mình sao nó lại nhỏ thế này?
Còn chân nữa, sao... sao nó ngắn cũn thế kia?
Hoảng loạn sờ soạng khắp cả người một phen, mãi một lúc sau, lúc này Tuấn Anh mới huy động não bộ rồi nghĩ tới một trường hợp có thể giải thích cho việc bản thân cậu bị teo nhỏ lại như này.
- Xuyên không?
Cái này là xuyên không à?
Sao trong truyện người ta xuyên không hay như thế mà đến lượt mình thì lại lọt cống nhỉ, lại còn bé như này nữa.
Không phải đâu, chắc là không phải đâu.
Hay mình chết thật rồi?
Hu hu hu, em mới có hai mươi bốn cái nồi bánh Chưng thôi mà...
Tốn mất nửa ngày kêu gào khóc lóc ỉ ôi một phen, mãi cho đến khi Tuấn Anh thử dùng toàn bộ năm giác quan trên người cảm nhận những sự vật xung quanh thì cậu mới dần khẳng định rằng bản thân mình đã thực sự lọt cống mà xuyên không qua đây.
- Cỏ này rất mềm, còn có sương đêm đọng lại nữa.
Ánh nắng ấm áp, ầy, chói mắt quá, gió cũng thổi nhẹ mát rượi này, lá cây xào xạc này, tiếng suối chảy róc rách này.
À, có cả tiếng chim hót trên cây nữa, mấy cái này là thật rồi, mình thật sự đã xuyên không qua đây rồi...
Sau khi đã xác định mọi thứ xung quanh là thật thì vấn đề thân hình bị co rút nhỏ bé lại hay là mấy thứ khác cũng không còn làm cho cậu cảm thấy đau đầu khó hiểu nữa, coi như là cậu đã tạm chấp nhận loại chuyện xuyên không như trong phim này đi.
Thực ra Tuấn Anh sau khi phát hiện bản thân mình xuyên không thì cũng không có hoảng loạn nhiều lắm, chỉ là phải tốn chút thời gian để cho cậu suy nghĩ và hoàn toàn chấp nhận mà thôi.
Nhưng kể ra thì Tuấn Anh cũng rất dễ để chấp nhận việc này, lý do rất đơn giản, bởi vì cậu từ lâu đã đọc qua rất nhiều những bộ tiểu thuyết tu tiên, ngay cả tiểu thuyết xuyên không cũng đọc qua không dưới mười bộ.
Vậy nên, trong những năm qua Tuấn Anh mới dành thời gian cho mấy chương trình kỹ năng sinh tồn nhiều đến thế.
Sau một hồi lâu để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, Tuấn Anh lúc này mới chầm chậm đứng dậy thử đi kiểm tra mọi thứ xung quanh một chút.
Nhìn xung quanh chỉ toàn là cây cối cao lớn um tùm, thi thoảng phóng mắt ra xa lại thấy vài con suối nhỏ len lỏi trong khắp tán rừng rậm.
Tuấn Anh lúc này vội vận dụng não bộ tính toán một chút, lại nhớ tới những kỹ năng cần thiết khi bị lạc trong rừng sâu, cậu bạn trẻ Tuấn Anh hiện tại đang ở trong thân thể nhỏ bé chỉ chừng sáu bảy tuổi liền bắt đầu hành động.
Đầu tiên là kiểm tra kỹ bộ quần áo rộng thùng thình ướt sũng nước mà bản thân mang theo lúc xuyên không một lượt, sau đó lại móc từ trong chiếc túi vải nhỏ màu đen ra ba chiếc bật lửa cùng với một con dao găm dài khoảng tầm một gang tay.
Hai thứ này vốn dĩ cũng không phải là những thứ mà Tuấn Anh cố ý mang theo, bật lửa là do trong nhà đã hết nên trong lúc cậu đi ship hàng đã mua ba cái mang theo.
Mục đích chính là dùng để đốt những mép vải trong lúc lắp ghép họa tiết cho mô hình, hoặc là dùng để đốt mấy thứ linh tinh khi cần thiết.
Bây giờ tuy là có chút thấm nước, thế nhưng lượng khí gas lỏng bên trong vẫn còn rất đầy, chỉ cần để cho bật lửa khô là vẫn dùng được, vấn đề về lửa coi như đã được giải quyết triệt để.
Còn về chiếc dao găm nhỏ kia thì chính là do Tuấn Anh bình thường vốn có tính cẩn thận, nên những khi đi giao hàng vào buổi tối thì cậu thường đem theo dao nhỏ nhét vào túi, vừa là để phòng thân vừa là dùng nó để rạch mở gói hàng nếu như khách muốn kiểm tra sản phẩm.
Loay hoay cả buổi thì ngoại trừ bật lửa, dao găm cùng với mấy tờ tiền polime ra thì Tuấn Anh cũng lục được thêm một hộp nhỏ đựng hơn mười cây kim lớn vốn là sản phẩm lỗi mà cậu không nỡ vứt đi nên vẫn còn giữ lại.
Ngoài ra còn có thêm hai cuộn dây cước trong suốt dài gần trăm mét và một cuộn chỉ dù lớn, nhưng nếu nói về thứ mà khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ nhất lúc này thì chính là một hộp kẹo singum và mấy cái xúc xích ăn liền vị bò.
Tiếp theo đó, điều quan trọng nhất khi ở trong rừng là phải có được một nơi trú ẩn an toàn, không những giúp cho con người khi bị lạc tránh được thú dữ hay rắn rết mà còn có thể giữ ấm cùng che mưa che nắng.
Nhìn sắc trời hẳn là mới sáng chưa lâu, vậy nên Tuấn Anh sau khi ăn tạm hai cái xúc xích thì liền lục lọi ký ức về những căn lều nhỏ đơn giản mà cũng không kém phần an toàn trước đây từng xem qua.
Sau khi đã hình dung ra dáng dấp của căn lều, lúc này chỉ thấy Tuấn Anh đi chân trần cầm theo chiếc dao găm dè dặt đi vào trong rừng cây tìm kiếm thứ gì đó.
Dừng lại ở phía trước một cây cọ hơn hai mét, Tuấn Anh nhìn nhìn những chiếc lá rộng hệt như từng chiếc ô lớn trên cao mà khẽ thở dài thất vọng nói.
- Haizzz.
Mấy cái này to thì to thật đấy, nhưng mà giờ mình xuyên không vào trong cơ thể bé nhỏ như này thì làm sao mà lấy được mấy cái lá kia chứ.
Thôi, dùng tạm mấy cái lá hơi nhỏ bên cạnh vậy.
Mất gần cả tiếng đồng hồ để thu gom lá cọ, Tuấn Anh bởi vì cơ thể nhỏ bé nên cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể lôi kéo hết đống lá cây về phía bãi đất bằng phẳng ở gần đó.
Trong lúc mệt mỏi với đói bụng thì lại hái bừa một loại trái cây dại giống như quả mâm xôi để ăn lót dạ, nhưng sau khi ăn xong thì Tuấn Anh bỗng chợt cảm thấy có chút kỳ quái khó hiểu.
Vốn chỉ ăn có vài quả đã khiến cho Tuấn Anh cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều, bao nhiêu mệt mỏi cùng đau nhức do cơ bắp hoạt động mạnh cũng nhanh chóng biến mất.
Vì vậy mà tốc độ làm việc của Tuấn Anh cũng tăng lên không ít, chẳng những chuẩn bị đủ số lá cọ cần dùng mà còn tìm về được rất nhiều dây mây chắc chắn, nhân tiện cũng kéo được hai khúc cây về để làm cột.
Thực ra nếu cho cậu xuyên qua với thân thể của một thanh niên hai mươi bốn tuổi thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng ngặt nỗi cơ thể lại bé như vậy, so với một đứa trẻ sáu bảy tuổi còn nhỏ hơn một chút.
Nên cho đến tận khi mặt trời đã ngả về phía tây thì Tuấn Anh cũng chưa thể chuẩn bị xong những vật liệu cần thiết để dựng lều.
Trời tối, vội vàng nhóm lên một ngọn lửa rồi đem mấy con cá nhỏ câu được dưới suối khi chiều nướng chín, Tuấn Anh vừa ăn vừa hồi tưởng lại những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là cậu phát hiện bản thân mình xuyên không, cũng không rõ là tu chân hay là tu tiên giới, hay thậm chí là một thế giới nào khác.
Thứ hai là cậu đã sống lại trong một cơ thể mới, một hình hài mới, nhỏ chút xíu.
Thứ ba, ngoại trừ biết mình xuyên không vào một khu rừng rậm rộng lớn ra thì các thể loại thông tin gì gì đó đều không có xuất hiện hay nhắc nhở cho cậu biết là mình đang ở đâu hay cần phải làm gì.
Vấn đề quan trọng nhất cậu bây giờ chính là việc cậu đang dùng cơ thể của một đứa trẻ sáu bảy tuổi để sinh tồn, cho nên có rất nhiều chuyện dù biết nhưng cũng không thể nào làm được gì.
Vì vậy ngoại trừ cố gắng để sống sót ra thì Tuấn Anh cũng chỉ còn biết tự cổ vũ bản thân mình mà thôi.
Một đêm yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, sáng hôm sau Tuấn Anh dậy từ rất sớm để đi tìm kiếm vật liệu dựng lều cùng thức ăn cho mình, nếu như giải quyết được hai vấn đề này xong thì cậu sẽ có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu thế giới vừa mới xuyên qua này.
May mắn tìm được một tổ chim với năm quả trứng lốm đốm màu xanh nhạt, Tuấn Anh cũng không có lấy hết mà để lại hai cái trứng cho chim bố mẹ.
Dọc đường còn hái được mấy quả mọng có vị chua ngọt cùng với ít măng trúc, bữa trưa cùng bữa tối của Tuấn Anh coi như là đã tạm ổn.
Sau khi ăn vào vài quả mọng thì tinh thần của Tuấn Anh đã tốt hơn rất nhiều, đến giữa trưa thì thân ảnh nhỏ gầy mới lôi được hết mấy khúc cây lớn chừng bắp chân người trưởng thành về nơi tập kết.
Ăn xong hai quả trứng chim nướng, cái cảm giác mệt mỏi rất nhanh đã bị xua đi, trong người Tuấn Anh còn xuất hiện một chút năng lượng ấm áp kỳ lạ.
Ngầm đoán nơi đây có thể là thế giới tu chân hoặc tu tiên, vậy nên thú dữ cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, nghĩ vậy tốc độ dựng lều của Tuấn Anh ngày một nhanh hơn.
Thế nhưng cho dù có nhanh đến mấy thì với cơ thể nhỏ bé của mình, Tuấn Anh cũng phải mất đến gần hai ngày mới dựng xong phần khung cho căn lều của mình.
Nhìn nhìn căn lều nhỏ với bốn bức vách làm từ khúc cây xếp chồng lên nhau, lại thấy như vậy vẫn chưa đủ an toàn, Tuấn Anh nghĩ một chút rồi vội leo lên phần mái đem từng chiếc lá cọ buộc thật chặt.
Cậu còn cẩn thận dùng những khúc cây thon dài cố định bên ngoài để tránh cho lá cây bị gió thổi bay, cuối cùng là dùng một tầng lá cây có chút giống như nhánh Thông để phủ lên bên ngoài cùng.
Nhìn sắc trời còn sớm, Tuấn Anh mệt mỏi đi về phía con suối nhỏ gần đó tắm rửa sẵn tìm bắt một ít tôm cá về làm bữa tối.
Khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng mà bản thân mặc lúc xuyên không, Tuấn Anh ngồi bên đống lửa ấm liếc mắt đánh giá qua căn lều nhỏ mà bản thân mất gần bốn ngày để hoàn thành.
- Chậc chậc.
Tính là dựng lều thôi, ai dè làm thế nào lại thành một căn nhà nhỏ.
Thôi cũng được, coi như là có chỗ dừng chân lâu một chút.
Ngày kế, sau khi ăn sáng với hai con cá nhỏ nướng thì Tuấn Anh lại tất bật với công việc gia cố cho căn lều gỗ của mình.
Hì hục cả ngày trời ôm về một đống đá lớn, sau đó lại dùng đá để xếp thành lớp tường rào bao ở bên ngoài, coi như là tăng thêm một tầng bảo vệ cho căn lều nhỏ.
Nhưng hình như còn chưa có vừa ý, nên lại thấy Tuấn Anh tiếp tục ôm đá về xếp thành một lớp tường đá ở bên trong căn lều, giờ đây căn lều nhỏ của Tuấn Anh đã có thêm hai lớp tường đá để bảo đảm an toàn cho bản thân.
Nằm trên chiếc giường được xếp bằng những cành cây dài phủ đầy một tầng lá Thông mềm mại, Tuấn Anh dưới ánh sáng của ngọn lửa ở trước cửa nhà chậm rãi ngắm nhìn căn lều là thành quả do chính tay cậu làm ra.
- Hừm, nhìn chắc cũng rộng chừng bốn năm mét vuông đấy nhỉ?
Ây, thôi đi ngủ đã, mai dậy lại tính tiếp.
Một ngày nữa lại đến, Tuấn Anh tỉnh dậy liền mang theo một ít than trúc ra bên bờ suối đánh răng, sẵn tiện tìm bữa sáng cho bản thân luôn.
Hì hục cả buổi mới bắt được mấy con tôm suối, Tuấn Anh sau khi ăn sáng xong lại tiếp tục làm một cái cửa cho căn lều nhỏ, đến khi hoàn thành mới đem sự chú ý chuyển dời tới những loại thực phẩm khác.
Thử học theo cách mà những người từng sinh tồn trong rừng hướng dẫn, Tuấn Anh khó khăn lắm mới có thể đan được hai chiếc giỏ mây để đi đánh cá và mấy cái thòng lọng để bẫy thú rừng.
Đến xế chiều, ngoại trừ một chiếc giỏ đã bắt được bốn năm con cá lớn chừng bàn tay ra thì cũng không có thêm thu hoạch gì khác.
Sau khi ăn xong, Tuấn Anh chợt nhớ tới chiếc gương đồng là mô hình pháp bảo mà bản thân mang theo từ lúc xuyên không đang bị cất trong túi nhỏ.
Chỉ có điều, ngay khi Tuấn Anh ôm chiếc túi nhỏ màu đen qua mở ra thì bất ngờ một luồng ánh sáng màu đỏ hồng chợt loé lên chiếu sáng cả căn nhà nhỏ.
- Úi mẹ ơi, cái gì thế này?
Mình nhớ là đâu có lắp thêm bóng đèn hay pin piếc gì đâu nhỉ?
Sao nó lại sáng lên thế này ta, có khi nào...
Ý...
Sau khi thốt lên xong thì Tuấn Anh liền chăm chú nhìn kỹ chiếc gương đồng trên tay, lúc này chẳng những mấy đường viền màu vàng đồng trên rìa chiếc gương đang phát ra ánh sáng mà ngay cả bản thân chiếc gương cũng phát sáng kỳ dị.
Nhìn thứ ánh sáng ấm áp màu đỏ hồng trước mắt, Tuấn Anh nhẹ nuốt xuống một ngụm nước bọt cười cười tự nói.
- Hờ hờ.
Cái gương đồng này sao tự nhiên lại phát sáng như này nhỉ, chẳng lẽ mô hình do mình làm ra lại biến thành pháp bảo thật à?
Mình không có mơ đấy chứ?
- Ai ui!
Đau thật này.
Sau khi nhéo mạnh một cái vào bắp đùi, cảm nhận rõ cơn đau nhức chạy dọc lên não, cậu bạn Tuấn Anh lúc này đã tin chắc rằng chiếc gương mô hình do cậu mang theo đã chân chính biến thành một loại pháp bảo gì đó rất ghê gớm.
Hít sâu một hơi, Tuấn Anh tuy là kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tình trở lại, dù sao thì bản thân cũng đã xuyên không rồi, sau này rất có thể sẽ có thêm nhiều điều kỳ lạ hơn xuất hiện, chút bất ngờ này cũng chưa đủ để cậu phải thật sự hoảng sợ.
Răng rắc
Đúng lúc này, một tiếng cành cây khô bị giẫm nát bất ngờ vang lên, Tuấn Anh cũng bởi vì bị tiếng động này doạ cho giật mình mà luống cuống tay chân suýt chút nữa thì ngã lộn cổ xuống đất.
Vội vươn tay đỡ lấy chiếc gương đồng đang từ không trung rơi xuống, Tuấn Anh lập tức cảnh giác mà nắm chặt chiếc dao găm trong tay rồi thận trọng đi về phía khe cửa kiểm tra.
"Grào"
Như là phát hiện ra bên trong lều gỗ có sinh vật sống, một con Gấu lớn toàn thân phủ đầy lông đen dày mượt lập tức vung một chân trước lên, ý định đập nát cánh cửa gỗ trước mặt.
Hai mắt trợn ngược mở lớn, Tuấn Anh lúc này đã biết như thế nào là cực kỳ hoảng sợ rồi, cậu thực sự không có nghĩ tới mới chỉ sau mấy ngày an nhàn đã gặp trúng một con Gấu lớn như thế này.
Huống chi giờ đây con vật to lớn đó lại đang muốn phá cửa để tấn công cậu, lấy cái thân thể bé nhỏ này làm sao mà đối chọi lại nó đây, cho dù nhét kẽ răng nó cũng chưa chắc đã đủ nữa ấy chứ.
Bàn tay run rẩy siết chặt dao găm vô thức làm cho ngón tay bị cứa rách, Tuấn Anh bị đau liền nhịn không được mà khẽ rên.
- Ui da.
Vẩy vẩy ngón tay bị cứa đứt vì đau, vô tình một giọt máu đỏ tươi văng ra dính lên mặt gương đồng khiến cho ánh sáng màu đỏ hồng do chiếc gương tỏa ra càng thêm rực rỡ.
Chỉ là lúc này Tuấn Anh lại không có tâm tư đi quan sát sự biến đổi của chiếc gương, tất cả lực chú ý đều dồn hết vào con Gấu lớn ở ngay trước cửa.
- Á...
Trông thấy một bàn chân Gấu to lớn đang nặng nề vỗ xuống cánh cửa gỗ, hai chân Tuấn Anh chợt nhũn ra mếu máo hét lên, hai tay không tự chủ được mà vòng về phía trước ôm lấy đầu rồi ngồi thụp xuống đất.
Rầm rầm
"Grào..."
Một tràng tiếng nổ lớn cùng với một tiếng hét thảm thiết bất ngờ vang lên, sau đó là tiếng vật nặng rơi mạnh trên mặt đất cùng với một chút ánh sáng đỏ hồng chớp tắt.
Tuấn Anh không dám thở mạnh, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vòng ra trước ôm đầu mà ngồi lì dưới đất.
Mãi một lúc lâu sau, bởi vì không có cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng, không gian cũng yên tĩnh đến mức lạ thường nên Tuấn Anh mới nảy sinh chút tò mò mà lấy hết can đảm mở mắt ra.
- Ủa?
Con Gấu đen kia đâu rồi?
Hay là nó thương xót cho tấm thân bé nhỏ này không bõ nhét kẽ răng nên đi rồi à, không, phản khoa học, rất phản khoa học.
Sau một hồi lẩm bẩm thì đập vào mắt của Tuấn Anh là hình ảnh một chiếc gương đồng đang lặng yên trôi nổi ở phía trước lều gỗ, cách đó hơn mười mét chính là xác của một con Gấu vô cùng lớn nằm dài giữa một bãi đổ nát hoang phế.
Thận trọng bước từng bước về phía xác Gấu, sau khi từ dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc gương đồng nhìn thấy chiếc đầu với đôi mắt đã nổ tung của con Gấu thì Tuấn Anh mới tạm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Phù.
Nó chết rồi à, may quá may quá.
Mà khoan đã, như thế nào mà hai mắt của nó lại bị nổ mất thế này, hay là ở đây còn có...
Không đúng, là do chiếc gương này.
Hai mắt trừng lớn nhìn nhìn chiếc gương đồng đã nằm gọn trong lòng bàn tay đang nhẹ nhàng nhấp nháy, Tuấn Anh mang theo vẻ mặt mếu máo không biết phải làm như thế nào mà ngồi xổm trước xác con Gấu lớn.
Mất nửa này suy nghĩ, sau đó mới thấy Tuấn Anh đẩy đẩy chiếc gương đồng về phía trước rồi tạm coi nó như một chiếc đèn pin chiếu sáng để lột da con Gấu lớn.
Dù sao bây giờ cũng đã xuyên tới đây, cậu cũng nên tập làm quen với mọi thứ ở nơi này rồi.
Huống chi nơi đây ban ngày nắng ấm, ban đêm lại rất lạnh, nếu như có thêm một tấm thảm lông dày mềm như này thì còn gì bằng.
Tốn không biết bao nhiêu thời gian mới có thể đem toàn bộ da lông lột ra, ngắm nhìn tấm lông dài đến gần ba mét trước mặt, Tuấn Anh không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Sau đó lại mất cả nửa ngày đem thịt của con Gấu lớn kia cắt ra thành từng miếng nhỏ, coi như bây giờ cậu đã có một số lượng lớn thịt để cất trữ dùng dần rồi.
Mỡ Gấu cũng có thể dùng làm đèn dầu, ít ra còn có thêm một thứ thắp sáng trong nhà.
Mấy ngày kế đến, Tuấn Anh ngoại trừ đem thịt Gấu nướng chín rồi hong khô ra thì chính là đem tấm da lông dày cộm kia giặt sạch để làm chăn lông với thảm lót khi ngủ.
Sau lại nhớ ra bản thân vẫn đang đi chân đất nên Tuấn Anh liền dùng một ít phần da mềm dưới bụng của con Gấu lớn để làm hai đôi giày da đơn giản.
Vì để cho bàn chân đỡ bị đau do di chuyển nhanh trong rừng, Tuấn Anh còn thử dùng mấy tấm da có độ dày dặn một chút để làm đế giày, dây buộc cũng là dùng những phần da mềm cắt nhỏ ra đan lại mà làm thành.
Nhìn đống thịt khô trong góc phòng, lại nhớ tới mấy trái cây chín mọng sau khi ăn vào liền cảm thấy khoẻ ra rất nhiều, Tuấn Anh sau một ngày một đêm không ngủ bèn xỏ vào đôi giày da rồi lên đường đi tìm thêm lương thực dự trữ cho mình.
Chiếc gương đồng kia cũng được cậu cẩn thận đặt vào trong túi nhỏ đeo ở trước ngực, dù sao thì đây cũng là thứ có thể giết chết một con Gấu lớn cao gần ba mét, đem theo nó chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn.
Ở tại một căn nhà nhỏ sâu trong con hẻm chật hẹp của một góc thành phố Hà Nội, một cậu thanh niên với mái tóc bết dính lâu ngày chưa được tắm gội đang cặm cụi bên chiếc bàn lớn ngổn ngang đầy những thứ dụng cụ kỳ lạ.
Người thanh niên này chính là Tuấn Anh, một cậu thanh niên gắn liền với danh hiệu "Mọt chế tác" tiêu biểu nhất của thế kỷ hai mươi mốt.
Hôm nay đã là thứ tư, cũng chính là ngày mà Tuấn Anh phải hoàn thành bốn đơn hàng đã được đặt trước theo như lịch hẹn.
Cũng chính bởi vì lý do này, cho nên cậu bạn trẻ mới phải thức trắng hai ngày hai đêm không hề chợp mắt để cố gắng hoàn thành sản phẩm cho kịp thời hạn.
Nói về Tuấn Anh, đến năm nay thì cậu cũng đã là một thanh niên may mắn được đón qua hai mươi bốn nồi bánh Chưng rồi.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì cậu cũng không có đi đây đi đó để tìm kiếm việc làm như bao người khác, mà đơn giản chỉ là ở lì trong phòng suốt gần một năm ròng rã chẳng rõ để làm gì.
Mặc dù nhiều người nghĩ rằng cậu lười nhác, không muốn đi làm để lo cho bản thân.
Thế nhưng, sự thật thì Tuấn Anh ngoại trừ mấy việc như là ở nhà chơi game, xem phim, theo dõi mấy chương trình thám hiểm, dạy kỹ năng sinh tồn hay suốt ngày ôm lấy chiếc laptop cũ kỹ cặm cụi đọc mấy bộ tiểu thuyết tu tiên quái lạ ra thì vẫn còn có rất nhiều việc khác được cậu bạn chú ý hoàn thành.
Ví dụ như, thời gian rảnh rỗi cậu sẽ làm mấy cái mô hình nho nhỏ rao bán trên mạng, hay thi thoảng cũng sẽ bán một ít trang bị trong game để có thêm tiền tiêu vặt.
Thậm chí Tuấn Anh còn rất chịu khó tìm mua những sản phẩm mô hình bản giới hạn trong game để đem về bán lại cho những ai là fan của game đó, tiền lãi từ những lần buôn bán này cũng dư giả để Tuấn Anh sinh hoạt trong một thời gian ngắn.
