Chương 97: Chương 69.2
Vô Ý Bảo Bảo
08/12/2015
Bò cạp độc rít lên xì xì, trong đôi mắt quỷ dị chớp tắt ánh sáng thống khổ mà phẫn nộ, điên cuồng vận động đôi càng khổng lồ lao tới đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
Bên cạnh Mặc Sĩ Thần, giáp thú lộ ra thân thể cường tráng dưới lớp cương giáp màu đen , giơ chân trước lên đột ngột giẫm xuống mặt đất. Trong tiếng nổ lớn nặng nề, khắp mặt đất đều đang run rẩy, sóng khí vặn vẹo trào ra ngoài, sóng cát cuốn lên từng đợt như thủy triều. Đám bò cạp độc gần đó liên tục bị chấn động ngã lăn trên đất, bộ não không quá thông minh mơ hồ một hồi. May là, loại kỹ năng truyền thừa đến từ bạo hùng biến dị này không bao gồm công kích khác, bằng không kẻ xui xẻo đứng mũi chịu sào lại chính là mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.
Không đợi đám bọ cạp độc kịp tỉnh lại, Cự Phong hóa thành một mảnh tường vân nhẹ nhàng băng tới, trong bóng mây hư ảo, từng luồng kim quang liên tiếp di chuyển, xé nát chúng thành từng mảnh nhỏ.
Tiếp theo, Triệu Hoán Sư của học viện Trường Lĩnh cũng gọi ra ma sủng, đó là một con ngạc quy đã thành niên, giáp xác cứng rắn bất ngờ nổi lên nham thạch bén nhọn, miệng rộng giống như mỏ ưng lộ ra bộ mặt hung ác, cho thấy sức cắn mạnh mẽ.
Dựa vào năng lực công phòng mạnh mẽ của ma sủng, áp lực lên mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cùng với các học viên học viện Trường Lĩnh đều nhẹ đi, chiếm được cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Đồng thời, bọn họ cũng xem tình hình tiểu đội Tần Hồng một chút. Chuyện khiến cho mọi người kinh ngạc đó là trong đội ngũ của bọn họ không hề có Triệu Hoán Sư, thế nhưng, dựa vào phối hợp có thể coi như là hoàn mỹ, vậy mà cũng có thể ứng phó như thường.
Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện, bước tiến của bọn họ cùng với bóng người xen kẽ có vài phần cảm giác quen mắt, dường như đám cận vệ đại nội trong hoàng cung cũng sử dụng thuật hợp kích như vậy, thuật hợp kích thần bí thông thường tụ tập kình khí lại, phát huy sức mạnh vượt xa khỏi thực lực của bản thân.
Quả nhiên, Tần Hồng Vân đột nhiên bứt lên phía trước, chém ra một chiêu, kình khí trên thân kiếm của mấy tên đồng bạn khác đồng loạt tụ tập lên trên kiếm của hắn, mãnh liệt bạo phát, thoáng chốc chém ba con bò cạp phía trước đứt thành hai nửa.
Đây là thực lực ngay cả Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng không có, sao hắn có thể ? Lần này Gia Cát Minh Nguyệt có thể xác định, thứ bọn họ dùng nhất định chính là thuật hợp kích kia.
"Những gia tộc cổ xưa này, đúng là vẫn cất giấu một ít thứ tốt nha." Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm cảm thán, không khỏi nhìn Tần Hồng Vân thêm vài lần.
Dưới công kích cường lực của Cự Phong và giáp thú, đám bò cạp độc ở gần chỗ bọn họ nhanh chóng giảm đi, thế nhưng còn có thêm rất nhiều bò cạp độc vẫn không ngừng từ dưới đất bò lên.
Dưới sự phối hợp giữa người và ma sủng, mấy đội ngũ đều đang chậm chạp chuyển động về phía cổng vòm.
Kiên trì được một lúc, ngay cả Cự Phong và giáp thú cũng bắt đầu cảm thấy uể oải, dù sao loại kỹ năng biến dị phụ gia này tiêu hao thể năng vô cùng lớn. Mà ma sủng học viên học viện Trường Lĩnh triệu hoán thì đã co vào mai rùa, thi thoảng thò miệng rộng ra công kích một lần.
Thấy thế, mấy tên Triệu Hoán Sư không hẹn mà cùng thu hồi ma sủng, các kiếm sĩ lên dây cót tinh thần, toàn lực ứng phó lần nữa.
Bò cạp độc to lớn dâng lên từng đợt, mà học viên trong đội ngũ, kiếm sĩ, cung thủ, ma sủng luân phiên ra trận, một lần lại một lần chống lại bọn chúng xung kích. Nhưng dưới sự xung kích dường như không bao giờ kết thúc này, tất cả mọi người đều nhanh chóng tiêu hao thể lực, cảm giác mệt mỏi vô lực nổi lên khắp thân thể của bọn họ, cũng sinh sôi trong lòng. Tay cầm kiếm đang khẽ run rẩy, dựa vào bản năng cầu sinh dùng hết toàn lực vung ra hết chiêu kiếm này đến chiêu kiếm khác, tinh thần lực của Triệu Hoán Sư đã khô cạn như dòng sông trong sa mạc, hổn hển đọc chú ngữ, nhưng ma sủng được gọi ra chỉ có thể phờ phạc chiến đấu trong vài phút thì đã tiêu hao hết thể lực, trong hào quang lóng lánh bất đắc dĩ phải trở về không gian của ma sủng.
Cổng vòm, thạch trận, đã gần ngay trước mắt. Nếu như không có đám bò cạp độc chắn ở trước mặt, nếu như không phải thể lực tiêu hao quá lớn, họ chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể đến được mục đích, nhưng lúc này, nó tựa như bến bờ vĩnh viễn không thể tới nơi.
Mười bốn học viên gần như người người mang thương, các học viên học viện Trường Lĩnh thương thế càng nghiêm trọng, một kiếm sĩ, một Triệu Hoán Sư cùng một cung thủ trong đó đã mất đi năng lực chiến đấu, ngã trên mặt đất trơ mắt nhìn hai tên kiếm sĩ còn sót lại khổ sở chống đỡ, nhưng khắp người bọn họ đã bê bết máu, hiển nhiên cũng không kiên trì được bao lâu. Ma sủng của bọn họ không có năng lực công kích giống như Cự Phong và giáp thú, bản thân cũng không có thực lực mạnh mẽ như Trưởng Tôn Ninh Hạo và Lăng Phi, càng không có thuật hợp kích hoàn mỹ như đội ngũ của Tần Hồng Vân. Trong lúc vô cùng mệt nhọc có thể tránh thoát cái đuôi bò cạp và cặp càng chí mạng đã là tốt lắm rồi, sao có thể tránh khỏi mấy cái chân như lưỡi liềm kia, trên người bị cắt ra những vết thương be bét máu, thậm chí cơ hội băng bó cũng không có.
Cuối cùng, mấy học viên học viện Trường Lĩnh không kiên trì được nữa, mặc dù rất không cam lòng, vô cùng tiếc nuối, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ, xé truyền tống phù đi ra bên ngoài.
Tiểu đội của Gia Cát Minh Nguyệt và Tần Hồng Vân vẫn còn đang khổ sở kiên trì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mặt trời đã không còn gay gắt chói chang như lúc trước, trong không khí dường như có một chút cảm giác mát mẻ thoáng qua, phía tây vầng thái dương đang chậm chạp hạ xuống, mà thể lực của bọn họ, tinh thần lực của bọn họ cũng giống như mặt trời đang lặn, rơi xuống điểm thấp nhất.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một tia tuyệt vọng, kiên trì như vậy, phải tới lúc nào mới kết thúc. Thậm chí ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt, cũng nổi lên ý nghĩ từ bỏ mấy lần, dựa vào ý chí kiên định mới có thể khổ sở kiên trì đến hiện tại.
Công kích của bò cạp độc hình như thoáng trở nên chậm hơn một chút, Gia Cát Minh Nguyệt nhạy cảm phát hiện điểm này.
"Thay vì bị chết ngay ở chỗ này, không bằng thừa cơ hội này vọt tới cổng vòm, có thể còn có một tia hi vọng sống sót." Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt thầm nổi lên ý niệm này, đang muốn gọi mấy người khác bắt đầu hành động, khóe mắt lóe lên lại phát hiện sắc mặt Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần đã trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên rời rạc, ngay cả Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo đều tỏ vẻ mỏi mệt, giống như chỉ di động một bước cũng đều trở nên vô cùng khó khăn.
Gia Cát Minh Nguyệt không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ này, không phải mỗi người đều tu luyện qua thượng cổ thể thuật, có thể có năng lực bổ sung thể lực nhanh chóng giống như nàng, hiện tại bảo bọn họ cùng với mình xông lên, không khác gì để bọn họ đi chịu chết.
"Minh Nguyệt, nàng thử xem có thể xông tới hay không, ta giúp nàng chặn một lát." Gia Cát Minh Nguyệt có thể phát hiện ra, Lăng Phi Dương đương nhiên cũng có thể phát hiện, dường như đoán được ý nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương gian nan vung ra một chiêu kiếm, thở một hơi, thấp giọng nói.
"Không được, nếu đi phải cùng đi!" Biểu hiện của Gia Cát Minh Nguyệt không hề có một chút biến hóa, ánh mắt vô cùng kiên định. Nàng biết, một khi nàng rời đi, trong đội ngũ thiếu một điểm phòng ngự, những người khác nhất định chạy không thoát khỏi bò cạp độc săn giết.
Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt từ chối, có người bắt đầu hành động. Tần Hồng Vân đột nhiên quát to một tiếng: "Đi!", thân hình loáng một cái, xông ra ngoài lao về phía trước, mấy chục con cự hạt chặn trước người hắn đồng loạt vung độc vĩ(đuôi độc) về phía hắn.
"Hắn điên rồi sao? Thế này khác gì tự sát!" Tất cả mọi người nhìn bóng dáng Tần Hồng Vân hăng hái vọt tới phía trước đều khó có thể tin.
Ngay khi tất cả mọi người suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra thời điểm, một màn kinh người xảy ra.
Một bóng người khác trong đội ngũ của Tần Hồng đột nhiên lóe lên, vọt tới trước người của hắn, sau đó nhảy lên thật cao, giống đã từng diễn luyện qua vô số lần, Tần Hồng Vân nhún mũi chân, thân thể nhảy lên thật cao, sau đó giẫm lên đôi vai hữu lực của đội viên kia, mượn lực bắn lên, giống như một phi điểu lướt qua bầy bọ cạp bên dưới, vững vàng rơi xuống cổng vòm. Hai tên đội hữu khác cũng dồn dập noi theo, dựa vào thân thể tên đội hữu kia bay về phía đối diện, tránh thoát sự vây giết của bò cạp độc.
Mà tên đồng bạn rơi xuống bầy bọ cạp độc tựa như thiên thạch, thời khắc mấu chốt, hắn xé rách truyền tống phù trong tay, ánh sáng lóe lên, nhưng truyền tống phù chưa kịp mở ra hoàn toàn, thân thể của hắn đã nhanh chóng lọt vào trong đám bọ cạp, phát sinh tiếng kêu thảm thiết rung trời, trong chớp mắt bị xé thành mảnh nhỏ.
Bên cạnh Mặc Sĩ Thần, giáp thú lộ ra thân thể cường tráng dưới lớp cương giáp màu đen , giơ chân trước lên đột ngột giẫm xuống mặt đất. Trong tiếng nổ lớn nặng nề, khắp mặt đất đều đang run rẩy, sóng khí vặn vẹo trào ra ngoài, sóng cát cuốn lên từng đợt như thủy triều. Đám bò cạp độc gần đó liên tục bị chấn động ngã lăn trên đất, bộ não không quá thông minh mơ hồ một hồi. May là, loại kỹ năng truyền thừa đến từ bạo hùng biến dị này không bao gồm công kích khác, bằng không kẻ xui xẻo đứng mũi chịu sào lại chính là mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.
Không đợi đám bọ cạp độc kịp tỉnh lại, Cự Phong hóa thành một mảnh tường vân nhẹ nhàng băng tới, trong bóng mây hư ảo, từng luồng kim quang liên tiếp di chuyển, xé nát chúng thành từng mảnh nhỏ.
Tiếp theo, Triệu Hoán Sư của học viện Trường Lĩnh cũng gọi ra ma sủng, đó là một con ngạc quy đã thành niên, giáp xác cứng rắn bất ngờ nổi lên nham thạch bén nhọn, miệng rộng giống như mỏ ưng lộ ra bộ mặt hung ác, cho thấy sức cắn mạnh mẽ.
Dựa vào năng lực công phòng mạnh mẽ của ma sủng, áp lực lên mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cùng với các học viên học viện Trường Lĩnh đều nhẹ đi, chiếm được cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Đồng thời, bọn họ cũng xem tình hình tiểu đội Tần Hồng một chút. Chuyện khiến cho mọi người kinh ngạc đó là trong đội ngũ của bọn họ không hề có Triệu Hoán Sư, thế nhưng, dựa vào phối hợp có thể coi như là hoàn mỹ, vậy mà cũng có thể ứng phó như thường.
Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện, bước tiến của bọn họ cùng với bóng người xen kẽ có vài phần cảm giác quen mắt, dường như đám cận vệ đại nội trong hoàng cung cũng sử dụng thuật hợp kích như vậy, thuật hợp kích thần bí thông thường tụ tập kình khí lại, phát huy sức mạnh vượt xa khỏi thực lực của bản thân.
