Chương 24: Tuyệt không tha thứ
Manh Yêu
01/10/2020
Sau khi xoắn xuýt, do dự, thương lượng thậm chí còn cãi nhau một khoảng
thời gian, các thôn dân thống nhất với nhau, mỗi người tự trở về trong
ruộng sen của nhà mình, tìm bộ phận thi thể của Trương Man trong đất
bùn.
Nhưng các thôn dân bỏ miếng thịt vào trong túi, túi đó ngâm ở trong nước cả năm, thịt bên trong đến bây giờ sớm cũng đã thối rữa bốc mùi rồi.
Hơn nữa ruộng sen to như vậy, lại là bùn đất mềm nhão, miếng thịt sớm đã không biết vùi trong chỗ bùn đất sâu nào rồi.
Nửa ngày trời, ai cũng không tìm được miếng thịt.
"Một miếng cũng không tìm được sao?"
Dung Âm nghe thấy kết quả, rũ mắt suy nghĩ: "Vậy thì đi tới chỗ giếng tìm thử xem."
"Giếng?"
Tiêu Độ tiếp lời: "Chính là cái giếng trước cửa nhà Trương Man."
Cái giếng đó hình như gợi lên nhiều ký ức không tốt với các thôn dân, sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi. Xoắn xuýt nửa ngày, trưởng thôn mới dặn mấy người đi tới cái giếng đó tìm.
Dung Âm đi theo Tiêu Độ ra khỏi nhà trưởng thôn, liền bị Sở Tam Tam kêu lại.
"Dung Âm, chúng tôi cần phải làm gì không?"
Sở Tam Tam mím môi, liếc nhìn Dư Ba Linh cách đó không xa: "Hai chúng tôi."
Dung Âm dừng bước chân lại, nhẹ giọng nói: "Duy trì cảnh giác, mọi lúc, mọi nơi."
Ở trong giếng tìm kiếm thi thể hao tốn rất nhiều thời gian, Dung Âm ở bên cạnh nhẫn nại mà chờ đợi, trôi qua rất lâu, cuối cùng thì cũng có thứ được vớt lên rồi.
Đó là một bộ xương khô, toàn thân trên dưới đều là xương trắng, không có chút thịt bị thối rữa nào.
Dưới đất được lót một cái túi nhựa, thứ được vớt ra được đặt ở trên đó, Dung Âm ngồi xổm bên cạnh xương khô thối rữa đó, đưa tay sờ lên xương đùi màu trắng của bộ xương khô.
Vừa ướt vừa lạnh, nhưng lại dị thường trắng mịn thoải mái.
Nhìn từ khung xương, đây là thi thể một đàn ông thành niên, chắc là của Phan Kiến Hạ.
"Thi thể này..."
Tiêu Độ đưa tay đặt lên khung xương của bộ xương khô: "Anh ta giống như là bị nữ quỷ gặm cắn tỉ mỉ qua, ngay cả nửa miếng dầu thịt cũng bị liếm đến sạch sẽ, sau đó lại được ôm ở trong lòng, xem như là món đồ chơi, yêu thích không buông tay, vuốt ve mỗi ngày."
Dung Âm rút tay lại, đứng dậy: "Không phải thi thể của Trương Man, vớt tiếp nữa xem."
Vài thôn dân lại tìm kiếm thêm lần nữa, bỗng nhiên, một người trong đó sắc mặt chợt biến, lùi về sau hai bước, ngồi xuống đất: "Quỷ, quỷ..."
Dung Âm nhìn thấy Trương Man đã được vớt ra ngoài.
Không khó hiểu, tại sao thôn dân lại có phản ứng như thế.
Đó là một thi thể nữ áo đỏ do vô số miếng thịt vụn ghép lại.
Da thịt của cô ta trắng bệch đến không có huyết sắc nào cả, chỗ miếng da thịt vụn được ghép lật cuộn lại, dùng chỉ đỏ thô mà may lại, cả thi thể giống như là con búp bê nguyền rủa tràn đầy hận ý và oán niệm.
Càng khủng bố chính là, mắt của Trương Man vẫn mở to ra, trong mắt chỉ có lòng trắng mắt và chính giữa có một con ngươi đen nhánh, đang nhìn chằm chằm vào người xung quanh.
Toàn thân áo đỏ bị ngâm ướt trong nước giếng, vậy mà không ngừng chảy máu ra ngoài.