Tuy nói là ở lì trong phòng nhưng mấy kiểu ra ngoài đi chợ, đi dạo, đi siêu thị, đi ăn uống cùng gia đình hay một vài người bạn thân thiết lâu năm thì Tuấn Anh vẫn có thể cố lết xác đi được, chẳng qua là cậu bạn này cũng không thích cái kiểu quá mức ồn ào náo nhiệt của phố thị mà thôi.
Thực ra thì Tuấn Anh còn có một ngôi nhà lớn và một gia đình có đầy đủ bố mẹ cùng các em ở trên con đường Lý Thường Kiệt gần bờ Hồ Gươm nữa.
Nhưng mà nói đúng ra thì nơi đó cũng không thực sự chào đón cậu, thế nên Tuấn Anh mới thường hay ở lại tại căn nhà nhỏ mà mẹ cậu đã hỏi mua lại từ một người quen cũ này hơn.
Nói qua về gia cảnh của Tuấn Anh thì cũng có một chút rắc rối, bởi vì bố mẹ Tuấn Anh tuy đều là những người có tiền tài cùng địa vị trong xã hội, thế nhưng, cũng chính bởi vì điều này cho nên họ càng ít có thời gian chăm sóc cho gia đình cùng con cái hơn.
Bố của Tuấn Anh chính là giám đốc kinh doanh trong một công ty lớn về xuất nhập khẩu đồ gỗ gia dụng, vì tính chất của công việc đặc thù nên ông luôn luôn phải ra nước ngoài để công tác, có khi còn phải ở lại bên đó đến gần nửa năm trời mới được quay về nhà nghỉ ngơi.
Mà mẹ của Tuấn Anh cũng là phó giám đốc của một công ty chuyên về du lịch nghỉ dưỡng có tiếng ở trong nước, số lần phải đi xa nhà hay chạy qua chạy lại giữa các chi nhánh cũng không hề ít.
Vậy nên kể từ khi Tuấn Anh bước vào môi trường Trung học phổ thông thì cả bố và mẹ của cậu đều ít khi về nhà hơn, cộng thêm việc ông bà nội ngoại hai bên cũng có khá nhiều con cháu nên rất ít khi để ý hay là quan tâm nhiều đến đứa cháu trai này.
Thế rồi một thời gian sau, bố mẹ của Tuấn Anh bất ngờ tuyên bố ly hôn, có lẽ bởi vì đã đưa ra quyết định từ lâu cho nên hai người họ cũng không gặp phải rắc rối gì nhiều, có chăng thì chỉ là vấn đề Tuấn Anh sẽ về ở với ai mà xảy ra chút tranh cãi mà thôi.
Nhìn vào gia đình vốn dĩ đã không mấy yên ấm giờ lại càng thêm rối rắm, Tuấn Anh lúc này cũng chỉ mới là một cậu học sinh lớp mười một liền dứt khoát dọn ra ngoài ở riêng.
Nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là Việt Nam, cộng với việc gia đình dòng họ của Tuấn Anh lại là kiểu gia đình có gia giáo, vậy nên chuyện con trai mới lớn dọn ra ở riêng cũng không phải là điều gì đó vô cùng đúng đắn và hợp lý.
Cũng bởi vì vậy cho nên vấn đề xin dọn ra ngoài ở riêng của cậu bạn Tuấn Anh hiển nhiên là một phương án không được ai chấp nhận.
Có điều, sau bao nhiêu công sức cố gắng để thuyết phục bố mẹ thì Tuấn Anh cuối cùng cũng có thể được dọn ra ngoài sống riêng tại một căn nhà nhỏ trên đường Phú Diễn.
Mặc dù căn nhà này là do mẹ của Tuấn Anh nhờ người hỏi mua lại từ phía một người quen cũ, thế nhưng giá cả lại rất phải chăng, chất lượng cũng khá là tốt.
Nên khi mua xong thì bố cậu cũng rất nhanh chóng cho thợ mang đến một loạt những sản phẩm nội thất bằng gỗ do công ty ông ấy sản xuất.
Tính ra thì căn nhà nhỏ này của Tuấn Anh ngoại trừ cách xa nội thành một chút thì cũng rất đầy đủ tiện nghi.
Nói đến lúc mới đầu dọn ra ở riêng thì còn có chút bỡ ngỡ, nhưng không lâu sau bố cậu lại cưới một người vợ mới, vậy nên Tuấn Anh lúc này vừa rất đúng lúc mà trở thành một đứa con được cả hai bên bố mẹ cùng chu cấp nuôi dưỡng.
Tính cách của Tuấn Anh cũng theo đó mà dần trở nên có phần hướng nội hơn, cả ngày ngoại trừ đi học ra thì chính là ở trong phòng không ngừng xem mấy loại chương trình nhảm nhí.
Lâu dần, bởi vì nhàm chán mà Tuấn Anh đã tìm đến những bộ tiểu thuyết tu tiên mới lạ của tác giả nước ngoài và bị những thế giới kỳ bí giả tưởng ở trong đó thu hút.
Trong suốt những năm tháng đại học, Tuấn Anh nhờ vào một chút khéo léo của bản thân mà thành lập nên một fanpage nho nhỏ chuyên bán đồ handmade do chính tay cậu làm ra.
Mới đầu thì chỉ là những chiếc móc khoá hay vòng tay đơn giản, về sau những thứ như mô hình đồ vật, con thú hay là những món đồ miêu tả ở trong mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên cũng đều trở thành sản phẩm được bày bán của cậu.
Sau nhiều năm, với tay nghề ngày một cao, Tuấn Anh dần thử sức mình với những mô hình pháp bảo phức tạp hơn, việc làm ăn này cũng dần mang lại nguồn thu nhập cho cậu.
Chỉ là tính cách của Tuấn Anh vẫn thế, suốt ngày chỉ cặm cụi nghiên cứu các loại pháp bảo, rồi lại mày mò đi tìm kiếm nguyên vật liệu phù hợp.
Đến nay căn nhà nhỏ của cậu đã ngập tràn những hộp giấy, băng keo, giấy gói hàng hay là nguyên liệu linh tinh các loại rồi.
Bố mẹ của Tuấn Anh cũng đã có mấy lần tới thăm, nhưng nhìn căn nhà lộn xộn cùng đứa con trai cứ suốt ngày lầm lì của mình thì lại chán nản mà quay về.
Hôm nay đã là ngày thứ tư của một tuần mới, và cũng là ngày mà Tuấn Anh phải hoàn thành sản phẩm đã được đặt từ trước.
Cầm trên tay một chiếc quạt xếp trong suốt với những đường hoa văn năm màu óng ánh, Tuấn Anh đầu tóc bết dính bỗng chợt vui vẻ đến mức bật cười thành tiếng.
- Ha ha ha.
Pháp khí Ngũ Sắc Ngọc Phiến đã làm xong, tối nay có thể đi ship hàng được rồi.
Ôi mẹ ơi mỏi lưng quá, phải đi tắm rửa ăn tạm cái gì mới được, đói tụt huyết áp mất thôi.
Sau một hồi lại thấy Tuấn Anh vội vội vàng vàng đem chiếc quạt trong suốt kia cùng với hai cây kiếm nhỏ màu vàng và một chiếc gương đồng hình bát giác cẩn thận bỏ vào trong từng hộp giấy rồi gói kỹ, bên ngoài còn tỉ mỉ dán lên một mảnh giấy nhỏ có ghi logo minishop của mình.
20 giờ 30 phút, tối ngày 12 tháng 6 năm 2021.
Trên chiếc xe Wave alpha màu trắng sữa, Tuấn Anh bắt đầu hành trình đi ship hàng của mình.
20 giờ 50 phút, bầu trời đêm Hà Nội vốn còn đang quang đãng bất ngờ nổi lên từng cơn gió mạnh, mây đen cũng đột nhiên ùn ùn kéo đến mang theo chút cảm giác se lạnh nhè nhẹ.
Bởi vì không có mang theo áo mưa, vậy nên lúc này Tuấn Anh chỉ còn cách vặn ga nhanh chóng đi đến địa chỉ giao hàng đầu tiên.
Sau khi để khách hàng kiểm tra qua chất lượng của sản phẩm, Tuấn Anh cũng cẩn thận đếm lại số tiền trên tay một lần nữa rồi mới bật chìa khóa xe lên chuẩn bị rời đi.
- Ừm... ba trăm tư, ba trăm sáu, bốn trăm sáu... năm trăm...
Chậc chậc, tốn gần hai ngày để làm cặp kiếm nhỏ kia cuối cùng cũng thu về được năm trăm nghìn.
Đi thôi, giao nốt hai đơn kia rồi ghé qua mua mấy miếng gà rán với hai chai rượu Soju về nhâm nhi phát, nhìn trời lại sắp có giông rồi đây, như này mà vừa ngồi ăn gà rán vừa uống Soju với xem Đấu La Đại Lục hay Đấu Phá Thương Khung thì chill phết.
He he he.
Đã có kế hoạch cho bản thân, thế nên Tuấn Anh lại tiếp tục công việc đi ship hàng của mình.
- Đi thôi, địa chỉ tiếp theo nào.
Số 68 Thanh Xuân lẹt gô...
Khoảng chừng 30 phút sau.
Chiếc xe máy màu trắng sữa vốn đang di chuyển bỗng bật xi-nhan xin đường rồi từ từ rẽ vào một con đường nhỏ để dừng lại, Tuấn Anh vội xuống xe chạy ra sau để kiểm tra chiếc lốp sau của xe máy một chút.
Đôi mắt to tròn qua lớp kính trong suốt bất ngờ trợn ngược, cậu bạn Tuấn Anh giật mạnh chiếc khẩu trang trên mặt xuống rồi đá đá lên chiếc lốp xe đã bị thủng xẹp lép vài cái, hơn nữa bên trên lốp xe vẫn còn cắm nguyên ở đó một chiếc đinh sắt nhỏ loại ba phân dùng để đóng ván ép.
- Cái quần què gì vậy?
Trời đã sắp mưa rồi thì chớ, giờ lại còn bị đinh đâm thủng lốp nữa.
Chết mất thôi.
Hì hục dắt bộ suốt gần hai cây số, cuối cùng, đến khi trên bầu trời bắt đầu xuất hiện vài tia sét nổ lớn thì Tuấn Anh cũng đã đẩy được chiếc xe bị thủng lốp của mình tới trước một tiệm sửa xe máy.
- Anh ới, vá hộ em cái xe.
Phù phù...
Một anh thanh niên cao to khoảng tầm ba mươi tuổi nhìn có vẻ như là chủ quán nghe tiếng gọi liền vội vã đi ra, đúng lúc trông thấy một cậu trai trẻ có chút đầy đặn cả người nhễ nhại mồ hôi đang dắt xe đi vào thì chợt mỉm cười hỏi.
- Vá xe à em?
Lại đâm vào đinh đúng không?
Như là muốn oà khóc lên, Tuấn Anh vặn vặn thắt lưng mỏi nhừ mấy cái rồi cười gượng trả lời.
- Hì, anh đoán đúng thế.
Em bị cái đinh ba phân đâm xịt lốp, anh xem nếu phải thay thì thay luôn cả xăm với lốp hộ em nhé, nãy giờ em dắt muốn trật cả lưng rồi ấy.
Ngổi xổm xuống sờ sờ cái lốp xe xẹp lép của Tuấn Anh, anh chủ tiệm rất nhanh đã nhìn thấy mấy cái lỗ lớn trên lốp xe mà cười cười bảo.
- Ui cái này phải thay luôn lốp em ơi.
Nhìn này, em dắt cả đoạn dài đúng không, chân van bị gãy, lốp thủng mấy lỗ to luôn rồi.
Cứ thay đi cho an toàn em ạ.
Phì phò thở ra mấy ngụm khí nóng, Tuấn Anh nhẩm nhẩm số tiền trong túi rồi thở dài nói.
- Vâng, anh thay luôn hộ em.
Mà thay cả xăm với lốp có lâu không anh?
- Tầm 20 phút em ơi.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại đã là 22 giờ 10 phút, Tuấn Anh chẳng còn cách nào khác đành phải gửi lại xe máy rồi chạy đi ship đơn hàng trên tay, dù sao thì địa chỉ nhận hàng cũng chỉ cách đó chưa đầy một cây số.
Trên tay xách theo hai chiếc túi giấy, Tuấn Anh lần mò cả buổi mới có thể tìm ra hai căn nhà cần giao hàng.
Đến đơn hàng cuối, người đặt là một cô gái cũng mê mệt truyện tu tiên giống cậu, món đồ mà cô gái ấy đặt chính là một chiếc gương đồng màu vàng đỏ có tám cạnh.
Để làm ra được chiếc gương này thì Tuấn Anh đã phải tốn rất nhiều công sức, từ việc nghiên cứu nguyên liệu, phác thảo hình dáng cho đến tìm xưởng đặt đúc thành phẩm thì mới có thể coi như là hoàn thành.
Nhìn ngôi nhà lớn với chiếc ổ khoá đã bị rỉ sét treo ở bên ngoài, trong lòng Tuấn Anh lúc này chợt dâng lên một loại cảm giác lo lắng cùng chán nản khó mà miêu tả.
Thử cầm điện thoại lên rồi gọi vào số máy đã đặt hàng của cô gái kia, bên tai lúc này chỉ còn truyền đến thanh âm huyền thoại khiến cho Tuấn Anh sa sẩm mặt mày.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
- Trời mẹ ơi.
Tao đã phải mất ăn mất ngủ cấp tốc đi tìm xưởng đúc để làm cho nó, lại còn đội mưa đội gió giữa đêm phóng xe bạt mạng đi ship hàng để nó không phải giục nhiều nữa.
Cái con nhỏ này nó bị làm sao vậy nhỉ, thích là bùng hàng à, kiểu này là đưa địa chỉ giả cho mà xem.
Bởi vì bực mình mà đã trót xé mất hộp đựng với túi giấy, vậy nên Tuấn Anh bây giờ đành phải cầm chiếc gương đồng màu vàng đỏ trên tay, ngẩng đầu nhìn sắc trời đen kịt đã bắt đầu rơi xuống vài giọt mưa lớn, Tuấn Anh cắn răng tự nói.
- Bố nó chứ.
Cái gương đồng này là tao làm theo mẫu pháp bảo Linh Luân Kính trong truyện Vũ Động Càn Khôn, nhìn như này mà khó phết chứ chẳng đùa đâu.
Cái con dở người kia nó không biết là cái này làm khó lắm hay sao ấy, mất toi mấy trăm nghìn của tao...
- Haizzz.
Chán thật, mình thì toàn dùng mấy loại nguyên liệu đắt tiền không thôi, sợ bọn nó chê nên lúc làm phải bê nguyên bản chính theo phim hoạt hình vào, thế mà...
Rào rào, rào rào
Bầu trời bắt đầu đổ mưa lớn, Tuấn Anh cũng chẳng kịp tìm túi hay hộp để đựng chiếc gương kia vào nữa mà phải vội vàng cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.
Bởi vì địa chỉ này nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, nên lúc này mới mưa được một lúc mà đã có đầy nước ngập khắp mặt đường nhỏ gồ ghề.
Nhớ lại lời nhắc của cậu bạn vừa nhận hàng khi nãy, Tuấn Anh toàn thân ướt nhẹp vội rẽ vào một đoạn đường đất vắng vẻ để đi tắt ra chỗ đường lớn gần với nơi mà cậu đã sửa xe.
Rào rào, roẹt đùng
Mưa lớn cùng với tiếng sấm nổ bất thình lình giữa đêm khiến cho Tuấn Anh giật mình loạng choạng đạp vào một ổ gà nhỏ, suýt chút nữa là đã ngã cắm mặt trên con đường đất trơn trượt rồi.
Chật vật lắm mới có thể chạy ra khỏi đoạn đường đất đầy vắng vẻ, thế nhưng ngay khi Tuấn Anh vừa mới ra được đường lớn thì một chiếc xe tải bất ngờ phóng nhanh qua trước mắt khiến cho vũng nước bẩn dưới đất hắt thẳng lên người cậu.
Nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cái cảm giác máu nóng trào lên não, Tuấn Anh nhìn tiệm sửa xe cách đó chỉ còn hơn mấy trăm mét mà cố giữ cho mình bình tĩnh rồi chạy thật nhanh tới.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, một tiếng sấm nổ vô cùng lớn kèm theo những tia sét đỏ tươi như máu loé lên bỗng át đi tiếng hét của một cậu thanh niên mới vừa bị hụt chân mà rơi tọt vào trong một miệng cống ngầm cuồn cuộn nước.
Roẹt roẹt đùng
- Úi mẹ ơi, á...
"Tủm"
Tiếng rơi của một vật nặng xuống cống nước chỉ thoáng qua rồi im bặt, Tuấn Anh lúc này cũng chẳng hiểu bản thân chạy nhảy như thế nào mà lại lọt xuống một chiếc miệng cống lớn đầy tràn nước.
Ục ục, ục ục
Dòng nước này cũng không biết là từ đâu chảy tới mà lại mạnh mẽ đến như thế, chẳng những cuốn trôi Tuấn Anh xuống đường cống ngầm chật hẹp mà còn khiến cho hiện trường nơi miệng cống sạch sẽ đến mức như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đùng đùng đùng
Một tràng tiếng sấm nổ lớn vang lên, Tuấn Anh lúc này chẳng biết bản thân đã bị nước cuốn trôi tới đâu, ngoại trừ một chút ký ức mơ hồ lúc cả người bị ngã lọt xuống cống ra thì trong não chẳng còn lấy thêm một chút thông tin gì khác.
Nước tràn vào qua mũi và miệng nhanh chóng khiến cho Tuấn Anh bị ngạt mà ngất đi, hai mắt đau nhức cay rát không thể nào mở ra, bên tai chỉ kịp nghe thấy mấy tiếng ùng ục của dòng nước cuồn cuộn chảy siết.
Không biết đã qua bao lâu, hai mắt cũng dần bị ánh nắng chiếu trúng khiến cho Tuấn Anh trong lúc mê man cảm thấy khó chịu mà đưa tay lên che lại, nhưng giống như là vừa nhớ ra điều gì đó nên chợt thấy cậu hốt hoảng giật mình tỉnh dậy.
Xoa xoa đôi mắt vẫn còn đang đau nhức, Tuấn Anh chầm chậm mở mắt ra kiểm tra cảnh vật xung quanh một chút.
- Ối mẹ ơi.
Chỗ này là chỗ quái nào đây?
Không phải tối qua mình bị... mình bị lọt xuống cống à, sao lại...
Dáo dác liếc nhìn xung quanh một hồi, sau khi trông thấy chiếc gương đồng là mô hình pháp bảo ở bên cạnh đang không ngừng nhấp nháy, Tuấn Anh vội vươn tay ra với lấy để kiểm tra một chút.
Chỉ là, sao nhìn nó ở gần như thế mà cậu với mãi lại không tới nhỉ?
Rất nhanh sau đó, một tiếng hét lớn có chút the thé bất ngờ vang lên.
- Ối trời mẹ ơi, cái gì thế này?
Tay... tay của mình sao nó lại nhỏ thế này?
Còn chân nữa, sao... sao nó ngắn cũn thế kia?
Hoảng loạn sờ soạng khắp cả người một phen, mãi một lúc sau, lúc này Tuấn Anh mới huy động não bộ rồi nghĩ tới một trường hợp có thể giải thích cho việc bản thân cậu bị teo nhỏ lại như này.
- Xuyên không?
Cái này là xuyên không à?
Sao trong truyện người ta xuyên không hay như thế mà đến lượt mình thì lại lọt cống nhỉ, lại còn bé như này nữa.
Không phải đâu, chắc là không phải đâu.
Hay mình chết thật rồi?
Hu hu hu, em mới có hai mươi bốn cái nồi bánh Chưng thôi mà...
Tốn mất nửa ngày kêu gào khóc lóc ỉ ôi một phen, mãi cho đến khi Tuấn Anh thử dùng toàn bộ năm giác quan trên người cảm nhận những sự vật xung quanh thì cậu mới dần khẳng định rằng bản thân mình đã thực sự lọt cống mà xuyên không qua đây.
- Cỏ này rất mềm, còn có sương đêm đọng lại nữa.
Ánh nắng ấm áp, ầy, chói mắt quá, gió cũng thổi nhẹ mát rượi này, lá cây xào xạc này, tiếng suối chảy róc rách này.
À, có cả tiếng chim hót trên cây nữa, mấy cái này là thật rồi, mình thật sự đã xuyên không qua đây rồi...
Sau khi đã xác định mọi thứ xung quanh là thật thì vấn đề thân hình bị co rút nhỏ bé lại hay là mấy thứ khác cũng không còn làm cho cậu cảm thấy đau đầu khó hiểu nữa, coi như là cậu đã tạm chấp nhận loại chuyện xuyên không như trong phim này đi.
Thực ra Tuấn Anh sau khi phát hiện bản thân mình xuyên không thì cũng không có hoảng loạn nhiều lắm, chỉ là phải tốn chút thời gian để cho cậu suy nghĩ và hoàn toàn chấp nhận mà thôi.
Nhưng kể ra thì Tuấn Anh cũng rất dễ để chấp nhận việc này, lý do rất đơn giản, bởi vì cậu từ lâu đã đọc qua rất nhiều những bộ tiểu thuyết tu tiên, ngay cả tiểu thuyết xuyên không cũng đọc qua không dưới mười bộ.
Vậy nên, trong những năm qua Tuấn Anh mới dành thời gian cho mấy chương trình kỹ năng sinh tồn nhiều đến thế.
Sau một hồi lâu để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, Tuấn Anh lúc này mới chầm chậm đứng dậy thử đi kiểm tra mọi thứ xung quanh một chút.
Nhìn xung quanh chỉ toàn là cây cối cao lớn um tùm, thi thoảng phóng mắt ra xa lại thấy vài con suối nhỏ len lỏi trong khắp tán rừng rậm.
Tuấn Anh lúc này vội vận dụng não bộ tính toán một chút, lại nhớ tới những kỹ năng cần thiết khi bị lạc trong rừng sâu, cậu bạn trẻ Tuấn Anh hiện tại đang ở trong thân thể nhỏ bé chỉ chừng sáu bảy tuổi liền bắt đầu hành động.
Đầu tiên là kiểm tra kỹ bộ quần áo rộng thùng thình ướt sũng nước mà bản thân mang theo lúc xuyên không một lượt, sau đó lại móc từ trong chiếc túi vải nhỏ màu đen ra ba chiếc bật lửa cùng với một con dao găm dài khoảng tầm một gang tay.
Hai thứ này vốn dĩ cũng không phải là những thứ mà Tuấn Anh cố ý mang theo, bật lửa là do trong nhà đã hết nên trong lúc cậu đi ship hàng đã mua ba cái mang theo.
Mục đích chính là dùng để đốt những mép vải trong lúc lắp ghép họa tiết cho mô hình, hoặc là dùng để đốt mấy thứ linh tinh khi cần thiết.
Bây giờ tuy là có chút thấm nước, thế nhưng lượng khí gas lỏng bên trong vẫn còn rất đầy, chỉ cần để cho bật lửa khô là vẫn dùng được, vấn đề về lửa coi như đã được giải quyết triệt để.
Còn về chiếc dao găm nhỏ kia thì chính là do Tuấn Anh bình thường vốn có tính cẩn thận, nên những khi đi giao hàng vào buổi tối thì cậu thường đem theo dao nhỏ nhét vào túi, vừa là để phòng thân vừa là dùng nó để rạch mở gói hàng nếu như khách muốn kiểm tra sản phẩm.
Loay hoay cả buổi thì ngoại trừ bật lửa, dao găm cùng với mấy tờ tiền polime ra thì Tuấn Anh cũng lục được thêm một hộp nhỏ đựng hơn mười cây kim lớn vốn là sản phẩm lỗi mà cậu không nỡ vứt đi nên vẫn còn giữ lại.
Ngoài ra còn có thêm hai cuộn dây cước trong suốt dài gần trăm mét và một cuộn chỉ dù lớn, nhưng nếu nói về thứ mà khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ nhất lúc này thì chính là một hộp kẹo singum và mấy cái xúc xích ăn liền vị bò.
Tiếp theo đó, điều quan trọng nhất khi ở trong rừng là phải có được một nơi trú ẩn an toàn, không những giúp cho con người khi bị lạc tránh được thú dữ hay rắn rết mà còn có thể giữ ấm cùng che mưa che nắng.
Nhìn sắc trời hẳn là mới sáng chưa lâu, vậy nên Tuấn Anh sau khi ăn tạm hai cái xúc xích thì liền lục lọi ký ức về những căn lều nhỏ đơn giản mà cũng không kém phần an toàn trước đây từng xem qua.
Sau khi đã hình dung ra dáng dấp của căn lều, lúc này chỉ thấy Tuấn Anh đi chân trần cầm theo chiếc dao găm dè dặt đi vào trong rừng cây tìm kiếm thứ gì đó.
Dừng lại ở phía trước một cây cọ hơn hai mét, Tuấn Anh nhìn nhìn những chiếc lá rộng hệt như từng chiếc ô lớn trên cao mà khẽ thở dài thất vọng nói.
- Haizzz.
Mấy cái này to thì to thật đấy, nhưng mà giờ mình xuyên không vào trong cơ thể bé nhỏ như này thì làm sao mà lấy được mấy cái lá kia chứ.
Thôi, dùng tạm mấy cái lá hơi nhỏ bên cạnh vậy.
Mất gần cả tiếng đồng hồ để thu gom lá cọ, Tuấn Anh bởi vì cơ thể nhỏ bé nên cũng tốn rất nhiều công sức mới có thể lôi kéo hết đống lá cây về phía bãi đất bằng phẳng ở gần đó.
Trong lúc mệt mỏi với đói bụng thì lại hái bừa một loại trái cây dại giống như quả mâm xôi để ăn lót dạ, nhưng sau khi ăn xong thì Tuấn Anh bỗng chợt cảm thấy có chút kỳ quái khó hiểu.
Vốn chỉ ăn có vài quả đã khiến cho Tuấn Anh cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều, bao nhiêu mệt mỏi cùng đau nhức do cơ bắp hoạt động mạnh cũng nhanh chóng biến mất.
Vì vậy mà tốc độ làm việc của Tuấn Anh cũng tăng lên không ít, chẳng những chuẩn bị đủ số lá cọ cần dùng mà còn tìm về được rất nhiều dây mây chắc chắn, nhân tiện cũng kéo được hai khúc cây về để làm cột.
Thực ra nếu cho cậu xuyên qua với thân thể của một thanh niên hai mươi bốn tuổi thì có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng ngặt nỗi cơ thể lại bé như vậy, so với một đứa trẻ sáu bảy tuổi còn nhỏ hơn một chút.
Nên cho đến tận khi mặt trời đã ngả về phía tây thì Tuấn Anh cũng chưa thể chuẩn bị xong những vật liệu cần thiết để dựng lều.
Trời tối, vội vàng nhóm lên một ngọn lửa rồi đem mấy con cá nhỏ câu được dưới suối khi chiều nướng chín, Tuấn Anh vừa ăn vừa hồi tưởng lại những gì đã diễn ra trong ngày hôm nay.
Đầu tiên là cậu phát hiện bản thân mình xuyên không, cũng không rõ là tu chân hay là tu tiên giới, hay thậm chí là một thế giới nào khác.
Thứ hai là cậu đã sống lại trong một cơ thể mới, một hình hài mới, nhỏ chút xíu.
Thứ ba, ngoại trừ biết mình xuyên không vào một khu rừng rậm rộng lớn ra thì các thể loại thông tin gì gì đó đều không có xuất hiện hay nhắc nhở cho cậu biết là mình đang ở đâu hay cần phải làm gì.
Vấn đề quan trọng nhất cậu bây giờ chính là việc cậu đang dùng cơ thể của một đứa trẻ sáu bảy tuổi để sinh tồn, cho nên có rất nhiều chuyện dù biết nhưng cũng không thể nào làm được gì.
Vì vậy ngoại trừ cố gắng để sống sót ra thì Tuấn Anh cũng chỉ còn biết tự cổ vũ bản thân mình mà thôi.
Một đêm yên tĩnh lặng lẽ trôi qua, sáng hôm sau Tuấn Anh dậy từ rất sớm để đi tìm kiếm vật liệu dựng lều cùng thức ăn cho mình, nếu như giải quyết được hai vấn đề này xong thì cậu sẽ có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu thế giới vừa mới xuyên qua này.
May mắn tìm được một tổ chim với năm quả trứng lốm đốm màu xanh nhạt, Tuấn Anh cũng không có lấy hết mà để lại hai cái trứng cho chim bố mẹ.
Dọc đường còn hái được mấy quả mọng có vị chua ngọt cùng với ít măng trúc, bữa trưa cùng bữa tối của Tuấn Anh coi như là đã tạm ổn.
Sau khi ăn vào vài quả mọng thì tinh thần của Tuấn Anh đã tốt hơn rất nhiều, đến giữa trưa thì thân ảnh nhỏ gầy mới lôi được hết mấy khúc cây lớn chừng bắp chân người trưởng thành về nơi tập kết.
Ăn xong hai quả trứng chim nướng, cái cảm giác mệt mỏi rất nhanh đã bị xua đi, trong người Tuấn Anh còn xuất hiện một chút năng lượng ấm áp kỳ lạ.
Ngầm đoán nơi đây có thể là thế giới tu chân hoặc tu tiên, vậy nên thú dữ cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, nghĩ vậy tốc độ dựng lều của Tuấn Anh ngày một nhanh hơn.
Thế nhưng cho dù có nhanh đến mấy thì với cơ thể nhỏ bé của mình, Tuấn Anh cũng phải mất đến gần hai ngày mới dựng xong phần khung cho căn lều của mình.
Nhìn nhìn căn lều nhỏ với bốn bức vách làm từ khúc cây xếp chồng lên nhau, lại thấy như vậy vẫn chưa đủ an toàn, Tuấn Anh nghĩ một chút rồi vội leo lên phần mái đem từng chiếc lá cọ buộc thật chặt.
Cậu còn cẩn thận dùng những khúc cây thon dài cố định bên ngoài để tránh cho lá cây bị gió thổi bay, cuối cùng là dùng một tầng lá cây có chút giống như nhánh Thông để phủ lên bên ngoài cùng.
Nhìn sắc trời còn sớm, Tuấn Anh mệt mỏi đi về phía con suối nhỏ gần đó tắm rửa sẵn tìm bắt một ít tôm cá về làm bữa tối.
Khoác trên mình chiếc áo khoác mỏng mà bản thân mặc lúc xuyên không, Tuấn Anh ngồi bên đống lửa ấm liếc mắt đánh giá qua căn lều nhỏ mà bản thân mất gần bốn ngày để hoàn thành.
- Chậc chậc.
Tính là dựng lều thôi, ai dè làm thế nào lại thành một căn nhà nhỏ.
Thôi cũng được, coi như là có chỗ dừng chân lâu một chút.
Ngày kế, sau khi ăn sáng với hai con cá nhỏ nướng thì Tuấn Anh lại tất bật với công việc gia cố cho căn lều gỗ của mình.
Hì hục cả ngày trời ôm về một đống đá lớn, sau đó lại dùng đá để xếp thành lớp tường rào bao ở bên ngoài, coi như là tăng thêm một tầng bảo vệ cho căn lều nhỏ.
Nhưng hình như còn chưa có vừa ý, nên lại thấy Tuấn Anh tiếp tục ôm đá về xếp thành một lớp tường đá ở bên trong căn lều, giờ đây căn lều nhỏ của Tuấn Anh đã có thêm hai lớp tường đá để bảo đảm an toàn cho bản thân.
Nằm trên chiếc giường được xếp bằng những cành cây dài phủ đầy một tầng lá Thông mềm mại, Tuấn Anh dưới ánh sáng của ngọn lửa ở trước cửa nhà chậm rãi ngắm nhìn căn lều là thành quả do chính tay cậu làm ra.
- Hừm, nhìn chắc cũng rộng chừng bốn năm mét vuông đấy nhỉ?
Ây, thôi đi ngủ đã, mai dậy lại tính tiếp.
Một ngày nữa lại đến, Tuấn Anh tỉnh dậy liền mang theo một ít than trúc ra bên bờ suối đánh răng, sẵn tiện tìm bữa sáng cho bản thân luôn.
Hì hục cả buổi mới bắt được mấy con tôm suối, Tuấn Anh sau khi ăn sáng xong lại tiếp tục làm một cái cửa cho căn lều nhỏ, đến khi hoàn thành mới đem sự chú ý chuyển dời tới những loại thực phẩm khác.
Thử học theo cách mà những người từng sinh tồn trong rừng hướng dẫn, Tuấn Anh khó khăn lắm mới có thể đan được hai chiếc giỏ mây để đi đánh cá và mấy cái thòng lọng để bẫy thú rừng.
Đến xế chiều, ngoại trừ một chiếc giỏ đã bắt được bốn năm con cá lớn chừng bàn tay ra thì cũng không có thêm thu hoạch gì khác.
Sau khi ăn xong, Tuấn Anh chợt nhớ tới chiếc gương đồng là mô hình pháp bảo mà bản thân mang theo từ lúc xuyên không đang bị cất trong túi nhỏ.
Chỉ có điều, ngay khi Tuấn Anh ôm chiếc túi nhỏ màu đen qua mở ra thì bất ngờ một luồng ánh sáng màu đỏ hồng chợt loé lên chiếu sáng cả căn nhà nhỏ.
- Úi mẹ ơi, cái gì thế này?
Mình nhớ là đâu có lắp thêm bóng đèn hay pin piếc gì đâu nhỉ?
Sao nó lại sáng lên thế này ta, có khi nào...
Ý...
Sau khi thốt lên xong thì Tuấn Anh liền chăm chú nhìn kỹ chiếc gương đồng trên tay, lúc này chẳng những mấy đường viền màu vàng đồng trên rìa chiếc gương đang phát ra ánh sáng mà ngay cả bản thân chiếc gương cũng phát sáng kỳ dị.
Nhìn thứ ánh sáng ấm áp màu đỏ hồng trước mắt, Tuấn Anh nhẹ nuốt xuống một ngụm nước bọt cười cười tự nói.
- Hờ hờ.
Cái gương đồng này sao tự nhiên lại phát sáng như này nhỉ, chẳng lẽ mô hình do mình làm ra lại biến thành pháp bảo thật à?
Mình không có mơ đấy chứ?
- Ai ui!
Đau thật này.
Sau khi nhéo mạnh một cái vào bắp đùi, cảm nhận rõ cơn đau nhức chạy dọc lên não, cậu bạn Tuấn Anh lúc này đã tin chắc rằng chiếc gương mô hình do cậu mang theo đã chân chính biến thành một loại pháp bảo gì đó rất ghê gớm.
Hít sâu một hơi, Tuấn Anh tuy là kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bình tình trở lại, dù sao thì bản thân cũng đã xuyên không rồi, sau này rất có thể sẽ có thêm nhiều điều kỳ lạ hơn xuất hiện, chút bất ngờ này cũng chưa đủ để cậu phải thật sự hoảng sợ.
Răng rắc
Đúng lúc này, một tiếng cành cây khô bị giẫm nát bất ngờ vang lên, Tuấn Anh cũng bởi vì bị tiếng động này doạ cho giật mình mà luống cuống tay chân suýt chút nữa thì ngã lộn cổ xuống đất.
Vội vươn tay đỡ lấy chiếc gương đồng đang từ không trung rơi xuống, Tuấn Anh lập tức cảnh giác mà nắm chặt chiếc dao găm trong tay rồi thận trọng đi về phía khe cửa kiểm tra.
"Grào"
Như là phát hiện ra bên trong lều gỗ có sinh vật sống, một con Gấu lớn toàn thân phủ đầy lông đen dày mượt lập tức vung một chân trước lên, ý định đập nát cánh cửa gỗ trước mặt.
Hai mắt trợn ngược mở lớn, Tuấn Anh lúc này đã biết như thế nào là cực kỳ hoảng sợ rồi, cậu thực sự không có nghĩ tới mới chỉ sau mấy ngày an nhàn đã gặp trúng một con Gấu lớn như thế này.
Huống chi giờ đây con vật to lớn đó lại đang muốn phá cửa để tấn công cậu, lấy cái thân thể bé nhỏ này làm sao mà đối chọi lại nó đây, cho dù nhét kẽ răng nó cũng chưa chắc đã đủ nữa ấy chứ.
Bàn tay run rẩy siết chặt dao găm vô thức làm cho ngón tay bị cứa rách, Tuấn Anh bị đau liền nhịn không được mà khẽ rên.
- Ui da.
Vẩy vẩy ngón tay bị cứa đứt vì đau, vô tình một giọt máu đỏ tươi văng ra dính lên mặt gương đồng khiến cho ánh sáng màu đỏ hồng do chiếc gương tỏa ra càng thêm rực rỡ.
Chỉ là lúc này Tuấn Anh lại không có tâm tư đi quan sát sự biến đổi của chiếc gương, tất cả lực chú ý đều dồn hết vào con Gấu lớn ở ngay trước cửa.
- Á...
Trông thấy một bàn chân Gấu to lớn đang nặng nề vỗ xuống cánh cửa gỗ, hai chân Tuấn Anh chợt nhũn ra mếu máo hét lên, hai tay không tự chủ được mà vòng về phía trước ôm lấy đầu rồi ngồi thụp xuống đất.
Rầm rầm
"Grào..."
Một tràng tiếng nổ lớn cùng với một tiếng hét thảm thiết bất ngờ vang lên, sau đó là tiếng vật nặng rơi mạnh trên mặt đất cùng với một chút ánh sáng đỏ hồng chớp tắt.
Tuấn Anh không dám thở mạnh, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế vòng ra trước ôm đầu mà ngồi lì dưới đất.
Mãi một lúc lâu sau, bởi vì không có cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng, không gian cũng yên tĩnh đến mức lạ thường nên Tuấn Anh mới nảy sinh chút tò mò mà lấy hết can đảm mở mắt ra.
- Ủa?
Con Gấu đen kia đâu rồi?
Hay là nó thương xót cho tấm thân bé nhỏ này không bõ nhét kẽ răng nên đi rồi à, không, phản khoa học, rất phản khoa học.
Sau một hồi lẩm bẩm thì đập vào mắt của Tuấn Anh là hình ảnh một chiếc gương đồng đang lặng yên trôi nổi ở phía trước lều gỗ, cách đó hơn mười mét chính là xác của một con Gấu vô cùng lớn nằm dài giữa một bãi đổ nát hoang phế.
Thận trọng bước từng bước về phía xác Gấu, sau khi từ dưới ánh sáng mờ nhạt của chiếc gương đồng nhìn thấy chiếc đầu với đôi mắt đã nổ tung của con Gấu thì Tuấn Anh mới tạm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Phù.
Nó chết rồi à, may quá may quá.
Mà khoan đã, như thế nào mà hai mắt của nó lại bị nổ mất thế này, hay là ở đây còn có...
Không đúng, là do chiếc gương này.
Hai mắt trừng lớn nhìn nhìn chiếc gương đồng đã nằm gọn trong lòng bàn tay đang nhẹ nhàng nhấp nháy, Tuấn Anh mang theo vẻ mặt mếu máo không biết phải làm như thế nào mà ngồi xổm trước xác con Gấu lớn.
Mất nửa này suy nghĩ, sau đó mới thấy Tuấn Anh đẩy đẩy chiếc gương đồng về phía trước rồi tạm coi nó như một chiếc đèn pin chiếu sáng để lột da con Gấu lớn.
Dù sao bây giờ cũng đã xuyên tới đây, cậu cũng nên tập làm quen với mọi thứ ở nơi này rồi.
Huống chi nơi đây ban ngày nắng ấm, ban đêm lại rất lạnh, nếu như có thêm một tấm thảm lông dày mềm như này thì còn gì bằng.
Tốn không biết bao nhiêu thời gian mới có thể đem toàn bộ da lông lột ra, ngắm nhìn tấm lông dài đến gần ba mét trước mặt, Tuấn Anh không khỏi âm thầm tặc lưỡi.
Sau đó lại mất cả nửa ngày đem thịt của con Gấu lớn kia cắt ra thành từng miếng nhỏ, coi như bây giờ cậu đã có một số lượng lớn thịt để cất trữ dùng dần rồi.
Mỡ Gấu cũng có thể dùng làm đèn dầu, ít ra còn có thêm một thứ thắp sáng trong nhà.
Mấy ngày kế đến, Tuấn Anh ngoại trừ đem thịt Gấu nướng chín rồi hong khô ra thì chính là đem tấm da lông dày cộm kia giặt sạch để làm chăn lông với thảm lót khi ngủ.
Sau lại nhớ ra bản thân vẫn đang đi chân đất nên Tuấn Anh liền dùng một ít phần da mềm dưới bụng của con Gấu lớn để làm hai đôi giày da đơn giản.
Vì để cho bàn chân đỡ bị đau do di chuyển nhanh trong rừng, Tuấn Anh còn thử dùng mấy tấm da có độ dày dặn một chút để làm đế giày, dây buộc cũng là dùng những phần da mềm cắt nhỏ ra đan lại mà làm thành.
Nhìn đống thịt khô trong góc phòng, lại nhớ tới mấy trái cây chín mọng sau khi ăn vào liền cảm thấy khoẻ ra rất nhiều, Tuấn Anh sau một ngày một đêm không ngủ bèn xỏ vào đôi giày da rồi lên đường đi tìm thêm lương thực dự trữ cho mình.
Chiếc gương đồng kia cũng được cậu cẩn thận đặt vào trong túi nhỏ đeo ở trước ngực, dù sao thì đây cũng là thứ có thể giết chết một con Gấu lớn cao gần ba mét, đem theo nó chắc chắn sẽ là một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.