Quả nhiên, Tần Hồng Vân đột nhiên bứt lên phía trước, chém ra một chiêu, kình khí trên thân kiếm của mấy tên đồng bạn khác đồng loạt tụ tập lên trên kiếm của hắn, mãnh liệt bạo phát, thoáng chốc chém ba con bò cạp phía trước đứt thành hai nửa.
Đây là thực lực ngay cả Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng không có, sao hắn có thể ? Lần này Gia Cát Minh Nguyệt có thể xác định, thứ bọn họ dùng nhất định chính là thuật hợp kích kia.
"Những gia tộc cổ xưa này, đúng là vẫn cất giấu một ít thứ tốt nha." Gia Cát Minh Nguyệt âm thầm cảm thán, không khỏi nhìn Tần Hồng Vân thêm vài lần.
Dưới công kích cường lực của Cự Phong và giáp thú, đám bò cạp độc ở gần chỗ bọn họ nhanh chóng giảm đi, thế nhưng còn có thêm rất nhiều bò cạp độc vẫn không ngừng từ dưới đất bò lên.
Dưới sự phối hợp giữa người và ma sủng, mấy đội ngũ đều đang chậm chạp chuyển động về phía cổng vòm.
Kiên trì được một lúc, ngay cả Cự Phong và giáp thú cũng bắt đầu cảm thấy uể oải, dù sao loại kỹ năng biến dị phụ gia này tiêu hao thể năng vô cùng lớn. Mà ma sủng học viên học viện Trường Lĩnh triệu hoán thì đã co vào mai rùa, thi thoảng thò miệng rộng ra công kích một lần.
Thấy thế, mấy tên Triệu Hoán Sư không hẹn mà cùng thu hồi ma sủng, các kiếm sĩ lên dây cót tinh thần, toàn lực ứng phó lần nữa.
Bò cạp độc to lớn dâng lên từng đợt, mà học viên trong đội ngũ, kiếm sĩ, cung thủ, ma sủng luân phiên ra trận, một lần lại một lần chống lại bọn chúng xung kích. Nhưng dưới sự xung kích dường như không bao giờ kết thúc này, tất cả mọi người đều nhanh chóng tiêu hao thể lực, cảm giác mệt mỏi vô lực nổi lên khắp thân thể của bọn họ, cũng sinh sôi trong lòng. Tay cầm kiếm đang khẽ run rẩy, dựa vào bản năng cầu sinh dùng hết toàn lực vung ra hết chiêu kiếm này đến chiêu kiếm khác, tinh thần lực của Triệu Hoán Sư đã khô cạn như dòng sông trong sa mạc, hổn hển đọc chú ngữ, nhưng ma sủng được gọi ra chỉ có thể phờ phạc chiến đấu trong vài phút thì đã tiêu hao hết thể lực, trong hào quang lóng lánh bất đắc dĩ phải trở về không gian của ma sủng.
Cổng vòm, thạch trận, đã gần ngay trước mắt. Nếu như không có đám bò cạp độc chắn ở trước mặt, nếu như không phải thể lực tiêu hao quá lớn, họ chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể đến được mục đích, nhưng lúc này, nó tựa như bến bờ vĩnh viễn không thể tới nơi.
Mười bốn học viên gần như người người mang thương, các học viên học viện Trường Lĩnh thương thế càng nghiêm trọng, một kiếm sĩ, một Triệu Hoán Sư cùng một cung thủ trong đó đã mất đi năng lực chiến đấu, ngã trên mặt đất trơ mắt nhìn hai tên kiếm sĩ còn sót lại khổ sở chống đỡ, nhưng khắp người bọn họ đã bê bết máu, hiển nhiên cũng không kiên trì được bao lâu. Ma sủng của bọn họ không có năng lực công kích giống như Cự Phong và giáp thú, bản thân cũng không có thực lực mạnh mẽ như Trưởng Tôn Ninh Hạo và Lăng Phi, càng không có thuật hợp kích hoàn mỹ như đội ngũ của Tần Hồng Vân. Trong lúc vô cùng mệt nhọc có thể tránh thoát cái đuôi bò cạp và cặp càng chí mạng đã là tốt lắm rồi, sao có thể tránh khỏi mấy cái chân như lưỡi liềm kia, trên người bị cắt ra những vết thương be bét máu, thậm chí cơ hội băng bó cũng không có.
Cuối cùng, mấy học viên học viện Trường Lĩnh không kiên trì được nữa, mặc dù rất không cam lòng, vô cùng tiếc nuối, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn từ bỏ, xé truyền tống phù đi ra bên ngoài.
Tiểu đội của Gia Cát Minh Nguyệt và Tần Hồng Vân vẫn còn đang khổ sở kiên trì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mặt trời đã không còn gay gắt chói chang như lúc trước, trong không khí dường như có một chút cảm giác mát mẻ thoáng qua, phía tây vầng thái dương đang chậm chạp hạ xuống, mà thể lực của bọn họ, tinh thần lực của bọn họ cũng giống như mặt trời đang lặn, rơi xuống điểm thấp nhất.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một tia tuyệt vọng, kiên trì như vậy, phải tới lúc nào mới kết thúc. Thậm chí ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt, cũng nổi lên ý nghĩ từ bỏ mấy lần, dựa vào ý chí kiên định mới có thể khổ sở kiên trì đến hiện tại.
Công kích của bò cạp độc hình như thoáng trở nên chậm hơn một chút, Gia Cát Minh Nguyệt nhạy cảm phát hiện điểm này.
"Thay vì bị chết ngay ở chỗ này, không bằng thừa cơ hội này vọt tới cổng vòm, có thể còn có một tia hi vọng sống sót." Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt thầm nổi lên ý niệm này, đang muốn gọi mấy người khác bắt đầu hành động, khóe mắt lóe lên lại phát hiện sắc mặt Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần đã trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng trở nên rời rạc, ngay cả Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo đều tỏ vẻ mỏi mệt, giống như chỉ di động một bước cũng đều trở nên vô cùng khó khăn.
Gia Cát Minh Nguyệt không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý nghĩ này, không phải mỗi người đều tu luyện qua thượng cổ thể thuật, có thể có năng lực bổ sung thể lực nhanh chóng giống như nàng, hiện tại bảo bọn họ cùng với mình xông lên, không khác gì để bọn họ đi chịu chết.
"Minh Nguyệt, nàng thử xem có thể xông tới hay không, ta giúp nàng chặn một lát." Gia Cát Minh Nguyệt có thể phát hiện ra, Lăng Phi Dương đương nhiên cũng có thể phát hiện, dường như đoán được ý nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt, Lăng Phi Dương gian nan vung ra một chiêu kiếm, thở một hơi, thấp giọng nói.
"Không được, nếu đi phải cùng đi!" Biểu hiện của Gia Cát Minh Nguyệt không hề có một chút biến hóa, ánh mắt vô cùng kiên định. Nàng biết, một khi nàng rời đi, trong đội ngũ thiếu một điểm phòng ngự, những người khác nhất định chạy không thoát khỏi bò cạp độc săn giết.
Ngay khi Gia Cát Minh Nguyệt từ chối, có người bắt đầu hành động. Tần Hồng Vân đột nhiên quát to một tiếng: "Đi!", thân hình loáng một cái, xông ra ngoài lao về phía trước, mấy chục con cự hạt chặn trước người hắn đồng loạt vung độc vĩ(đuôi độc) về phía hắn.
"Hắn điên rồi sao? Thế này khác gì tự sát!" Tất cả mọi người nhìn bóng dáng Tần Hồng Vân hăng hái vọt tới phía trước đều khó có thể tin.
Ngay khi tất cả mọi người suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra thời điểm, một màn kinh người xảy ra.
Một bóng người khác trong đội ngũ của Tần Hồng đột nhiên lóe lên, vọt tới trước người của hắn, sau đó nhảy lên thật cao, giống đã từng diễn luyện qua vô số lần, Tần Hồng Vân nhún mũi chân, thân thể nhảy lên thật cao, sau đó giẫm lên đôi vai hữu lực của đội viên kia, mượn lực bắn lên, giống như một phi điểu lướt qua bầy bọ cạp bên dưới, vững vàng rơi xuống cổng vòm. Hai tên đội hữu khác cũng dồn dập noi theo, dựa vào thân thể tên đội hữu kia bay về phía đối diện, tránh thoát sự vây giết của bò cạp độc.
Mà tên đồng bạn rơi xuống bầy bọ cạp độc tựa như thiên thạch, thời khắc mấu chốt, hắn xé rách truyền tống phù trong tay, ánh sáng lóe lên, nhưng truyền tống phù chưa kịp mở ra hoàn toàn, thân thể của hắn đã nhanh chóng lọt vào trong đám bọ cạp, phát sinh tiếng kêu thảm thiết rung trời, trong chớp mắt bị xé thành mảnh nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.