Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp
Chương 85
Nãi Thanh Nãi Khí
03/01/2022
Mã Tiểu Linh mím môi, đi tới trước cửa phòng đóng chặt gõ, nói nhẹ: "Ông chú, ông cứ tự lừa gạt mình mãi như vậy không thấy mệt sao?"
Bên trong vẫn không có phản ứng, Mã Tiểu Linh cúi đầu trầm tư một chút rồi nói: "Ông chú, ông cứ thế là tự hại mình. Mặc kệ thế nào, hôm nay tôi đến là muốn làm sạch quỷ nhãn của ông."
"Tôi mặc kệ, tôi sống thế nào là chuyện của tôi, cô cút đi!" - Trong phòng truyền ra tiếng thét giận dữ của ông chú.
Mã Tiểu Linh sững người, cúi đầu không biết nên nói gì. Làm người thì nên thương bản thân một chút, có thể nhìn thấy đất nước tươi đẹp, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, nước xanh như ngọc. Nếu không làm sạch quỷ nhãn, ông chú đó nhất định sẽ bị mù.
Kỳ thật, ông ấy bây giờ chính là một người mù. Có điều tốt hơn người mù một chút, ngoài con người ra thì ông ấy vẫn có thế nhìn thấy mọi thứ. Còn người mù thì chả nhìn được gì cả.
"Người ma khác nhau, ông cứ vậy sẽ làm hại bản thân."
"Không cần bận tâm, là tôi tình nguyện, cô quản được sao. Cút ngay cho tôi!"
"Ông hấp dẫn nhiều quỷ hồn như vậy, sớm muộn gì cũng bị chúng nó nhập thân. Đến lúc đó, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có." - Mã Tiểu Linh kiềm chế tức giận khuyên nhủ.
"Đầu thai hay không là chuyện của tôi, cô nhiều chuyện quá làm gì? Tôi có hại người sao? Tôi chỉ muốn sống an nhàn qua ngày, tôi có kêu cô đến à? Cô bị điên phải không? Tôi đã nói là tôi tình nguyện, cô ở đâu thì về chỗ đó đi. Nếu cô dám lấy đôi mắt của tôi, thì có chết tôi cũng không tha cho cô."
Mã Tiểu Linh cứng đờ, cười khổ. [Ông chứ lại lấy tính mạng ra uy hiếp mình, muốn làm sạch quỷ nhãn lại gϊếŧ chết một người sao?]
[Nhưng việc trước mắt, mà bảo mình không nên quản sao? Cuối cùng quản còn chưa quản được đây. Thôi thôi, người trong cuộc đã tình nguyện sống như thế, mình mà quản thì người ta chết như chơi.]
Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa vàng, lén lút dán ở mép tường phòng. [Chí ít cũng có thể chống lại âm khí, không để ông chú bị nhập thân.]
[Ôi, mạng ai cũng là mạng.] - Mã Tiểu Linh lắc đầu, phức tạp nhìn căn phòng nhỏ lẻ loi, rồi quay đầu rời đi.
Khi Mã Tiểu Linh lái xe đi chưa được bao xa, thì ngay mép tường có một lá bùa sáng lên, ánh sáng nhỏ đến mức không thể thấy rõ. Đất cát bị gió thổi mù mịt, mấy nhánh cây to khỏe cũng lắc lư. Trong những nhánh cây, một lá bùa đen lộ ra. Ngay lập tức, lá bùa vàng của Mã Tiểu Linh bốc cháy.
Lá bùa đen bị gió thổi, từ từ rơi xuống nóc nhà. Phòng chứa củi rung lắc dữ dội, một cánh tay thò ra khỏi cửa phòng, giống như muốn thoát ra ngoài. Vài giây sau, phòng chứa củi chịu không nổi sức gió liền sụp đổ.
, máu từ cánh tay chảy dài theo ngón tay rồi nhỏ xuống đất. Trên mặt đất tràn ngập sương mù màu tím, che khuất những giọt máu. Nếu nhìn kĩ, thì dưới đất chẳng có chút máu nào, dường như biến mất không chút dấu vết.
Trong một ngôi nhà ở đâu đó, có một cô gái mái tóc dài thả sau lưng, ngồi trên giường, để mặc cho tóc lướt qua gò má, nhìn chằm chằm cái người đang ngủ say trên giường. Khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay khẽ vuốt nhẹ gò má quen thuộc. Hình như cảm ứng được cái gì, hơi sững sờ, rồi lộ ra ánh mắt phức tạp.
Cô gái chớp mắt một cái, lấy lại tinh thần, vuốt ve vành tai người đang say ngủ. Nét mặt biến đổi, cao cao tại thương, một cái phất tay cũng đầy vẻ uy nghiêm, khiến người ta không dám xem thường. Ánh mắt lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Đúng là vẫn còn mềm lòng. Đây chính là vận mệnh, ai cũng không thể ngăn cản bước chân của vận mệnh."
Vì liên tiếp xảy ra những điều kì lạ, nên pháp sư có ảnh hưởng đến xã hội. Hiện tại, Mã Tiểu Linh muốn nghỉ ngơi vài ngày cũng khó.
Vất vả trở về tới khách sạn, nằm trên giường chưa được mấy tiếng, thì điện thoại reo. Mã Tiểu Linh bực cầm điện thoại, vừa nhìn màn hình liền tỉnh cả người. [Lý Gia Thụy? Sao lại là ông ấy?]
"Xin chào, Lý Sinh tìm tôi có việc sao?"
"Ahaha, Tiểu Linh đã lâu không gặp, dạo này ổn chứ?"
"Nói trọng điểm, tôi mới đi bắt quỷ về." - Mã Tiểu Linh bực mình.
"À thì....một nhà ở thành phố Z xảy ra chút vấn đề, em xem có thể ghé qua một chuyến không? Họ làm điền sản nên cũng rất được, lệ phí đi lại nhất định không có vấn đề." - Lý Gia Thụy cười nịnh nọt.
"Nói tới, lần trước bạn của anh Phương tiên sinh cũng bảo lệ phí đi lại không thành vấn đề, ổng có nói với anh không?" - Mã Tiểu Linh giơ tay nhìn móng tay cắt dũa chỉnh tề.
"Ách.......ha ha, chuyện này..........hơi bất ngờ nhỉ. Mà nói tới thì Tử lão gia vì em nên chuẩn bị làm một chuyên ngành, em cũng đâu có thiệt thòi lắm đâu."
"Tôi có thể xem lại, có điều anh cũng biết quy tắc của tôi mà. Thu trước một nửa, dù có thành công hay thất bại, thì tiền này sẽ không hoàn trả. Còn cụ thể bao nhiêu tiền, tôi phải tới đó nhìn rồi báo giá."
"Được, không thành vấn đề, anh sẽ chuyển liền cho em." - Lý Gia Thụy sảng khoái đồng ý.
Mã Tiểu Linh hài lòng gật đầu, cúp điện thoại chuẩn bị ngủ tiếp, thì điện thoại lại reo. Mã Tiểu Linh liếc nhìn màn hình, liền nổi điên. [Cái cha Lý Gia Thụy này chuyển tiền cũng mau thật. Chỉ còn hai tiếng, đủ mình rửa mặt và thu dọn, hzai....]
[Mình cũng cần nghỉ ngơi mà. Lẽ nào người bắt quỷ thì không thể ngủ ngon một chút sao?] - Mã Tiểu Linh bực mình, không tình nguyện lết người đi rửa mặt.
Suốt đoạn đường Mã Tiểu Linh dựa vào vai Vương Quý Nhân ngủ mê man, mãi đến khi Vương Quý Nhân lay tỉnh thì nàng mới biết đã đến thành phố Z. Cũng may thành phố Z cách HKong không xa, nên tối có thể trở về, thuận tiện thắp cho bà cô một nén nhang.
Lý Gia Thụy lái xe thẳng vào sân bay, Mã Tiểu Linh vừa xuống máy bay đã được đón vào xe. Cùng đi còn có một ông chủ tai to mặt lớn, là người nhà Lý Gia Thụy, tên Lý Văn. Dáng dấp như người nổi tiếng, nhìn cũng biết nhà giàu mới nổi.
Áo màu xanh lam, quần cộc in bãi cát hoa, bàn chân chống đỡ cơ thể to béo có vẻ bị biến dạng. Mã Tiểu Linh làm sao cũng không thể gọi được hai chữ Lý Văn.
Lý Văn thấy người tới là hai người đẹp, mắt sáng ngời, vội đưa tay muốn chiếm tiện nghi. Mã Tiểu Linh nheo mắt, chưa mở miệng, thì Lý Gia Thụy vội vàng kéo tay Lý Văn trở lại, thì thầm vào tai mấy câu.
Thấy độ của Lý Văn liền thay đổi, rất cung kính ngồi ở ghế sau, cười cười nói: "Mã tiểu thư nhìn rất trẻ, thật không giống người làm nghề này."
Mã Tiểu Linh đen mặt, quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, không muốn mở miệng.
Cũng may Lý Gia Thụy thức thời, nói thêm vài câu để hòa hoãn không khí. Mã Tiểu Linh định ngủ tiếp, nhưng thấy cặp mắt hừng hực trong kính chiếu hậu cứ rọi đến, rõ ràng là đang nhìn Vương Quý Nhân, lập tức tỉnh ngủ. Mã Tiểu Linh vỗ lưng Lý Gia Thụy, cười nói: "Anh lý gần đây có vẻ khỏe mạnh, xem ra dạo này tối ngủ rất ngon nhỉ."
"Ha ha, nhờ phúc của em." - Lý Gia Thụy ngại ngùng cười cười, gương mặt thật thà.
"Tối qua tôi mới bắt một con đang đem theo. Chút nữa xuống xe, tôi phải đưa nó đi đã." - Mã Tiểu Linh cười, nhìn Lý Gia Thụy.
Lý Gia Thủy thấy mí mắt phải giật một cái, nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống, vội lảng tránh ánh mắt Mã Tiểu Linh. Giọng nói có chút run rẩy: "Tiểu Linh, em cứ thích đùa."
Mã Tiểu Linh híp mắt nhìn Lý Văn, ông ta cũng không dám nhìn nàng, hài lòng cười dựa vào ghế.
Vương Quý Nhân che miệng nói nhỏ: "Em gái đâu cần phiền phức như vậy." - Vừa dứt lời, cúi người hôn lên môi Mã Tiểu Linh.
Không gian nhỏ hẹp Mã Tiểu Linh không trốn được, mở to mắt, theo bản năng định đẩy Vương Quý Nhân ra. Hai tay vừa đụng tới da thịt mềm mại, thì đầu óc Mã Tiểu Linh liền trống rỗng.
Hơi gió của máy điều hòa phía trước thổi tới, làm Mã Tiểu Linh tỉnh táo lại. Nhẹ tay dùng sức, Vương Quý Nhân liếm liếm khóe môi, chưa hết thèm rút cơ thể về. Mã Tiểu Linh đỏ mặt nhìn hai người ngồi phía trước, thấy Lý Gia Thụy và Lý Văn đang nhìn không chớp mắt, tự nhiên thấy trong lòng rất sảng khoái.
"Ha......ha..., không ngờ Tiểu Linh lại cùng với Vương Quý Nhân. Em nói sớm một chút, thì anh em của anh đâu cần thầm thương trộm nhớ lâu như vậy. Tim cũng sắp nát." - Lý Gia Thụy cười tự giễu. Những lời này làm Mã Tiểu Linh thanh tĩnh.
Lý Văn liền nhìn ra ngoài cửa sổ, không nó gì. Nhưng khi ông nhìn Mã Tiểu Linh, thì ánh mắt rất kì quái.
Khi đến nơi cũng đã tới giờ cơm, Lý Gia Thụy đưa hai người vào nhà hàng ăn một bữa. Ăn được một nửa, thì gọi tài xe đưa Lý Văn về trước, còn ông thì đi cùng Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân tới công trường.
"Tiểu Linh, em cũng nên nể mặt Lý Văn một chút, dù sao nó cũng là ông chủ mà." - Lý Gia Thụy đã ngà ngà say, nên lá gan cũng to hơn.
"Nếu không phải là anh, thì đừng hòng tôi nhận việc này." - Mã Tiểu Linh không chút khách khí trả lời.
Lý Gia Thụy cười: "Anh đây cũng chả ưa gì nó, cái thứ nhà giàu mới nổi, chả có tý tố chất nào. Đáng tiếc anh không bằng một cô gái như em, không thích vẫn phải nhịn. Lần này thì tốt rồi, em yên tâm phí đi lại anh nhất định để nó ói ra đến hộc máu luôn."
"Anh nói đủ chưa?" - Mã Tiểu Linh giật giật khóe miệng, xoa xoa tay Vương Quý Nhân nói nhẹ: "Quý Nhân đừng lo, chút nữa cô cứ ở yên trên xe, tôi sẽ bảo vệ cô."
"Ừm." - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hiện ra nét ôn nhu, đẹp đến làm người ta nín thở.
-----------
MTL gọi mấy ông này là anh, vì ai cũng đòi kéo quan hệ cứ kêu = anh em, lúc đầu cũng có nói tới. Nên đừng thắc mắc, MTL chỉ là phép lịch sự thôi.
Bên trong vẫn không có phản ứng, Mã Tiểu Linh cúi đầu trầm tư một chút rồi nói: "Ông chú, ông cứ thế là tự hại mình. Mặc kệ thế nào, hôm nay tôi đến là muốn làm sạch quỷ nhãn của ông."
"Tôi mặc kệ, tôi sống thế nào là chuyện của tôi, cô cút đi!" - Trong phòng truyền ra tiếng thét giận dữ của ông chú.
Mã Tiểu Linh sững người, cúi đầu không biết nên nói gì. Làm người thì nên thương bản thân một chút, có thể nhìn thấy đất nước tươi đẹp, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, nước xanh như ngọc. Nếu không làm sạch quỷ nhãn, ông chú đó nhất định sẽ bị mù.
Kỳ thật, ông ấy bây giờ chính là một người mù. Có điều tốt hơn người mù một chút, ngoài con người ra thì ông ấy vẫn có thế nhìn thấy mọi thứ. Còn người mù thì chả nhìn được gì cả.
"Người ma khác nhau, ông cứ vậy sẽ làm hại bản thân."
"Không cần bận tâm, là tôi tình nguyện, cô quản được sao. Cút ngay cho tôi!"
"Ông hấp dẫn nhiều quỷ hồn như vậy, sớm muộn gì cũng bị chúng nó nhập thân. Đến lúc đó, ngay cả tư cách đầu thai cũng không có." - Mã Tiểu Linh kiềm chế tức giận khuyên nhủ.
"Đầu thai hay không là chuyện của tôi, cô nhiều chuyện quá làm gì? Tôi có hại người sao? Tôi chỉ muốn sống an nhàn qua ngày, tôi có kêu cô đến à? Cô bị điên phải không? Tôi đã nói là tôi tình nguyện, cô ở đâu thì về chỗ đó đi. Nếu cô dám lấy đôi mắt của tôi, thì có chết tôi cũng không tha cho cô."
Mã Tiểu Linh cứng đờ, cười khổ. [Ông chứ lại lấy tính mạng ra uy hiếp mình, muốn làm sạch quỷ nhãn lại gϊếŧ chết một người sao?]
[Nhưng việc trước mắt, mà bảo mình không nên quản sao? Cuối cùng quản còn chưa quản được đây. Thôi thôi, người trong cuộc đã tình nguyện sống như thế, mình mà quản thì người ta chết như chơi.]
Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa vàng, lén lút dán ở mép tường phòng. [Chí ít cũng có thể chống lại âm khí, không để ông chú bị nhập thân.]
[Ôi, mạng ai cũng là mạng.] - Mã Tiểu Linh lắc đầu, phức tạp nhìn căn phòng nhỏ lẻ loi, rồi quay đầu rời đi.
Khi Mã Tiểu Linh lái xe đi chưa được bao xa, thì ngay mép tường có một lá bùa sáng lên, ánh sáng nhỏ đến mức không thể thấy rõ. Đất cát bị gió thổi mù mịt, mấy nhánh cây to khỏe cũng lắc lư. Trong những nhánh cây, một lá bùa đen lộ ra. Ngay lập tức, lá bùa vàng của Mã Tiểu Linh bốc cháy.
Lá bùa đen bị gió thổi, từ từ rơi xuống nóc nhà. Phòng chứa củi rung lắc dữ dội, một cánh tay thò ra khỏi cửa phòng, giống như muốn thoát ra ngoài. Vài giây sau, phòng chứa củi chịu không nổi sức gió liền sụp đổ.
, máu từ cánh tay chảy dài theo ngón tay rồi nhỏ xuống đất. Trên mặt đất tràn ngập sương mù màu tím, che khuất những giọt máu. Nếu nhìn kĩ, thì dưới đất chẳng có chút máu nào, dường như biến mất không chút dấu vết.
Trong một ngôi nhà ở đâu đó, có một cô gái mái tóc dài thả sau lưng, ngồi trên giường, để mặc cho tóc lướt qua gò má, nhìn chằm chằm cái người đang ngủ say trên giường. Khóe miệng hơi nhếch lên, đưa tay khẽ vuốt nhẹ gò má quen thuộc. Hình như cảm ứng được cái gì, hơi sững sờ, rồi lộ ra ánh mắt phức tạp.
Cô gái chớp mắt một cái, lấy lại tinh thần, vuốt ve vành tai người đang say ngủ. Nét mặt biến đổi, cao cao tại thương, một cái phất tay cũng đầy vẻ uy nghiêm, khiến người ta không dám xem thường. Ánh mắt lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Đúng là vẫn còn mềm lòng. Đây chính là vận mệnh, ai cũng không thể ngăn cản bước chân của vận mệnh."
Vì liên tiếp xảy ra những điều kì lạ, nên pháp sư có ảnh hưởng đến xã hội. Hiện tại, Mã Tiểu Linh muốn nghỉ ngơi vài ngày cũng khó.
Vất vả trở về tới khách sạn, nằm trên giường chưa được mấy tiếng, thì điện thoại reo. Mã Tiểu Linh bực cầm điện thoại, vừa nhìn màn hình liền tỉnh cả người. [Lý Gia Thụy? Sao lại là ông ấy?]
"Xin chào, Lý Sinh tìm tôi có việc sao?"
"Ahaha, Tiểu Linh đã lâu không gặp, dạo này ổn chứ?"
"Nói trọng điểm, tôi mới đi bắt quỷ về." - Mã Tiểu Linh bực mình.
"À thì....một nhà ở thành phố Z xảy ra chút vấn đề, em xem có thể ghé qua một chuyến không? Họ làm điền sản nên cũng rất được, lệ phí đi lại nhất định không có vấn đề." - Lý Gia Thụy cười nịnh nọt.
"Nói tới, lần trước bạn của anh Phương tiên sinh cũng bảo lệ phí đi lại không thành vấn đề, ổng có nói với anh không?" - Mã Tiểu Linh giơ tay nhìn móng tay cắt dũa chỉnh tề.
"Ách.......ha ha, chuyện này..........hơi bất ngờ nhỉ. Mà nói tới thì Tử lão gia vì em nên chuẩn bị làm một chuyên ngành, em cũng đâu có thiệt thòi lắm đâu."
"Tôi có thể xem lại, có điều anh cũng biết quy tắc của tôi mà. Thu trước một nửa, dù có thành công hay thất bại, thì tiền này sẽ không hoàn trả. Còn cụ thể bao nhiêu tiền, tôi phải tới đó nhìn rồi báo giá."
"Được, không thành vấn đề, anh sẽ chuyển liền cho em." - Lý Gia Thụy sảng khoái đồng ý.
Mã Tiểu Linh hài lòng gật đầu, cúp điện thoại chuẩn bị ngủ tiếp, thì điện thoại lại reo. Mã Tiểu Linh liếc nhìn màn hình, liền nổi điên. [Cái cha Lý Gia Thụy này chuyển tiền cũng mau thật. Chỉ còn hai tiếng, đủ mình rửa mặt và thu dọn, hzai....]
[Mình cũng cần nghỉ ngơi mà. Lẽ nào người bắt quỷ thì không thể ngủ ngon một chút sao?] - Mã Tiểu Linh bực mình, không tình nguyện lết người đi rửa mặt.
Suốt đoạn đường Mã Tiểu Linh dựa vào vai Vương Quý Nhân ngủ mê man, mãi đến khi Vương Quý Nhân lay tỉnh thì nàng mới biết đã đến thành phố Z. Cũng may thành phố Z cách HKong không xa, nên tối có thể trở về, thuận tiện thắp cho bà cô một nén nhang.
Lý Gia Thụy lái xe thẳng vào sân bay, Mã Tiểu Linh vừa xuống máy bay đã được đón vào xe. Cùng đi còn có một ông chủ tai to mặt lớn, là người nhà Lý Gia Thụy, tên Lý Văn. Dáng dấp như người nổi tiếng, nhìn cũng biết nhà giàu mới nổi.
Áo màu xanh lam, quần cộc in bãi cát hoa, bàn chân chống đỡ cơ thể to béo có vẻ bị biến dạng. Mã Tiểu Linh làm sao cũng không thể gọi được hai chữ Lý Văn.
Lý Văn thấy người tới là hai người đẹp, mắt sáng ngời, vội đưa tay muốn chiếm tiện nghi. Mã Tiểu Linh nheo mắt, chưa mở miệng, thì Lý Gia Thụy vội vàng kéo tay Lý Văn trở lại, thì thầm vào tai mấy câu.
Thấy độ của Lý Văn liền thay đổi, rất cung kính ngồi ở ghế sau, cười cười nói: "Mã tiểu thư nhìn rất trẻ, thật không giống người làm nghề này."
Mã Tiểu Linh đen mặt, quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ, không muốn mở miệng.
Cũng may Lý Gia Thụy thức thời, nói thêm vài câu để hòa hoãn không khí. Mã Tiểu Linh định ngủ tiếp, nhưng thấy cặp mắt hừng hực trong kính chiếu hậu cứ rọi đến, rõ ràng là đang nhìn Vương Quý Nhân, lập tức tỉnh ngủ. Mã Tiểu Linh vỗ lưng Lý Gia Thụy, cười nói: "Anh lý gần đây có vẻ khỏe mạnh, xem ra dạo này tối ngủ rất ngon nhỉ."
"Ha ha, nhờ phúc của em." - Lý Gia Thụy ngại ngùng cười cười, gương mặt thật thà.
"Tối qua tôi mới bắt một con đang đem theo. Chút nữa xuống xe, tôi phải đưa nó đi đã." - Mã Tiểu Linh cười, nhìn Lý Gia Thụy.
Lý Gia Thủy thấy mí mắt phải giật một cái, nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống, vội lảng tránh ánh mắt Mã Tiểu Linh. Giọng nói có chút run rẩy: "Tiểu Linh, em cứ thích đùa."
Mã Tiểu Linh híp mắt nhìn Lý Văn, ông ta cũng không dám nhìn nàng, hài lòng cười dựa vào ghế.
Vương Quý Nhân che miệng nói nhỏ: "Em gái đâu cần phiền phức như vậy." - Vừa dứt lời, cúi người hôn lên môi Mã Tiểu Linh.
Không gian nhỏ hẹp Mã Tiểu Linh không trốn được, mở to mắt, theo bản năng định đẩy Vương Quý Nhân ra. Hai tay vừa đụng tới da thịt mềm mại, thì đầu óc Mã Tiểu Linh liền trống rỗng.
Hơi gió của máy điều hòa phía trước thổi tới, làm Mã Tiểu Linh tỉnh táo lại. Nhẹ tay dùng sức, Vương Quý Nhân liếm liếm khóe môi, chưa hết thèm rút cơ thể về. Mã Tiểu Linh đỏ mặt nhìn hai người ngồi phía trước, thấy Lý Gia Thụy và Lý Văn đang nhìn không chớp mắt, tự nhiên thấy trong lòng rất sảng khoái.
"Ha......ha..., không ngờ Tiểu Linh lại cùng với Vương Quý Nhân. Em nói sớm một chút, thì anh em của anh đâu cần thầm thương trộm nhớ lâu như vậy. Tim cũng sắp nát." - Lý Gia Thụy cười tự giễu. Những lời này làm Mã Tiểu Linh thanh tĩnh.
Lý Văn liền nhìn ra ngoài cửa sổ, không nó gì. Nhưng khi ông nhìn Mã Tiểu Linh, thì ánh mắt rất kì quái.
Khi đến nơi cũng đã tới giờ cơm, Lý Gia Thụy đưa hai người vào nhà hàng ăn một bữa. Ăn được một nửa, thì gọi tài xe đưa Lý Văn về trước, còn ông thì đi cùng Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân tới công trường.
"Tiểu Linh, em cũng nên nể mặt Lý Văn một chút, dù sao nó cũng là ông chủ mà." - Lý Gia Thụy đã ngà ngà say, nên lá gan cũng to hơn.
"Nếu không phải là anh, thì đừng hòng tôi nhận việc này." - Mã Tiểu Linh không chút khách khí trả lời.
Lý Gia Thụy cười: "Anh đây cũng chả ưa gì nó, cái thứ nhà giàu mới nổi, chả có tý tố chất nào. Đáng tiếc anh không bằng một cô gái như em, không thích vẫn phải nhịn. Lần này thì tốt rồi, em yên tâm phí đi lại anh nhất định để nó ói ra đến hộc máu luôn."
"Anh nói đủ chưa?" - Mã Tiểu Linh giật giật khóe miệng, xoa xoa tay Vương Quý Nhân nói nhẹ: "Quý Nhân đừng lo, chút nữa cô cứ ở yên trên xe, tôi sẽ bảo vệ cô."
"Ừm." - Vương Quý Nhân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hiện ra nét ôn nhu, đẹp đến làm người ta nín thở.
-----------
MTL gọi mấy ông này là anh, vì ai cũng đòi kéo quan hệ cứ kêu = anh em, lúc đầu cũng có nói tới. Nên đừng thắc mắc, MTL chỉ là phép lịch sự thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.