Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp
Chương 1: Lên Núi Gặp Ma ( 1 )
Nãi Thanh Nãi Khí
03/01/2022
Trên ngọn núi ở ngoại ô, có một cái công viên, có một cái bóng người đang đi trên ruộng bậc thang. Tháng bảy tháng tám nóng nực, một ngọn gió cũng không có, ruộng bậc thang màu xanh mượt mà, cũng không làm cho tâm tình tốt hơn chút nào.
Vì thế, dù là ai leo núi cũng không chịu được cái nhiệt độ này, huống chi trên ruộng bậc thang chẳng có chỗ nào tránh nắng, chỉ có thể để mặt trời chiếu thẳng vào người. Cũng may là có khoác một cái áo mỏng, nếu không chắc nóng cháy đầu.
"Đáng chết, biết thế này không thèm đến rồi. Mệt chết được." - Mã Tiểu Linh thở hồng hộc, tìm tảng đá ngồi xuống. Lấy tay che trán, híp mắt nhìn ánh nắng gay gắt, không thể thấy mặt trời.
Ôi, cái linh linh đường chuyên "dọn dẹp" mở cũng hơn một tháng, thế mà chả có ma nào đến tìm. Vất vả lắm mới có một mối, kết quả vừa nhìn thấy nàng còn quá trẻ, lập tức quay đầu bỏ đi.
Trẻ thì sao hả? Trẻ thì không có kinh nghiệm à? Tốt xấu gì nàng đường đường là con cháu Mã gia chuyên trừ tà diệt ma, dám nói nàng không giỏi? Hừ! Cái đồ lọt tròng, cứ tìm mấy tên lừa đảo đi! Hừ.
Được rồi, bị chọc tức, quyết định đi giải sầu, nhắc đến càng bực thêm. Thẻ tính dụng đã cà sạch, bị đóng băng, trên người chỉ còn một ít đủ xài, sợ ngày mai đến cơm cũng không có mà ăn. Nghĩ đến, muốn tìm nơi nào đó để hòa mình vào thiên nhiên, thả lỏng tinh thần một tý.
Quên đi, muốn giảm cân thì xách khăn vào phòng gym mà tập được rồi, thật là. Mã Tiểu Linh không thể thuyết phục bản thân, ngồi nghỉ nhìn cái rừng cây xa xa, suy nghĩ chút, cảm thấy nên vào đó tránh nắng.
Nàng tiếp tục đi, sợ là còn chưa tới chân núi, thì nàng đã bị nướng thành thịt quay. Mã Tiểu Linh hít thở sau, đứng dậy, đeo túi xách đi về trước. Nàng mặc một cái váy siêu ngắn màu trắng, bó sát người, áo thun trắng đã ướt đẫm mồ hôi, tùy tiện kéo áo ra ngoài, những sợi tóc cũng bết vào hai bên má, nhìn thật thảm.
Vất vả lắm đến được dưới những tán cây, nhất thời thấy thoải mái. Vốn là bị mặt trời thiêu đến cái đầu quay mòng mòng, giờ thì tỉnh táo được một tý. Rốt cuộc đã tránh được cái ông mặt trời chết tiệt đó, hay là tìm chỗ nào mát nghỉ ngơi một chút đi. Mã Tiểu Linh tìm một thân cây to, đặt túi xách xuống góc đùi có thể khoe ra cảnh "xuân", ngủ.
Mặt trời từ từ lùi xuống, nhiệt độ dưới mặt đất đã thoải mái hơn. Vì ở gần biển, khi màn đêm buông xuống, gió biển thổi tan nhiệt độ nóng bức của ban ngày, khiến lòng người nhẹ nhàng hơn. Lúc này Mã Tiểu Linh vẫn còn dựa vào cây mà ngủ, chỉ là lông mày nhíu chặt, xem ra có vẻ bất an.
Mã Tiểu Linh bình thường, có "bản lĩnh" sẽ không dễ dàng nằm mơ, một khi nằm mơ thì sẽ cảnh giác. Bởi vì.....người này rất mẫn cảm với linh hồn.
Lúc này, Mã Tiểu Linh hình như không phải gặp ác mộng, chỉ là xung quanh có chút lạnh lẽo. Ban ngày, dưới ánh mặt trời chói chang, nàng đã tiêu hao thể lực quá nhiều, nên vẫn còn say giấc, chưa muốn tỉnh.
Chỉ là, càng lúc càng lạnh, làm lông tóc Mã Tiểu Linh dựng đứng. Đang là tháng hè, làm sao có thể lạnh như vậy? Thứ nào không có mắt, dám phá bà, không muốn sống nữa à?
Mã Tiểu Linh bất ngờ mở mắt, nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía là rừng cây rậm rạp, không nhìn thấy bìa rừng. Nàng nhíu mày, rõ ràng nàng đang ở một khu nhỏ ngoài bìa rừng. Nói nhỏ cho dễ nghe, chứ thật ra cũng có mấy chục cái cây lận.
Nhưng nhìn thế nào cũng đâu có rộng dữ vậy. Được! Dám đùa với tiểu thư ta? Mã Tiểu Linh cười khẩy, có chút xinh đẹp lại có chút khinh thường. Bàn chân nhẹ nhàng dùng chút sức, túi xách ngoan ngoãn bay lên tay.
Mở túi. Nét mặt Mã Tiểu Linh cũng không gấp, nhưng cũng không buông lỏng phòng bị. Vì leo núi, nên không đem nhiều trang bị, hơi nhức đầu đây.
Dưới váy có cảm giác hơi mát mẻ, Mã Tiểu Linh nhìu chặt đôi mày thanh, đạp xuống đất. Nhanh chóng lấy gương trang điểm, chiếu xuống đất. Đúng như dự đoán, một con ma đàn ông lập tức hiện hình, cái đầu của hắn bị Mã Tiểu Linh đạp trúng, đang choáng váng lảo đảo.
"Khốn nạn, dám nhìn trộm tiểu thư ta. Hôm nay, không dạy ngươi một trận, ta không phải Mã Tiểu Linh."
Bị một con ma đàn ông hèn mọn chui vào váy nhìn trộm, dù là ai cũng không vui. Mã Tiểu Linh tức giận, cũng không quan tâm có đạo cụ hay không, dùng chân đá con ma, một vệt sáng nhàn nhạt hiện ra trên chân. Con ma nhẹ nhàng đáp mông xuống đất.
Con ma xoa cái mông, la hét quái dị đứng lên, nhìn Mã Tiểu Linh một cách kì lạ: "Cô nhìn thấy tôi? Còn đánh được tôi? Không lẽ cô cũng là ma sao?"
"Phi, ngươi mới là ma, cả nhà ngươi đều là ma, dám nguyền rủa ta. Tiểu thư đây sống rất thoải mái, xem ta xé nát miệng ngươi."
"Này này....đừng động thủ. A~~ a~~~ cứu mạng a~~, gϊếŧ người kìa." - Tên đàn ông này từ khi trở thành ma, chưa từng đánh nhau. Nhìn thấy Mã Tiểu Linh vọt tới, sợ chạy trối chết. Bị Mã Tiểu Linh đạp một cái, càng thê thảm hơn.
Nhớ lại, khi hắn leo núi tự nhiên bất tỉnh, khi tỉnh lại....thì không có ai nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không ra khỏi ngọn núi này được. Mỗi lần đi tới chân núi, thì cảm thấy toàn thân đau buốt, rồi khi mở mắt ra, hắn lại quay về khu rừng này.
Ban ngày, mặt trời quá sáng, nên hắn chỉ có thể trốn trong gốc cây. Ai mà biết, đêm xuống vừa định chui ra, thì thấy bị kẹt, chỉ là muốn xem thử ai chặn cửa nhà hắn, không ngờ là gặp ngay bà chằn lửa, bị hành hạ một trận. Có phải hắn phạm Thái Tuế không? Sớm biết thế này, trước khi ra đã xem lịch rồi.
"Gϊếŧ người? Phải nói là gϊếŧ ma mới đúng." - Mã Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo, chỉ là khoanh tay lạnh lùng nhìn con ma kia, nói.
"Cô là người?" - Ma đàn ông ôm đầu, nơm nớp lo sợ nhìn Mã Tiểu Linh. Nếu cô ấy còn sống, sao có thể nhìn thấy hắn? Chẳng lẽ hắn còn sống? Ma đàn ông ánh mắt long lanh, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh.
"Ta là người, nhưng ngươi là ma. Sao ngươi cứ ở đây, không đầu thai?" - Mã Tiểu Linh không vui, nhìn con ma. Nếu không phải con ma này có chút hiền lành, thì nàng đã gϊếŧ hắn rồi.
"Tôi chết rồi sao? A, tôi chết rồi sao? Kh...không...thể nào....tôi.. tôi chỉ xỉu thôi mà." - Dù trong lòng lúc đôi lúc đã nghĩ đến điều này, nhưng bị người khác nói như thế, trong lòng con ma cũng không dễ chịu.
"Đúng, ngươi chết rồi, tại sao không đi đầu thai? Không lẽ Quỷ Sai không đến đón ngươi?" - Mã Tiểu Linh hơi nghi ngờ. Theo lý mà nói, chỉ cần chúng sinh lục đạo chết, bất kể là bình thường hay chết bất thường, nhất định sẽ có Quỷ Sai đến đem hồn phách đi. Tại sao nhìn con ma này, có vẻ sống ở đây đã lâu.
"Tôi chưa chết! Cô gạt tôi! Sao tôi có thể chết được chứ?" - Con ma đàn ông có chút hỗn loạn, hét vào mặt Mã Tiểu Linh, nhưng cũng không dám xông lên đánh nhau với cô ấy.
Mã Tiểu Linh không có kiên nhẫn, nhặt lên một viên đá khá to, ném thẳng vào con ma. Con ma đàn ông tránh không kịp, la lên oa oa, trơ mắt nhìn viên đá xuyên qua bụng mình, rồi rơi xuống đất.
Ma đàn ông không dám tin, nhìn bụng mình, rồi quay đầu nhìn viên đá to trên đất. Hắn đi tới, muốn nhặt viên đá lên, nhưng xuyên qua, không thể nào đụng được. Lúc này, con ma đàn ông đặt mông xuống đất khóc oa oa, nhưng ma thì làm sao có nước mắt. Nhìn con ma bi thương, Mã Tiểu Linh thấy hơi quái.
"Có mất mặt không? Lớn vậy còn khóc." - Mã Tiểu Linh chép miệng muốn bỏ đi. Dù sao con ma này không liên quan đến nàng, với lại chẳng có mang đạo cụ theo, muốn thu cũng không thu được, xuống núi trước rồi tính. Chờ sau này, có cơ hội đến đây dạo, thì sẽ hảo tâm đem tới một ngôi sao, mang nó về siêu độ.
"Này, cô mặc kệ tôi sao?" - Ma đàn ông nhìn Mã Tiểu Linh bỏ đi, không khóc nữa, vội vàng đứng lên chạy theo.
Mã Tiểu Linh liếc hắn, tức giận: "Đừng có nhận quan hệ bừa, đùa à? Ta với ngươi không quen, mắc gì phải quản ngươi?"
"Đừng mà, chỉ có cô nhìn thấy tôi, cô có thể giúp tôi không? Mỗi lần tôi xuống núi, đều bị đưa về đây."
Mã Tiểu Linh nghe thế, đột nhiên đứng lại, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói thật?"
"Thật mà, tối nào tôi cũng thử, nhưng không lần nào thành công." - Ma đàn ông đàn ủ rũ, có ai muốn bị nhốt ở nơi khỉ ho cò gáy này chứ?
Mã Tiểu Linh thấy lạ, nhìn ngọn núi, cũng không có gì lạ, chẳng lẽ có trận pháp sao? Theo lý mà nói thì không có, nếu có trận pháp, thì kỳ nhân ở Hồng Kông cũng không ít, nhất định sẽ nổi tiếng. Lẽ nào, trên núi này có bí mật gì đó?
Mã Tiểu Linh hít thở sâu, ngay lập tức có cảm giác. Nếu thật như con ma này nói, thì cái núi này không đơn giản. Biết chuyến đi này có chút nguy hiểm, nàng mở túi xách, nhìn một chút, rồi cầm gương trang điểm trong tay, trong lòng buồn bực. Biết vậy, không đi leo núi rồi.
Cái gì cũng không mang, tự nhiên gặp ma. Gặp con ma này chưa tính, lại còn gặp cái núi có vấn đề, có thể có pháp trận cũng không đáng kể, chỉ là nếu gặp bậc thầy thì nàng phải làm sao? Không có bùa chú Thần Long của Mã gia, thì uy lực chỉ có phát huy một nữa. Xem ra, nên cẩn thận một chút.
