Quyển 2 - Chương 31: Cướp bóc
Thuỷ Thiên Triệt
22/08/2014
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Ta đi chỗ khác một lát.” Đường Niệm Niệm đột nhiên nói.
Chu Diệu Lang còn đang tự mình kiểm điểm, nghe nàng nói vậy, liền ngẩn ra rồi bật thốt lên: “Thuộc hạ đi cùng chủ mẫu.”
“Không cần.” Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, chỉ vào Thù Lam vẫn đi theo phía sau không nói câu nào, “Để Thù Lam đi theo là được rồi.”
Chu Diệu Lang kỳ thật muốn nói, chủ mẫu, sắc mặt của người hoàn toàn không giống là chỉ tùy tiện đi một lát, mà giống như muốn làm chuyện gì đó đặc biệt hơn. Chẳng qua nếu Đường Niệm Niệm đã nói như vậy, nàng cũng không thể cưỡng cầu, huống chi….
“Chủ mẫu đừng đi quá xa .”
Đường Niệm Niệm gật đầu, xoay người liền đi về phía bắc của rừng mai, đôi mắt lấp lánh, ẩn ẩn gợn sóng màu xanh. Thù Lam theo sát phía sau, đã không có người khác, lá gan của nàng cũng lớn hơn, nhỏ giọng hỏi Đường Niệm Niệm: “Tiểu thư, có chuyện vui gi sao?”
Nàng làm sao mà đoán được?
Đường Niệm Niệm kinh ngạc nhìn Thù Lam, Thù Lam rất muốn nói, tiểu thư, ý nghĩ của người cơ hồ đều viết rõ ràng ở trên mặt đó.
Đường Niệm Niệm không trả lời, chỉ dùng tâm hỏi Lục Lục: “Lục Lục, ở đâu?”
“Trước… Phía trước…” Lục Lục tung tăng như chim sẻ, “Càng lúc càng thơm, thơm quá ~ thơm quá ~ sắp chín rồi!”
Ý cười trên mặt Đường Niệm Niệm cũng càng đậm, dưới chân đã sử dụng thân pháp, giống như một cơn gió lao về phía trước. Vừa rồi, Lục Lục đột nhiên nói có thiên địa trân bảo sắp chín, ngửi được mùi hương của trân bảo, có thể bị Lục Lục ngửi ra chắc chắn là một loại linh dược.
“Tiểu…” Thù Lam ở phía sau giật mình mở to hai mắt, tiểu thư từ khi nào lợi hại như vậy? Cho dù nàng dùng toàn lực cũng không theo kịp, chưa đến một khắc liền chỉ có thể nhìn bóng hình xinh đẹp màu lam càng ngày càng xa, biến mất trong rừng mai.
“Niệm Niệm?”
Đường Niệm Niệm chân đạp tuyết, thân pháp càng lúc càng nhanh, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi to xa lạ, đối diện có hai thân ảnh một xanh một trắng chặn đường.
Đường Niệm Niệm sóng mắt dao động, dừng bước hỏi: “Có việc sao?”
Người tới chính là hai người mới gặp hôm qua, Quan Tử Sơ và Đường Thu Sinh, tiếng gọi kia cũng là do Quan Tử Sơ gọi. Quan Tử Sơ thấy Đường Niệm Niệm không để ý xưng hô của mình, ánh mắt liền rộ ý cười, tủm tỉm nói: “Niệm Niệm, chạy gấp như vậy là muốn đi đâu?”
Vốn là một câu thăm hỏi ân cần, lại khiến sắc mặt Đường Niệm Niệm hơi lạnh xuống, lắc đầu: “Nếu không có chuyện gì thì ta đi.”
“Niệm Niệm, sao muội có thể vô lễ với Quan huynh như vậy!” Đường Thu Sinh ra vẻ huynh trưởng tốt giáo huấn nàng một câu, đưa tay định kéo Đường Niệm Niệm lại.
“Rác rắc —— “
Đường Niệm Niệm theo phản xạ vung tay áo, dược lực mạnh mẽ phóng ra. Liền thấy Đường Thu Sinh khiếp sợ trợn tròn mắt, cùng tiếng gãy xương vang lên, người cũng bị đánh xa mấy thước, đè ngã mấy gốc mai, cành gãy hoa rơi lả tả.
“Niệm Niệm!” Thương thế hôm qua còn chưa khỏi hẳn, lại thêm lần này khiến Đường Thu Sinh choáng váng. Vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, cánh tay bị gãy cũng vặn vẹo buông thõng xuống. Đối với một luyện dược sư, đôi tay có thể so với tính mạng, mọi người ai cũng biết, làm tổn thương tay của một luyện dược sư là một trong những thủ đoạn độc ác nhất.
Đường Niệm Niệm cau mày, người này sao không tránh, thật vô dụng. Đi qua trực tiếp đút một viên đan dược vào trong miệng Đường Thu Sinh, rồi lãnh đạm nói: “Ta không thích người khác chạm vào ta.”
Quan Tử Sơ ánh mắt chợt lóe. Hắn thế nhưng nhớ rõ hôm qua nàng điềm tĩnh như mẻo nằm trong lòng Tuyết Diên trang chủ.
Đường Niệm Niệm thấy vẻ mặt Đường Thu Sinh vẫn nổi giận như cũ, liền hảo tâm nhắc nhở: “Không muốn bị thương thì đừng lảng vảng trước mặt người lợi hại hơn mình, cánh tay kia là cái giá phải tra khi chạm vào ta, ta sẽ không chữa.”
Nàng không chữa?!
Đường Thu Sinh thiếu chút nữa phun ra thêm một ngụm máu.
Đường Niệm Niệm không muốn tốn lời với bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không theo kịp. Nghĩ tới thiên địa trân bảo đang chờ, nàng liền lướt qua định rời đi.
“Xin đợi một chút!” Quan Tử Sơ kịp thời lên tiếng, thấy Đường Niệm Niệm vẻ mặt không kiên nhẫn, liền mỉm cười nói: “Niệm Niệm cũng là luyện dược sư phải không? Nhà ta mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng có phài phần nhân mạch giàu có, kỳ trân dị bảo không ít, Niệm Niệm nếu có hứng thú, có thể tới nhà ta một lần.”
Luyện dược sư luôn có hứng thú với các loại kỳ trân dị bảo, cho dù Tuyết Diên sơn trang cũng có vô số trân bảo, nhưng cũng không phải là thứ gì cũng có.
Quả nhiên, hai mắt Đường Niệm Niệm sáng ngời, hỏi: “Trong nhà ngươi có rất nhiều thảo dược trân quý sao?”
Quan Tử Sơ mỉm cười gật đầu.
“Ví dụ như?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Quan Tử Sơ vững vàng cười đáp: “Vân Hải huyết san hô, bạch kim tử lộ thảo, trường xuân thạch trúc, thâm ba linh sâm, tùng sinh phong linh thảo, lam lăng liên…”
Theo lời hắn, mắt Đường Niệm Niệm càng lúc càng sáng, ý cười trên mặt cũng ngày càng đậm, ngữ điệu cũng tràn ngập vui mừng kiên định nói: “Ta nhất định sẽ đi!”
Quan Tử Sơ vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cười vui vẻ như thế, không kiều không mị, tự nhiên thuần túy, giống như sương sớm ban mai, tâm thần không khỏi vui lây, hớn hở nói “Ta đây liền đợi Niệm Niệm đến.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, xoay người đi sâu vào rừng mai. Trong lòng thầm nghĩ, hôm nào đó nhất định phải tới nhà Quan Tử Sơ cướp hết mấy thứ hắn nói.
Quan Tử Sơ e là có nát óc cũng không nghĩ được, lời mời của hắn không hề dẫn tới một vị khách tốt bụng mà là một tên cường đạo ăn thịt không nhả xương.
Đáng thương nhất là Đường Thu Sinh thương thế chưa lành lại bị thêm một vết thương nữa, mặc dù có dược liệu cực phẩm chữa trị, nhưng đau vẫn hoàn đau. Chẳng những bị muội muội xem nhẹ, ngay cả huynh đệ cũng bỏ qua hắn. Nếu không phải hắn là quân tử, thì chỉ e đã sớm chửi ầm lên rồi, cho dù không mắng, nhưng mặt vẫn đỏ lên, nhìn càng khủng bố hơn.
Đi sâu vào rừng mai, Đường Niệm Niệm sử dụng toàn bộ nguyên lực, ước chừng một nén nhang vẫn không rời khỏi rừng mai, nàng biết rõ tốc độ của mình, rừng mai này ắt có vấn đề.
Đường Niệm Niệm dừng bước, “Lục Lục, ở đâu?”
Lục Lục: “Phía trước, ngay ở phía trước, rất gần… Rất gần, chủ nhân… cánh rừng này hình như có trận pháp?”
“Không phải hình như, mà là thực sự có.” Đường Niệm Niệm xác nhận xong liền xuất ra linh thức, yên lặng tìm mặt trận của trận pháp này.
Trận pháp ở khu rừng này không tính là cao cấp, khi ở Tuyết Diên sơn trang nàng có xem qua không ít sách, hơn nữa có Tư Lăng Cô Hồng dạy, hợp với linh thức xuất thần, trận pháp này đúng là khong làm khó nàng được.
Trận pháp vừa phá, cảnh sắc trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi. Phía trước không có con đường nào, chỉ có núi xanh cao sừng sững. Lục Lục nói: “Phía trên, ở phía trên…”
Đường Niệm Niệm không nói hai lời, nhảy lên cao, chân đạp đá núi thẳng lên trời xanh, dừng trên một vân đài thiên nhiên hình thành giữa sườn núi. Trên vân đài đá núi hỗn loạn, tựa vào sơn môn là một lão già quần áo rách nát. Lão già bộ dáng bẩn thỉu, mái tóc hoa râm bù xù rối tung ở sau đầu, trên mặt ửng hồng như say rượu, trong miệng còn chảy nước miếng, một thân áo choàng xám đầy bụi, rất nhiều chỗ bị đá rạch nát.
Lão một bước nghiêng một bước ngửa, thân thể như bùn nhão dựa vào núi đá, bên tay còn cầm một vò rượu. Từ bình rượu truyền đến mùi thơm ngát nồng đậm, Đường Niệm Niệm nghe ra được đó là hương vị của rượu hoa mai.
Đường Niệm Niệm nhìn lão già nhíu nhíu mày, giọng nói lãnh đạm lầm bầm, “Lão quái vật.”
Người này, làm cho nàng nghĩ tới lão quái vật. Dơ bẩn giống lão, già giống lão, ánh mắt cũng lộ ra sát khí giống lão. Chẳng qua trên người lão quái vật toàn thân đều mùi độc, còn trên người người này chỉ toàn mùi rượu và mùi mồ hôi, khó ngửi như nhau.
Cả người lão già chấn động, con mắt thoáng cái mở to, hung ác lạnh lùng còn có một chút kinh hãi. Nữ oa này tới lúc nào? Lão thế nhưng hoàn toàn không hề phát hiện, đến tận khi nàng lên tiếng lão mới giật mình tỉnh lại.
Đường Niệm Niệm nhìn đôi mắt lão chỉ cảm thấy càng giộng, giọng nói cũng lạnh lùng lãnh mạc hơn, “Mở cửa.” Nàng chỉ vào tảng thạch bích mà lão giả dựa vào.
“Xuy!” Lão giả nhịn không được cười một tiếng, “Ngươi nữ oa này thật sự là không biết trời cao đất rộng!” Còn chưa nói xong, cả người lão đã tràn ra sát khí mãnh liệt, nhảy dựng lên…
“Rầm” Lão già ngã xuống đất.
“Làm sao có thể!?” Lão già kinh hãi, cả người thế nhưng một chút sức lực cũng không có. Vốn lão chính là cường giả thiên phẩm, mê dược bình thường căn bản vô dụng, huống chi là ở tình huống lão đang vô ý thức mà hạ dược .
Đường Niệm Niệm một cước đá vào bụng lão, “Mở cửa.”
Đừng nhìn một cước này thoạt nhìn nhẹ nhàng, trên thực tế Đường Niệm Niệm chính là dùng toàn lực. Ai bảo nàng không thích người này, mà lão lại muốn giết nàng?
“Khụ khụ!” Lão già nhổ ra một ngụm máu, cái mặt mo đã khó coi giờ lại càng đáng thương, “Nữ oa nhi, ngươi lại đối với người già như vậy sao?”
Đường Niệm Niệm lại một cước nhẹ nhàng đá lên, trên mặt càng tỏ vẻ không vui, “Ngươi khó coi.” Nàng chỉ thích người và đồ vật đẹp mắt, đối với lão già giống lão quái vật này nàng vô cùng chán ghét.
Lão già thấy giả bộ đáng thương vô dụng liền cố nén không tiếp tục hộc máu, sắc mặt hung ác. Mụ nội nó chứ, rốt cuộc là ai nói với lão nữ oa càng xinh đẹp càng nhỏ tuổi càng dễ mềm lòng?
“Ha ha, nữ oa nhi, nơi này cũng không có gì hay, cần gì phải ép buộc lão đầu nho nhỏ như ta đây?”
Đường Niệm Niệm một cước đạp nát thứ lão già định len lén lấy, không để ý sắc mặt đại biến của lão, trên đầu ngón tay trắng nõn hiện ra một con bọ lớn bằng hạt cơm.
“Ta đi chỗ khác một lát.” Đường Niệm Niệm đột nhiên nói.
Chu Diệu Lang còn đang tự mình kiểm điểm, nghe nàng nói vậy, liền ngẩn ra rồi bật thốt lên: “Thuộc hạ đi cùng chủ mẫu.”
“Không cần.” Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, chỉ vào Thù Lam vẫn đi theo phía sau không nói câu nào, “Để Thù Lam đi theo là được rồi.”
Chu Diệu Lang kỳ thật muốn nói, chủ mẫu, sắc mặt của người hoàn toàn không giống là chỉ tùy tiện đi một lát, mà giống như muốn làm chuyện gì đó đặc biệt hơn. Chẳng qua nếu Đường Niệm Niệm đã nói như vậy, nàng cũng không thể cưỡng cầu, huống chi….
“Chủ mẫu đừng đi quá xa .”
Đường Niệm Niệm gật đầu, xoay người liền đi về phía bắc của rừng mai, đôi mắt lấp lánh, ẩn ẩn gợn sóng màu xanh. Thù Lam theo sát phía sau, đã không có người khác, lá gan của nàng cũng lớn hơn, nhỏ giọng hỏi Đường Niệm Niệm: “Tiểu thư, có chuyện vui gi sao?”
Nàng làm sao mà đoán được?
Đường Niệm Niệm kinh ngạc nhìn Thù Lam, Thù Lam rất muốn nói, tiểu thư, ý nghĩ của người cơ hồ đều viết rõ ràng ở trên mặt đó.
Đường Niệm Niệm không trả lời, chỉ dùng tâm hỏi Lục Lục: “Lục Lục, ở đâu?”
“Trước… Phía trước…” Lục Lục tung tăng như chim sẻ, “Càng lúc càng thơm, thơm quá ~ thơm quá ~ sắp chín rồi!”
Ý cười trên mặt Đường Niệm Niệm cũng càng đậm, dưới chân đã sử dụng thân pháp, giống như một cơn gió lao về phía trước. Vừa rồi, Lục Lục đột nhiên nói có thiên địa trân bảo sắp chín, ngửi được mùi hương của trân bảo, có thể bị Lục Lục ngửi ra chắc chắn là một loại linh dược.
“Tiểu…” Thù Lam ở phía sau giật mình mở to hai mắt, tiểu thư từ khi nào lợi hại như vậy? Cho dù nàng dùng toàn lực cũng không theo kịp, chưa đến một khắc liền chỉ có thể nhìn bóng hình xinh đẹp màu lam càng ngày càng xa, biến mất trong rừng mai.
“Niệm Niệm?”
Đường Niệm Niệm chân đạp tuyết, thân pháp càng lúc càng nhanh, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi to xa lạ, đối diện có hai thân ảnh một xanh một trắng chặn đường.
Đường Niệm Niệm sóng mắt dao động, dừng bước hỏi: “Có việc sao?”
Người tới chính là hai người mới gặp hôm qua, Quan Tử Sơ và Đường Thu Sinh, tiếng gọi kia cũng là do Quan Tử Sơ gọi. Quan Tử Sơ thấy Đường Niệm Niệm không để ý xưng hô của mình, ánh mắt liền rộ ý cười, tủm tỉm nói: “Niệm Niệm, chạy gấp như vậy là muốn đi đâu?”
Vốn là một câu thăm hỏi ân cần, lại khiến sắc mặt Đường Niệm Niệm hơi lạnh xuống, lắc đầu: “Nếu không có chuyện gì thì ta đi.”
“Niệm Niệm, sao muội có thể vô lễ với Quan huynh như vậy!” Đường Thu Sinh ra vẻ huynh trưởng tốt giáo huấn nàng một câu, đưa tay định kéo Đường Niệm Niệm lại.
“Rác rắc —— “
Đường Niệm Niệm theo phản xạ vung tay áo, dược lực mạnh mẽ phóng ra. Liền thấy Đường Thu Sinh khiếp sợ trợn tròn mắt, cùng tiếng gãy xương vang lên, người cũng bị đánh xa mấy thước, đè ngã mấy gốc mai, cành gãy hoa rơi lả tả.
“Niệm Niệm!” Thương thế hôm qua còn chưa khỏi hẳn, lại thêm lần này khiến Đường Thu Sinh choáng váng. Vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn Đường Niệm Niệm, cánh tay bị gãy cũng vặn vẹo buông thõng xuống. Đối với một luyện dược sư, đôi tay có thể so với tính mạng, mọi người ai cũng biết, làm tổn thương tay của một luyện dược sư là một trong những thủ đoạn độc ác nhất.
Đường Niệm Niệm cau mày, người này sao không tránh, thật vô dụng. Đi qua trực tiếp đút một viên đan dược vào trong miệng Đường Thu Sinh, rồi lãnh đạm nói: “Ta không thích người khác chạm vào ta.”
Quan Tử Sơ ánh mắt chợt lóe. Hắn thế nhưng nhớ rõ hôm qua nàng điềm tĩnh như mẻo nằm trong lòng Tuyết Diên trang chủ.
Đường Niệm Niệm thấy vẻ mặt Đường Thu Sinh vẫn nổi giận như cũ, liền hảo tâm nhắc nhở: “Không muốn bị thương thì đừng lảng vảng trước mặt người lợi hại hơn mình, cánh tay kia là cái giá phải tra khi chạm vào ta, ta sẽ không chữa.”
Nàng không chữa?!
Đường Thu Sinh thiếu chút nữa phun ra thêm một ngụm máu.
Đường Niệm Niệm không muốn tốn lời với bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không theo kịp. Nghĩ tới thiên địa trân bảo đang chờ, nàng liền lướt qua định rời đi.
