Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 76: "Cháu từng bắt nạt cậu ấy."

Xuân Phong Lựu Hỏa

08/04/2022

Tháng giêng, Thẩm Quát rốt cuộc chính thức đến Lục trạch thăm hỏi.

Mặc dù hiện tại Lục Giản là ông nội của Lục Yên nhưng bất kể như thế nào, ông cũng là bố trên danh nghĩa của cô, chí ít đối với bên ngoài là như vậy.

Hơn nữa bố chân chính của Lục Yên là Lục Trăn hiện tại cũng chỉ là thằng nhóc choai choai, hôn nhân đại sự của con mình, vẫn cần Lục Giản và Mạnh Tri Ninh lo liệu.

Mạnh Tri Ninh hiện tại tạm thời ở tại Lục trạch, ở bên cạnh Lục Tiểu Yên.

Cho nên lúc Thẩm Quát đến nhà, trong nhà đúng lúc cha mẹ đều có mặt, cái này cũng đúng ý của Lục Giản, theo như ý kiến của ông, cháu rể lần đầu tiên tới cửa, bề trên trong nhà đều phải có mặt, một là làm gương tốt cho bề dưới, hai cũng là vì không để cho đối phương coi thường Lục Yên.

Mạnh Tri Ninh biểu hiện xem thường với ý kiến của Lục Giản.

"Mặc kệ anh che đậy thế nào, ly hôn chính là ly hôn, đồng thời vĩnh viễn sẽ không phục hôn."

Lục Giản bất mãn nói: "Lúc trước còn không phải em muốn ly hôn à."

"Làm sao tôi không thể ly hôn được!"

"Được được được, hôm nay cháu rể tới cửa, anh không ầm ĩ với em."

Lục Giản đối với người cháu rể Thẩm Quát này đương nhiên là khá hài lòng về các phương diện.

Không chỉ bởi vì anh cứu Lục Tiểu Yên trở về mà quan trọng hơn là anh lại có thể dẫn dắt Lục Trăn con ông cháu cha, để anh ta càng ngày càng có tiền đồ, bất kể là phẩm chất hay là tính cách đều phát triển theo hướng hài lòng của Lục Giản, đây là điều khiến Lục Giản cảm thấy được an ủi nhất.

Ông cố ý bồi dưỡng Lục Trăn theo phương hướng của người thừa kế, cho dù hiện tại cho anh ta không gian và thời gian để anh ta đi tìm thiên hạ của mình nhưng tương lai Lục Trăn chắc chắn phải tiếp nhận tập đoàn Lục thị, điều ấy là không thể nghi ngờ.

Trước kia Lục Trăn thích nhất là con nhà người ta, nhất là những đứa trẻ ưu tú, mỗi lần nghe bạn làm ăn nhắc đến thành tựu của con cái họ, ông đều sẽ lòng dạ khó yên ổn.

Nhưng mà sau khi ông gặp được Thẩm Quát ông mới hiểu được, những đứa trẻ trong nhà bạn của ông so với người trẻ tuổi trước mặt này thì đúng là không có tầm nhìn.

Bọn chúng nhiều lắm là học giỏi, lấy học bổng, hoặc là ở trong xí nghiệp của dòng họ học kinh nghiệm làm ăn.

Mà người cháu rể nhân tài tiêu biểu trước mặt Lục Giản, vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi còn trẻ mà đã là nhân vật hết sức quan trọng trong ngành Internet, bọn họ khai phá ra phần mềm xã hội, dù cho là thế hệ người già như Lục Giản cũng đang học cách sử dụng, đây là điểm rất giỏi.

Trong quá trình ăn cơm, Lục Giản luôn hỏi Thẩm Quát chuyện liên quan đến phương diện Internet, cảm thấy khá hứng thú đối với chuyện này.

Internet thuộc về loại ngành nghề mới xuất hiện, người tham gia vào nghề này đa số đều là người trẻ tuổi, hoàn toàn đều là người mới, mà Thẩm Quát là người đầu tiên chân chính kiếm được tiền trong nghề này.

Lục Giản thấy được cái bóng thời trẻ của mình trên người Thẩm Quát, vô cùng tán thưởng anh, quả thật tiếc không thể nhận anh làm con nuôi luôn tại chỗ.

"Cháu dẫn dắt Lục Trăn làm theo." Lục Giản vỗ bả vai Thẩm Quát, kích động nói: "Người trẻ tuổi nên có khát vọng có cảm xúc mãnh liệt, mạnh tay mà làm, có gì chỗ nào cần hoặc là thiếu tài chính thì cứ mở miệng, chúng ta là người một nhà, người một nhà nên trợ giúp lẫn nhau."

Mạnh Tri Ninh bất mãn nói: "Hai người có thể đừng nói chuyện công việc nữa không? Có chán không hả?"

Lục Giản vẫn rất sợ Mạnh Tri Ninh, bà không thích thì ông đương nhiên cũng không lôi kéo Thẩm Quát nói chuyện công việc nữa, ngược lại hỏi: "Tiểu Quát, bác nghe nói bố của cháu bị bệnh qua đời? Cụ thể Lục Trăn cũng không nói với bác, cho nên rốt cuộc là bệnh gì?"

Tay cầm đũa của Lục Yên bỗng nhiên nắm thật chặt, lo âu nhìn về phía Thẩm Quát.

Trên mặt Thẩm Quát không có cảm xúc gì, bình tĩnh trả lời: "Bệnh ho dị ứng."

"A, bệnh này liên quan đến hoàn cảnh công việc, ôi, nhà máy phân xưởng mấy năm trước là như vậy, công nhân trong hoàn cảnh không có phòng hộ rất dễ bị loại bệnh này, xưởng nhà bác trước kia cũng có, nhưng mà nhà máy của bác cũng xem như không tệ, là nhà xưởng nhập kỹ thuật xưởng không bụi của nước ngoài sớm nhất cả nước."

Lục Yên lập tức đổi chủ đề: "Chuyện đó, ông nội, năm nay Lục Trăn không về nhà ăn Tết, ông cũng không tò mò tại sao à?"

"Ông còn không biết à." Lục Giản hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử có vợ thì quên đi mẹ, ở bên cạnh bạn gái chứ gì."

"Ông biết à!"

"Đương nhiên là ông biết, nhất cử nhất động của mấy đứa ở trong trường đừng hòng giấu giếm được con mắt ông."

Tâm tư Mạnh Tri Ninh cẩn thận, đã nhận ra tâm tình căng thẳng của Lục Yên, bà nhìn Thẩm Quát một cái, hoài nghi hỏi: "Thẩm Quát, bố của cháu trước kia làm ở đơn vị nào?"

Lời vừa nói ra, cái thìa trong tay Lục Yên "Cạch" một cái rơi vào trong chén.

Thẩm Quát yên lặng chốc lát, phun ra mấy chữ: "Nhà máy xi măng Hằng Huy."

Khi anh nói ra cái tên này, bầu không khí trên bàn trong nháy mắt đông cứng lại.

Lục Tiểu Yên không rõ vì sao nhìn qua Mạnh Tri Ninh, khờ dại nói: "A, đây không phải là nhà máy xi măng của bố tôi sao?"

Giống như trái bong bóng căng cứng trong nháy mắt bị kim đâm thủng, sau khi nổ thì sẽ là sự im lặng kéo dài.

Thẩm Quát nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Trái tim của Lục Giản và Mạnh Tri Ninh lại càng ngày càng chìm xuống, chân tướng như vậy là điều mà bọn họ tuyệt đối không kịp dự đoán.

Cho dù bọn họ tung hoành làm ăn nhiều năm như vậy, nhìn quen mưa gió bão táp, lúc này... cũng không biết nên nói gì cho phải.

Bữa cơm này cũng tuyệt đối là bữa cơm dài nhất mà bọn họ từng nếm qua trong đời.

Như ngồi bàn chông.

Sau bữa ăn, Mạnh Tri Ninh và Lục Giản trở về thư phòng, trong phòng khách, Lục Yên căng thẳng đi qua đi lại.

Ánh mắt Thẩm Quát chuyển động theo bóng dáng của cô: "Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết."

Lục Yên cũng biết bọn họ sớm muội gì cũng sẽ biết, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng, sợ ông bà nội của mình không tiếp nhận được.

Quả nhiên, chưa đến mấy phút, Lục Giản gọi Lục Yên vào thư phòng, kích động hỏi cô: "Chuyện này, cháu chưa từng nói với ông và mẹ cháu... bà cháu!"

"Ông bà cũng không hỏi mà." Lục Yên chột dạ nói: "Hơn nữa, Lục Trăn biết."

Nói cho cùng, Lục Trăn mới là bố của cô, những việc này Lục Trăn có thể làm chủ.

Mạnh Tri Ninh đi đến bên cạnh Lục Yên, tay đặt lên vai cô: "Bản thân Tiểu Trăn cũng là một đứa trẻ, lớn giống như cháu vậy, bất kể như thế nào, bà và ông nội cháu, ông bà mới là người giám hộ của hai đứa. Những chuyện này mấy đứa nên thông báo với ông bà trước tiên."

Lục Yên biết đạo lý này, cũng chính bởi vì Lục Giản và Mạnh Tri Ninh là người lớn nên cô mới không dám nói với bọn họ.

"Ông bà không đồng ý sao?"

"Đương nhiên là không đồng ý!" Lục Giản kích động nói: "Ông điều tra rồi, Thẩm Kiến Tuần là công nhân của Hằng Huy chúng ta, vài năm trước đây lúc ông ấy bị bệnh qua đời, công ty chúng ta xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo còn phát tiền trợ cấp, kết quả cháu đoán xem, nhân viên tới cửa an ủi trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa, suýt chút nữa bị con của ông ấy đánh, sợ tới mức ở nhà nghỉ ngơi rất nhiều ngày. Thằng bé này... có trời mới biết trong lòng nó cất giấu tâm tình gì, ông sao có thể đồng ý được, sao có thể để nó và cháu ở bên cạnh nhau!"

Lục Yên vội vàng nói: "Không có, ông bà hiểu lầm anh ấy rồi!"

Mạnh Tri Ninh đè vai Lục Yên xuống, ra hiệu cho cô bình tĩnh: "Tiểu Yên, chuyện này, bà ủng hộ ông nội cháu."

"Bà... bà cũng không tin anh ấy sao?" Lục Yên khó mà tin được nhìn Mạnh Tri Ninh.

Mạnh Tri Ninh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Thực lực phẩm chất của Tiểu Quát, bà và ông nội cháu đều công nhận, gia cảnh cậu ta nghèo khó ông bà cũng không thèm để ý, nhưng chuyện này tới quá bất chợt rồi, bà vẫn không có cách nào, không có cách nào gả con gái nhà mình đến nhà chàng trai đã từng coi dòng họ chúng ta là kẻ địch được, chuyện này quá đáng sợ, quá nguy hiểm rồi."

Mạnh Tri Ninh bây giờ nhớ tới một chuyện mà trước kia không chú ý tới: "Lúc cấp 2 cấp 3, mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên phàn nàn với bà Lục Trăn chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, khi đó Lục Trăn kiểu gì cũng sẽ uất ức nói một cái tên, chính là Thẩm Quát."

"Trước kia bà chưa từng để trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, thật sự là rất đáng sợ."

Sức lực toàn thân của Lục Yên đều bị rút sạch, giọng nói giải thích của cô gần như nhỏ đến mức không thể nghe được: "Anh ấy và Lục Trăn đã hòa giải rồi..."

Mạnh Tri Ninh trầm giọng nói: "Tiểu Yên, tuổi cháu còn nhỏ, tuổi của cháu và Thẩm Quát đều nhỏ, sẽ không hiểu, tình yêu theo thời gian thật sự không đỡ nổi một đòn, tình yêu sẽ bị hao mòn hầu như không còn gì, thế như thù hận thì không."

"Nếu có một ngày hai đứa sinh ra thù hận lẫn nhau, cậu ta lại nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, có trời mới biết cậu ta sẽ đối với cháu như thế nào, bà và ông nội cháu không bảo vệ được cháu cả một đời, Lục Trăn cũng không bảo vệ được, cho nên ông bà tuyệt đối không thể để cháu mạo hiểm như vậy."

Lỗ tai Lục Yên vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn nghe không vào lời của Mạnh Tri Ninh, cô chỉ cảm thấy hoang đường."

"Ông bà thật là ích kỷ."

"Coi như ông bà ích kỷ đi." Mạnh Tri Ninh nói: "Cháu là con gái nhỏ nhất trong nhà chúng ta, ông bà tuyệt đối sẽ không để cháu có bất kỳ nguy hiểm gì, dù là xác suất 0.1%, ông bà cũng sẽ ngăn cản, đây là vì muốn tốt cho cháu."

Tay Lục Yên siết chặt nắm đấm, dùng sức nói: "Bố cháu chưa bao giờ nói lời như vậy, cái gì mà tốt cho cháu, ông ấy chưa bao giờ nói."

Lục Giản có chút tức giận: "Chính nó cũng vẫn còn là trẻ con, nói chuyện thì có thể tính là gì, cháu đừng có luôn cảm thấy chuyện mà Lục Trăn đồng ý là chính xác, luôn luôn nhớ kỹ, người giám hộ của cháu là ông bà!"

Mặc dù những năm này Lục Giản đã trở nên thấu tình đạt lý rất nhiều nhưng ông từ đầu đến cuối vẫn duy trì quyền uy người lớn nói một không nói hai trước đây.

"Cho nên ông bà vĩnh viễn sẽ không thể làm được bố mẹ mà con cái muốn, bởi vì ông bà vốn không biết con cái muốn cái gì!"

Lục Yên nói xong câu đó thì ngậm lấy nước mắt chạy ra ngoài, vội vàng xuống tầng.

Thẩm Quát thấy cô khóc chạy xuống thì lông mày nhíu lại, ôm lấy cô: "Khóc cái gì."

"Chúng ta đi!"

Lục Yên kéo tay Thẩm Quát quay người muốn rời đi, Mạnh Tri Ninh từ trong phòng gọi bọn họ lại: "Tiểu Quát, dì muốn tâm sự riêng với cháu."

Lục Yên lập tức ngăn trước người Thẩm Quát, đề phòng mà nhìn Mạnh Tri Ninh: "Không! Cháu sẽ không để hai người nói chuyện riêng với nhau!"

Cô dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Mạnh Tri Ninh muốn nói chuyện gì với anh, cô từng mất đi một lần rồi, tuyệt đối không muốn mất anh lần thứ hai.

"Ông bà không thể làm như thế." Nước mắt của Lục Yên rất không tự chủ mà rơi xuống, nắm rất chặt lấy góc áo của Thẩm Quát: "Ông bà không có quyền làm như thế."

Trong lòng Mạnh Tri Ninh cũng rất khó chịu, không có bất kỳ bề trên nào muốn làm tổn thương con cái nhà mình, nhất là bà, Lục Yên là con gái nhỏ bà đặt trên đầu quả tim mà yêu thương.

"Tiểu Quát, đến thư phòng, chúng ta tâm sự."

Tay Thẩm Quát rơi lên mu bàn tay của Lục Yên, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Lục Yên ôm anh, liều mạng lắc đầu: "Đừng đi!"

"Tiểu Yên, yên tâm." Anh vẫn chưa đến mức vì mấy câu nói mà từ bỏ cô, như vậy quá hoang đường rồi.

"Để anh tâm sự với họ, có lẽ có thể xoay chuyển được."

Lục Yên cuối cùng vẫn buông lỏng Thẩm Quát ra, sau khi anh đi theo Mạnh Tri Ninh vào thư phòng, cô lập tức gọi điện cho Lục Trăn kể khổ.

Trong điện thoại, Lục Trăn nghe được tiếng khóc sướt mướt của con gái, da đầu đều bùng nổ rồi.

"Đừng khóc, làm sao vậy, nói với bố, có phải Thẩm Quát bắt nạt con không?"

"Không, không phải, ông bà nội không đồng ý, không đồng ý Thẩm Quát..."

Lục Trăn nghe Lục Yên mở lời nhưng lại không ăn khớp với câu miêu tả phía sau đó, phản ứng thật lâu mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cho nên mấy phút sau, điện thoại của Lục Giản cũng bị Lục Trăn gọi cháy máy, hai cha con cách một cái điện thoại bắt đầu ầm ĩ –

"Tên tiểu thối nhà con, con còn quát lên với bố! Không biết lớn nhỏ!"

"Cái gì mà con gái con, bản thân con cũng là thằng nhóc choai choai đấy!"

"Bố nói đây, chung thân đại sự của Lục Yên, lời con nói không tính toán gì hết."

...

Mạnh Tri Ninh gọi Thẩm Quát đến ban công, đóng cửa lại.

"Đừng để ý, hai cha con bọn họ là như vậy đấy, ba câu không hợp sẽ bắt đầu ầm ĩ."



Thẩm Quát lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tính cách của Lục Trăn rất kích động."

Mạnh Tri Ninh nhìn thật sâu vào anh: "Nó không có đầu óc cho nên rất dễ bị người ta mưu hại."

Thẩm Quát nghe được trong lời nói của Mạnh Tri Ninh có hàm ý, thẳng thắn thừa nhận: "Cháu từng bắt nạt cậu ấy."

Sắc mặt Mạnh Tri Ninh lạnh đi, bà hiểu rất rõ Thẩm Quát, nếu như anh có ý đối phó với Lục Trăn thì Lục Trăn vốn không thể nào là đối thủ của anh được.

Mạnh Tri Ninh vốn là người bao che khuyết điểm, nếu sớm biết thì bà chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Thẩm Quát, nhưng bây giờ... anh là người trong lòng của Lục Yên, lại giúp đỡ mang con gái của mình về.

Ân ân oán oán, ai đúng ai sai đã sớm tính không rõ nữa.

"Trên con đường con trai trưởng thành chịu một chút khổ sở cũng không có vấn đề gì." Mạnh Tri Ninh khoanh tay, cùng Thẩm Quát sóng vai đứng trên ban công, nhìn nhà cao tầng phía xa xa: "Nhưng Tiểu Yên không như vậy, con bé là con gái, ở nhà dì, con gái quý giá hơn con trai."

"Cháu hiểu, nhưng cháu sẽ không từ bỏ, cháu thật lòng thích Lục Yên, không có lẫn lộn với bất kỳ yếu tố nào khác, chỉ là thích thôi."

Chỉ là thích, một trái tim nhiệt tình nhất đều đưa cho cô rồi.

"Dì không nghi ngờ tình cảm bây giờ của cháu đối với Lục Yên, nhưng dì không thể mạo hiểm được, cuộc đời con người dài đằng đẵng, tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ."

Khóe mắt Thẩm Quát run rẩy, hồi lâu sau, anh nói: "Cháu kiên trì."

"Thẩm Quát, sự nghiệp của cháu vừa mới khởi bước, cháu sẽ không hy vọng tất cả sự cố gắng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, đúng không?"

Thẩm Quát nhìn về phía Mạnh Tri Ninh, anh nhìn thấy được sự uy hiếp nặng trịch trong ánh mắt bà.

Bất kể là Mạnh Tri Ninh hay là Lục Giản, hiện tại bọn họ muốn bóp chết anh chỉ dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.

Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Tri Ninh cũng vang lên, bà cúp máy chưa được mấy giấy nó lại vang lên, Mạnh Tri Ninh tức đến nổ phổi bắt máy, quát: "Lục Trăn, nếu con còn không yên tĩnh, bà đây có một trăm cách để khiến con khóc đấy!"

Tiếng rống sư tử Hà Đông của Mạnh Tri Ninh khiến Thẩm Quát cũng không tự chủ được mà lui về sau hai bước...

Người mẹ này của Lục Trăn, có chút hung dữ.

Mạnh Tri Ninh cúp máy, đè lửa giận xuống, quay đầu nói với Thẩm Quát: "Ý của dì cháu hiểu rồi chứ?"

Thẩm Quát gật đầu nhưng vẫn nói ra: "Cháu kiên trì với lựa chọn của cháu."

"Cháu là đứa trẻ thông minh, sự nghiệp đối với đàn ông quan trọng cỡ nào, không cần dì nhắc nhở chứ."

"Cháu biết, nhưng cháu kiên trì."

Mạnh Tri Ninh nhíu mày, bà và Thẩm Quát đã từng quen biết, bà biết tính cách của thiếu niên này quật cường cỡ nào.

"Nếu như không có sự nghiệp thì cháu dùng cái gì để kiên trì, cháu có sức mạnh gì mà kiên trì."

Ánh mắt đen nhánh của Thẩm Quát nhìn qua bà, nhìn thấy bà không khỏi có chút chột dạ.

Sao bà lại không biết, không thể quá bắt nạt người ta.

Thế nhưng bà không có lựa chọn thứ hai, làm người trưởng thành, bà nhất định phải tìm kiếm cuộc đời và tương lai tốt hơn cho con cái, cho dù là chúng nó căm hận bà.

Sau đó, Thẩm Quát rời đi, Lục Giản hỏi Mạnh Tri Ninh: "Nó nói thế nào."

Mạnh Tri Ninh xoa xoa mi tâm, lắc lắc đầu.

Bất kể bà uy hiếp dụ dỗ như thế nào, anh cũng chỉ có hai chữ: "Kiên trì."

Mà Mạnh Tri Ninh cũng hiểu rõ, lấy sự nghiệp để uy hiếp Thẩm Quát là chuyện cực kỳ quá đáng, đứa trẻ nhà nghèo có thể từng bước đi đến hôm nay cũng quá vất vả, hủy đi sự nghiệp của Thẩm Quát tương đương với hủy đi nửa cái mạng của thanh niên này, mà anh thà rằng từ bỏ nửa cái mạng cũng muốn kiến trì...

Lục Yên là nửa cái mạng còn lại của anh, nếu như mất đi rồi thì anh không còn gì cả.

Mạnh Tri Ninh bất đắc dĩ nhắm mắt lại: "Chúng ta không thể quá trớn được."

