Chương 8: Giấc Mơ Kì Lạ
Tiểu Phấn Thỏ Nghiện Online
03/02/2019
Người thay Trần Mạn Dao lên tiếng không phải Lâm Phá Thần thì là ai.
Lâm Phá Thần không có ý định theo dõi cô, ai biết vừa ra đã gặp phải chuyện bất bình, mặc dù hắn tin là cô có khả năng giải quyết nhưng lâu lâu mới có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn còn muốn làm dịu mối quan hệ với cô nữa đây này.
Hơn nữa hắn không muốn để cô bẩn tay, tên ti tiện này không xứng để cô phải động thủ.
Trái ngược với Lâm Phá Thần hả hê, Cao tổng run như cầy sấy, Cao tổng chưa bao giờ gặp Lâm Phá Thần không biết mặt Lâm Phá Thần như thế nào, nhưng ông ta đã gặp qua trợ lí của Lâm Phá Thần nên người đang chấn vấn ông ta hẳn là Lâm Phá Thần không sai được.
Trên thế giới này, có ai dám mạo danh Lâm Phá Thần sao?
Cao tổng cúi đầu chào:
- Lâm... Lâm tổng, buổi tối tốt.
Lâm Phá Thần lạnh lùng hỏi thêm lần nữa:
- Không nghe thấy tôi hỏi sao? Từ lúc nào tôi phải nể mặt Cao gia?
Một câu hỏi lặp lại tới hai lần chứng tỏ ác ma rất để tâm tới vấn đề này, Cao tổng mồ hôi chảy ra như tắm, trong lòng thầm chửi bản thân thích trang bức này, cho mày trang bức này, trang bức trước đại ác ma có khác nào đi tìm đường chết đâu.
Cao tổng cố gắng chịu đựng áp lực từ đại ác ma đáp:
- Lâm tổng, là tôi nói sai, Cao gia nào có tư cách để ngài để vào mắt, tôi tự chịu phạt, mong Lâm tổng bớt giận.
- Bép, bép, bép...
Cao tổng bất chấp hình tượng nói xong liền tự vả mặt mình, từng tiếng từng tiếng vang dội vang lên khiến không ít người chú ý, khi biết người đang chịu trận là Cao tổng nổi danh ai ai cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, người đàn ông kia là ai mà có thể để Cao tổng cúi đầu xưng thần?
Không, ngay cả làm thần cũng không có tư cách, cùng lắm là dân đen thôi.
Trong mắt người khác Cao tổng như vậy là đã chịu đủ nhục nhã, nhưng bọn họ không biết Cao tổng vẫn may mắn chán, nếu không phải Lâm Phá Thần sợ hù đến Trần Mạn Dao giờ này Cao gia đã biến mất rồi chứ đâu chỉ đơn giản là tự vả mặt.
Lâm Phá Thần thấy Trần Mạn Dao không có hứng thú xem một màn tự vả phun ra một tiếng:
- Cút.
Cao tổng như được ân xá gật đầu lia lịa:
- Dạ dạ, tôi cút, tôi cút ngay.
Cao tổng bỏ mặc luôn tiểu tình nhân ba chân bốn cẳng cút, những người khác cũng biết điều không dám soi mói nữa tản đi, bao gồm cả nam trợ lí, trên đường cuối cùng chỉ còn hai người một nam một nữ, nam nhìn nữ với ánh mắt chờ mong, nữ lại hờ hững vô tình không thấy.
Sợ cô không hiểu thành ý, Lâm Phá Thần lần đầu tiên trong đời cúi đầu:
- Xin lỗi, là tôi không hiểu cảm giác của cô.
Nếu có người khác chứng kiến cảnh này nhất định sẽ thốt lên Lâm tổng bị người khác nhập rồi, Lâm tổng cao cao tại thượng, đệ nhất thương giới, danh hào đại ác ma chỉ nghe thôi người khác đã sợ vỡ mật lại đang cúi đầu?
Một cái cúi đầu đập thẳng vào mắt, Trần Mạn Dao vốn muốn nói “không cần, tôi không nhận nổi” rồi quay người đi ngay nhưng cô nghĩ lại, với thân phận đệ nhất thương giới hắn không cần phải đi quá xa đến như thế, hắn... đã đặt cô lên trên lòng tự tôn của hắn.
Đổi lại là cô, cô không bao giờ cúi đầu nhận sai trước người cô không quan tâm.
Trái tim Trần Mạn Dao mềm nhũn, cô đổi thành:
- Được rồi, kì thực mọi chuyện không đến nỗi quá tồi tệ, coi như chúng ta hòa nhau đi.
Lâm Phá Thần đột nhiên hiểu được cảm giác của Cao Tạ Phóng, cái cảm giác như được ân xá này rất không tệ nha, đây là một loại cảm giác như đang ở địa ngục nháy mắt sau đã được chuyển đến thiên đường a.
Lâm Phá Thần biết cô không có xe, hắn thấp thỏm hỏi:
- Tôi đưa cô về, với tư cách một người bạn, được không?
Trần Mạn Dao cự tuyệt ngay:
- Không cần đâu, tôi chỉ là một diễn viên mới vào nghề, đi cùng anh sự nghiệp của tôi sẽ đi tong hết.
Có lẽ Lâm Phá Thần chỉ cho đây là một cái cớ để cô từ chối, hắn buồn bã nặn ra một nụ cười dễ nhìn nhất nói:
- Vậy cho tôi số điện thoại liên lạc của cô nhé?
Đệ nhất thương giới lại ngoan ngoãn xin phép cô tới hai lần, phiền muộn tích tụ trong cô đã bị thổi bay sạch sẽ, cô cười khúc khích:
- Nếu không phải tên mập kia gọi anh là Lâm tổng chắc cả đời này tôi đều không tin anh là Lâm Phá Thần. Lâm tổng đã muốn, tôi có cách cự tuyệt sao? Số của tôi là xxxxxxx246. Thôi, trời không còn sớm nữa, tôi về đây, có duyên sẽ gặp lại.
Biết không giữ được cô lâu thêm nữa, Lâm Phá Thần luyến tiếc nói:
- Ừ, chúc cô ngủ ngon.
- Anh cũng ngủ ngon.
Cô đi rồi, hắn lại trở về trạng thái hầm băng vạn năm không tan, hắn lấy điện thoại ra gọi cho nam trợ lí nói một câu rất đơn giản:
- Để cổ phiếu Cao gia tụt dốc, qua một thời gian cho bọn hắn phá sản.
Nam trợ lí nhận được nhiệm vụ hơi ngẩn người, bình thường đại boss đâu thích trò mèo vờn chuột đâu, một câu không hợp là để người ta phá sản ngay, hôm nay đại boss quá quái lạ, quá khó đoán ý, cuộc sống trợ lí của mình càng ngày càng khó khăn rồi, hic.
Nam trợ lí thầm ước nguyện “Ông trời ơi, ông mau gửi một người nào đó giúp con chia sẻ gánh nặng này đi, nếu không con sẽ chết thật đấy”.
Nam trợ lí không nghĩ tới, chẳng bao lâu sau ước nguyện của anh lại trở thành hiện thực.
..........................
Phiền muộn, khó chịu, rồi tới vui vẻ, hết thứ này đến thứ khác ập đến, một tối không phải làm việc nhưng Trần Mạn Dao vẫn mệt mỏi không chịu nổi, về đến phòng cô tắm rửa qua loa một chút liền muốn lên giường đi ngủ.
- Ding...
Vừa lên giường, ánh sáng màn hình điện thoại lóe lên, cô lười biếng mở ra thì thấy một tin nhắn [Ngủ ngon] từ số lạ, không cần đoán cũng biết đây là số của Lâm Phá Thần, cô lập tức nhắn lại [Ngủ ngon] rồi lưu cái số này thành Đại Phiền Toái.
Nhìn nhìn ba từ Đại Phiền Toái mấy lần cô mới tỏ vẻ “cái biệt danh không tệ” rồi ngủ mất tiêu.
Trong mơ, cô mơ thấy một cô bé và một chàng trai đi cùng nhau, chàng trai lớn hơn cô bé tới mấy tuổi nhưng hình như hai người học chung một trường, hai người cười nói rất vui vẻ, nếu không phải cô bé kia hơi nhỏ nhắn thì hai người rất giống một đôi.
Thời gian trong mơ rất mơ hồ, không biết hai người có cơ hội ở bên nhau bao lâu thì sự cố xảy ra, bóng đen bao phủ, giấc mộng chấm dứt.
Trần Mạn Dao giật nảy mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người, cô không nhớ rõ giấc mộng, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu như bản thân đã đánh mất một thứ gì đó cực kì quan trọng, cảm giác đó cứ quấn lấy cô mãi không buông.
Nghĩ hoài không ra, cô đành phải nhắm mắt ngủ tiếp.
…......................
Ba ngày sau, Trần Mạn Dao nhận được một cú điện thoại từ Vũ Thiến Thiến:
- Tiểu Mạn, loại nước hoa của bạn em bao giờ tung ra thị trường thế?
Trần Mạn Dao biết kết quả quảng bá rất tốt trả lời:
- Bạn em nói nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, chị Thiến Thiến muốn đặt hàng trước hả.
Vũ Thiến Thiến không che giấu mục đích nói luôn:
- Đúng rồi, không những chị mà mười mấy người bạn của chị xài thử nước hoa đều rất thích, sau đó bọn họ hỏi thì chị nói đây là mẫu dùng thử mà bọn họ không tin cứ nói chị giấu hàng, mỗi ngày đều bị tra khảo tới tấp, chị sắp bị làm phiền tới điên rồi đây nè.
Hiệu quả này không thể không nói khiến Trần Mạn Dao rất vui vẻ, lúc biết hắn là Lâm Phá Thần cô chẳng những không có ý tứ nhờ hắn giúp đỡ mà còn muốn tự mình đi lên, đợi cô có nhiều tiền cô sẽ bao nuôi hắn cả đời, ách, lại nghĩ bậy, là để hắn không thể dùng tiền áp chế cô nữa.
Mặc dù hắn chưa bao giờ làm thế, nhưng cô vẫn phải dự trù đường lui, hoặc... đường tiến bao nuôi hắn.
Ngoài mặt Trần Mạn Dao tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Bên em còn mấy chục lọ nước hoa nè, chị Thiến Thiến dùng chữa cháy đỡ đi, nếu thiếu em sẽ gọi bạn em sớm cung cấp trước một lô hàng.
Vũ Thiến Thiến không ngờ cô vẫn tàng trữ nhiều nước hoa như thế liền kích động:
- Được vậy thì tốt quá, nhưng chị sẽ không lấy không nữa, em có biết giá thành của một lọ nước hoa này không?
Ý tứ, đám người kia đã không tin là bản dùng thử thì phải dùng tiền đi mua nha.
Trần Mạn Dao đương nhiên đã thành lập giá cả, cô nói:
- Nếu em nhớ không lầm một lọ bình thường là 50 USD, lọ cao cấp là 200 USD, còn lọ cực phẩm là 400 USD. Loại em đưa cho chị là loại cao cấp.
Vũ Thiến Thiến nghe báo giá hết cả hồn hét lên:
- Cái gì, 200 USD một lọ? Nói vậy em đã đưa cho chị 3000 USD? Không được, chị sẽ trả lại cho em, số tiền này quá lớn.
Trên thực tế, 200 USD một lọ nước hoa không tính là giá cao, nói thật nếu so với chất lượng mặt bằng thì cái giá Trần Mạn Dao đưa ra phải gọi là quá tiện nghi do phương thức sản xuất rất cầu kì không phải các loại nước hoa bình thường khác có thể so sánh.
Trong khi người xài hàng cao cấp có ai là kẻ nghèo đâu, 200 USD không thành vấn đề.
Nhưng 3000 USD đối với một diễn viên mới vào nghề chính là con số không nhỏ, cho nên Vũ Thiến Thiến mới hết hồn muốn trả tiền.
Trần Mạn Dao không để ý nói:
- Chị Thiến Thiến đừng làm vậy, số nước hoa đó là em được tặng chứ em đâu có mua. Lại nói số tiền đó so với tiền quảng cáo chẳng được tính vào đâu cả, bạn em còn đang cám ơn chị rối rít vì đã sớm đưa sản phẩm vào giới giải trí đây này.
Biết tính tình Vân Tiểu Mạn đã quyết rất khó thay đổi, Vũ Thiến Thiến đành phải nói:
- Vậy chị mặt dày nhận lấy vậy, nhưng lô hàng sau em nhất định phải thu tiền, đây đã không còn là mẫu dùng thử nữa rồi.
Trần Mạn Dao cười hì hì:
- Vâng, em biết rồi, mấy hôm nữa chị em mình gặp nhau shopping đi, em ở nhà hoài chán quá à.
- Ừ, chị cũng muốn gặp em bàn thêm chút chuyện. Thứ năm này gặp em ở shop Royal nhé.
- Vâng, không gặp không về.
Lâm Phá Thần không có ý định theo dõi cô, ai biết vừa ra đã gặp phải chuyện bất bình, mặc dù hắn tin là cô có khả năng giải quyết nhưng lâu lâu mới có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn còn muốn làm dịu mối quan hệ với cô nữa đây này.
Hơn nữa hắn không muốn để cô bẩn tay, tên ti tiện này không xứng để cô phải động thủ.
Trái ngược với Lâm Phá Thần hả hê, Cao tổng run như cầy sấy, Cao tổng chưa bao giờ gặp Lâm Phá Thần không biết mặt Lâm Phá Thần như thế nào, nhưng ông ta đã gặp qua trợ lí của Lâm Phá Thần nên người đang chấn vấn ông ta hẳn là Lâm Phá Thần không sai được.
Trên thế giới này, có ai dám mạo danh Lâm Phá Thần sao?
Cao tổng cúi đầu chào:
- Lâm... Lâm tổng, buổi tối tốt.
Lâm Phá Thần lạnh lùng hỏi thêm lần nữa:
- Không nghe thấy tôi hỏi sao? Từ lúc nào tôi phải nể mặt Cao gia?
Một câu hỏi lặp lại tới hai lần chứng tỏ ác ma rất để tâm tới vấn đề này, Cao tổng mồ hôi chảy ra như tắm, trong lòng thầm chửi bản thân thích trang bức này, cho mày trang bức này, trang bức trước đại ác ma có khác nào đi tìm đường chết đâu.
Cao tổng cố gắng chịu đựng áp lực từ đại ác ma đáp:
- Lâm tổng, là tôi nói sai, Cao gia nào có tư cách để ngài để vào mắt, tôi tự chịu phạt, mong Lâm tổng bớt giận.
- Bép, bép, bép...
Cao tổng bất chấp hình tượng nói xong liền tự vả mặt mình, từng tiếng từng tiếng vang dội vang lên khiến không ít người chú ý, khi biết người đang chịu trận là Cao tổng nổi danh ai ai cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, người đàn ông kia là ai mà có thể để Cao tổng cúi đầu xưng thần?
Không, ngay cả làm thần cũng không có tư cách, cùng lắm là dân đen thôi.
Trong mắt người khác Cao tổng như vậy là đã chịu đủ nhục nhã, nhưng bọn họ không biết Cao tổng vẫn may mắn chán, nếu không phải Lâm Phá Thần sợ hù đến Trần Mạn Dao giờ này Cao gia đã biến mất rồi chứ đâu chỉ đơn giản là tự vả mặt.
Lâm Phá Thần thấy Trần Mạn Dao không có hứng thú xem một màn tự vả phun ra một tiếng:
- Cút.
Cao tổng như được ân xá gật đầu lia lịa:
- Dạ dạ, tôi cút, tôi cút ngay.
Cao tổng bỏ mặc luôn tiểu tình nhân ba chân bốn cẳng cút, những người khác cũng biết điều không dám soi mói nữa tản đi, bao gồm cả nam trợ lí, trên đường cuối cùng chỉ còn hai người một nam một nữ, nam nhìn nữ với ánh mắt chờ mong, nữ lại hờ hững vô tình không thấy.
Sợ cô không hiểu thành ý, Lâm Phá Thần lần đầu tiên trong đời cúi đầu:
- Xin lỗi, là tôi không hiểu cảm giác của cô.
Nếu có người khác chứng kiến cảnh này nhất định sẽ thốt lên Lâm tổng bị người khác nhập rồi, Lâm tổng cao cao tại thượng, đệ nhất thương giới, danh hào đại ác ma chỉ nghe thôi người khác đã sợ vỡ mật lại đang cúi đầu?
Một cái cúi đầu đập thẳng vào mắt, Trần Mạn Dao vốn muốn nói “không cần, tôi không nhận nổi” rồi quay người đi ngay nhưng cô nghĩ lại, với thân phận đệ nhất thương giới hắn không cần phải đi quá xa đến như thế, hắn... đã đặt cô lên trên lòng tự tôn của hắn.
Đổi lại là cô, cô không bao giờ cúi đầu nhận sai trước người cô không quan tâm.
Trái tim Trần Mạn Dao mềm nhũn, cô đổi thành:
- Được rồi, kì thực mọi chuyện không đến nỗi quá tồi tệ, coi như chúng ta hòa nhau đi.
Lâm Phá Thần đột nhiên hiểu được cảm giác của Cao Tạ Phóng, cái cảm giác như được ân xá này rất không tệ nha, đây là một loại cảm giác như đang ở địa ngục nháy mắt sau đã được chuyển đến thiên đường a.
Lâm Phá Thần biết cô không có xe, hắn thấp thỏm hỏi:
- Tôi đưa cô về, với tư cách một người bạn, được không?
Trần Mạn Dao cự tuyệt ngay:
- Không cần đâu, tôi chỉ là một diễn viên mới vào nghề, đi cùng anh sự nghiệp của tôi sẽ đi tong hết.
Có lẽ Lâm Phá Thần chỉ cho đây là một cái cớ để cô từ chối, hắn buồn bã nặn ra một nụ cười dễ nhìn nhất nói:
- Vậy cho tôi số điện thoại liên lạc của cô nhé?
Đệ nhất thương giới lại ngoan ngoãn xin phép cô tới hai lần, phiền muộn tích tụ trong cô đã bị thổi bay sạch sẽ, cô cười khúc khích:
- Nếu không phải tên mập kia gọi anh là Lâm tổng chắc cả đời này tôi đều không tin anh là Lâm Phá Thần. Lâm tổng đã muốn, tôi có cách cự tuyệt sao? Số của tôi là xxxxxxx246. Thôi, trời không còn sớm nữa, tôi về đây, có duyên sẽ gặp lại.
Biết không giữ được cô lâu thêm nữa, Lâm Phá Thần luyến tiếc nói:
- Ừ, chúc cô ngủ ngon.
- Anh cũng ngủ ngon.
Cô đi rồi, hắn lại trở về trạng thái hầm băng vạn năm không tan, hắn lấy điện thoại ra gọi cho nam trợ lí nói một câu rất đơn giản:
- Để cổ phiếu Cao gia tụt dốc, qua một thời gian cho bọn hắn phá sản.
Nam trợ lí nhận được nhiệm vụ hơi ngẩn người, bình thường đại boss đâu thích trò mèo vờn chuột đâu, một câu không hợp là để người ta phá sản ngay, hôm nay đại boss quá quái lạ, quá khó đoán ý, cuộc sống trợ lí của mình càng ngày càng khó khăn rồi, hic.
Nam trợ lí thầm ước nguyện “Ông trời ơi, ông mau gửi một người nào đó giúp con chia sẻ gánh nặng này đi, nếu không con sẽ chết thật đấy”.
Nam trợ lí không nghĩ tới, chẳng bao lâu sau ước nguyện của anh lại trở thành hiện thực.
..........................
Phiền muộn, khó chịu, rồi tới vui vẻ, hết thứ này đến thứ khác ập đến, một tối không phải làm việc nhưng Trần Mạn Dao vẫn mệt mỏi không chịu nổi, về đến phòng cô tắm rửa qua loa một chút liền muốn lên giường đi ngủ.
- Ding...
Vừa lên giường, ánh sáng màn hình điện thoại lóe lên, cô lười biếng mở ra thì thấy một tin nhắn [Ngủ ngon] từ số lạ, không cần đoán cũng biết đây là số của Lâm Phá Thần, cô lập tức nhắn lại [Ngủ ngon] rồi lưu cái số này thành Đại Phiền Toái.
Nhìn nhìn ba từ Đại Phiền Toái mấy lần cô mới tỏ vẻ “cái biệt danh không tệ” rồi ngủ mất tiêu.
Trong mơ, cô mơ thấy một cô bé và một chàng trai đi cùng nhau, chàng trai lớn hơn cô bé tới mấy tuổi nhưng hình như hai người học chung một trường, hai người cười nói rất vui vẻ, nếu không phải cô bé kia hơi nhỏ nhắn thì hai người rất giống một đôi.
Thời gian trong mơ rất mơ hồ, không biết hai người có cơ hội ở bên nhau bao lâu thì sự cố xảy ra, bóng đen bao phủ, giấc mộng chấm dứt.
Trần Mạn Dao giật nảy mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người, cô không nhớ rõ giấc mộng, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu như bản thân đã đánh mất một thứ gì đó cực kì quan trọng, cảm giác đó cứ quấn lấy cô mãi không buông.
Nghĩ hoài không ra, cô đành phải nhắm mắt ngủ tiếp.
…......................
Ba ngày sau, Trần Mạn Dao nhận được một cú điện thoại từ Vũ Thiến Thiến:
- Tiểu Mạn, loại nước hoa của bạn em bao giờ tung ra thị trường thế?
Trần Mạn Dao biết kết quả quảng bá rất tốt trả lời:
- Bạn em nói nhanh thì một tháng, chậm thì hai tháng, chị Thiến Thiến muốn đặt hàng trước hả.
Vũ Thiến Thiến không che giấu mục đích nói luôn:
- Đúng rồi, không những chị mà mười mấy người bạn của chị xài thử nước hoa đều rất thích, sau đó bọn họ hỏi thì chị nói đây là mẫu dùng thử mà bọn họ không tin cứ nói chị giấu hàng, mỗi ngày đều bị tra khảo tới tấp, chị sắp bị làm phiền tới điên rồi đây nè.
Hiệu quả này không thể không nói khiến Trần Mạn Dao rất vui vẻ, lúc biết hắn là Lâm Phá Thần cô chẳng những không có ý tứ nhờ hắn giúp đỡ mà còn muốn tự mình đi lên, đợi cô có nhiều tiền cô sẽ bao nuôi hắn cả đời, ách, lại nghĩ bậy, là để hắn không thể dùng tiền áp chế cô nữa.
Mặc dù hắn chưa bao giờ làm thế, nhưng cô vẫn phải dự trù đường lui, hoặc... đường tiến bao nuôi hắn.
Ngoài mặt Trần Mạn Dao tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
- Bên em còn mấy chục lọ nước hoa nè, chị Thiến Thiến dùng chữa cháy đỡ đi, nếu thiếu em sẽ gọi bạn em sớm cung cấp trước một lô hàng.
Vũ Thiến Thiến không ngờ cô vẫn tàng trữ nhiều nước hoa như thế liền kích động:
- Được vậy thì tốt quá, nhưng chị sẽ không lấy không nữa, em có biết giá thành của một lọ nước hoa này không?
Ý tứ, đám người kia đã không tin là bản dùng thử thì phải dùng tiền đi mua nha.
Trần Mạn Dao đương nhiên đã thành lập giá cả, cô nói:
- Nếu em nhớ không lầm một lọ bình thường là 50 USD, lọ cao cấp là 200 USD, còn lọ cực phẩm là 400 USD. Loại em đưa cho chị là loại cao cấp.
Vũ Thiến Thiến nghe báo giá hết cả hồn hét lên:
- Cái gì, 200 USD một lọ? Nói vậy em đã đưa cho chị 3000 USD? Không được, chị sẽ trả lại cho em, số tiền này quá lớn.
Trên thực tế, 200 USD một lọ nước hoa không tính là giá cao, nói thật nếu so với chất lượng mặt bằng thì cái giá Trần Mạn Dao đưa ra phải gọi là quá tiện nghi do phương thức sản xuất rất cầu kì không phải các loại nước hoa bình thường khác có thể so sánh.
Trong khi người xài hàng cao cấp có ai là kẻ nghèo đâu, 200 USD không thành vấn đề.
Nhưng 3000 USD đối với một diễn viên mới vào nghề chính là con số không nhỏ, cho nên Vũ Thiến Thiến mới hết hồn muốn trả tiền.
Trần Mạn Dao không để ý nói:
- Chị Thiến Thiến đừng làm vậy, số nước hoa đó là em được tặng chứ em đâu có mua. Lại nói số tiền đó so với tiền quảng cáo chẳng được tính vào đâu cả, bạn em còn đang cám ơn chị rối rít vì đã sớm đưa sản phẩm vào giới giải trí đây này.
Biết tính tình Vân Tiểu Mạn đã quyết rất khó thay đổi, Vũ Thiến Thiến đành phải nói:
- Vậy chị mặt dày nhận lấy vậy, nhưng lô hàng sau em nhất định phải thu tiền, đây đã không còn là mẫu dùng thử nữa rồi.
Trần Mạn Dao cười hì hì:
- Vâng, em biết rồi, mấy hôm nữa chị em mình gặp nhau shopping đi, em ở nhà hoài chán quá à.
- Ừ, chị cũng muốn gặp em bàn thêm chút chuyện. Thứ năm này gặp em ở shop Royal nhé.
- Vâng, không gặp không về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.