Chương 169: Đại ẩn 2
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Lần tới Lạc Dương này, ngoài việc dừng lại hỏi tung tích của Trương Ân Ân và Thanh Y thì hắn không dừng lại chút nào.
Khi ra khỏi sơn môn, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Bên cạnh sơn môn có một màn hơi nước đang nâng động, hơi nước nhàn nhạt đã tiết lộ thân phận của người đó.
"Hàm Yên?"
Kỷ Nhược Trần đứng lặng một khắc, sau đó xoay người hạ sơn.
Nhưng hắn lại quay đầu lại nhìn một chút.
Đi mất khoảng chừng gần một ngày, hắn đã tới được Lạc Dương. Kỷ Nhược Trần mới phát hiện, lần hạ sơn này hắn không có một manh mối nào để hoàn thành nhiệm vụ. Thọ vương Lý An là nhân vật thế nào trong triều đình?
Căn cứ theo những gì Từ Trạch Giai nói, thì Lý An đã từng giết huynh, nhưng hắn lại lập được đại công.
Tuy rằng Lý An là hạng người lãnh khốc vô tình, thế nhưng hắn cùng không ngu ngốc, nếu như hắn làm quá, sẽ mất đi một đại trợ thủ như Từ Trạch Giai, hơn nữa còn là địch nhân của Đạo Đức tông.
Lạc Dương Vương Phủ có thủ vệ nghiêm mặt hơn nữa, thì trong mắt người tu đạo cũng chỉ là đất bằng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lần này Lý An làm như vậy, chắn chắn là triều đình và Chân Võ quan đã cho hắn một chỗ tốt, vấn đề là ở chỗ tốt này là gì? Lý An muốn cái gì? Nếu như không biết Lý An muốn gì, Kỷ Nhược Trần sao hạ thủ được? Cho nên một từ "dụ" không biết có được hay không.
Cho dù Lý An chọn lựa phương thức là địch với Đạo Đức tông, thì hắn cũng đã có chỗ dựa, ít nhất cũng không sợ đệ tử Đạo Đức tông nửa đêm tập kích lấy đầu của hắn.
Nếu như muốn phòng bị Đạo Đức tông đánh bất ngờ, vậy thì Chân Võ quán không đủ, sau lưng hắn chắc chắn còn có một thế lực khác nữa.
Mặc kệ là ai, tạm thời cũng không thể dùng được từ "ép", hơn nữa cho dù Lý An có bó tay chịu trói, Kỷ Nhược Trần cũng có thể giết Lý An được hay không?
Mặc dù Đạo Đức tông thế lực mạnh mẽ, nếu như giết hạng người như Lý An, thì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Cưỡng bức lợi dụ đều không thể được, vậy thì bảo Kỷ Nhược Trần làm cách nào đây? Trải qua sinh tử hoạn nạn, Lạc Dương đã khôi phục lại dần sức sống của nó, Kỷ Nhược Trần không khỏi cười khổ, ngay cả cách gặp mặt Lý An thế nào, hắn cũng không biết, trực tiếp tới cửa đưa bái thiếp, hay nửa đêm leo tường mà vào?
Kỷ Nhược Trần còn đang trong sự ngỡ ngàng, thì cửa điếm bên cạnh đột nhiên mở ra, từ bên trong đó có một văn sĩ lao ra.
Ngay sau đó là hai gia đinh ưỡn ngục ra ngoài, sau lưng hai người là một quản gia cao gầy, hướng văn sĩ kia mắng:
"Cái tên vô dụng này, không mỡ mắt nhìn xem nơi này là nơi nào hay sao, chỉ bằng người như ngươi mà muốn ở lại cổ phủ ăn uống hay sao? Lại nói cái gì mà tiểu công tử khi lớn lên nhất định sẽ thông minh, hiểu được tình thế thiên hạ, trở thành người tài xuất chúng. Hừ, nếu như không phải phu nhân hôm nay có tâm tình tốt, thì ta đã ném ngươi ra khỏi Lạc Dương phủ, rồi lột da ba lần. Mau cút đi cho ta!"
