Chương 154: Chém hết tàn hồng 15
Yên Vũ Giang Nam
31/03/2017
Khi luồng khí màu đỏ kia tản đi, để lộ thân hình
của Vân Vũ Hoa đang phiêu phù trên không trung, tay nàng cầm cổ kiếm
Thiên QuyếtỊ chỉ vào hướng của mọi người.
Mấy người lúc nãy tiến lên đều đứng ngẩn ngơ, sau một lát thì chậm rãi đổ xuống, thân hình phân làm bốn năm mảnh, rơi đầy trên đất.
Vân Vũ Hoa vẫn đứng bất động, năm ngón tay co lại, Thiên Quyền cổ kiếm tuột tay, rơi xuống đất!
Vân Vũ Hoa lung lay muốn đổ, cố gắng mở hai mắt, nhưng không thể nào gượng được nữa, lảo đảo ngã xuống đắt.
Nàng vữa mới ngã, những người còn lại đều hiện lên sự vui mừng, tiến lên phía trước, nhưng họ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, họ thấy hình như khách điếm này trở nên tối hơn.
Những tiếng bình bịch liên tiếp vang lên, những người vây xung quanh không ngừng ngã xuống. Có mấy người mới kéo được Vân Vũ Hoa, định lấy dây trói lại, nhưng mà cùng đổ ầm xuống đất.
Kỷ Nhược Trần thấy mọi người đều đã ngã xuống, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, khi nhìn sang Trương Ân Ân và Thanh Y thì thấy hai người "ai" một tiếng, trước sau đổ xuống đất.
Tình cảnh này, giống như hắn đã từng thấy.
Hắn cẩn thận cảm nhận lại mọi thứ, thấy trong mùi hương của trà có một mùi vị chua chua. Mùi vị này cực kỳ quen thuộc, khi còn bé hắn đã từng nếm thử, chẳng những mê man mất 1 buổi trưa, mà phải dội nước lạnh mới tỉnh lại được.
"Thuốc mê..."
Trong đầu của hắn hiện lên mấy chữ này, thì trước mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn ra.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, vận khởi Tam Thanh Chân Quyết, nhưng mà sụ mê man càng lúc càng tăng, hắn vội vàng đổi thành Giải Ly Quvết, lúc này mới cảm tháy mê man bớt đi, dược lực giảm dần.
Trong khách sạn vẫn còn bốn năm người trụ được như Kỷ Nhược Trần, họ vẫn đứng lung lay không vững, nhưng cũng không ngã.
Bọn họ tự vận công kháng thuốc, cố gắng bảo trì sự tinh táo. Nhưng đột nhiên, Vân Vũ Hoa ưm một tiếng, cố gắng đứng lên.
Trong khách điếm hiện lên một thân ảnh, từ từ đi qua, vô thanh vô tức dạo quanh khách điếm một vòng.
Những thanh âm bình bịch vang lên liên tiếp, những tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, thân hình của họ đều ngã xuống.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vân Vũ Hoa muốn vung lên, chặn một thứ gì đó lại, nhưng mà cản không nổi, nàng ta rên lên một tiếng, lại một lần nữa ngã xuống đất.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mình căng thẳng vô cùng, hắn cảm thấy thân mình cực kỳ yếu ớt, không cảm thấy khí tức của linh khí chân nguyên, nhưng mà bản năng của hắn vẫn còn.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cúi người về phía trước!
Một làn gió thổi tới, hất tung mấy sợi tóc của hắn, một tiếng "a?" kinh ngạc vang
lên.
Kỷ Nhược Trần trong lòng âm thầm kêu may mắn, vừa mới chuẩn bị phản kích, bỗng nhiên sau gáy chấn động một cái, trước mắt hắn tối sầm, ngã xuống đất.
Trong lúc mơ màng, có một thanh âm vang lên: "Hắc hắc! Một chút bản lĩnh nhỏ như vậy, mà cùng định né được Vô Song côn?"
Thanh âm này rất quen thuộc... Kỷ Nhược Trần mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Kỷ Nhược Trần mới cảm thấy trước mắt mình có ánh
sáng.
Xung quanh không ngừng truyền tới thanh âm huyên náo, làm cho thần trí hắn tinh táo lạ, hắn cảm thấy trên chân mình truyền tới một lực đạo, dường như thân hình đang bị người khác kéo đi.
Trong lúc loáng thoáng, Kỷ Nhược Trần nghe thấy một thanh âm sang sảng:
"Mau đưa mấy con dê béo này tới cho ta, nước đã sôi nửa ngày, mà vẫn còn kỳ cọ làm gì nữa? Nửa năm học việc rồi mà vẫn vậy, thật là uống phí cơm gạo của ta!"
Kỷ Nhược Trần lặp tức cảm nhận được lực đạo từ dưới chân truyền tới lớn hơn trước rất nhiều, thân hình hắn bị kéo nhanh hơn.
Lúc này lại có một thanh âm khác vang lên:
"Ai, một tháng rồi không có khách, vậy mà tới một lượt lại một lũ dê béo, thực sự là mệt chết người mà. Đây là người cuối cùng... a? Mau đem hắn tới cạo nỉa, sau đó còn mở cửa tiệm!"
Sau một lát. lại có một thanh âm khác vang lên: "Ngươi thu dọn sạch sẽ chưa?"
"Dạ rồi, vẫn theo quy định cũ, nam thì coi như dê béo. nữ thì ném vào trong sương phòng, đợi tý nữa lột sạch làm hàng."
Thanh âm kia lập tức cao hơn gấp đôi: "Cái tên chết tiệt này, ngươi dám có suy nghĩ hư hỏng, ta lột da ngươi. Còn đứng đó làm gì, mau kéo con dê béo nhỏ này xuống. Tiểu tử này vô cùng láu cá, phải cẩn thận với hắn một chút, đừng có nghĩ về mấy con tiểu hồ ly kia nữa!"
Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được mình bị một người nào đó nhấc lên, bàn tay luồn vào trong ngực của hắn, bắt đấu cởi quẩn áo. Nơi hắn nằm nóng rực, chắc là gần với lò nước sôi.
Vừa nghĩa tới lò nước sôi, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại, quát to một tiếng:
"Đừng mà! Chưởng quỹ, phu nhân! Là ta mà!"
Kỷ Nhược Trần giãy một cái, thoát khỏi cái trạc, đứng lên, sau đó hắn mới nhìn xung quanh, ở trong phòng có một trung niên nam nhân gầy gò đang đứng.
Mặc dù đã qua năm năm, nhưng mà tướng mạo của người nàu không mảy may thay đổi, chính là chưởng quĩ - của Long Môn khách điếm năm đó.
Bên kia còn có một người cao lớn hùng tráng, thân như một ngọn núi nhỏ, so với Kỷ Nhược Trần cao hơn nửa cái đầu.
Trong một góc bếp còn có một thanh niên giúp việc gầy yếu.
Kỷ Nhược Trần liếc thấy chưởng quĩ - phu phụ, vừa mừng vừa sợ, run giọng nói: "Chưởng quĩ, phu nhân, các người không chết? Ta... Ta là..."
Trong lúc nhất thời hắn không biết xưng hô thế nào cho phải, năm đó hắn chỉ là một tiểu nhị của Long Môn khách sạn, cho dù có chuyện gì, thì hắn cũng chỉ xưng hô mình là ba chữ "tiểu tạp chủng" mà thôi.
Chưởng quĩ- phu nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần hồi lâu, mới nói: "Hóa ra ngươi chính là tiểu tạp chủng hay sao! Thế nào. ngươi mong lão nương quy thiên hay sao?"
Kỷ Nhược Trần vội vàng lắc đầu, nói: "Không! Không! Không! Phu nhân đương nhiên là trường thọ vạn năm! Ta... Ta..."
Kỷ Nhược Trần vốn tưởng rằng chưỡng quĩ phu phụ đã chết, không nghĩ tới hắn lại gặp lại hai người trong Duyệt Lai khách điếm, nhớ lại công ơn nuôi dưỡng khi còn bé của hai người, trong lòng hắn kích động, mi mắt đỏ lên, không biết nên nói cái gì cho phải.
Chưởng quĩ kia nhận ra Kỷ Nhược Trần, vỗ vai hắn một cái, làm cho hắn lảo đảo suýt ngã, nói:
"Hóa ra là tiểu tử ngươi! Năm năm không gặp, đã cao lớn như vậy rồi, ở đây nhiều dê béo như vậy, suýt nữa thì ta không nhận ra ngươi. Nếu như ngươi không tỉnh lại sớm, thì đã bị biến thành dê béo rồi!"
Kỷ Nhược Trần nhìn sang bên cạnh. quả nhiên thấy mấy cái nồi sắt to, lửa trong lò đang hừng hực, bốc khói nghi ngút, trong khói còn có một mùi hương.
Kỷ Nhược Trần đã học qua đan đỉnh của Tử Vân chân nhân nhiều năm, nhận ra được mùi Huyễn Tinh Thảo trong đó.
