Chương 137: Chương 86.1
Vô Ý Bảo Bảo
28/03/2016
“Như vậy cũng tốt.” Nhạc lão gật đầu nói, nếu không tự mình kiểm chứng một chút, làm sao hắn có thể tin tưởng .
“Hai người các ngươi ra ngoài trước đi.” Nhạc lão phất tay, để cho Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo rời đi trước. Sau đó vung chưởng lên, một đạo kình khí vô hình nhanh chóng tản ra bốn phía, tạo thành một vách tường ngăn cách, bịt kín toàn bộ căn phòng.
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương không khỏi âm thầm bội phục. Dưới vách tường bảo hộ này, trong lúc thánh cấp luận bàn, chỉ cần không phải xuất ra toàn lực, sẽ không làm căn phòng có bất cứ thiệt hại gì, lấy thực lực của bọn họ, tạm thời chưa thể tạo ra vách tường ngăn cách như vậy.
“Hai người các ngươi, cùng lên đi.” Nhạc lão tự phụ nói.
“Ngài xác định?” Lăng Phi Dương ngẩn người hỏi.
“Hừ, kêu các ngươi lên thì lên đi , ít nói nhảm.” Trong mắt Nhạc lão xuất hiện hưng phấn. Từ khi tấn chức Thánh Cấp, hắn chưa từng chân chính động thủ cùng người khác, đã sớm buồn bực, vừa vặn mượn cơ hội này, thuận tiện giáo huấn một chút hai tiểu bối không biết trời cao đất rộng này.
Trong Thiên Phong học viện, đột nhiên tuôn ra một cỗ khí thế đồ sộ, uy nghiêm trang trọng, làm người ta cảm nhận được sự rung động phát ra từ sâu đáy lòng. Tất cả đệ tử đều cảm nhận được khí thế kì quái này, một ít đệ tử thực lực không tầm thường cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, quang mang lưu động, cao thủ, đây là khí thế của cao thủ khi quyết đấu mới có. Lấy thực lực của bọn họ, đương nhiên không thể đoán chính xác thực lực của cao thủ rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng ít ra phải là linh hồn cấp, thậm chí là thánh cấp.
Tất cả ánh mắt đệ tử đều tìm tòi chung quanh học viện, dựng thẳng tai nghe.
Đột nhiên, trên lầu cao truyền đến một tiếng vang nặng nề, tựa hồ toàn bộ lầu cao hơi hơi lay động một chút, ngay sau đó, một tiếng rống giận tận trời truyền đến, “Thằng nhóc, các ngươi đùa à . . . . .”
Sau một loạt âm thanh trầm đục, mọi chuyện đã xong, trong học viện lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ có vài tên đệ tử tin mắt thấy, Lăng Phi Dương mang vẻ mặt cười trộm cùng Gia Cát Minh Nguyệt ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, theo sau đó, bóng dáng Nhạc lão xuất hiện ở bên cửa sổ, đôi mắt hơi sưng, giống như vừa bị người nào đó hung hăng đánh một quyền.
Đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương rời đi, biểu tình Nhạc lão rất kỳ quái, có vui mừng, có kích động, cũng có buồn bực. Học viện Thiên Phong, đồng thời sinh ra hai gã cao thủ Thánh cấp, tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ toàn bộ đại lục đều sẽ lâm vào khiếp sợ. Hắn và Văn Dật một tay thành lập học viện Thiên Phong, sẽ trở thành học viện siêu cấp của toàn bộ đại lục, trở thành một truyền kỳ, hắn như thế nào lại không vui mừng, kích động đây? Chẳng qua hắn buồn bực , vì hai tên tiểu tử kia lại khẩn cầu mình nghiêm khắc giữ bí mật, trăm ngàn lần không để lộ ra. Ôi, làm hắn bỏ lỡ một cơ hội tốt nổi danh. Còn buồn bực hơn nữa, cư nhiên còn bị đánh một quyền vào đầu, đã nhiều năm không có bị ai đánh qua , tư vị này, thật không dễ chịu chút nào.
“Nhạc lão, tuy rằng chúng ta đi , nhưng chúng ta vẫn là đệ tử của học viện Thiên Phong, trước kia là vậy, bây giờ, về sau vĩnh viễn đều như vậy.” Nhớ lại sau khi Gia Cát Minh Nguyệt khom người bái lễ rời đi, Nhạc lão không tự giác mĩm cười, chỉ cần bọn họ là đệ tử của học viện Thiên Phong, như vậy học viện Thiên Phong cuối cùng vẫn như cũ trở thành học viện đỉnh nhất trên toàn bộ đại lục, vẫn như cũ tạo nên truyền kì!
. . . . . .
Nam Cung Cẩn mãi cho đến sau này cũng chưa xuất hiện, Quân Khuynh Diệu có chuyện ở Thánh điện phải xử lý, rời đi trước. Trước khi đi, Quân Khuynh Diệu cho Gia Cát Minh Nguyệt một chiếc huy chương, nói nàng chỉ cần đưa trực tiếp cho Thánh điện là được, có huy chương này, không cần tiến hành khảo hạch. Minh Nguyệt tiếp nhận huy chương, thầm nghĩ, cái này không phải là đi cửa sau trong truyền thuyết sao?
Rất nhanh khởi hành đi Thánh điện . Thánh điện ở Tuyên Vũ Quốc, so với Nam Sở quốc còn lớn mạnh hơn, phía dưới quản lý hơn mười quốc gia phụ thuộc.Thực lực Nam Sở quốc so với Đan Lăng quốc có thực lực mạnh hơn không ít, mà Tuyên Vũ Quốc lại cường đại hơn Nam Sở quốc rất nhiều. Muốn đi Tuyên Vũ Quốc, phải đi qua Đại Dụ Thành. Đại Dụ Thành ở Cao Hà quốc, giáp với Angie quốc và sa mạc , tạo thành một Tam Giác Vàng. Tần gia ở Đại Dụ thành, nhớ tới khúc mắc với Tần gia, Gia Cát Minh Nguyệt quyết định không thể công khai tiến vào Đại Dụ thành. Có điều, đường xá còn xa xôi vô cùng, hiện tại không cần phải nghĩ nhiều.
Vào sáng sớm, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt xuất phát.
Trên con đường rộng lớn, hai chiếc xe ngựa một trước một sau, không nhanh không chậm chạy tới hướng bắc. Hai chiếc xe ngựa to lớn rắn chắc, nếu nhìn từ bên ngoài vào cũng không thấy có gì đặc biệt, thế nhưng bố trí bên trong xe lại vô cùng lịch sự tao nhã, túi thơm tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, ngồi trên đệm nhung mềm mại, gần như không cảm giác được một chút xóc nảy.
Hành trình lần này sẽ rất dài, nên mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không cưỡi ngựa, mà tuyển một xa phu lái xe ngựa.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trong xe, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng bình yên. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau. Gần đây, những người này đều giống nhau liều mạng tu luyện. Mỗi ngày không đem chính mình nằm gục xuống, sẽ không dừng lại.
Từ khi Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương tấn chức Thánh cấp, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng trở nên chăm chỉ tu luyện hơn, nắm bắt toàn bộ thời gian tiến hành tu luyện, ngay cả trên đường đi cũng không chịu lãng phí một chút thời gian, mỗi ngày tránh ở trong xe không ngừng tu luyện, trừ bỏ ăn cơm đi vệ sinh, cũng không thấy được bóng dáng của bọn họ, ngay cả khi thỉnh thoảng dừng xe để hít thở không khí, bọn họ cũng không chịu rời đi xe ngựa nửa bước.
Cái này gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, do cố gắng mà không bao lâu sau hai người đã tấn thăng lên linh hồn cấp, nếu đặt ở Thương Phong Thành, lấy thực lực như vậy, sẽ là đệ nhất cao thủ được vạn người kính ngưỡng. Nhưng hai người cũng biết, nếu so sánh với cao thủ thánh cấp, bọn họ còn kém quá xa, cho nên cũng không có một chút tự đắc mà lơi lỏng, ngược lại so với trước kia càng thêm cố gắng .
Buổi chiều, Gia Cát Minh Nguyệt buồn ngủ tựa vào trong xe ngựa. Xe ngựa tuy rằng không có một chút xóc nảy, nhưng sao có thể thoải mái bằng khi nằm trên giường. Cho nên Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có ngủ, chỉ từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, phía trước mơ hồ truyền đến vài tiếng binh khí giao nhau, có âm thanh của người bị thương, xa phu theo bản năng kéo cương ngựa đi chậm lại.