Văn sĩ kia bò dậy, trước tiên chỉnh sửa trang phục, sau đó căm tức nhìn quản gia
Kia, nói:
"Trong lòng của ta chứa đựng kinh thiên vĩ tài, chỉ là thời vận không hợp, cho nên mới phải khuất thân nhậm chức Tây Tịch mà thôi. Hừ, bọn người các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, vẫn chưa biết mình hôm nay bỏ qua cơ duyên bực nào! Thôi thôi thôi, ta mà lý luận cãi nhau với ngươi thì thực đúng là nhục nhã!"
Quản gia kia giận dữ, quát lớn: "Cái tên nghèo kiết xác này còn không mau cút đi, cẩn thận không ta cho người bắt ngươi đưa tới phủ Lạc Dương, cắt đứt chân của ngươi!"
Kỷ Nhược Trần đứng ở trên phố đối diện, chi cảm thấy thanh âm của văn sĩ này vô cùng quen thuộc, nhưng mà lại không nhớ đã gặp ở nơi nào.
Văn sĩ kia mắt thấy hai tên gia đinh vén tay áo, đệ lộ hai bắp tay to cuồn cuộn, vội vàng kêu lên:
"Thánh nhân có nói, quân tử động khẩu không động thủ! Quân tử động khẩu không động thủ!"
Hắn vừa kêu, vừa lấy tay che mặt, nhào tới con phố đối diện.
Quản gia kia thấy hắn chặt vật như vậy, không khỏi cười ha ha, gọi hai gã gia đinh trở về, dương dương đắc ý hồi phủ.
Văn sĩ kia quay đầu lại nhìn xung quanh, vẫn oán hận không ngớt nói:
"Có mắt không tròng, hừ!"
Hắn bước đi vội vã, không thấy phía trước có người, liền va vào người khác, khiến hắn phải lùi lại ba bước. Văn sĩ kia mày kiếm dựng lên, khi đang muốn phát tác, thấy người phía trước chắp tay, nói:
"Tể tiên sinh từ khi chia tay vẫn khỏe chứ?"
Văn sĩ kia lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn sang, thấy người này tuổi còn rất trẻ, khí vũ hiên ngang, hình tượng bất phàm, mới thu hồi ba phần khinh thị, nói:
"Sao ngươi biết ta họ Tể?"
Kỷ Nhược Trần cười nói:
"Tiên sinh họ Tể, tên là Thiên Hạ, tự là Tẫn Tri, có nghề là việc thiên hạ, không gì không biết."
Tể Thiên Hạ cả kinh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, mới vỗ trán một cái, nói:
"Ta nhớ ra rồi, lúc trước đây ta đã nhận của ngươi 5 lượng bạc! Ngươi tên là... Ngươi tên là..."
Tể Thiên Hạ trong lúc nhất thời mặt đỏ tới mang tai, trước kia hắn đâu có hỏi qua tên của Kỷ Nhược Trần, bây giờ làm sao nói ra được?
Kỷ Nhược Trần giải vây cho hắn, nói:
"Ta họ Kỷ, tên là Nhược Trần. Hôm nay có duyên, ở Lạc Dương gặp lại tiên sinh, vừa lúc có một số việc thỉnh giáo, không biết tiên sinh có vui lòng chỉ giáo hay không?"
Tể Thiên Hạ vừa nghe nói Kỷ Nhược Trần có việc thỉnh giáo, lập tức phấn chấn tinh thần, ngạo nghễ nói:
"Có việc thỉnh giáo mà lại ở bên đường hay sao? Hình như là không được nhã nhặn?"
Kỷ Nhược Trần không nhịn được cười một tiếng, sau đó mới tiện tay kéo một người qua đường, hỏi tửu lâu nào sang trọng nhất Lạc Dương, sau đó mới kéo Tể Thiên Hạ tới đó.
Phóng Hạc Lâu có ba tầng, Tể Thiên Hạ chọn tầng cao nhất, một bàn đầy rượu và thức ăn bị hắn chén trong chốc lát, đúng là chẳng thấy bóng dáng của cái câu "thánh nhân giáo huấn" nữa.
Tể Thiên Hạ cơm nước no nê, khuôn mặt hồng nhuận, nhìn về phía Kỷ Nhược Trần,
than thở:
"Trẻ đâu, ngựa ngũ hoa, áo cừu ngàn lạng. Đổi rượu ngon say quên lãng kiếp sầu (1)! Quả nhiên là chuyện hết sức thoải mái của cuộc đời, nếu như không có tiền, thì cũng chẳng có ích gì cả. Thái Bạch có câu, đúng là điều tâm đắc nhất cuộc đời, tâm đắc nhất cuộc đời! Ách!... Không biết ngươi muốn thỉnh giáo chuyện gì?"
(1): Đây là bài Tương Tiến Tửu (bài ca mời rượu) của Lý Bạch: bản này có rất nhiều bản dịch khác nhau. Hai câu này được trích từ bản dịch của Trần Nhất Lang.
Kỷ Nhược Trần chắp tay nói:
"Nghe nói tiên sinh thông hiểu đại sự thiên hạ, có thể nói cho Nhược Trần nghe một chút về Thọ vương Lý An hay không?"
Tể Thiên Hạ cười lạnh một tiếng, nói: "Thọ vương? Người này độc ác lãnh khốc, tuy có dã tâm trùm trờ, nhưng hoàn toàn không có vận tướng ứng đối, hai tên lương thần phụ tá thì ánh mắt thiển cận, không đủ để thành đại sự."
Tể Thiên Hạ nói tới đoạn này, miệng lười lưu loát, đem trọng tâm câu chuyện từ Thọ vương, chuyển thành nói chuyện đại sự thiên hạ, lạc hẳn chủ đề từ lâu.
Nhưng mà người này nói thật chuẩn xác, phân tích cặn kẽ, thế cục vô cùng phức tạp cũng chỉ được hắn nói mấy câu là rõ ràng.
Kỷ Nhược Trần càng nghe càng kính phục, càng nghe càng nhập thần, cho tới khi Tể Thiên Hạ không còn sức hoa chân múa tay, miệng phun khói thì mới tạm nghỉ.
Kỷ Nhược Trần trong lòng có tính toán, lặp tức thi lễ nói: "Tiên sinh quả nhiên có đại tài, Nhược Trần bội phục, lúc nãy nghe tiên sinh có nói mình phải khuất thân nhậm chức Tây Tịch. Trong khi đó, Nhược Trần lại có nhiều chuyện phải nhờ vả tiên sinh ở Lạc Dương, không biết tiên sinh có thể hạ mình tương trợ hay không?"
Tể Thiên Hạ liếc mắt nhìn Kỷ Nhược Trần, nói: "Ngươi muốn ta phụ tá ngươi? Hừ, ta mang học vấn của thánh nhân, sao có thể dễ dàng phụ trá người khác như vậy? Việc này không nên nói nữa!"
Thấv Kỷ Nhược Trần thất vọng, Tể Thiên Hạ lại lập tức chuyển ý, nói: "... Nhưng mà thấy ngươi cũng thành tâm, ta cũng có thể hạ mình trợ giúp ngươi một lần. Học vấn của thánh nhân không thể tùy tiện sử dụng cho người khác, vậy đi, một tháng tiền tiêu của ta là 52 lượng, việc thành cũng phải giao, mà bại cùng phải giao!"
Tiền tài đối với người tu đạo mà nói không khác gì bùn đất, cũng là vật ngoài thân, Kỷ Nhược Trần nghe vậy mĩm cười, liền nói ngay:
"Một lời đã định."
Hai người lập tức tính tiền, rời khỏi Phóng Hạc Lâu.
Kỷ Nhược Trần nhìn bóng lưng của Tể Thiên Hạ, nhớ tới đêm đại kiếp nạn lần trước ở Lạc Dương, người này vẫn có thể ung dung hành tẩu mà không tổn thương một sợi tóc nào, nếu nói hắn chỉ là một thư sinh văn nhược, vậy thì ai sẽ tin? Hơn nữa, không ai nhìn ra được thực lực chân chính của hắn, vậy mới đáng sợ.
"Hừ! Ta đã từng phân tích vô số dê béo, nhãn lực chắc cũng không tệ!"
Kỷ Nhược Trần âm thầm cười nhạt, lại có chút tự đắc.
Tể Thiên Hạ lúc này bỗng nhiên xoay người lại, vỗ vai Kỷ Nhược Trần, vậy mà
cười nói:
"Ta mang học vấn của thánh nhân, giống như... thần long trà trộn chốn hồng trần, không nghĩ tới lại bị ngươi nhận ra được, ai, người trẻ tuổi đúng là có vận khí tốt!"
Kỷ Nhược Trần nghe vậy sửng sốt, nhất thời đã có chút dao động với phán đoán của mình.
Khi ra khỏi sơn môn, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại. Bên cạnh sơn môn có một màn hơi nước đang nâng động, hơi nước nhàn nhạt đã tiết lộ thân phận của người đó.
"Hàm Yên?"
Kỷ Nhược Trần đứng lặng một khắc, sau đó xoay người hạ sơn.
Nhưng hắn lại quay đầu lại nhìn một chút.
Đi mất khoảng chừng gần một ngày, hắn đã tới được Lạc Dương. Kỷ Nhược Trần mới phát hiện, lần hạ sơn này hắn không có một manh mối nào để hoàn thành nhiệm vụ. Thọ vương Lý An là nhân vật thế nào trong triều đình?
Căn cứ theo những gì Từ Trạch Giai nói, thì Lý An đã từng giết huynh, nhưng hắn lại lập được đại công.
Tuy rằng Lý An là hạng người lãnh khốc vô tình, thế nhưng hắn cùng không ngu ngốc, nếu như hắn làm quá, sẽ mất đi một đại trợ thủ như Từ Trạch Giai, hơn nữa còn là địch nhân của Đạo Đức tông.
Lạc Dương Vương Phủ có thủ vệ nghiêm mặt hơn nữa, thì trong mắt người tu đạo cũng chỉ là đất bằng, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lần này Lý An làm như vậy, chắn chắn là triều đình và Chân Võ quan đã cho hắn một chỗ tốt, vấn đề là ở chỗ tốt này là gì? Lý An muốn cái gì? Nếu như không biết Lý An muốn gì, Kỷ Nhược Trần sao hạ thủ được? Cho nên một từ "dụ" không biết có được hay không.
Cho dù Lý An chọn lựa phương thức là địch với Đạo Đức tông, thì hắn cũng đã có chỗ dựa, ít nhất cũng không sợ đệ tử Đạo Đức tông nửa đêm tập kích lấy đầu của hắn.
Nếu như muốn phòng bị Đạo Đức tông đánh bất ngờ, vậy thì Chân Võ quán không đủ, sau lưng hắn chắc chắn còn có một thế lực khác nữa.
Mặc kệ là ai, tạm thời cũng không thể dùng được từ "ép", hơn nữa cho dù Lý An có bó tay chịu trói, Kỷ Nhược Trần cũng có thể giết Lý An được hay không?
Mặc dù Đạo Đức tông thế lực mạnh mẽ, nếu như giết hạng người như Lý An, thì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Cưỡng bức lợi dụ đều không thể được, vậy thì bảo Kỷ Nhược Trần làm cách nào đây? Trải qua sinh tử hoạn nạn, Lạc Dương đã khôi phục lại dần sức sống của nó, Kỷ Nhược Trần không khỏi cười khổ, ngay cả cách gặp mặt Lý An thế nào, hắn cũng không biết, trực tiếp tới cửa đưa bái thiếp, hay nửa đêm leo tường mà vào?
Kỷ Nhược Trần còn đang trong sự ngỡ ngàng, thì cửa điếm bên cạnh đột nhiên mở ra, từ bên trong đó có một văn sĩ lao ra.
Ngay sau đó là hai gia đinh ưỡn ngục ra ngoài, sau lưng hai người là một quản gia cao gầy, hướng văn sĩ kia mắng:
"Cái tên vô dụng này, không mỡ mắt nhìn xem nơi này là nơi nào hay sao, chỉ bằng người như ngươi mà muốn ở lại cổ phủ ăn uống hay sao? Lại nói cái gì mà tiểu công tử khi lớn lên nhất định sẽ thông minh, hiểu được tình thế thiên hạ, trở thành người tài xuất chúng. Hừ, nếu như không phải phu nhân hôm nay có tâm tình tốt, thì ta đã ném ngươi ra khỏi Lạc Dương phủ, rồi lột da ba lần. Mau cút đi cho ta!"
Văn sĩ kia bò dậy, trước tiên chỉnh sửa trang phục, sau đó căm tức nhìn quản gia
Kia, nói:
"Trong lòng của ta chứa đựng kinh thiên vĩ tài, chỉ là thời vận không hợp, cho nên mới phải khuất thân nhậm chức Tây Tịch mà thôi. Hừ, bọn người các ngươi tầm nhìn hạn hẹp, vẫn chưa biết mình hôm nay bỏ qua cơ duyên bực nào! Thôi thôi thôi, ta mà lý luận cãi nhau với ngươi thì thực đúng là nhục nhã!"
Quản gia kia giận dữ, quát lớn: "Cái tên nghèo kiết xác này còn không mau cút đi, cẩn thận không ta cho người bắt ngươi đưa tới phủ Lạc Dương, cắt đứt chân của ngươi!"
Kỷ Nhược Trần đứng ở trên phố đối diện, chi cảm thấy thanh âm của văn sĩ này vô cùng quen thuộc, nhưng mà lại không nhớ đã gặp ở nơi nào.
Văn sĩ kia mắt thấy hai tên gia đinh vén tay áo, đệ lộ hai bắp tay to cuồn cuộn, vội vàng kêu lên:
"Thánh nhân có nói, quân tử động khẩu không động thủ! Quân tử động khẩu không động thủ!"
Hắn vừa kêu, vừa lấy tay che mặt, nhào tới con phố đối diện.
Quản gia kia thấy hắn chặt vật như vậy, không khỏi cười ha ha, gọi hai gã gia đinh trở về, dương dương đắc ý hồi phủ.
Văn sĩ kia quay đầu lại nhìn xung quanh, vẫn oán hận không ngớt nói:
"Có mắt không tròng, hừ!"
Hắn bước đi vội vã, không thấy phía trước có người, liền va vào người khác, khiến hắn phải lùi lại ba bước. Văn sĩ kia mày kiếm dựng lên, khi đang muốn phát tác, thấy người phía trước chắp tay, nói:
"Tể tiên sinh từ khi chia tay vẫn khỏe chứ?"
Văn sĩ kia lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn sang, thấy người này tuổi còn rất trẻ, khí vũ hiên ngang, hình tượng bất phàm, mới thu hồi ba phần khinh thị, nói:
"Sao ngươi biết ta họ Tể?"
Kỷ Nhược Trần cười nói:
"Tiên sinh họ Tể, tên là Thiên Hạ, tự là Tẫn Tri, có nghề là việc thiên hạ, không gì không biết."
Tể Thiên Hạ cả kinh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần, mới vỗ trán một cái, nói:
"Ta nhớ ra rồi, lúc trước đây ta đã nhận của ngươi 5 lượng bạc! Ngươi tên là... Ngươi tên là..."
Tể Thiên Hạ trong lúc nhất thời mặt đỏ tới mang tai, trước kia hắn đâu có hỏi qua tên của Kỷ Nhược Trần, bây giờ làm sao nói ra được?
Kỷ Nhược Trần giải vây cho hắn, nói:
"Ta họ Kỷ, tên là Nhược Trần. Hôm nay có duyên, ở Lạc Dương gặp lại tiên sinh, vừa lúc có một số việc thỉnh giáo, không biết tiên sinh có vui lòng chỉ giáo hay không?"
Tể Thiên Hạ vừa nghe nói Kỷ Nhược Trần có việc thỉnh giáo, lập tức phấn chấn tinh thần, ngạo nghễ nói:
"Có việc thỉnh giáo mà lại ở bên đường hay sao? Hình như là không được nhã nhặn?"
Kỷ Nhược Trần không nhịn được cười một tiếng, sau đó mới tiện tay kéo một người qua đường, hỏi tửu lâu nào sang trọng nhất Lạc Dương, sau đó mới kéo Tể Thiên Hạ tới đó.
Phóng Hạc Lâu có ba tầng, Tể Thiên Hạ chọn tầng cao nhất, một bàn đầy rượu và thức ăn bị hắn chén trong chốc lát, đúng là chẳng thấy bóng dáng của cái câu "thánh nhân giáo huấn" nữa.
Tể Thiên Hạ cơm nước no nê, khuôn mặt hồng nhuận, nhìn về phía Kỷ Nhược Trần,
than thở:
"Trẻ đâu, ngựa ngũ hoa, áo cừu ngàn lạng. Đổi rượu ngon say quên lãng kiếp sầu (1)! Quả nhiên là chuyện hết sức thoải mái của cuộc đời, nếu như không có tiền, thì cũng chẳng có ích gì cả. Thái Bạch có câu, đúng là điều tâm đắc nhất cuộc đời, tâm đắc nhất cuộc đời! Ách!... Không biết ngươi muốn thỉnh giáo chuyện gì?"
(1): Đây là bài Tương Tiến Tửu (bài ca mời rượu) của Lý Bạch: bản này có rất nhiều bản dịch khác nhau. Hai câu này được trích từ bản dịch của Trần Nhất Lang.
Kỷ Nhược Trần chắp tay nói:
"Nghe nói tiên sinh thông hiểu đại sự thiên hạ, có thể nói cho Nhược Trần nghe một chút về Thọ vương Lý An hay không?"
Tể Thiên Hạ cười lạnh một tiếng, nói: "Thọ vương? Người này độc ác lãnh khốc, tuy có dã tâm trùm trờ, nhưng hoàn toàn không có vận tướng ứng đối, hai tên lương thần phụ tá thì ánh mắt thiển cận, không đủ để thành đại sự."
Tể Thiên Hạ nói tới đoạn này, miệng lười lưu loát, đem trọng tâm câu chuyện từ Thọ vương, chuyển thành nói chuyện đại sự thiên hạ, lạc hẳn chủ đề từ lâu.
Nhưng mà người này nói thật chuẩn xác, phân tích cặn kẽ, thế cục vô cùng phức tạp cũng chỉ được hắn nói mấy câu là rõ ràng.
Kỷ Nhược Trần càng nghe càng kính phục, càng nghe càng nhập thần, cho tới khi Tể Thiên Hạ không còn sức hoa chân múa tay, miệng phun khói thì mới tạm nghỉ.
Kỷ Nhược Trần trong lòng có tính toán, lặp tức thi lễ nói: "Tiên sinh quả nhiên có đại tài, Nhược Trần bội phục, lúc nãy nghe tiên sinh có nói mình phải khuất thân nhậm chức Tây Tịch. Trong khi đó, Nhược Trần lại có nhiều chuyện phải nhờ vả tiên sinh ở Lạc Dương, không biết tiên sinh có thể hạ mình tương trợ hay không?"
Tể Thiên Hạ liếc mắt nhìn Kỷ Nhược Trần, nói: "Ngươi muốn ta phụ tá ngươi? Hừ, ta mang học vấn của thánh nhân, sao có thể dễ dàng phụ trá người khác như vậy? Việc này không nên nói nữa!"
Thấv Kỷ Nhược Trần thất vọng, Tể Thiên Hạ lại lập tức chuyển ý, nói: "... Nhưng mà thấy ngươi cũng thành tâm, ta cũng có thể hạ mình trợ giúp ngươi một lần. Học vấn của thánh nhân không thể tùy tiện sử dụng cho người khác, vậy đi, một tháng tiền tiêu của ta là 52 lượng, việc thành cũng phải giao, mà bại cùng phải giao!"
Tiền tài đối với người tu đạo mà nói không khác gì bùn đất, cũng là vật ngoài thân, Kỷ Nhược Trần nghe vậy mĩm cười, liền nói ngay:
"Một lời đã định."
Hai người lập tức tính tiền, rời khỏi Phóng Hạc Lâu.
Kỷ Nhược Trần nhìn bóng lưng của Tể Thiên Hạ, nhớ tới đêm đại kiếp nạn lần trước ở Lạc Dương, người này vẫn có thể ung dung hành tẩu mà không tổn thương một sợi tóc nào, nếu nói hắn chỉ là một thư sinh văn nhược, vậy thì ai sẽ tin? Hơn nữa, không ai nhìn ra được thực lực chân chính của hắn, vậy mới đáng sợ.
"Hừ! Ta đã từng phân tích vô số dê béo, nhãn lực chắc cũng không tệ!"
Kỷ Nhược Trần âm thầm cười nhạt, lại có chút tự đắc.
Tể Thiên Hạ lúc này bỗng nhiên xoay người lại, vỗ vai Kỷ Nhược Trần, vậy mà
cười nói:
"Ta mang học vấn của thánh nhân, giống như... thần long trà trộn chốn hồng trần, không nghĩ tới lại bị ngươi nhận ra được, ai, người trẻ tuổi đúng là có vận khí tốt!"
Kỷ Nhược Trần nghe vậy sửng sốt, nhất thời đã có chút dao động với phán đoán của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.