Chương 48: Hét Lên Là Tao Giết
Sara Shepard
25/03/2023
Hoá ra Sutton không chết. Chính cô ấy đã dựng lên mọi chuyện.
Cô đã tìm ra Emma và đăng đoạn phim lên mạng để cô em gái sinh đôi tìm đến. Cô gọi Emma đến hẻm núi Sabino Canyon và biết rõ Madeline đang trên đường tới nhà Nisha sẽ đi ngang đó. Sutton đã khiến tất cả mọi người nghĩ rằng Emma chính là cô, và cô cũng lừa gạt Emma là mình đã chết.
Sự nghi ngờ của Emma dộng thẳng vào tâm trí tôi. Tôi đã biết về con bé trước khi chết sao? Có phải tôi đã lừa con bé tới đây rồi vô tình trở thành nạn nhân trong chính trò lừa của mình? Cô gái Sutton mà tôi biết thông qua trò chơi hôm nay - Sutton trong mắt tất cả mọi người - hoàn toàn có khả năng làm như vậy. Nhưng khi tôi tìm kiếm trong mớ ký ức mờ nhạt của mình và nhìn Emma khổ sở mà không cách nào giúp con bé, tôi lại không muốn tin mình là người như vậy. Tôi không muốn điều đó là sự thật tí nào.
Emma chụp lấy một cuộn giấy vệ sinh dự phòng trên kệ và ném mạnh. Nó va vào bức tường gạch men, nảy lên rồi rơi vào bồn tắm. Cô ngồi sụp xuống tấm thảm lông trên sàn.
Phòng tắm của Charlotte rộng thênh thang, có cả một phòng tắm hơi nhỏ và một bàn trang điểm đầy đủ các loại mỹ phẩm và phụ kiện của hãng thời trang Sephora. Những bức ảnh của Charlotte và cả nhóm được dán đầy trên tường, một vài bức có khung hình, một vài bức đính lên bằng kim ghim, vài bức còn lại được cài bên hông tấm gương. Một tấm ảnh Madeline đứng vắt chân múa ba lê được dán ngay bên trên bồn cầu, ảnh Garrett đang cởi trần và mỉm cười nằm cạnh vòi tắm hoa sen.
Hình của Sutton chiếm đa số ảnh trong phòng. Sutton nhìn thẳng, Sutton mỉm cười, Sutton cười tự mãn hay hôn gió, đủ mọi góc độ, Sutton khuỵu chân cười khúc khích, Sutton giang rộng hai tay, Sutton tạo dáng người mẫu đẹp lung linh trong những bộ đầm thời trang với sợi dây chuyền mề đay bằng bạc đung đưa trên cổ. Emma đột nhiên cảm thấy gương mặt chị cô thật đáng ghét. Cô nhìn trừng trừng bức ảnh gần mình nhất, một tấm ảnh chụp Sutton, Charlotte và Madeline đang đứng trước cửa tiệm hamburger In-N-Out, mỗi người đều nhai nhồm nhoàm một ổ bánh to gấp đôi bình thường.
Trước khi Emma kịp nhận ra mình đang làm gì, cô đã vớ lấy cây chì kẻ mắt đặt trên bồn rửa mặt và vẽ lên mặt Sutton một cái mũi heo. Sau một lát, cô lại vẽ thêm hai cái sừng và một cái đuôi ác quỷ. Đấy. Cô đã cảm thấy khá hơn một chút.
Emma nghe tiếng các cô gái cười khẽ trong phòng ngủ. Cô đứng thẳng người lên, nhìn vào gương mặt dữ dằn như thú hoang trong gương rồi hắt nước lạnh lên mặt. Điều cô phải làm lúc này chỉ có một: phá hoại trò chơi khăm ngu ngốc của Sutton trước khi chị ấy kịp nhảy ra và thét lên, "Bị lừa rồi nha!" Không đời nào cô để cho Sutton thắng.
"Emma..." Tôi ước gì con bé có thể nhìn thấy thân thể lập loè của tôi lúc này và hiểu được đây không phải là một trò đùa. Rằng sự thật là tôi đã chết, thật đến không thể thật hơn. Đúng là tôi không vui khi con bé sống cuộc sống của tôi, chạm vào bạn trai tôi, nhưng tôi không muốn con bé nghĩ tôi là loại người lợi dụng em gái thất lạc từ nhỏ như thế này. Tôi không muốn mình là loại người như vậy.
Đột nhiên bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà vụt tắt.
"Ai vậy?" Emma gọi. Cô dò dẫm trong bóng tối tìm tay nắm cửa nhưng chẳng thấy nó đâu. Chân cô đụng phải thùng rác kim loại với một tiếng vang lanh lảnh. Có thứ gì đó rơi vỡ ở phía bên kia cánh cửa. Charlotte thét lên.
"Sutton? Là chị phải không?" Laurel gọi. Một tiếng động vang lên ở dưới lầu, rồi có tiếng bước chân... và rồi chuông báo động vang lên khắp nhà. Emma run rẩy.
Không một lời báo trước, bóng tối lại bủa vây lấy tôi. Từng đốm sáng xuất hiện dần trước mắt, tai tôi bỗng ù đi. Và rồi tôi bị lôi trở lại mảnh đất trống khô cằn ở phía sau khu nghỉ mát, tôi đang gọi tên Laurel thì một bàn tay vụt che mắt tôi rồi dí sát con dao vào cổ tôi. Hét lên là tao giết. Và cứ như thế, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra tiếp theo...
-------------------------
"Hét lên là tao giết," giọng nói rít lên bên tai tôi, con dao vẫn kề sát trên cổ. Ai đó đã kéo ngoặc tay tôi ra sau và cột băng vải che mắt tôi chật đến nỗi nó thít chặt vào hai hốc mắt khiến tôi đau điếng. Sau đó họ lấy một mảnh gạc bịt miệng tôi, chất vải cotton chà xát lên hai má tôi nóng rát. Một đôi tay đẩy mạnh tôi đi về phía trước. Cát và sỏi dưới chân tôi kêu lạo xạo, mấy bụi gai cào xước chân tôi rướm máu. Tôi nghe thấy những bước chân đi bên cạnh và móc chìa khoá của ai đó kêu leng keng.
Tôi bị đẩy bước lên một ngọn đồi nhỏ. Ngón chân tôi va phải một tảng đá, cơn đau bất ngờ chạy dọc sống lưng. Tôi kêu lên khiến ai đó sau lưng véo mạnh vào cánh tay tôi. "Mày không hiểu phần nào trong câu 'hét lên là tao giết' vậy hả?" Lưỡi dao liếm sâu hơn vào da tôi.
Cô đã tìm ra Emma và đăng đoạn phim lên mạng để cô em gái sinh đôi tìm đến. Cô gọi Emma đến hẻm núi Sabino Canyon và biết rõ Madeline đang trên đường tới nhà Nisha sẽ đi ngang đó. Sutton đã khiến tất cả mọi người nghĩ rằng Emma chính là cô, và cô cũng lừa gạt Emma là mình đã chết.
Sự nghi ngờ của Emma dộng thẳng vào tâm trí tôi. Tôi đã biết về con bé trước khi chết sao? Có phải tôi đã lừa con bé tới đây rồi vô tình trở thành nạn nhân trong chính trò lừa của mình? Cô gái Sutton mà tôi biết thông qua trò chơi hôm nay - Sutton trong mắt tất cả mọi người - hoàn toàn có khả năng làm như vậy. Nhưng khi tôi tìm kiếm trong mớ ký ức mờ nhạt của mình và nhìn Emma khổ sở mà không cách nào giúp con bé, tôi lại không muốn tin mình là người như vậy. Tôi không muốn điều đó là sự thật tí nào.
Emma chụp lấy một cuộn giấy vệ sinh dự phòng trên kệ và ném mạnh. Nó va vào bức tường gạch men, nảy lên rồi rơi vào bồn tắm. Cô ngồi sụp xuống tấm thảm lông trên sàn.
Phòng tắm của Charlotte rộng thênh thang, có cả một phòng tắm hơi nhỏ và một bàn trang điểm đầy đủ các loại mỹ phẩm và phụ kiện của hãng thời trang Sephora. Những bức ảnh của Charlotte và cả nhóm được dán đầy trên tường, một vài bức có khung hình, một vài bức đính lên bằng kim ghim, vài bức còn lại được cài bên hông tấm gương. Một tấm ảnh Madeline đứng vắt chân múa ba lê được dán ngay bên trên bồn cầu, ảnh Garrett đang cởi trần và mỉm cười nằm cạnh vòi tắm hoa sen.