Vì thế, dù là ai leo núi cũng không chịu được cái nhiệt độ này, huống chi trên ruộng bậc thang chẳng có chỗ nào tránh nắng, chỉ có thể để mặt trời chiếu thẳng vào người. Cũng may là có khoác một cái áo mỏng, nếu không chắc nóng cháy đầu.
"Đáng chết, biết thế này không thèm đến rồi. Mệt chết được." - Mã Tiểu Linh thở hồng hộc, tìm tảng đá ngồi xuống. Lấy tay che trán, híp mắt nhìn ánh nắng gay gắt, không thể thấy mặt trời.
Ôi, cái linh linh đường chuyên "dọn dẹp" mở cũng hơn một tháng, thế mà chả có ma nào đến tìm. Vất vả lắm mới có một mối, kết quả vừa nhìn thấy nàng còn quá trẻ, lập tức quay đầu bỏ đi.
Trẻ thì sao hả? Trẻ thì không có kinh nghiệm à? Tốt xấu gì nàng đường đường là con cháu Mã gia chuyên trừ tà diệt ma, dám nói nàng không giỏi? Hừ! Cái đồ lọt tròng, cứ tìm mấy tên lừa đảo đi! Hừ.
Được rồi, bị chọc tức, quyết định đi giải sầu, nhắc đến càng bực thêm. Thẻ tính dụng đã cà sạch, bị đóng băng, trên người chỉ còn một ít đủ xài, sợ ngày mai đến cơm cũng không có mà ăn. Nghĩ đến, muốn tìm nơi nào đó để hòa mình vào thiên nhiên, thả lỏng tinh thần một tý.
Quên đi, muốn giảm cân thì xách khăn vào phòng gym mà tập được rồi, thật là. Mã Tiểu Linh không thể thuyết phục bản thân, ngồi nghỉ nhìn cái rừng cây xa xa, suy nghĩ chút, cảm thấy nên vào đó tránh nắng.
Nàng tiếp tục đi, sợ là còn chưa tới chân núi, thì nàng đã bị nướng thành thịt quay. Mã Tiểu Linh hít thở sau, đứng dậy, đeo túi xách đi về trước. Nàng mặc một cái váy siêu ngắn màu trắng, bó sát người, áo thun trắng đã ướt đẫm mồ hôi, tùy tiện kéo áo ra ngoài, những sợi tóc cũng bết vào hai bên má, nhìn thật thảm.
Vất vả lắm đến được dưới những tán cây, nhất thời thấy thoải mái. Vốn là bị mặt trời thiêu đến cái đầu quay mòng mòng, giờ thì tỉnh táo được một tý. Rốt cuộc đã tránh được cái ông mặt trời chết tiệt đó, hay là tìm chỗ nào mát nghỉ ngơi một chút đi. Mã Tiểu Linh tìm một thân cây to, đặt túi xách xuống góc đùi có thể khoe ra cảnh "xuân", ngủ.
Mặt trời từ từ lùi xuống, nhiệt độ dưới mặt đất đã thoải mái hơn. Vì ở gần biển, khi màn đêm buông xuống, gió biển thổi tan nhiệt độ nóng bức của ban ngày, khiến lòng người nhẹ nhàng hơn. Lúc này Mã Tiểu Linh vẫn còn dựa vào cây mà ngủ, chỉ là lông mày nhíu chặt, xem ra có vẻ bất an.
Mã Tiểu Linh bình thường, có "bản lĩnh" sẽ không dễ dàng nằm mơ, một khi nằm mơ thì sẽ cảnh giác. Bởi vì.....người này rất mẫn cảm với linh hồn.
Lúc này, Mã Tiểu Linh hình như không phải gặp ác mộng, chỉ là xung quanh có chút lạnh lẽo. Ban ngày, dưới ánh mặt trời chói chang, nàng đã tiêu hao thể lực quá nhiều, nên vẫn còn say giấc, chưa muốn tỉnh.
Chỉ là, càng lúc càng lạnh, làm lông tóc Mã Tiểu Linh dựng đứng. Đang là tháng hè, làm sao có thể lạnh như vậy? Thứ nào không có mắt, dám phá bà, không muốn sống nữa à?
Mã Tiểu Linh bất ngờ mở mắt, nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía là rừng cây rậm rạp, không nhìn thấy bìa rừng. Nàng nhíu mày, rõ ràng nàng đang ở một khu nhỏ ngoài bìa rừng. Nói nhỏ cho dễ nghe, chứ thật ra cũng có mấy chục cái cây lận.
Nhưng nhìn thế nào cũng đâu có rộng dữ vậy. Được! Dám đùa với tiểu thư ta? Mã Tiểu Linh cười khẩy, có chút xinh đẹp lại có chút khinh thường. Bàn chân nhẹ nhàng dùng chút sức, túi xách ngoan ngoãn bay lên tay.
Mở túi. Nét mặt Mã Tiểu Linh cũng không gấp, nhưng cũng không buông lỏng phòng bị. Vì leo núi, nên không đem nhiều trang bị, hơi nhức đầu đây.
Dưới váy có cảm giác hơi mát mẻ, Mã Tiểu Linh nhìu chặt đôi mày thanh, đạp xuống đất. Nhanh chóng lấy gương trang điểm, chiếu xuống đất. Đúng như dự đoán, một con ma đàn ông lập tức hiện hình, cái đầu của hắn bị Mã Tiểu Linh đạp trúng, đang choáng váng lảo đảo.
"Khốn nạn, dám nhìn trộm tiểu thư ta. Hôm nay, không dạy ngươi một trận, ta không phải Mã Tiểu Linh."
Bị một con ma đàn ông hèn mọn chui vào váy nhìn trộm, dù là ai cũng không vui. Mã Tiểu Linh tức giận, cũng không quan tâm có đạo cụ hay không, dùng chân đá con ma, một vệt sáng nhàn nhạt hiện ra trên chân. Con ma nhẹ nhàng đáp mông xuống đất.
Con ma xoa cái mông, la hét quái dị đứng lên, nhìn Mã Tiểu Linh một cách kì lạ: "Cô nhìn thấy tôi? Còn đánh được tôi? Không lẽ cô cũng là ma sao?"
"Phi, ngươi mới là ma, cả nhà ngươi đều là ma, dám nguyền rủa ta. Tiểu thư đây sống rất thoải mái, xem ta xé nát miệng ngươi."
"Này này....đừng động thủ. A~~ a~~~ cứu mạng a~~, gϊếŧ người kìa." - Tên đàn ông này từ khi trở thành ma, chưa từng đánh nhau. Nhìn thấy Mã Tiểu Linh vọt tới, sợ chạy trối chết. Bị Mã Tiểu Linh đạp một cái, càng thê thảm hơn.
Nhớ lại, khi hắn leo núi tự nhiên bất tỉnh, khi tỉnh lại....thì không có ai nhìn thấy hắn, mà hắn cũng không ra khỏi ngọn núi này được. Mỗi lần đi tới chân núi, thì cảm thấy toàn thân đau buốt, rồi khi mở mắt ra, hắn lại quay về khu rừng này.
Ban ngày, mặt trời quá sáng, nên hắn chỉ có thể trốn trong gốc cây. Ai mà biết, đêm xuống vừa định chui ra, thì thấy bị kẹt, chỉ là muốn xem thử ai chặn cửa nhà hắn, không ngờ là gặp ngay bà chằn lửa, bị hành hạ một trận. Có phải hắn phạm Thái Tuế không? Sớm biết thế này, trước khi ra đã xem lịch rồi.
"Gϊếŧ người? Phải nói là gϊếŧ ma mới đúng." - Mã Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo, chỉ là khoanh tay lạnh lùng nhìn con ma kia, nói.
"Cô là người?" - Ma đàn ông ôm đầu, nơm nớp lo sợ nhìn Mã Tiểu Linh. Nếu cô ấy còn sống, sao có thể nhìn thấy hắn? Chẳng lẽ hắn còn sống? Ma đàn ông ánh mắt long lanh, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh.
"Ta là người, nhưng ngươi là ma. Sao ngươi cứ ở đây, không đầu thai?" - Mã Tiểu Linh không vui, nhìn con ma. Nếu không phải con ma này có chút hiền lành, thì nàng đã gϊếŧ hắn rồi.
"Tôi chết rồi sao? A, tôi chết rồi sao? Kh...không...thể nào....tôi.. tôi chỉ xỉu thôi mà." - Dù trong lòng lúc đôi lúc đã nghĩ đến điều này, nhưng bị người khác nói như thế, trong lòng con ma cũng không dễ chịu.
"Đúng, ngươi chết rồi, tại sao không đi đầu thai? Không lẽ Quỷ Sai không đến đón ngươi?" - Mã Tiểu Linh hơi nghi ngờ. Theo lý mà nói, chỉ cần chúng sinh lục đạo chết, bất kể là bình thường hay chết bất thường, nhất định sẽ có Quỷ Sai đến đem hồn phách đi. Tại sao nhìn con ma này, có vẻ sống ở đây đã lâu.
"Tôi chưa chết! Cô gạt tôi! Sao tôi có thể chết được chứ?" - Con ma đàn ông có chút hỗn loạn, hét vào mặt Mã Tiểu Linh, nhưng cũng không dám xông lên đánh nhau với cô ấy.
Mã Tiểu Linh không có kiên nhẫn, nhặt lên một viên đá khá to, ném thẳng vào con ma. Con ma đàn ông tránh không kịp, la lên oa oa, trơ mắt nhìn viên đá xuyên qua bụng mình, rồi rơi xuống đất.
Ma đàn ông không dám tin, nhìn bụng mình, rồi quay đầu nhìn viên đá to trên đất. Hắn đi tới, muốn nhặt viên đá lên, nhưng xuyên qua, không thể nào đụng được. Lúc này, con ma đàn ông đặt mông xuống đất khóc oa oa, nhưng ma thì làm sao có nước mắt. Nhìn con ma bi thương, Mã Tiểu Linh thấy hơi quái.
"Có mất mặt không? Lớn vậy còn khóc." - Mã Tiểu Linh chép miệng muốn bỏ đi. Dù sao con ma này không liên quan đến nàng, với lại chẳng có mang đạo cụ theo, muốn thu cũng không thu được, xuống núi trước rồi tính. Chờ sau này, có cơ hội đến đây dạo, thì sẽ hảo tâm đem tới một ngôi sao, mang nó về siêu độ.
"Này, cô mặc kệ tôi sao?" - Ma đàn ông nhìn Mã Tiểu Linh bỏ đi, không khóc nữa, vội vàng đứng lên chạy theo.
Mã Tiểu Linh liếc hắn, tức giận: "Đừng có nhận quan hệ bừa, đùa à? Ta với ngươi không quen, mắc gì phải quản ngươi?"
"Đừng mà, chỉ có cô nhìn thấy tôi, cô có thể giúp tôi không? Mỗi lần tôi xuống núi, đều bị đưa về đây."
Mã Tiểu Linh nghe thế, đột nhiên đứng lại, nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói thật?"
"Thật mà, tối nào tôi cũng thử, nhưng không lần nào thành công." - Ma đàn ông đàn ủ rũ, có ai muốn bị nhốt ở nơi khỉ ho cò gáy này chứ?
Mã Tiểu Linh thấy lạ, nhìn ngọn núi, cũng không có gì lạ, chẳng lẽ có trận pháp sao? Theo lý mà nói thì không có, nếu có trận pháp, thì kỳ nhân ở Hồng Kông cũng không ít, nhất định sẽ nổi tiếng. Lẽ nào, trên núi này có bí mật gì đó?
Mã Tiểu Linh hít thở sâu, ngay lập tức có cảm giác. Nếu thật như con ma này nói, thì cái núi này không đơn giản. Biết chuyến đi này có chút nguy hiểm, nàng mở túi xách, nhìn một chút, rồi cầm gương trang điểm trong tay, trong lòng buồn bực. Biết vậy, không đi leo núi rồi.
Cái gì cũng không mang, tự nhiên gặp ma. Gặp con ma này chưa tính, lại còn gặp cái núi có vấn đề, có thể có pháp trận cũng không đáng kể, chỉ là nếu gặp bậc thầy thì nàng phải làm sao? Không có bùa chú Thần Long của Mã gia, thì uy lực chỉ có phát huy một nữa. Xem ra, nên cẩn thận một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.