Chương 51: Quả dưa hấu lớn
Hạ Nhật Dịch Lãnh
06/02/2015
Hắn đang muốn đánh ra một bài quyền trong quân đội kiếp trước, nhưng vào lúc này, trong mắt hắn chợt lóe lên linh quang quỷ dị. Đột nhiên hắn dạng chân, làm tư thế trung bình tấn, sau đó hai tay chậm rãi giang ra xa, động tác đưa lên, miệng nói thành khẩu quyết:
- Một quả dưa hấu lớn, chia làm hai nửa, một nửa cho ngươi, một nửa cho hắn!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bên trong căn phòng đều hóa đá, bao gồm cả Lữ Nham.
Sau khi Vu Nhai đánh xong một bài thái cực quyền, trạng thái hóa đá này mới biến mất.
- Hồng hội trưởng, võ học đại nhân, các ngươi nhìn xem cái này có được không?
- Cái này, cái này, cái này e rằng không được!
Hồng Đại Bảo cũng có cảm giác kích động muốn thổ huyết. Không trách được mọi người vẫn đồn nhau, người này khiến đội kỵ vệ Bắc Đấu tàn phân nửa. Lúc trước, hắn vẫn cảm thấy người đội kỵ vệ Bắc Đấu quá vô dụng. Hắc hắc, hiện tại thân thể hắn không tàn, tâm đã sắp thành tàn phế.
- Đã như vậy, ta xin cáo từ.
Vu Nhai có chút tiếc nuối nói, không cho bọn họ cơ hội, lập tức đi ra cửa. Lúc này Lữ Nham mới kịp phản ứng, vội vàng theo hắn đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời khỏi, nữ nhân đeo mặt nạ mới chậm rãi từ sau tấm bình phong đi ra.
- Vậy tiểu thư, không phải là mấy chiêu kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích sao? Không có chuyện gì đâu. Chung quy sẽ có một ngày tiểu tử này phải hối hận vì đã từ chối chúng ta.
Hồng Đại Bảo dường như cảm giác được hàn ý bên trong gian phòng nồng đậm. Hắn rùng mình một cái, cười nói.
- Nghiệp đoàn võ học chúng ta tuy rằng không phải là nghiệp đoàn lớn, nhưng cũng không thể bị sỉ nhục như vậy. Hắn chỉ là một tên tiểu binh...
Nữ tử đeo mặt nạ thần sắc trắng tới mức đáng sợ, cắt không ra một giọt máu. Nhưng không biết vì sao, khi nói đến nơi đây nàng lại dừng lại. Hồng Đại Bảo không để ý vì sao nàng dừng lại, sắc mặt lạnh xuống, nói:
- Tiểu thư, có cần ta phái người cho tiểu tử này...
- Thôi đi, chúng ta là nghiệp đoàn võ học, cũng không phải côn đồ!
Nữ tử đeo mặt nạ dần dần trở lại bình tĩnh, cúi đầu suy ngẫm một chút, sau đó bỗng nhiên nói:
- Hồng hội trưởng, ngươi thấy vừa rồi ta nói có gì sai?
- Không, đương nhiên không sai. Tiểu thư...
- Nói thật đi!
- Cái này, thật ra lực thu hút của nghiệp đoàn võ học chúng ta đối với người khác không cao. Bình thường chúng ta đều phải biểu hiện khiêm tốn hơn một chút...
Nữ nhân đeo mặt nạ lẳng lặng nghe Hồng Đại Bảo nói xong, thầm tự hỏi. Sau một hồi lâu, nàng dường như cảm thấy mệt mỏi thở dài:
- Khổ cực cho các ngươi rồi. Một ngày nào đó, nghiệp đoàn võ học chúng ta nhất định sẽ vượt qua bất kỳ tổ chức nào khác. Nhất định là như vậy!
...
- Vu Nhai huynh đệ, vừa nãy ngươi dù sao ngươi cũng có hơi nóng quá. Nhân vật lớn của nghiệp đoàn võ học kia tuy rằng rất quá đáng, nhưng cũng không có ác ý. Thật ra nghiệp đoàn võ học là nơi những người ở tầng lớp dưới đáy chúng ta ẩn nấp!
Vu Nhai liếc mắt nhìn Lữ Nham. Người ở tầng lớp dưới đáy sao? Không ngờ Lữ Nham lại xem chính hắn trở thành người ở tầng lớp dưới cùng. Vu Nhai lắc đầu, không có hứng thú nghiên cứu sâu về người khác. Hắn nói:
- Ngươi cũng cho rằng ta làm vậy là cố ý trêu chọc bọn họ sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Chúng ta dùng tay không, không cần dùng huyền khí đánh một trận được không?
Vu Nhai đột nhiên cười nói.
Lữ Nham thoáng sững sờ, nói:
- Không cần huyền khí sao? Vóc dáng và sức lực của ta lớn hơn so với ngươi nhiều như vậy, đánh tay không được sao?
- Ngày hôm nay ta để cho ngươi biết không phải sức lực lớn là có thể chắc chắn đánh thắng.
Vu Nhai mỉm cười, chợt đá con ngựa trắng qua một bên, ngay ở trên đường làm ra tư thế một quả dưa hấu lớn vừa nãy, nói:
- Đến đây đi!
- Nếu Vu Nhai huynh đệ có hứng thú, vậy luyện một chút!
Ba phút sau, Vu Nhai cùng Lữ Nham một lần nữa tách ra. Toàn thân Vu Nhai vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Người Lữ Nham lại dính đầy bụi đất, mắt ngoại trừ mê man vẫn là mê man. Hắn lần lượt nghĩ lại những lần mình bị quật ngã vừa rồi. Đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao lực lượng mềm dẻo như vậy lại có thể quật ngã hắn hết lần này tới lần khác. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Vu Nhai. Ánh mắt càng lúc càng nóng.
Kế tiếp Vu Nhai vắt óc, bắt đầu chỉ điểm cho vị mê võ nghệ này biết khuyết điểm trong kích kỹ của hắn.
Con bà nó, Vu Nhai hỏi Xích Thố, tiểu tử này trực tiếp đưa cái mông to về phía hắn, nó ngủ tiếp. Vu Nhai không có cách nào, chỉ có thể nói loạn.
Lữ Nham nhớ lại những lời Vu Nhai nói loạn. Sau đó hắn và Vu Nhai chia tay mỗi người đi một ngả. Trong đầu hắn, quyền pháp mềm dẻo của Vu Nhai vẫn lúc ẩn lúc hiện. Quyền pháp mềm dẻo này ngay cả con gà cũng giết không chết, nhưng lại có lực lượng khủng khiếp không tả được. Hắn nghĩ thầm, nhân vật lớn trong nghiệp đoàn võ học cũng không có gì đặc biệt hơn người. Quyền pháp lợi hại như vậy cũng không nhìn ra sự lợi hại trong đó. Dường như bên trong vẫn còn ẩn chứa rất nhiều điều cao thâm.
Vu Nhai cũng biết bên trong thái cực quyền ẩn chứa có chút cao thâm. Đạo pháp tự nhiên, phương pháp dùng lực phòng ngự, giảm bớt lực của đối phương. Chỉ có điều muốn dung nhập mấy thứ này vào kiếm pháp vốn đã thành hệ thống của Phong Doanh và Thất Tinh Kích Pháp, thực sự khó khăn! Khó khăn! Khó khăn!
Nhận được những lực lượng này càng lâu, hắn lại càng cảm giác được trong đó có nhiều điểm thiếu hụt. Điểm thiếu hụt lớn nhất chính là không có một phần nào thuộc về Vu Nhai hắn. Đều là kiếm pháp của Phong Doanh, kích pháp của Thất Tinh Kích rót vào Vu Nhai. Nếu so với người khác, hắn càng phải cố gắng hơn nữa mới được.
Kiếp trước có câu, chỉ có kỹ xảo thích hợp với mình nhất, mới là tốt nhất. Lĩnh hội đầy đủ điều này, cũng khiến cho tâm tình dương dương tự đắc của Vu Nhai từ từ biến mất.
Cao thâm? Đúng vậy, hiệu quả đã phát sinh!
Vu Nhai một đường đi về phía học viện Bắc Đấu. Bởi vì hội đấu giá Bắc Đấu xảy ra chuyện, nên buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu được tiến hành dời lại hai ngày, cũng chính là vào ngày hôm nay.
Sáng sớm, Vu Tiểu Dạ đã ngồi xe ngựa tới trường. Ban đầu, Vu Nhai muốn đưa nàng đi. Kết quả Vu Nhai ngủ giống như heo chết, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Hắn cũng không có cách nào. Đêm qua hắn nghiên cứu cái vòng tay đen này tới lúc gần sáng mới ngủ.
Chỉ có điều hắn đã nói rõ, ngày hôm nay hắn sẽ đi đón nàng, thuận tiện đến thư viện xem sách, tìm xem có thấy tư liệu nào nói về cái vòng tay đen này hay không. Buổi lễ khai giang vẫn đang diễn ra. Vu Nhai cũng đã đi học. Tuy nói là kiếp trước, chỉ có điều đều là nhân loại, chắc hẳn buỗi lễ khai giảng cũng không khác lắm. Đều là lãnh đạo nói chuyện, lãnh đạo nói chuyện... Lão sư nói chuyện, tự giới thiệu...
Trước thư viện vắng tanh. Lão đầu có lòng tốt vốn trông coi trong kho bí tịch lúc trước đã chạy đến tạp thư quán cùng một lão đầu khác vui vẻ nói phiếm, nước miếng tung bay. Khi nghe được tiếng bước chân, lão mới xoay đầu lại.
- Một quả dưa hấu lớn, chia làm hai nửa, một nửa cho ngươi, một nửa cho hắn!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bên trong căn phòng đều hóa đá, bao gồm cả Lữ Nham.
Sau khi Vu Nhai đánh xong một bài thái cực quyền, trạng thái hóa đá này mới biến mất.
- Hồng hội trưởng, võ học đại nhân, các ngươi nhìn xem cái này có được không?
- Cái này, cái này, cái này e rằng không được!
Hồng Đại Bảo cũng có cảm giác kích động muốn thổ huyết. Không trách được mọi người vẫn đồn nhau, người này khiến đội kỵ vệ Bắc Đấu tàn phân nửa. Lúc trước, hắn vẫn cảm thấy người đội kỵ vệ Bắc Đấu quá vô dụng. Hắc hắc, hiện tại thân thể hắn không tàn, tâm đã sắp thành tàn phế.
- Đã như vậy, ta xin cáo từ.
Vu Nhai có chút tiếc nuối nói, không cho bọn họ cơ hội, lập tức đi ra cửa. Lúc này Lữ Nham mới kịp phản ứng, vội vàng theo hắn đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời khỏi, nữ nhân đeo mặt nạ mới chậm rãi từ sau tấm bình phong đi ra.
- Vậy tiểu thư, không phải là mấy chiêu kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích sao? Không có chuyện gì đâu. Chung quy sẽ có một ngày tiểu tử này phải hối hận vì đã từ chối chúng ta.
Hồng Đại Bảo dường như cảm giác được hàn ý bên trong gian phòng nồng đậm. Hắn rùng mình một cái, cười nói.
- Nghiệp đoàn võ học chúng ta tuy rằng không phải là nghiệp đoàn lớn, nhưng cũng không thể bị sỉ nhục như vậy. Hắn chỉ là một tên tiểu binh...
Nữ tử đeo mặt nạ thần sắc trắng tới mức đáng sợ, cắt không ra một giọt máu. Nhưng không biết vì sao, khi nói đến nơi đây nàng lại dừng lại. Hồng Đại Bảo không để ý vì sao nàng dừng lại, sắc mặt lạnh xuống, nói:
- Tiểu thư, có cần ta phái người cho tiểu tử này...
- Thôi đi, chúng ta là nghiệp đoàn võ học, cũng không phải côn đồ!
Nữ tử đeo mặt nạ dần dần trở lại bình tĩnh, cúi đầu suy ngẫm một chút, sau đó bỗng nhiên nói:
- Hồng hội trưởng, ngươi thấy vừa rồi ta nói có gì sai?
- Không, đương nhiên không sai. Tiểu thư...
- Nói thật đi!
- Cái này, thật ra lực thu hút của nghiệp đoàn võ học chúng ta đối với người khác không cao. Bình thường chúng ta đều phải biểu hiện khiêm tốn hơn một chút...
Nữ nhân đeo mặt nạ lẳng lặng nghe Hồng Đại Bảo nói xong, thầm tự hỏi. Sau một hồi lâu, nàng dường như cảm thấy mệt mỏi thở dài:
- Khổ cực cho các ngươi rồi. Một ngày nào đó, nghiệp đoàn võ học chúng ta nhất định sẽ vượt qua bất kỳ tổ chức nào khác. Nhất định là như vậy!
...
- Vu Nhai huynh đệ, vừa nãy ngươi dù sao ngươi cũng có hơi nóng quá. Nhân vật lớn của nghiệp đoàn võ học kia tuy rằng rất quá đáng, nhưng cũng không có ác ý. Thật ra nghiệp đoàn võ học là nơi những người ở tầng lớp dưới đáy chúng ta ẩn nấp!
Vu Nhai liếc mắt nhìn Lữ Nham. Người ở tầng lớp dưới đáy sao? Không ngờ Lữ Nham lại xem chính hắn trở thành người ở tầng lớp dưới cùng. Vu Nhai lắc đầu, không có hứng thú nghiên cứu sâu về người khác. Hắn nói:
- Ngươi cũng cho rằng ta làm vậy là cố ý trêu chọc bọn họ sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Chúng ta dùng tay không, không cần dùng huyền khí đánh một trận được không?
Vu Nhai đột nhiên cười nói.
Lữ Nham thoáng sững sờ, nói:
- Không cần huyền khí sao? Vóc dáng và sức lực của ta lớn hơn so với ngươi nhiều như vậy, đánh tay không được sao?
- Ngày hôm nay ta để cho ngươi biết không phải sức lực lớn là có thể chắc chắn đánh thắng.
Vu Nhai mỉm cười, chợt đá con ngựa trắng qua một bên, ngay ở trên đường làm ra tư thế một quả dưa hấu lớn vừa nãy, nói:
- Đến đây đi!
- Nếu Vu Nhai huynh đệ có hứng thú, vậy luyện một chút!
Ba phút sau, Vu Nhai cùng Lữ Nham một lần nữa tách ra. Toàn thân Vu Nhai vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Người Lữ Nham lại dính đầy bụi đất, mắt ngoại trừ mê man vẫn là mê man. Hắn lần lượt nghĩ lại những lần mình bị quật ngã vừa rồi. Đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao lực lượng mềm dẻo như vậy lại có thể quật ngã hắn hết lần này tới lần khác. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Vu Nhai. Ánh mắt càng lúc càng nóng.
Kế tiếp Vu Nhai vắt óc, bắt đầu chỉ điểm cho vị mê võ nghệ này biết khuyết điểm trong kích kỹ của hắn.
Con bà nó, Vu Nhai hỏi Xích Thố, tiểu tử này trực tiếp đưa cái mông to về phía hắn, nó ngủ tiếp. Vu Nhai không có cách nào, chỉ có thể nói loạn.
Lữ Nham nhớ lại những lời Vu Nhai nói loạn. Sau đó hắn và Vu Nhai chia tay mỗi người đi một ngả. Trong đầu hắn, quyền pháp mềm dẻo của Vu Nhai vẫn lúc ẩn lúc hiện. Quyền pháp mềm dẻo này ngay cả con gà cũng giết không chết, nhưng lại có lực lượng khủng khiếp không tả được. Hắn nghĩ thầm, nhân vật lớn trong nghiệp đoàn võ học cũng không có gì đặc biệt hơn người. Quyền pháp lợi hại như vậy cũng không nhìn ra sự lợi hại trong đó. Dường như bên trong vẫn còn ẩn chứa rất nhiều điều cao thâm.
Vu Nhai cũng biết bên trong thái cực quyền ẩn chứa có chút cao thâm. Đạo pháp tự nhiên, phương pháp dùng lực phòng ngự, giảm bớt lực của đối phương. Chỉ có điều muốn dung nhập mấy thứ này vào kiếm pháp vốn đã thành hệ thống của Phong Doanh và Thất Tinh Kích Pháp, thực sự khó khăn! Khó khăn! Khó khăn!
Nhận được những lực lượng này càng lâu, hắn lại càng cảm giác được trong đó có nhiều điểm thiếu hụt. Điểm thiếu hụt lớn nhất chính là không có một phần nào thuộc về Vu Nhai hắn. Đều là kiếm pháp của Phong Doanh, kích pháp của Thất Tinh Kích rót vào Vu Nhai. Nếu so với người khác, hắn càng phải cố gắng hơn nữa mới được.
Kiếp trước có câu, chỉ có kỹ xảo thích hợp với mình nhất, mới là tốt nhất. Lĩnh hội đầy đủ điều này, cũng khiến cho tâm tình dương dương tự đắc của Vu Nhai từ từ biến mất.
Cao thâm? Đúng vậy, hiệu quả đã phát sinh!
Vu Nhai một đường đi về phía học viện Bắc Đấu. Bởi vì hội đấu giá Bắc Đấu xảy ra chuyện, nên buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu được tiến hành dời lại hai ngày, cũng chính là vào ngày hôm nay.
Sáng sớm, Vu Tiểu Dạ đã ngồi xe ngựa tới trường. Ban đầu, Vu Nhai muốn đưa nàng đi. Kết quả Vu Nhai ngủ giống như heo chết, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Hắn cũng không có cách nào. Đêm qua hắn nghiên cứu cái vòng tay đen này tới lúc gần sáng mới ngủ.
Chỉ có điều hắn đã nói rõ, ngày hôm nay hắn sẽ đi đón nàng, thuận tiện đến thư viện xem sách, tìm xem có thấy tư liệu nào nói về cái vòng tay đen này hay không. Buổi lễ khai giang vẫn đang diễn ra. Vu Nhai cũng đã đi học. Tuy nói là kiếp trước, chỉ có điều đều là nhân loại, chắc hẳn buỗi lễ khai giảng cũng không khác lắm. Đều là lãnh đạo nói chuyện, lãnh đạo nói chuyện... Lão sư nói chuyện, tự giới thiệu...
Trước thư viện vắng tanh. Lão đầu có lòng tốt vốn trông coi trong kho bí tịch lúc trước đã chạy đến tạp thư quán cùng một lão đầu khác vui vẻ nói phiếm, nước miếng tung bay. Khi nghe được tiếng bước chân, lão mới xoay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.