Trò Lừa Gạt

Chương 34: Vết Sẹo Dưới Cằm

Sara Shepard

25/03/2023

Ngay cả khi còn ở với Becky, hầu hết mọi bữa ăn nếu không phải diễn ra ở trong xe thì cũng là bưng khay cơm ngồi trước màn hình tivi, hoặc Emma một mình ngồi ăn tô ngũ cốc trong khi Becky ngồi nói chuyện một mình cả giờ đồng hồ trước sân một căn hộ vô chủ.

Sự ghen tị lại dâng lên trong lòng cô lần nữa, nhưng cô nhanh chóng gạt nó sang bên và nghĩ về bức thư đe doạ. Sutton đã chết rồi. Emma sẽ không bao giờ có được một bữa cơm gia đình với chị ruột của mình nữa.

Mọi người im lặng trong giây lát, tiếng nĩa khua trên đĩa leng keng và tiếng thìa múc thức ăn kèn kẹt vang lên. Máy nhắn tin của ông Mercer đột nhiên kêu bíp, ông mở ra xem rồi nhét nó vào lại túi đựng máy nhắn ở bên hông.

Emma để ý thấy ông có đôi lần nhìn cô chằm chằm. Cuối cùng ông đặt hai tay lên bàn. "Được rồi, chuyện này làm bố khó nghĩ quá. Con có vết thẹo trên cằm đó từ lúc nào vậy?"

Tim Emma nảy lên tới cổ họng. Mọi người quay sang nhìn cô. "Ủa, thẹo nào đâu?"

"Đây này." Ông vươn tay qua bên kia bàn chỉ vào vết thẹo trên cằm cô. "Bố chưa thấy nó bao giờ."

Laurel liếc sang. "Ờ phải ha. Lạ thiệt đó!"

Bà Mercer cau mày.

Emma sờ sờ cằm. Cô bị vết thẹo này do té khỏi bức tượng Tên Trộm Hamburger ở khu vui chơi trong tiệm ăn McDonald's. Emma đau đến ngất đi trong vài giây, và khi tỉnh lại cô bé chỉ mong được thấy mẹ Becky đứng bên cạnh vỗ về cô. Nhưng Becky lại mất hút.

Cuối cùng Emma cũng tìm thấy bà đang khóc ngất trên một con thú nhún, người bà nhún lên nhún xuống, bà gập chân lại để có thể đặt chân lên bàn đạp. Khi Becky trông thấy máu loang lổ dưới cằm Emma, bà càng khóc to hơn. Emma không thể thành thật kể cho ông Mercer nghe chuyện đó, cô bèn đưa ly nước lên môi. "Con bị cái thẹo này lâu rồi. Chắc là vì bố không biết rõ về con nhiều như bố nghĩ."

"Có phải bởi vì con là cô gái nào đó tên Emma?" Mẹ Sutton châm chọc.

Emma suýt tí nữa bị sặc nước. Một nụ cười chọc ghẹo bí hiểm nở trên gương mặt mẹ Sutton. "Nhân tiện, hôm nay Emma của chúng ta có khoẻ không?" Ông Mercer pha trò và nháy mắt.

Bà Mercer nhìn chằm chằm Emma, chờ đợi cô trả lời. Có phải bà đang đùa cô không? Emma cũng không dám chắc nữa. Giờ cô không dám chắc bất cứ chuyện gì. "À, hiện giờ Emma có chút mất phương hướng," cô nói khẽ.

Gia đình tôi hoàn toàn không biết câu trả lời đó thật lòng đến mức nào.



Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, Emma bước ra khỏi cổng và quẹo phải tới công viên lớn nằm cuối dãy nhà. Sau khi cân nhắc hồi lâu, cô đã quyết định làm theo lời khuyên của bà Mercer: tập đánh tennis. Biết đâu cô sẽ tiến bộ thần tốc để có thể đá vào cặp mông tròn nẩy của Nisha, hay ít ra cũng không phải cắm mặt xuống đất mỗi khi cố đỡ mấy trái bóng rơi sát lưới.

Chiếc điện thoại Blackberry vốn được đặt trong túi tennis cùng với chiếc iPhone của Sutton bỗng kêu inh ỏi. Màn hình hiện lên tên ALEX.

"Ra là cậu còn sống!" Alex gào lên khi Emma bắt máy. "Đáng lẽ cậu phải báo cáo cho tớ từ tối qua chứ! Tớ tưởng cậu té xuống hẻm núi nào rồi!"

Emma cười lớn. "Không, tớ vẫn còn đây."

"Sao rồi?" Alex nói. "Vụ gặp mặt thế nào? Chị cậu có tuyệt không? Hai người hợp nhau không?"

"Ờ..." Emma bước sang một bên để né chiếc xe trượt Razor của một đứa trẻ nào đó đã bỏ quên trên lề đường. Thật khó có thể tin được cô chỉ mới ở đây một ngày. "Chị ấy tuyệt lắm. Bọn tớ đều rất vui." Cô hy vọng giọng mình không có vẻ miễn cưỡng. Theo bản năng, cô liếc nhìn ra sau lưng để chắc chắn không có ai đang nghe trộm.

"Vậy là cậu sẽ ở đó một thời gian hả? Cậu có chuyển đến ở với chị ấy luôn không? Chắc cậu đang sướng muốn chết luôn ha?"

Emma khó khăn nuốt xuống, câu đe doạ SUTTON CHẾT RỒI lại vụt qua đầu cô lần thứ một tỷ. "Bọn tớ sẽ xem xét vụ đó."

"Tớ đang vui sướng giùm cậu đây này!" Điện thoại bị cắt ngang một vài giây. "Ôi, tớ có cuộc điện thoại khác," Alex nói. "Tụi mình nói chuyện sau nhé, ok? Cậu phải kể hết cho tớ nghe đó!"

Rồi cô cúp máy. Emma giữ nguyên điện thoại trên tai trong vài giây, cảm giác tội lỗi phun đầy tim cô như bình cứu hoả bị vỡ. Cô chưa từng nói dối Alex, đặc biệt là những chuyện quan trọng như thế này. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác.

Một tiếng động nhỏ khiến Emma ớn lạnh. Đó có phải là... tiếng bước chân? Cô chầm chậm nhìn xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động.

Trời càng lúc càng tối. Emma trông thấy bóng đèn màu đỏ của hệ thống bảo vệ nhấp nháy trên chiếc SUV đậu dưới lòng đường. Có thứ gì đó cạnh bánh xe trước vừa di chuyển. Emma nhảy ngược ra sau. Một con thằn lằn màu nâu đất vụt chạy ra từ dưới bánh xe và lao thẳng đến bánh xe rác đối diện.

Cô lấy tay vuốt mặt, cố gắng bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Lừa Gạt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook