Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp
Chương 140: Cổ Mộ Liên Hoàn Trận (9)
Nãi Thanh Nãi Khí
03/01/2022
"Quý Nhân, chị nói kiếp nạn lớn, chị biết gì đó sao?"
"Chị cũng là suy đoán thôi. Hậu Khanh, Hạn Bạt, Tướng Thần, Doanh Câu đều là người của Nữ Oa. Đời trước chị sống, Nữ Oa bị ức hiếp rất thảm, đều bị vây nhốt trong cung điện. Xem trong tv Nữ Oa cũng thua, từ lúc chị gặp phải Lữ Thượng đến nay, Nữ Oa cũng không thắng. Hơn nữa, thời nay không hề gặp được miếu Nữ Oa. Không có hương khói, Nữ Oa không có sức mạnh. Vì lẽ đó, chị nghĩ những thứ này do Nữ Oa làm."
"Vậy Lữ Thượng thì sao? Chẳng lẽ do ở trên phái xuống để ngăn chặn âm mưu của Nữ Oa?"- Mã Tiểu Linh cắn môi, nghiêng đầu không hiểu.
Vương Quý Nhân khinh bỉ, cười lạnh: "Hừ, cái đồ tiểu nhân vô liêm sỉ đó, chị hận không thể gϊếŧ cô ta."
Nhận ra bàn tay mình được nắm chặt, Vương Quý Nhân nhìn thấy Mã Tiểu Linh đang mím môi không vui nhìn mình, trong lòng ấm áp. [Vốn mình định tìm Lữ Thượng báo thù, cho dù có chết cũng phải làm cô ta trọng thương. Nhưng không ngờ, Cữu Vĩ đang sống rất tốt. Nếu gϊếŧ cô ta báo thù, thì mình còn sống đến giờ không? Còn gặp phải Mã Tiểu Linh? Được rồi, nói trắng ra, em ấy không muốn mình đi chịu chết, không muốn mình phải chết thêm lần nữa. Dù sao mình cũng không phải đối thủ Lữ Thượng, sau này với mấy thứ tiểu nhân mình cẩn thận đề phòng là được rồi. Cho dù là kẻ thù, cũng bỏ luôn đi. Mình là vợ người ta rồi, không thể hành động theo cảm tính được.]
Nghĩ tới đây, Vương Quý Nhân nở nụ cười xinh đẹp: "Yêu tâm đi, sau khi có em. Ngoại trừ suy nghĩ muốn cùng em thiên trường địa cửu, thì còn lại chị đều không muốn."
"Xí!" - Mã Tiểu Linh đỏ mặt, né tránh ánh mắt nóng rực của Vương Quý Nhân, nghiêng đầu xem tình hình bên Ngô Đông Tuyết.
Sau khi Ngô Đông Tuyết xử xong một con Hắc Cương, thì Bành Xán cảm thấy dễ chịu hơn khá nhiều. Hai người tốc chiến tốc thắng, đem thi trùng trong xương đầu giải quyết một lần.
Ngô Đông Tuyết nhìn xương cốt rãi rác trên đất, thở dài nói: "Chúng ta nghĩ ngơi chút đi."
"Không phải nói Liên Hoàn Trận sao? Trận này xong, tại sao trận tiếp vẫn chưa ra?" - Mã Tiểu Linh không hiểu.
"Làm gì cũng để người ta nghĩ cái chứ. Mắt trận ở quan tài, có thể chúng ta ném hết xương vào quan tài mở ra trận tiếp, hay sau một nén nhang thì trận tiếp tự động mở." - Bành Xán chép miệng, nhìn từng bãi thi trùng đang tan thành nước, một bên là xương. Run bả vai nói: "Tôi không thèm đi kiếm, nghĩ tầm một nén nhang, để nó tự xử đi."
Thời gian một nén nhang rất nhanh đến, Mã Tiểu Linh nhìn chằm chằm ba cái quan tài. Hi vọng 3 cái quan tài có thể xảy ra biến hóa, nhưng quan tài vẫn không nhúc nhích. Họ trở lại hành lang lúc nãy tiến vào, bây giờ đèn đuốc sáng choang, không u ám như lúc mới vào.
Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma đi đằng trước, đến cửa hang. Chính bản thân cũng giật mình, bên ngoài hành lang là bãi cỏ trống trãi, trên cỏ có một vài đóa hoa nhỏ không biết tên. Cách đó không xa, có một cây liễu đang đung đưa theo gió, có những chú bướm màu sắc rực rỡ đang nhảy mua vòng quanh cây liễu. Trải qua chuyện tiểu quỷ và Hắc Cương, đột nhiên biến thành cảnh thế ngoại đào viên, làm lòng người có chút thả lỏng.
Trời xanh trên đầu giống như một dãy lụa óng ả, mây trắng trầm thấp, tựa như đưa tay là có thể chạm đến. Có tiếng chim hót, có hương hoa, Mã Tiểu Linh nhắm mắt, hít thật sau, ngay cả mùi bùn trong không khí cũng thơm ngát.
Đi vào bãi cỏ, cảm nhận sự mềm mại. Cách đó không xa, cành liễu đang đung đưa, dường như đang vẫy tay với họ. Những chú bươm bướm đầy màu sắc cũng bay đến, vòng quanh đỉnh đầu, rồi đậu trên bả vai Mã Tiểu Linh.
Dưới cây liễu hình như có thứ gì đó đang đu đưa, Mã Tiểu Linh muốn đến gần để nhìn rõ. Tăng tốc độ chân, hóa ra là một cái xích du bằng dây, có một cô gái mặc váy liền màu trắng, trên đầu đội vòng hoa bằng cành liễu, trên tóc cài vài đóa hoa nhỏ rực rỡ không biết tên. Tóc theo gió phất phới, tiếng cười như chuông bạc.
Dưới đất gần cái xích đu có một con vật màu trắng, là thỏ à? Mã Tiểu Linh có chút phấn chấn, nhanh chân hơn. Gần rồi, cây liễu càng lúc càng gần, vật thể màu trắng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mã Tiểu Linh cười . Bên khóe miệng chảy nước miếng, nhỏ xuống quần áo trắng, nháy mắt thấm ướt váy.
Hóa ra là một đứa trẻ, không biết có quan hệ gì với cô gái đang chơi đánh đu kia. Tiếng cười đột nhiên nhiều lên, Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều đứa trẻ đang chơi dưới cây liễu. [Sao lúc nãy không thấy?]
Có một đứa nhỏ, giống như vừa tập đi, chống đỡ cơ thể, đi vài bước liền loạng choạng, dập mông. Thấy Mã Tiểu Linh đi tới phía mình, liền lộ ra nụ cười vui vẻ, nói không rõ ràng: "Ôm......Ôm..."
Mã Tiểu Linh thấy trong lòng có chút mềm mại, đi tới trước mặt đứa nhỏ. Chuẩn bị đưa tay ra ôm đứa nhỏ, thì cây Tỳ Bà nhỏ màu tím đột nhiên phát sát, ngay lập tức Mã Tiểu Linh cảm thấy đầu đau nhói.
Nhìn lại, thấy đứa bé như thiên sứ lúc nãy cả người bẩn thỉu, quần áo rách tả tơi, nhìn không ra màu sắc. Cơ thể thối rữa không thể tả, còn có thể nhìn thấy những con giòi trắng đang bò tới bò lui. Dạ dày Mã Tiểu Linh cảm thấy khó chịu.
"Tiểu Linh, không sao chứ?" - Giọng nói của Vương Quý Nhân truyền đến, sau đó là bàn tay bị nắm lấy. Một đạo nội lực nhẹ nhàng truyền vào cơ thể, cảm giác khó chịu của Mã Tiểu Linh được hóa giải.
Lần nữa nhìn lại, bốn phía vẫn trống trải như cũ, vẫn là cây liễu khô héo. Cái xích đi, bươm bướm, cô gái kia, bãi cỏ, và những đóa hoa không biết tên đã biến mất. Trên đất, ngoài trừ cây liễu cái gì cũng không có.
"Ảo cảnh?" - Mã Tiểu Linh lúc này mới hiểu ra, quay đầu thấy Ngô Đông Tuyết và Bành Xán cũng đang sợ hãi, trong lòng yên tâm, thoải mái hơn.
Mã Tiểu Linh mím môi: "Chị thấy rất nhiều đứa bé, hai người thì sao?"
"Em/tôi cũng vậy." - Ngô Đông Tuyết và Bành Xán cùng nói.
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Vương Quý Nhân, nét mặt nghiêm túc, nói: "Quý Nhân có thể nhìn thấu ảo cảnh sao?"
Vương Quý Nhân híp mắt, ánh mắt hồng quang lưu chuyển, có điều chỉ trong khoảng khắc liền trở lại bình thường. Nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Dưới gốc cây này có 18 hài cốt, mỗi một nhánh liễu đều có oan hồn."
Ngô Đông Tuyết hít vào ngụm khí lạnh, nhìn cành liễu xum xuê, tê cả da đầu.
"Cành liễu không phải pháp khí của đạo gia sao? Tại sao nó lại có oan hồn?" - Mã Tiểu Linh cau mày, hơi nghi hoặc. [Nhiều oan hồn như vậy, thu chừng nào xong?]
Bành Xán trầm mặt nói: "Dùng pháp khí nuôi ra oan hồn mới càng lợi hại. Chọn cây liễu sống 60 năm, sau đó chọn giờ âm sinh ra đồng nữ chôn dưới gốc cây. Hàng năm chôn một đứa, mỗi đứa sẽ lớn hơn một tuổi. Sau đó thì ngày mùng 1 chọn đồng nam Chí Dương làm vật tế, đến 15 thì dùng một đồng nữ Chí Âm là vật tế. Đến khi 18 tuổi."
"Tại sao lại dùng cách tàn nhẫn như vậy, người làm ra Liên Hoàn Trận này thật làm tôi buồn nôn." - Mã Tiểu Linh căm ghét nhìn cành liễu không gió mà lay, căng thẳng trong lòng. Vọi nói: "Phá bằng cách nào?"
Ngô Đông Tuyết tiếp lời: "Đào tất cả 18 hài cốt lên, hỏa tán thì giải được."
"Đừng nói là đào lên, muốn đến gần cũng rất khó. Nếu không nhờ Quý Nhân, chúng ta còn kẹt trong ảo cảnh." - Bành Xán thở dài, nhìn cây liễu cách đó không xa, cau mày.
Mã Tiểu Linh trầm ngâm, nói: "Quý Nhân có cách gì không?"
Vương Quý Nhân lơ đãng nói: "Xử lý hết đám oan hồn đang ký sinh đó."
Mã Tiểu Linh gật đầu, giọng nói kiên định: "Em đi trước thăm dò."
Vương Quý Nhân nhếch môi, cười như không cười nhìn Bành Xán: "Nhớ nghĩ cho khỏe, đòn cuối dành cho cô em đó."
Bành Xán sững sờ. [Đòn cuối cùng? Là ý gì? Pháp khí à? Nhưng nhìn ánh mắt Vương Quý Nhân chắc không đơn giản như vậy, không lẽ là Âm Dương Nhãn?]. Bành Xán vuốt cằm suy nghĩ.
Mã Tiểu Linh không dám đến quá gần, sợ xuất hiện cục diện ngoài tầm kiểm soát. Cây liễu nhận ra Mã Tiểu Linh đến gần, cành liễu lắc lư lợi hại hơn, từng nhánh liễu đều đánh thẳng về phía Mã Tiểu Linh. Chỉ là chiều dài có hạn, nên không tạo nên uy hiếp.
Rung cổ tay, súng ngà voi xuất hiện trong tay. Ngón trỏ không do dự kéo cò súng, đạn khắc kinh văn bắn xuyên qua cành liễu. Tốc độ viên đạn cực nhanh, liếc mắt đã thấy tầng tầng lớp lớp cành liễu chắn trước bản thể.
Ánh sáng tỏa ra 4 phía, kinh văn tạo thành một dòng chữ Phạn: "Hách hách dương dương, hiện ngã thần quan, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường."
Dòng chữ Phạn biến thành một đại đao, chém thẳng vào cây liễu. Vết đao mang theo ánh sáng, lưỡi đao mang theo khí thế chém xuống.
Cây liễu gào thét, tất cả cành liễu đột nhiên rụt về, đan thành một cái khiên chắn đao.
Ánh sáng lóe ra, dường như hơn trăm oan hồn đang gào thét dưới lưỡi đap. Mã Tiểu Linh có thể nhìn thấy dưới ánh sáng, có 2 quỷ hồn bị chém đứt, chúng nó từ từ biến mất. Tiếng kêu than vang dậy đất trời, Mã Tiểu Linh có thể cảm nhận được sự đau thương trong đó.
Ánh sáng tím đột nhiên tỏa ra, những tiếng kêu ai oán trong đầu đột nhiên biến mất. Phục hồi tinh thần, mới phát hiện viền mắt mình có chút chua xót. [Cây này thật không đơn giản, lại vô tình bị kéo vào ảo cảnh. Cũng may có đàn Tỳ Bà của Vương Quý Nhân, nếu không hậu quả khó tưởng tượng.]
"Chị cũng là suy đoán thôi. Hậu Khanh, Hạn Bạt, Tướng Thần, Doanh Câu đều là người của Nữ Oa. Đời trước chị sống, Nữ Oa bị ức hiếp rất thảm, đều bị vây nhốt trong cung điện. Xem trong tv Nữ Oa cũng thua, từ lúc chị gặp phải Lữ Thượng đến nay, Nữ Oa cũng không thắng. Hơn nữa, thời nay không hề gặp được miếu Nữ Oa. Không có hương khói, Nữ Oa không có sức mạnh. Vì lẽ đó, chị nghĩ những thứ này do Nữ Oa làm."
"Vậy Lữ Thượng thì sao? Chẳng lẽ do ở trên phái xuống để ngăn chặn âm mưu của Nữ Oa?"- Mã Tiểu Linh cắn môi, nghiêng đầu không hiểu.
Vương Quý Nhân khinh bỉ, cười lạnh: "Hừ, cái đồ tiểu nhân vô liêm sỉ đó, chị hận không thể gϊếŧ cô ta."
Nhận ra bàn tay mình được nắm chặt, Vương Quý Nhân nhìn thấy Mã Tiểu Linh đang mím môi không vui nhìn mình, trong lòng ấm áp. [Vốn mình định tìm Lữ Thượng báo thù, cho dù có chết cũng phải làm cô ta trọng thương. Nhưng không ngờ, Cữu Vĩ đang sống rất tốt. Nếu gϊếŧ cô ta báo thù, thì mình còn sống đến giờ không? Còn gặp phải Mã Tiểu Linh? Được rồi, nói trắng ra, em ấy không muốn mình đi chịu chết, không muốn mình phải chết thêm lần nữa. Dù sao mình cũng không phải đối thủ Lữ Thượng, sau này với mấy thứ tiểu nhân mình cẩn thận đề phòng là được rồi. Cho dù là kẻ thù, cũng bỏ luôn đi. Mình là vợ người ta rồi, không thể hành động theo cảm tính được.]
Nghĩ tới đây, Vương Quý Nhân nở nụ cười xinh đẹp: "Yêu tâm đi, sau khi có em. Ngoại trừ suy nghĩ muốn cùng em thiên trường địa cửu, thì còn lại chị đều không muốn."
"Xí!" - Mã Tiểu Linh đỏ mặt, né tránh ánh mắt nóng rực của Vương Quý Nhân, nghiêng đầu xem tình hình bên Ngô Đông Tuyết.
Sau khi Ngô Đông Tuyết xử xong một con Hắc Cương, thì Bành Xán cảm thấy dễ chịu hơn khá nhiều. Hai người tốc chiến tốc thắng, đem thi trùng trong xương đầu giải quyết một lần.
Ngô Đông Tuyết nhìn xương cốt rãi rác trên đất, thở dài nói: "Chúng ta nghĩ ngơi chút đi."
"Không phải nói Liên Hoàn Trận sao? Trận này xong, tại sao trận tiếp vẫn chưa ra?" - Mã Tiểu Linh không hiểu.
"Làm gì cũng để người ta nghĩ cái chứ. Mắt trận ở quan tài, có thể chúng ta ném hết xương vào quan tài mở ra trận tiếp, hay sau một nén nhang thì trận tiếp tự động mở." - Bành Xán chép miệng, nhìn từng bãi thi trùng đang tan thành nước, một bên là xương. Run bả vai nói: "Tôi không thèm đi kiếm, nghĩ tầm một nén nhang, để nó tự xử đi."
Thời gian một nén nhang rất nhanh đến, Mã Tiểu Linh nhìn chằm chằm ba cái quan tài. Hi vọng 3 cái quan tài có thể xảy ra biến hóa, nhưng quan tài vẫn không nhúc nhích. Họ trở lại hành lang lúc nãy tiến vào, bây giờ đèn đuốc sáng choang, không u ám như lúc mới vào.
Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma đi đằng trước, đến cửa hang. Chính bản thân cũng giật mình, bên ngoài hành lang là bãi cỏ trống trãi, trên cỏ có một vài đóa hoa nhỏ không biết tên. Cách đó không xa, có một cây liễu đang đung đưa theo gió, có những chú bướm màu sắc rực rỡ đang nhảy mua vòng quanh cây liễu. Trải qua chuyện tiểu quỷ và Hắc Cương, đột nhiên biến thành cảnh thế ngoại đào viên, làm lòng người có chút thả lỏng.
Trời xanh trên đầu giống như một dãy lụa óng ả, mây trắng trầm thấp, tựa như đưa tay là có thể chạm đến. Có tiếng chim hót, có hương hoa, Mã Tiểu Linh nhắm mắt, hít thật sau, ngay cả mùi bùn trong không khí cũng thơm ngát.
Đi vào bãi cỏ, cảm nhận sự mềm mại. Cách đó không xa, cành liễu đang đung đưa, dường như đang vẫy tay với họ. Những chú bươm bướm đầy màu sắc cũng bay đến, vòng quanh đỉnh đầu, rồi đậu trên bả vai Mã Tiểu Linh.
Dưới cây liễu hình như có thứ gì đó đang đu đưa, Mã Tiểu Linh muốn đến gần để nhìn rõ. Tăng tốc độ chân, hóa ra là một cái xích du bằng dây, có một cô gái mặc váy liền màu trắng, trên đầu đội vòng hoa bằng cành liễu, trên tóc cài vài đóa hoa nhỏ rực rỡ không biết tên. Tóc theo gió phất phới, tiếng cười như chuông bạc.
Dưới đất gần cái xích đu có một con vật màu trắng, là thỏ à? Mã Tiểu Linh có chút phấn chấn, nhanh chân hơn. Gần rồi, cây liễu càng lúc càng gần, vật thể màu trắng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mã Tiểu Linh cười . Bên khóe miệng chảy nước miếng, nhỏ xuống quần áo trắng, nháy mắt thấm ướt váy.
Hóa ra là một đứa trẻ, không biết có quan hệ gì với cô gái đang chơi đánh đu kia. Tiếng cười đột nhiên nhiều lên, Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều đứa trẻ đang chơi dưới cây liễu. [Sao lúc nãy không thấy?]
Có một đứa nhỏ, giống như vừa tập đi, chống đỡ cơ thể, đi vài bước liền loạng choạng, dập mông. Thấy Mã Tiểu Linh đi tới phía mình, liền lộ ra nụ cười vui vẻ, nói không rõ ràng: "Ôm......Ôm..."
Mã Tiểu Linh thấy trong lòng có chút mềm mại, đi tới trước mặt đứa nhỏ. Chuẩn bị đưa tay ra ôm đứa nhỏ, thì cây Tỳ Bà nhỏ màu tím đột nhiên phát sát, ngay lập tức Mã Tiểu Linh cảm thấy đầu đau nhói.
Nhìn lại, thấy đứa bé như thiên sứ lúc nãy cả người bẩn thỉu, quần áo rách tả tơi, nhìn không ra màu sắc. Cơ thể thối rữa không thể tả, còn có thể nhìn thấy những con giòi trắng đang bò tới bò lui. Dạ dày Mã Tiểu Linh cảm thấy khó chịu.
"Tiểu Linh, không sao chứ?" - Giọng nói của Vương Quý Nhân truyền đến, sau đó là bàn tay bị nắm lấy. Một đạo nội lực nhẹ nhàng truyền vào cơ thể, cảm giác khó chịu của Mã Tiểu Linh được hóa giải.
Lần nữa nhìn lại, bốn phía vẫn trống trải như cũ, vẫn là cây liễu khô héo. Cái xích đi, bươm bướm, cô gái kia, bãi cỏ, và những đóa hoa không biết tên đã biến mất. Trên đất, ngoài trừ cây liễu cái gì cũng không có.
"Ảo cảnh?" - Mã Tiểu Linh lúc này mới hiểu ra, quay đầu thấy Ngô Đông Tuyết và Bành Xán cũng đang sợ hãi, trong lòng yên tâm, thoải mái hơn.
Mã Tiểu Linh mím môi: "Chị thấy rất nhiều đứa bé, hai người thì sao?"
"Em/tôi cũng vậy." - Ngô Đông Tuyết và Bành Xán cùng nói.
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Vương Quý Nhân, nét mặt nghiêm túc, nói: "Quý Nhân có thể nhìn thấu ảo cảnh sao?"
Vương Quý Nhân híp mắt, ánh mắt hồng quang lưu chuyển, có điều chỉ trong khoảng khắc liền trở lại bình thường. Nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Dưới gốc cây này có 18 hài cốt, mỗi một nhánh liễu đều có oan hồn."
Ngô Đông Tuyết hít vào ngụm khí lạnh, nhìn cành liễu xum xuê, tê cả da đầu.
"Cành liễu không phải pháp khí của đạo gia sao? Tại sao nó lại có oan hồn?" - Mã Tiểu Linh cau mày, hơi nghi hoặc. [Nhiều oan hồn như vậy, thu chừng nào xong?]
Bành Xán trầm mặt nói: "Dùng pháp khí nuôi ra oan hồn mới càng lợi hại. Chọn cây liễu sống 60 năm, sau đó chọn giờ âm sinh ra đồng nữ chôn dưới gốc cây. Hàng năm chôn một đứa, mỗi đứa sẽ lớn hơn một tuổi. Sau đó thì ngày mùng 1 chọn đồng nam Chí Dương làm vật tế, đến 15 thì dùng một đồng nữ Chí Âm là vật tế. Đến khi 18 tuổi."
"Tại sao lại dùng cách tàn nhẫn như vậy, người làm ra Liên Hoàn Trận này thật làm tôi buồn nôn." - Mã Tiểu Linh căm ghét nhìn cành liễu không gió mà lay, căng thẳng trong lòng. Vọi nói: "Phá bằng cách nào?"
Ngô Đông Tuyết tiếp lời: "Đào tất cả 18 hài cốt lên, hỏa tán thì giải được."
"Đừng nói là đào lên, muốn đến gần cũng rất khó. Nếu không nhờ Quý Nhân, chúng ta còn kẹt trong ảo cảnh." - Bành Xán thở dài, nhìn cây liễu cách đó không xa, cau mày.
Mã Tiểu Linh trầm ngâm, nói: "Quý Nhân có cách gì không?"
Vương Quý Nhân lơ đãng nói: "Xử lý hết đám oan hồn đang ký sinh đó."
Mã Tiểu Linh gật đầu, giọng nói kiên định: "Em đi trước thăm dò."
Vương Quý Nhân nhếch môi, cười như không cười nhìn Bành Xán: "Nhớ nghĩ cho khỏe, đòn cuối dành cho cô em đó."
Bành Xán sững sờ. [Đòn cuối cùng? Là ý gì? Pháp khí à? Nhưng nhìn ánh mắt Vương Quý Nhân chắc không đơn giản như vậy, không lẽ là Âm Dương Nhãn?]. Bành Xán vuốt cằm suy nghĩ.
Mã Tiểu Linh không dám đến quá gần, sợ xuất hiện cục diện ngoài tầm kiểm soát. Cây liễu nhận ra Mã Tiểu Linh đến gần, cành liễu lắc lư lợi hại hơn, từng nhánh liễu đều đánh thẳng về phía Mã Tiểu Linh. Chỉ là chiều dài có hạn, nên không tạo nên uy hiếp.
Rung cổ tay, súng ngà voi xuất hiện trong tay. Ngón trỏ không do dự kéo cò súng, đạn khắc kinh văn bắn xuyên qua cành liễu. Tốc độ viên đạn cực nhanh, liếc mắt đã thấy tầng tầng lớp lớp cành liễu chắn trước bản thể.
Ánh sáng tỏa ra 4 phía, kinh văn tạo thành một dòng chữ Phạn: "Hách hách dương dương, hiện ngã thần quan, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường."
Dòng chữ Phạn biến thành một đại đao, chém thẳng vào cây liễu. Vết đao mang theo ánh sáng, lưỡi đao mang theo khí thế chém xuống.
Cây liễu gào thét, tất cả cành liễu đột nhiên rụt về, đan thành một cái khiên chắn đao.
Ánh sáng lóe ra, dường như hơn trăm oan hồn đang gào thét dưới lưỡi đap. Mã Tiểu Linh có thể nhìn thấy dưới ánh sáng, có 2 quỷ hồn bị chém đứt, chúng nó từ từ biến mất. Tiếng kêu than vang dậy đất trời, Mã Tiểu Linh có thể cảm nhận được sự đau thương trong đó.
Ánh sáng tím đột nhiên tỏa ra, những tiếng kêu ai oán trong đầu đột nhiên biến mất. Phục hồi tinh thần, mới phát hiện viền mắt mình có chút chua xót. [Cây này thật không đơn giản, lại vô tình bị kéo vào ảo cảnh. Cũng may có đàn Tỳ Bà của Vương Quý Nhân, nếu không hậu quả khó tưởng tượng.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.