Bây giờ là buổi trưa, lúc mặt trời gắt nhất, nhưng mà nhìn chằm chằm vào nữ thi thể khủng bố này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên lạnh lẽo vài phần.
Các thôn dân nơm nớp lo sợ mà khiêng thi thể trở về.
Bây giờ thời gian đồng nghĩa với tính mạng, vì muốn tiết kiệm thời gian, lão trưởng thôn lấy quan tài và bia đá mà mình đã chuẩn bị ra. Quan tài sớm đã được chế tạo xong, bia đá thì tìm vài thôn dân có kinh nghiệm nhất trong thôn, leng keng leng keng mà gõ cả buổi.
Các thôn dân giết heo bò dê, lại chuẩn bị các đồ cúng như trái cây nhang đèn giấy tiền vàng bạc. Người cả thôn mặc đồ tang trắng thuần, lần lượt đi tới nghĩa địa trong thôn.
"Dung Âm, như thế thật sự có tác dụng sao?"
Sở Tam Tam đứng bên cạnh Dung Âm, nhìn các thôn dân bắt đầu cúng tế: "Trương Man là bị phanh thây, làm như thế thật sự có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của cô ta sao?"
Lúc này trưởng thôn đang mang theo người cả thôn quỳ trước ngôi mộ của Trương Man, than thở khóc lóc mà cầu xin tha thứ. Trưởng thôn quỳ ở phía trước, trong tay cầm ba nén nhang, đang không ngừng dập đầu cho Trương Man, trán cũng đã đỏ, thoạt nhìn có thành ý vô cùng.
Dung Âm thản nhiên nói: "Có thể thử một lần."
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão trưởng thôn.
Một đôi tay đẫm máu bỗng chốc xông ra từ trong ngôi mộ, bên trên dính đầy đất, máu hòa vào bùn đất. Đôi tay đó nổi đầy gân xanh, tay trái bóp cổ của lão trưởng thôn thật chặt, tay phải có móng tay hung hăng cào lên mặt ông.
Soạt ---
Đôi tay đó dùng sức rất lớn, thịt trên mặt lão trưởng thôn đều bị vặn vẹo lại. Năm đường vết máu kinh khủng từ trên xuống dưới xuyên qua cả khuôn mặt của ông, lão trưởng thôn hoàn toàn mất đi hình tượng chững chạc trang nghiêm, lớn tiếng mà kêu thảm thiết.
"Ngẩn ra đó làm gì, còn không đi cứu!"
Tiêu Độ đứng tại chỗ, nói với những thôn dân bị dọa đến tay chân mềm nhũn ra.
Các thôn dân như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng đứng lên kéo lão trưởng thôn.
Còn chưa đợi bọn họ sờ tới vạt áo của lão trưởng thôn, đôi tay đó nắm tóc của lão trưởng thôn, hung hăng đập đầu của ông lên bia đá.
Ầm!
Một tiếng vang lanh lảnh, đầu của lão trưởng thôn bị đập vỡ, bất tỉnh ngay lập tức.
Đôi tay đó dường như mãn nguyện rồi, chậm rãi rút về lại trong đất, lưu lại hai cái động đất đen thui. Các thôn dân trong lòng run sợ mà chìm chằm chằm vào động đất, sau khi xác định đôi tay đó sẽ không xuất hiện nữa, mới cẩn thận mà đi tới bên cạnh ngôi mộ, khiêng lão trưởng thôn trở về.
Máu chảy quanh co trên bia đá, cuối cùng biến thành bốn chữ lớn đẫm máu.
Tuyệt, không, tha, thứ.
"Thật là thú vị."
Tiêu Độ nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy thục mạng của các thôn dân, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Có can đảm chứng kiến cái chết của Trương Man cùng với việc phanh thây cô ta, nhưng bây giờ lại bị dọa thành bộ dạng này."
Thanh niên đi tới trước mặt chậu than còn đang cháy, ném giấy tiền vàng bạc còn lại vào trong chậu để cháy.
Dung Âm quỳ ở bên cạnh anh, cầm thỏi vàng bỏ vào trong ngọn lửa: "Anh từng giết rất nhiều người."
"Có thể cho vậy."
"Có giết phụ nữ và trẻ con không?"
