Chương 30: Mình Thật Xấu Tính
Sara Shepard
25/03/2023
Sau khi đọc thêm chín cái tên, cô Fenstermacher nhìn vào danh sách lớp, sắc mặt tái đi. "Sutton Mercer?" Cô giáo gọi cái tên này bằng giọng khó chịu nhất từ trước đến giờ.
Miệng Emma há ra nhưng không thốt nên lời, như thể có ai đó nhét đầy món thịt bê chiên kiểu Ý vào cổ họng cô. Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cô, tiếng cười khúc khích lại bắt đầu.
Lông mày cô giáo nhướng cao hết cỡ. "Tôi thấy cô ngồi ở đó rồi, QUÝ CÔ Mercer. Tôi cũng biết rõ cô là ai. Cô là một ĐỨA TRẺ PHÁ PHÁCH. Con nít quỷ. Nhưng không được phép như vậy trong lớp của tôi, CÓ HIỂU KHÔNG?" Cô nói văng đầy nước miếng.
Cả lớp xoay đầu nhìn Emma rồi quay sang nhìn bà Fenstermacher rồi lại nhìn Emma, như thể họ đang xem một trận đấu bóng bàn. Emma liếm môi. "JA." cô nói, giọng khàn khàn.
Cả lớp lại cười to. "Tớ nghe nói cậu ấy gần như bị cảnh sát bắt hai lần trong hè rồi đó," một cô gái mặc áo khoác len dài và quần jean bó thầm thì với người bạn tóc xoăn ngồi dãy bên cạnh. "Tớ cũng nghe nói cậu ấy bị tạm giam xe rồi. Cậu ấy vi phạm luật lệ giao thông nhiều tới nỗi cảnh sát phải giam xe luôn."
"Sáng nay tớ lại thấy cảnh sát chở cậu ấy tới trường," cô gái tóc xoăn lầm rầm trả lời.
Cô nàng mặc áo khoác len nhún nhún vai. "Chẳng lạ gì."
Emma ngồi lọt thỏm trên ghế, nghĩ về tập hồ sơ của Sutton ở đồn cảnh sát. Chị ấy là loại người điên cuồng gì vậy? Cô cho tay vào túi và chạm đến góc bức thư, mong muốn đến tuyệt vọng có ai đó sẽ tin cô. Nhưng rồi cô thả lỏng nắm tay, lấy ra cái iPad của Sutton và đặt nó lên bàn. Giờ thì cô chỉ ước có thể tìm ra cách bật nó lên.
Lại thêm sáu lớp học với các giáo viên thận trọng. Emma rơi vào tình trạng xấu hổ đến tám lần. Trong giờ ăn trưa Madeline và Charlotte chúc mừng cô vì đã đến trường bằng xe cảnh sát – rõ ràng đối với họ chuyện đó thật oách.
Cuối cùng Emma cũng mở được tủ đồ của Sutton vào giờ tan học. Cô không còn một xu dính túi, đành phải lấy tiền trong ví của Sutton để ăn trưa, vì cô nhận ra không có cách nào cô nhịn được cả ngày mà không ăn gì.
Ngoài tiền mặt, bằng lái xe thuộc hàng siêu mẫu nước Mỹ, thẻ tín dụng Amex Blue và một cuốn sổ tay bỏ túi cung Xử Nữ trong tháng tám, Emma còn tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi mật mã ổ khoá tủ đồ của Sutton, cứ như Sutton đã cố ý để nó ở đó cho Emma tìm thấy vậy.
Giá mà tôi đã cố ý đặt nó ở đó. Giá mà tôi có thể để lại cho Emma hàng tấn manh mối về kẻ đã làm chuyện này với tôi – biết đâu có thể giúp con bé tìm ra tên giết người.
Dù vậy tôi cũng thấy thật ngưỡng mộ con bé vì đã vô cùng cẩn thận nghiên cứu từng mảnh giấy nhỏ trong ví tôi như thể chúng chứa đựng những manh mối sống còn. Con bé còn soạn ra một danh sách về bạn cùng lớp của tôi, viết những thứ kiểu như "Sienna, ngồi trên hai bàn, lịch sử tiếp xúc: cười, có vẻ thân thiện, nói về vụ-tai-nạn-em-bé-và-trứng", hay "Geoff, ngồi trong góc, nhìn mình rất lạ, hay nói đùa (chắc vậy) rằng hôm nay mình trông rất khác".
Nếu đổi ngược lại là tôi, liệu tôi có thể điều tra kỹ càng được như Emma không? Liệu tôi có thèm bận tâm đến việc trả thù cho đứa em gái sinh đôi mà tôi chưa từng gặp?
