Chương 65:
Ngũ Đẩu Mễ
29/08/2024
Hà Thư liếc nhìn tôi, sau đó đưa cành liễu trong tay cho tôi. Nhìn cành liễu, tôi ngẩn người ra, nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.
"Hay là để tôi tự bẻ một cành khác vậy!" Cuối cùng, tôi không nhận cành liễu của Hà Thư mà tự mình đi đến gốc liễu, bẻ một cành khác. Thứ này quả thực có tác dụng khắc chế tà ma, nhưng cũng phải xem xét tình huống.
Phải xem đạo hạnh của thứ đó sâu đến đâu, thứ hai là xem xét cây liễu có lâu năm hay không. Cây liễu càng lâu năm thì tác dụng áp chế tà ma càng hiệu quả.
Cầm cành liễu trong tay, trong lòng tôi vẫn có chút bất an. Nhưng biết làm sao được? Chỉ có thể tạm chấp nhận vậy. Quyển sách cổ mà cha tôi đưa cho, tôi thậm chí còn chưa có thời gian để nghiên cứu và xem qua.
Xem ra phải tranh thủ thời gian bổ sung kiến thức về mảng này, nếu không mỗi khi gặp chuyện, hoàn toàn phải dựa dẫm vào người khác thì thật bị động và bất lực.
Quan trọng nhất là còn phải chịu đựng tính khí thất thường của cô gái này. Nếu không phải dựa vào cô ấy, tôi cũng chẳng phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này.
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Vù vù...
Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy từ ngoài cổng vọng lại tiếng gió rít, nghe như tiếng ai oán. Âm thanh này khiến người ta có cảm giác bất an. Tôi càng chú ý hơn khi thấy sắc mặt Hà Thư trở nên lạnh lùng khác thường, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào phía cổng lớn.
Tiếng gió rít ngày càng gần. Ngay sau đó, tôi thấy hai cái đèn lồng đen trắng trước cửa bắt đầu đung đưa dữ dội, chứng tỏ cơn gió bên ngoài đang rất mạnh.
Hơn nữa, tôi phát hiện ra rằng cho dù hai cái đèn lồng có lắc lư mạnh đến đâu thì ngọn lửa bên trong vẫn không hề bị lay động. Phải biết rằng, bên trong đó không phải là đèn mà là nến, tôi đã tận mắt nhìn thấy Hà Thư châm lửa.
Chắc chắn là có điều gì đó mờ ám. Tối qua rõ ràng chỉ treo một cái đèn lồng màu trắng, tại sao tối nay lại treo một đen một trắng?
Vù vù...
Tiếng gió rít càng lúc càng gần. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một vài sợi tóc dài màu đen xuất hiện ở cửa, giống như bị gió thổi mạnh từ xa tới. Nhìn thấy mái tóc đen đó, đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại.
Lúc này, tóc đen ngày càng nhiều, không ngừng tràn vào qua cửa lớn. Đôi mắt tôi trợn lên, theo mái tóc xuất hiện, cuối cùng, một cái đầu cúi thấp xuất hiện trước mặt chúng tôi. Mái tóc đen dài che kín khuôn mặt, một chiếc váy dài màu xám trắng bao trùm lấy cơ thể gầy gò.
Không thấy bước chân của nó di chuyển, giống như đang lơ lửng trong không khí. Váy áo thướt tha, kéo lê trên mặt đất.
Quỷ Vô Diện, chính là thứ này!
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy thứ đó. Nó di chuyển rất chậm, nhưng đang dần dần tiến lại gần chúng tôi. Theo nó tiến lại gần, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh như băng đang bao trùm lấy chúng tôi.
Khi vừa bước qua bậc cửa, bóng dáng đó dừng lại. Hai tay nó buông thõng, tay áo dài che khuất cánh tay. Ngay sau đó, nó hơi ngẩng đầu lên, một động tác rất nhẹ, nhưng vì tôi đang dồn hết sự chú ý vào nó nên vẫn nhìn thấy rõ ràng.
"Đèn Âm Dương Truy Hồn? Nhà họ Hà từ bao giờ lại xuất hiện một đứa nhóc ngông cuồng như vậy?"
Giọng nói the thé xen lẫn tiếng khàn đặc vang lên từ dưới mái tóc đen dài. Âm thanh này giống như ai đó dùng móng tay cào lên bảng đen, khiến toàn thân tôi nổi da gà, cảm giác vô cùng khó chịu tràn ngập cơ thể.