"Cho nên em từ bỏ?" Lục Giản khó có thể tin mà nhìn Mạnh Tri Ninh: "Bố nó đi ra từ xưởng của chúng ta, bệnh này chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan..."

"Tôi biết."

Mạnh Tri Ninh mở mắt ra, nhìn ông, trầm giọng nói: "Nhưng tiểu tử này không đơn giản, cho dù hiện tại chúng ta bẻ gãy đầu gối của cậu ta, chỉ cần cậu ta còn sống thì sớm muộn gì cũng có ngày đứng dậy, đàn ông như vậy, làm con rể rất đáng sợ, làm kẻ thù còn đáng sợ hơn..."

"Vì Yên Yên, anh không quan tâm." Lục Giản hiển nhiên không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Hơn nữa, những năm này có sóng gió gì mà chúng ta chưa từng thấy, một tiểu tử sự nghiệp mới có chút khởi sắc, em thế mà lại sợ hãi, thật sự là hoang đường."

Mạnh Tri Ninh lắc đầu: "Lục Giản, có lẽ anh nên một lần nữa hiểu rõ con của anh, một lần nữa hiểu rõ thế hệ người trẻ tuổi này, sửa đổi cái tính tình kiêu ngạo này của anh một chút."

...

Trên đường đưa Thẩm Quát về nhà, Lục Yên lo âu nhìn anh, thiếu niên vẫn luôn im lặng, khiến cho trong lòng cô cũng bất ổn.

Cuối cùng, Lục Yên cẩn thận hỏi anh: "Bà nội em... quăng bao nhiêu tiền vào mặt anh để anh rời xa em?"

Cô không mở miệng còn được, vừa mở miệng ngược lại làm cho Thẩm Quát buồn cười.

"Em đoán xem?"

"Đoán đại năm trăm vạn?"

Thẩm Quát xoa xoa đầu cô: "Em đánh giá quá thấp giá trị của mình rồi, em là bảo bối của Lục gia, bọn họ nguyện ý nỗ lực mọi thứ vì em."

Lục Yên có chút lo lắng: "Cho nên anh động lòng rồi?"

Thẩm Quát cười nhạt một tiếng: "Cho nên không cho anh một đồng nào, mà là uy hiếp anh, nếu như anh không buông tay thì sẽ khiến cho anh mất đi tất cả."

Chuyện này so với dùng tiền mua chuộc anh thì hữu hiệu hơn nhiều.

Trái tim Lục Yên nguội lạnh đi, tay cũng không khỏi tăng thêm sức, siết chặt góc áo của Thẩm Quát.

"Vậy anh..."

"Anh không muốn mất đi tất cả."

Lục Yên bỗng nhiên dừng chân lại, khó có thể tin nhìn về phía anh, anh cười nhạt một tiếng, xoa xoa đầu cô: "Đang nghĩ gì vậy."

Lục Yên đỏ mắt lên, thấp giọng nói: "Anh không muốn mất đi tất cả nhưng có thể mất đi em, đúng không?"

Thẩm Quát nắm chặt tay của cô, đặt trên vị trí trái tim ---

"Lục Yên, đến bây giờ vẫn không rõ sao, em chính là tất cả của anh, em là hy vọng, là ánh sáng của anh. Nếu như không có em, dù là có được cả thế giới thì đối với anh mà nói cũng không có ý nghĩa gì."

Trong lòng Lục Yên ấm áp, thật ra đến lúc này rồi, cô hẳn là phải tin tưởng Thẩm Quát.

Thẩm Quát kéo tay cô, tăng nhanh bước chân, Lục Yên thấy anh cũng không đi về nhà thì hỏi: "Đi đâu vậy, không về nhà à?"

"Dẫn em đến nơi thú vị."

Lục Yên lau khô nước mắt, đi theo Thẩm Quát đến một khu mua bán, lại đi xuống mặt đất vào một cái tầng hầm, một tầng hầm cũng có rất nhiều cửa hàng, nhưng mà đồ đạc được bán ở đây còn rẻ hơn đồ ở trong cửa hàng thương mại nhiều.

Bởi vậy người đi dạo dưới tầng hầm cũng rất nhiều, có trang sức tinh xảo, cũng có quần áo giá rẻ.

Thẩm Quát dẫn theo Lục Yên đi xuyên qua con đường chen chúc, đi vào một cửa hàng xăm hình không lớn ở bên trong cùng.

Lục Yên liếc mắt thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bận rộn trong cửa hàng xăm hình.

Cậu ta đeo khẩu trang, vừa mới hoàn thành công việc, xăm cho một anh trai tóc xù* hình Đông Hải Long vương đầy lưng. (*: Giống như kiểu tóc ngày xưa của HKT.)

"Đúng vậy! Anh nhìn xem, khí thế này là muốn hô mưa gọi gió đấy, bảo đảm khiến cuộc sống sau này của anh trôi qua mưa thuận gió hòa."

Anh trai tóc xù cũng không để ý cái gì mà mưa thuận gió hòa, anh ta rất hài lòng với con rồng tràn ngập sát khí này, quay đầu nhìn thấy cô nhóc Lục Yên này ngây ngốc nhìn chằm chằm vào lưng anh ta, thuận miệng hỏi: "Có sợ không!"

Lục Yên liên tục gật đầu, phối hợp nói: "Sợ."

Anh trai tóc xù mặc áo sơ mi sặc sỡ, móc ví tiền ra thanh toán tiền, hài lòng rời khỏi cửa hàng xăm hình.

"Tiểu Yên Yên, đã lâu không gặp!" Chung Khải rửa tay rồi đi tới, đánh giá Lục Yên một phen: "Ôi chao ôi chao, thật sự là xinh đẹp ra rồi, ngay từ đầu cũng không nhận ra được, Thẩm Quát con mẹ nó anh đụng phải vận may gì vậy, đại minh tinh xinh đẹp như vậy cũng có thể làm vợ anh."

Lục Yên ngượng ngùng nói: "Vẫn chưa phải đại minh tinh đâu."

Trình độ kia của Giản Dao mới gọi là đại minh tinh.

"Sao lại không phải là đại minh tinh, tới đây, nhìn xem, tạp chí của em mỗi kỳ anh đều mua." Chung Khải mang ra một chồng tạp chí.

Quả nhiên, chỉ cần có Lục Yên, kỳ nào anh ta cũng không để lọt, nói là giúp cô tăng lượng tiêu thụ.

Thẩm Quát hỏi: "Chừng nào qua đó?"

"Không phải, hôm nay cũng không định kinh doanh tiếp, ban nãy là một đơn cuối cùng rồi, một đơn lớn, nếu là bình thường thì ông đây mới không thèm làm cái kiểu dáng phức tạp như vậy đâu." Chung Khải lắc eo: "Làm cả một ngày, mệt chết rồi."

"Anh Chung Khải, anh không mở cửa hàng xăm hình nữa sao?"

"Đúng vậy, Thẩm Quát bảo anh theo anh ấy đi làm, ra tháng giêng thì cho thuê tiệm này, thu một chút tiền cho thuê."

"Woa, tiệm này là anh mua à?"

Trên mặt Chung Khải hiện ra vẻ tự đắc: "Làm ăn nhiều năm như vậy, dù sao vẫn có một chút tích góp, không phải sao, đây là toàn bộ tài sản của anh rồi."

Nhưng mà cậu ta tin tưởng, theo Thẩm Quát đi làm thì nhất định là tốt hơn so với trông coi một cửa hàng nhỏ dưới mặt đất như thế này.

Khi còn bé đã có thầy bói nói Thẩm Quát Kim lân há là vật trong ao, Chung Khải không nhớ rõ cái gì cả, chỉ nhớ kỹ câu nói này của thầy bói.

"Hai người tới thật đúng lúc, giúp em dọn dẹp cửa hàng một chút, em phải đóng cửa rồi."

Thẩm Quát cười cười, nói: "Một đơn cuối cùng, xăm cho hai chúng tôi mỗi người một hình."

"Hả?"

"Trò đùa gì vậy?"

Lục Yên và Chung Khải đồng thời mở miệng, khó có thể tin được mà nhìn về phía Thẩm Quát.

Thẩm Quát chầm chậm nói: "Xăm cho tôi và Lục Yên hình xăm đôi."

"Xăm xăm xăm... xăm hình." Lục Yên nói cũng cà lăm rồi, đừng nói là đời này, đời trước cô cũng chưa từng tiếp xúc với đồ chơi hình xăm phản nghịch như thế.

Nhưng mà, hình xăm đôi, nghe có vẻ như... rất ngầu đấy.

Cô nơm nớp lo sợ hỏi Chung Khải: "Cái này, có đau không?"

"Đương nhiên là... đau chứ!" Chung Khải nói quá lên: "Người đàn ông vừa rồi kia, nhìn thì là một tên rất cứng rắn, ha ha, cũng khóc rống lên."

Lục Yên hơi run.

Thẩm Quát xoa xoa tóc cô: "Không có thổi phồng như vậy, đừng sợ."

"Ai sợ chứ, em... em mới không sợ đâu, xăm thì xăm!"



Chung Khải thấy hai người này làm thật thì cười hỏi: "Hai người thật sự muốn xăm à! Xăm rồi thì không tẩy được đâu đấy!"

Lục Yên nặng nề gật đầu: "Xăm!"

"Không được, suy nghĩ cho kỹ."

Tất cả những người đến tiệm muốn xăm hình đôi, hoặc là muốn xăm tên người còn lại lên người bạn trai hoặc bạn gái, Chung Khải sẽ tận chức tận trách, nhiều lần nhắc nhở: "Cái này là liên quan tới cả đời người, còn chuyện tình cảm này thì không nói rõ được, tương lai nếu là lỡ chia tay, rồi con cháu đời sau thấy được thì bọn nó sẽ xa lạ mình cỡ nào."

Thẩm Quát đạp cậu ta một cái: "Nói cái gì đó."

Chung Khải bén nhạy tránh né, thuận tay cầm cuốn hình xăm tới: "Hai người muốn làm kiểu nào? Chỗ này của em cái gì cũng có, ổ khóa và chìa khóa, một nửa trái tim tình yêu, còn có thể xăm tên viết tắt... gần đây phổ biến kiểu cổ xưa, kiểu dáng bươm bướm rất đẹp, ha ha ha, ngụ ý tốt, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, chết cũng phải chết cùng nhau."

Lục Yên cạn lời nói: "Có thể nói gì may mắn hơn một chút không."

Một hồi chia tay một hồi chết, trong miệng không có lời nào hay, công việc này của cậu ta làm sao mà làm được vậy?

Hai người lựa chọn tỉ mỉ, thương lượng bàn bạc cả nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng quyết định xăm hình một con bươm bướm và một cành hoa hồng.

Hợp lại với nhau, vừa vặn là bươm bướm hôn hoa hồng.

Nhưng mà Lục Yên chủ yếu là nhìn trúng đóa hoa hồng hương thơm nồng nàn tao nhã này, cô có thể tưởng tượng được, đóa hoa này ở trên người Thẩm Quát, bất kể là ở vị trí nào cũng sẽ tuyệt đối gợi cảm chết người!!!

Cho nên cô không chút do dự mà chọn bươm bướm.

Đó là một con bươm bướm màu xanh nhạt, thu cánh đậu trên đóa hoa hồng, cô thích loại cảm giác này, đối với cô mà nói, Thẩm Quát là hoa hồng, xinh đẹp quyến rũ, thỉnh thoảng còn muốn đâm cô một cái.

"Thật tinh mắt, ha ha." Chung Khải nhìn hình mà bọn họ chọn: "Hình xăm đôi này làm ra rất hiệu quả, hình làm xong tuyệt đối có thể nổi, có điều là hình hoa hồng với con bướm nữ tính quá nên tới nay chưa có ai chọn."

Lục Yên nhìn về phía Thẩm Quát: "Cái này, được không?"

Thẩm Quát nhìn đóa hoa hồng kia, lông mày cũng nhăn lại.

Anh... thật sự phải xăm hình đóa hoa trên người???

Còn chưa xăm đâu, ý cười xấu xa xem kịch vui ngoài miệng Chung Khải chưa dừng lại, có thể suy ra, tương lai nếu như bị đám tiểu tử Lục Trăn kia thấy được, nói không chừng sẽ chế giễu anh bao nhiêu năm đấy.

Thẩm Quát chỉ vào con bướm hỏi: "Em thích cái này?"

"Không, em thích cái này." Lục Yên chỉ vào hoa hồng, cười vô hại với anh: "Em muốn anh xăm cái này."

"..."

Được thôi, là anh đề nghị xăm đầu tiên.

Chọn hình xăm xong, tiếp theo chính là vị trí xăm, Lục Yên muốn xăm ở trên mông, cảm thấy rất gợi cảm.

Thẩm Quát mạnh mẽ phản đối, vị trí anh chưa từng nhìn thấy thì tuyệt đối không thể để trò vui này đem lợi về cho Chung Khải.

"Trên cánh tay." Anh nói.

"Vậy không được, bị bố em nhìn thấy thì em nhất định phải chết!"

Cuối cùng, hai người đạt được thỏa hiệp, chính là xăm ở vị trí phía dưới xương quai xanh, không tính là tư mật nhưng cũng vẫn rất bí mật.

Lúc Chung Khải xăm hình cho Lục Yên, cô nhóc này gào đến áu áu, người không biết còn tưởng rằng trong tiệm xảy ra án mạng.

"Đau đau đau... ô, đau quá!"

Thẩm Quát siết chặt tay cô, rống Chung Khải nói: "Cậu nhẹ một chút!"

Coi chừng làm đau vợ tôi...

Chung Khải dừng lại, không biết làm thế nào nói: "Này, đây không phải em muốn nhẹ là nhẹ, xăm hình vốn chính là như vậy, nếu không thì anh tìm vải cho em cắn?"

Lục Yên khóc thút thít nói: "Vậy thì cũng vẫn đau."

"Không xăm nữa." Thẩm Quát quả quyết quyết định, nói với Chung Khải: "Cứ như vậy đi, không xăm nữa."

Anh không thể nhìn cô nhóc này chịu đau một chút nào.

Chung Khải nhìn con bướm chỉ có hình còn chưa lên màu này, nhíu mày nói: "Như vậy xấu quá à."

Lục Yên cúi đầu nhìn con bướm chỉ có hình dáng này, hít hít vào, mếu máo, tội nghiệp nhìn qua Thẩm Quát, giọng điệu nũng nịu nói: "Em đau..."

Thẩm Quát biết cô nhóc này cố tình làm nũng, nhưng anh lại ngầm tiếp nhận chiêu này, giọng điệu mềm nhũn, trái tim anh cũng có thể bị cô hòa tan rồi.

"Đau thì không xăm nữa."

Lục Yên nhìn hình vẽ đóa hoa hồng kia, lại nhìn con bướm của mình.

"Vậy em cũng vẫn có thể kiên trì thêm chút nữa." Cô cắn răng nói: "Có lẽ là rất nhanh thôi."

"Không cần thiết, vốn dĩ cũng là vui đùa một chút thôi." Thẩm Quát nói: "Không cần quá để trong lòng."

Lục Yên cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc vẫn lắc đầu: "Em muốn cùng anh lưu lại một chút gì đó, Thẩm Quát, không phải là vui đùa."

Cô muốn giữ lại một chút ký ức đặc biệt liên quan đến anh, cho dù là đau đớn.

"Ở bên nhau lâu như vậy cũng chưa từng làm chuyện gì có cảm giác nghi thức." Lục Yên đưa tay nắm chặt tay anh, bóp bóp lòng bàn tay anh: "Đề nghị này của anh rất tốt."

"Thật sự không cần miễn cưỡng."

"Thật sự không miễn cưỡng!"

Cô sờ thấy lòng bàn tay Thẩm Quát đều ra một tầng mồ hôi mỏng, dáng vẻ kêu khóc om sòm vừa rồi của cô làm cho Thẩm Quát căng thẳng rồi.

Cô nhìn sang Chung Khải: "Tiếp tục đi."

Quá trình lên màu phần sau của hình xăm, cảm giác đau tăng lên, nhưng mà Lục Yên cắn chặt răng, cứ thế không phát ra tiếng nào.

Thật vất vả mới kết thúc, Chung Khải cũng thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi: "Làm cho ông đây cũng căng thẳng rồi."

Thẩm Quát lo lắng hỏi thăm: "Cảm thấy thế nào."

Lục Yên toàn thân vô lực ngã lên người anh, "Ô" lên một tiếng: "Hôn em."

Thẩm Quát cúi đầu hôn cô, dịu dàng an ủi.

