Chương 187: Đại Chiến Thị Nại 6
KeoChuoi
26/09/2022
Đại Chiến Thị Nại 6
Hoàng Văn Khánh tay cầm hoành đao chỉ quét ngang một phát, hai tên này liền bị chém ngang bụng, nội tạng lẫn máu văng ra khắp mặt đất, nhưng chúng vẫn chưa chết hẳn, thân trên cố lết trên mặt đất, dốc chút sức tàn cầm đoản kiếm đâm về hướng Hoàng Văn Khánh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị thân binh của hắn ở phía sau chém bay đầu.
“Cút”
Hoàng Văn Khánh lại đâm thẳng một đao, tên tướng hiệu úy của quân Tây Sơn liền bị đâm xuyên người.
Mượn thế rút đao, Hoàng Văn Khánh đạp mạnh vào tên tướng hiệu úy của quân Tây Sơn khiến thi thể hắn văng vào mấy tên ở phía sau làm những tên này ngã lăn xuống chân tường thành. Thế nhưng hắn liếc mắt nhìn sang bên phía xa xa, chỉ thấy bên đó, một tên tướng nhà Tây Sơn dũng mãnh vô cùng, chỉ với hai bước đã giành lại tường thành, tay lại vung đao chặt đứt thang mây. Anh dũng hiếu chiến không phải loại tầm thường có thể so sánh được.
Lớp vỏ sắt bọc bên ngoài thang mây căn bản không chịu được những phát chém sắc lẹm của thanh hoành đao của viên tướng đó, Chỉ với hai đao, phần đầu thang mây đã bị phân làm hai đoạn.
Phần đầu thang mây có móc câu bị chặt đứt, khiến phần di động của thang mây nhanh chóng bị trượt xuống tường thành, mấy chục cảm tử quân đang ở trên thang vì vậy mà đều ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết, những tên cảm tử quân khác đang đứng chật dưới chân thang mây quan sát cuộc công thành không kịp né tránh nên có đến mấy chục tên bị đè trọng thương.
Viên tướng sau khi dùng đao chém đứt thang mây liền tung người nhảy lên lỗ châu mai, giơ đao tả đột hữu xung,
Phía sau Hoàng Văn Khánh, hỏi thân binh:
“Kia là ai”
Một tên thân bình gần hắn nhất đáp lời:
“Hồi bẩm tướng quân, kia là Lý Văn Hóa em trai của Kỳ nam cung Lý Văn Bưu”
Lúc này Lý Văn Hóa đã chém thêm mười mấy người bên phía đại nam, quân Tây Sơn thấy vậy thì không ngừng hô lớn
- Đại tướng quân uy võ!
- Đại tướng quân uy võ!
- Đại tướng quân uy võ!
Dưới sự khích lệ của Lý Văn Hóa, quân Tây Sơn trên tường thành đã lấy lại sĩ khí, lập tức xoay người phản kích ác liệt đối với những tên cảm tử quân của quân Đại nam hãy còn trên tường thành. Dựa vào ưu thế về số lượng, quân Tây Sơn rất nhanh đã giết hết những cảm tử quân quân Đại nam trên tường thành. Đám đó cũng nhanh chóng chặt đứt toàn bộ năm chiếc thang mây còn lại đang móc vào các lỗ châu mai.
Tình thế trên chiến trường bỗng chốc đã xoay chuyển, đã nghe những tiếng tù và vang lên bên ngoài thành.
Trong tiếng tù và thê lương, đám cảm tử quân quân Đại nam đang đứng chen chúc dưới chân tường thành lần lượt quay người lui lại phía sau, đồng thời đẩy theo những chiếc thang mây và chiếc xe công thành đã bị hỏng nặng. Những chiến binh mang trọng giáp vốn thủ ở tiền trận lúc này cũng đã đứng hết dậy, dùng những chiếc khiên to dài bảo vệ cho đám quân khinh binh cảm tử lui ra sau.
Đến đây, lần công thành thứ nhất của quân Đại nam đã bị đẩy lui hoàn toàn.
Ngay sau đó, tướng sĩ quân Tây Sơn đang đứng chật trên tường thành cũng lần lượt ngửa mặt lên trời gầm thét, làn sóng âm thanh cực lớn như muốn chọc thủng màng nhĩ của quân Đại nam trước mặt, rất nhiều tân binh của quân Tây Sơn đã lại nhảy lên lỗ châu mai, kẻ thì vạch chiến bào lên tiểu tiện ra bên ngoài thành, kẻ thì chổng mông về phía quân Đại nam mà ngoáy, lắc, trông thật khiêu khích.
Xa xa, trong trận của quân Đại nam, sắc mặt Nguyễn Văn Thành lạnh lùng như sắt thép.
Gã Lý Văn Hóa này thật không đơn giản, sự dũng mãnh của quân Tây Sơn lúc có hắn ta và không có hắn ta quả là khác nhau một trời một vực. Xem ra trận chiến thành Phú Yên này, thật sự còn phải tốn thêm chút sức lực rồi, nhưng chẳng có gì đáng ngại, với một đội quân cô độc thì có thể chống cự được bao lâu chứ?
Huống hồ là trong tay Nguyễn Văn Thành còn nắm giữ một loại vũ khí cực kỳ lợi hại, vũ khí này chính là do Hoàng thượng gửi tới, có giá trị quyết định trong trận chiến này.
Ba ngày đã trôi qua, Quân Đại nam vẫn chưa hạ nổi thành Phú Yên, Quân tây sơn trong thành tuy thương vong nhiều nhưng vẫn chiến đấu điên cuồng, dường như đã quyết tâm thủ thành đến chết.
Trong ba ngày này, Nguyễn Văn Thành đã có đến mười mấy lần ra lệnh công thành, nhưng đều bị Lý Văn Hóa chỉ huy quân tây sơn đẩy lùi, thế nhưng mặc dù bị đẩy lùi, Nhưng Nguyễn Văn Thành cũng không hề nóng vội ngược lại trên môi lúc nào cũng nở nụ cười, khiến cho đám tướng sĩ dưới trướng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sáng sớm ngày thứ 4, Nguyễn Văn Thành ra lệnh toàn quân tiến lên đánh một trận cuối cùng, đứng trước đoàn quân Nguyễn Văn Thành ngồi trên voi chiến ngước mặt lên trời, gầm lên một tiếng, mắt trợn tròn như sắp nứt ra, râu dựng đứng lên, tiếp đến lại một đao chém ngang, trong miệng hắn bật ra hai chữ,
“tiến lên”
Lập tức phía sau hắn mấy ngàn quân Đại Nam mặc áo giáp, cầm binh khí, giống như một bầy mãnh hổ xông thẳng về phía trước. Binh giáp, tử sĩ cũng ùa lên, xem ra có vẻ Nguyễn Văn Thành muốn được ăn cả ngã về không,
Vô số thang mây lại được dựng lên thành , mọi chuyện diễn ra cũng giống hết như những lần công thành vừa rồi, quân sĩ Đại Nam vẫn nhảy được lên thành, nhưng lại bị Lý Văn Hóa chỉ huy quân tây sơn đẩy xuống, trong khói bui chiến trận, Bảy tám trường kích gần như cùng lúc đâm tới ngực của Lý Văn Hóa, nhưng hắn chỉ cười lạnh hoành đao trong tay hắn đột nhiên chặt xuống, trường kích lập tức toàn bộ bị bẻ gẫy, kích nhọn rơi đầy mặt đất, dưới chân Lý Văn Hóa đột nhiên tiến lên, hoành đao trong tay lại thuận thế hướng xéo lên trên, giáp sĩ quân Đại Nam lập tức bị chém mạnh vào ngực, những bộ phận ở trong bụng lập tức tràn từ khoang bụng ra ngoài.
Tên binh sĩ này cúi đầu, ngơ ngác nhìn khoang bụng của mình vỡ ra, kêu rên thảm thiết, càng lúc càng nhiều ổ bụng vỡ trào ra ổ ạt, , nhưng, không đợi hắn kêu ca thêm câu ào, quân sỹ tây sơn nhanh chóng tiến vào đã đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất.
- Chết đi
Lý Văn Hóa hét lớn một tiếng, hoàn đao trong tay tựa như đâm vào miệng một gã giáp sĩ, lại thuận thế đi xuống đột nhiên quét sạch, đem hàm của giáp sĩ toàn bộ rời xuống, đao phong sắc bén thậm chí còn cắt đứt cổt, nơi yết hầu còn có máu đỏ phun trào.
Phía sau hắn, hơn trăm tên thân binh vung đao sắc bén, anh dũng tiến lên phía trước!
