Chương 14: Thử
Khương Chi Ngư
10/06/2021
Lục Yến Lâm đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng đánh giá.
Lúc Lâm Sơ Huỳnh nói chuyện đôi mắt sẽ rất xinh đẹp, mọi cử động đều như đang câu dẫn người khác.
Trên mặt còn viết một dòng chữ “Tôi đang câu dẫn anh đó, anh có lên hay không” đầy chói lọi.
Tầm mắt Lục Yến Lâm xẹt qua môi cô, khác với màu đỏ lần trước, màu sắc lần này mang theo chút dịu dàng, lại càng cảm thấy đặc biệt hơn.
“Không vội.” Anh chậm rãi mở miệng.
“Chú hai nhạt nhẽo quá.”
Lâm Sơ Huỳnh nghe thấy lời này cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi vì cô biết Lục Yến Lâm rất giỏi kiềm chế, huống chi còn là ở nhà cô.
Góc độ này của cô hơi giống từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Sơ Huỳnh cười khanh khách, canh lúc đối phương thả lỏng cảnh giác, đột nhiên chạm vào cổ anh, ấn lên hầu kết nhô lên.
Cô cảm thấy chỗ này của đàn ông là gợi cảm nhất.
Một giây chạm vào kia, Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hầu kết hơi lăn lên lộn xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục Yến Lâm “Đừng lộn xộn.”
Mày anh hơi nhíu lại.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Yến Lâm làm Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hơi nguy hiểm, cô chớp mắt, làm như không có gì mà thu tay lại.
Đốt lửa lớn quá cũng không tốt.
“Xuống lầu đi, chú hai.”
Lâm Sơ Huỳnh cong cong mắt, đứng thẳng lên, cô duỗi tay đỡ trên vai anh, chuẩn bị đi xuống.
Một tay khác đưa lên vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai như bạch ngọc cùng bông tai nhỏ tinh xảo.
Cô vừa dẫm xuống một bậc thang eo đã trực tiếp bị ôm lấy.
Lâm Sơ Huỳnh hoảng sợ, tay vô thức nắm lấy quần áo Lục Yến Lâm, trên cầu thang rất nguy hiểm đó.
Hơi lạnh quen thuộc bao lấy cô.
Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu, đối mặt với Lục Yến Lâm.
Hô hấp hai người triền miên bên nhau.
Từ góc độ của Lâm Sơ Huỳnh, thấy đường cong ở cằm rất rõ ràng, lòng cô có chút rung động, đưa tay chạm lên.
Cằm của người đàn ông rất sạch sẽ, lại có một chút cảm giác nhẵn nhụi, làn da tinh tế đụng vào cảm giác vô cùng rõ ràng.
Tay Lục Yến Lâm nắm chặt trên eo cô.
Lâm Sơ Huỳnh muốn tránh ra lại bị giam trong ngực anh không thể nhúc nhích.
Lâm Sơ Huỳnh nghi hoặc lên tiếng “Chú hai?”
Tầm mắt Lục Yến Lâm hơi khựng lại “Không phải muốn tôi thử à?”
Tuy là hỏi lại nhưng anh căn bản không chờ Lâm Sơ Huỳnh trả lời đã trực tiếp đè ép xuống, ngậm lấy môi cô.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Sơ Huỳnh còn chưa phản ứng lại được.
Tiếng “Chú hai” thứ hai còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại rồi.
Đương nhiên Lục Yến Lâm không hề có ý buông tha cho cô, dễ như trở bàn tay mà cạy ra, chỉ vài giây đã nuốt hết âm thanh của cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên từ sau lần trước.
Trên cầu thang yên tĩnh tới mức không có bất kỳ tiếng động nào, Lâm Sơ Huỳnh bị đoạt lấy có hơi sợ hãi, theo bản năng duỗi tay đẩy anh ra.
Tay cô đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, có chút nóng bỏng.
Hơi thở phả lên khuôn mặt của đối phương, tê dại, mang theo chút ngứa.
Thật lâu sau, Lâm Sơ Huỳnh mới được tha, cô mềm nhũn xuống, đưa tay vịn vào tay Lục Yến Lâm mới đứng vững trên cầu thang được.
Lâm Sơ Huỳnh giương mắt.
Người đàn ông dựa trên tường, quần áo hơi lộn xộn, môi đỏ lên, nhuốm màu tình dục, mặt mày ngả ngớn.
Cực kì giống một công tử phong lưu lang thang.
Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên cười lên “Chú hai thật thú vị.”
Giống y chang lúc nãy, chẳng qua chỉ thay đổi một từ.
Đôi mắt Lục Yến Lâm híp lại, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang không xa rồi quay lại nói “Còn kém hơn em.”
Giọng anh có chút nghẹn, lại phá lệ dễ nghe.
Lâm Sơ Huỳnh nâng nâng cằm, nói “Chú hai, chú đang khen tôi hả? Vậy thì tôi phải cố mà nhận thôi.”
Lục Yến Lâm nhìn cô.
Lâm Sơ Huỳnh thấy tầm mắt anh dừng trên mặt mình, cho rằng anh đang xem gì đó, một hồi lâu mới nhận ra là anh đang nhìn cái gì.
Cô lấy ngón trỏ chạm vào cánh môi mình. Tuy chỉ một thời gian ngắn ngủn nhưng hơi có dấu vết bị sưng lên.
