Quyển 11 - Chương 9: Người Bị Thương, Tim Bị Thương
Tích Lan Thành
20/03/2015
Dưới gốc bạch quả, ta nhẹ nhàng vỗ lên vai của Tiểu Ly: “Xin lỗi đệ khiến đệ lo lắng rồi”.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự vui mừng: “Đại ca!”.
“Ảo Nguyệt đã đưa tinh thạch về, huynh đã không sao rồi.”
“Ma liên kia…”
“Tinh thạch phong ấn ta của Thần Vương đã trở thành đồ của ta, ma liên đoạt đi linh lực của ta của Ma Vương chưa biết chừng không cẩn thận một chút cũng bị thu vào trong túi của mình, đừng quá căng thẳng”, ta xoa xoa sau đầu của cậu ấy, nhẹ nhàng cười, chuyển sang nói với cô gái bên cạnh: “Tiên Tiên, ta không giải thích. Nếu như cô vẫn muốn giết ta, không sao cả, nhưng mà bây giờ cô đã biết quá nhiều chuyện của ta, ta không thể thả cô đi. Có điều cô yên tâm, ta sẽ không giết cô”.
“Đến giờ tôi còn trốn đi được sao?”, cô ấy châm biếm, “Tôi không vọng tưởng anh sẽ buông tha cho tôi, Hệ Hồn Vũ của Dạ Ly cũng đủ uy hiếp tôi rồi”.
“Lương nha đầu, cô tự biết là tốt nhất”, Tiểu Ly mặt lạnh cảnh cáo, “Tôi không cho phép cô phản bội tôi, phản bội đại ca”.
“Tôi muốn biết nhiều hơn, anh và bốn câu ông nội để lại có quan hệ gì?”, Dĩ Tiên lạnh nhạt quay lại vấn đề.
“Đã nghe câu chuyện vừa rồi, câu đầu tiên cô chắc là có thể đã hiểu, đại thể phù hợp nhỉ!”, ta miễn cưỡng nhếch khóe môi, “Câu thứ hai…”.
“Ngọc Thần Anh Hàm Nhi”, Tiểu Ly nói tiếp, “Đại ca, chiếu theo tính toán thời gian không gian của hôm nay, cô ấy đã chết gần ba nghìn năm rồi, huynh vẫn còn không buông xuống được sao?”.
Không phải là không buông xuống được, hình như là…
Thành phố bị ép đến gần hủy diệt lung lay muốn đổ, giống như người già dần dần tàn lụi, như chiếc đèn đã muốn cạn dầu, hoa tinh màu tím quấn quanh quang vụ tím thẫm, nổ tung rung trời như sấm đập ngang tai, mang đến cho những tòa nhà nứt gẫy nghiêng ngả một đòn công kích mang tính hủy diệt, bụi đá tung bay.
Đàm Tự Quy mở ra kết giới, tránh bị sóng dội trúng, Mạc Tân ôm lấy Sở Tiêu Nhiên, không chảy một giọt nước mắt, chỉ kề vào bên tai anh ta khẽ giọng nói: “Anh Tiêu Nhiên, bởi vì anh nuốt lời, em không còn ai có thể tin tưởng nữa”.
“Doãn Kiếm?”, Hoa Liên kinh hãi, “… thật sự… đã giết Tiêu Nhiên?”, trong mắt ẩn giấu sự phức tạp sâu sắc.
“Không”, Đàm Tự Quy giơ súng nhắm chuẩn vào người đàn ông vì trọng thương mà dần hôn mê, “Dựa vào thực lực của Tiêu Nhiên, Doãn Kiếm không thể nào giết được anh ta, trừ phi…”.
“Đừng mà”, Hàn Tiểu Trinh thét lên, lao đến trước mặt Doãn Kiếm, đỡ anh ta dậy kéo vào trong lòng, ánh mắt nhìn sang Đàm Tự Quy tràn ngập khẩn cầu, “Đàm tiên sinh, đừng giết anh ấy, tôi cầu xin anh, đừng giết anh ta, đừng mà…”.
Doãn Kiếm trong đầu hôn mê choáng váng, nghe không rõ đối thoại của bọn họ, trước mắt tối đen, liền dựa vào bả vai của Hàn Tiểu Trinh.
“Doãn Kiếm, Doãn Kiếm…”, cô ta lo lắng gọi, anh ta bị thương khắp mình mẩy, khiến tim cô ta đau đớn.
“Hàn Tiểu Trinh, cô vẫn còn chưa phải là Ngự linh sư chính thức, chuyện này không đến lượt cô xen vào”, Đàm Tự Quy lạnh lùng cảnh cáo, “Doãn Kiếm là kẻ địch của Cục đặc phái, để anh ta lại là phiền phức lớn, bắt buộc phải diệt trừ. Mà bây giờ cô cũng nhìn thấy, anh ta giết hại Sở Tiêu Nhiên, một Ngự linh sư của chúng ta, cái mạng anh ta tôi lấy là cái chắc, cô mau tránh ra”.
“Không được…”, Hàn Tiểu Trinh bảo vệ chặt người kia trong lòng, “Không được, nếu như… anh thật sự muốn giết anh ấy, thì hãy giết tôi trước đi”.
“Mạng của cô và anh ta hợp lại, cũng không bằng được với Tiêu Nhiên”, Đàm Tự Quy u ám nói, đang muốn bóp cò súng.
Hoa Liên kịp thời kéo súng trong tay anh ta xuống, lắc lắc đầu: “Tôn chỉ của Ngự linh sư là bảo vệ người, không phải là giết người, cho dù Doãn Kiếm đáng chết, nhưng Hàn Tiểu Trinh vô tội, không thể tùy tiện làm cô ta thương”.
“Hoa Liên, Tiêu Nhiên là anh em tốt của anh”, Đàm Tự Quy lạnh lùng giận dữ.
“Chính bởi vì là anh em tốt, cho nên tôi có thể hiểu được anh ấy, trừ phi là tự nguyện, nếu không thì Tiêu Nhiên không thể nào bị anh ta giết hại. Tôi nghĩ Tiêu Nhiên có lẽ là xuất phát từ cân nhắc gì đó, nếu như bây giờ giết Doãn Kiếm rồi, vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể làm rõ được chân tướng trong đó nữa.”
“Hoa Liên nói đúng đó, bây giờ không thể giết Doãn Kiếm”, Mạc Tân đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất mệt mỏi, “Hàn Tiểu Trinh, cô đưa anh ta đi trước đi, dùng hệ thống trị liệu trong chiếc nhẫn giúp anh ta trị thương, rồi lại nghĩ cách lấy được sự tin tưởng của anh ta, điều tra rõ xem giữa anh ta và Tiêu Nhiên đã xảy ra chuyện gì”.
“A Tân…”, Đàm Tự Quy tranh biện.
“Hàn Tiểu Trinh cùng Doãn Kiếm đã có tiếp xúc, nhiệm vụ này cô làm sẽ có khả năng thành công cao nhất”, Mạc Tân không mặn không nhạt thêm vào một câu.
“Cảm ơn Mạc tiểu thư, cảm ơn!”, Hàn Tiểu Trinh đôi mắt ngấn lệ.
Đàm Tự Quy sau khi ngẫm nghĩ không nói gì nữa, ánh nhìn hướng lên bầu trời: “Hoa Liên, anh cũng đưa A Tân rời khỏi đây đi”.
Trong bầu trời quang nhẫn màu tím như sao băng phi bắn, ánh ra hai bóng người…
“Sở Tiêu Nhiên đã chết, tư cách gì đó không còn ý nghĩa nữa”, Tinh Hà lạnh nhạt nói, “Ngươi hiểu rõ bản thân mình đang chiến vì cái gì? Vì ai mà chiến sao?”.
“Ta muốn làm cái gì, không cần ngươi quản”, Phi Dục điên cuồng giận dữ gầm lên, nước mắt tuôn trào, “Ta chỉ muốn chứng minh, chỉ muốn chứng minh… vì ngài ấy…”.
“Lúc này giết ngươi, thú vị hơn nhiều rồi”, khóe mắt Tinh Hà lướt qua một chút tàn nhẫn, dựng một ngón tay trỏ lên, đầu ngón tay ngưng tụ ra một quả hoa tinh lớn gấp đôi, từ tím nhạt chuyển thành màu bạc, một quả hoa tinh màu tím bảo vệ quanh người không chút đề phòng bị tấn công vỡ. Cậu ta nghiêng nghiêng đầu, nhìn sang kẻ tấn công lén, trên mặt không có biểu cảm.
