Trò Chơi Suy Diễn Phi Lý

Chương 4: Đừng Tin Bất Kỳ Ai

Vĩnh Tội Thi Nhân

29/09/2024

Cú đánh khiến mọi âm thanh kỳ dị đều im bặt, lồng ngực Ngu Hạnh phập phồng dữ dội, đầu hắn choáng váng, mắt hoa lên từng cơn.

Sức khỏe của hắn vốn đã kém người thường, trải qua liên tiếp những cú hù dọa khiến tứ chi rã rời, ngay cả việc cầm máy quay và cây gậy cũng trở nên khó khăn.

"Vò…………" Oan hồn nữ quỷ trừng lớn mắt, miệng sặc nước, dường như không thể tin được bản thân lại bị đối xử như vậy.

Nhân lúc oan hồn nữ quỷ còn chưa hoàn hồn, hắn định dựa vào cửa nghỉ ngơi một lát, không ngờ vừa mới dựa vào thì cửa đột ngột mở ra, khiến hắn suýt nữa thì mất thăng bằng ngã ngồi ra đất.

"Đi được rồi?" Hắn mừng rỡ, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, giữ vững thân hình, ném cây gậy rồi chạy ra ngoài.

Phía sau vang lên tiếng thùng rác bị lật úp, Ngu Hạnh ngoảnh đầu nhìn lại, thì thấy oan hồn nữ quỷ đang tức giận rướn người, một cánh tay chống trên nền gạch men, trong chớp mắt đã chui ra ngoài một đoạn dài.

"Đại tỷ, tôi sai rồi!" Hắn luống cuống xin lỗi, sau đó nhìn sang bồn rửa tay thì thấy Triệu Nhất Tửu đã dùng tay đập vỡ tấm gương xám xịt, lúc này cũng quay lại.

"Bên này!" Không biết khi nãy Ngu Hạnh bị nhốt trong nhà vệ sinh Triệu Nhất Tửu đã gặp phải chuyện gì, trên má hắn ta thế mà lại có thêm một vết thương, khẩu trang bị xé rách, để lộ gương mặt lạnh lùng góc cạnh, hắn ta gọi Ngu Hạnh một tiếng, rồi lập tức chạy ra ngoài, "Tránh xa gương ra, chạy mau!"

Tránh xa gương ra?

Chỗ quái quỷ này rốt cuộc có mấy con quỷ?

Ngu Hạnh không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng bám theo bóng lưng Triệu Nhất Tửu, còn len lén liếc mắt nhìn những mảnh gương vỡ.

Mảnh vỡ phủ đầy bụi, hắn thì đứng từ xa nên không thấy rõ, nhưng với thị lực cực tốt, mơ hồ Ngu Hạnh nhìn thấy một con mắt đang dòm ra ngoài

Cùng với tiếng cánh cửa sắt dẫn đến hành lang hẹp mở ra, con mắt trong gương chớp chớp.

"Mù rồi, mù rồi cái gì cũng không thấy." Hắn hối hận vì tính tò mò của mình, thở hổn hển vừa chạy ra khỏi khu vực nhà vệ sinh, đã bị một cánh tay rắn chắc bịt miệng, kéo vào một phòng trưng bày tư liệu không biết đã mở cửa từ lúc nào.

"Ưm!" Đồng tử Ngu Hạnh co rút, hắn giãy dụa hai cái, nhưng lại nhìn thấy loại vải quen thuộc của bộ đồ.

Triệu Nhất Tửu khép hờ cửa lại bằng tay kia, thấy Ngu Hạnh không còn giãy dụa hay kêu "ưm ưm" nữa, mới buông tay, hạ giọng nói: "Ngồi xổm xuống."

Ngu Hạnh ngơ ngác cùng đối phương ngồi xổm xuống, nhìn Triệu Nhất Tửu áp tai vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, hắn nhịn không được hỏi: "Sao anh không chạy ra ngoài?"

Hắn vừa rời khỏi nhà vệ sinh đã chẳng thấy Triệu Nhất Tửu đâu, hơn nữa lúc nãy cửa sắt rõ ràng đã mở, hắn cứ tưởng là đối phương chạy nhanh quá chuồn mất rồi, còn thầm khen một câu quả nhiên lấy ván gỗ chặn cửa sắt lại là hành vi có tầm nhìn xa trông rộng.

Không ngờ Triệu Nhất Tửu lại sau khi mở cửa sắt, lại quay trở về chọn căn phòng gần nhà vệ sinh nhất để trốn, gan to bằng trời sao?

Giọng hắn đè rất thấp, ngoại trừ Triệu Nhất Tửu ở gần nghe thấy, xa hơn một chút liền tưởng là tiếng gió thổi, Triệu Nhất Tửu cũng không bịt miệng hắn lại mà chỉ lạnh lùng đáp: "Nó sớm muộn gì cũng đuổi theo chúng ta, cấm chế tầm nhìn...đến rồi đấy."

Ngu Hạnh lập tức im bặt, đứng im tại chỗ như một pho tượng đá.

Kẻ đuổi theo ra ngoài hẳn là con nữ quỷ kia, cô ta đi từ buồng vệ sinh đi ra cần một khoảng thời gian, điều này đã cho hai người cơ hội lựa chọn.

Theo lẽ thường, cô ta sẽ cho rằng hai người nhân lúc này chạy từ hành lang bên ngoài vào đại sảnh nên sẽ đuổi thẳng qua đó.

Nhưng mà… sợ nhất là quỷ lại không đi đường thường.

Ngu Hạnh từng chút một xoay đầu, hắn nhớ bên cạnh cửa phòng trưng bày có hai cánh cửa sổ kính không rèm che.

"Ha ha ha..."

Mười mấy giây sau, con nữ quỷ mang theo tiếng cười của mình đi ngang qua cửa, nghe tiếng bước chân rất dứt khoát, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn phòng trưng bày tư liệu gần trong gang tấc.

Chờ đến lúc tiếng cười đã xa, hoàn toàn không nghe thấy nữa Ngu Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm, đang định lên tiếng thì Triệu Nhất Tửu đã nhanh tay bịt miệng hắn lại.

Gần như cùng lúc đó, ngoài cửa sổ phòng trưng bày truyền đến một tiếng động, một cái bóng áp sát vào, tiếng răng va chạm trong im lặng càng thêm rõ ràng.

Từ góc nhìn của Ngu Hạnh, hắn vừa vặn có thể ngước từ dưới lên nhìn thấy một gương mặt trắng bệch đang ép sát vào lớp kính, đôi mắt trợn trừng, con ngươi xoay chuyển điên cuồng, đảo một vòng đánh giá toàn bộ khung cảnh bên trong phòng trưng bày.

Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống từ thái dương Ngu Hạnh, lạnh lẽo trượt dọc theo cổ áo hắn, khiến hắn run lên.

Vị trí của hắn và Triệu Nhất Tửu không tính là an toàn, nếu con nữ quỷ dịch chuyển thêm một chút, gần như có thể nhìn thấy họ.



May mắn là cô ta rốt cuộc cũng không động đậy thêm, dường như chỉ là muốn liếc mắt nhìn mỗi phòng một chút, sau đó liền nhanh chóng di chuyển đến cửa sổ của văn phòng số 03 nằm cách nhau một ngã rẽ, lại thêm một tiếng vang.

Ngu Hạnh mở to hai mắt, mãi cho đến khi nghe thấy con nữ quỷ tức giận "hừ" một tiếng, sau đó đẩy cánh cửa sắt đang khép hờ, lúc này mới ra hiệu bằng ánh mắt bảo Triệu Nhất Tửu buông tay.

"Hù chết tôi rồi." Hắn ghét bỏ lau lau miệng, thở hổn hển, Triệu Nhất Tửu trông bình tĩnh hơn nhiều.

Hai người đứng dậy, Ngu Hạnh còn chưa kịp mừng thầm trong lòng thì trước mắt tối sầm, không thể khống chế được ngã nhào về phía trước, may mắn là không bị bổ nhào xuống đất, lúc sắp chạm đất đã được Triệu Nhất Tửu kéo tay giữ lại, nửa dìu nửa đỡ giúp hắn đứng vững.

"Bị thương?" Triệu Nhất Tửu hỏi, ngữ khí không nghe ra chút quan tâm nào, vẫn lạnh nhạt như cũ.

Ngu Hạnh hoãn một hồi lâu mới nói: "Không…là thiếu…thiếu máu."

"..........." Triệu Nhất Tửu nghe xong chỉ cảm thấy không biết nên nói gì, nửa ngày mới bật cười khẩy một tiếng, "Tên ốm yếu."

Ngu Hạnh: Cái này.....tôi thật sự không thể phản bác.

Sau đó, Ngu Hạnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó hỏi: "Vết thương trên mặt anh là sao vậy, nghiêm trọng không?"

"Sau khi cậu vào phòng, tôi thấy trong bồn rửa mặt có pin nên định lấy." Triệu Nhất Tửu sờ vào vết thương, ngón tay dính đầy máu, hắn hờ hững lấy tay áo lau đi, "Trong gương bỗng dưng xuất hiện một bóng người sau lưng tôi, đưa tay che mắt tôi, tôi thấy không ổn liền đập vỡ gương. Nhưng mà móng tay của bóng người đó vẫn cào vào mặt tôi trong gương, trên mặt tôi hiện ra một vết xước không sâu, lát nữa là ngừng chảy máu."

Chuyện gặp quỷ được hắn thuật lại một cách nhẹ nhàng, khiến Ngu Hạnh chỉ muốn thốt lên "Woa".

Vẫn chưa đợi Ngu Hạnh hỏi, Triệu Nhất Tửu lại nói tiếp, "À, phải rồi, tôi phát hiện ra một chuyện, về quy luật xuất hiện của con quỷ."

"Chuyện này, tôi cũng phát hiện ra." Nghe Triệu Nhất Tửu thuật lại nguyên nhân bị thương, kết hợp với những chuyện đã gặp phải trước đó, Ngu Hạnh không khó để suy đoán ra quy luật. Hắn thở dài, "Chỉ cần chúng ta động vào pin, con quỷ sẽ cảm ứng được, rồi tìm đến chúng ta."

Lần đầu tiên là lúc hắn lấy pin trong hang chuột, có một bàn tay quỷ từ trong hang thò ra, nắm chặt lấy cổ tay hắn, đến giờ chỗ đó vẫn còn bầm tím.

Lần thứ hai là khi Triệu Nhất Tửu lấy pin trên bàn làm việc, khiến hắn khi đang tìm kiếm trong tủ bị ảnh hưởng bởi cảm giác vặn vẹo, nhìn nhận viên bi như nhãn cầu.

Lần thứ ba, khi hắn đang đi vệ sinh, thì Triệu Nhất Tửu lại đụng trúng pin ở bồn rửa mặt, khiến hai con quỷ cùng lúc tìm thấy họ………….. Ngẫm kỹ lại thấy mình thiệt thòi quá.

Rõ ràng người lấy pin mỗi lần đều là Triệu Nhất Tửu, tại sao con quỷ cứ bám lấy hắn thế, lẽ nào hắn hợp gu thẩm mỹ của con quỷ sao?

Điều này hình như không đúng lắm thì phải!

"Ừ." Giọng điệu Triệu Nhất Tửu lúc này ôn hòa hơn, hình như nhận thức được chính hành động của mình suýt chút nữa đã khiến Ngu Hạnh ‘lộ hàng’.

"Viên pin thứ ba là tôi lấy, tôi chính là dựa theo phỏng đoán này nên mới dám đi vào phòng trưng bày."

"Chỉ cần chúng ta không động đến cục pin giấu trong phòng trưng bày, con quỷ sẽ không phát hiện ra chúng ta."

"... Vậy chẳng phải việc tìm pin chỉ là một cái bẫy sao?" Ngu Hạnh vô thức cúi đầu, lúc này mới phát hiện vì sợ hãi, tay trái của hắn vẫn luôn nắm chặt lấy máy quay không buông.

Lúc này đã gần nửa tiếng sau 0 giờ, pin máy quay hiện màu đỏ nguy hiểm.

Trợ lý Hách kia có ý đồ xấu, lừa bọn họ đi tìm pin, trên thực tế lại là đang "báo vị trí" họ cho con quỷ sao?

Nhìn pin máy quay sắp cạn, Ngu Hạnh trầm mặc một hồi, cuối cùng lấy viên pin nhặt được ở hang chuột ra, thay cho máy quay.

Trực giác mác bảo hắn biết, mặc dù cục pin có liên quan trực tiếp với con quỷ, nhưng hết pin máy quay cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Triệu Nhất Tửu thay pin xong liền nói: "Đi thôi, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Hắn mở cửa phòng trưng bày, đi ra ngoài trước.

"Ê, đợi một chút." Ngu Hạnh loay hoay với chiếc máy quay, lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hắn tranh lúc thời gian ghi hình bị gián đoạn chưa quá năm phút, xem lại đoạn ghi hình trong máy quay. Hắn phát hiện, ngoài nửa tiếng hắn tự quay, thì còn có một đoạn video khoảng mười mấy giây.

Triệu Nhất Tửu không nghe hắn nói, đã đi ra bên ngoài rồi. Thấy còn kịp thời gian, Ngu Hạnh liền mở video ra. Lập tức, khuôn mặt mập mạp của trợ lý Hách kia chiếm toàn bộ màn hình.

Khác với hình ảnh thân thiện và lịch sự kia, trợ lý Hách trong đoạn video mặt mày hoảng sợ, thậm chí là đầm đìa máu me.

Hình ảnh rung chuyển, hắn ta như đang chạy trốn, thở hổn hển gầm gừ vào ống kính camera: "Quỷ ẩn nấp trong đám ứng viên! Đừng tin bất cứ ai!!"



Sau lưng trợ lý Hách xuất hiện một bóng đen, bóng đen ấy là một trợ lý Hách y hệt, chỉ khác là trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, đeo cặp, tay còn cầm một con dao.

Trong đoạn video, trợ lý Hách kinh hoàng chạy trốn được vài bước thì bị "thứ" sau lưng đuổi kịp, con dao nhuốm máu giơ cao ——

Xoẹt ——

Cái gì đó văng tung tóe lên ống kính.

Đoạn video kết thúc.

Ngu Hạnh im lặng nhìn, nghiêng đầu.

Kia là trợ lý Hách thật sự, vị trợ lý Hách được phân cho máy quay…... đã bị giết?

Khoan đã, trọng điểm là hắn ta đã nói gì?

Quỷ ẩn nấp trong đám ứng viên?

Đừng tin bất cứ ai?

Ví dụ như, Triệu Nhất Tửu sao?

Như ma xui quỷ khiến, Ngu Hạnh ngẩng đầu liếc nhìn cửa ra vào.

Giây tiếp theo, tim hắn đột nhiên thắt lại, chỉ thấy Triệu Nhất Tửu, kẻ đáng lẽ đã rời đi một quãng, giờ đang u ám đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hắn.

Ngu Hạnh: Á ha, nói mới nhớ! Nhìn như vậy, gã này thật sự giống quỷ! Đi lại không tiếng động nha~

Triệu Nhất Tửu nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ở khoảng cách gần như vậy, vết máu trên mặt trông vô cùng nổi bật: "Cái gì? Vừa rồi cậu đang xem gì vậy?"

Á ha, nói mới nhớ! Tôi đột nhiên nhớ ra lúc nãy tôi đã lấy gậy chọc vào mặt con nữ quỷ, vị trí trùng hợp quá ha, chỉ là giới tính không được...

Gã thanh niên u ám có khí chất khác người thường bỗng dưng nhếch mép, để lộ nụ cười nhạt đến mức như là ảo giác:

"Cậu… có phải đã phát hiện ra gì rồi không?"

Bầu không khí chợt trở nên nguy hiểm, trong bóng tối, tóc mái Ngu Hạnh có chút lòa xòa, theo động tác cúi đầu che khuất đi thần sắc, cả khuôn mặt trở nên mơ hồ, chẳng ai nhìn thấy nét mặt hắn ta chợt kỳ quặc, sau đó "vui vẻ" giơ chiếc máy quay lên: "Nhìn này nhìn này, anh xem cái này đi! Phát hiện lớn này!"

Triệu Nhất Tửu ngẩn người, thò đầu ra xem, Ngu Hạnh phát lại đoạn video vừa xem, vụ giết người bất hòa ấy lại một lần nữa trở thành nhạc nền cho không gian tối tăm.

Bên trong máy ảnh cất giấu một gợi ý vô cùng trực tiếp mà tất cả mọi người lúc ban đầu đều không nghĩ đến việc kiểm tra.

Nếu như sớm xem được, những ứng cử viên nhất định sẽ càng thêm đề phòng, chí ít sẽ không ngớ ngẩn cho rằng sự kiện bất thường này là bài kiểm tra do công ty sắp xếp.

"…………" Sau khi xem xong, Triệu Nhất Tửu ánh mắt khó diễn tả nhìn Ngu Hạnh: "Bây giờ tôi đột nhiên không biết hai tính từ 'nhút nhát' và 'gan dạ', từ nào thích hợp với cậu hơn."

"Hửm?" Ngu Hạnh ngạc nhiên nhìn Triệu Nhất Tửu.

Triệu Nhất Tửu trước là dừng một chút, nửa ngày sau cười lạnh một tiếng: "Cậu không sợ tôi là quỷ, biết được bản thân đã để lộ sơ hở, sẽ trực tiếp giết cậu?"

"Đó khẳng định là không sợ a, nỗi sợ hãi của chúng tôi là có logic đấy, anh nghĩ mà xem, nếu con quỷ vì để lộ sơ hở mà phải giết tôi, có phải chăng là lời giải thích rằng sơ hở đó rất bất lợi cho nó không?" Ngu Hạnh để lộ nụ cười khó hiểu, khóe miệng hơi cong như bẩm sinh đã vậy khiến cho nỗi sợ hãi và căng thẳng tan biến dần, khiến Triệu Nhất Tửu sinh ra một loại ảo giác hờ hững, "Nếu quả thật là vậy, tôi cũng nên vui vẻ một chút, quỷ cũng có thứ mà nó sợ."

"Hiện tại vấn đề chính là, trợ lý Hách nói quỷ ở trong số những người ứng tuyển, nhưng quỷ giết chết anh ta có dung mạo y hệt, cũng có nghĩa là, trợ lý Hách đã đưa chúng ta máy quay, vừa là quỷ, vừa không phải ứng viên, vậy lập trường của nó là gì?"

"Và ý nghĩa của cuộc kiểm tra lần này của chúng ta là gì nhỉ ……"

Nghe thấy Ngu Hạnh phân tích, Triệu Nhất Tửu nhìn hắn một cái không để lại dấu vết, trong lòng dâng lên chút nghi ngờ.

Hắn luôn cảm thấy sau khi xem xong đoạn video, cảm giác của Ngu Hạnh đối với hắn — đã không còn giống như lúc đầu… giống như bỗng chốc trở nên bình tĩnh… Không, Ngu Hạnh lúc không gặp quỷ cũng vẫn luôn coi là bình tĩnh, nên dùng một tính từ nào khác để hình dung, nhưng hắn nhất thời lại không nghĩ ra được.

A đúng rồi.

Là cảm giác không hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Chơi Suy Diễn Phi Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook