Chương 24: Quyết định hạnh phúc
Nhập Loạn
13/08/2021
Lửa giận của Mạch Bạch cuốn sạch khoang xe, cái gối ôm trong tay thiếu chút nữa bị hắn xé rách.
Dư Tuyển cũng không rõ Mạch Bạch đang nói chuyện gì với Tư Mậu Nam, Tư Mậu Nam sẽ không nhận việc vào nửa cuối năm nay, vậy anh ấy muốn làm gì?
Rời khỏi công ty hiện tại và mở phòng làm việc của mình sao? Nếu đúng như vậy, cũng không phải là vấn đề gì, nhưng không cần hoàn toàn không nhận việc nữa.
Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì?
Trong khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày hai người bọn họ đều ở cùng nhau, cũng chưa thấy anh nhắc tới.
Dư Tuyển không chút biến sắc ngồi ở một bên, nghi ngờ nhìn Tư Mậu Nam, cũng không lộ liễu quá, chỉ là muốn nghe xem anh có kế hoạch gì.
Tư Mậu Nam nói: "Lão Mạch, tôi sẽ không gia hạn hợp đồng. Tôi muốn nghỉ ngơi, mấy năm này đã rất mệt mỏi rồi."
Sau khi tìm được Dư Tuyển, mà cả hai có khả năng tiếp tục bên nhau, Tư Mậu Nam bèn quyết định như thế, anh muốn nghỉ ngơi.
Mạch Bạch hoàn toàn không hiểu: "Cậu muốn nghỉ ngơi thì được, nhưng không cần thiết phải không nhận việc gì. Cậu muốn nghỉ một tháng, vậy cậu cứ nghỉ đi, tôi giúp cậu xử lý những việc khác." Hắn liền suy đoán, "Có phải cậu muốn mở phòng làm việc của riêng mình không?"
Tư Mậu Nam liếc nhìn Dư Tuyển một cái, nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi không chỉ là một, hai tháng, tôi sẽ không mở phòng làm việc."
Lão Mạch tức giận: "Cậu không nhận việc nữa, không gia hạn hợp đồng, cũng không mở phòng làm việc, đến lúc đó còn có fan nào nhớ đến cậu?"
Tư Mậu Nam không mặn không nhạt đáp: "Không cần người khác nhớ tới."
Dư Tuyển nghĩ thầm dựa vào tính tình Mạch Bạch, chắc chắn rằng bây giờ đủ muốn giết người, lời của Tư Mậu Nam quả thật có phần làm người khác tức giận.
Vào lúc này, Dư Tuyển giữ yên lặng là được, bất kể Tư Mậu Nam quyết định thế nào, cậu đều ủng hộ.
"Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào, không thể nói cho tôi nghe sao?" Lão Mạch nói, hắn đã lựa chọn lui lại một bước.
"Chiều mai chúng ta hẹn nhau ăn trưa ở chỗ cũ. Tôi sẽ nói với anh kế hoạch của mình, hôm nay hơi mệt nên khoan nói." Giọng điệu của Tư Mậu Nam nhạt đi rất nhiều, "Trước tiên đưa chúng tôi về nhà đã."
Mạch Mạch biết Tư Mậu Nam sẽ không để người khác ép buộc mình, tức thì tức, vẫn lựa chọn thỏa hiệp: "Được, đưa cậu về sau đó đưa Tiểu Dư về."
Tư Mậu Nam nói thẳng: "Không cần, em ấy còn có việc phải làm."
Mạch Bạch cho rằng Tư Mậu Nam muốn Dư Tuyển giúp anh giải quyết việc sinh hoạt cá nhân, nên cũng không nghĩ nhiều. Đầu hắn hiện tại giờ toàn nghĩ về những gì Tư Mậu Nam muốn nói với hắn vào ngày mai, không hiểu sao trong lòng một trận hoang mang. Trước đó đều không chú ý tới sự thay đổi của anh, bây giờ nghĩ lại một chút, anh vẫn luôn từ chối bàn về việc gia hạn hợp đồng, xem ra là sớm đã nghĩ đến đó rồi.
Mạch Bạch đưa bọn họ đến dưới nhà, hắn không đi lên. Tư Mậu Nam cùng Dư Tuyển kéo vali lên.
Mỗi ngày Dư Tuyển cùng Tư Mậu Nam đi sớm về muộn, hơn một tháng nay cũng chưa từng nghỉ ngơi, cậu cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Đây là lần thứ hai Dư Tuyển đến căn hộ của Tư Mậu Nam, nơi này sạch sẽ gọn gàng hơn so với lúc bọn họ rời đi, dường như khung cảnh lộn xộn trước đây chỉ là do Dư Tuyển bịa ra mà thôi.
Tư Mậu Nam đúng lúc giải thích: "Có dì giúp việc."
"Thấy được rồi." Dư Tuyển khoanh tay đứng mà không ngồi xuống, "Thì ra lúc đó nhà anh bừa bộn như vậy là do cố ý."
Tư Mậu Nam không thấy ngạc nhiên chút nào khi Dư Tuyển phát hiện ra sự thật, mặt bên thản nhiên nói: "À, bị phát hiện rồi."
"Nhìn em thu dọn quần áo cho anh, trông rất vui sao?" Dư Tuyển ngồi trên sofa liếc mắt nhìn anh.
Tư Mậu Nam cởi áo khoác ngoài, ném sang một bên rồi gối lên đùi Dư Tuyển, đây là thói quen được hình thành gần đây, thấy mệt mỏi thì dựa vào, thân mật mà còn thoải mái.
"Đương nhiên là không, chẳng qua lúc đó anh không biết phải phá bỏ không khí lúng túng giữa chúng ta như thế nào, em tưởng anh ngốc sao?"
Mắt Dư Tuyển sắc bén nhìn chằm chằm trán anh: "Vậy anh đúng là đồ ngốc, không biết đóng gói hành lý cũng là giả vờ rồi."
"Anh thừa nhận, trợ lý của anh là nữ, có rất nhiều chuyện đương nhiên phải tự anh đến làm." Tư Mậu Nam tiếp tục thành thật.
Dư Tuyển: "Được rồi, chuyện Lão Mạch hỏi, anh nghĩ thế nào vậy?"
Tư Mậu Nam: "Anh phát hiện ra em thật sự quá thông minh, luôn hỏi vào điểm chết, nhưng mà, cũng không có gì anh không thể nói cho em."
Dư Tuyển: "Vậy anh nói đi."
Tư Mậu Nam: "Dư Tuyển, em có biết ban đầu anh tiến vào giới giải trí để làm gì không?"
Dư Tuyển: "Em không biết, anh chưa từng công khai bao giờ."
Tư Mậu Nam nằm ngửa mặt, nói: "Tất nhiên không thể nói chuyện này một cách công khai. Anh là vì tìm em, anh nghĩ chỉ cần anh trở thành diễn viên, sớm muộn gì em cũng sẽ thấy anh."
"Vậy nếu như em căn bản không gia nhập giới giải trí thì sao? Em muốn có người khác bên cạnh thì sao? Anh làm sao chắc chắn được?" Dư Tuyển đẩy trán của anh, "Sao anh khẳng định được rằng em sẽ tìm anh chứ."
"Anh không có cách nào khẳng định, cũng không thể chắc chắn, anh chỉ có thể làm những gì có thể làm, nghe theo số phận làm hết sức. Nếu như anh và em còn tương lai, sớm muộn cũng có thể đến với nhau, hơn nữa anh cũng vẫn luôn vì thế mà nỗ lực." Anh cầm lấy tay Dư Tuyển, hôn một cái. "Sự thật chứng minh, cố gắng của anh không vô ích."
"Từ lúc vào cửa đến giờ em chưa rửa tay." Những chỗ được hôn của Dư Tuyển nóng bừng lên.
"Có liên quan gì đâu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của em, anh đều thấy sạch sẽ." Tư Mậu Nam kỳ thật không để ý đến điểm ấy chút nào, "Dùng nỗ lực của anh xóa đi sự thù hận của em với anh,"
"Tư Mậu Nam, em chưa từng hận anh, thật đó, nếu không ban đầu em cũng sẽ không đáp ứng với ông chủ cũ gia nhập công ty gà rừng của ổng. Em thật ra đang làm rất tốt công việc của mình, em cũng là bởi vì anh, em nghĩ còn có cơ hội ở bên anh. Nhưng mà nói lại, anh vì em mà gia nhập giới giải trí, giờ không phải bởi vì em mới muốn thoát khỏi cái giới này chứ?" Dư Tuyển cười nói.
Tư Mậu Nam đứng dậy đối mặt với Dư Tuyển: "Vậy em cảm thấy rằng đó là thật hay giả?"
Dư Tuyển: "..." Hỏi như thế thì là sự thật rồi.
Tư Mậu Nam nói: "Dư Tuyển, em yêu thích giới giải trí bao nhiêu?"
Sau gần nửa năm miệt mài tìm hiểu, Dư Tuyển cũng chẳng còn nhiều mặn mà với giới giải trí, cậu lắc lắc đầu: "Không yêu thích lắm."
Tư Mậu Nam đáp: "Anh cũng không thích, anh càng không thích đóng phim, không muốn đối mặt với ống kính."
"Vậy ý của anh là muốn trực tiếp lui giới."
"Ừm, anh muốn trở lại trường tiếp tục học, em có muốn trở lại trường học không?"
Dư Tuyển gãi gãi cằm: "Nhìn như vậy, có vẻ việc tìm em khiến anh trì hoãn việc học tập."
Tư Mậu Nam bị chọc cười: "Không phải, mọi thứ đều xuất phát từ sự tự nguyện, bất kể anh làm chuyện gì cũng đều không muộn, mà em, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Biển người mênh mông, anh thật sự chẳng biết đi đâu mà tìm."
Dư Tuyển: "Anh nghĩ đến việc lui giới bao lâu rồi?"
Tư Mậu Nam: "Vẫn luôn muốn như thế, thật sự quyết định là sau khi chúng ta gặp lại nhau." Lần này, anh sẽ không để Dư Tuyển biến mất trong thế giới của mình, tuyệt đối sẽ không.
"Em rõ ý anh rồi." Dư Tuyển cũng không thấy quá kinh ngạc, thật ra cậu cũng không thấy được Tư Mậu Nam đam mê đóng phim bao nhiêu, trái lại vào lúc hai người ở chung với nhau, cậu càng muốn bày tỏ tâm tình của mình. Tư Mậu Nam vốn đang sống ở hoàn cảnh đơn giản, lại vì cậu mà chen vào giới giải trí phức tạp đến thế. "Bất kể anh quyết định làm gì, em đều ủng hộ."
"Cảm ơn, vậy em có muốn trở lại trường học không?"
"Thôi khỏi, em chẳng phải loại người thích học." Dư Tuyển thích môi trường trường học, nhưng không phải cậu muốn tiếp tục học hành.
Tư Mậu Nam thuận miệng nhắc tới, cũng không miễn cưỡng cậu: "Chúng ta mở nhà hàng lẩu đi?"
"Anh muốn mở thì mở, em sẽ giúp anh."
"Ừm, chờ anh xử lý xong chuyện của công ty, chúng ta liền bắt tay vào mở cửa tiệm."
"Gần đây anh còn việc gì không?"
"Còn có một chút, hai cái quảng cáo, một cuộc phỏng vấn, không nhiều."
"Làm chuyện anh muốn làm là được rồi."
"Dư Tuyển, chúng ta xem như là ở cùng một chỗ rồi."
"Lẽ nào anh vẫn cảm thấy em đang không bên cạnh anh sao?" Dư Tuyển túm lấy cái gối đập lên anh, sau đó hai người đồng thời nở nụ cười,
Tư Mậu Nam áp cậu lên sofa, hôn tới hôn lui!
Thật tốt.
Sau cuộc trò chuyện cởi mở thẳng thắn này, Dư Tuyển dâng lên cảm giác tin tưởng vào Tư Mậu Nam, hai trái tim lần thứ hai xích lại gần nhau.
Dư Tuyển đồng ý ở cùng Tư Mậu Nam, ngày hôm sau bèn quay về thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển vào, cậu trực tiếp trả lại tiền thuê căn hộ kia.
Thời gian sáu năm lãng phí cũng chỉ có thể bỏ đó, quãng thời gian còn lại bọn họ có thể cùng nhau đi qua chính là báu vật lớn nhất.
Dư Tuyển quay lại thu dọn đồ đạc, Tư Mậu Nam lại cùng Mạch Bạch đi ăn cơm trưa, nói chuyện về dự định của mình.
Mạch Bạch chuẩn bị tâm lý cả một buổi tối lại không nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp lui giới. Tuổi trẻ tốt đẹp chính là sự nghiệp đỉnh cao, địa vị cùng tài nguyên bao nhiêu người tha thiết ước mơ, anh nói bỏ là bỏ. Lão Mạch cảm thấy thức ăn trước mắt cũng chẳng ngon, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, tranh thủ dùng miệng lưỡi ba hoa không ngừng khuyên Tư Mậu Nam, nhưng đáng tiếc Tư Mậu Nam khó chơi.
Tư Mậu Nam trả lại Mạch Bạch một câu nói, đập tan tưởng tượng cùng sự kiên trì cuối cùng của hắn: "Lão Mạch, nhà tôi không thiếu chút tiền này."
Mạch Bạch mắng trong lòng: "..." Đồ phú nhị đại chết tiệt!
Ăn cơm trưa cùng Mạch Bạch xong, Tư Mậu Nam chạy đi giúp Dư Tuyển dọn nhà, thái độ trước sau khác nhau một trời một vực.
Nhìn trong nhà nhiều hơn đồ vật của một người, Tư Mậu Nam hào hứng trốn đến phòng làm việc, tích cực nói chuyện về bệnh tình của mình với bác sĩ điều trị.
Không thể để cuộc sống sinh hoạt cùng bạn trai không "hạnh phúc"!
Dư Tuyển cũng không rõ Mạch Bạch đang nói chuyện gì với Tư Mậu Nam, Tư Mậu Nam sẽ không nhận việc vào nửa cuối năm nay, vậy anh ấy muốn làm gì?
Rời khỏi công ty hiện tại và mở phòng làm việc của mình sao? Nếu đúng như vậy, cũng không phải là vấn đề gì, nhưng không cần hoàn toàn không nhận việc nữa.
Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì?
Trong khoảng thời gian này, dường như mỗi ngày hai người bọn họ đều ở cùng nhau, cũng chưa thấy anh nhắc tới.
Dư Tuyển không chút biến sắc ngồi ở một bên, nghi ngờ nhìn Tư Mậu Nam, cũng không lộ liễu quá, chỉ là muốn nghe xem anh có kế hoạch gì.
Tư Mậu Nam nói: "Lão Mạch, tôi sẽ không gia hạn hợp đồng. Tôi muốn nghỉ ngơi, mấy năm này đã rất mệt mỏi rồi."
Sau khi tìm được Dư Tuyển, mà cả hai có khả năng tiếp tục bên nhau, Tư Mậu Nam bèn quyết định như thế, anh muốn nghỉ ngơi.
Mạch Bạch hoàn toàn không hiểu: "Cậu muốn nghỉ ngơi thì được, nhưng không cần thiết phải không nhận việc gì. Cậu muốn nghỉ một tháng, vậy cậu cứ nghỉ đi, tôi giúp cậu xử lý những việc khác." Hắn liền suy đoán, "Có phải cậu muốn mở phòng làm việc của riêng mình không?"
Tư Mậu Nam liếc nhìn Dư Tuyển một cái, nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi không chỉ là một, hai tháng, tôi sẽ không mở phòng làm việc."
Lão Mạch tức giận: "Cậu không nhận việc nữa, không gia hạn hợp đồng, cũng không mở phòng làm việc, đến lúc đó còn có fan nào nhớ đến cậu?"
Tư Mậu Nam không mặn không nhạt đáp: "Không cần người khác nhớ tới."
Dư Tuyển nghĩ thầm dựa vào tính tình Mạch Bạch, chắc chắn rằng bây giờ đủ muốn giết người, lời của Tư Mậu Nam quả thật có phần làm người khác tức giận.
Vào lúc này, Dư Tuyển giữ yên lặng là được, bất kể Tư Mậu Nam quyết định thế nào, cậu đều ủng hộ.
"Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào, không thể nói cho tôi nghe sao?" Lão Mạch nói, hắn đã lựa chọn lui lại một bước.
"Chiều mai chúng ta hẹn nhau ăn trưa ở chỗ cũ. Tôi sẽ nói với anh kế hoạch của mình, hôm nay hơi mệt nên khoan nói." Giọng điệu của Tư Mậu Nam nhạt đi rất nhiều, "Trước tiên đưa chúng tôi về nhà đã."
Mạch Mạch biết Tư Mậu Nam sẽ không để người khác ép buộc mình, tức thì tức, vẫn lựa chọn thỏa hiệp: "Được, đưa cậu về sau đó đưa Tiểu Dư về."
Tư Mậu Nam nói thẳng: "Không cần, em ấy còn có việc phải làm."
Mạch Bạch cho rằng Tư Mậu Nam muốn Dư Tuyển giúp anh giải quyết việc sinh hoạt cá nhân, nên cũng không nghĩ nhiều. Đầu hắn hiện tại giờ toàn nghĩ về những gì Tư Mậu Nam muốn nói với hắn vào ngày mai, không hiểu sao trong lòng một trận hoang mang. Trước đó đều không chú ý tới sự thay đổi của anh, bây giờ nghĩ lại một chút, anh vẫn luôn từ chối bàn về việc gia hạn hợp đồng, xem ra là sớm đã nghĩ đến đó rồi.
Mạch Bạch đưa bọn họ đến dưới nhà, hắn không đi lên. Tư Mậu Nam cùng Dư Tuyển kéo vali lên.
Mỗi ngày Dư Tuyển cùng Tư Mậu Nam đi sớm về muộn, hơn một tháng nay cũng chưa từng nghỉ ngơi, cậu cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Đây là lần thứ hai Dư Tuyển đến căn hộ của Tư Mậu Nam, nơi này sạch sẽ gọn gàng hơn so với lúc bọn họ rời đi, dường như khung cảnh lộn xộn trước đây chỉ là do Dư Tuyển bịa ra mà thôi.
Tư Mậu Nam đúng lúc giải thích: "Có dì giúp việc."
"Thấy được rồi." Dư Tuyển khoanh tay đứng mà không ngồi xuống, "Thì ra lúc đó nhà anh bừa bộn như vậy là do cố ý."
Tư Mậu Nam không thấy ngạc nhiên chút nào khi Dư Tuyển phát hiện ra sự thật, mặt bên thản nhiên nói: "À, bị phát hiện rồi."
"Nhìn em thu dọn quần áo cho anh, trông rất vui sao?" Dư Tuyển ngồi trên sofa liếc mắt nhìn anh.
Tư Mậu Nam cởi áo khoác ngoài, ném sang một bên rồi gối lên đùi Dư Tuyển, đây là thói quen được hình thành gần đây, thấy mệt mỏi thì dựa vào, thân mật mà còn thoải mái.
"Đương nhiên là không, chẳng qua lúc đó anh không biết phải phá bỏ không khí lúng túng giữa chúng ta như thế nào, em tưởng anh ngốc sao?"
Mắt Dư Tuyển sắc bén nhìn chằm chằm trán anh: "Vậy anh đúng là đồ ngốc, không biết đóng gói hành lý cũng là giả vờ rồi."
"Anh thừa nhận, trợ lý của anh là nữ, có rất nhiều chuyện đương nhiên phải tự anh đến làm." Tư Mậu Nam tiếp tục thành thật.