“Tiểu thư, hình như phía trước có việc phát sinh, đợi một chút rồi đi hay đổi sang con đường khác.” Xa phu sợ hãi quay đầu hỏi. Tuy rằng nơi này là đường lớn, nhưng vẫn có khả năng bị sơn tặc chặn đường đánh cướp, dám ở đường lớn đánh cướp, nhất định là những người trốn ngục, giết người không gớm tay, xa phu cũng không muốn đánh mất mạng nhỏ. Hắn là người do Gia Cát Phó Vân phái tới, không có thực lực gì, nhưng lái xe ngựa rất tốt. Trong nhà còn có người thân, hắn cũng không muốn ở trong này chết tha hương cùng người nhà vĩnh viễn chia lìa. Với thực lực bây giờ của Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ, Gia Cát Phó Vân cùng hoàng thượng phái người bảo hộ chính là dư thừa .
“Không cần phải xen vào, tiếp tục đi.” Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh nhưng hoàn toàn không để trong lòng, lấy thực lực bọn họ bây giờ, đừng nói bọn sơn tặc thổ phỉ tầm thường, cho dù là huyết phong đạo tặc đều có thể dùng một tay bóp chết .
“Nhưng mà. . . . . .” Xa phu do dự, nhìn ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt chân thật đáng tin, khẽ cắn môi, vung lên cương ngựa đi về phía trước, thầm nghĩ tốt hơn hết là nên mau chóng rời khỏi nơi này, xa phu phía sau thấy xe ngựa phía trước đi nhanh hơn, cũng thúc ngựa đuổi theo.
“Thu. . . . . .” Không đến mười dặm, xa phu mạnh mẽ kéo cương ngựa, con ngựa lập tức hí dài, ngừng lại, xe ngựa phía sau ngừng lại không kịp, thiếu chút nữa đụng phải, thời khắc mấu chốt, Lăng Phi Dương từ trên xe ngựa nhảy xuống, dùng tay nhấn trên xe một cái, cứ tưởng xe ngựa sẽ không dễ dàng dừng lại, vậy mà chỉ “dát” một tiếng rồi ngừng lại ngay.
Tên xa phu nhìn thấy chiêu thức ấy của Lăng Phi Dương kinh ngạc há to mồm.
Phục hồi lại tinh thần, xa phu phía sau nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn xa phu phía trước, đang muốn mắng to, ánh mắt lại lập tức trợn tròn.
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa xa hoa ngã giữa đường, bánh xe đã muốn bể thành mảnh vụn, phía trước một cây đại thụ to như thùng nước chặn đường, hai gã hộ vệ trung niên nhân ngã trên vũng máu, hiển nhiên là muốn di chuyển đại thụ, lại bị người ám toán bỏ mình.
Cách đó không xa, một gã vừa nhìn thấy là biết công tử trẻ tuổi giàu có cùng hai gã hộ vệ đang bị bảy tám tên hung đồ vây vào giữa, gian nan cầm vũ khí ngăn cản công kích của đối phương. Trên người hai gã hộ vệ đều là vết thương, trên quần áo vết máu loang lổ, động tác cũng càng ngày càng chậm chạp, không còn chống đỡ được lâu.
Gia Cát Minh Nguyệt đảo mắt nhìn lại, thấy người bị côn đồ vây ở giữa mà giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác buồn cười, nhưng dưới tình huống này, thật sự là cười không nổi.
“Tiểu thư, nếu không chúng ta tránh đi trước.” Xa phu đã sớm bị dọa choáng váng, nuốt nước miếng, run run nói. Chuyện chặn đường cướp tiền trước kia cũng có nghe nói qua, nhưng cũng chỉ là cướp tiền, bình thường sẽ không giết người, nhìn bộ dáng của mấy tên côn đồ này, vẻ mặt dữ tợn, một đao so với một đao càng ngoan độc hơn, không phải cướp tiền, căn bản chính là đòi mạng. Hắn cũng không muốn bị dính vào chuyện này.
Xa phu không nghe được câu trả lời của Gia Các Minh Nguyệt, xoay đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tiểu thư làm sao vậy?
Xe phu đang do dự có nên khuyên bảo tiểu thư quay đầu lại hay không, chờ sự tình bên này lắng xuống bọn họ lại tiếp tục khởi hành, nhưng thời điểm hắn lấy lại tinh thần mở miệng, bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt đã hư không tiêu thất ở trước mắt, xuất hiện ở kế bên ngoài vài tên hung đồ. Tiểu thư muốn quản chuyện này? Trong lòng xa phu có chút lo lắng, hắn biết tiểu thư là quán quân của Thần Long đại tái, thực lực khẳng định không kém. Thế nhưng, xem bộ dáng của vài tên hung đồ kia, thực lực cũng không thấp. Làm sao mới tốt đây?
“Lâm công tử, thật khéo, lại gặp mặt . Tại sao mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi đều bị người đuổi giết ?” Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói với người trẻ tuổi bị vây ở bên trong, người này, đúng là người quen cũ của Gia Cát Minh Nguyệt , Lâm Ngữ Hàn. Nói đến cũng thật là có duyên, hai lần ngẫu nhiên gặp Lâm Ngữ Hàn, đều ở thời khắc hắn gặp nguy hiểm. Rốt cuộc vận khí của Lâm Ngữ Hàn quá tốt, hay là không tốt đây?
Nghe được giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng vài tên hung đồ chột dạ, tuy rằng đã sớm nhìn thấy hai chiếc xe ngựa này, lại không nghĩ Gia Cát Minh Nguyệt đã đi tới trước mặt nhanh như vậy, chẳng lẽ, cô gái thoạt nhìn yêu đuối này cũng là cao thủ.
Những người này đều biết đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Một gã hung đồ không dám khinh thường, đột nhiên rút đao, hướng Gia Cát Minh Nguyệt bổ tới.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh đao sắc bén kia, lắc đầu. Thiên Không đỉnh phong, nếu như trước kia, ở trong mắt nàng thực lực như vậy cũng miễn cưỡng xem như cao thủ, nhưng mà hiện tại, công kích như vậy đối với nàng mà nói giống như tiểu hài tử cầm kiếm mộc cũng không sai biệt lắm, thậm chí động lực để động thủ cũng không có.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tên hung đồ kia lộ vẻ vui mừng, xem ra chính mình đã quá mức khẩn trương, thấy thiếu nữ xinh đẹp sắp chết ở dưới đao mình, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhưng hiện tại đã không kịp thu thế.
Một tiếng rít đột nhiên vang lên ở bên tai, không đợi hắn kịp phản ứng, cảm giác thân thể nhẹ bỗng, một mũi tên không biết từ đâu xuất hiện, đâm vào tim của hắn, đem hắn bay lên cao, tới khi hạ xuống sự sống cũng chấm hết, trái tim dập nát vì bị mũi tên bắn trúng.
Vài tên hung đồ đều sợ ngây người, lập tức bình tĩnh trở lại, vài tên hung đồ đồng loạt thu đao che ở trước ngực, hoảng sợ nhìn xung quanh.
“Gia Cát tiểu thư, cứu mạng, cứu mạng.” Lâm Ngữ Hàn phục hồi lại tinh thần, vui mừng khôn xiết cao giọng kêu cứu.
Vài tên hung đồ trao đổi ánh mắt, hai người trong đó hướng Gia Cát Minh Nguyệt vung đao chém tới, còn vài tên khác dùng hết toàn lực giết chết Lâm Ngữ Hàn, hiển nhiên muốn làm một kích cuối cùng, cố đạt được một kích mất mạng.
Đao ảnh sắc bén, sát khí bức người, xa phu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Một mũi tên nhọn xuyên qua không trung, mũi tên sắc lạnh, như tiếng huýt gió truyền vào trong tai, mũi tên xẹt qua một đường cong vô cùng quỷ dị, giống như độc xà di chuyển, đầu tiên xuyên qua ngực một gã hung đồ, sau đó đâm vào cổ họng một gã khác, làm thân thể hắn bay cao, hung hăng đính ở trên cây.
“Đây là tài tiễn thuật* như thế nào?” Vài tên hung đồ không hẹn mà dừng đao, nội tâm một mảnh lạnh lẽo.
*tiễn thuật: bắn cung
“Đi!” Một gã hung đồ quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng, dẫn đầu bỏ chạy ra ngoài, mấy tên khác cũng không do dự chút nào, gắt gao đi theo phía sau.
Phản ứng bọn họ không chậm, thân hình cũng rất nhanh, chẳng qua, linh hồn cung thủ, lại có thể dễ dàng thoát như vậy sao?
Mấy mũi tên vô thanh vô tức xuất hiện, giống như cánh hoa bắn ra bốn phía, mang theo quỹ đạo mà mắt thường khó có thể thấy được, từ phía sau lưng xuyên qua ngực của vài tên hung đồ. Vài tên hung đồ chưa kịp mở miệng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, dưới chân mềm nhũn té trên đất, cứ như vậy chết oan uổng.
Hai gã xa phu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Tiết Tử Hạo đang cầm trường cung sừng trâu, khuôn mặt lạnh nhạt. Trong lòng hai người kinh ngạc không thôi, thực lực thiếu niên này, cư nhiên đáng sợ như thế?
“Hai người các ngươi ra ngoài trước đi.” Nhạc lão phất tay, để cho Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo rời đi trước. Sau đó vung chưởng lên, một đạo kình khí vô hình nhanh chóng tản ra bốn phía, tạo thành một vách tường ngăn cách, bịt kín toàn bộ căn phòng.
Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương không khỏi âm thầm bội phục. Dưới vách tường bảo hộ này, trong lúc thánh cấp luận bàn, chỉ cần không phải xuất ra toàn lực, sẽ không làm căn phòng có bất cứ thiệt hại gì, lấy thực lực của bọn họ, tạm thời chưa thể tạo ra vách tường ngăn cách như vậy.
“Hai người các ngươi, cùng lên đi.” Nhạc lão tự phụ nói.
“Ngài xác định?” Lăng Phi Dương ngẩn người hỏi.
“Hừ, kêu các ngươi lên thì lên đi , ít nói nhảm.” Trong mắt Nhạc lão xuất hiện hưng phấn. Từ khi tấn chức Thánh Cấp, hắn chưa từng chân chính động thủ cùng người khác, đã sớm buồn bực, vừa vặn mượn cơ hội này, thuận tiện giáo huấn một chút hai tiểu bối không biết trời cao đất rộng này.
Trong Thiên Phong học viện, đột nhiên tuôn ra một cỗ khí thế đồ sộ, uy nghiêm trang trọng, làm người ta cảm nhận được sự rung động phát ra từ sâu đáy lòng. Tất cả đệ tử đều cảm nhận được khí thế kì quái này, một ít đệ tử thực lực không tầm thường cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, quang mang lưu động, cao thủ, đây là khí thế của cao thủ khi quyết đấu mới có. Lấy thực lực của bọn họ, đương nhiên không thể đoán chính xác thực lực của cao thủ rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng ít ra phải là linh hồn cấp, thậm chí là thánh cấp.
Tất cả ánh mắt đệ tử đều tìm tòi chung quanh học viện, dựng thẳng tai nghe.
Đột nhiên, trên lầu cao truyền đến một tiếng vang nặng nề, tựa hồ toàn bộ lầu cao hơi hơi lay động một chút, ngay sau đó, một tiếng rống giận tận trời truyền đến, “Thằng nhóc, các ngươi đùa à . . . . .”
Sau một loạt âm thanh trầm đục, mọi chuyện đã xong, trong học viện lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Chỉ có vài tên đệ tử tin mắt thấy, Lăng Phi Dương mang vẻ mặt cười trộm cùng Gia Cát Minh Nguyệt ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, theo sau đó, bóng dáng Nhạc lão xuất hiện ở bên cửa sổ, đôi mắt hơi sưng, giống như vừa bị người nào đó hung hăng đánh một quyền.
Đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương rời đi, biểu tình Nhạc lão rất kỳ quái, có vui mừng, có kích động, cũng có buồn bực. Học viện Thiên Phong, đồng thời sinh ra hai gã cao thủ Thánh cấp, tin tức này nếu truyền ra, chỉ sợ toàn bộ đại lục đều sẽ lâm vào khiếp sợ. Hắn và Văn Dật một tay thành lập học viện Thiên Phong, sẽ trở thành học viện siêu cấp của toàn bộ đại lục, trở thành một truyền kỳ, hắn như thế nào lại không vui mừng, kích động đây? Chẳng qua hắn buồn bực , vì hai tên tiểu tử kia lại khẩn cầu mình nghiêm khắc giữ bí mật, trăm ngàn lần không để lộ ra. Ôi, làm hắn bỏ lỡ một cơ hội tốt nổi danh. Còn buồn bực hơn nữa, cư nhiên còn bị đánh một quyền vào đầu, đã nhiều năm không có bị ai đánh qua , tư vị này, thật không dễ chịu chút nào.
“Nhạc lão, tuy rằng chúng ta đi , nhưng chúng ta vẫn là đệ tử của học viện Thiên Phong, trước kia là vậy, bây giờ, về sau vĩnh viễn đều như vậy.” Nhớ lại sau khi Gia Cát Minh Nguyệt khom người bái lễ rời đi, Nhạc lão không tự giác mĩm cười, chỉ cần bọn họ là đệ tử của học viện Thiên Phong, như vậy học viện Thiên Phong cuối cùng vẫn như cũ trở thành học viện đỉnh nhất trên toàn bộ đại lục, vẫn như cũ tạo nên truyền kì!
. . . . . .
Nam Cung Cẩn mãi cho đến sau này cũng chưa xuất hiện, Quân Khuynh Diệu có chuyện ở Thánh điện phải xử lý, rời đi trước. Trước khi đi, Quân Khuynh Diệu cho Gia Cát Minh Nguyệt một chiếc huy chương, nói nàng chỉ cần đưa trực tiếp cho Thánh điện là được, có huy chương này, không cần tiến hành khảo hạch. Minh Nguyệt tiếp nhận huy chương, thầm nghĩ, cái này không phải là đi cửa sau trong truyền thuyết sao?
Rất nhanh khởi hành đi Thánh điện . Thánh điện ở Tuyên Vũ Quốc, so với Nam Sở quốc còn lớn mạnh hơn, phía dưới quản lý hơn mười quốc gia phụ thuộc.Thực lực Nam Sở quốc so với Đan Lăng quốc có thực lực mạnh hơn không ít, mà Tuyên Vũ Quốc lại cường đại hơn Nam Sở quốc rất nhiều. Muốn đi Tuyên Vũ Quốc, phải đi qua Đại Dụ Thành. Đại Dụ Thành ở Cao Hà quốc, giáp với Angie quốc và sa mạc , tạo thành một Tam Giác Vàng. Tần gia ở Đại Dụ thành, nhớ tới khúc mắc với Tần gia, Gia Cát Minh Nguyệt quyết định không thể công khai tiến vào Đại Dụ thành. Có điều, đường xá còn xa xôi vô cùng, hiện tại không cần phải nghĩ nhiều.
Vào sáng sớm, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt xuất phát.
Trên con đường rộng lớn, hai chiếc xe ngựa một trước một sau, không nhanh không chậm chạy tới hướng bắc. Hai chiếc xe ngựa to lớn rắn chắc, nếu nhìn từ bên ngoài vào cũng không thấy có gì đặc biệt, thế nhưng bố trí bên trong xe lại vô cùng lịch sự tao nhã, túi thơm tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ, ngồi trên đệm nhung mềm mại, gần như không cảm giác được một chút xóc nảy.
Hành trình lần này sẽ rất dài, nên mấy người Gia Cát Minh Nguyệt không cưỡi ngựa, mà tuyển một xa phu lái xe ngựa.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở trong xe, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng bình yên. Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo và Lăng Phi Dương ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau. Gần đây, những người này đều giống nhau liều mạng tu luyện. Mỗi ngày không đem chính mình nằm gục xuống, sẽ không dừng lại.
Từ khi Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương tấn chức Thánh cấp, Mặc Sĩ Thần cùng Tiết Tử Hạo cũng trở nên chăm chỉ tu luyện hơn, nắm bắt toàn bộ thời gian tiến hành tu luyện, ngay cả trên đường đi cũng không chịu lãng phí một chút thời gian, mỗi ngày tránh ở trong xe không ngừng tu luyện, trừ bỏ ăn cơm đi vệ sinh, cũng không thấy được bóng dáng của bọn họ, ngay cả khi thỉnh thoảng dừng xe để hít thở không khí, bọn họ cũng không chịu rời đi xe ngựa nửa bước.
Cái này gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, do cố gắng mà không bao lâu sau hai người đã tấn thăng lên linh hồn cấp, nếu đặt ở Thương Phong Thành, lấy thực lực như vậy, sẽ là đệ nhất cao thủ được vạn người kính ngưỡng. Nhưng hai người cũng biết, nếu so sánh với cao thủ thánh cấp, bọn họ còn kém quá xa, cho nên cũng không có một chút tự đắc mà lơi lỏng, ngược lại so với trước kia càng thêm cố gắng .
Buổi chiều, Gia Cát Minh Nguyệt buồn ngủ tựa vào trong xe ngựa. Xe ngựa tuy rằng không có một chút xóc nảy, nhưng sao có thể thoải mái bằng khi nằm trên giường. Cho nên Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có ngủ, chỉ từ từ nhắm hai mắt dưỡng thần.
Bỗng nhiên, phía trước mơ hồ truyền đến vài tiếng binh khí giao nhau, có âm thanh của người bị thương, xa phu theo bản năng kéo cương ngựa đi chậm lại.
“Tiểu thư, hình như phía trước có việc phát sinh, đợi một chút rồi đi hay đổi sang con đường khác.” Xa phu sợ hãi quay đầu hỏi. Tuy rằng nơi này là đường lớn, nhưng vẫn có khả năng bị sơn tặc chặn đường đánh cướp, dám ở đường lớn đánh cướp, nhất định là những người trốn ngục, giết người không gớm tay, xa phu cũng không muốn đánh mất mạng nhỏ. Hắn là người do Gia Cát Phó Vân phái tới, không có thực lực gì, nhưng lái xe ngựa rất tốt. Trong nhà còn có người thân, hắn cũng không muốn ở trong này chết tha hương cùng người nhà vĩnh viễn chia lìa. Với thực lực bây giờ của Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ, Gia Cát Phó Vân cùng hoàng thượng phái người bảo hộ chính là dư thừa .
“Không cần phải xen vào, tiếp tục đi.” Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên cũng nghe thấy âm thanh nhưng hoàn toàn không để trong lòng, lấy thực lực bọn họ bây giờ, đừng nói bọn sơn tặc thổ phỉ tầm thường, cho dù là huyết phong đạo tặc đều có thể dùng một tay bóp chết .
“Nhưng mà. . . . . .” Xa phu do dự, nhìn ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt chân thật đáng tin, khẽ cắn môi, vung lên cương ngựa đi về phía trước, thầm nghĩ tốt hơn hết là nên mau chóng rời khỏi nơi này, xa phu phía sau thấy xe ngựa phía trước đi nhanh hơn, cũng thúc ngựa đuổi theo.
“Thu. . . . . .” Không đến mười dặm, xa phu mạnh mẽ kéo cương ngựa, con ngựa lập tức hí dài, ngừng lại, xe ngựa phía sau ngừng lại không kịp, thiếu chút nữa đụng phải, thời khắc mấu chốt, Lăng Phi Dương từ trên xe ngựa nhảy xuống, dùng tay nhấn trên xe một cái, cứ tưởng xe ngựa sẽ không dễ dàng dừng lại, vậy mà chỉ “dát” một tiếng rồi ngừng lại ngay.
Tên xa phu nhìn thấy chiêu thức ấy của Lăng Phi Dương kinh ngạc há to mồm.
Phục hồi lại tinh thần, xa phu phía sau nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn xa phu phía trước, đang muốn mắng to, ánh mắt lại lập tức trợn tròn.
Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa xa hoa ngã giữa đường, bánh xe đã muốn bể thành mảnh vụn, phía trước một cây đại thụ to như thùng nước chặn đường, hai gã hộ vệ trung niên nhân ngã trên vũng máu, hiển nhiên là muốn di chuyển đại thụ, lại bị người ám toán bỏ mình.
Cách đó không xa, một gã vừa nhìn thấy là biết công tử trẻ tuổi giàu có cùng hai gã hộ vệ đang bị bảy tám tên hung đồ vây vào giữa, gian nan cầm vũ khí ngăn cản công kích của đối phương. Trên người hai gã hộ vệ đều là vết thương, trên quần áo vết máu loang lổ, động tác cũng càng ngày càng chậm chạp, không còn chống đỡ được lâu.
Gia Cát Minh Nguyệt đảo mắt nhìn lại, thấy người bị côn đồ vây ở giữa mà giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác buồn cười, nhưng dưới tình huống này, thật sự là cười không nổi.
“Tiểu thư, nếu không chúng ta tránh đi trước.” Xa phu đã sớm bị dọa choáng váng, nuốt nước miếng, run run nói. Chuyện chặn đường cướp tiền trước kia cũng có nghe nói qua, nhưng cũng chỉ là cướp tiền, bình thường sẽ không giết người, nhìn bộ dáng của mấy tên côn đồ này, vẻ mặt dữ tợn, một đao so với một đao càng ngoan độc hơn, không phải cướp tiền, căn bản chính là đòi mạng. Hắn cũng không muốn bị dính vào chuyện này.
Xa phu không nghe được câu trả lời của Gia Các Minh Nguyệt, xoay đầu qua, nhìn thấy vẻ mặt Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tiểu thư làm sao vậy?
Xe phu đang do dự có nên khuyên bảo tiểu thư quay đầu lại hay không, chờ sự tình bên này lắng xuống bọn họ lại tiếp tục khởi hành, nhưng thời điểm hắn lấy lại tinh thần mở miệng, bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt đã hư không tiêu thất ở trước mắt, xuất hiện ở kế bên ngoài vài tên hung đồ. Tiểu thư muốn quản chuyện này? Trong lòng xa phu có chút lo lắng, hắn biết tiểu thư là quán quân của Thần Long đại tái, thực lực khẳng định không kém. Thế nhưng, xem bộ dáng của vài tên hung đồ kia, thực lực cũng không thấp. Làm sao mới tốt đây?
“Lâm công tử, thật khéo, lại gặp mặt . Tại sao mỗi lần nhìn thấy ngươi, ngươi đều bị người đuổi giết ?” Gia Cát Minh Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói với người trẻ tuổi bị vây ở bên trong, người này, đúng là người quen cũ của Gia Cát Minh Nguyệt , Lâm Ngữ Hàn. Nói đến cũng thật là có duyên, hai lần ngẫu nhiên gặp Lâm Ngữ Hàn, đều ở thời khắc hắn gặp nguy hiểm. Rốt cuộc vận khí của Lâm Ngữ Hàn quá tốt, hay là không tốt đây?
Nghe được giọng nói của Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng vài tên hung đồ chột dạ, tuy rằng đã sớm nhìn thấy hai chiếc xe ngựa này, lại không nghĩ Gia Cát Minh Nguyệt đã đi tới trước mặt nhanh như vậy, chẳng lẽ, cô gái thoạt nhìn yêu đuối này cũng là cao thủ.
Những người này đều biết đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Một gã hung đồ không dám khinh thường, đột nhiên rút đao, hướng Gia Cát Minh Nguyệt bổ tới.
Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ánh đao sắc bén kia, lắc đầu. Thiên Không đỉnh phong, nếu như trước kia, ở trong mắt nàng thực lực như vậy cũng miễn cưỡng xem như cao thủ, nhưng mà hiện tại, công kích như vậy đối với nàng mà nói giống như tiểu hài tử cầm kiếm mộc cũng không sai biệt lắm, thậm chí động lực để động thủ cũng không có.
Thấy Gia Cát Minh Nguyệt vẫn không nhúc nhích, ánh mắt tên hung đồ kia lộ vẻ vui mừng, xem ra chính mình đã quá mức khẩn trương, thấy thiếu nữ xinh đẹp sắp chết ở dưới đao mình, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhưng hiện tại đã không kịp thu thế.
Một tiếng rít đột nhiên vang lên ở bên tai, không đợi hắn kịp phản ứng, cảm giác thân thể nhẹ bỗng, một mũi tên không biết từ đâu xuất hiện, đâm vào tim của hắn, đem hắn bay lên cao, tới khi hạ xuống sự sống cũng chấm hết, trái tim dập nát vì bị mũi tên bắn trúng.
Vài tên hung đồ đều sợ ngây người, lập tức bình tĩnh trở lại, vài tên hung đồ đồng loạt thu đao che ở trước ngực, hoảng sợ nhìn xung quanh.
“Gia Cát tiểu thư, cứu mạng, cứu mạng.” Lâm Ngữ Hàn phục hồi lại tinh thần, vui mừng khôn xiết cao giọng kêu cứu.
Vài tên hung đồ trao đổi ánh mắt, hai người trong đó hướng Gia Cát Minh Nguyệt vung đao chém tới, còn vài tên khác dùng hết toàn lực giết chết Lâm Ngữ Hàn, hiển nhiên muốn làm một kích cuối cùng, cố đạt được một kích mất mạng.
Đao ảnh sắc bén, sát khí bức người, xa phu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.
Một mũi tên nhọn xuyên qua không trung, mũi tên sắc lạnh, như tiếng huýt gió truyền vào trong tai, mũi tên xẹt qua một đường cong vô cùng quỷ dị, giống như độc xà di chuyển, đầu tiên xuyên qua ngực một gã hung đồ, sau đó đâm vào cổ họng một gã khác, làm thân thể hắn bay cao, hung hăng đính ở trên cây.
“Đây là tài tiễn thuật* như thế nào?” Vài tên hung đồ không hẹn mà dừng đao, nội tâm một mảnh lạnh lẽo.
*tiễn thuật: bắn cung
“Đi!” Một gã hung đồ quyết định thật nhanh, hét lớn một tiếng, dẫn đầu bỏ chạy ra ngoài, mấy tên khác cũng không do dự chút nào, gắt gao đi theo phía sau.
Phản ứng bọn họ không chậm, thân hình cũng rất nhanh, chẳng qua, linh hồn cung thủ, lại có thể dễ dàng thoát như vậy sao?
Mấy mũi tên vô thanh vô tức xuất hiện, giống như cánh hoa bắn ra bốn phía, mang theo quỹ đạo mà mắt thường khó có thể thấy được, từ phía sau lưng xuyên qua ngực của vài tên hung đồ. Vài tên hung đồ chưa kịp mở miệng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, dưới chân mềm nhũn té trên đất, cứ như vậy chết oan uổng.
Hai gã xa phu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Tiết Tử Hạo đang cầm trường cung sừng trâu, khuôn mặt lạnh nhạt. Trong lòng hai người kinh ngạc không thôi, thực lực thiếu niên này, cư nhiên đáng sợ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.