Chương 172: Chương 94.1: Tình địch
Vô Ý Bảo Bảo
13/05/2016
Edit: Canina
Mẫn quản sự thấy Chúc Thần Thư đứng mãi vẫn chưa đi, nương theo ánh mắt của hắn thì nhìn thấy hắn đang xem sổ đăng ký nhiệm vụ. Mẫn quản sự hiểu ra ngay, nàng lập tức mở miệng an ủi: “Đừng quá để ý, lần này người Tu Võ viện hoàn thành nhiệm vụ, có thể là do gặp may, cũng có thể là thuê người khác làm giúp.”
Chúc Thần Thư ngẩng đầu liếc Mẫn quản sự vừa mở miệng an ủi hắn một cái rồi quay đầu rời đi không nói một lời. Mẫn quản sự thầm hối hận lời nói vừa rồi của mình. Bởi vì nàng nhìn thấy sự bất mãn và khinh bỉ trong mắt Chúc Thần Thư, nó không nhằm vào mấy người Gia Cát Minh nguyệt, mà là nhằm vào nàng. Chúc Thần Thư bất mãn bởi vì nàng nói chuyện thiên lệch. Mẫn quản sự chờ đám người Chúc Thần Thư rời khỏi, cúi đầu nhìn sổ đăng ký nhiệm vụ, trong lòng đang suy nghĩ, nếu đám người Gia Cát Minh Nguyệt kia dựa vào bản lãnh thật sự của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, như vật thực lực của bọn họ sẽ ra sao đây?
Chúc Thần Thư ra cửa, mấy người đi phía sau vội vàng đuổi theo. Lộ Xảo Xảo đuổi kịp, thấp giọng nói: “Thần Thư, ngươi đừng để ý. Ta cảm thấy Mẫn quản sự nói rất đúng, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ.”
Chúc Thần Thư dừng bước, hơi quay đầu, nhìn Lộ Xảo Xảo đứng bên cạnh mình, hắn hạ giọng, ngữ điệu lộ rõ vẻ châm biếm: “Ngươi cũng cho là như thế?”
“Chẳng lẽ không phải?” Lộ Xảo Xảo nghe được ý châm chọc trong giọng nói của Chúc Thần Thư thì hơi sững sờ.
Chúc Thần Thư không để ý tới Lộ Xảo Xảo nữa, mà bước nhanh về nơi ở của chính mình. Gia Cát Minh Nguyệt. . . Nàng tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Không biết tại sao, trong lòng Chúc Thần Thư đã nhận định chắc chắn như vậy.
. . .
Liên tiếp mấy ngày ở trong viện, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đều không gặp sóng gió gì. Thậm chí bên chỗ Hứa Anh cũng không có động tĩnh. Gia Cát Minh Nguyệt cũng lười đi quản hắn, dù sao thì binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, nếu bọn chúng thật sự tìm đến, đánh trở về là xong.
Thế nhưng hôm nay trời vừa sáng thì đã thấy quản sự Tu Võ viện chạy tới.
“Điện chủ triệu kiến các ngươi.” Quản sự nói.
“Điện chủ?” Đám Gia Cát Minh Nguyệt đều sững sờ. Phải biết, mấy lần trước bọn họ muốn gặp điện chủ Tu Võ viện thì toàn nhận được tin tức điện chủ đang bế quan tu luyện. Tuy nhiên, mấy ngày nay bọn họ mới hỏi thăm được, hắn đâu có tu luyện gì chứ, rõ ràng là cả ngày nghiền rượu như mạng, uống say sưa suốt từ sáng đến tối, cuối cùng bất tỉnh nhân sự nằm trên giường mà thôi. Chẳng trách vừa nhắc tới điện chủ quản sự liền tỏ vẻ xấu hổ.
Hiện tại, vị điện chủ luôn bỏ mặc mọi chuyện này lại muốn triệu kiến bọn họ?
Là vì chuyện gì?
Quản sự không nói thêm câu gì, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có hỏi lại, mà chỉ theo hắn tới hậu điện của Tu Võ viện.
Vừa vào đại sảnh hậu viện thì đã nhìn thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi râu tóc bạc trắng đang ngồi ở phía trên, trên bàn bên cạnh còn có mấy bầu rượu. Khắp phòng khách đều nồng nặc mùi rượu.
Ông lão này mặt mũi đỏ bừng, thoạt nhìn có vẻ tinh thần phấn chấn, thế nhưng toàn thân đều là mùi rượu lại làm cho mấy người Gia Cát Minh Nguyệt tránh lui ba phần.
“Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt?” Ông lão ợ một hơi rượu, đi tới trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy người kia, “Thật dễ đoán ai là Gia Cát Minh Nguyệt, bởi vì trong số các ngươi chỉ có một nha đầu, ha ha ha, có đúng hay không? Ta rất lợi hại chứ?”
Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt nổi vạch đen đầy đầu, hắn đúng là điện chủ?
Quản sự đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, quay đầu đi với vẻ hơi không đành lòng, tại sao mình cảm thấy điện chủ mất mặt như vậy chứ. Hắn vội vàng mở miệng nói: “Chào điện chủ đại nhân.” Hắn xin thề, chỉ vì hắn không muốn điện chủ tiếp tục mất mặt.
Điện chủ lại không kiên nhẫn phất phất tay: “Đi đi đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta.”
Quản sự cười khổ một cái, hành lễ xin cáo lui.
“Người đeo kiếm là Lăng Phi Dương? Đeo trường cung chính là Tiết Tử Hạo? Tên mập mạp này chính là Mặc Sĩ thần?” Điện chủ đánh giá bọn họ, rất nhanh đều đoán được tên của bọn họ. Điều này cũng không kỳ quái, trong tư liệu hắn nhận được có ghi chức nghiệp của bọn họ.
Tất cả mọi người kể cả Lăng Phi Dương đều gật gật đầu.
Sau đó vị điện chủ này cũng không nói lời nào nữa, chỉ đi vòng quanh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới. Mãi đến tận lúc Gia Cát Minh Nguyệt bị nhìn nhiều sắp cảm thấy sợ hãi, hắn mới so ngón tay cái thở dài nói: “Được được được, không hổ là đồ đệ của hai lão già kia!”
Gia Cát Minh nguyệt lập tức phản ứng lại, tò mò hỏi: “Ông biết sư phụ của ta là ai?”
Điện chủ trợn tròn mắt: “Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng đây là địa phương nào chứ? Những người tùy tiện đi vào đều mặc kệ sao? Sau khi các ngươi tiến vào Thánh điện, đừng nói là sư phụ sư mẫu gì, tổ tông tám đời đều bị tra xét sạch sẽ.”
Điều này dù sao cũng không ngoài dự liệu của Gia Cát Minh Nguyệt, Thánh điện chính là một trong hai tổ chức lớn nhất trên khắp toàn bộ đại lục, quyền lợi còn vượt lên cả hoàng thất, không thể không quan tâm tới lai lịch của những người vào điện.
“Lão phu Trần Khâu Chính, chính là điện chủ của Tu Võ điện này.” Trần Khâu Chính giới thiệu, “Tuy rằng đã nghe nói qua chuyện ở Thần Long đại tái, nhưng không ngờ các ngươi lại được phân đến Tu Võ điện của ta.”
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thì lại không cảm thấy phân phối là kỳ lạ, bởi vì bọn họ cầm huy chương do Quân Khuynh Diệu đưa cho, bớt đi bước sát hạch, tất nhiên sẽ bị cho rằng dựa vào quan hệ để vào. Bị phân đến Tu Võ viện cũng không kỳ quái.
Trần Khâu Chính khẽ cười một trận sau đó lại tự mình giải thích: “Tam đại điện của Thánh điện chúng ta, ngoại trừ nội điện ra, Tu Võ điện, Luyện Võ điện xem như là cùng cấp, chỉ có điều tính khí lão phu cũng chẳng tốt đẹp gì, lão phu và bọn phụ trách phân phái kia đều ngứa mắt lẫn nhau, cho nên vẫn bị làm khó dễ. Đến Tu Võ điện của ta, không phải đám công tử bột, thì cũng là những kẻ có thực lực thấp kém. Lần này các ngươi tới, đúng là bọn họ tính sai. Thế nhưng, ta cũng không ngờ thực lực các ngươi đã mạnh tới mức này rồi, lại có thể hái được Băng Tinh hoa mang về.” Thực ra là đám Gia Cát Minh Nguyệt được phân phối xong xuôi thì mới có người điều tra lai lịch của bọn họ. Thế nhưng khi đó đã phân phối, không thể điều động lần nữa, vì vậy đành coi như thôi. Cho tới bây giờ La quản sự vẫn chưa biết chuyện này.
Lần này Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn rõ ràng. Chuyện lục đục đấu đá lẫn nhau, cho dù là Thánh điện cũng không thể tránh được. Xem ra, quan hệ giữa La quản sự và Trần điện chủ thật sự rất kém cỏi đây.
Trần Khâu Chính trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên thấp giọng cười khẽ nói: “Các ngươi lôi đám người Hứa Anh của Luyện Vũ điện ra đánh?”
Vừa nghe vậy, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lập tức sững sờ.
Nguyên tưởng rằng chuyện này không bị truyền đi, không ngờ ngay cả điện chủ Tu Võ viện cũng biết rồi. Nếu ngay cả ông ấy cũng biết rồi, vậy là toàn bộ người của Thánh điện đều đã biết đúng không ? Trần điện chủ này và La quản sự phụ trách phân phối bất hòa với nhau, thế nhưng, quan hệ giữa ông ấy với Luyện Võ điện thì như thế nào đây?
“Khụ khụ, việc đó, dường như là có chuyện như vậy thì phải. . .” Gia Cát Minh Nguyệt ho khan hai tiếng. Hiện tại nàng không nắm chắc được Trần điện chủ định trừng phạt nàng hay là làm gì khác, cho nên nói chuyện không quá thẳng thắn. Hơn nữa trong thánh điện xuất hiện chuyện như vậy, ai cũng biết sẽ ảnh hưởng không tốt. Nhất định sẽ bị phê bình đúng không?
Ai biết, chuyện tiếp theo lại làm cho nàng trợn mắt ngoác mồm.
Trần Khâu Chính dựng chân mày: “Sợ cái rắm ấy! Đánh rồi thì thôi, có cái gì! Cái đám con cháu Luyện Võ điện này đã sớm phải bị giáo huấn một trận. Nếu không phải thân phận lão phu không thích hợp, sao còn tới phiên các ngươi động thủ?”
Lời này, nhất thời khiến cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt đều há hốc miệng. Không nghĩ tới cái vị điện chủ đại nhân thoạt nhìn không đứng đắn này, dĩ nhiên cũng trâu bò như vậy!
Thiện cảm của bọn họ đối với vị Trần điện chủ này lập tức tăng lên trên năm mươi điểm.
Thế rồi, Trần Khâu Chính hơi đổi đề tài: “Nhưng mà, dù sao các ngươi cũng đánh người Luyện Vũ điện, mấy ngày nay e rằng bọn chúng sẽ đến gây phiền phức cho các ngươi. Nếu như là tìm cớ bình thường, ta đương nhiên sẽ giúp các ngươi. Nhưng nếu như bọn chúng lấy cớ luận võ tranh tài, ta cũng khó mà nói. Nếu như đúng là như vậy, có thể đánh thắng, các ngươi cứ đánh thật mạnh cho ta, đánh không lại, các ngươi dứt khoát từ chối không so tài là được. Đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, đúng không? Nếu như có kẻ dám tìm cớ gây chuyện, trực tiếp đến tìm ta, xem lão tử đánh cho cha mẹ bọn chúng cũng không nhận ra!”
Trâu bò, trâu bò chân chính là đây, nghe người ta nói chưa, thực sự là khí thế át cả đất trời! Người bao che khuyết điểm là khả ái nhất.
Lần này hảo cảm của mọi người đối với Trần điện chủ thẳng tắp tăng vọt, đến trăm phần trăm.
Mặc Sĩ Thần đảo mắt một vòng, nói: “Nếu như lúc luận võ tranh tài, chúng ta không cẩn thận đả thương bọn họ, sẽ có hậu quả xấu gì hay không?”
Trần Khâu Chính cười hắc hắc nói: “Nếu như các ngươi thật sự có thể đả thương bọn chúng. . . Chỗ lão phu đây có rất nhiều phần thưởng!” Nói xong, càng cười càng lớn tiếng, cười rung cả vai.
“Điện chủ anh minh.” Mặc Sĩ Thần cũng cười hì hì, hai người bèn nhìn nhau cười, bỗng nhiên có cảm giác kỳ diệu giống như gặp được tri âm.
Nhìn dáng vẻ hai người đang đứng đó cười hô hô với nhau, Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn mắt, hai người này như hai vai hề vậy. Thế nhưng, cái vị Trần điện chủ này thực sự không tồi!
Cùng Trần điện chủ tán dóc một hồi xong, mấy người liền trở về nơi nghỉ ngơi. Lần gặp mặt này vô cùng vui vẻ.
. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.