"Tin chắc rằng không phải chỉ mình cô nghĩ rằng nhà họ Hà tôi không còn ai. Trước giờ không phải tôi sợ các người, mà là không muốn so đo với các người."
"Nhưng nếu cô muốn biết, tôi đương nhiên sẽ chiều theo ý cô."
"Nhưng cô cũng nên nghe qua câu này, làm chim đầu đàn thì phải chuẩn bị tinh thần bị bắn rơi."
Hà Thư bước lên một bước, tay cầm cành liễu siết chặt hơn.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người, tôi không khỏi kinh ngạc, hình như giữa họ còn có chuyện gì đó mà tôi không biết.
"Cô nhóc, cô còn trẻ, không cần phải liều mạng như vậy. Cô nên biết, người đàn ông mà chúng tôi đã chọn thì nhất định phải đem đi."
Dưới mái tóc đen dài, giọng nói khó nghe lại vang lên. Đồng thời, một bàn tay của nó chậm rãi giơ lên, chỉ thẳng vào tôi. Rõ ràng, lời vừa rồi của nó là đang ám chỉ tôi.
Nghe ý tứ trong lời nói của nó, chỉ cần Hà Thư không xen vào, nó sẽ đưa tôi đi, sau đó sẽ không có bất kỳ mâu thuẫn hay xích mích gì xảy ra giữa nó và Hà Thư.
Tôi mím môi, cảm thấy miệng hơi khô, nhìn chằm chằm vào con Quỷ Vô Diện đối diện với vẻ cảnh giác.
"Cậu ấy đã bước vào ngôi nhà này thì cô nên hiểu rõ quy tắc của nhà họ Hà tôi. Tối qua cô đã ra tay, hôm nay còn lằng nhằng nói nhảm làm gì?"
Hà Thư lạnh lùng cười, nhìn con Quỷ Vô Diện đối diện, lạnh lùng nói. Có thể thấy thái độ của cô ấy rất kiên quyết.
Nghe Hà Thư nói, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô gái này cũng khá trượng nghĩa, ấn tượng về cô ấy trong tôi tăng lên một chút.
Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của Hà Thư vừa dứt, tôi bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách nhanh chóng, tiếp theo là giọng nói the thé vang lên.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, để tôi xem cô có bản lĩnh đến đâu!"
"Hay là để tôi tự bẻ một cành khác vậy!" Cuối cùng, tôi không nhận cành liễu của Hà Thư mà tự mình đi đến gốc liễu, bẻ một cành khác. Thứ này quả thực có tác dụng khắc chế tà ma, nhưng cũng phải xem xét tình huống.
Phải xem đạo hạnh của thứ đó sâu đến đâu, thứ hai là xem xét cây liễu có lâu năm hay không. Cây liễu càng lâu năm thì tác dụng áp chế tà ma càng hiệu quả.
Cầm cành liễu trong tay, trong lòng tôi vẫn có chút bất an. Nhưng biết làm sao được? Chỉ có thể tạm chấp nhận vậy. Quyển sách cổ mà cha tôi đưa cho, tôi thậm chí còn chưa có thời gian để nghiên cứu và xem qua.
Xem ra phải tranh thủ thời gian bổ sung kiến thức về mảng này, nếu không mỗi khi gặp chuyện, hoàn toàn phải dựa dẫm vào người khác thì thật bị động và bất lực.
Quan trọng nhất là còn phải chịu đựng tính khí thất thường của cô gái này. Nếu không phải dựa vào cô ấy, tôi cũng chẳng phải ngậm bồ hòn làm ngọt thế này.
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.
Vù vù...
Đúng lúc này, tôi bỗng nghe thấy từ ngoài cổng vọng lại tiếng gió rít, nghe như tiếng ai oán. Âm thanh này khiến người ta có cảm giác bất an. Tôi càng chú ý hơn khi thấy sắc mặt Hà Thư trở nên lạnh lùng khác thường, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào phía cổng lớn.
Tiếng gió rít ngày càng gần. Ngay sau đó, tôi thấy hai cái đèn lồng đen trắng trước cửa bắt đầu đung đưa dữ dội, chứng tỏ cơn gió bên ngoài đang rất mạnh.
Hơn nữa, tôi phát hiện ra rằng cho dù hai cái đèn lồng có lắc lư mạnh đến đâu thì ngọn lửa bên trong vẫn không hề bị lay động. Phải biết rằng, bên trong đó không phải là đèn mà là nến, tôi đã tận mắt nhìn thấy Hà Thư châm lửa.