Loại dược thảo này không có gì kỳ lạ, khi trộn lẫn trong nước có thể khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nước càng sôi thì dược lực càng lớn.
Mấy người lúc nãy tiến lên đều đứng ngẩn ngơ, sau một lát thì chậm rãi đổ xuống, thân hình phân làm bốn năm mảnh, rơi đầy trên đất.
Vân Vũ Hoa vẫn đứng bất động, năm ngón tay co lại, Thiên Quyền cổ kiếm tuột tay, rơi xuống đất!
Vân Vũ Hoa lung lay muốn đổ, cố gắng mở hai mắt, nhưng không thể nào gượng được nữa, lảo đảo ngã xuống đắt.
Nàng vữa mới ngã, những người còn lại đều hiện lên sự vui mừng, tiến lên phía trước, nhưng họ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, họ thấy hình như khách điếm này trở nên tối hơn.
Những tiếng bình bịch liên tiếp vang lên, những người vây xung quanh không ngừng ngã xuống. Có mấy người mới kéo được Vân Vũ Hoa, định lấy dây trói lại, nhưng mà cùng đổ ầm xuống đất.
Kỷ Nhược Trần thấy mọi người đều đã ngã xuống, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, khi nhìn sang Trương Ân Ân và Thanh Y thì thấy hai người "ai" một tiếng, trước sau đổ xuống đất.
Tình cảnh này, giống như hắn đã từng thấy.
Hắn cẩn thận cảm nhận lại mọi thứ, thấy trong mùi hương của trà có một mùi vị chua chua. Mùi vị này cực kỳ quen thuộc, khi còn bé hắn đã từng nếm thử, chẳng những mê man mất 1 buổi trưa, mà phải dội nước lạnh mới tỉnh lại được.
"Thuốc mê..."
Trong đầu của hắn hiện lên mấy chữ này, thì trước mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn ra.
Kỷ Nhược Trần cả kinh, vận khởi Tam Thanh Chân Quyết, nhưng mà sụ mê man càng lúc càng tăng, hắn vội vàng đổi thành Giải Ly Quvết, lúc này mới cảm tháy mê man bớt đi, dược lực giảm dần.
Trong khách sạn vẫn còn bốn năm người trụ được như Kỷ Nhược Trần, họ vẫn đứng lung lay không vững, nhưng cũng không ngã.
Bọn họ tự vận công kháng thuốc, cố gắng bảo trì sự tinh táo. Nhưng đột nhiên, Vân Vũ Hoa ưm một tiếng, cố gắng đứng lên.
Trong khách điếm hiện lên một thân ảnh, từ từ đi qua, vô thanh vô tức dạo quanh khách điếm một vòng.
Những thanh âm bình bịch vang lên liên tiếp, những tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên, thân hình của họ đều ngã xuống.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vân Vũ Hoa muốn vung lên, chặn một thứ gì đó lại, nhưng mà cản không nổi, nàng ta rên lên một tiếng, lại một lần nữa ngã xuống đất.
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy mình căng thẳng vô cùng, hắn cảm thấy thân mình cực kỳ yếu ớt, không cảm thấy khí tức của linh khí chân nguyên, nhưng mà bản năng của hắn vẫn còn.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên cúi người về phía trước!
Một làn gió thổi tới, hất tung mấy sợi tóc của hắn, một tiếng "a?" kinh ngạc vang
lên.
Kỷ Nhược Trần trong lòng âm thầm kêu may mắn, vừa mới chuẩn bị phản kích, bỗng nhiên sau gáy chấn động một cái, trước mắt hắn tối sầm, ngã xuống đất.
Trong lúc mơ màng, có một thanh âm vang lên: "Hắc hắc! Một chút bản lĩnh nhỏ như vậy, mà cùng định né được Vô Song côn?"
Thanh âm này rất quen thuộc... Kỷ Nhược Trần mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Kỷ Nhược Trần mới cảm thấy trước mắt mình có ánh
sáng.
Xung quanh không ngừng truyền tới thanh âm huyên náo, làm cho thần trí hắn tinh táo lạ, hắn cảm thấy trên chân mình truyền tới một lực đạo, dường như thân hình đang bị người khác kéo đi.
Trong lúc loáng thoáng, Kỷ Nhược Trần nghe thấy một thanh âm sang sảng:
"Mau đưa mấy con dê béo này tới cho ta, nước đã sôi nửa ngày, mà vẫn còn kỳ cọ làm gì nữa? Nửa năm học việc rồi mà vẫn vậy, thật là uống phí cơm gạo của ta!"