“Xin đợi một chút!” Quan Tử Sơ kịp thời lên tiếng, thấy Đường Niệm Niệm vẻ mặt không kiên nhẫn, liền mỉm cười nói: “Niệm Niệm cũng là luyện dược sư phải không? Nhà ta mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng có phài phần nhân mạch giàu có, kỳ trân dị bảo không ít, Niệm Niệm nếu có hứng thú, có thể tới nhà ta một lần.”
Luyện dược sư luôn có hứng thú với các loại kỳ trân dị bảo, cho dù Tuyết Diên sơn trang cũng có vô số trân bảo, nhưng cũng không phải là thứ gì cũng có.
Quả nhiên, hai mắt Đường Niệm Niệm sáng ngời, hỏi: “Trong nhà ngươi có rất nhiều thảo dược trân quý sao?”
Quan Tử Sơ mỉm cười gật đầu.
“Ví dụ như?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Quan Tử Sơ vững vàng cười đáp: “Vân Hải huyết san hô, bạch kim tử lộ thảo, trường xuân thạch trúc, thâm ba linh sâm, tùng sinh phong linh thảo, lam lăng liên…”
Theo lời hắn, mắt Đường Niệm Niệm càng lúc càng sáng, ý cười trên mặt cũng ngày càng đậm, ngữ điệu cũng tràn ngập vui mừng kiên định nói: “Ta nhất định sẽ đi!”
Quan Tử Sơ vẫn là lần đầu tiên thấy nàng cười vui vẻ như thế, không kiều không mị, tự nhiên thuần túy, giống như sương sớm ban mai, tâm thần không khỏi vui lây, hớn hở nói “Ta đây liền đợi Niệm Niệm đến.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, xoay người đi sâu vào rừng mai. Trong lòng thầm nghĩ, hôm nào đó nhất định phải tới nhà Quan Tử Sơ cướp hết mấy thứ hắn nói.
Quan Tử Sơ e là có nát óc cũng không nghĩ được, lời mời của hắn không hề dẫn tới một vị khách tốt bụng mà là một tên cường đạo ăn thịt không nhả xương.
Đáng thương nhất là Đường Thu Sinh thương thế chưa lành lại bị thêm một vết thương nữa, mặc dù có dược liệu cực phẩm chữa trị, nhưng đau vẫn hoàn đau. Chẳng những bị muội muội xem nhẹ, ngay cả huynh đệ cũng bỏ qua hắn. Nếu không phải hắn là quân tử, thì chỉ e đã sớm chửi ầm lên rồi, cho dù không mắng, nhưng mặt vẫn đỏ lên, nhìn càng khủng bố hơn.
Đi sâu vào rừng mai, Đường Niệm Niệm sử dụng toàn bộ nguyên lực, ước chừng một nén nhang vẫn không rời khỏi rừng mai, nàng biết rõ tốc độ của mình, rừng mai này ắt có vấn đề.
Đường Niệm Niệm dừng bước, “Lục Lục, ở đâu?”
Lục Lục: “Phía trước, ngay ở phía trước, rất gần… Rất gần, chủ nhân… cánh rừng này hình như có trận pháp?”
“Không phải hình như, mà là thực sự có.” Đường Niệm Niệm xác nhận xong liền xuất ra linh thức, yên lặng tìm mặt trận của trận pháp này.
Trận pháp ở khu rừng này không tính là cao cấp, khi ở Tuyết Diên sơn trang nàng có xem qua không ít sách, hơn nữa có Tư Lăng Cô Hồng dạy, hợp với linh thức xuất thần, trận pháp này đúng là khong làm khó nàng được.
Trận pháp vừa phá, cảnh sắc trước mắt cũng hoàn toàn thay đổi. Phía trước không có con đường nào, chỉ có núi xanh cao sừng sững. Lục Lục nói: “Phía trên, ở phía trên…”
Đường Niệm Niệm không nói hai lời, nhảy lên cao, chân đạp đá núi thẳng lên trời xanh, dừng trên một vân đài thiên nhiên hình thành giữa sườn núi. Trên vân đài đá núi hỗn loạn, tựa vào sơn môn là một lão già quần áo rách nát. Lão già bộ dáng bẩn thỉu, mái tóc hoa râm bù xù rối tung ở sau đầu, trên mặt ửng hồng như say rượu, trong miệng còn chảy nước miếng, một thân áo choàng xám đầy bụi, rất nhiều chỗ bị đá rạch nát.
Lão một bước nghiêng một bước ngửa, thân thể như bùn nhão dựa vào núi đá, bên tay còn cầm một vò rượu. Từ bình rượu truyền đến mùi thơm ngát nồng đậm, Đường Niệm Niệm nghe ra được đó là hương vị của rượu hoa mai.
Đường Niệm Niệm nhìn lão già nhíu nhíu mày, giọng nói lãnh đạm lầm bầm, “Lão quái vật.”
Người này, làm cho nàng nghĩ tới lão quái vật. Dơ bẩn giống lão, già giống lão, ánh mắt cũng lộ ra sát khí giống lão. Chẳng qua trên người lão quái vật toàn thân đều mùi độc, còn trên người người này chỉ toàn mùi rượu và mùi mồ hôi, khó ngửi như nhau.
Cả người lão già chấn động, con mắt thoáng cái mở to, hung ác lạnh lùng còn có một chút kinh hãi. Nữ oa này tới lúc nào? Lão thế nhưng hoàn toàn không hề phát hiện, đến tận khi nàng lên tiếng lão mới giật mình tỉnh lại.
Đường Niệm Niệm nhìn đôi mắt lão chỉ cảm thấy càng giộng, giọng nói cũng lạnh lùng lãnh mạc hơn, “Mở cửa.” Nàng chỉ vào tảng thạch bích mà lão giả dựa vào.
“Xuy!” Lão giả nhịn không được cười một tiếng, “Ngươi nữ oa này thật sự là không biết trời cao đất rộng!” Còn chưa nói xong, cả người lão đã tràn ra sát khí mãnh liệt, nhảy dựng lên…
“Rầm” Lão già ngã xuống đất.
“Làm sao có thể!?” Lão già kinh hãi, cả người thế nhưng một chút sức lực cũng không có. Vốn lão chính là cường giả thiên phẩm, mê dược bình thường căn bản vô dụng, huống chi là ở tình huống lão đang vô ý thức mà hạ dược .
Đường Niệm Niệm một cước đá vào bụng lão, “Mở cửa.”
Đừng nhìn một cước này thoạt nhìn nhẹ nhàng, trên thực tế Đường Niệm Niệm chính là dùng toàn lực. Ai bảo nàng không thích người này, mà lão lại muốn giết nàng?
“Khụ khụ!” Lão già nhổ ra một ngụm máu, cái mặt mo đã khó coi giờ lại càng đáng thương, “Nữ oa nhi, ngươi lại đối với người già như vậy sao?”
Đường Niệm Niệm lại một cước nhẹ nhàng đá lên, trên mặt càng tỏ vẻ không vui, “Ngươi khó coi.” Nàng chỉ thích người và đồ vật đẹp mắt, đối với lão già giống lão quái vật này nàng vô cùng chán ghét.
Lão già thấy giả bộ đáng thương vô dụng liền cố nén không tiếp tục hộc máu, sắc mặt hung ác. Mụ nội nó chứ, rốt cuộc là ai nói với lão nữ oa càng xinh đẹp càng nhỏ tuổi càng dễ mềm lòng?
“Ha ha, nữ oa nhi, nơi này cũng không có gì hay, cần gì phải ép buộc lão đầu nho nhỏ như ta đây?”
Đường Niệm Niệm một cước đạp nát thứ lão già định len lén lấy, không để ý sắc mặt đại biến của lão, trên đầu ngón tay trắng nõn hiện ra một con bọ lớn bằng hạt cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.