Chương 102: Không sao rồi, đã có anh bên cạnh em
Linhlinhpenny
20/06/2017
Hoàng Phong đau lòng nắm lấy bàn tay vợ mình, nhìn khuôn mặt hốc hác và vết thương trên cổ của cô, anh càng hận bản thân đã tỉnh dậy quá trễ, nếu như anh đến trễ một chút nữa, cô xảy ra chuyện gì anh cũng không dám nghĩ đến.
"Anh xin lỗi..."
"Phong..."-giọng cô thều thào khẽ thốt, những ngón tay trong lòng bàn tay của anh cũng có những cử động nhỏ.
Anh mỉm cười đưa tay vuốt lấy tóc cô vỗ nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn thật kỹ người vợ của mình: "Anh ở đây."
"Con chúng ta không sao chứ?"
"Con vẫn khỏe mạnh, em yên tâm đi!"-bàn tay ấm áp trượt xuống áp lên má cô miết nhẹ, Hoàng Phong yêu thương hôn lên tay cô, giọng nói trầm ấm thân thuộc tiếp tục lên tiếng: "Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, đã có anh bên cạnh em và con."
Vẻ mặt cô thanh thản, đôi mắt xinh đẹp vì cơn xúc động trở nên lấp lánh dòng nước đọng trên khóe mi, trước nay Đông Nghi không phải người yếu đuối, càng không cho phép bản thân thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng chỉ với một lời không sao đơn giản của anh lại làm cho cô rơi lệ.
Hoàng Phong dùng ngón tay của mình lau đi nước mắt nóng hổi lăn dài xuống khuôn mặt kiều diễm, anh không nói thêm điều gì, im lặng ngắm nhìn cô thật lâu, bao nhiêu nỗi nhớ nhung và đau khổ họ phải chịu đựng trong thời gian qua, chỉ cần có thể được bên cạnh nhau như hiện tại là đủ rồi.
.
.
.
Tom đặt ly cà phê mình vừa pha cho Vy Vy, anh e dè lên tiếng thông báo: "Diệp Vũ đã bị bắt giam và đang tiến hành điều tra."
Vy Vy gật nhẹ đầu tiếp thu, cô cầm lấy ly cà phê khuấy đều thìa rồi nhấp một ngụm nhỏ: "Em không sao đâu. Anh ta đã chọn con đường này thì cũng nên nghĩ đến hậu quả. Nếu không có anh và hai người họ, có lẽ bây giờ em cũng đang ở trong đó rồi."
"Vy Vy..."-Tom bị lời nói của cô làm cho cảm động, đôi mắt xanh biếc lóe lên tia mừng rỡ nhỏ nhoi lan tràn cả khuôn mặt điển trai.
"Bọn họ cũng đã không sao rồi, ngày mai chúng ta rời khỏi đây thôi."-Vy Vy lên tiếng đề nghị, ý định rời khỏi nơi này cô đã có từ lâu, bởi vì Hoàng Phong và Đông Nghi xảy ra chuyện nên thời gian qua họ không thể bỏ mặc ra đi.
"Anh sẽ đặt vé máy bay, em muốn như thế nào anh đều nghe theo em hết."
Tom chậm rãi nói, vòng tay to lớn ôm cơ thể cô vào lồng ngực rắn chắc của mình, nơi nào có Vy Vy anh nguyện sẽ cùng cô bên cạnh, chăm sóc và yêu thương cô.
.
.
.
Flashback.
Vy Vy tìm đến Diệp Vụ thăm dò, ngay khi gặp được hắn cô đã vào thẳng vấn đề: "Anh đang giữ Đông Nghi có phải không?"
Diệp Vũ không bất ngờ với câu hỏi của Vy Vy, hắn thản nhiên bật nắp chai rượu vang rót vào ly cho cô, bản thân cầm ly rượu của mình lắc nhẹ, ánh mắt thích thú ngắm dòng chất lỏng sóng sánh trong mặt ly thủy tinh trong suốt.
"Từ một người với ý chí trả thù mãnh liệt, em xem bây giờ em nhu nhược như thế nào?"
"..."
"Nếu em không cần trả thù nữa thì hãy để anh làm việc đó, dù sao em cũng không mang dòng máu của nhà họ Diệp."
"Diệp Vũ, anh nói như thế mà nghe được sao?"-Vy Vy tỏ ra kích động, bàn tay kín đáo tìm lấy điện thoại đặt trên bàn của Diệp Vũ, bởi vì dáng người cô che khuất nên hắn không thể nhìn thấy cô đang cài chương trình nghe lén trong điện thoại..
"Anh nói không sai. Em từ lúc bắt đầu đã không hề xem nặng việc trả thù Hoàng Gia và Trương gia, cái em muốn chỉ là một sự thừa nhận cho tồn tại của mình thôi. Bây giờ em đã có được thứ mình muốn, em đừng cản đường anh nữa."
Vy Vy thở ra nặng nề, vẻ mặt băng lãnh trước lời nói mỉa mai của người anh trai, bên dưới cô đã cài xong chương trình, nhanh chóng rút ra trả về vị trí cũ.
"Em chỉ muốn biết Nghi vẫn an toàn có phải không?"
Diệp Vũ uống một hơi hết ly rượu trên tay mình, lạnh nhạt đáp: "Phải. Nếu không còn gì nữa thì em về nhà đi!"
.
..
Bởi Vì Diệp Vũ là người rất cẩn trọng nên xe của Hoàng Phong và Vy Vy không thể nào tìm ra được nơi hắn giữ người, ngay cả việc cài máy theo dõi trên xe cũng không có tác dụng, mỗi lần đến gặp cô hắn đều lấy chiếc mô tô được cất dưới tầng hầm của ngôi nhà.
Thời cơ xuất hiện khi Diệp Vũ liên hệ vói bác sĩ tin cậy đến khám bệnh cho cô, nhưng mọi người phải mất một lúc tìm ra người bác sĩ đó là ai mới biết được vị trí chính xác Diệp Vũ đang giam cầm Đông Nghi.
*Giải thích xúc tích thôi ha*
.
.
.
TBC.
Chương sau cho ăn đường bù lại ha =)))))))))))))
Có ai muốn vào điểm danh nè
"Anh xin lỗi..."
"Phong..."-giọng cô thều thào khẽ thốt, những ngón tay trong lòng bàn tay của anh cũng có những cử động nhỏ.
Anh mỉm cười đưa tay vuốt lấy tóc cô vỗ nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn thật kỹ người vợ của mình: "Anh ở đây."
"Con chúng ta không sao chứ?"
"Con vẫn khỏe mạnh, em yên tâm đi!"-bàn tay ấm áp trượt xuống áp lên má cô miết nhẹ, Hoàng Phong yêu thương hôn lên tay cô, giọng nói trầm ấm thân thuộc tiếp tục lên tiếng: "Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, đã có anh bên cạnh em và con."
Vẻ mặt cô thanh thản, đôi mắt xinh đẹp vì cơn xúc động trở nên lấp lánh dòng nước đọng trên khóe mi, trước nay Đông Nghi không phải người yếu đuối, càng không cho phép bản thân thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng chỉ với một lời không sao đơn giản của anh lại làm cho cô rơi lệ.
Hoàng Phong dùng ngón tay của mình lau đi nước mắt nóng hổi lăn dài xuống khuôn mặt kiều diễm, anh không nói thêm điều gì, im lặng ngắm nhìn cô thật lâu, bao nhiêu nỗi nhớ nhung và đau khổ họ phải chịu đựng trong thời gian qua, chỉ cần có thể được bên cạnh nhau như hiện tại là đủ rồi.
.
.
.
Tom đặt ly cà phê mình vừa pha cho Vy Vy, anh e dè lên tiếng thông báo: "Diệp Vũ đã bị bắt giam và đang tiến hành điều tra."
Vy Vy gật nhẹ đầu tiếp thu, cô cầm lấy ly cà phê khuấy đều thìa rồi nhấp một ngụm nhỏ: "Em không sao đâu. Anh ta đã chọn con đường này thì cũng nên nghĩ đến hậu quả. Nếu không có anh và hai người họ, có lẽ bây giờ em cũng đang ở trong đó rồi."
"Vy Vy..."-Tom bị lời nói của cô làm cho cảm động, đôi mắt xanh biếc lóe lên tia mừng rỡ nhỏ nhoi lan tràn cả khuôn mặt điển trai.
"Bọn họ cũng đã không sao rồi, ngày mai chúng ta rời khỏi đây thôi."-Vy Vy lên tiếng đề nghị, ý định rời khỏi nơi này cô đã có từ lâu, bởi vì Hoàng Phong và Đông Nghi xảy ra chuyện nên thời gian qua họ không thể bỏ mặc ra đi.
"Anh sẽ đặt vé máy bay, em muốn như thế nào anh đều nghe theo em hết."
Tom chậm rãi nói, vòng tay to lớn ôm cơ thể cô vào lồng ngực rắn chắc của mình, nơi nào có Vy Vy anh nguyện sẽ cùng cô bên cạnh, chăm sóc và yêu thương cô.
.
.
.
Flashback.
Vy Vy tìm đến Diệp Vụ thăm dò, ngay khi gặp được hắn cô đã vào thẳng vấn đề: "Anh đang giữ Đông Nghi có phải không?"
Diệp Vũ không bất ngờ với câu hỏi của Vy Vy, hắn thản nhiên bật nắp chai rượu vang rót vào ly cho cô, bản thân cầm ly rượu của mình lắc nhẹ, ánh mắt thích thú ngắm dòng chất lỏng sóng sánh trong mặt ly thủy tinh trong suốt.
"Từ một người với ý chí trả thù mãnh liệt, em xem bây giờ em nhu nhược như thế nào?"
"..."
"Nếu em không cần trả thù nữa thì hãy để anh làm việc đó, dù sao em cũng không mang dòng máu của nhà họ Diệp."
"Diệp Vũ, anh nói như thế mà nghe được sao?"-Vy Vy tỏ ra kích động, bàn tay kín đáo tìm lấy điện thoại đặt trên bàn của Diệp Vũ, bởi vì dáng người cô che khuất nên hắn không thể nhìn thấy cô đang cài chương trình nghe lén trong điện thoại..
"Anh nói không sai. Em từ lúc bắt đầu đã không hề xem nặng việc trả thù Hoàng Gia và Trương gia, cái em muốn chỉ là một sự thừa nhận cho tồn tại của mình thôi. Bây giờ em đã có được thứ mình muốn, em đừng cản đường anh nữa."
Vy Vy thở ra nặng nề, vẻ mặt băng lãnh trước lời nói mỉa mai của người anh trai, bên dưới cô đã cài xong chương trình, nhanh chóng rút ra trả về vị trí cũ.
"Em chỉ muốn biết Nghi vẫn an toàn có phải không?"
Diệp Vũ uống một hơi hết ly rượu trên tay mình, lạnh nhạt đáp: "Phải. Nếu không còn gì nữa thì em về nhà đi!"
.
..
Bởi Vì Diệp Vũ là người rất cẩn trọng nên xe của Hoàng Phong và Vy Vy không thể nào tìm ra được nơi hắn giữ người, ngay cả việc cài máy theo dõi trên xe cũng không có tác dụng, mỗi lần đến gặp cô hắn đều lấy chiếc mô tô được cất dưới tầng hầm của ngôi nhà.
Thời cơ xuất hiện khi Diệp Vũ liên hệ vói bác sĩ tin cậy đến khám bệnh cho cô, nhưng mọi người phải mất một lúc tìm ra người bác sĩ đó là ai mới biết được vị trí chính xác Diệp Vũ đang giam cầm Đông Nghi.
*Giải thích xúc tích thôi ha*
.
.
.
TBC.
Chương sau cho ăn đường bù lại ha =)))))))))))))
Có ai muốn vào điểm danh nè
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.