Dư Tuyển: "Được rồi, chuyện Lão Mạch hỏi, anh nghĩ thế nào vậy?"
Tư Mậu Nam: "Anh phát hiện ra em thật sự quá thông minh, luôn hỏi vào điểm chết, nhưng mà, cũng không có gì anh không thể nói cho em."
Dư Tuyển: "Vậy anh nói đi."
Tư Mậu Nam: "Dư Tuyển, em có biết ban đầu anh tiến vào giới giải trí để làm gì không?"
Dư Tuyển: "Em không biết, anh chưa từng công khai bao giờ."
Tư Mậu Nam nằm ngửa mặt, nói: "Tất nhiên không thể nói chuyện này một cách công khai. Anh là vì tìm em, anh nghĩ chỉ cần anh trở thành diễn viên, sớm muộn gì em cũng sẽ thấy anh."
"Vậy nếu như em căn bản không gia nhập giới giải trí thì sao? Em muốn có người khác bên cạnh thì sao? Anh làm sao chắc chắn được?" Dư Tuyển đẩy trán của anh, "Sao anh khẳng định được rằng em sẽ tìm anh chứ."
"Anh không có cách nào khẳng định, cũng không thể chắc chắn, anh chỉ có thể làm những gì có thể làm, nghe theo số phận làm hết sức. Nếu như anh và em còn tương lai, sớm muộn cũng có thể đến với nhau, hơn nữa anh cũng vẫn luôn vì thế mà nỗ lực." Anh cầm lấy tay Dư Tuyển, hôn một cái. "Sự thật chứng minh, cố gắng của anh không vô ích."
"Từ lúc vào cửa đến giờ em chưa rửa tay." Những chỗ được hôn của Dư Tuyển nóng bừng lên.
"Có liên quan gì đâu, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của em, anh đều thấy sạch sẽ." Tư Mậu Nam kỳ thật không để ý đến điểm ấy chút nào, "Dùng nỗ lực của anh xóa đi sự thù hận của em với anh,"
"Tư Mậu Nam, em chưa từng hận anh, thật đó, nếu không ban đầu em cũng sẽ không đáp ứng với ông chủ cũ gia nhập công ty gà rừng của ổng. Em thật ra đang làm rất tốt công việc của mình, em cũng là bởi vì anh, em nghĩ còn có cơ hội ở bên anh. Nhưng mà nói lại, anh vì em mà gia nhập giới giải trí, giờ không phải bởi vì em mới muốn thoát khỏi cái giới này chứ?" Dư Tuyển cười nói.
Tư Mậu Nam đứng dậy đối mặt với Dư Tuyển: "Vậy em cảm thấy rằng đó là thật hay giả?"
Dư Tuyển: "..." Hỏi như thế thì là sự thật rồi.
Tư Mậu Nam nói: "Dư Tuyển, em yêu thích giới giải trí bao nhiêu?"
Sau gần nửa năm miệt mài tìm hiểu, Dư Tuyển cũng chẳng còn nhiều mặn mà với giới giải trí, cậu lắc lắc đầu: "Không yêu thích lắm."
Tư Mậu Nam đáp: "Anh cũng không thích, anh càng không thích đóng phim, không muốn đối mặt với ống kính."
"Vậy ý của anh là muốn trực tiếp lui giới."
"Ừm, anh muốn trở lại trường tiếp tục học, em có muốn trở lại trường học không?"
Dư Tuyển gãi gãi cằm: "Nhìn như vậy, có vẻ việc tìm em khiến anh trì hoãn việc học tập."
Tư Mậu Nam bị chọc cười: "Không phải, mọi thứ đều xuất phát từ sự tự nguyện, bất kể anh làm chuyện gì cũng đều không muộn, mà em, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ. Biển người mênh mông, anh thật sự chẳng biết đi đâu mà tìm."
Dư Tuyển: "Anh nghĩ đến việc lui giới bao lâu rồi?"
Tư Mậu Nam: "Vẫn luôn muốn như thế, thật sự quyết định là sau khi chúng ta gặp lại nhau." Lần này, anh sẽ không để Dư Tuyển biến mất trong thế giới của mình, tuyệt đối sẽ không.
"Em rõ ý anh rồi." Dư Tuyển cũng không thấy quá kinh ngạc, thật ra cậu cũng không thấy được Tư Mậu Nam đam mê đóng phim bao nhiêu, trái lại vào lúc hai người ở chung với nhau, cậu càng muốn bày tỏ tâm tình của mình. Tư Mậu Nam vốn đang sống ở hoàn cảnh đơn giản, lại vì cậu mà chen vào giới giải trí phức tạp đến thế. "Bất kể anh quyết định làm gì, em đều ủng hộ."
"Cảm ơn, vậy em có muốn trở lại trường học không?"
"Thôi khỏi, em chẳng phải loại người thích học." Dư Tuyển thích môi trường trường học, nhưng không phải cậu muốn tiếp tục học hành.
Tư Mậu Nam thuận miệng nhắc tới, cũng không miễn cưỡng cậu: "Chúng ta mở nhà hàng lẩu đi?"
"Anh muốn mở thì mở, em sẽ giúp anh."
"Ừm, chờ anh xử lý xong chuyện của công ty, chúng ta liền bắt tay vào mở cửa tiệm."
"Gần đây anh còn việc gì không?"
"Còn có một chút, hai cái quảng cáo, một cuộc phỏng vấn, không nhiều."
"Làm chuyện anh muốn làm là được rồi."
"Dư Tuyển, chúng ta xem như là ở cùng một chỗ rồi."
"Lẽ nào anh vẫn cảm thấy em đang không bên cạnh anh sao?" Dư Tuyển túm lấy cái gối đập lên anh, sau đó hai người đồng thời nở nụ cười,
Tư Mậu Nam áp cậu lên sofa, hôn tới hôn lui!
Thật tốt.
Sau cuộc trò chuyện cởi mở thẳng thắn này, Dư Tuyển dâng lên cảm giác tin tưởng vào Tư Mậu Nam, hai trái tim lần thứ hai xích lại gần nhau.
Dư Tuyển đồng ý ở cùng Tư Mậu Nam, ngày hôm sau bèn quay về thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển vào, cậu trực tiếp trả lại tiền thuê căn hộ kia.
Thời gian sáu năm lãng phí cũng chỉ có thể bỏ đó, quãng thời gian còn lại bọn họ có thể cùng nhau đi qua chính là báu vật lớn nhất.
Dư Tuyển quay lại thu dọn đồ đạc, Tư Mậu Nam lại cùng Mạch Bạch đi ăn cơm trưa, nói chuyện về dự định của mình.
Mạch Bạch chuẩn bị tâm lý cả một buổi tối lại không nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp lui giới. Tuổi trẻ tốt đẹp chính là sự nghiệp đỉnh cao, địa vị cùng tài nguyên bao nhiêu người tha thiết ước mơ, anh nói bỏ là bỏ. Lão Mạch cảm thấy thức ăn trước mắt cũng chẳng ngon, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, tranh thủ dùng miệng lưỡi ba hoa không ngừng khuyên Tư Mậu Nam, nhưng đáng tiếc Tư Mậu Nam khó chơi.
Tư Mậu Nam trả lại Mạch Bạch một câu nói, đập tan tưởng tượng cùng sự kiên trì cuối cùng của hắn: "Lão Mạch, nhà tôi không thiếu chút tiền này."
Mạch Bạch mắng trong lòng: "..." Đồ phú nhị đại chết tiệt!
Ăn cơm trưa cùng Mạch Bạch xong, Tư Mậu Nam chạy đi giúp Dư Tuyển dọn nhà, thái độ trước sau khác nhau một trời một vực.
Nhìn trong nhà nhiều hơn đồ vật của một người, Tư Mậu Nam hào hứng trốn đến phòng làm việc, tích cực nói chuyện về bệnh tình của mình với bác sĩ điều trị.
Không thể để cuộc sống sinh hoạt cùng bạn trai không "hạnh phúc"!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.