Chương 1: Nhận Nhầm
Duy Vụ
10/09/2023
"Cục khí tượng thông báo mưa to báo động vàng, dự tính tầm hai mươi giờ tối nay sẽ nghênh đón trận mưa lớn, đề nghị người dân chuẩn bị tốt công tác phòng tránh..."
Ngôn Trăn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tối tăm nặng nề, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, dệt thành một tấm lưới kín không kẽ hở, nặng nề bao trùm trên mặt đất.
"Sao cô lại ngồi ngẩn người ở đây? Khách mời sắp tới rồi, nhanh lên!"
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói nôn nóng. Ngôn Trăn quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ váy vest đang ngoắc tay về phía cô. Người phụ nữ có mái tóc ngắn gọn gàng, trên tai đeo tai nghe, trước ngực treo thẻ nhân viên công tác, nhìn giống như quản lý điều hành ở đây.
Ngôn Trăn nhìn xung quanh một vòng, rồi nghi hoặc hỏi: "Cô đang gọi tôi?"
Người phụ nữ kia sau khi thấy rõ khuôn mặt của Ngôn Trăn thì giật mình sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới tùy tiện chọn một tình nguyện viên lại có thể xinh đẹp đến như vậy.
Nhưng cô ta nhanh chóng cao hứng: "Đúng, chính là cô, mau đi theo tôi.”
Lúc này Ngôn Trăn mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Hôm nay là ngày thứ hai tổ chức Diễn Đàn Kinh Tế Đầu Tư Thành Phố, có rất nhiều người nổi tiếng trong ngành tới trung tâm hội nghị triển lãm này để tham gia sự kiện. Bạn cùng phòng của cô - Tưởng Nghi đã sớm đăng ký làm tình nguyện viên, vượt qua các vòng tuyển chọn, có được cơ hội tốt để làm phong phú sơ yếu lý lịch. Ngôn Trăn vốn không có hứng thú với những thứ này, dự định cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, kết quả Ngôn Chiêu gửi một tấm thiệp mời tới, nhất định bắt cô phải tới đây học tập, vì vậy cô chỉ có thể tới đây coi như làm khách tham quan, không ngờ đang lúc đi dạo thì đụng phải Tưởng Nghi đang bị đau bụng.
Tưởng Nghi đưa áo gile và thẻ công tác của tình nguyện viên cho Ngôn Trăn rồi chui vào nhà vệ sinh, Ngôn Trăn chờ cô ấy ở bên ngoài.
Bây giờ có vẻ như người phụ nữ này xem cô là tình nguyện viên lười biếng ngồi chơi ở một góc.
Cô khẽ nhíu mày: "Thật ra ——"
"Tưởng Nghi?" Người phụ nữ tiến lên một bước, thấy tên trên thẻ công tác, cắt ngang lời cô: "Hiện tại đang rất thiếu nhân lực, nghỉ ngơi lát nữa rồi nói sau, mau mặc áo vào rồi đi theo tôi."
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi, tiếng giày cao gót vội vàng gõ lên nền gạch vang lên những thanh âm thanh thúy. Ngôn Trăn không hiểu chuyện gì, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Nghi.
Tưởng Nghi kêu rên: [Người kia chắc là người phụ trách tình nguyện viên, bây giờ chị ta nhớ rõ tên mình rồi, mình sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho chị ta lắm. Trăn Trăn, cậu giúp mình ứng phó một lúc, mình sẽ lập tức tới thay cho cậu ngay, xong việc mình mời cậu ăn cơm, nha nha!]
[Cậu không sợ chị ta phát hiện chúng ta không phải một người?]
[Không sao đâu, chị ta phụ trách điều phối, người dưới trướng cần quản lý nhiều lắm, ngày thường còn phải cần thêm mấy người phụ trách quản lý đó, hôm nay không biết làm sao lại bị chị ta bắt gặp, mình cũng thật xui xẻo quá mà!]
Dù sao cũng là bạn cùng phòng, Ngôn Trăn không có cách nào, chỉ có thể đồng ý hỗ trợ, theo kịp bước chân của người phụ nữ phía trước.
Người phụ nữ vừa đi vừa hỏi: "Học Quản lý của Đại học Ninh Xuyên?”
"Vâng."
Cô ta lại quan sát Ngôn Trăn từ trên xuống dưới một phen: "Lúc huấn luyện trước đây người phụ trách các cô chưa từng nói qua, phải mặc áo sơ mi màu sáng và quần dài tối màu sao? Cô đến đây để làm tình nguyện viên chứ không phải tới tiếp khách, mặc váy cho ai xem? ”
Ngôn Trăn không lên tiếng.
"Quên đi, năm nào cũng có mấy người không nghe lời."
Người phụ nữ thu hồi ánh mắt: "Cũng may hình tượng của cô không tệ, đợi lát nữa sẽ phụ trách tiếp đãi Trần tổng của Công ty đầu tư vốn Hòa Hạ, tôi dẫn cô đến vị trí. Người đến thì cô rót trà là được, những điều quan trọng cũng đã nói lúc huấn luyện rồi, nhớ khéo léo một chút. ”
Ngôn Trăn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tối tăm nặng nề, những hạt mưa không ngừng rơi xuống, dệt thành một tấm lưới kín không kẽ hở, nặng nề bao trùm trên mặt đất.
"Sao cô lại ngồi ngẩn người ở đây? Khách mời sắp tới rồi, nhanh lên!"
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói nôn nóng. Ngôn Trăn quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ váy vest đang ngoắc tay về phía cô. Người phụ nữ có mái tóc ngắn gọn gàng, trên tai đeo tai nghe, trước ngực treo thẻ nhân viên công tác, nhìn giống như quản lý điều hành ở đây.
Ngôn Trăn nhìn xung quanh một vòng, rồi nghi hoặc hỏi: "Cô đang gọi tôi?"
Người phụ nữ kia sau khi thấy rõ khuôn mặt của Ngôn Trăn thì giật mình sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới tùy tiện chọn một tình nguyện viên lại có thể xinh đẹp đến như vậy.
Nhưng cô ta nhanh chóng cao hứng: "Đúng, chính là cô, mau đi theo tôi.”
Lúc này Ngôn Trăn mới nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Hôm nay là ngày thứ hai tổ chức Diễn Đàn Kinh Tế Đầu Tư Thành Phố, có rất nhiều người nổi tiếng trong ngành tới trung tâm hội nghị triển lãm này để tham gia sự kiện. Bạn cùng phòng của cô - Tưởng Nghi đã sớm đăng ký làm tình nguyện viên, vượt qua các vòng tuyển chọn, có được cơ hội tốt để làm phong phú sơ yếu lý lịch. Ngôn Trăn vốn không có hứng thú với những thứ này, dự định cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, kết quả Ngôn Chiêu gửi một tấm thiệp mời tới, nhất định bắt cô phải tới đây học tập, vì vậy cô chỉ có thể tới đây coi như làm khách tham quan, không ngờ đang lúc đi dạo thì đụng phải Tưởng Nghi đang bị đau bụng.
Tưởng Nghi đưa áo gile và thẻ công tác của tình nguyện viên cho Ngôn Trăn rồi chui vào nhà vệ sinh, Ngôn Trăn chờ cô ấy ở bên ngoài.
Bây giờ có vẻ như người phụ nữ này xem cô là tình nguyện viên lười biếng ngồi chơi ở một góc.
Cô khẽ nhíu mày: "Thật ra ——"
"Tưởng Nghi?" Người phụ nữ tiến lên một bước, thấy tên trên thẻ công tác, cắt ngang lời cô: "Hiện tại đang rất thiếu nhân lực, nghỉ ngơi lát nữa rồi nói sau, mau mặc áo vào rồi đi theo tôi."
Nói xong, người phụ nữ xoay người rời đi, tiếng giày cao gót vội vàng gõ lên nền gạch vang lên những thanh âm thanh thúy. Ngôn Trăn không hiểu chuyện gì, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Nghi.
Tưởng Nghi kêu rên: [Người kia chắc là người phụ trách tình nguyện viên, bây giờ chị ta nhớ rõ tên mình rồi, mình sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho chị ta lắm. Trăn Trăn, cậu giúp mình ứng phó một lúc, mình sẽ lập tức tới thay cho cậu ngay, xong việc mình mời cậu ăn cơm, nha nha!]
[Cậu không sợ chị ta phát hiện chúng ta không phải một người?]
[Không sao đâu, chị ta phụ trách điều phối, người dưới trướng cần quản lý nhiều lắm, ngày thường còn phải cần thêm mấy người phụ trách quản lý đó, hôm nay không biết làm sao lại bị chị ta bắt gặp, mình cũng thật xui xẻo quá mà!]
Dù sao cũng là bạn cùng phòng, Ngôn Trăn không có cách nào, chỉ có thể đồng ý hỗ trợ, theo kịp bước chân của người phụ nữ phía trước.
Người phụ nữ vừa đi vừa hỏi: "Học Quản lý của Đại học Ninh Xuyên?”
"Vâng."
Cô ta lại quan sát Ngôn Trăn từ trên xuống dưới một phen: "Lúc huấn luyện trước đây người phụ trách các cô chưa từng nói qua, phải mặc áo sơ mi màu sáng và quần dài tối màu sao? Cô đến đây để làm tình nguyện viên chứ không phải tới tiếp khách, mặc váy cho ai xem? ”
Ngôn Trăn không lên tiếng.
"Quên đi, năm nào cũng có mấy người không nghe lời."
Người phụ nữ thu hồi ánh mắt: "Cũng may hình tượng của cô không tệ, đợi lát nữa sẽ phụ trách tiếp đãi Trần tổng của Công ty đầu tư vốn Hòa Hạ, tôi dẫn cô đến vị trí. Người đến thì cô rót trà là được, những điều quan trọng cũng đã nói lúc huấn luyện rồi, nhớ khéo léo một chút. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.