Hình của Sutton chiếm đa số ảnh trong phòng. Sutton nhìn thẳng, Sutton mỉm cười, Sutton cười tự mãn hay hôn gió, đủ mọi góc độ, Sutton khuỵu chân cười khúc khích, Sutton giang rộng hai tay, Sutton tạo dáng người mẫu đẹp lung linh trong những bộ đầm thời trang với sợi dây chuyền mề đay bằng bạc đung đưa trên cổ. Emma đột nhiên cảm thấy gương mặt chị cô thật đáng ghét. Cô nhìn trừng trừng bức ảnh gần mình nhất, một tấm ảnh chụp Sutton, Charlotte và Madeline đang đứng trước cửa tiệm hamburger In-N-Out, mỗi người đều nhai nhồm nhoàm một ổ bánh to gấp đôi bình thường.
Trước khi Emma kịp nhận ra mình đang làm gì, cô đã vớ lấy cây chì kẻ mắt đặt trên bồn rửa mặt và vẽ lên mặt Sutton một cái mũi heo. Sau một lát, cô lại vẽ thêm hai cái sừng và một cái đuôi ác quỷ. Đấy. Cô đã cảm thấy khá hơn một chút.
Emma nghe tiếng các cô gái cười khẽ trong phòng ngủ. Cô đứng thẳng người lên, nhìn vào gương mặt dữ dằn như thú hoang trong gương rồi hắt nước lạnh lên mặt. Điều cô phải làm lúc này chỉ có một: phá hoại trò chơi khăm ngu ngốc của Sutton trước khi chị ấy kịp nhảy ra và thét lên, "Bị lừa rồi nha!" Không đời nào cô để cho Sutton thắng.
"Emma..." Tôi ước gì con bé có thể nhìn thấy thân thể lập loè của tôi lúc này và hiểu được đây không phải là một trò đùa. Rằng sự thật là tôi đã chết, thật đến không thể thật hơn. Đúng là tôi không vui khi con bé sống cuộc sống của tôi, chạm vào bạn trai tôi, nhưng tôi không muốn con bé nghĩ tôi là loại người lợi dụng em gái thất lạc từ nhỏ như thế này. Tôi không muốn mình là loại người như vậy.
Đột nhiên bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà vụt tắt.
"Ai vậy?" Emma gọi. Cô dò dẫm trong bóng tối tìm tay nắm cửa nhưng chẳng thấy nó đâu. Chân cô đụng phải thùng rác kim loại với một tiếng vang lanh lảnh. Có thứ gì đó rơi vỡ ở phía bên kia cánh cửa. Charlotte thét lên.
"Sutton? Là chị phải không?" Laurel gọi. Một tiếng động vang lên ở dưới lầu, rồi có tiếng bước chân... và rồi chuông báo động vang lên khắp nhà. Emma run rẩy.
Không một lời báo trước, bóng tối lại bủa vây lấy tôi. Từng đốm sáng xuất hiện dần trước mắt, tai tôi bỗng ù đi. Và rồi tôi bị lôi trở lại mảnh đất trống khô cằn ở phía sau khu nghỉ mát, tôi đang gọi tên Laurel thì một bàn tay vụt che mắt tôi rồi dí sát con dao vào cổ tôi. Hét lên là tao giết. Và cứ như thế, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra tiếp theo...
-------------------------
"Hét lên là tao giết," giọng nói rít lên bên tai tôi, con dao vẫn kề sát trên cổ. Ai đó đã kéo ngoặc tay tôi ra sau và cột băng vải che mắt tôi chật đến nỗi nó thít chặt vào hai hốc mắt khiến tôi đau điếng. Sau đó họ lấy một mảnh gạc bịt miệng tôi, chất vải cotton chà xát lên hai má tôi nóng rát. Một đôi tay đẩy mạnh tôi đi về phía trước. Cát và sỏi dưới chân tôi kêu lạo xạo, mấy bụi gai cào xước chân tôi rướm máu. Tôi nghe thấy những bước chân đi bên cạnh và móc chìa khoá của ai đó kêu leng keng.
Tôi bị đẩy bước lên một ngọn đồi nhỏ. Ngón chân tôi va phải một tảng đá, cơn đau bất ngờ chạy dọc sống lưng. Tôi kêu lên khiến ai đó sau lưng véo mạnh vào cánh tay tôi. "Mày không hiểu phần nào trong câu 'hét lên là tao giết' vậy hả?" Lưỡi dao liếm sâu hơn vào da tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.