Chắc chắn là có điều gì đó mờ ám. Tối qua rõ ràng chỉ treo một cái đèn lồng màu trắng, tại sao tối nay lại treo một đen một trắng?
Vù vù...
Tiếng gió rít càng lúc càng gần. Ngay sau đó, tôi nhìn thấy một vài sợi tóc dài màu đen xuất hiện ở cửa, giống như bị gió thổi mạnh từ xa tới. Nhìn thấy mái tóc đen đó, đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại.
Lúc này, tóc đen ngày càng nhiều, không ngừng tràn vào qua cửa lớn. Đôi mắt tôi trợn lên, theo mái tóc xuất hiện, cuối cùng, một cái đầu cúi thấp xuất hiện trước mặt chúng tôi. Mái tóc đen dài che kín khuôn mặt, một chiếc váy dài màu xám trắng bao trùm lấy cơ thể gầy gò.
Không thấy bước chân của nó di chuyển, giống như đang lơ lửng trong không khí. Váy áo thướt tha, kéo lê trên mặt đất.
Quỷ Vô Diện, chính là thứ này!
Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy thứ đó. Nó di chuyển rất chậm, nhưng đang dần dần tiến lại gần chúng tôi. Theo nó tiến lại gần, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh như băng đang bao trùm lấy chúng tôi.
Khi vừa bước qua bậc cửa, bóng dáng đó dừng lại. Hai tay nó buông thõng, tay áo dài che khuất cánh tay. Ngay sau đó, nó hơi ngẩng đầu lên, một động tác rất nhẹ, nhưng vì tôi đang dồn hết sự chú ý vào nó nên vẫn nhìn thấy rõ ràng.
"Đèn Âm Dương Truy Hồn? Nhà họ Hà từ bao giờ lại xuất hiện một đứa nhóc ngông cuồng như vậy?"
Giọng nói the thé xen lẫn tiếng khàn đặc vang lên từ dưới mái tóc đen dài. Âm thanh này giống như ai đó dùng móng tay cào lên bảng đen, khiến toàn thân tôi nổi da gà, cảm giác vô cùng khó chịu tràn ngập cơ thể.
"Tin chắc rằng không phải chỉ mình cô nghĩ rằng nhà họ Hà tôi không còn ai. Trước giờ không phải tôi sợ các người, mà là không muốn so đo với các người."
"Nhưng nếu cô muốn biết, tôi đương nhiên sẽ chiều theo ý cô."
"Nhưng cô cũng nên nghe qua câu này, làm chim đầu đàn thì phải chuẩn bị tinh thần bị bắn rơi."
Hà Thư bước lên một bước, tay cầm cành liễu siết chặt hơn.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người, tôi không khỏi kinh ngạc, hình như giữa họ còn có chuyện gì đó mà tôi không biết.
"Cô nhóc, cô còn trẻ, không cần phải liều mạng như vậy. Cô nên biết, người đàn ông mà chúng tôi đã chọn thì nhất định phải đem đi."
Dưới mái tóc đen dài, giọng nói khó nghe lại vang lên. Đồng thời, một bàn tay của nó chậm rãi giơ lên, chỉ thẳng vào tôi. Rõ ràng, lời vừa rồi của nó là đang ám chỉ tôi.
Nghe ý tứ trong lời nói của nó, chỉ cần Hà Thư không xen vào, nó sẽ đưa tôi đi, sau đó sẽ không có bất kỳ mâu thuẫn hay xích mích gì xảy ra giữa nó và Hà Thư.
Tôi mím môi, cảm thấy miệng hơi khô, nhìn chằm chằm vào con Quỷ Vô Diện đối diện với vẻ cảnh giác.
"Cậu ấy đã bước vào ngôi nhà này thì cô nên hiểu rõ quy tắc của nhà họ Hà tôi. Tối qua cô đã ra tay, hôm nay còn lằng nhằng nói nhảm làm gì?"
Hà Thư lạnh lùng cười, nhìn con Quỷ Vô Diện đối diện, lạnh lùng nói. Có thể thấy thái độ của cô ấy rất kiên quyết.
Nghe Hà Thư nói, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô gái này cũng khá trượng nghĩa, ấn tượng về cô ấy trong tôi tăng lên một chút.
Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của Hà Thư vừa dứt, tôi bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống một cách nhanh chóng, tiếp theo là giọng nói the thé vang lên.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, để tôi xem cô có bản lĩnh đến đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.