Không chỉ một người, Ngự linh sư trước đó không lâu gần như đều đã đến, và có hai khuôn mặt mới, hơn chục người quây lại xung quanh cậu ta, nhìn dáng vẻ, giống như muốn cùng nhau quyết một trận sống mái.
“Phi Dục!”, Cung Cẩm Phàm quát lớn, kẻ kia trong đôi đồng tử tím thẫm cuộn lên ý thù địch giết chóc, kinh hãi sợ người.
“Cẩm Phàm, cẩn thận”, Lê Tu ngăn cậu ta lại, “Mục đích của chúng taà U Minh sứ giả kia, đừng khinh xuất”.
Mạc Tân chưa kịp rời đi, nhìn thấy thiếu niên trong không trung, trong lòng không kìm được mắng: “Cung Cẩm Phàm, đúng là đồ đại ngu ngốc, cậu còn quay lại làm gì?”.
“A Tân, chúng ta mau đi”, Hoa Liên thúc giục, dùng truyền tống trận đưa cô ta ra khỏi hiện trường.
“Lại thêm vài Ngự linh sư nữa tự tìm cái chết, đáng thương”, Tinh Hà khinh miệt.
Ánh sáng màu bạc sáng rực nuốt chửng rác rưởi trên mặt đất…
“Sư phụ!”, Nhị Hoa trầy trật phát giác ra cử chỉ khác lạ của Khâu Vấn Tông.
“Nhị Hoa, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, người chết không đáng sợ, đáng sợ đó là không biết vì sao mà chết, Tiểu Thiện đang ở trong cõi lòng của đồng đội, có vài chuyện, biết rõ là chết cũng vẫn phải làm”, Khâu Vấn Tông trấn tĩnh, trầm ổn bước lên phía trước mấy bước, “Tồn tại của Ngự linh sư là để cho nhiều người được sống hơn, người đang sống mới có thể làm được nhiều việc, sau này giao cho mọi người… tiếp tục sống”.
Bên này Tinh Hà tăng thêm thế công kích, nhưng cảm thấy sau người một trận hàn phong tấn công đến, bức màn màu tím hộ thân đang dần dần xuất hiện vết nứt: “Chỉ là loài người lại…”.
Là sát chiêu các người đối phó với Ma Vương và Dạ Lạc!
“Không phải là không buông được, hình như là…”, ta chậm rãi khẽ nói ra hai tiếng: “Hoài niệm”.
“Hoài niệm?”, Tiểu Ly mờ mịt chẳng hiểu gì.
“Ừm, hoài niệm, không buông được sẽ vây khốn người ta rất lâu, hoài niệm mang đến cho người ta hồi ức, hưởng thụ hạnh phúc trong hồi ức, cảm giác rõ ràng đó không phải là nghi hoặc, mà là đột nhiên được khai thông và nhẹ nhõm”, khi Doãn Điệp chết ta mới ngộ ra, cô ấy nói ta có cảm giác với Anh Hàm Nhi.
Giả như Anh Hàm Nhi có thể đứng trước mặt ta lần nữa, ta nghĩ, ta sẽ không cự tuyệt cô ấy nữa, ta sẽ nghiêm túc nói với cô ấy một câu: “Cảm ơn!”, cảm ơn, cảm ơn cô ấy đã đem thứ quý giá nhất, tốt đẹp nhất của mình cho Dạ Lạc.
“Hai người đang nói gì vậy?”, Dĩ Tiên kéo dài mặt.
“Câu thứ hai”, Tiểu Ly bất mãn nhìn cô ấy, “Một cuộc tình kiếp duy nhất đại ca ta, Dạ Lạc, đó là cô gái si tình ngốc nghếch, da mặt dày, tính khí ngang bướng, sống chết bám víu, đanh đá cay nghiệt, Ngọc Thần Anh Hàm Nhi”.
Nhìn mức độ khó coi trên sắc mặt của Dĩ Tiên, xem ra, trong lòng đang mắng Tiểu Ly không dưới nghìn lần, và đang nghĩ, từ cậu ấy dùng đều là hình dung về bản thân cậu ấy thì đúng hơn!
Ta còn nhớ rõ ràng, năm đó, Anh Hàm Nhi lấy chuyện “đến đòi công bằng thay người bạn nhỏ Mộng Thần bị Tiểu Ly ức hiếp” làm lý do bước vào Lăng Hoa điện, tìm được cậu ấy liền giáo huấn một trận, cục diện đó thật sự phải nói là hấp dẫn thú vị, kinh hồn động phách. Từ đó, hai người liền kết thù, Anh Hàm Nhi còn được, nhưng Tiểu Ly thì không qua nổi vận xấu này.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự vui mừng: “Đại ca!”.
“Ảo Nguyệt đã đưa tinh thạch về, huynh đã không sao rồi.”
“Ma liên kia…”
“Tinh thạch phong ấn ta của Thần Vương đã trở thành đồ của ta, ma liên đoạt đi linh lực của ta của Ma Vương chưa biết chừng không cẩn thận một chút cũng bị thu vào trong túi của mình, đừng quá căng thẳng”, ta xoa xoa sau đầu của cậu ấy, nhẹ nhàng cười, chuyển sang nói với cô gái bên cạnh: “Tiên Tiên, ta không giải thích. Nếu như cô vẫn muốn giết ta, không sao cả, nhưng mà bây giờ cô đã biết quá nhiều chuyện của ta, ta không thể thả cô đi. Có điều cô yên tâm, ta sẽ không giết cô”.
“Đến giờ tôi còn trốn đi được sao?”, cô ấy châm biếm, “Tôi không vọng tưởng anh sẽ buông tha cho tôi, Hệ Hồn Vũ của Dạ Ly cũng đủ uy hiếp tôi rồi”.
“Lương nha đầu, cô tự biết là tốt nhất”, Tiểu Ly mặt lạnh cảnh cáo, “Tôi không cho phép cô phản bội tôi, phản bội đại ca”.
“Tôi muốn biết nhiều hơn, anh và bốn câu ông nội để lại có quan hệ gì?”, Dĩ Tiên lạnh nhạt quay lại vấn đề.
“Đã nghe câu chuyện vừa rồi, câu đầu tiên cô chắc là có thể đã hiểu, đại thể phù hợp nhỉ!”, ta miễn cưỡng nhếch khóe môi, “Câu thứ hai…”.
“Ngọc Thần Anh Hàm Nhi”, Tiểu Ly nói tiếp, “Đại ca, chiếu theo tính toán thời gian không gian của hôm nay, cô ấy đã chết gần ba nghìn năm rồi, huynh vẫn còn không buông xuống được sao?”.
Không phải là không buông xuống được, hình như là…
Thành phố bị ép đến gần hủy diệt lung lay muốn đổ, giống như người già dần dần tàn lụi, như chiếc đèn đã muốn cạn dầu, hoa tinh màu tím quấn quanh quang vụ tím thẫm, nổ tung rung trời như sấm đập ngang tai, mang đến cho những tòa nhà nứt gẫy nghiêng ngả một đòn công kích mang tính hủy diệt, bụi đá tung bay.
Đàm Tự Quy mở ra kết giới, tránh bị sóng dội trúng, Mạc Tân ôm lấy Sở Tiêu Nhiên, không chảy một giọt nước mắt, chỉ kề vào bên tai anh ta khẽ giọng nói: “Anh Tiêu Nhiên, bởi vì anh nuốt lời, em không còn ai có thể tin tưởng nữa”.
“Doãn Kiếm?”, Hoa Liên kinh hãi, “… thật sự… đã giết Tiêu Nhiên?”, trong mắt ẩn giấu sự phức tạp sâu sắc.
“Không”, Đàm Tự Quy giơ súng nhắm chuẩn vào người đàn ông vì trọng thương mà dần hôn mê, “Dựa vào thực lực của Tiêu Nhiên, Doãn Kiếm không thể nào giết được anh ta, trừ phi…”.
“Đừng mà”, Hàn Tiểu Trinh thét lên, lao đến trước mặt Doãn Kiếm, đỡ anh ta dậy kéo vào trong lòng, ánh mắt nhìn sang Đàm Tự Quy tràn ngập khẩn cầu, “Đàm tiên sinh, đừng giết anh ấy, tôi cầu xin anh, đừng giết anh ta, đừng mà…”.
Doãn Kiếm trong đầu hôn mê choáng váng, nghe không rõ đối thoại của bọn họ, trước mắt tối đen, liền dựa vào bả vai của Hàn Tiểu Trinh.
“Doãn Kiếm, Doãn Kiếm…”, cô ta lo lắng gọi, anh ta bị thương khắp mình mẩy, khiến tim cô ta đau đớn.
“Hàn Tiểu Trinh, cô vẫn còn chưa phải là Ngự linh sư chính thức, chuyện này không đến lượt cô xen vào”, Đàm Tự Quy lạnh lùng cảnh cáo, “Doãn Kiếm là kẻ địch của Cục đặc phái, để anh ta lại là phiền phức lớn, bắt buộc phải diệt trừ. Mà bây giờ cô cũng nhìn thấy, anh ta giết hại Sở Tiêu Nhiên, một Ngự linh sư của chúng ta, cái mạng anh ta tôi lấy là cái chắc, cô mau tránh ra”.
“Không được…”, Hàn Tiểu Trinh bảo vệ chặt người kia trong lòng, “Không được, nếu như… anh thật sự muốn giết anh ấy, thì hãy giết tôi trước đi”.
“Mạng của cô và anh ta hợp lại, cũng không bằng được với Tiêu Nhiên”, Đàm Tự Quy u ám nói, đang muốn bóp cò súng.
Hoa Liên kịp thời kéo súng trong tay anh ta xuống, lắc lắc đầu: “Tôn chỉ của Ngự linh sư là bảo vệ người, không phải là giết người, cho dù Doãn Kiếm đáng chết, nhưng Hàn Tiểu Trinh vô tội, không thể tùy tiện làm cô ta thương”.
“Hoa Liên, Tiêu Nhiên là anh em tốt của anh”, Đàm Tự Quy lạnh lùng giận dữ.
“Chính bởi vì là anh em tốt, cho nên tôi có thể hiểu được anh ấy, trừ phi là tự nguyện, nếu không thì Tiêu Nhiên không thể nào bị anh ta giết hại. Tôi nghĩ Tiêu Nhiên có lẽ là xuất phát từ cân nhắc gì đó, nếu như bây giờ giết Doãn Kiếm rồi, vậy chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể làm rõ được chân tướng trong đó nữa.”
“Hoa Liên nói đúng đó, bây giờ không thể giết Doãn Kiếm”, Mạc Tân đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất mệt mỏi, “Hàn Tiểu Trinh, cô đưa anh ta đi trước đi, dùng hệ thống trị liệu trong chiếc nhẫn giúp anh ta trị thương, rồi lại nghĩ cách lấy được sự tin tưởng của anh ta, điều tra rõ xem giữa anh ta và Tiêu Nhiên đã xảy ra chuyện gì”.
“A Tân…”, Đàm Tự Quy tranh biện.
“Hàn Tiểu Trinh cùng Doãn Kiếm đã có tiếp xúc, nhiệm vụ này cô làm sẽ có khả năng thành công cao nhất”, Mạc Tân không mặn không nhạt thêm vào một câu.
“Cảm ơn Mạc tiểu thư, cảm ơn!”, Hàn Tiểu Trinh đôi mắt ngấn lệ.
Đàm Tự Quy sau khi ngẫm nghĩ không nói gì nữa, ánh nhìn hướng lên bầu trời: “Hoa Liên, anh cũng đưa A Tân rời khỏi đây đi”.
Trong bầu trời quang nhẫn màu tím như sao băng phi bắn, ánh ra hai bóng người…
“Sở Tiêu Nhiên đã chết, tư cách gì đó không còn ý nghĩa nữa”, Tinh Hà lạnh nhạt nói, “Ngươi hiểu rõ bản thân mình đang chiến vì cái gì? Vì ai mà chiến sao?”.
“Ta muốn làm cái gì, không cần ngươi quản”, Phi Dục điên cuồng giận dữ gầm lên, nước mắt tuôn trào, “Ta chỉ muốn chứng minh, chỉ muốn chứng minh… vì ngài ấy…”.
“Lúc này giết ngươi, thú vị hơn nhiều rồi”, khóe mắt Tinh Hà lướt qua một chút tàn nhẫn, dựng một ngón tay trỏ lên, đầu ngón tay ngưng tụ ra một quả hoa tinh lớn gấp đôi, từ tím nhạt chuyển thành màu bạc, một quả hoa tinh màu tím bảo vệ quanh người không chút đề phòng bị tấn công vỡ. Cậu ta nghiêng nghiêng đầu, nhìn sang kẻ tấn công lén, trên mặt không có biểu cảm.
Không chỉ một người, Ngự linh sư trước đó không lâu gần như đều đã đến, và có hai khuôn mặt mới, hơn chục người quây lại xung quanh cậu ta, nhìn dáng vẻ, giống như muốn cùng nhau quyết một trận sống mái.
“Phi Dục!”, Cung Cẩm Phàm quát lớn, kẻ kia trong đôi đồng tử tím thẫm cuộn lên ý thù địch giết chóc, kinh hãi sợ người.
“Cẩm Phàm, cẩn thận”, Lê Tu ngăn cậu ta lại, “Mục đích của chúng taà U Minh sứ giả kia, đừng khinh xuất”.
Mạc Tân chưa kịp rời đi, nhìn thấy thiếu niên trong không trung, trong lòng không kìm được mắng: “Cung Cẩm Phàm, đúng là đồ đại ngu ngốc, cậu còn quay lại làm gì?”.
“A Tân, chúng ta mau đi”, Hoa Liên thúc giục, dùng truyền tống trận đưa cô ta ra khỏi hiện trường.
“Lại thêm vài Ngự linh sư nữa tự tìm cái chết, đáng thương”, Tinh Hà khinh miệt.
Ánh sáng màu bạc sáng rực nuốt chửng rác rưởi trên mặt đất…
“Sư phụ!”, Nhị Hoa trầy trật phát giác ra cử chỉ khác lạ của Khâu Vấn Tông.
“Nhị Hoa, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt, người chết không đáng sợ, đáng sợ đó là không biết vì sao mà chết, Tiểu Thiện đang ở trong cõi lòng của đồng đội, có vài chuyện, biết rõ là chết cũng vẫn phải làm”, Khâu Vấn Tông trấn tĩnh, trầm ổn bước lên phía trước mấy bước, “Tồn tại của Ngự linh sư là để cho nhiều người được sống hơn, người đang sống mới có thể làm được nhiều việc, sau này giao cho mọi người… tiếp tục sống”.
Bên này Tinh Hà tăng thêm thế công kích, nhưng cảm thấy sau người một trận hàn phong tấn công đến, bức màn màu tím hộ thân đang dần dần xuất hiện vết nứt: “Chỉ là loài người lại…”.
Là sát chiêu các người đối phó với Ma Vương và Dạ Lạc!
“Không phải là không buông được, hình như là…”, ta chậm rãi khẽ nói ra hai tiếng: “Hoài niệm”.
“Hoài niệm?”, Tiểu Ly mờ mịt chẳng hiểu gì.
“Ừm, hoài niệm, không buông được sẽ vây khốn người ta rất lâu, hoài niệm mang đến cho người ta hồi ức, hưởng thụ hạnh phúc trong hồi ức, cảm giác rõ ràng đó không phải là nghi hoặc, mà là đột nhiên được khai thông và nhẹ nhõm”, khi Doãn Điệp chết ta mới ngộ ra, cô ấy nói ta có cảm giác với Anh Hàm Nhi.
Giả như Anh Hàm Nhi có thể đứng trước mặt ta lần nữa, ta nghĩ, ta sẽ không cự tuyệt cô ấy nữa, ta sẽ nghiêm túc nói với cô ấy một câu: “Cảm ơn!”, cảm ơn, cảm ơn cô ấy đã đem thứ quý giá nhất, tốt đẹp nhất của mình cho Dạ Lạc.
“Hai người đang nói gì vậy?”, Dĩ Tiên kéo dài mặt.
“Câu thứ hai”, Tiểu Ly bất mãn nhìn cô ấy, “Một cuộc tình kiếp duy nhất đại ca ta, Dạ Lạc, đó là cô gái si tình ngốc nghếch, da mặt dày, tính khí ngang bướng, sống chết bám víu, đanh đá cay nghiệt, Ngọc Thần Anh Hàm Nhi”.
Nhìn mức độ khó coi trên sắc mặt của Dĩ Tiên, xem ra, trong lòng đang mắng Tiểu Ly không dưới nghìn lần, và đang nghĩ, từ cậu ấy dùng đều là hình dung về bản thân cậu ấy thì đúng hơn!
Ta còn nhớ rõ ràng, năm đó, Anh Hàm Nhi lấy chuyện “đến đòi công bằng thay người bạn nhỏ Mộng Thần bị Tiểu Ly ức hiếp” làm lý do bước vào Lăng Hoa điện, tìm được cậu ấy liền giáo huấn một trận, cục diện đó thật sự phải nói là hấp dẫn thú vị, kinh hồn động phách. Từ đó, hai người liền kết thù, Anh Hàm Nhi còn được, nhưng Tiểu Ly thì không qua nổi vận xấu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.