"Tôi chưa từng giết trẻ con, nhưng mà phụ nữ, tôi không có kén."
"Anh thích giết người sao?"
"Tôi thích tiền."
"Vậy đương nhiên là anh không cần sợ."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một mảnh giấy vàng thổi đến bên tay Dung Âm, cô tùy ý mà bỏ vào trong túi: "Anh là cổ máy giết người lạnh lẽo dính đầy máu, không mang theo tình cảm, toàn thân sát khí. Trừ khi có thù sâu oán nặng, nếu không thì quỷ quái sẽ không đến trêu chọc anh."
Dung Âm đứng dậy, vẫy tay với Sở Tam Tam và Dư Ba Linh phía sau không biết là nên tiến hay lùi: "Hai người các cô đốt hết các giấy tiền vàng bạc còn lại, giấy tro chôn vào trong đất ở gần đây."
"Không nghĩ tới anh cũng lương thiện đấy."
Nghe thấy lời cô, Tiêu Độ cũng không đốt giấy tiền vàng bạc nữa, anh đứng dậy: "Trở về."
Trưởng thôn chỉ là bị ngất đi, vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Ông hôn mê cả một buổi tối, có nhiều thôn dân ở bên cạnh trông chừng, các thôn dân khác trở về nhà của mình.
Sở Tam Tam và Dư Ba Linh dọn tới phòng bên phải, bốn người cả đêm bình an vô sự.
Sáng sớm ngày thứ hai, lại có người chết.
Dung Âm vừa tỉnh lại, thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nhà trưởng thôn bên cạnh.
Sở dĩ thi thể phát hiện nhanh như vậy, là do phòng sau nhà trưởng thôn có một cây lớn. Cây này vốn dĩ kết đầy trái, nhưng lúc này lại hoàn toàn khô héo, mà trên chạc cây to khoẻ nhẵn bóng kia, dùng dây thừng treo mấy cái thi thể.
Người chết tối qua, đều ở trên cây này.
Bọn họ dùng tư thế thắt cổ treo ở trên cây, hai cánh tay rũ ở bên người, vết thương đẫm máu trên cổ tay. Tất cả hai tay của thi thể đều bị chặt đứt, bị cắm ở trên cành cây, giống như là lá cây cực lớn.
Lá cây thuộc về mùa thu, màu vàng đỏ.
"Đã chết năm người, hai tay bị chặt đứt, là đang trừng phạt hành động phanh thây của bọn họ."
Tiêu Độ đứng ở dưới cây, mỉm cười với trưởng thôn được người ta dìu ra ngoài: "Ông cảm thấy sao?"
Trên mặt lão trưởng thôn tràn đầy vết sẹo kinh khủng, sắc mặt ông u ám mà nhìn chằm chằm vào anh: "Bắt bọn họ lại cho ta, sau khi bọn họ tới thì nữ quỷ mới xuất hiện, giết chết bọn họ, trong thôn sẽ không có chuyện gì nữa."
Mấy ngày này trôi qua quá nhấp nhô, các thôn dân đều ở trong trạng thái lo sợ, không biết bản thân khi nào sẽ bị nữ quỷ giết chết.
Nhìn thanh niên trước mắt điềm tĩnh mà mỉm cười, bọn họ nghĩ tới lời anh nói, nhất thời không dám động đậy.
"Ông là đang sợ chúng tôi sẽ giao ông ra sao?"
Dung Âm đứng trước mặt Tiêu Độ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của ông: "Lúc đầu người bắt Trương Man đến đây là ông, xem cô ấy như là tai họa mà xử chết là ông, xui khiến cắt đi đầu lưỡi của cô ấy là ông, kéo người cả thôn xuống nước cũng là ông."
Ánh mắt cô lướt qua những thôn dân chưa tỉnh hồn kia: "Nếu như không phải tham dự việc phanh thây, mấy người bây giờ đang treo ở trên cây, cũng không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Trương Man, là ông hại chết bọn họ."
Trưởng thôn giận dữ: "Ở đây có chỗ cho phụ nữ như cô nói chuyện sao?"
Tay Tiêu Độ khoác lên vai của Dung Âm, vỗ an ủi.
"Phụ nữ, Trương Man sắp giết chết cả thôn này, cũng là một phụ nữ. Cô ta chết dưới sự kỳ thị của các người, bây giờ mang oán hận mà đến, bây giờ ông dám còn dám nói những lời này?"
Tất cả thôn dân đều bị hơi thở lạnh lẽo của Tiêu Độ tản ra làm cho ngây người.
"Lúc mang thai bị làm tới sẩy thai, là người bị hại, bị người cả thôn xem như là tai họa mà tàn nhẫn giết chết, thi thể chịu mọi người khinh bỉ, bị mọi người phanh thây, đặt trong đất bùn, không được siêu thoát."
"Các người cho là đốt chút giấy tiền vàng bạc hiến chút đồ cúng, thì có thể được tha thứ sao?"
"Buổi cúng tế hôm qua, chẳng qua là giữ được tính mạng của các người mà thôi, nếu không thì các người cho rằng bản thân còn có thể sống tới hôm nay sao, còn ở đây muốn lấy oán trả ơn?"
Tiêu Độ giơ tay, một đường ánh sáng bạc lạnh lẽo loé lên, vài thi thể phía sau nghe tiếng liền rớt xuống đất, hai cánh tay đẫm máu đang nói cho bọn họ biết cái chết thê thảm của bọn họ.
"Nhìn những thi thể này, điều duy nhất bọn họ làm sai, chính là lúc đầu phanh thây thi thể Trương Man. Nhưng mà tối qua bọn họ chết rồi, mà những người khởi xướng lại còn đang sống tốt, các người thử động não thử xem, Trương Man tại sao lại làm như vậy?"
Các thôn dân nhìn nhau, dần dần, vẻ mặt thay đổi.
"Không sai."
Dung Âm nhẹ nhàng mở miệng nói, thay bọn họ nói ra đáp án: "Cô ấy đang đợi, đợi các người tự tay dâng mấy người đó lên, so với gia súc, đồ cúng như thế mới được xem như là đủ thành ý. Dùng mạng của bọn họ, để giữ mạng của các người, như thế mới đủ công bằng."
"Vì phòng ngừa lòng tham không đáy của cô ta, muốn giết chết những thôn dân vô tội khác."
Tiêu Độ cúi đầu xuống, lấy một lá bùa vàng trong tay Dung Âm, kẹp ở giữa ngón tay.
"Chúng tôi sẽ nhân lúc cô ta hiện thân hưởng thụ đồ cúng, giết chết cô ta."
Nhưng các thôn dân bỏ miếng thịt vào trong túi, túi đó ngâm ở trong nước cả năm, thịt bên trong đến bây giờ sớm cũng đã thối rữa bốc mùi rồi.
Hơn nữa ruộng sen to như vậy, lại là bùn đất mềm nhão, miếng thịt sớm đã không biết vùi trong chỗ bùn đất sâu nào rồi.
Nửa ngày trời, ai cũng không tìm được miếng thịt.
"Một miếng cũng không tìm được sao?"
Dung Âm nghe thấy kết quả, rũ mắt suy nghĩ: "Vậy thì đi tới chỗ giếng tìm thử xem."
"Giếng?"
Tiêu Độ tiếp lời: "Chính là cái giếng trước cửa nhà Trương Man."
Cái giếng đó hình như gợi lên nhiều ký ức không tốt với các thôn dân, sắc mặt bọn họ đều có chút khó coi. Xoắn xuýt nửa ngày, trưởng thôn mới dặn mấy người đi tới cái giếng đó tìm.
Dung Âm đi theo Tiêu Độ ra khỏi nhà trưởng thôn, liền bị Sở Tam Tam kêu lại.
"Dung Âm, chúng tôi cần phải làm gì không?"
Sở Tam Tam mím môi, liếc nhìn Dư Ba Linh cách đó không xa: "Hai chúng tôi."
Dung Âm dừng bước chân lại, nhẹ giọng nói: "Duy trì cảnh giác, mọi lúc, mọi nơi."
Ở trong giếng tìm kiếm thi thể hao tốn rất nhiều thời gian, Dung Âm ở bên cạnh nhẫn nại mà chờ đợi, trôi qua rất lâu, cuối cùng thì cũng có thứ được vớt lên rồi.
Đó là một bộ xương khô, toàn thân trên dưới đều là xương trắng, không có chút thịt bị thối rữa nào.
Dưới đất được lót một cái túi nhựa, thứ được vớt ra được đặt ở trên đó, Dung Âm ngồi xổm bên cạnh xương khô thối rữa đó, đưa tay sờ lên xương đùi màu trắng của bộ xương khô.
Vừa ướt vừa lạnh, nhưng lại dị thường trắng mịn thoải mái.
Nhìn từ khung xương, đây là thi thể một đàn ông thành niên, chắc là của Phan Kiến Hạ.
"Thi thể này..."
Tiêu Độ đưa tay đặt lên khung xương của bộ xương khô: "Anh ta giống như là bị nữ quỷ gặm cắn tỉ mỉ qua, ngay cả nửa miếng dầu thịt cũng bị liếm đến sạch sẽ, sau đó lại được ôm ở trong lòng, xem như là món đồ chơi, yêu thích không buông tay, vuốt ve mỗi ngày."
Dung Âm rút tay lại, đứng dậy: "Không phải thi thể của Trương Man, vớt tiếp nữa xem."
Vài thôn dân lại tìm kiếm thêm lần nữa, bỗng nhiên, một người trong đó sắc mặt chợt biến, lùi về sau hai bước, ngồi xuống đất: "Quỷ, quỷ..."
Dung Âm nhìn thấy Trương Man đã được vớt ra ngoài.
Không khó hiểu, tại sao thôn dân lại có phản ứng như thế.
Đó là một thi thể nữ áo đỏ do vô số miếng thịt vụn ghép lại.
Da thịt của cô ta trắng bệch đến không có huyết sắc nào cả, chỗ miếng da thịt vụn được ghép lật cuộn lại, dùng chỉ đỏ thô mà may lại, cả thi thể giống như là con búp bê nguyền rủa tràn đầy hận ý và oán niệm.
Càng khủng bố chính là, mắt của Trương Man vẫn mở to ra, trong mắt chỉ có lòng trắng mắt và chính giữa có một con ngươi đen nhánh, đang nhìn chằm chằm vào người xung quanh.
Toàn thân áo đỏ bị ngâm ướt trong nước giếng, vậy mà không ngừng chảy máu ra ngoài.
Bây giờ là buổi trưa, lúc mặt trời gắt nhất, nhưng mà nhìn chằm chằm vào nữ thi thể khủng bố này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên lạnh lẽo vài phần.
Các thôn dân nơm nớp lo sợ mà khiêng thi thể trở về.
Bây giờ thời gian đồng nghĩa với tính mạng, vì muốn tiết kiệm thời gian, lão trưởng thôn lấy quan tài và bia đá mà mình đã chuẩn bị ra. Quan tài sớm đã được chế tạo xong, bia đá thì tìm vài thôn dân có kinh nghiệm nhất trong thôn, leng keng leng keng mà gõ cả buổi.
Các thôn dân giết heo bò dê, lại chuẩn bị các đồ cúng như trái cây nhang đèn giấy tiền vàng bạc. Người cả thôn mặc đồ tang trắng thuần, lần lượt đi tới nghĩa địa trong thôn.
"Dung Âm, như thế thật sự có tác dụng sao?"
Sở Tam Tam đứng bên cạnh Dung Âm, nhìn các thôn dân bắt đầu cúng tế: "Trương Man là bị phanh thây, làm như thế thật sự có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của cô ta sao?"
Lúc này trưởng thôn đang mang theo người cả thôn quỳ trước ngôi mộ của Trương Man, than thở khóc lóc mà cầu xin tha thứ. Trưởng thôn quỳ ở phía trước, trong tay cầm ba nén nhang, đang không ngừng dập đầu cho Trương Man, trán cũng đã đỏ, thoạt nhìn có thành ý vô cùng.
Dung Âm thản nhiên nói: "Có thể thử một lần."
Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão trưởng thôn.
Một đôi tay đẫm máu bỗng chốc xông ra từ trong ngôi mộ, bên trên dính đầy đất, máu hòa vào bùn đất. Đôi tay đó nổi đầy gân xanh, tay trái bóp cổ của lão trưởng thôn thật chặt, tay phải có móng tay hung hăng cào lên mặt ông.
Soạt ---
Đôi tay đó dùng sức rất lớn, thịt trên mặt lão trưởng thôn đều bị vặn vẹo lại. Năm đường vết máu kinh khủng từ trên xuống dưới xuyên qua cả khuôn mặt của ông, lão trưởng thôn hoàn toàn mất đi hình tượng chững chạc trang nghiêm, lớn tiếng mà kêu thảm thiết.
"Ngẩn ra đó làm gì, còn không đi cứu!"
Tiêu Độ đứng tại chỗ, nói với những thôn dân bị dọa đến tay chân mềm nhũn ra.
Các thôn dân như vừa tỉnh dậy từ trong mộng, vội vàng đứng lên kéo lão trưởng thôn.
Còn chưa đợi bọn họ sờ tới vạt áo của lão trưởng thôn, đôi tay đó nắm tóc của lão trưởng thôn, hung hăng đập đầu của ông lên bia đá.
Ầm!
Một tiếng vang lanh lảnh, đầu của lão trưởng thôn bị đập vỡ, bất tỉnh ngay lập tức.
Đôi tay đó dường như mãn nguyện rồi, chậm rãi rút về lại trong đất, lưu lại hai cái động đất đen thui. Các thôn dân trong lòng run sợ mà chìm chằm chằm vào động đất, sau khi xác định đôi tay đó sẽ không xuất hiện nữa, mới cẩn thận mà đi tới bên cạnh ngôi mộ, khiêng lão trưởng thôn trở về.
Máu chảy quanh co trên bia đá, cuối cùng biến thành bốn chữ lớn đẫm máu.
Tuyệt, không, tha, thứ.
"Thật là thú vị."
Tiêu Độ nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy thục mạng của các thôn dân, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Có can đảm chứng kiến cái chết của Trương Man cùng với việc phanh thây cô ta, nhưng bây giờ lại bị dọa thành bộ dạng này."
Thanh niên đi tới trước mặt chậu than còn đang cháy, ném giấy tiền vàng bạc còn lại vào trong chậu để cháy.
Dung Âm quỳ ở bên cạnh anh, cầm thỏi vàng bỏ vào trong ngọn lửa: "Anh từng giết rất nhiều người."
"Có thể cho vậy."
"Có giết phụ nữ và trẻ con không?"
"Tôi chưa từng giết trẻ con, nhưng mà phụ nữ, tôi không có kén."
"Anh thích giết người sao?"
"Tôi thích tiền."
"Vậy đương nhiên là anh không cần sợ."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, một mảnh giấy vàng thổi đến bên tay Dung Âm, cô tùy ý mà bỏ vào trong túi: "Anh là cổ máy giết người lạnh lẽo dính đầy máu, không mang theo tình cảm, toàn thân sát khí. Trừ khi có thù sâu oán nặng, nếu không thì quỷ quái sẽ không đến trêu chọc anh."
Dung Âm đứng dậy, vẫy tay với Sở Tam Tam và Dư Ba Linh phía sau không biết là nên tiến hay lùi: "Hai người các cô đốt hết các giấy tiền vàng bạc còn lại, giấy tro chôn vào trong đất ở gần đây."
"Không nghĩ tới anh cũng lương thiện đấy."
Nghe thấy lời cô, Tiêu Độ cũng không đốt giấy tiền vàng bạc nữa, anh đứng dậy: "Trở về."
Trưởng thôn chỉ là bị ngất đi, vết thương cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Ông hôn mê cả một buổi tối, có nhiều thôn dân ở bên cạnh trông chừng, các thôn dân khác trở về nhà của mình.
Sở Tam Tam và Dư Ba Linh dọn tới phòng bên phải, bốn người cả đêm bình an vô sự.
Sáng sớm ngày thứ hai, lại có người chết.
Dung Âm vừa tỉnh lại, thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nhà trưởng thôn bên cạnh.
Sở dĩ thi thể phát hiện nhanh như vậy, là do phòng sau nhà trưởng thôn có một cây lớn. Cây này vốn dĩ kết đầy trái, nhưng lúc này lại hoàn toàn khô héo, mà trên chạc cây to khoẻ nhẵn bóng kia, dùng dây thừng treo mấy cái thi thể.
Người chết tối qua, đều ở trên cây này.
Bọn họ dùng tư thế thắt cổ treo ở trên cây, hai cánh tay rũ ở bên người, vết thương đẫm máu trên cổ tay. Tất cả hai tay của thi thể đều bị chặt đứt, bị cắm ở trên cành cây, giống như là lá cây cực lớn.
Lá cây thuộc về mùa thu, màu vàng đỏ.
