Chương 51: Ràng buộc hay trứng gà
Trí Bạch
22/01/2017
Mạnh Vô Địch không phải là vô địch. Ít nhất ở trong Tình Nha, có hai người khiến cho hắn mỗi lần nhìn thấy đều sinh lòng sợ hãi. Mạnh Vô Địch cũng là vô địch, bởi vì từ lúc tập võ tới nay, hắn chưa từng đánh thua ai. Đương nhiên, đây không phải là do hắn có bản lĩnh gặp mạnh càng mạnh. Mà là vì hắn chưa từng khiêu chiến người mà mình không thể đánh thắng.
Mạnh Vô Địch là Phó Trấn Phủ Sứ của Tình Nha.
Ở bến đò Phong Lâm, sở dĩ hắm dám tới bên cạnh đương gia của Hồng Tụ Chiêu, Tức Họa Mi, là vì hắn không thấy có người nào ở Hồng Tụ Chiêu uy hiếp được hắn. Những cô nương trong Hồng Tụ Chiêu cũng tốt, những hộ vệ kia cũng thế, không người nào khiến hắn kiêng kỵ. Trái lại, tấm lệnh bài trong tay Tức Họa Mi mới khiến hắn kiêng kỵ.
Cho nên hắn mới có thể khách khí nói chuyện. Dù ngữ khí mang theo sự ngạo mạn đặc thù của người trong Tình Nha thuộc đại nội thị vệ.
Nhưng hắn sai rồi.
Lão già què thoạt nhìn một trận gió cũng thổi ngã, lại khiến cho hắn lần nữa cảm thấy khí tức tử vong mà hắn từng thấy trên người Trấn Phủ Sứ đại nhân. Sở dĩ hắn có thể ngồi lên vị trí Phó Trấn Phủ Sứ của Tình Nha, không phải vì hắn tên là Mạnh Vô Địch mà vô địch. Là vì sở trưởng lớn nhất của hắn là tự mình hiểu lấy.
Trong quan trường, điểm này rất quan trọng.
Lúc ở Tình Nha, hắn sẽ không biểu hiện, dù một chút bất kính nào với Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực. Dù thân là nhân vật thứ ba của Tình Nha, nhưng ở trước mặt Hầu Văn Cực, hắn vẫn biểu hiện ra sự tôn kính tột đỉnh. Trong Tình Nha, thậm chí tất cả mọi người đều khẳng định, dù cho Trấn Phủ Sứ đại nhân ra lệnh cho Mạnh Vô Địch ăn phân mà hắn ỉa, Mạnh Vô Địch cũng sẽ ăn. Còn nhất định sẽ nói, phân của Trấn Phủ Sứ đại nhân ỉa rất thơm ngon.
Lúc ở bờ sông thả câu, hắn tận lực biểu hiện ra sự lạnh nhạt và tỉnh táo, Toàn bộ là bắt chước theo Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực.
Đã từng có người nói, trên người Mạnh Vô Địch có thể nhìn thấy một ít hình ảnh của Hầu Văn Cực. Cho dù việc bắt chước này vụng về mà thô ráp, khiến cho người ta chán ghét.
Dám ở Tình Nha đánh giá Mạnh Vô Địch như vậy, chỉ có thể là nhân vật số hai của Tình Nha. Người này dù ở trong Tình Nha không có chức vị gì. Thậm chí căn bản là một người áo vải. Nhưng Mạnh Vô Địch chưa từng lộ ra một tia không tôn kính với hắn. Ở Tình Nha, tất cả mọi người đều công nhận một việc.Có thể đắc tội Trấn Phủ Sứ đại nhân, cũng không thể đắc tội với mưu sĩ của Trấn Phủ Sứ đại nhân, Trác Bố Y. Bởi vì Trấn Phủ Sứ đại nhân có thể dễ dàng tha thứ cho việc thuộc hạ của mình bất kính với mình. Nhưng tuyệt sẽ không cho phép người của Tình Nha có một chút bất kính gì với Trác Bố Y.
Đường đường người có quyền thế thứ hai của Tình Nha, lại là áo vải, bản thân hắn cũng kêu là áo vải (Bố Y).
Bảy năm trước, lúc Hầu Văn Cực dẫn Trác Bố Y tới Tình Nha, chỉ nói một câu, từ đó về sau Mạnh Vô Địch từ nhân vật số hai của Tình Nha biến thành nhân vật số ba. HƠn nữa, qua nhiều năm như vậy, Mạnh Vô Địch chưa từng cố gắng cướp đi vị trí đó của người áo vải kia.
- Từ hôm nay trở đi, Lời của Bố Y chính là lời của ta. Bố Y hiệu lệnh liền là hiệu lệnh của ta. Lúc ta không có ở đây, Tình Nha sẽ nghe lệnh của Bố Y.
Mạnh Vô Địch chưa bao giờ thấy Trác Bố Y ra tay. Thậm chí hắn hoài nghi Trác Bố Y căn bản không phải là người tu hành. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng tới sự sợ hãi của hắn với Trác Bố Y. Bởi vì đứng sau Trác Bố Y là Hầu Văn Cực.
Mạnh Vô Địch luôn tự tin với nhãn lực và sức phán đoán của mình. Bởi vậy ở trên quan trường Đại Tùy, hắn như cá gặp nước.
Nhưng hôm nay, hắn rất muốn tát mình một cái.
Mà trên thực tế, lời của lão già què không khác gì tát lên mặt hắn.
"Ta rất khó lý giải vì sao một người ngu ngốc như ngươi lại có thể ngồi vào vị trí của phó Trấn Phủ Sứ. Lẽ nào đầu của ngươi không có óc? Một cao thủ Cửu Phẩm bảo vệ một đoàn ca múa, lẽ nào chỉ là một đoàn ca múa bình thường? Một nữ nhân có thể sai khiến một cao thủ Cửu Phẩm, lẽ nào chỉ là một nữ nhân bình thường? Dù không cần tấm lệnh bài kia, lẽ nào ngươi đắc tội nổi?"
Mấy câu đó, đã khiến cho hắn không thể không nghĩ lại hành động lần này.
Mà đang lúc hắn xấu hổ, Thiên Hộ Tình Nha, Cao Thiên Bảo rất lỗi thời hỏi:
- Đại nhân, chúng ta có bắt tất cả bọn chúng lại không?
Bùm!
Một tiếng trầm đục, thân thể của Cao Thiên Bảo như diều đứt dây bay ra ngoài. Bay trọn vẹn sáu bảy mét, mới lăn xuống đất, kích khởi một tầng bụi bặm. Mạnh Vô Địch không hề dấu hiệu tung một cước vào ngực Cao Thiên Bảo. Một cước này thoạt nhìn uy lực kinh người, nhưng hắn vẫn thu lại lực. Bằng không đã lấy mạng của Cao Thiên Bảo rồi.
Dù vậy, Cao Thiên Bảo vẫn cảm thấy mình gãy ít nhất hai cái xương sườn.
- Bảo ngươi nhìn chằm chằm vào đám tội phạm quan trọng kia, hiện tại người lại nói rằng bọn chúng biến mấtCao Thiên Bảo, ba năm trước phá vụ án mưu nghịch của Khâu thị ở Giang Đô, ngươi cũng để thủ phạm chính chạy trốn, ta tự tay chém mù môt mắt của ngươi. Có phải ba năm sau, vết thương lành lại đã không đau rồi phải không? Ta cho ngươi thời gian hai ngày, nếu ngươi không tìm thấy người phải có trên xe ngựa, thì ta liền chém nốt con mắt kia của ngươi.
Đau đớn cơ hồ không hít thở được, Cao Thiên Bảo giãy dụa đứng dậy, quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ cam đoan trong vòng hai ngày sẽ tìm thấy ba người kia. Nếu không tìm thấyThuộc hạ tự sát bồi tội.
- Hừ!
Mạnh Vô Địch phất tay áo rời đi, đâu còn phong phạm lạnh nhạt như lúc còn thả câu ở bờ sông. Giờ đây sắc mặt của hắn đã tái nhợt rất khó coi. Trong lòng xấu hổ và giận dữ khiến hắn chỉ muốn mắng to một trận.
Cao Thiên Bảo nhổ một bãi nước miếng có xen lẫn máu, ánh mắt nhìn bóng lưng của Mạnh Vô Địch lờ mờ có một tia lạnh lẽo.
- Vị đại nhân này, xin dừng bước.
Vừa lúc đó, đương gia của Hồng Tụ Chiêu, Tức Họa Mi nhẹ giọng gọi Mạnh Vô Địch lại, khẽ cười hỏi:
- Quan thuyền mà đại nhân đáp ứng giúp Hồng Tụ Chiêu chúng tôi qua sông bao giờ thì tới?
.
.
Hạng Thanh Ngưu trợn mắt nhìn người mặc phi ngư bào, mắt không hề nháy. Cứ như vậy nhìn nhau hai phút, người mặc phi ngư bào rốt cuộc không địch lại quay đầu nhìn về nơi khác. Hạng Thanh Ngưu không buông tha, vây quanh người nọ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai mắt người nọ. Người mặc phi ngư bào này lại quay đầu ra chỗ khác, Hạng Thanh Ngưu cũng chuyển thân theo.
Như thế ba lượt, người mặc phi ngư bào rốt cuộc gần như sụp đổ. Trong miệng nói thầm vài tiếng, liền quay đầu bước đi. Hạng Thanh Ngưu đắc ý nở nụ cười, hướng Thôi Lược Thương nói:
- Thấy chưa, dưới pháp nhãn của bản tôn, tên tiểu tử đó ngay nhìn cũng không dám nhìn. Ngươi biết đó là cái gì không?
Trong lòng đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng lại giả vờ trấn định, Thôi Lược Thương vô ý thức hỏi một câu:
- Là cái gì?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Đây là uy áp trong truyền thuyết. Chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới có uy áp đó. Dưới ánh mắt uy áp của ta, bất luận kể nào cũng chỉ có thể rút lui.
- Ừ.
Thôi Lược Thương không yên lòng ừ một tiếng, nhìn xung quanh là phi ngư bào, nhỏ giọng nói:
- Vậy đạo trưởng tranh thủ thời gian thi triển toàn bộ uy áp ra đi, khiến những người này bị dọa chạy mất.
Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng uy áp là cà rốt bán ngoài chợ à? Một lượng bạc có thể mua đầy xe à? Uy ápuy ápchính là phải hao phí rất nhiều công lực, ngươi có hiểu không? Nhìn ngươi là biết không hiểu rồi. Đối với một người mới tu hành như ngươi, cho dù ta mở lòng chỉ giáo, nhưng muốn giải thích cặn kẽ với ngươi cũng rất khó.
Thôi Lược Thương thất vọng nhìn Hạng Thanh Ngưu, sau đó quăng ánh mắt cầu cứu về phía Hồng Tụ Chiêu bên kia.
Vừa lúc đó, hắn thấy nam tử trung niên phẩy tay áo bỏ đi. Vị Thiên Hộ mặc phi ngư bào bị một cước đá bay lên kia vẫy vẫy tay, đám phi ngư bào bao vây bọn họ lập tức quay đầu bước đi. Đến nhanh, rời đi cũng nhanh. Hắn chợt mừng rỡ, xoay người nhìn Hạng Thanh Ngưu, thấp giọng nói:
- Vẫn là vị đương gia của Hồng Tụ Chiêu kia có bản lĩnh. Quan sai đứng đầu đã rời đi rồi!
Hắn còn chưa nói hết, đã thấy Hạng Thanh Ngưu làm động tác trung bình tấn, sau đó từ từ đẩy hai tay về phía trước, thở ra một hơi:
- Nhìn thấy chưa? Đó là uy áp. Một khi ta thi triển ra, đám người kia tự nhiên tè ra quần. Chỉ có hạng người không kiến thức như ngươi, mới có thể nói là nhờ bản lĩnh của nàng kia.
Sắc mặt của hắn có chút đỏ, ngữ khí giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang vận kình phóng uy áp à?
Thôi Lược Thương vừa muốn trả lời, chợt nghe thấy một tiếng đánh rắm trầm đục.
Phốc
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, cười ngượng ngùng quay đầu đi.
Thôi Lược Thương hít một hơi, sau đó sắc mặt trở nên kỳ quái, hắn chạy sang một bên, thấp giọng mắng:
- Con mẹ nó uy áp..quả nhiên thối không giống bình thường!
Cùng lúc đó, ở một nơi cách bến đò Phong Lâm chừng mười dặm.
Thuyền đánh cá chậm rãi đi qua đây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cá lớn nhảy lên mặt nước. Thủy thế ở chỗ này tương đối yên tĩnh, nhưng hai bờ sông đều là cỏ lau, không thích hợp cho việc dừng thuyền. Cho nên lúc đầu xây bến đò Phong Lâu, mới chọn vùng hạ du cách đây mười dặm.
Một người đánh cá bỗng nhìn thấy mấy bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện với tốc độ cực nhanh, lập tức sợ tới mức biến sắc. Nhìn bóng đen kia rất lớn, không giống như người bình thường. Người đánh cá lập tức nhớ tới cá Thiết Đầu hung hãn trong truyền thuyết. Liền sợ tới mức cơ hồ xụi lơ.
- Nhanh, bà nương, nhanh vứt đầu heo xuống sông! Hà Bá đang đi lại dưới thuyền chúng ta, đừng trì hoãn!
(Bà nương: Cách xưng hô của phụ nữ đã có chồng)
Bà nương này cũng sợ tới mức run rẩy. Liền tranh thủ ném đầu heo, dê con và gà rừng đã chuẩn bị từ trước xuống sông. Chỉ thấy dê con vừa ném xuống nước, bọt nước liền nổi lên, trong nháy mắt con dê con đã không thấy tung tích. Người đánh cá rốt cuộc không kiên trì nổi, hai người cơ hồ ngồi xụi lơ trên thuyền, không dám nhìn nữa. Cũng không biết qua bao lâu, hai người tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống thuyền, hai tay hợp thành chữ thập, liên tục khấn vái.
Chỉ thấy bóng đen dưới nước hình như nuốt chửng dê con xong, còn bơi vây quanh thuyền đánh cá một vòng. Người đánh cá mới nhìn trộm một cái, thân thể chợt cứng đờ, ai nha một tiếng, đúng là sợ tới mức ngất đi.
May mà bóng đen kia nuốt xong con dê không tiếp tục dừng lại. Bơi quanh thuyền đánh cá một vòng, liền chậm rãi bơi về hướng bờ sông bên kia. Không bao lâu liền biến mất không thấy.
Bà nương vịn chồng của mình, nhưng căn bản vịn không nổi, vì chân của bà ta cũng đã nhũn ra. Một bên khóc một bên véo cho chồng mình tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, người đánh cá thấy vợ mình vẫn con sống, liền thở phào một tiếng. Sau đó hai người ôm nhau khóc rống.
Thê tử vừa khóc vừa nhìn về phía xa xa. Lại phát hiện bóng đen kia bơi về phía đám cỏ lau, càng bơi càng xa.
Trên quan thuyền, trong lòng Thôi Lược Thương vẫn còn sợ hãi, nhìn xe ngựa vứt trên bờ, bỗng nghĩ tới điều gì đó, hạ giọng nói:
- Rượu thịt trong xe đã lấy hết chưa? Nếu để cho nữ tử mặc quần đỏ và xa phu hung ác kia biết chúng ta không cầm theo rượu thịt, chỉ sợ chúng ta sẽ thảm.
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta sợ gì hai người kia? Phu xa tự nhiên không cần phải nói, ta dùng một ngón tay cũng có thể quật ngã hai mươi người như hắn. Còn nàng kiaHảo nam không đấu với nữ, ta rất hiểu đạo lý này! Đương nhiênvì không ảnh hưởng tới sự đoàn kết của năm người chúng ta, rượu thịt ta đều đã chuyển hết lên đây.
Trong lòng Thôi Lược Thương tự nhủ, ngươi cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy? Miệng thì chém gió, nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ tử mặc quần đỏ kia, không phải sợ tới mức cái rắm cũng không dám phóng sao?
Hắn ngồi dựa vào mép thuyền, nhìn cuộn sóng trước mắt, nhịn không được thở dài.
- Sao vậy?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Thôi Lược Thương trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Dù ta không biết Phương Giải, cũng không biết hắn và hai người kia có quan hệ gì. Nhưng nghĩ tới ba người bọn họ đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng thối. Cảm tình như vậy thật khiến cho ta thật hâm mộ. Nếu ta có bằng hữu như vậycho dù chết cũng không đáng tiếc.
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, nói:
- Cũng chỉ có hạng người mới sơ nhập giang hồ ngu ngốc như ngươi mới nói ra lời đó. Quan hệ giữa người với người đâu chỉ đơn giản như vậy. Có thể kết luận bằng hai chữ ích lợi. Mà muốn nói phức tạp, thì không có gì hơn là cảm tình ràng buộc mà thôi.
- Ràng buộc?
Thôi Lược Thương ngơ ngẩn, trong lòng tự nhủ, hạng người thô tục như Hạng Thanh Ngưu nói ra mấy lời này, nghe thật hơi lạ tai. Sau một lúc, hắn bỗng nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, ngữ khí chăm chú và không xác định hỏi:
- Đạo trưởngngươi vừa nói là ràng buộc..hay là trứng gà?
(Ràng buộc đồng âm với từ trứng gà (jiban và jidan)) Đăng bởi: admin
Mạnh Vô Địch là Phó Trấn Phủ Sứ của Tình Nha.
Ở bến đò Phong Lâm, sở dĩ hắm dám tới bên cạnh đương gia của Hồng Tụ Chiêu, Tức Họa Mi, là vì hắn không thấy có người nào ở Hồng Tụ Chiêu uy hiếp được hắn. Những cô nương trong Hồng Tụ Chiêu cũng tốt, những hộ vệ kia cũng thế, không người nào khiến hắn kiêng kỵ. Trái lại, tấm lệnh bài trong tay Tức Họa Mi mới khiến hắn kiêng kỵ.
Cho nên hắn mới có thể khách khí nói chuyện. Dù ngữ khí mang theo sự ngạo mạn đặc thù của người trong Tình Nha thuộc đại nội thị vệ.
Nhưng hắn sai rồi.
Lão già què thoạt nhìn một trận gió cũng thổi ngã, lại khiến cho hắn lần nữa cảm thấy khí tức tử vong mà hắn từng thấy trên người Trấn Phủ Sứ đại nhân. Sở dĩ hắn có thể ngồi lên vị trí Phó Trấn Phủ Sứ của Tình Nha, không phải vì hắn tên là Mạnh Vô Địch mà vô địch. Là vì sở trưởng lớn nhất của hắn là tự mình hiểu lấy.
Trong quan trường, điểm này rất quan trọng.
Lúc ở Tình Nha, hắn sẽ không biểu hiện, dù một chút bất kính nào với Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực. Dù thân là nhân vật thứ ba của Tình Nha, nhưng ở trước mặt Hầu Văn Cực, hắn vẫn biểu hiện ra sự tôn kính tột đỉnh. Trong Tình Nha, thậm chí tất cả mọi người đều khẳng định, dù cho Trấn Phủ Sứ đại nhân ra lệnh cho Mạnh Vô Địch ăn phân mà hắn ỉa, Mạnh Vô Địch cũng sẽ ăn. Còn nhất định sẽ nói, phân của Trấn Phủ Sứ đại nhân ỉa rất thơm ngon.
Lúc ở bờ sông thả câu, hắn tận lực biểu hiện ra sự lạnh nhạt và tỉnh táo, Toàn bộ là bắt chước theo Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực.
Đã từng có người nói, trên người Mạnh Vô Địch có thể nhìn thấy một ít hình ảnh của Hầu Văn Cực. Cho dù việc bắt chước này vụng về mà thô ráp, khiến cho người ta chán ghét.
Dám ở Tình Nha đánh giá Mạnh Vô Địch như vậy, chỉ có thể là nhân vật số hai của Tình Nha. Người này dù ở trong Tình Nha không có chức vị gì. Thậm chí căn bản là một người áo vải. Nhưng Mạnh Vô Địch chưa từng lộ ra một tia không tôn kính với hắn. Ở Tình Nha, tất cả mọi người đều công nhận một việc.Có thể đắc tội Trấn Phủ Sứ đại nhân, cũng không thể đắc tội với mưu sĩ của Trấn Phủ Sứ đại nhân, Trác Bố Y. Bởi vì Trấn Phủ Sứ đại nhân có thể dễ dàng tha thứ cho việc thuộc hạ của mình bất kính với mình. Nhưng tuyệt sẽ không cho phép người của Tình Nha có một chút bất kính gì với Trác Bố Y.
Đường đường người có quyền thế thứ hai của Tình Nha, lại là áo vải, bản thân hắn cũng kêu là áo vải (Bố Y).
Bảy năm trước, lúc Hầu Văn Cực dẫn Trác Bố Y tới Tình Nha, chỉ nói một câu, từ đó về sau Mạnh Vô Địch từ nhân vật số hai của Tình Nha biến thành nhân vật số ba. HƠn nữa, qua nhiều năm như vậy, Mạnh Vô Địch chưa từng cố gắng cướp đi vị trí đó của người áo vải kia.
- Từ hôm nay trở đi, Lời của Bố Y chính là lời của ta. Bố Y hiệu lệnh liền là hiệu lệnh của ta. Lúc ta không có ở đây, Tình Nha sẽ nghe lệnh của Bố Y.
Mạnh Vô Địch chưa bao giờ thấy Trác Bố Y ra tay. Thậm chí hắn hoài nghi Trác Bố Y căn bản không phải là người tu hành. Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng tới sự sợ hãi của hắn với Trác Bố Y. Bởi vì đứng sau Trác Bố Y là Hầu Văn Cực.
Mạnh Vô Địch luôn tự tin với nhãn lực và sức phán đoán của mình. Bởi vậy ở trên quan trường Đại Tùy, hắn như cá gặp nước.
Nhưng hôm nay, hắn rất muốn tát mình một cái.
Mà trên thực tế, lời của lão già què không khác gì tát lên mặt hắn.
"Ta rất khó lý giải vì sao một người ngu ngốc như ngươi lại có thể ngồi vào vị trí của phó Trấn Phủ Sứ. Lẽ nào đầu của ngươi không có óc? Một cao thủ Cửu Phẩm bảo vệ một đoàn ca múa, lẽ nào chỉ là một đoàn ca múa bình thường? Một nữ nhân có thể sai khiến một cao thủ Cửu Phẩm, lẽ nào chỉ là một nữ nhân bình thường? Dù không cần tấm lệnh bài kia, lẽ nào ngươi đắc tội nổi?"
Mấy câu đó, đã khiến cho hắn không thể không nghĩ lại hành động lần này.
Mà đang lúc hắn xấu hổ, Thiên Hộ Tình Nha, Cao Thiên Bảo rất lỗi thời hỏi:
- Đại nhân, chúng ta có bắt tất cả bọn chúng lại không?
Bùm!
Một tiếng trầm đục, thân thể của Cao Thiên Bảo như diều đứt dây bay ra ngoài. Bay trọn vẹn sáu bảy mét, mới lăn xuống đất, kích khởi một tầng bụi bặm. Mạnh Vô Địch không hề dấu hiệu tung một cước vào ngực Cao Thiên Bảo. Một cước này thoạt nhìn uy lực kinh người, nhưng hắn vẫn thu lại lực. Bằng không đã lấy mạng của Cao Thiên Bảo rồi.
Dù vậy, Cao Thiên Bảo vẫn cảm thấy mình gãy ít nhất hai cái xương sườn.
- Bảo ngươi nhìn chằm chằm vào đám tội phạm quan trọng kia, hiện tại người lại nói rằng bọn chúng biến mấtCao Thiên Bảo, ba năm trước phá vụ án mưu nghịch của Khâu thị ở Giang Đô, ngươi cũng để thủ phạm chính chạy trốn, ta tự tay chém mù môt mắt của ngươi. Có phải ba năm sau, vết thương lành lại đã không đau rồi phải không? Ta cho ngươi thời gian hai ngày, nếu ngươi không tìm thấy người phải có trên xe ngựa, thì ta liền chém nốt con mắt kia của ngươi.
Đau đớn cơ hồ không hít thở được, Cao Thiên Bảo giãy dụa đứng dậy, quỳ xuống, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ cam đoan trong vòng hai ngày sẽ tìm thấy ba người kia. Nếu không tìm thấyThuộc hạ tự sát bồi tội.
- Hừ!
Mạnh Vô Địch phất tay áo rời đi, đâu còn phong phạm lạnh nhạt như lúc còn thả câu ở bờ sông. Giờ đây sắc mặt của hắn đã tái nhợt rất khó coi. Trong lòng xấu hổ và giận dữ khiến hắn chỉ muốn mắng to một trận.
Cao Thiên Bảo nhổ một bãi nước miếng có xen lẫn máu, ánh mắt nhìn bóng lưng của Mạnh Vô Địch lờ mờ có một tia lạnh lẽo.
- Vị đại nhân này, xin dừng bước.
Vừa lúc đó, đương gia của Hồng Tụ Chiêu, Tức Họa Mi nhẹ giọng gọi Mạnh Vô Địch lại, khẽ cười hỏi:
- Quan thuyền mà đại nhân đáp ứng giúp Hồng Tụ Chiêu chúng tôi qua sông bao giờ thì tới?
.
.
Hạng Thanh Ngưu trợn mắt nhìn người mặc phi ngư bào, mắt không hề nháy. Cứ như vậy nhìn nhau hai phút, người mặc phi ngư bào rốt cuộc không địch lại quay đầu nhìn về nơi khác. Hạng Thanh Ngưu không buông tha, vây quanh người nọ tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai mắt người nọ. Người mặc phi ngư bào này lại quay đầu ra chỗ khác, Hạng Thanh Ngưu cũng chuyển thân theo.
Như thế ba lượt, người mặc phi ngư bào rốt cuộc gần như sụp đổ. Trong miệng nói thầm vài tiếng, liền quay đầu bước đi. Hạng Thanh Ngưu đắc ý nở nụ cười, hướng Thôi Lược Thương nói:
- Thấy chưa, dưới pháp nhãn của bản tôn, tên tiểu tử đó ngay nhìn cũng không dám nhìn. Ngươi biết đó là cái gì không?
Trong lòng đã sợ hãi tới cực điểm, nhưng lại giả vờ trấn định, Thôi Lược Thương vô ý thức hỏi một câu:
- Là cái gì?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Đây là uy áp trong truyền thuyết. Chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới có uy áp đó. Dưới ánh mắt uy áp của ta, bất luận kể nào cũng chỉ có thể rút lui.
- Ừ.
Thôi Lược Thương không yên lòng ừ một tiếng, nhìn xung quanh là phi ngư bào, nhỏ giọng nói:
- Vậy đạo trưởng tranh thủ thời gian thi triển toàn bộ uy áp ra đi, khiến những người này bị dọa chạy mất.
Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng uy áp là cà rốt bán ngoài chợ à? Một lượng bạc có thể mua đầy xe à? Uy ápuy ápchính là phải hao phí rất nhiều công lực, ngươi có hiểu không? Nhìn ngươi là biết không hiểu rồi. Đối với một người mới tu hành như ngươi, cho dù ta mở lòng chỉ giáo, nhưng muốn giải thích cặn kẽ với ngươi cũng rất khó.
Thôi Lược Thương thất vọng nhìn Hạng Thanh Ngưu, sau đó quăng ánh mắt cầu cứu về phía Hồng Tụ Chiêu bên kia.
Vừa lúc đó, hắn thấy nam tử trung niên phẩy tay áo bỏ đi. Vị Thiên Hộ mặc phi ngư bào bị một cước đá bay lên kia vẫy vẫy tay, đám phi ngư bào bao vây bọn họ lập tức quay đầu bước đi. Đến nhanh, rời đi cũng nhanh. Hắn chợt mừng rỡ, xoay người nhìn Hạng Thanh Ngưu, thấp giọng nói:
- Vẫn là vị đương gia của Hồng Tụ Chiêu kia có bản lĩnh. Quan sai đứng đầu đã rời đi rồi!
Hắn còn chưa nói hết, đã thấy Hạng Thanh Ngưu làm động tác trung bình tấn, sau đó từ từ đẩy hai tay về phía trước, thở ra một hơi:
- Nhìn thấy chưa? Đó là uy áp. Một khi ta thi triển ra, đám người kia tự nhiên tè ra quần. Chỉ có hạng người không kiến thức như ngươi, mới có thể nói là nhờ bản lĩnh của nàng kia.
Sắc mặt của hắn có chút đỏ, ngữ khí giận dữ nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang vận kình phóng uy áp à?
Thôi Lược Thương vừa muốn trả lời, chợt nghe thấy một tiếng đánh rắm trầm đục.
Phốc
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, cười ngượng ngùng quay đầu đi.
Thôi Lược Thương hít một hơi, sau đó sắc mặt trở nên kỳ quái, hắn chạy sang một bên, thấp giọng mắng:
- Con mẹ nó uy áp..quả nhiên thối không giống bình thường!
Cùng lúc đó, ở một nơi cách bến đò Phong Lâm chừng mười dặm.
Thuyền đánh cá chậm rãi đi qua đây, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cá lớn nhảy lên mặt nước. Thủy thế ở chỗ này tương đối yên tĩnh, nhưng hai bờ sông đều là cỏ lau, không thích hợp cho việc dừng thuyền. Cho nên lúc đầu xây bến đò Phong Lâu, mới chọn vùng hạ du cách đây mười dặm.
Một người đánh cá bỗng nhìn thấy mấy bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện với tốc độ cực nhanh, lập tức sợ tới mức biến sắc. Nhìn bóng đen kia rất lớn, không giống như người bình thường. Người đánh cá lập tức nhớ tới cá Thiết Đầu hung hãn trong truyền thuyết. Liền sợ tới mức cơ hồ xụi lơ.
- Nhanh, bà nương, nhanh vứt đầu heo xuống sông! Hà Bá đang đi lại dưới thuyền chúng ta, đừng trì hoãn!
(Bà nương: Cách xưng hô của phụ nữ đã có chồng)
Bà nương này cũng sợ tới mức run rẩy. Liền tranh thủ ném đầu heo, dê con và gà rừng đã chuẩn bị từ trước xuống sông. Chỉ thấy dê con vừa ném xuống nước, bọt nước liền nổi lên, trong nháy mắt con dê con đã không thấy tung tích. Người đánh cá rốt cuộc không kiên trì nổi, hai người cơ hồ ngồi xụi lơ trên thuyền, không dám nhìn nữa. Cũng không biết qua bao lâu, hai người tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống thuyền, hai tay hợp thành chữ thập, liên tục khấn vái.
Chỉ thấy bóng đen dưới nước hình như nuốt chửng dê con xong, còn bơi vây quanh thuyền đánh cá một vòng. Người đánh cá mới nhìn trộm một cái, thân thể chợt cứng đờ, ai nha một tiếng, đúng là sợ tới mức ngất đi.
May mà bóng đen kia nuốt xong con dê không tiếp tục dừng lại. Bơi quanh thuyền đánh cá một vòng, liền chậm rãi bơi về hướng bờ sông bên kia. Không bao lâu liền biến mất không thấy.
Bà nương vịn chồng của mình, nhưng căn bản vịn không nổi, vì chân của bà ta cũng đã nhũn ra. Một bên khóc một bên véo cho chồng mình tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, người đánh cá thấy vợ mình vẫn con sống, liền thở phào một tiếng. Sau đó hai người ôm nhau khóc rống.
Thê tử vừa khóc vừa nhìn về phía xa xa. Lại phát hiện bóng đen kia bơi về phía đám cỏ lau, càng bơi càng xa.
Trên quan thuyền, trong lòng Thôi Lược Thương vẫn còn sợ hãi, nhìn xe ngựa vứt trên bờ, bỗng nghĩ tới điều gì đó, hạ giọng nói:
- Rượu thịt trong xe đã lấy hết chưa? Nếu để cho nữ tử mặc quần đỏ và xa phu hung ác kia biết chúng ta không cầm theo rượu thịt, chỉ sợ chúng ta sẽ thảm.
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta sợ gì hai người kia? Phu xa tự nhiên không cần phải nói, ta dùng một ngón tay cũng có thể quật ngã hai mươi người như hắn. Còn nàng kiaHảo nam không đấu với nữ, ta rất hiểu đạo lý này! Đương nhiênvì không ảnh hưởng tới sự đoàn kết của năm người chúng ta, rượu thịt ta đều đã chuyển hết lên đây.
Trong lòng Thôi Lược Thương tự nhủ, ngươi cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy? Miệng thì chém gió, nhưng mỗi lần nhìn thấy nữ tử mặc quần đỏ kia, không phải sợ tới mức cái rắm cũng không dám phóng sao?
Hắn ngồi dựa vào mép thuyền, nhìn cuộn sóng trước mắt, nhịn không được thở dài.
- Sao vậy?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Thôi Lược Thương trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Dù ta không biết Phương Giải, cũng không biết hắn và hai người kia có quan hệ gì. Nhưng nghĩ tới ba người bọn họ đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng thối. Cảm tình như vậy thật khiến cho ta thật hâm mộ. Nếu ta có bằng hữu như vậycho dù chết cũng không đáng tiếc.
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, nói:
- Cũng chỉ có hạng người mới sơ nhập giang hồ ngu ngốc như ngươi mới nói ra lời đó. Quan hệ giữa người với người đâu chỉ đơn giản như vậy. Có thể kết luận bằng hai chữ ích lợi. Mà muốn nói phức tạp, thì không có gì hơn là cảm tình ràng buộc mà thôi.
- Ràng buộc?
Thôi Lược Thương ngơ ngẩn, trong lòng tự nhủ, hạng người thô tục như Hạng Thanh Ngưu nói ra mấy lời này, nghe thật hơi lạ tai. Sau một lúc, hắn bỗng nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, ngữ khí chăm chú và không xác định hỏi:
- Đạo trưởngngươi vừa nói là ràng buộc..hay là trứng gà?
(Ràng buộc đồng âm với từ trứng gà (jiban và jidan)) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.