Kỷ Nhược Trần lặp tức cảm nhận được lực đạo từ dưới chân truyền tới lớn hơn trước rất nhiều, thân hình hắn bị kéo nhanh hơn.
Lúc này lại có một thanh âm khác vang lên:
"Ai, một tháng rồi không có khách, vậy mà tới một lượt lại một lũ dê béo, thực sự là mệt chết người mà. Đây là người cuối cùng... a? Mau đem hắn tới cạo nỉa, sau đó còn mở cửa tiệm!"
Sau một lát. lại có một thanh âm khác vang lên: "Ngươi thu dọn sạch sẽ chưa?"
"Dạ rồi, vẫn theo quy định cũ, nam thì coi như dê béo. nữ thì ném vào trong sương phòng, đợi tý nữa lột sạch làm hàng."
Thanh âm kia lập tức cao hơn gấp đôi: "Cái tên chết tiệt này, ngươi dám có suy nghĩ hư hỏng, ta lột da ngươi. Còn đứng đó làm gì, mau kéo con dê béo nhỏ này xuống. Tiểu tử này vô cùng láu cá, phải cẩn thận với hắn một chút, đừng có nghĩ về mấy con tiểu hồ ly kia nữa!"
Kỷ Nhược Trần đột nhiên cảm giác được mình bị một người nào đó nhấc lên, bàn tay luồn vào trong ngực của hắn, bắt đấu cởi quẩn áo. Nơi hắn nằm nóng rực, chắc là gần với lò nước sôi.
Vừa nghĩa tới lò nước sôi, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại, quát to một tiếng:
"Đừng mà! Chưởng quỹ, phu nhân! Là ta mà!"
Kỷ Nhược Trần giãy một cái, thoát khỏi cái trạc, đứng lên, sau đó hắn mới nhìn xung quanh, ở trong phòng có một trung niên nam nhân gầy gò đang đứng.
Mặc dù đã qua năm năm, nhưng mà tướng mạo của người nàu không mảy may thay đổi, chính là chưởng quĩ - của Long Môn khách điếm năm đó.
Bên kia còn có một người cao lớn hùng tráng, thân như một ngọn núi nhỏ, so với Kỷ Nhược Trần cao hơn nửa cái đầu.
Trong một góc bếp còn có một thanh niên giúp việc gầy yếu.
Kỷ Nhược Trần liếc thấy chưởng quĩ - phu phụ, vừa mừng vừa sợ, run giọng nói: "Chưởng quĩ, phu nhân, các người không chết? Ta... Ta là..."
Trong lúc nhất thời hắn không biết xưng hô thế nào cho phải, năm đó hắn chỉ là một tiểu nhị của Long Môn khách sạn, cho dù có chuyện gì, thì hắn cũng chỉ xưng hô mình là ba chữ "tiểu tạp chủng" mà thôi.
Chưởng quĩ- phu nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần hồi lâu, mới nói: "Hóa ra ngươi chính là tiểu tạp chủng hay sao! Thế nào. ngươi mong lão nương quy thiên hay sao?"
Kỷ Nhược Trần vội vàng lắc đầu, nói: "Không! Không! Không! Phu nhân đương nhiên là trường thọ vạn năm! Ta... Ta..."
Kỷ Nhược Trần vốn tưởng rằng chưỡng quĩ phu phụ đã chết, không nghĩ tới hắn lại gặp lại hai người trong Duyệt Lai khách điếm, nhớ lại công ơn nuôi dưỡng khi còn bé của hai người, trong lòng hắn kích động, mi mắt đỏ lên, không biết nên nói cái gì cho phải.
Chưởng quĩ kia nhận ra Kỷ Nhược Trần, vỗ vai hắn một cái, làm cho hắn lảo đảo suýt ngã, nói:
"Hóa ra là tiểu tử ngươi! Năm năm không gặp, đã cao lớn như vậy rồi, ở đây nhiều dê béo như vậy, suýt nữa thì ta không nhận ra ngươi. Nếu như ngươi không tỉnh lại sớm, thì đã bị biến thành dê béo rồi!"
Kỷ Nhược Trần nhìn sang bên cạnh. quả nhiên thấy mấy cái nồi sắt to, lửa trong lò đang hừng hực, bốc khói nghi ngút, trong khói còn có một mùi hương.
Kỷ Nhược Trần đã học qua đan đỉnh của Tử Vân chân nhân nhiều năm, nhận ra được mùi Huyễn Tinh Thảo trong đó.
Loại dược thảo này không có gì kỳ lạ, khi trộn lẫn trong nước có thể khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nước càng sôi thì dược lực càng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.