Lục Yên thuận thế ôm lấy cổ anh, cùng anh dính lấy nhau mà hôn môi.

"Này này, hai người suy nghĩ cho tâm tình của khán giả một chút." Chung Khải bất mãn hét lên: "Có muốn tôi đi ăn cơm tối rồi quay lại không."

Khóe miệng Thẩm Quát khẽ nhếch lên: "Cậu đi đi."

"Anh còn tưởng là thật!"

Lục Yên cũng cười, đẩy Thẩm Quát: "Tới lượt anh rồi."

Quá trình Thẩm Quát xăm hình, toàn bộ quá trình không phát ra tiếng nào, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên: "Vừa rồi em la như giết heo, chính là như vậy?"

"A, anh là ma quỷ gì vậy!" Lục Yên che lấy xương quai xanh của mình: "Rõ ràng là đau chết luôn..."

Đối với Thẩm Quát mà nói, mức độ như thế này ngay cả đau cũng không tính, nhiều lắm là tê tê, anh từ nhỏ đến lớn từng bị vô số vết thương nhỏ vết thương lớn, là người từng chịu khổ, cho nên một chút đau đớn ấy hoàn toàn được cơ thể anh miễn dịch rồi.

Đóa hoa hồng này, Lục Yên kiên trì bảo Chung Khải xăm lên mông siêu cong của Thẩm Quát, Chung Khải cười đến mức nghiêng ngả cả người ---

"Tiểu Yên Yên em rất lợi hại đấy, có tình thú."

Làm người tương lai sinh sau bọn họ hai mươi năm, Lục Yên vẫn luôn rất biết cách chơi.

Dưới ánh mắt uy hiếp sắc bén như gió của Thẩm Quát, Chung Khải cứ thế không dám ra tay, cuối cùng một là chọn vị trí bên cạnh cổ của anh, xăm lên một cành hoa hồng xinh đẹp gợi cảm.

Lục Yên sờ làn da căng mịn hơi nóng dưới cổ anh, nói ra: "Có chút sát quá, cho dù là mặc áo sơ mi âu phục hình như cũng không che được."

Chung Khải rửa tay xong đi ra, nói: "Chính là cần có loại cảm giác như ẩn như hiện này, lúc này mới đẹp đấy."

"Sau này Thẩm tổng của chúng ta phải có mặt ở các loại trường hợp thương vụ cấp cao, treo lên cành hoa hồng này có chút không nghiêm túc."

"Thẩm tổng sẽ để ý đến ánh mắt của người khác à."

Lục Yên suy nghĩ một lúc, mỉm cười lắc đầu: "Không, anh ấy sẽ không."

"Đúng không."

Trong lúc hai người đối đáp một xướng một họa, Thẩm Quát mặc quần áo xong, kéo khóa kéo áo khoác lên trên cùng, che lại cái cổ thon dài, quay đầu nói: "Đi thôi, Tiểu Yên."

Lục Yên hai ba bước đi qua, dắt tay Thẩm Quát, quay đầu vẫy tay tạm biệt Chung Khải.

Buổi tối, Lục Yên nằm nhoài trên giường đọc sách, Thẩm Quát đi tới, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con bướm dưới xương quai xanh trắng nõn của cô, cánh bướm hiện ra màu hơi xanh, nhẹ nhàng muốn bay, nhưng mà phía dưới cánh bướm còn có tên viết tắt của anh, hai chữ rất Gothic*: SK.

(*: Nghệ thuật Gothic (Gô-tích; tiếng Anh:Gothic art) là một phong trào nghệ thuật phát triển theo nghệ thuật Rôman ở Pháp vào thế kỷ 12, phát triển cùng lúc với kiến trúc Gothic.)

Anh nghiêm túc nhìn chăm chú, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Lục Yên bị anh làm cho hơi nhột, nở nụ cười: "Anh nhìn cái gì vậy?"

"Đột nhiên cảm thấy chúng ta giống như hai học sinh trung học."

Lục Yên ngẫm lại cũng cảm thấy thế, loại chuyện xăm hình xăm đôi còn thêm tên viết tắt này, học sinh trung học không chín chắn thường xuyên làm như vậy.

Lục Yên nằm ngửa trên giường, đụng phải khuôn mặt to đảo ngược của anh, nói: "Người đàn ông nghiêm minh nghiêm túc như Thẩm tổng cũng sẽ đề nghị làm chuyện ngây thơ như vậy nha."

Thẩm Quát cũng bóp mặt cô, kéo kéo quai hàm của cô: "Em kêu Thẩm tổng đến nghiện rồi đúng không."

"Ôi... Vốn dĩ là như vậy, nếu không em gọi anh là gì."

"Gọi là chú."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, anh cũng gọi Lục Trăn là 'bố' rồi, đừng hòng được lợi từ em."

"Anh cần gì phải làm chuyện này để chiếm lợi từ em." Thẩm Quát bỗng nhiên nhếch miệng lên, tay từ từ rơi xuống.

Lục Yên sợ tới mức vội vàng lui ra sau, né tránh anh: "Cái lợi khác cũng không... không thể..."

Thẩm Quát kéo cô qua, hôn một cái lên xương quai xanh của cô như chuồn chuồn lướt nước, con ngươi dịu dàng nhìn về phía cô ---

"Mỗi một ngày ở cùng em, anh vẫn là anh của lúc đầu."

Hóa ra học sinh cấp 3 mặc áo thun trắng trong ánh nắng mặt trời chói chang giữa mùa hè, thiếu niên sẽ vào lúc gió nổi lên quay đầu mỉm cười với cô kia.

Cả đời cũng sẽ không thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook