Chương 3: Bắt tay
Duy Vụ
15/02/2024
Thứ hai, công ty bắt đầu làm việc lúc 10 giờ sáng. Thẩm Từ Âm đến văn phòng sớm hơn mười lăm phút, đến phòng nước pha một tách cà phê nóng, mở gói bánh sandwich tiện đường mua ở tầng dưới rồi ngồi vào bàn làm việc từ từ ăn.
Tiểu Thịnh vội vàng chạy tới: "Chị Âm Âm, đoán xem em vừa nhìn thấy ai ở dưới tầng?"
Trông cô ấy tràn đầy sức sống, hiển nhiên là đã ném chuyện không vui hồi tối thứ bảy ra sau đầu.
Thẩm Từ Âm cắn một góc bánh mì, lúng búng nói: "Jeffery."
Tiểu Thịnh mở to mắt: "Sao chị biết?"
Cô chỉ tay về phía văn phòng cách đó không xa: "Lúc chị đến thì Freda vừa hay đi, nói là cùng Jeffery ra cửa công ty đón người."
Tiểu Thịnh ngồi xuống chỗ làm bên cạnh cô, lắc đầu thở dài: "Hôm nay quy mô lớn thật đấy, giám đốc và quản lý cấp cao đích thân ra đón, không biết là nhân vật lớn nào hạ cố ghé thăm."
Đồng nghiệp phòng bên cạnh đi ngang qua chen vào một câu: "Nghe nói là ông chủ mới đấy."
"Ông chủ mới? Sao đến nhanh thế?"
"Đúng vậy, dù sao hôm nay cũng sẽ chính thức công bố tin tức thu mua mà."
Đến 10 giờ, đúng như dự đoán, một cơn gió lốc quét qua toàn bộ tòa nhà VH.
Một email được gửi đến hộp thư công việc của tất cả mọi người, cùng lúc đó, các trang tin kinh tế lớn đều đăng tải cùng một nội dung: Ngôn thị thông báo hoàn tất việc thu mua tập đoàn VH, chính thức tiến quân vào lĩnh vực công nghệ.
Thẩm Từ Âm nhìn email, sững sờ một lúc, khuôn mặt của Ngôn Chiêu chợt hiện lên trong đầu. Việc anh tiếp quản Ngôn thị là chuyện đã sớm được mọi người biết đến.
Người có tiền trong người có tiền...... Đáng lẽ cô phải nghĩ đến khả năng này từ lâu.
Nhưng dù gì thì chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?
Một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, trong văn phòng ai ai cũng đang bàn tán về tin tức lớn này, nội dung bàn tán càng ngày càng đa dạng.
"Ngôn thị giàu thật đấy, nói mua là mua luôn."
"Để tôi xem, CEO Ngôn Chiêu...... Trời đất ơi trẻ thế này á?"
"Thứ tôi quan tâm là, có phải anh ấy đẹp trai hơi quá mức rồi không?"
"Mọi người đều cùng lứa tuổi, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ...... Người ta còn trẻ đã quản lý cả một tập đoàn lớn, trong khi tôi vẫn đang bán mình cho tư bản."
"Hu hu, kiếp sau tôi muốn đầu thai vào nhà nào tốt cơ."
Tiếng hâm mộ và tán thưởng liên tiếp vang lên, có người thậm chí còn bắt đầu tìm kiếm mọi thông tin từ trước đến nay của Ngôn Chiêu.
Ngoài khuôn mặt khiến người ta nhớ mãi không quên ra, không thể phủ nhận Ngôn Chiêu còn có một lý lịch rất đẹp. Tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ, trong thời gian còn đi học cũng thực tập tại các công ty sừng sỏ. Sau khi về nước tiếp quản doanh nghiệp gia đình, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã góp phần giúp thị phần nước ngoài của tập đoàn tăng gấp đôi, dùng thành tích chứng minh anh chẳng phải loại thùng rỗng kêu to.
Những ánh hào quang bao quanh anh nhiều không đếm xuể.
Cà phê trong cốc đã cạn, Thẩm Từ Âm đang định đứng dậy rót nước thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Freda: "Trên bàn tôi có một số tài liệu, phiền cô mang đến phòng họp tầng cao nhất giúp tôi."
Các cuộc họp được tổ chức trên tầng cao nhất đều rất quan trọng, Thẩm Từ Âm không dám chậm trễ, vội vàng mang tài liệu lên.
Cửa phòng họp đóng chặt, cô nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, tiếng báo cáo bài bản vang ra từ khe cửa.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bàn hội nghị chật kín người, vị trí chính giữa là nổi bật nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể chú ý đến.
Khác với cái nhìn mơ hồ trong quán bar đêm đó, ánh đèn trong phòng họp đủ sáng để chiếu rõ hình dáng người đàn ông.
Ngôn Chiêu mặc âu phục, dựa lưng vào ghế, hai chân thoải mái bắt chéo. Một cánh tay đặt trên bàn, ống tay áo hơi kéo lên, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tối màu. Bàn tay với xương khớp rõ ràng cầm một cây bút, những ngón tay nhàm chán xoay nó trong khi nghe báo cáo.
Cô hơi cúi người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhanh chóng đi về phía Freda.
Nghe thấy tiếng động, ngón tay đang xoay bút của Ngôn Chiêu hơi khựng lại. Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay va vào ánh mắt của Thẩm Từ Âm.
Không khí xung quanh như im lặng thêm vài phần, Thẩm Từ Âm hít thở khẽ, có cảm giác mất tự nhiên khi bị bắt gặp.
Người báo cáo thấy ánh mắt của Ngôn Chiêu dời đi chỗ khác, thời gian ngừng lại có vẻ hơi lâu nên cũng ngừng lại theo: "......Giám đốc Ngôn?"
Lúc này Ngôn Chiêu mới thu hồi tầm mắt, mỉm cười với anh ta: "Không sao, anh tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi."
Thẩm Từ Âm đưa tài liệu cho Freda, cô ấy nghiêm túc gật đầu rồi nói: "Cô đừng đi vội, nghe hết cuộc họp đã."
Thẩm Từ Âm đang chuẩn bị rời đi: "....Vâng."
Cuộc họp kết thúc, bầu không khí ngột ngạt cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút. Freda gấp máy tính lại, không vội rời đi, nói: "Đi với tôi."
Thẩm Từ Âm đi theo cô ấy, đi thẳng về phía vị trí của Ngôn Chiêu, nơi đang bị cả đám đông bao vây, trông như một tấm lưới kín không kẽ hở.
"Jeffery, đây là Thẩm Từ Âm, người tôi đã nói với anh lần trước."
Jeffery cười: "Thì ra là cô, Freda đã đặc biệt đề xuất cô với tôi. Chuyện cô ấy sắp di dân chắc cô cũng biết rồi, cô ấy đánh giá cô rất cao ở vị trí này đấy. Cố gắng lên nhé."
Thẩm Từ Âm nói vâng, đúng lúc có người đi qua bên cạnh, chạm nhẹ vào vai cô, mang theo một làn hương thoang thoảng.
"Để tôi giới thiệu một chút. Giám đốc Ngôn, Từ Âm là nhân viên trẻ xuất sắc của VH chúng tôi. Mặc dù cô ấy mới làm việc chưa được bao lâu, nhưng kỹ năng chuyên môn cực kỳ tốt."
Ngôn Chiêu dừng bước, ánh mắt rơi xuống bảng tên trên ngực cô, hạ mắt xuống, ngữ điệu chậm rãi đọc tên cô: "Thẩm, Từ, Âm."
Anh nói từng chữ rõ ràng như đang xác nhận, lại như đang hồi tưởng.
Thẩm Từ Âm đưa tay ra, thực hiện nghi thức chào hỏi cần thiết: "Xin chào Giám đốc Ngôn."
Anh giơ tay lên, hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, ngón tay ấm áp sượt qua mu bàn tay cô, đầu ngón nhẹ nhàng ấn xuống, không nặng không nhẹ nắm chặt tay cô một lúc:
"Rất vui được gặp cô."
Không phải "Biết", mà là "gặp", một từ đơn giản nhưng dường như còn mang theo tầng ý nghĩa khác.
Thẩm Từ Âm ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, lễ phép đáp lại: "Tôi cũng rất vui khi được gặp Giám đốc Ngôn."
Anh cười một tiếng: "Vậy sao? Thế thì tốt."
Cuộc hội ngộ chính thức sau chín năm kết thúc bằng vài câu chào hỏi lịch sự dưới ánh mắt của bao người.
Hai người mới chỉ yên tĩnh trong chốc lát, những người khác đã nhanh chóng bắt cơ hội xúm vào nói chuyện với Ngôn Chiêu. Thẩm Từ Âm ngày càng lui về phía sau, thấy cũng không còn việc gì khác, cô bèn quay người rời khỏi phòng họp.
Trở lại chỗ làm, mọi người lập tức vây quanh cô như nước vỡ bờ.
"Từ Âm cô vừa mới lên tầng cao nhất à? Thế nào thế nào, có phải Ngôn Chiêu rất đẹp trai đúng không?"
Thẩm Từ Âm thành thật trả lời: "Cũng được."
"Tôi nghe nhân viên tiếp tân buổi sáng nói anh ấy rất cao, ít nhất cũng phải 1m85, cô thấy có đúng không?"
"...... Có." Ngôn Chiêu hồi cấp ba đã cao 1m87 rồi.
"Chậc, mấy người có thể hỏi thông tin nào có ích một tí không. Từ Âm, lần này liệu có cắt giảm nhân sự không?"
Thẩm Từ Âm nhớ lại nội dung cuộc họp: "Không, hình như ban lãnh đạo không thay đổi gì nhiều, công ty mới chỉ mua cổ phần để trở thành cổ đông thôi."
Nói cách khác, Ngôn Chiêu sẽ không tham gia vào việc kinh doanh cụ thể của VH, anh chỉ chịu trách nhiệm kiểm tra kết quả.
Hồ Lập vỗ tay: "Được, vậy thì mọi người có thể yên tâm rồi."
Văn phòng sôi động trở lại, mọi người cười nói vui vẻ trở về chỗ làm. Máy tính của Thẩm Từ Âm hiện lên thông báo nhắc nhở, là Freda:
– Hội nghị công nghệ tháng sau sẽ giao cho cô phụ trách, thứ hai tuần sau nộp bản thảo kế hoạch cho tôi.
– Giám đốc Ngôn cũng sẽ tham dự hội nghị, nhớ làm thật cẩn thận.
Thẩm Từ Âm dừng lại một lúc rồi trả lời: Đã rõ.
Tiểu Thịnh vội vàng chạy tới: "Chị Âm Âm, đoán xem em vừa nhìn thấy ai ở dưới tầng?"
Trông cô ấy tràn đầy sức sống, hiển nhiên là đã ném chuyện không vui hồi tối thứ bảy ra sau đầu.
Thẩm Từ Âm cắn một góc bánh mì, lúng búng nói: "Jeffery."
Tiểu Thịnh mở to mắt: "Sao chị biết?"
Cô chỉ tay về phía văn phòng cách đó không xa: "Lúc chị đến thì Freda vừa hay đi, nói là cùng Jeffery ra cửa công ty đón người."
Tiểu Thịnh ngồi xuống chỗ làm bên cạnh cô, lắc đầu thở dài: "Hôm nay quy mô lớn thật đấy, giám đốc và quản lý cấp cao đích thân ra đón, không biết là nhân vật lớn nào hạ cố ghé thăm."
Đồng nghiệp phòng bên cạnh đi ngang qua chen vào một câu: "Nghe nói là ông chủ mới đấy."
"Ông chủ mới? Sao đến nhanh thế?"
"Đúng vậy, dù sao hôm nay cũng sẽ chính thức công bố tin tức thu mua mà."
Đến 10 giờ, đúng như dự đoán, một cơn gió lốc quét qua toàn bộ tòa nhà VH.
Một email được gửi đến hộp thư công việc của tất cả mọi người, cùng lúc đó, các trang tin kinh tế lớn đều đăng tải cùng một nội dung: Ngôn thị thông báo hoàn tất việc thu mua tập đoàn VH, chính thức tiến quân vào lĩnh vực công nghệ.
Thẩm Từ Âm nhìn email, sững sờ một lúc, khuôn mặt của Ngôn Chiêu chợt hiện lên trong đầu. Việc anh tiếp quản Ngôn thị là chuyện đã sớm được mọi người biết đến.
Người có tiền trong người có tiền...... Đáng lẽ cô phải nghĩ đến khả năng này từ lâu.
Nhưng dù gì thì chẳng phải quá trùng hợp rồi sao?
Một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, trong văn phòng ai ai cũng đang bàn tán về tin tức lớn này, nội dung bàn tán càng ngày càng đa dạng.
"Ngôn thị giàu thật đấy, nói mua là mua luôn."
"Để tôi xem, CEO Ngôn Chiêu...... Trời đất ơi trẻ thế này á?"
"Thứ tôi quan tâm là, có phải anh ấy đẹp trai hơi quá mức rồi không?"
"Mọi người đều cùng lứa tuổi, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ...... Người ta còn trẻ đã quản lý cả một tập đoàn lớn, trong khi tôi vẫn đang bán mình cho tư bản."
"Hu hu, kiếp sau tôi muốn đầu thai vào nhà nào tốt cơ."
Tiếng hâm mộ và tán thưởng liên tiếp vang lên, có người thậm chí còn bắt đầu tìm kiếm mọi thông tin từ trước đến nay của Ngôn Chiêu.
Ngoài khuôn mặt khiến người ta nhớ mãi không quên ra, không thể phủ nhận Ngôn Chiêu còn có một lý lịch rất đẹp. Tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ, trong thời gian còn đi học cũng thực tập tại các công ty sừng sỏ. Sau khi về nước tiếp quản doanh nghiệp gia đình, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã góp phần giúp thị phần nước ngoài của tập đoàn tăng gấp đôi, dùng thành tích chứng minh anh chẳng phải loại thùng rỗng kêu to.
Những ánh hào quang bao quanh anh nhiều không đếm xuể.
Cà phê trong cốc đã cạn, Thẩm Từ Âm đang định đứng dậy rót nước thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Freda: "Trên bàn tôi có một số tài liệu, phiền cô mang đến phòng họp tầng cao nhất giúp tôi."
Các cuộc họp được tổ chức trên tầng cao nhất đều rất quan trọng, Thẩm Từ Âm không dám chậm trễ, vội vàng mang tài liệu lên.
Cửa phòng họp đóng chặt, cô nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, tiếng báo cáo bài bản vang ra từ khe cửa.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bàn hội nghị chật kín người, vị trí chính giữa là nổi bật nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể chú ý đến.
Khác với cái nhìn mơ hồ trong quán bar đêm đó, ánh đèn trong phòng họp đủ sáng để chiếu rõ hình dáng người đàn ông.
Ngôn Chiêu mặc âu phục, dựa lưng vào ghế, hai chân thoải mái bắt chéo. Một cánh tay đặt trên bàn, ống tay áo hơi kéo lên, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ tối màu. Bàn tay với xương khớp rõ ràng cầm một cây bút, những ngón tay nhàm chán xoay nó trong khi nghe báo cáo.
Cô hơi cúi người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nhanh chóng đi về phía Freda.
Nghe thấy tiếng động, ngón tay đang xoay bút của Ngôn Chiêu hơi khựng lại. Anh nghiêng đầu nhìn sang, vừa hay va vào ánh mắt của Thẩm Từ Âm.
Không khí xung quanh như im lặng thêm vài phần, Thẩm Từ Âm hít thở khẽ, có cảm giác mất tự nhiên khi bị bắt gặp.
Người báo cáo thấy ánh mắt của Ngôn Chiêu dời đi chỗ khác, thời gian ngừng lại có vẻ hơi lâu nên cũng ngừng lại theo: "......Giám đốc Ngôn?"
Lúc này Ngôn Chiêu mới thu hồi tầm mắt, mỉm cười với anh ta: "Không sao, anh tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi."
Thẩm Từ Âm đưa tài liệu cho Freda, cô ấy nghiêm túc gật đầu rồi nói: "Cô đừng đi vội, nghe hết cuộc họp đã."
Thẩm Từ Âm đang chuẩn bị rời đi: "....Vâng."
Cuộc họp kết thúc, bầu không khí ngột ngạt cuối cùng cũng thả lỏng hơn một chút. Freda gấp máy tính lại, không vội rời đi, nói: "Đi với tôi."
Thẩm Từ Âm đi theo cô ấy, đi thẳng về phía vị trí của Ngôn Chiêu, nơi đang bị cả đám đông bao vây, trông như một tấm lưới kín không kẽ hở.
"Jeffery, đây là Thẩm Từ Âm, người tôi đã nói với anh lần trước."
Jeffery cười: "Thì ra là cô, Freda đã đặc biệt đề xuất cô với tôi. Chuyện cô ấy sắp di dân chắc cô cũng biết rồi, cô ấy đánh giá cô rất cao ở vị trí này đấy. Cố gắng lên nhé."
Thẩm Từ Âm nói vâng, đúng lúc có người đi qua bên cạnh, chạm nhẹ vào vai cô, mang theo một làn hương thoang thoảng.
"Để tôi giới thiệu một chút. Giám đốc Ngôn, Từ Âm là nhân viên trẻ xuất sắc của VH chúng tôi. Mặc dù cô ấy mới làm việc chưa được bao lâu, nhưng kỹ năng chuyên môn cực kỳ tốt."
Ngôn Chiêu dừng bước, ánh mắt rơi xuống bảng tên trên ngực cô, hạ mắt xuống, ngữ điệu chậm rãi đọc tên cô: "Thẩm, Từ, Âm."
Anh nói từng chữ rõ ràng như đang xác nhận, lại như đang hồi tưởng.
Thẩm Từ Âm đưa tay ra, thực hiện nghi thức chào hỏi cần thiết: "Xin chào Giám đốc Ngôn."
Anh giơ tay lên, hai lòng bàn tay áp sát vào nhau, ngón tay ấm áp sượt qua mu bàn tay cô, đầu ngón nhẹ nhàng ấn xuống, không nặng không nhẹ nắm chặt tay cô một lúc:
"Rất vui được gặp cô."
Không phải "Biết", mà là "gặp", một từ đơn giản nhưng dường như còn mang theo tầng ý nghĩa khác.
Thẩm Từ Âm ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, lễ phép đáp lại: "Tôi cũng rất vui khi được gặp Giám đốc Ngôn."
Anh cười một tiếng: "Vậy sao? Thế thì tốt."
Cuộc hội ngộ chính thức sau chín năm kết thúc bằng vài câu chào hỏi lịch sự dưới ánh mắt của bao người.
Hai người mới chỉ yên tĩnh trong chốc lát, những người khác đã nhanh chóng bắt cơ hội xúm vào nói chuyện với Ngôn Chiêu. Thẩm Từ Âm ngày càng lui về phía sau, thấy cũng không còn việc gì khác, cô bèn quay người rời khỏi phòng họp.
Trở lại chỗ làm, mọi người lập tức vây quanh cô như nước vỡ bờ.
"Từ Âm cô vừa mới lên tầng cao nhất à? Thế nào thế nào, có phải Ngôn Chiêu rất đẹp trai đúng không?"
Thẩm Từ Âm thành thật trả lời: "Cũng được."
"Tôi nghe nhân viên tiếp tân buổi sáng nói anh ấy rất cao, ít nhất cũng phải 1m85, cô thấy có đúng không?"
"...... Có." Ngôn Chiêu hồi cấp ba đã cao 1m87 rồi.
"Chậc, mấy người có thể hỏi thông tin nào có ích một tí không. Từ Âm, lần này liệu có cắt giảm nhân sự không?"
Thẩm Từ Âm nhớ lại nội dung cuộc họp: "Không, hình như ban lãnh đạo không thay đổi gì nhiều, công ty mới chỉ mua cổ phần để trở thành cổ đông thôi."
Nói cách khác, Ngôn Chiêu sẽ không tham gia vào việc kinh doanh cụ thể của VH, anh chỉ chịu trách nhiệm kiểm tra kết quả.
Hồ Lập vỗ tay: "Được, vậy thì mọi người có thể yên tâm rồi."
Văn phòng sôi động trở lại, mọi người cười nói vui vẻ trở về chỗ làm. Máy tính của Thẩm Từ Âm hiện lên thông báo nhắc nhở, là Freda:
– Hội nghị công nghệ tháng sau sẽ giao cho cô phụ trách, thứ hai tuần sau nộp bản thảo kế hoạch cho tôi.
– Giám đốc Ngôn cũng sẽ tham dự hội nghị, nhớ làm thật cẩn thận.
Thẩm Từ Âm dừng lại một lúc rồi trả lời: Đã rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.