Tôi cũng để ý thấy Emma thường đi xuống hội trường với đôi môi ngậm chặt như thể con bé đang nín thở, chui vào nhà vệ sinh chỉ để nhìn vào gương, như thể con bé sẽ được tiếp thêm dũng khí để tiếp tục. Cả hai chúng tôi đều đang giữ bí mật. Chúng tôi thật sự rất đơn độc.
Emma mở tủ đồ, bên trong ngoại trừ một cuốn vở cũ kỹ mốc meo ở góc tủ thì chẳng có gì. Mặt trong cửa tủ dán vài tấm ảnh của Sutton, Madeline và Charlotte. Emma cất mấy quyển sách được phát hôm nay vào tủ, cô đã phải nhồi nhét chúng vào cái túi xách da tí hon của Sutton – Ai mà khờ tới nỗi đem cái túi da sành điệu đến trường thay vì một cái ba lô nhỉ? Bỗng một cánh tay đặt lên vai cô.
"Cậu đang nghĩ đến việc cúp học lớp tennis phải không?"
Emma xoay người lại. Charlotte đang đứng trước một tấm áp phích VÌ SAO MA TUÝ KHÔNG HAY HO. Cô cột mái tóc đỏ thành kiểu đuôi gà, mặc áo thun trắng, quần sọt thi đấu màu đen và mang đôi giày thể thao Nike. Một túi tennis hệt như cái mẹ Sutton đã đưa Emma đang đung đưa trên vai Charlotte.
Tennis. Phải rồi. "Đúng là tớ đang nghĩ vậy đấy." Emma lầm bầm.
"Cậu không cúp được đâu." Charlotte vòng tay qua cánh tay Emma và kéo cô xuống đại sảnh. "Thôi nào, Laurel đã đem túi vợt của cậu cất vào phòng thay đồ sau khi cậu cố bỏ trốn sáng nay. Cô Maggie sẽ giết chúng ta nếu đến trễ đó."
Emma vừa đi vừa nhìn Charlotte, ngạc nhiên khi thấy cô ấy cũng ở trong đội Tennis. Với cơ thể mạnh mẽ như vậy, Charlotte trông còn hơn cả một nữ đô vật ấy chứ. Thế rồi Emma cắn cắn môi, cảm thấy tội lỗi vì đã nghĩ như vậy. Mình thật là xấu tính.
Miệng Emma há ra nhưng không thốt nên lời, như thể có ai đó nhét đầy món thịt bê chiên kiểu Ý vào cổ họng cô. Tất cả mọi người dồn ánh mắt về phía cô, tiếng cười khúc khích lại bắt đầu.
Lông mày cô giáo nhướng cao hết cỡ. "Tôi thấy cô ngồi ở đó rồi, QUÝ CÔ Mercer. Tôi cũng biết rõ cô là ai. Cô là một ĐỨA TRẺ PHÁ PHÁCH. Con nít quỷ. Nhưng không được phép như vậy trong lớp của tôi, CÓ HIỂU KHÔNG?" Cô nói văng đầy nước miếng.
Cả lớp xoay đầu nhìn Emma rồi quay sang nhìn bà Fenstermacher rồi lại nhìn Emma, như thể họ đang xem một trận đấu bóng bàn. Emma liếm môi. "JA." cô nói, giọng khàn khàn.
Cả lớp lại cười to. "Tớ nghe nói cậu ấy gần như bị cảnh sát bắt hai lần trong hè rồi đó," một cô gái mặc áo khoác len dài và quần jean bó thầm thì với người bạn tóc xoăn ngồi dãy bên cạnh. "Tớ cũng nghe nói cậu ấy bị tạm giam xe rồi. Cậu ấy vi phạm luật lệ giao thông nhiều tới nỗi cảnh sát phải giam xe luôn."
"Sáng nay tớ lại thấy cảnh sát chở cậu ấy tới trường," cô gái tóc xoăn lầm rầm trả lời.
Cô nàng mặc áo khoác len nhún nhún vai. "Chẳng lạ gì."
Emma ngồi lọt thỏm trên ghế, nghĩ về tập hồ sơ của Sutton ở đồn cảnh sát. Chị ấy là loại người điên cuồng gì vậy? Cô cho tay vào túi và chạm đến góc bức thư, mong muốn đến tuyệt vọng có ai đó sẽ tin cô. Nhưng rồi cô thả lỏng nắm tay, lấy ra cái iPad của Sutton và đặt nó lên bàn. Giờ thì cô chỉ ước có thể tìm ra cách bật nó lên.
Lại thêm sáu lớp học với các giáo viên thận trọng. Emma rơi vào tình trạng xấu hổ đến tám lần. Trong giờ ăn trưa Madeline và Charlotte chúc mừng cô vì đã đến trường bằng xe cảnh sát – rõ ràng đối với họ chuyện đó thật oách.
Cuối cùng Emma cũng mở được tủ đồ của Sutton vào giờ tan học. Cô không còn một xu dính túi, đành phải lấy tiền trong ví của Sutton để ăn trưa, vì cô nhận ra không có cách nào cô nhịn được cả ngày mà không ăn gì.
Ngoài tiền mặt, bằng lái xe thuộc hàng siêu mẫu nước Mỹ, thẻ tín dụng Amex Blue và một cuốn sổ tay bỏ túi cung Xử Nữ trong tháng tám, Emma còn tìm thấy một mảnh giấy nhỏ ghi mật mã ổ khoá tủ đồ của Sutton, cứ như Sutton đã cố ý để nó ở đó cho Emma tìm thấy vậy.
Giá mà tôi đã cố ý đặt nó ở đó. Giá mà tôi có thể để lại cho Emma hàng tấn manh mối về kẻ đã làm chuyện này với tôi – biết đâu có thể giúp con bé tìm ra tên giết người.
Dù vậy tôi cũng thấy thật ngưỡng mộ con bé vì đã vô cùng cẩn thận nghiên cứu từng mảnh giấy nhỏ trong ví tôi như thể chúng chứa đựng những manh mối sống còn. Con bé còn soạn ra một danh sách về bạn cùng lớp của tôi, viết những thứ kiểu như "Sienna, ngồi trên hai bàn, lịch sử tiếp xúc: cười, có vẻ thân thiện, nói về vụ-tai-nạn-em-bé-và-trứng", hay "Geoff, ngồi trong góc, nhìn mình rất lạ, hay nói đùa (chắc vậy) rằng hôm nay mình trông rất khác".
Nếu đổi ngược lại là tôi, liệu tôi có thể điều tra kỹ càng được như Emma không? Liệu tôi có thèm bận tâm đến việc trả thù cho đứa em gái sinh đôi mà tôi chưa từng gặp?
Tôi cũng để ý thấy Emma thường đi xuống hội trường với đôi môi ngậm chặt như thể con bé đang nín thở, chui vào nhà vệ sinh chỉ để nhìn vào gương, như thể con bé sẽ được tiếp thêm dũng khí để tiếp tục. Cả hai chúng tôi đều đang giữ bí mật. Chúng tôi thật sự rất đơn độc.
Emma mở tủ đồ, bên trong ngoại trừ một cuốn vở cũ kỹ mốc meo ở góc tủ thì chẳng có gì. Mặt trong cửa tủ dán vài tấm ảnh của Sutton, Madeline và Charlotte. Emma cất mấy quyển sách được phát hôm nay vào tủ, cô đã phải nhồi nhét chúng vào cái túi xách da tí hon của Sutton – Ai mà khờ tới nỗi đem cái túi da sành điệu đến trường thay vì một cái ba lô nhỉ? Bỗng một cánh tay đặt lên vai cô.
"Cậu đang nghĩ đến việc cúp học lớp tennis phải không?"
Emma xoay người lại. Charlotte đang đứng trước một tấm áp phích VÌ SAO MA TUÝ KHÔNG HAY HO. Cô cột mái tóc đỏ thành kiểu đuôi gà, mặc áo thun trắng, quần sọt thi đấu màu đen và mang đôi giày thể thao Nike. Một túi tennis hệt như cái mẹ Sutton đã đưa Emma đang đung đưa trên vai Charlotte.
Tennis. Phải rồi. "Đúng là tớ đang nghĩ vậy đấy." Emma lầm bầm.
"Cậu không cúp được đâu." Charlotte vòng tay qua cánh tay Emma và kéo cô xuống đại sảnh. "Thôi nào, Laurel đã đem túi vợt của cậu cất vào phòng thay đồ sau khi cậu cố bỏ trốn sáng nay. Cô Maggie sẽ giết chúng ta nếu đến trễ đó."
Emma vừa đi vừa nhìn Charlotte, ngạc nhiên khi thấy cô ấy cũng ở trong đội Tennis. Với cơ thể mạnh mẽ như vậy, Charlotte trông còn hơn cả một nữ đô vật ấy chứ. Thế rồi Emma cắn cắn môi, cảm thấy tội lỗi vì đã nghĩ như vậy. Mình thật là xấu tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.