Thật là không dịu dàng chút nào.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Tôi nhìn không chết được.” Lục Yến Lâm nói.
“…?”
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt liếc anh một cái, chiếm tiện nghi người khác còn không biết xấu hổ nói như vậy, cô cũng đâu có cản, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Lần sau sẽ làm anh tắm máu mà về.
=.= =.= =.= =.= =.= =.=
Một tiếng sau mấy người trong thư phòng cũng ra tới.
Nhìn thấy hai người Lục Yến Lâm và Lâm Sơ Huỳnh tách ra ngồi ở hai đầu sô pha, đều không hẹn mà cùng nhảy ra mấy dấu chấm hỏi trên đầu.
Đây là cãi nhau à?
Nhưng lại thấy hai người ngẫu nhiên đối mắt, lại cảm thấy hình như cũng không có chuyện gì cả.
Sau khi đưa người Lục gia ra cửa, Lâm Tồn mới hỏi “Con thật sự cảm thấy không có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì chứ?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi “Lục gia nói thế nào ạ?”
“Không nói gì nhiều, ý của Lục lão gia là sẽ cho con cổ phần Hoa Thịnh làm sính lễ, sau khi kết hôn sẽ có thêm cái khác, Lục gia vậy mà hào phóng thật.”
“À.” Lâm Sơ Huỳnh không có hứng thú với mấy chuyện này.
“...”
Lâm Tồn lại nói với cô một số chi tiết trong kết hôn.
Vậy nên chuyện kết hôn của Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm liền xác định như thế.
Lục gia bên kia cho đính hôn trước, bởi vì không có quá nhiều yêu cầu, lễ đính hôn cũng không cần làm quá lớn nên chỉ ăn chung một bữa cơm mà thôi.
Do áo cưới phải thiết kế riêng, hôn lễ cũng cần chuẩn bị, phải đợi rất lâu, nên sẽ lãnh chứng trước, thời gian định ra là giữa tháng chín, đây là quy trình rất bình thường.
Lâm Sơ Huỳnh có yêu cầu rất cao đối với lễ phục của mình, đối với áo cưới càng cao hơn.
Đoàn đội thiết kế là do Lục Yến Lâm mời, đại khái là nói trên điện thoại không rõ, lại cần linh cảm thực, vài ngày sau nhà thiết kế chính đã tới Lâm gia.
“Lâm tiểu thư, có thể cho tôi xem quần áo lúc trước của cô để tham khảo không?” Nhà thiết lế hỏi “Ngài có muốn thêm ý tưởng gì không?”
Phòng để quần áo được mở ra.
Vô số lễ phục cao cấp bày bên trong, hộp quà chưa mở của các nhãn hiệu, ngập tràn, hơn nữa còn có tủ hàng hiệu xa xỉ muốn mù mắt.
Nhà thiết kế cảm thấy mắt mình hơi đau.
Đều là phụ nữ, căn bản không chịu được sự mê hoặc này.
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ “Tôi không có yêu cầu gì nhiều, nhưng để đề phòng, cô vẫn nên ghi nhớ lại thì hơn.”
Nhà thiết kế “Được.”
Sau đó Lâm Sơ Huỳnh bắt đầu nói.
“Tuy là áo cưới, nhưng tôi muốn gợi cảm một chút, không thể quá lố, dù sao cũng có người lớn ở đó.”
“Đúng rồi tôi không thích quá dài, nhưng đuôi váy có thể dài, không cần cho thêm những thứ quá tục khí, các người chắc là biết.”
“…”
“Không cần hoa hòe lòe loẹt, đơn giản nhưng phải đẹp.”
Nhà thiết kế ghi âm lại, càng nghe càng đau não.
Nhìn thấy biểu cảm của nhà thiết kế, Lâm Sơ Huỳnh dừng lại, như là có hơi ngạc nhiên “Tôi không có yêu cầu gì quá đáng chứ?”
Nhà thiết kế đơ mặt “Không có.”
Nếu từ kỹ nữ không có nghĩa xấu thì vị đại tiểu thư trước mắt cô ấy đích thực là một kỹ nữ có bộ dạng cực kì đẹp, làm người ta không thể rời mắt.
Mấy ngày sau, nhà thiết kế mang theo khuôn mặt đau khổ đến Lục gia.
Cô ấy kìm chế không được mà lên án “Lục tổng, yêu cầu của Lâm tiểu thư quá nhiều, muốn thế này, thế kia cũng muốn, còn phải đẹp…..?”
Lục Yến Lâm chờ cô ấy nói xong mới hỏi “Cô ấy nói như vậy?”
Nhà thiết kế đưa bút ghi âm qua.
Thông thường họ đều sẽ ghi âm lại yêu cầu của khách hàng, một là để mình nghe, cũng vì để sau đó khách hàng không thể lật lọng.
Bút ghi âm vừa mở, cách một lát, giọng nữ lười biếng vang lên.
Bởi vì ý tưởng nảy ra từng chút từng chút một, nên lúc Lâm Sơ Huỳnh nói cũng là nhớ gì nói đó, giữa chừng có ngắt quãng.
Sau khi nghe hơn mười phút, nhà thiết kế định ấn dừng.
Lục Yến Lâm cản lại “Không cần.”
Bút ghi âm vẫn còn phát.
Vô số yêu cầu linh tinh vụn vặt, gần mấy tiếng đồng hồ.
Lục Yến Lâm có thể tưởng tượng ra, tâm trạng lúc ấy của cô rất tốt, có lẽ là đang nghĩ tới hình ảnh bản thân lúcmặc áo cưới.
Xinh đẹp, lỗng lẫy.
Lâm Sơ Huỳnh chính là như vậy, không che giấu gì.
Nhà thiết kế nhìn Lục tổng ít khi cười nói khóe môi hình như vừa cong lên, nhìn lại chỉ thấy giống như ảo giác.
Di động đặt trên bàn vang lên, Lục Yến Lâm bắt máy liền nghe được giọng Lâm Sơ Huỳnh ____
“Chú hai, nhà thiết kế tới nhà chú rồi phải không, có phải họ nói với chú tôi rất khó chiều không, yêu cầu của tôi nhiều lắm hả?”
“Không có, không nhiều lắm.” Lục Yến Lâm nói.
“Đó đều là những yêu cầu rất bình thường mà.” Lâm Sơ Huỳnh có chút vui vẻ “Dù sao thì nếu không thích tôi sẽ không mặc đâu.”
Cô lên tiếng uy hiếp.
Lục Yến Lâm đáp “Tôi biết.”
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới hừ một tiếng.
Chờ sau khi cúp điện thoại, Lục Yến Lâm hỏi “Nhiều yêu cầu lắm à?”
Nhà thiết kế nói “Nói nhiều cũng không ....”
“Tôi thấy không nhiều lắm.” Lục Yến Lâm rũ mắt, lại nói “Áo cưới của cô ấy cứ theo cô ấy là được, làm như ý của cô ấy.”
Nhà thiết kế “...”
Tới khi cô ấy sắp mang vẻ mặt đau khổ rời đi, lại nghe thấy Lục Yến Lâm hình như nhớ tới gì đó, giọng điệu trầm thấp “Không được quá gợi cảm.”
Nhà thiết kế mếu mặt.
Cô ấy đã hiểu ra rồi, ý tưởng của chủ trước là quan trọng nhất.
…………………………
Sau khi nhà thiết kế rời khỏi, Lục Yến Lâm đến công ty.
Trợ lý Trần nhắc nhở “Ông chủ, phóng viên của tạp chí < kinh tế tài chính > đang ở phòng nghỉ, hôm nay hẹn phỏng vấn lúc một giờ mười lăm phút chiều.”
Không sai không lệch, bây giờ vừa đúng.
Lục Yến Lâm nói “Cho họ vào.”
Khi phóng viên và người quay phim bước vào văn phòng có hơi ngạc nhiên, không giống như lão tổng của họ hận không thể đem rất nhiều đồ vật vào văn phòng của mình, ngược lại văn phòng của ông chủ tập đoàn Hoa Thịnh này lại rất đơn giản.
Nhưng cũng khác với người thường.
Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn đương nhiên đều về vấn đề kinh tế tài chính, phần lớn là về Hoa Thịnh, ngẫu nhiên hỏi một ít về cách nhìn tình hình tài chính hiện giờ.
Người quay phim vẫn luôn đặt ống kính trên người Lục Yến Lâm.
Anh ta đã chụp qua rất nhiều ông chủ của các công ty, nhưng vị này chính là người có giá trị nhan sắc cao nhất, bình tĩnh tự tin, nhìn một cái liền biết không đơn giản.
Tạp chí này mà xuất bản ra, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người phát cuồng.
Người quay phim chuyển góc quay, chú ý tới trên tay Lục tổng hình như có một chiếc nhẫn, anh ta cẩn thận suy đoán một chút.
Đeo ở đó……. chắc là nhẫn đính hôn?
Người quay phim như vừa phát hiện được một bí mật khổng lồ nào đó, vị Lục tổng cấm dục này ngẫu nhiên sẽ chuyển động chiếc nhẫn một chút, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng.
Phỏng vấn kết thúc rất nhanh.
“Cảm ơn Lục tổng.”
Phóng viên đi qua duỗi tay nói lời cảm tạ, sau đó rời đi cùng người quay phim.
“Tôi phát hiện một tin khủng, hình như Lục tổng sắp kết hôn rồi, trên tay anh ta có nhẫn đính hôn đó.” Người quay phim thấp giọng nói.
“Chúng ta là tạp chí kinh tế tài chính, không phải tạp chí bát quái.” Phóng viên nói “Tin tức này sớm muộn gì cũng được Hoa Thịnh đăng lên thôi.”
“Tôi biết mà.” Người quay phim nhỏ giọng nói “Tôi chỉ là nói, trên bìa tạp chí hôm nay có thể sẽ lộ chiếc nhẫn ra, lúc ấy rất nhiều người sẽ phát hiện.”
Bọn họ đương nhiên sẽ không photoshop cho mất chiếc nhẫn.
Tạp chí tháng sau, tháng này sẽ thả thính lên Weibo trước, hơn nữa người phỏng vấn là Lục tổng đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn Hoa Thịnh, chắc chắn sẽ vô cùng hoàn hảo.
Vài ngày sau trên official weibo đăng một bức ảnh.
Bởi vì là nhá hàng trước, nên chỉ cắt ra một bức hình, nhưng các thánh soi thần thông quảng đại trên mạng dựa vào suy đoán, rất nhanh liền nhận ra đây là ai.
[ Cho nên chúng ta có thể thấy ảnh trai đẹp hả? ]
[ Tôi chỉ muốn biết cách kiếm tiền, muốn biết mỗi phút Lục tổng kiếm được trên dưới bao nhiêu thôi. ]
[ Vị Lục tổng này vô cùng phù hợp với câu nói “Người ở Mỹ, vừa xuống phi cơ đã được mời". ]
[ Tôi sắp làm bà Lục rồi ư? ]
[ Tháng sau mới ra tạp chí, lâu quá vậy, nhà xuất bản nhanh lên chút đi!!! ]
Mưa gió náo nhiệt trên mạng được mấy ngày cũng lặng xuống, mãi cho đến nửa tháng sau, tạp chí ra lò.
Internet lập tức bùng nổ.
< Tuần san kinh tế tài chính > đúng 0 giờ liền thả ảnh tạp chí chất lượng cao ra bị các truyền thông và account marketing chuyển phát. Không chỉ có đầu đề là tin tức kinh tế tài chính, ngay cả hotseach Weibo cũng bị lần phỏng vấn này chiếm đóng.
Sau số báo lần trước, rất nhiều người đã đặt hàng trước, lúc tạp chí ra lại thấy trên trang bìa là Lục Yến Lâm.
Người đàn ông một thân âu phục giày da trên trang bìa, nghiêm cẩn lãnh đạm, kiêu ngạo cấm dục, chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng có thể tưởng tượng ra người thật, giá trị nhan sắc còn cao hơn mấy ông chủ khác cả một dãy ngân hà.
Các thánh soi lập tức phát hiện ra điểm bất đồng.
Lần trước ảnh chụp trên tin tức của Lục tổng, trên tay không hề có gì hết, sao lần này lại lòi ra một chiếc nhẫn rồi, nếu không nhìn lầm thì đây là nhẫn đính hôn phải không?
Trong nháy mắt, Weibo liền nổ tung.
____ # Nhẫn cưới của Lục Yến Lâm #
?_? ?_? ?_? ?_? ?_?
Mà lúc này Lục Nghiêu còn đang uống rượu với một đám ăn chơi trác táng ở hội sở, điện thoại anh ta lập tức bị oanh tạc.
“.…….. Chú hai tôi kết hôn hồi nào, nói tào lao gì vậy?”
“.…….. Nhẫn cưới gì, tôi có thấy gì đâu.....”
Một cuộc lại một cuộc điện thoại, Lục Nghiêu không hiểu mô tê gì, một bụng tức giận.
Sau khi ngắt điện thoại anh ta trực tiếp tắt nguồn, nói “Sao chú hai lại đột nhiên kết hôn được chứ, tôi còn chưa từng nghe chú ấy có bạn gái nữa mà.”
Người bên cạnh nói “Có thể là trực tiếp liên hôn luôn.”
Lục Nghiêu “Chú hai tôi còn cần mấy chuyện này sao?”
Gần đó có người khác mang theo bạn gái là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, hay chú ý tin tức trên mạng, vừa nghe nội dung đối thoại, liền không nhịn được mở điện thoại lên.
Sau một lát, cô ta kêu lên một tiếng.
Diễn viên nhỏ bị một đám người nhìn, lấy hết can đảm mở miệng “Lục thiếu, ngài vẫn nên xem tin tức trên mạng đi.”
Lục Nghiêu lên xem tin tức.
Chờ đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn bị cư dân mạng phóng to, anh ta sợ ngây người, này này này ____ muốn kết hôn thật hả?
Khi Lâm Sơ Huỳnh nhận được điện thoại của Lục Nghiêu, cô còn đang ở Paris, chuẩn bị giám sát tiến độ của nhà thiết kế, thuận tiện thảo luận một chút về linh cảm mới.
“Gọi tôi làm gì?”
“Đệch tôi sắp bị hù chết rồi!” Lục Nghiêu vô cùng chấn kinh, nên mồm miệng lúc nói chuyện cũng không rõ ràng lắm “Chú hai tôi, chú ấy, chú ấy ......”
“Chú hai cậu làm sao?”
Lâm Sơ Huỳnh nghe anh ta nói dường như có chuyện gì rất quan trọng, cô duỗi tay lên môi suỵt một tiếng, nhà thiết kế vội vàng rời khỏi.
Tâm tình Lục Nghiêu phức tạp, vô cùng phức tạp.
“Có phải chị còn chưa xem tin tức trong nước không, trời ơi, tôi không thể nào tin nổi, chú hai tôi vậy mà muốn kết hôn!”
Anh ta nói liên tục như súng máy “Chưa về nước được bao lâu đã phải kết hôn rồi, bình thường chú hai tôi cũng có hẹn hò với người phụ nữ nào đâu, không lẽ là làm người ta mang thai rồi bị lấy đứa bé ra uy hiếp?”
“Hơn nữa giờ mới được bao lâu, phỏng chừng là mới về nước mấy ngày liền cùng người phụ nữ đó bên nhau nên bây giờ mới mang thai, thời gian vừa chuẩn, tuy tôi biết chú hai rất lợi hại! Nhưng mà …….. không biết là con yêu tinh không biết xấu hổ nào nữa!!”
Lâm Sơ Huỳnh ???
^.^ ^.^ ^.^ ^.^
Lâm Sơ Huỳnh: Tôi bị người ta xoay 360° luôn.
Bộ cô không phải phụ nữ hả?
Lúc Lâm Sơ Huỳnh nói chuyện đôi mắt sẽ rất xinh đẹp, mọi cử động đều như đang câu dẫn người khác.
Trên mặt còn viết một dòng chữ “Tôi đang câu dẫn anh đó, anh có lên hay không” đầy chói lọi.
Tầm mắt Lục Yến Lâm xẹt qua môi cô, khác với màu đỏ lần trước, màu sắc lần này mang theo chút dịu dàng, lại càng cảm thấy đặc biệt hơn.
“Không vội.” Anh chậm rãi mở miệng.
“Chú hai nhạt nhẽo quá.”
Lâm Sơ Huỳnh nghe thấy lời này cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi vì cô biết Lục Yến Lâm rất giỏi kiềm chế, huống chi còn là ở nhà cô.
Góc độ này của cô hơi giống từ trên cao nhìn xuống.
Lâm Sơ Huỳnh cười khanh khách, canh lúc đối phương thả lỏng cảnh giác, đột nhiên chạm vào cổ anh, ấn lên hầu kết nhô lên.
Cô cảm thấy chỗ này của đàn ông là gợi cảm nhất.
Một giây chạm vào kia, Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hầu kết hơi lăn lên lộn xuống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục Yến Lâm “Đừng lộn xộn.”
Mày anh hơi nhíu lại.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Yến Lâm làm Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hơi nguy hiểm, cô chớp mắt, làm như không có gì mà thu tay lại.
Đốt lửa lớn quá cũng không tốt.
“Xuống lầu đi, chú hai.”
Lâm Sơ Huỳnh cong cong mắt, đứng thẳng lên, cô duỗi tay đỡ trên vai anh, chuẩn bị đi xuống.
Một tay khác đưa lên vén tóc ra sau tai, lộ ra lỗ tai như bạch ngọc cùng bông tai nhỏ tinh xảo.
Cô vừa dẫm xuống một bậc thang eo đã trực tiếp bị ôm lấy.
Lâm Sơ Huỳnh hoảng sợ, tay vô thức nắm lấy quần áo Lục Yến Lâm, trên cầu thang rất nguy hiểm đó.
Hơi lạnh quen thuộc bao lấy cô.
Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu, đối mặt với Lục Yến Lâm.
Hô hấp hai người triền miên bên nhau.
Từ góc độ của Lâm Sơ Huỳnh, thấy đường cong ở cằm rất rõ ràng, lòng cô có chút rung động, đưa tay chạm lên.
Cằm của người đàn ông rất sạch sẽ, lại có một chút cảm giác nhẵn nhụi, làn da tinh tế đụng vào cảm giác vô cùng rõ ràng.
Tay Lục Yến Lâm nắm chặt trên eo cô.
Lâm Sơ Huỳnh muốn tránh ra lại bị giam trong ngực anh không thể nhúc nhích.
Lâm Sơ Huỳnh nghi hoặc lên tiếng “Chú hai?”
Tầm mắt Lục Yến Lâm hơi khựng lại “Không phải muốn tôi thử à?”
Tuy là hỏi lại nhưng anh căn bản không chờ Lâm Sơ Huỳnh trả lời đã trực tiếp đè ép xuống, ngậm lấy môi cô.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Sơ Huỳnh còn chưa phản ứng lại được.
Tiếng “Chú hai” thứ hai còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại rồi.
Đương nhiên Lục Yến Lâm không hề có ý buông tha cho cô, dễ như trở bàn tay mà cạy ra, chỉ vài giây đã nuốt hết âm thanh của cô.
Đây là nụ hôn đầu tiên từ sau lần trước.
Trên cầu thang yên tĩnh tới mức không có bất kỳ tiếng động nào, Lâm Sơ Huỳnh bị đoạt lấy có hơi sợ hãi, theo bản năng duỗi tay đẩy anh ra.
Tay cô đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, có chút nóng bỏng.
Hơi thở phả lên khuôn mặt của đối phương, tê dại, mang theo chút ngứa.
Thật lâu sau, Lâm Sơ Huỳnh mới được tha, cô mềm nhũn xuống, đưa tay vịn vào tay Lục Yến Lâm mới đứng vững trên cầu thang được.
Lâm Sơ Huỳnh giương mắt.
Người đàn ông dựa trên tường, quần áo hơi lộn xộn, môi đỏ lên, nhuốm màu tình dục, mặt mày ngả ngớn.
Cực kì giống một công tử phong lưu lang thang.
Lâm Sơ Huỳnh đột nhiên cười lên “Chú hai thật thú vị.”
Giống y chang lúc nãy, chẳng qua chỉ thay đổi một từ.
Đôi mắt Lục Yến Lâm híp lại, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang không xa rồi quay lại nói “Còn kém hơn em.”
Giọng anh có chút nghẹn, lại phá lệ dễ nghe.
Lâm Sơ Huỳnh nâng nâng cằm, nói “Chú hai, chú đang khen tôi hả? Vậy thì tôi phải cố mà nhận thôi.”
Lục Yến Lâm nhìn cô.
Lâm Sơ Huỳnh thấy tầm mắt anh dừng trên mặt mình, cho rằng anh đang xem gì đó, một hồi lâu mới nhận ra là anh đang nhìn cái gì.
Cô lấy ngón trỏ chạm vào cánh môi mình. Tuy chỉ một thời gian ngắn ngủn nhưng hơi có dấu vết bị sưng lên.
Thật là không dịu dàng chút nào.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Tôi nhìn không chết được.” Lục Yến Lâm nói.
“…?”
Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt liếc anh một cái, chiếm tiện nghi người khác còn không biết xấu hổ nói như vậy, cô cũng đâu có cản, có gì đặc biệt hơn người chứ.
Lần sau sẽ làm anh tắm máu mà về.
=.= =.= =.= =.= =.= =.=
Một tiếng sau mấy người trong thư phòng cũng ra tới.
Nhìn thấy hai người Lục Yến Lâm và Lâm Sơ Huỳnh tách ra ngồi ở hai đầu sô pha, đều không hẹn mà cùng nhảy ra mấy dấu chấm hỏi trên đầu.
Đây là cãi nhau à?
Nhưng lại thấy hai người ngẫu nhiên đối mắt, lại cảm thấy hình như cũng không có chuyện gì cả.
Sau khi đưa người Lục gia ra cửa, Lâm Tồn mới hỏi “Con thật sự cảm thấy không có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì chứ?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi “Lục gia nói thế nào ạ?”
“Không nói gì nhiều, ý của Lục lão gia là sẽ cho con cổ phần Hoa Thịnh làm sính lễ, sau khi kết hôn sẽ có thêm cái khác, Lục gia vậy mà hào phóng thật.”
“À.” Lâm Sơ Huỳnh không có hứng thú với mấy chuyện này.
“...”
Lâm Tồn lại nói với cô một số chi tiết trong kết hôn.
Vậy nên chuyện kết hôn của Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm liền xác định như thế.
Lục gia bên kia cho đính hôn trước, bởi vì không có quá nhiều yêu cầu, lễ đính hôn cũng không cần làm quá lớn nên chỉ ăn chung một bữa cơm mà thôi.
Do áo cưới phải thiết kế riêng, hôn lễ cũng cần chuẩn bị, phải đợi rất lâu, nên sẽ lãnh chứng trước, thời gian định ra là giữa tháng chín, đây là quy trình rất bình thường.
Lâm Sơ Huỳnh có yêu cầu rất cao đối với lễ phục của mình, đối với áo cưới càng cao hơn.
Đoàn đội thiết kế là do Lục Yến Lâm mời, đại khái là nói trên điện thoại không rõ, lại cần linh cảm thực, vài ngày sau nhà thiết kế chính đã tới Lâm gia.
“Lâm tiểu thư, có thể cho tôi xem quần áo lúc trước của cô để tham khảo không?” Nhà thiết lế hỏi “Ngài có muốn thêm ý tưởng gì không?”
Phòng để quần áo được mở ra.
Vô số lễ phục cao cấp bày bên trong, hộp quà chưa mở của các nhãn hiệu, ngập tràn, hơn nữa còn có tủ hàng hiệu xa xỉ muốn mù mắt.
Nhà thiết kế cảm thấy mắt mình hơi đau.
Đều là phụ nữ, căn bản không chịu được sự mê hoặc này.
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ “Tôi không có yêu cầu gì nhiều, nhưng để đề phòng, cô vẫn nên ghi nhớ lại thì hơn.”
Nhà thiết kế “Được.”
Sau đó Lâm Sơ Huỳnh bắt đầu nói.
“Tuy là áo cưới, nhưng tôi muốn gợi cảm một chút, không thể quá lố, dù sao cũng có người lớn ở đó.”
“Đúng rồi tôi không thích quá dài, nhưng đuôi váy có thể dài, không cần cho thêm những thứ quá tục khí, các người chắc là biết.”
“…”
“Không cần hoa hòe lòe loẹt, đơn giản nhưng phải đẹp.”
Nhà thiết kế ghi âm lại, càng nghe càng đau não.
Nhìn thấy biểu cảm của nhà thiết kế, Lâm Sơ Huỳnh dừng lại, như là có hơi ngạc nhiên “Tôi không có yêu cầu gì quá đáng chứ?”
Nhà thiết kế đơ mặt “Không có.”
Nếu từ kỹ nữ không có nghĩa xấu thì vị đại tiểu thư trước mắt cô ấy đích thực là một kỹ nữ có bộ dạng cực kì đẹp, làm người ta không thể rời mắt.
Mấy ngày sau, nhà thiết kế mang theo khuôn mặt đau khổ đến Lục gia.
Cô ấy kìm chế không được mà lên án “Lục tổng, yêu cầu của Lâm tiểu thư quá nhiều, muốn thế này, thế kia cũng muốn, còn phải đẹp…..?”
Lục Yến Lâm chờ cô ấy nói xong mới hỏi “Cô ấy nói như vậy?”
Nhà thiết kế đưa bút ghi âm qua.
Thông thường họ đều sẽ ghi âm lại yêu cầu của khách hàng, một là để mình nghe, cũng vì để sau đó khách hàng không thể lật lọng.
Bút ghi âm vừa mở, cách một lát, giọng nữ lười biếng vang lên.
Bởi vì ý tưởng nảy ra từng chút từng chút một, nên lúc Lâm Sơ Huỳnh nói cũng là nhớ gì nói đó, giữa chừng có ngắt quãng.
Sau khi nghe hơn mười phút, nhà thiết kế định ấn dừng.
Lục Yến Lâm cản lại “Không cần.”
Bút ghi âm vẫn còn phát.
Vô số yêu cầu linh tinh vụn vặt, gần mấy tiếng đồng hồ.
Lục Yến Lâm có thể tưởng tượng ra, tâm trạng lúc ấy của cô rất tốt, có lẽ là đang nghĩ tới hình ảnh bản thân lúcmặc áo cưới.
Xinh đẹp, lỗng lẫy.
Lâm Sơ Huỳnh chính là như vậy, không che giấu gì.
Nhà thiết kế nhìn Lục tổng ít khi cười nói khóe môi hình như vừa cong lên, nhìn lại chỉ thấy giống như ảo giác.
Di động đặt trên bàn vang lên, Lục Yến Lâm bắt máy liền nghe được giọng Lâm Sơ Huỳnh ____
“Chú hai, nhà thiết kế tới nhà chú rồi phải không, có phải họ nói với chú tôi rất khó chiều không, yêu cầu của tôi nhiều lắm hả?”
“Không có, không nhiều lắm.” Lục Yến Lâm nói.
“Đó đều là những yêu cầu rất bình thường mà.” Lâm Sơ Huỳnh có chút vui vẻ “Dù sao thì nếu không thích tôi sẽ không mặc đâu.”
Cô lên tiếng uy hiếp.
Lục Yến Lâm đáp “Tôi biết.”
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới hừ một tiếng.
Chờ sau khi cúp điện thoại, Lục Yến Lâm hỏi “Nhiều yêu cầu lắm à?”
Nhà thiết kế nói “Nói nhiều cũng không ....”
“Tôi thấy không nhiều lắm.” Lục Yến Lâm rũ mắt, lại nói “Áo cưới của cô ấy cứ theo cô ấy là được, làm như ý của cô ấy.”
Nhà thiết kế “...”
Tới khi cô ấy sắp mang vẻ mặt đau khổ rời đi, lại nghe thấy Lục Yến Lâm hình như nhớ tới gì đó, giọng điệu trầm thấp “Không được quá gợi cảm.”
Nhà thiết kế mếu mặt.
Cô ấy đã hiểu ra rồi, ý tưởng của chủ trước là quan trọng nhất.
…………………………
Sau khi nhà thiết kế rời khỏi, Lục Yến Lâm đến công ty.
Trợ lý Trần nhắc nhở “Ông chủ, phóng viên của tạp chí < kinh tế tài chính > đang ở phòng nghỉ, hôm nay hẹn phỏng vấn lúc một giờ mười lăm phút chiều.”
Không sai không lệch, bây giờ vừa đúng.
Lục Yến Lâm nói “Cho họ vào.”
Khi phóng viên và người quay phim bước vào văn phòng có hơi ngạc nhiên, không giống như lão tổng của họ hận không thể đem rất nhiều đồ vật vào văn phòng của mình, ngược lại văn phòng của ông chủ tập đoàn Hoa Thịnh này lại rất đơn giản.
Nhưng cũng khác với người thường.
Tạp chí kinh tế tài chính phỏng vấn đương nhiên đều về vấn đề kinh tế tài chính, phần lớn là về Hoa Thịnh, ngẫu nhiên hỏi một ít về cách nhìn tình hình tài chính hiện giờ.
Người quay phim vẫn luôn đặt ống kính trên người Lục Yến Lâm.
Anh ta đã chụp qua rất nhiều ông chủ của các công ty, nhưng vị này chính là người có giá trị nhan sắc cao nhất, bình tĩnh tự tin, nhìn một cái liền biết không đơn giản.
Tạp chí này mà xuất bản ra, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người phát cuồng.
Người quay phim chuyển góc quay, chú ý tới trên tay Lục tổng hình như có một chiếc nhẫn, anh ta cẩn thận suy đoán một chút.
Đeo ở đó……. chắc là nhẫn đính hôn?
Người quay phim như vừa phát hiện được một bí mật khổng lồ nào đó, vị Lục tổng cấm dục này ngẫu nhiên sẽ chuyển động chiếc nhẫn một chút, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng.
Phỏng vấn kết thúc rất nhanh.
“Cảm ơn Lục tổng.”
Phóng viên đi qua duỗi tay nói lời cảm tạ, sau đó rời đi cùng người quay phim.
“Tôi phát hiện một tin khủng, hình như Lục tổng sắp kết hôn rồi, trên tay anh ta có nhẫn đính hôn đó.” Người quay phim thấp giọng nói.
“Chúng ta là tạp chí kinh tế tài chính, không phải tạp chí bát quái.” Phóng viên nói “Tin tức này sớm muộn gì cũng được Hoa Thịnh đăng lên thôi.”
“Tôi biết mà.” Người quay phim nhỏ giọng nói “Tôi chỉ là nói, trên bìa tạp chí hôm nay có thể sẽ lộ chiếc nhẫn ra, lúc ấy rất nhiều người sẽ phát hiện.”
Bọn họ đương nhiên sẽ không photoshop cho mất chiếc nhẫn.
Tạp chí tháng sau, tháng này sẽ thả thính lên Weibo trước, hơn nữa người phỏng vấn là Lục tổng đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn Hoa Thịnh, chắc chắn sẽ vô cùng hoàn hảo.
Vài ngày sau trên official weibo đăng một bức ảnh.
Bởi vì là nhá hàng trước, nên chỉ cắt ra một bức hình, nhưng các thánh soi thần thông quảng đại trên mạng dựa vào suy đoán, rất nhanh liền nhận ra đây là ai.
[ Cho nên chúng ta có thể thấy ảnh trai đẹp hả? ]
[ Tôi chỉ muốn biết cách kiếm tiền, muốn biết mỗi phút Lục tổng kiếm được trên dưới bao nhiêu thôi. ]
[ Vị Lục tổng này vô cùng phù hợp với câu nói “Người ở Mỹ, vừa xuống phi cơ đã được mời". ]
[ Tôi sắp làm bà Lục rồi ư? ]
[ Tháng sau mới ra tạp chí, lâu quá vậy, nhà xuất bản nhanh lên chút đi!!! ]
Mưa gió náo nhiệt trên mạng được mấy ngày cũng lặng xuống, mãi cho đến nửa tháng sau, tạp chí ra lò.
Internet lập tức bùng nổ.
< Tuần san kinh tế tài chính > đúng 0 giờ liền thả ảnh tạp chí chất lượng cao ra bị các truyền thông và account marketing chuyển phát. Không chỉ có đầu đề là tin tức kinh tế tài chính, ngay cả hotseach Weibo cũng bị lần phỏng vấn này chiếm đóng.
Sau số báo lần trước, rất nhiều người đã đặt hàng trước, lúc tạp chí ra lại thấy trên trang bìa là Lục Yến Lâm.
Người đàn ông một thân âu phục giày da trên trang bìa, nghiêm cẩn lãnh đạm, kiêu ngạo cấm dục, chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng có thể tưởng tượng ra người thật, giá trị nhan sắc còn cao hơn mấy ông chủ khác cả một dãy ngân hà.
Các thánh soi lập tức phát hiện ra điểm bất đồng.
Lần trước ảnh chụp trên tin tức của Lục tổng, trên tay không hề có gì hết, sao lần này lại lòi ra một chiếc nhẫn rồi, nếu không nhìn lầm thì đây là nhẫn đính hôn phải không?
Trong nháy mắt, Weibo liền nổ tung.
____ # Nhẫn cưới của Lục Yến Lâm #
?_? ?_? ?_? ?_? ?_?
Mà lúc này Lục Nghiêu còn đang uống rượu với một đám ăn chơi trác táng ở hội sở, điện thoại anh ta lập tức bị oanh tạc.
“.…….. Chú hai tôi kết hôn hồi nào, nói tào lao gì vậy?”
“.…….. Nhẫn cưới gì, tôi có thấy gì đâu.....”
Một cuộc lại một cuộc điện thoại, Lục Nghiêu không hiểu mô tê gì, một bụng tức giận.
Sau khi ngắt điện thoại anh ta trực tiếp tắt nguồn, nói “Sao chú hai lại đột nhiên kết hôn được chứ, tôi còn chưa từng nghe chú ấy có bạn gái nữa mà.”
Người bên cạnh nói “Có thể là trực tiếp liên hôn luôn.”
Lục Nghiêu “Chú hai tôi còn cần mấy chuyện này sao?”
Gần đó có người khác mang theo bạn gái là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám, hay chú ý tin tức trên mạng, vừa nghe nội dung đối thoại, liền không nhịn được mở điện thoại lên.
Sau một lát, cô ta kêu lên một tiếng.
Diễn viên nhỏ bị một đám người nhìn, lấy hết can đảm mở miệng “Lục thiếu, ngài vẫn nên xem tin tức trên mạng đi.”
Lục Nghiêu lên xem tin tức.
Chờ đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn đính hôn bị cư dân mạng phóng to, anh ta sợ ngây người, này này này ____ muốn kết hôn thật hả?
Khi Lâm Sơ Huỳnh nhận được điện thoại của Lục Nghiêu, cô còn đang ở Paris, chuẩn bị giám sát tiến độ của nhà thiết kế, thuận tiện thảo luận một chút về linh cảm mới.
“Gọi tôi làm gì?”
“Đệch tôi sắp bị hù chết rồi!” Lục Nghiêu vô cùng chấn kinh, nên mồm miệng lúc nói chuyện cũng không rõ ràng lắm “Chú hai tôi, chú ấy, chú ấy ......”
“Chú hai cậu làm sao?”
Lâm Sơ Huỳnh nghe anh ta nói dường như có chuyện gì rất quan trọng, cô duỗi tay lên môi suỵt một tiếng, nhà thiết kế vội vàng rời khỏi.
Tâm tình Lục Nghiêu phức tạp, vô cùng phức tạp.
“Có phải chị còn chưa xem tin tức trong nước không, trời ơi, tôi không thể nào tin nổi, chú hai tôi vậy mà muốn kết hôn!”
Anh ta nói liên tục như súng máy “Chưa về nước được bao lâu đã phải kết hôn rồi, bình thường chú hai tôi cũng có hẹn hò với người phụ nữ nào đâu, không lẽ là làm người ta mang thai rồi bị lấy đứa bé ra uy hiếp?”
“Hơn nữa giờ mới được bao lâu, phỏng chừng là mới về nước mấy ngày liền cùng người phụ nữ đó bên nhau nên bây giờ mới mang thai, thời gian vừa chuẩn, tuy tôi biết chú hai rất lợi hại! Nhưng mà …….. không biết là con yêu tinh không biết xấu hổ nào nữa!!”
Lâm Sơ Huỳnh ???
^.^ ^.^ ^.^ ^.^
Lâm Sơ Huỳnh: Tôi bị người ta xoay 360° luôn.
Bộ cô không phải phụ nữ hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.