"Đã chết năm người, hai tay bị chặt đứt, là đang trừng phạt hành động phanh thây của bọn họ."
Tiêu Độ đứng ở dưới cây, mỉm cười với trưởng thôn được người ta dìu ra ngoài: "Ông cảm thấy sao?"
Trên mặt lão trưởng thôn tràn đầy vết sẹo kinh khủng, sắc mặt ông u ám mà nhìn chằm chằm vào anh: "Bắt bọn họ lại cho ta, sau khi bọn họ tới thì nữ quỷ mới xuất hiện, giết chết bọn họ, trong thôn sẽ không có chuyện gì nữa."
Mấy ngày này trôi qua quá nhấp nhô, các thôn dân đều ở trong trạng thái lo sợ, không biết bản thân khi nào sẽ bị nữ quỷ giết chết.
Nhìn thanh niên trước mắt điềm tĩnh mà mỉm cười, bọn họ nghĩ tới lời anh nói, nhất thời không dám động đậy.
"Ông là đang sợ chúng tôi sẽ giao ông ra sao?"
Dung Âm đứng trước mặt Tiêu Độ, lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí của ông: "Lúc đầu người bắt Trương Man đến đây là ông, xem cô ấy như là tai họa mà xử chết là ông, xui khiến cắt đi đầu lưỡi của cô ấy là ông, kéo người cả thôn xuống nước cũng là ông."
Ánh mắt cô lướt qua những thôn dân chưa tỉnh hồn kia: "Nếu như không phải tham dự việc phanh thây, mấy người bây giờ đang treo ở trên cây, cũng không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với Trương Man, là ông hại chết bọn họ."
Trưởng thôn giận dữ: "Ở đây có chỗ cho phụ nữ như cô nói chuyện sao?"
Tay Tiêu Độ khoác lên vai của Dung Âm, vỗ an ủi.
"Phụ nữ, Trương Man sắp giết chết cả thôn này, cũng là một phụ nữ. Cô ta chết dưới sự kỳ thị của các người, bây giờ mang oán hận mà đến, bây giờ ông dám còn dám nói những lời này?"
Tất cả thôn dân đều bị hơi thở lạnh lẽo của Tiêu Độ tản ra làm cho ngây người.
"Lúc mang thai bị làm tới sẩy thai, là người bị hại, bị người cả thôn xem như là tai họa mà tàn nhẫn giết chết, thi thể chịu mọi người khinh bỉ, bị mọi người phanh thây, đặt trong đất bùn, không được siêu thoát."
"Các người cho là đốt chút giấy tiền vàng bạc hiến chút đồ cúng, thì có thể được tha thứ sao?"
"Buổi cúng tế hôm qua, chẳng qua là giữ được tính mạng của các người mà thôi, nếu không thì các người cho rằng bản thân còn có thể sống tới hôm nay sao, còn ở đây muốn lấy oán trả ơn?"
Tiêu Độ giơ tay, một đường ánh sáng bạc lạnh lẽo loé lên, vài thi thể phía sau nghe tiếng liền rớt xuống đất, hai cánh tay đẫm máu đang nói cho bọn họ biết cái chết thê thảm của bọn họ.
"Nhìn những thi thể này, điều duy nhất bọn họ làm sai, chính là lúc đầu phanh thây thi thể Trương Man. Nhưng mà tối qua bọn họ chết rồi, mà những người khởi xướng lại còn đang sống tốt, các người thử động não thử xem, Trương Man tại sao lại làm như vậy?"
Các thôn dân nhìn nhau, dần dần, vẻ mặt thay đổi.
"Không sai."
Dung Âm nhẹ nhàng mở miệng nói, thay bọn họ nói ra đáp án: "Cô ấy đang đợi, đợi các người tự tay dâng mấy người đó lên, so với gia súc, đồ cúng như thế mới được xem như là đủ thành ý. Dùng mạng của bọn họ, để giữ mạng của các người, như thế mới đủ công bằng."
"Vì phòng ngừa lòng tham không đáy của cô ta, muốn giết chết những thôn dân vô tội khác."
Tiêu Độ cúi đầu xuống, lấy một lá bùa vàng trong tay Dung Âm, kẹp ở giữa ngón tay.
"Chúng tôi sẽ nhân lúc cô ta hiện thân hưởng thụ đồ cúng, giết chết cô ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.