Âm thanh binh khí vang lên, tiếng đao kiếm chạm vào da thịt phập phù, tiếng tướng sĩ hai quân la rầy mắng mỏ tức giận, còn có cả những âm thanh tướng sĩ bỏ mình kêu la thảm thiết trong miệng, thoáng chốc hòa lẫn với nhau tạo thành một mớ hỗn hợp! Do Lý Văn Hóa tự mình đảm nhận mũi tiền, lại từ trong hơn trăm thân binh nhuệ sĩ tạo thành thế trận tấn công hình trùy, chốc lát quân Tây Sơn lại bị đẩy lùi về phái sau!
Hơn trăm thân binh sắc bén ở phía sau, các quân các doanh quân Tây Sơn cũng anh dũng tranh lên trước tiên, thừa cơ đánh lén!
Một tên tướng chỉ huy quân Đại Nam hô lớn
- Đột kích, toàn quân đột kích! Giết sạch bọn chúng!
Hắn mang theo trường kiếm! dẫn đám tàn binh tiến lên phía trước
Trong giây lát, hai quân đã mặt đối mặt!
- A!
Tên tiểu tướng này quát một tiếng lớn, đại kiếm trong tay đã hướng về phía đầu Lý Văn Hóa chém xuống.
-Hừ
Lý Văn Hóa dĩ nhiên không sợ, trường kiếm trong tay phút chốc đưa lên, nghênh chiến trực tiếp chỉ nghe vang lên một tiếng "keng", một nguồn lực cực lớn lập tức cuốn ngược trở lại, Lý Văn Hóa đứng không yên, lập tức lui xuống hai bước, trên khuôn mặt bỗng ửng đỏ lên.
Đối mặt, viên tiểu tướng kia lại bị đẩy lùi hàng chục bước
- Khá lắm
Tiểu tướng kia chỉ cảm thấy hai tay bủn rủn muốn chết, trong lòng lại nghiêm nghị, ngoài miệng vẫn còn lớn tiếng la hét;
- Nếu ngươi đầu hàng, Đại nam ta còn có thể tha chết cho ngươi!
Lý Văn Hóa lại giơ cao đại kiếm, lạnh lùng thốt lên:”
:, đừng nói nhiều lời vô dụng, đến đây đi, hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng!:
“Nếu như vậy, hãy chịu chết đi!”
Chỉ trong chốc lát, Hai quân lại lao vào nhau, nhưng toàn bộ hai bên đều ai vì chủ nấy không vương một tia sợ hãi! Hôm nay chết thì chết, chỉ cần có thể bám trụ một lát, chỉ cần có thể thay Hoàng thượng chiếm chút thời gian đại quân chủ lực diệt đối phương, chết cũng có sao?
- Chết!
Lý Văn Hóa quát lớn một tiếng, hoành đao hung hăng chém rụng.
Chỉ nghe một tiếng vang lên, đỉnh chiếc thiết mộc thuẫn trước mặt thoáng chốc vỡ vụn, thế hoành đao đi chưa giảm, lại đem quân Đại Nam tránh ở phía sau mộc thuẫn chém thành hai mảnh, Lý Văn Hóa lại chiếm thêm hai bước, chân phải đột nhiên đá ra, một tên quân Đại Nam đứng chắn ở phía trước lập tức cả người bị đá bay hơn mười bước, sau khi rơi xuống máu chảy đầm đìa, mắt không nhìn thấy sự sống.
Lý Văn Hóa lại tiến thêm hai bước, hoành đao vung bốn phía, trước mặt đã hiện ra một khoảng không, nhưng cũng nhận thấy địch đã đột phá trận địa, lúc này hắn xoay người quay đầu, giơ cao hoành đao ngửa mặt lên trời thét dài:
“Quyết tâm giữ thành”
“ tướng quân uy vũ!”
Đám thân binh của hắn người thấm máu, vung tay gào thét.
“ tướng quân uy vũ!”
“Đám quân sĩ cũng hô hưởng ứng.”
Trân công thành này, Quân Đại Nam lại đại bại! Ba nghìn binh giáp đã sụp đổ, cả đám đang lật đật leo xuống thang mấy chạy trối chết chạy xa đám dã thú Tây sơn
Đúng vậy, quân Tây Sơn hiện tại chính là một đám dã thú, một đám dã thú chém giết đỏ cả mắt rồi!
Dưới voi chiến, Nguyễn Văn Thành mỉm cười, thân binh của lão vừa báo, mọi viêc đã hoàn thành, lúc này quân đội công thành đã hoàn thành nhiệm vụ đánh lạc hướng của mình Nguyễn Văn Thành cười lạnh, quát lớn:
“Tiến hành đi, hôm nay bản tướng muốn phú yên chìm trong biển máu”
Hoàng Văn Khánh tay cầm hoành đao chỉ quét ngang một phát, hai tên này liền bị chém ngang bụng, nội tạng lẫn máu văng ra khắp mặt đất, nhưng chúng vẫn chưa chết hẳn, thân trên cố lết trên mặt đất, dốc chút sức tàn cầm đoản kiếm đâm về hướng Hoàng Văn Khánh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị thân binh của hắn ở phía sau chém bay đầu.
“Cút”
Hoàng Văn Khánh lại đâm thẳng một đao, tên tướng hiệu úy của quân Tây Sơn liền bị đâm xuyên người.
Mượn thế rút đao, Hoàng Văn Khánh đạp mạnh vào tên tướng hiệu úy của quân Tây Sơn khiến thi thể hắn văng vào mấy tên ở phía sau làm những tên này ngã lăn xuống chân tường thành. Thế nhưng hắn liếc mắt nhìn sang bên phía xa xa, chỉ thấy bên đó, một tên tướng nhà Tây Sơn dũng mãnh vô cùng, chỉ với hai bước đã giành lại tường thành, tay lại vung đao chặt đứt thang mây. Anh dũng hiếu chiến không phải loại tầm thường có thể so sánh được.
Lớp vỏ sắt bọc bên ngoài thang mây căn bản không chịu được những phát chém sắc lẹm của thanh hoành đao của viên tướng đó, Chỉ với hai đao, phần đầu thang mây đã bị phân làm hai đoạn.
Phần đầu thang mây có móc câu bị chặt đứt, khiến phần di động của thang mây nhanh chóng bị trượt xuống tường thành, mấy chục cảm tử quân đang ở trên thang vì vậy mà đều ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết, những tên cảm tử quân khác đang đứng chật dưới chân thang mây quan sát cuộc công thành không kịp né tránh nên có đến mấy chục tên bị đè trọng thương.
Viên tướng sau khi dùng đao chém đứt thang mây liền tung người nhảy lên lỗ châu mai, giơ đao tả đột hữu xung,
Phía sau Hoàng Văn Khánh, hỏi thân binh:
“Kia là ai”
Một tên thân bình gần hắn nhất đáp lời:
“Hồi bẩm tướng quân, kia là Lý Văn Hóa em trai của Kỳ nam cung Lý Văn Bưu”
Lúc này Lý Văn Hóa đã chém thêm mười mấy người bên phía đại nam, quân Tây Sơn thấy vậy thì không ngừng hô lớn
- Đại tướng quân uy võ!
- Đại tướng quân uy võ!
- Đại tướng quân uy võ!
Dưới sự khích lệ của Lý Văn Hóa, quân Tây Sơn trên tường thành đã lấy lại sĩ khí, lập tức xoay người phản kích ác liệt đối với những tên cảm tử quân của quân Đại nam hãy còn trên tường thành. Dựa vào ưu thế về số lượng, quân Tây Sơn rất nhanh đã giết hết những cảm tử quân quân Đại nam trên tường thành. Đám đó cũng nhanh chóng chặt đứt toàn bộ năm chiếc thang mây còn lại đang móc vào các lỗ châu mai.
Tình thế trên chiến trường bỗng chốc đã xoay chuyển, đã nghe những tiếng tù và vang lên bên ngoài thành.
Trong tiếng tù và thê lương, đám cảm tử quân quân Đại nam đang đứng chen chúc dưới chân tường thành lần lượt quay người lui lại phía sau, đồng thời đẩy theo những chiếc thang mây và chiếc xe công thành đã bị hỏng nặng. Những chiến binh mang trọng giáp vốn thủ ở tiền trận lúc này cũng đã đứng hết dậy, dùng những chiếc khiên to dài bảo vệ cho đám quân khinh binh cảm tử lui ra sau.
Đến đây, lần công thành thứ nhất của quân Đại nam đã bị đẩy lui hoàn toàn.
Ngay sau đó, tướng sĩ quân Tây Sơn đang đứng chật trên tường thành cũng lần lượt ngửa mặt lên trời gầm thét, làn sóng âm thanh cực lớn như muốn chọc thủng màng nhĩ của quân Đại nam trước mặt, rất nhiều tân binh của quân Tây Sơn đã lại nhảy lên lỗ châu mai, kẻ thì vạch chiến bào lên tiểu tiện ra bên ngoài thành, kẻ thì chổng mông về phía quân Đại nam mà ngoáy, lắc, trông thật khiêu khích.
Xa xa, trong trận của quân Đại nam, sắc mặt Nguyễn Văn Thành lạnh lùng như sắt thép.
Gã Lý Văn Hóa này thật không đơn giản, sự dũng mãnh của quân Tây Sơn lúc có hắn ta và không có hắn ta quả là khác nhau một trời một vực. Xem ra trận chiến thành Phú Yên này, thật sự còn phải tốn thêm chút sức lực rồi, nhưng chẳng có gì đáng ngại, với một đội quân cô độc thì có thể chống cự được bao lâu chứ?
Huống hồ là trong tay Nguyễn Văn Thành còn nắm giữ một loại vũ khí cực kỳ lợi hại, vũ khí này chính là do Hoàng thượng gửi tới, có giá trị quyết định trong trận chiến này.
Ba ngày đã trôi qua, Quân Đại nam vẫn chưa hạ nổi thành Phú Yên, Quân tây sơn trong thành tuy thương vong nhiều nhưng vẫn chiến đấu điên cuồng, dường như đã quyết tâm thủ thành đến chết.
Trong ba ngày này, Nguyễn Văn Thành đã có đến mười mấy lần ra lệnh công thành, nhưng đều bị Lý Văn Hóa chỉ huy quân tây sơn đẩy lùi, thế nhưng mặc dù bị đẩy lùi, Nhưng Nguyễn Văn Thành cũng không hề nóng vội ngược lại trên môi lúc nào cũng nở nụ cười, khiến cho đám tướng sĩ dưới trướng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Sáng sớm ngày thứ 4, Nguyễn Văn Thành ra lệnh toàn quân tiến lên đánh một trận cuối cùng, đứng trước đoàn quân Nguyễn Văn Thành ngồi trên voi chiến ngước mặt lên trời, gầm lên một tiếng, mắt trợn tròn như sắp nứt ra, râu dựng đứng lên, tiếp đến lại một đao chém ngang, trong miệng hắn bật ra hai chữ,
“tiến lên”
Lập tức phía sau hắn mấy ngàn quân Đại Nam mặc áo giáp, cầm binh khí, giống như một bầy mãnh hổ xông thẳng về phía trước. Binh giáp, tử sĩ cũng ùa lên, xem ra có vẻ Nguyễn Văn Thành muốn được ăn cả ngã về không,
Vô số thang mây lại được dựng lên thành , mọi chuyện diễn ra cũng giống hết như những lần công thành vừa rồi, quân sĩ Đại Nam vẫn nhảy được lên thành, nhưng lại bị Lý Văn Hóa chỉ huy quân tây sơn đẩy xuống, trong khói bui chiến trận, Bảy tám trường kích gần như cùng lúc đâm tới ngực của Lý Văn Hóa, nhưng hắn chỉ cười lạnh hoành đao trong tay hắn đột nhiên chặt xuống, trường kích lập tức toàn bộ bị bẻ gẫy, kích nhọn rơi đầy mặt đất, dưới chân Lý Văn Hóa đột nhiên tiến lên, hoành đao trong tay lại thuận thế hướng xéo lên trên, giáp sĩ quân Đại Nam lập tức bị chém mạnh vào ngực, những bộ phận ở trong bụng lập tức tràn từ khoang bụng ra ngoài.
Tên binh sĩ này cúi đầu, ngơ ngác nhìn khoang bụng của mình vỡ ra, kêu rên thảm thiết, càng lúc càng nhiều ổ bụng vỡ trào ra ổ ạt, , nhưng, không đợi hắn kêu ca thêm câu ào, quân sỹ tây sơn nhanh chóng tiến vào đã đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất.
- Chết đi
Lý Văn Hóa hét lớn một tiếng, hoàn đao trong tay tựa như đâm vào miệng một gã giáp sĩ, lại thuận thế đi xuống đột nhiên quét sạch, đem hàm của giáp sĩ toàn bộ rời xuống, đao phong sắc bén thậm chí còn cắt đứt cổt, nơi yết hầu còn có máu đỏ phun trào.
Phía sau hắn, hơn trăm tên thân binh vung đao sắc bén, anh dũng tiến lên phía trước!
Âm thanh binh khí vang lên, tiếng đao kiếm chạm vào da thịt phập phù, tiếng tướng sĩ hai quân la rầy mắng mỏ tức giận, còn có cả những âm thanh tướng sĩ bỏ mình kêu la thảm thiết trong miệng, thoáng chốc hòa lẫn với nhau tạo thành một mớ hỗn hợp! Do Lý Văn Hóa tự mình đảm nhận mũi tiền, lại từ trong hơn trăm thân binh nhuệ sĩ tạo thành thế trận tấn công hình trùy, chốc lát quân Tây Sơn lại bị đẩy lùi về phái sau!
Hơn trăm thân binh sắc bén ở phía sau, các quân các doanh quân Tây Sơn cũng anh dũng tranh lên trước tiên, thừa cơ đánh lén!
Một tên tướng chỉ huy quân Đại Nam hô lớn
- Đột kích, toàn quân đột kích! Giết sạch bọn chúng!
Hắn mang theo trường kiếm! dẫn đám tàn binh tiến lên phía trước
Trong giây lát, hai quân đã mặt đối mặt!
- A!
Tên tiểu tướng này quát một tiếng lớn, đại kiếm trong tay đã hướng về phía đầu Lý Văn Hóa chém xuống.
-Hừ
Lý Văn Hóa dĩ nhiên không sợ, trường kiếm trong tay phút chốc đưa lên, nghênh chiến trực tiếp chỉ nghe vang lên một tiếng "keng", một nguồn lực cực lớn lập tức cuốn ngược trở lại, Lý Văn Hóa đứng không yên, lập tức lui xuống hai bước, trên khuôn mặt bỗng ửng đỏ lên.
Đối mặt, viên tiểu tướng kia lại bị đẩy lùi hàng chục bước
- Khá lắm
Tiểu tướng kia chỉ cảm thấy hai tay bủn rủn muốn chết, trong lòng lại nghiêm nghị, ngoài miệng vẫn còn lớn tiếng la hét;
- Nếu ngươi đầu hàng, Đại nam ta còn có thể tha chết cho ngươi!
Lý Văn Hóa lại giơ cao đại kiếm, lạnh lùng thốt lên:”
:, đừng nói nhiều lời vô dụng, đến đây đi, hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng!:
“Nếu như vậy, hãy chịu chết đi!”
Chỉ trong chốc lát, Hai quân lại lao vào nhau, nhưng toàn bộ hai bên đều ai vì chủ nấy không vương một tia sợ hãi! Hôm nay chết thì chết, chỉ cần có thể bám trụ một lát, chỉ cần có thể thay Hoàng thượng chiếm chút thời gian đại quân chủ lực diệt đối phương, chết cũng có sao?
- Chết!
Lý Văn Hóa quát lớn một tiếng, hoành đao hung hăng chém rụng.
Chỉ nghe một tiếng vang lên, đỉnh chiếc thiết mộc thuẫn trước mặt thoáng chốc vỡ vụn, thế hoành đao đi chưa giảm, lại đem quân Đại Nam tránh ở phía sau mộc thuẫn chém thành hai mảnh, Lý Văn Hóa lại chiếm thêm hai bước, chân phải đột nhiên đá ra, một tên quân Đại Nam đứng chắn ở phía trước lập tức cả người bị đá bay hơn mười bước, sau khi rơi xuống máu chảy đầm đìa, mắt không nhìn thấy sự sống.
Lý Văn Hóa lại tiến thêm hai bước, hoành đao vung bốn phía, trước mặt đã hiện ra một khoảng không, nhưng cũng nhận thấy địch đã đột phá trận địa, lúc này hắn xoay người quay đầu, giơ cao hoành đao ngửa mặt lên trời thét dài:
“Quyết tâm giữ thành”
“ tướng quân uy vũ!”
Đám thân binh của hắn người thấm máu, vung tay gào thét.
“ tướng quân uy vũ!”
“Đám quân sĩ cũng hô hưởng ứng.”
Trân công thành này, Quân Đại Nam lại đại bại! Ba nghìn binh giáp đã sụp đổ, cả đám đang lật đật leo xuống thang mấy chạy trối chết chạy xa đám dã thú Tây sơn
Đúng vậy, quân Tây Sơn hiện tại chính là một đám dã thú, một đám dã thú chém giết đỏ cả mắt rồi!
Dưới voi chiến, Nguyễn Văn Thành mỉm cười, thân binh của lão vừa báo, mọi viêc đã hoàn thành, lúc này quân đội công thành đã hoàn thành nhiệm vụ đánh lạc hướng của mình Nguyễn Văn Thành cười lạnh, quát lớn:
“Tiến hành đi, hôm nay bản tướng muốn phú yên chìm trong biển máu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.