Trang Chủ Đừng Vội

Quyển 1 - Chương 19: Ngươi thích là tốt rồi

Thuỷ Thiên Triệt

22/08/2014

Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Lúc Đường Niệm Niệm tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, mở to mắt ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân trước mắt vài giây, chợt có chút cảm xúc kì lạ lan tràn trong lòng, chỉ thấy gương mặt trước mắt này làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Tư Lăng Cô Hồng vẫn như ngày thường giúp nàng rửa mặt chải đầu mặc quần áo, ôm nàng tới Mai Lâm dùng bữa, mãi đến khi thấy ánh mắt nàng sáng rõ mới nhẹ giọng hỏi: “Khá hơn rồi sao?”

“Dạ.” Nghỉ ngơi một đêm, hơn nữa có Tư Lăng Cô Hồng tự mình chăm sóc, tinh lực đã sắp khôi phục hoàn toàn, dược lực cũng đang chậm rãi khôi phục, so với lúc trước càng thêm tinh thuần.

Chu Diệu Lang bưng tới một chén dược thiện, ánh mắt dừng trên mặt Đường Niệm Niệm, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, “Xem ra chủ mẫu khôi phục rất nhanh, chút điểm tâm Bạch Ngọc Tư Thể này của thuộc hạ sợ là không có bao nhiêu tác dụng rồi.” Bằng kinh nghiệm nhiều năm của nàng, chỉ cần nhìn thần sắc của Đường Niệm Niệm liền biết được nàng đã khôi phục tốt.

Đường Niệm Niệm nghi hoặc liếc nhìn dược thiện trong tay nàng, “Không cho ta ăn?”

Chu Diệu Lang liền nói: “Đương nhiên không phải. Thuộc hạ vốn là thấy chủ mẫu luyện dược hao hết sức lực, thân thể yếu đi, nên đặc biệt làm dược thiện này cho chủ mẫu bồi bổ, chẳng qua theo như thiên phú dị bẩm của chủ mẫu, sau một đêm nghỉ ngơi cũng đã khôi phục như lúc đầu. Dược thiện này nếu chủ mẫu thích, muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

Đường Niệm Niệm đột nhiên sâu sắc cảm thấy người này hình như đối với mình nhiệt tình hơn nhiều so với trước kia, nhất thời không nói gì.

Tư Lăng Cô Hồng tự tay nhận bát sứ, dùng muỗng múc một miếng đút tới miệng Đường Niệm Niệm, đem lực chú ý của nàng từ trên người Chu Diệu Lang kéo trở về, “Niệm Niệm, ăn.”

Đường Niệm Niệm cũng không cự tuyệt, một ngụm nuốt xuống. Hương vị lạnh lạnh tinh tế, mang theo dược hương thanh mát, nồng đậm dược khí. Hai mắt hơi híp lại, thích thú nói: “Ăn ngon.”

Chu Diệu Lang nghe thấy lập tức cười lên, phải nói vẻ mặt này của chủ mẫu thật sự là vừa đáng yêu vừa mê người a! Nhưng ngay sau đó nàng cảm giác được một cái liếc xéo phóng tới, lập tức thu lại ý cười trên mặt, đáy lòng cũng co quắp: Trang chủ, tham muốn độc chiếm của người đúng là càng ngày càng mạnh, như vậy rất dọa người đó nha! Phải biết là, vì để công dụng thuốc không bị giảm bớt, mà hương vị vẫn ngon, thuộc hạ đã phải tốn rất nhiều sức lực, nhận một câu khích lệ có mất mát gì đâu chứ!

Ăn xong, đến buổi trưa, Đường Niệm Niệm mới giật mình nhớ lại, tối qua khi nàng luyện dược xong hình như có người ôm nàng, hẳn đã nhìn thấy rõ ràng, Lục Lục cũng bị nhìn thấy. Nàng không biết thế giới này rốt cuộc có tồn tại linh bảo huyền diệu như vậy hay không, nếu như không có, vậy tại sao người này một câu cũng không hỏi?

Còn có… đan dược nàng luyện được hôm qua đâu?

Đường Niệm Niệm cúi đầu, phát hiện quần áo trên người mình đã không phải bộ mình mặc hôm qua.

Dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tư Lăng Cô Hồng đưa tay ra trước mặt nàng, trên bàn tay là một cái hộp bạch ngọc nhỏ tinh tế, “Đan dược nàng luyện hôm qua.”



“A?” Đường Niệm Niệm vui vẻ, đây chính là đan dược nàng lần đầu tiên luyện thành. Nhưng nàng cũng không có đưa tay nhận lấy, quay đầu hỏi: “Cho ta?”

“Vốn là của nàng.” Tư Lăng Cô Hồng khẽ mỉm cười.

Đường Niệm Niệm thấy hắn thật sự không có ý muốn tra hỏi, mới yên tâm nhận cái hộp, vừa mở ra nhìn, đập vào mặt là mùi thuốc thoang thoảng làm người ta thoải mái, tỉ mỉ xem một chút liền phát hiện từng viên đan dược tròn xoe đều ánh lên một vầng sáng nhàn nhạt, chính là biểu hiện thành phẩm.

Mặt Đường Niệm Niệm sáng lên, đây là Tẩy Tủy Đan có cho thêm Bích Châu Nguyệt Hoa, sau này liền gọi là Bích Hoa Tẩy Tủy Đan.

Chu Diệu Lang nhân cơ hội này tiến lên cung kính hỏi: “Thứ cho thuộc hạ ngu dốt, chưa từng gặp qua đan dược như thế này, không biết chủ mẫu có thể giải thích một chút hay không?”

Đường Niệm Niệm trái lại nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng, “Đây là Bích Hoa Tẩy Tủy Đan, ăn vào có thể gột rửa cơ thể, làm người ta thay da đổi thịt, thoát khỏi cơ thể phàm nhân mà đạt tới tiên thiên chi thể, bình ổn tăng 60 năm nguyên lực.”

Tuy còn chưa tự mình thử qua, nhưng chỉ bằng tri thức trong Bích Tuyền Quyết cùng sự dung hợp của Lục Lục, đã làm cho nàng có đủ tự tin này.

“Hít—!” Chu Diệu Lang hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được thất kinh hỏi: “Chủ mẫu nói tiên thiên chi thể, tức là nói tới thể chất thiên kiều, trời sinh kinh mạch thông suốt, cùng nguyên khí thiên địa phù hợp vô cùng?”

Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, cái gọi là nguyên khí ở nơi này cũng không khác linh lực lắm, chẳng qua phương thức hấp thu khác nhau, “Có thể nói như vậy, không chỉ là kinh mạch, tạp chất trong máu thịt và xương cũng đều bị tẩy hết, dĩ nhiên sẽ hòa hợp hơn nhiều với nguyên khí thiên địa.”

“… Nói cách khác, cho dù là phế vật chỉ cần ăn đan dược này là có thể trở thành một người có thể chất thiên kiều?” Chu Diệu Lang cả kinh hỏi.

Đường Niệm Niệm không rõ thiên kiều ở thế giới này rốt cuộc có ý gì, chỉ đành đem một viên đan dược đưa cho nàng, “Ngươi thử xem liền rõ.”

Đường Niệm Niệm làm như vậy, ở trong mắt Chu Diệu Lang chính là tự tin tuyệt đối, huống chi nàng vẫn đang muốn nghiên cứu đan dược này, ban đầu vốn định tìm một cơ hội xin Đường Niệm Niệm một viên, nhưng bây giờ lại tự động đưa ra như vậy. Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng thầm, len lén liếc Tư Lăng Cô Hồng một cái, rồi đưa tay cất ngay đan dược nhét vào tay áo.

“Khụ, lời nói của chủ mẫu thuộc hạ đương nhiên tin tưởng .” Chu Diệu Lang được tiện nghi còn khoe mẽ.

“… Nha.” Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn cổ tay áo của nàng, tin tưởng chính là không cần thử, vậy tại sao không trả đan dược lại cho ta?

Chu Diệu Lang rất nhanh phát hiện Tư Lăng Cô Hồng cũng nhìn lại, vội vàng siết chặt cổ tay áo, ha ha cười, “Nếu thân thể chủ mẫu đã không còn đáng ngại, vậy thuộc hạ không quấy rầy thời gian của trang chủ và chủ mẫu nữa, thuộc hạ cáo lui.” Đảo mắt liền thi triển khinh công biến mất khỏi Mai Lâm.



Đường Niệm Niệm im lặng vài giây, quay đầu nhìn Tư Lăng Cô Hồng hỏi: “Nàng không tính trả lại cho ta đúng không?”

Tư Lăng Cô Hồng nói: “Ta đi lấy về cho nàng.”

Đường Niệm Niệm lắc đầu, “Quên đi.” Xem như là tiền dược thiện nàng cho mình hàng ngày vậy. Nàng rất mang thù, nhưng ở trong phạm vi có thể, nàng cũng sẽ báo đáp nhân tình, đương nhiên là trong khả năng của nàng.

Chợt Đường Niệm Niệm lấy một viên đan dược trong hộp ngọc ra, đưa cho Tư Lăng Cô Hồng.

“Cho ta?” đáy mắt Tư Lăng Cô Hồng ánh lên vẻ vui sướng.

“Ừ.” Đường Niệm Niệm nghĩ mình cũng nên lấy lòng người dưới cùng một mái hiên, mặc dù cấp trên chưa nói, nhưng nếu đã bị hắn nhìn trúng, dùng cũng dùng dược thảo của hắn, cho hắn một viên là đương nhiên.

Tư Lăng Cô Hồng đưa tay nhận lấy, tươi cười, “Đây là món quà đầu tiên Niệm Niệm tặng ta.”

Tư Lăng Cô Hồng rất ít khi cười, khi ở cạnh Đường Niệm Niệm đa số đều là cười nhẹ, nên khi hắn thực sự cười, mặt giãn ra vui vẻ, lộ răng trắng, mắt cong cong, như băng tuyết nhẹ tan, ánh trăng ngưng tụ, tuấn mỹ tuyệt luân, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn, chợt phát hiện mình càng ngày càng thích thân thể xinh đẹp này, nhất là khi nhìn nụ cười này càng thích, có một loại suy nghĩ muốn đưa nốt năm viên đan dược còn lại để đổi lấy nụ cười của hắn. (TNN: chị dại trai quá =.=)

Nàng thích những thứ xinh đẹp, hơn nữa càng thích thân thể xinh đẹp, bởi vì đó là thứ nàng chưa từng có, chính bởi vì không có, nên càng muốn có được, càng thêm yêu thích, đáng tiếc những thân thể xinh đẹp ở kiếp trước khi nhìn thấy nàng đều lộ ra vẻ chán ghét vứt bỏ.

(TNN: ‘thân thể’ ở đây nguyên văn là ‘túi da’, tức là cái xác nhưng nghe hơi thô tục nên ta không đưa vào, theo ý chị ấy có thể hiểu là dáng vẻ bên ngoài, bao gồm body, da và khuôn mặt =.= người mà chị ý coi như vật thể di động vậy đó =.=)

Đường Niệm Niệm tiếc nuối thở dài, nàng biết cho dù nàng thích cũng không chiếm được, nàng đánh không lại người này, hiện tại tính mạng cùng tự do còn bị nắm giữ trong tay hắn, nói chi đến việc chiếm hữu hắn đây?

“Niệm Niệm?” Tư Lăng Cô Hồng nhận thấy cảm xúc của nàng, ngừng lại, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ Niệm Niệm không nỡ tặng cho ta?”

Nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt hắn, Đường Niệm Niệm tùy tâm nói: “Không tiếc! Ngươi vui là tốt rồi.”

Tư Lăng Cô Hồng ngẩn ra, sau đó vui sướng trên mặt càng thêm nồng đậm, ánh mắt nhìn nàng cũng càng mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trang Chủ Đừng Vội

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook