Chương 50: Gặp lại người xưa
Yuri Kimura
08/09/2023
" Tôi muốn xem thử con quỷ như anh chịu đựng Fujiwara Jury này được bao lâu ! "
Dứt lời, Jury khom người xuống chẳng cần Toume bôi thuốc, cô tự dùng ma thuật chữa trị vết thương. Toume nhìn cô không rời mắt, có lẻ trong bốn năm qua cô vợ của anh đã học được không ít tài năng.
Cái chân đau tuy không lành ngay tức khắc nhưng Jury bước đi đã vững hơn, cô tự mình lếch ra ngoài, Toume đột nhiên nhấc bỗng Jury lên làm cô hoảng hốt.
" Toume ! Anh làm cái trò gì vậy ? "
" Em còn đau chân, muốn đi đâu anh sẽ bế ! "
Jury đột ngột thay đổi biểu cảm, tươi cười, hai tay choàng lấy cổ Toume, cơ thể uốn éo như ả hồ ly dụ dỗ trai đẹp.
" Nếu mà tốt như vậy thì anh bồng tôi đến nhà ăn đi !
Tôi đói lắm rồi ! "
" Em xin anh à ?
Vậy thì phải làm gì đó đổi lại đi chứ ? "
Toume vừa nói xong Jury chủ động hôn lên má anh, đôi mắt vàng kim mở tròn, bất ngờ đến độ phải nhìn Jury một lúc lâu.
" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó !
Chúng ta chỉ mới bắt đầu cho trò chơi thôi !
Anh Kimura Toume ! "
Jury ngẩng cao gương mặt kiêu hãnh, khóe miệng nhếch nhẹ, Toume trong lòng không hề thấy bất an mà càng lúc càng hứng thú với con người hiện tại của Jury.
Toume đưa Jury đến phòng bếp, tự tay đút thức ăn cho vợ, được một lúc Toume tự dưng lại lớn tiếng gọi người vào, ngay sau đó bóng dáng của một người đi đến cúi đầu cung kính làm Jury sững sốt.
Ánh mắt bờ môi cả giọng điệu đó, Jury không bao giờ quên được, đó chẳng phải là Yorn anh trai đã chết của Iku sao ?
" Yorn ! " Jury gọi trong vô thức, tay dụi dụi lấy hai con mắt, còn tưởng bản thân nhìn nhầm. Nhìn người con trai trước mặt cười tươi mà sốc đến nổi câm như hến.
" Phu nhân ! Đã lâu rồi không gặp !
Người vẫn khỏe chứ ? " Yorn bước đến đặt bàn tay Jury lên trán như một phép kính trọng.
Toume lập tức nói một tin khiến Jury không kịp phản ứng, Yorn năm đó chưa chết, nhát chém của Toume không trúng vào điểm chí mạng nên vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ của Yorn.
" Tại...tai...tại sao lúc đó anh không nói cho tôi biết ? " Jury ấp úng nói thành lời, Toume thở dài, năm đó Jury hận anh như thế nào cô ấy cũng biết, làm sao Toume có thể nói ra.
Huống chi Yorn lúc đó còn đang hôn mê, sống chết không rõ, Toume không thể nói ra được, đến tận 3 năm sau Yorn mới tỉnh lại thì Jury đã đi mất tăm.
Jury không kiềm chế được cảm xúc rơi những giọt lệ, cô cứ ngỡ Yorn đã chết cả đời cô mãi mãi nợ Yorn một mạng, vậy mà giờ đây anh lại sống một cách thần kì, Jury định ôm lấy Yorn nào ngờ Toume kéo cô ngồi vào lòng anh ta.
" Vợ à ! Thấy trai là háo sắc à !
Chồng em còn đang ngồi đây đấy ! "
Toume nhanh tay ra hiệu cho Yorn lui ra, Jury vừa gặp được Yorn trong lòng vui như hoa nở, cô thầm nghĩ nếu Iku cũng biết được điều này chắn chắc sẽ còn vui mừng hơn cả Jury !
Cái miệng nhỏ nhắn bỗng chốc cười tươi, rất lâu rồi Jury chưa vui đến như vậy, cô vô tình quên bén sự hiện diện của Toume bên cạnh.
" Vui nhỉ ? " anh gằn giọng làm Jury giật mình.
Tay Toume vén lấy tóc Jury sang một bên, anh hôn lên cái cổ bé nhỏ, thều thào vào tai Jury.
" Jury ! Em còn nhớ trước kia em từng nói nếu làm cho Yorn và con sống lại...em sẽ tha thứ cho anh !
Có nhớ không ?
Giờ Yorn vẫn còn sống...chỉ cần em mang thai lần nữa...chúng ta sẽ trở lại hạnh phúc như trước... "
Sau lời nói ấy, Jury tự dưng bực tức đẩy Toume ra, cho dù là vậy thì Jury vẫn không quên Toume đã lừa dối cô ấy như thế nào. Làm sao Jury có thể tha thứ cho Toume khi chính anh gieo rắc cả hàng tá tổn thương lên con tim Jury.
Cô chẳng nói chẳng rằng, lếch cái chân khập khiễng đi ra khu vườn mặc cho ánh mắt buồn bã của Toume nhìn theo. Anh chờ đợi suốt bốn năm rồi vậy mà cô vợ yêu quý vẫn chưa nguôi hận.
Jury vừa bước đến những bụi hoa cẩm tú cầu lại gặp ngay Yorn, cô mừng rỡ tới nổi mặc cái chân đau chạy ào tới ôm lấy Yorn.
Anh nhanh chóng đẩy Jury ra, cử chỉ cung kính đến lạ lẫm, cứ như Yorn đã không còn một chút tình cảm với Jury.
" Phu nhân, xin người đừng làm cho chủ nhân ghen ! "
Jury bất ngờ đến đau lòng, chẳng lẽ Yorn đã bị Toume thao túng tâm lí trở thành tay sai trung thành ?
" Yorn...từ lúc nào anh lại trở nên bênh vực Toume vậy ? "
Đáp lại câu hỏi ấy, Yorn điềm đạm nói năm đó bản thân không nên có tình cảm trai gái với Jury, nếu anh không tự ý đưa Jury đi trốn sẽ không xảy ra diễn cảnh như giờ.
Jury sau khi rời đi Toume lúc nào cũng chăm sóc những cây cẩm tú cầu mà Jury yêu quý, Toume đã thật sự rất ân hận khi lừa dối cô.
Lúc Yorn tỉnh dậy, cái mà anh nhìn thấy là những ngày tháng đau khổ mà Toume phải chịu đựng khi không có Jury bên cạnh. Mỗi tối Toume đều dùng rượu để giải tỏa, anh ta không tự nhốt mình ở phòng tranh thì cũng ngồi ở đây cho đến tận sáng hôm sau. Một kẻ si tình như vậy đáng lẽ ra Jury không nên chấp nhặt chuyện cũ mà giầy vò nhau.
" Vậy thì anh bảo tôi tha thứ như thế nào ?
Nếu tôi không có gương mặt giống Anna...liệu tôi còn sống không ? " Jury nghe xong chỉ cười khẩy, lạnh lùng đáp lại.
Yorn im lặng, anh biết Toume đáng trách đáng hận nhưng cũng đáng được thương, Toume đã cố gắng bù đắp cho Jury hết lòng hết dạ. Giờ đây Jury đã quay về Yorn chỉ mong cô hiểu và thông cảm cho qua mọi thứ.
Jury vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh, tổn thương mà Jury đã nhận ai có thể chịu thế cho cô ấy chứ ?
Vã lại giờ đây Jury đã khác trước, cô đã là người của phe quỷ địa ngục, sớm muộn gì giữa cô và quỷ hút máu cũng xảy ra trận chiến, làm sao có thể hàn gắn lại với Toume !
Cộng thêm ngay từ đầu người nào người nấy cũng điều lừa gạt tình cảm của cô, vậy thì kết cục bây giờ tất cả đều phải cùng chịu. Yorn hiện tại đã khác lúc trước hết lòng trung thành với Toume, Jury không còn gì để nói nữa, cô quay gót đến thăm chú sói của mình.
Bog đánh hơi được mùi của Jury từ trong đã vội chạy ào đến mừng, Jury vuốt ve nó, kiểm tra vết thương, tuy không nặng nhưng cơ thể chằng chịt những vết chém.
Cũng may Bog không phải chó sói bình thường nó có thể hồi phục nhanh chóng, Jury cũng bớt lo ngại trong lòng. Cô ôm lấy nó tâm tình chuyện hôm nay, Bog biết cô chủ buồn bã lại chủ động nằm vào lòng cô.
Dứt lời, Jury khom người xuống chẳng cần Toume bôi thuốc, cô tự dùng ma thuật chữa trị vết thương. Toume nhìn cô không rời mắt, có lẻ trong bốn năm qua cô vợ của anh đã học được không ít tài năng.
Cái chân đau tuy không lành ngay tức khắc nhưng Jury bước đi đã vững hơn, cô tự mình lếch ra ngoài, Toume đột nhiên nhấc bỗng Jury lên làm cô hoảng hốt.
" Toume ! Anh làm cái trò gì vậy ? "
" Em còn đau chân, muốn đi đâu anh sẽ bế ! "
Jury đột ngột thay đổi biểu cảm, tươi cười, hai tay choàng lấy cổ Toume, cơ thể uốn éo như ả hồ ly dụ dỗ trai đẹp.
" Nếu mà tốt như vậy thì anh bồng tôi đến nhà ăn đi !
Tôi đói lắm rồi ! "
" Em xin anh à ?
Vậy thì phải làm gì đó đổi lại đi chứ ? "
Toume vừa nói xong Jury chủ động hôn lên má anh, đôi mắt vàng kim mở tròn, bất ngờ đến độ phải nhìn Jury một lúc lâu.
" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó !
Chúng ta chỉ mới bắt đầu cho trò chơi thôi !
Anh Kimura Toume ! "
Jury ngẩng cao gương mặt kiêu hãnh, khóe miệng nhếch nhẹ, Toume trong lòng không hề thấy bất an mà càng lúc càng hứng thú với con người hiện tại của Jury.
Toume đưa Jury đến phòng bếp, tự tay đút thức ăn cho vợ, được một lúc Toume tự dưng lại lớn tiếng gọi người vào, ngay sau đó bóng dáng của một người đi đến cúi đầu cung kính làm Jury sững sốt.
Ánh mắt bờ môi cả giọng điệu đó, Jury không bao giờ quên được, đó chẳng phải là Yorn anh trai đã chết của Iku sao ?
" Yorn ! " Jury gọi trong vô thức, tay dụi dụi lấy hai con mắt, còn tưởng bản thân nhìn nhầm. Nhìn người con trai trước mặt cười tươi mà sốc đến nổi câm như hến.
" Phu nhân ! Đã lâu rồi không gặp !
Người vẫn khỏe chứ ? " Yorn bước đến đặt bàn tay Jury lên trán như một phép kính trọng.
Toume lập tức nói một tin khiến Jury không kịp phản ứng, Yorn năm đó chưa chết, nhát chém của Toume không trúng vào điểm chí mạng nên vẫn còn giữ được cái mạng nhỏ của Yorn.
" Tại...tai...tại sao lúc đó anh không nói cho tôi biết ? " Jury ấp úng nói thành lời, Toume thở dài, năm đó Jury hận anh như thế nào cô ấy cũng biết, làm sao Toume có thể nói ra.
Huống chi Yorn lúc đó còn đang hôn mê, sống chết không rõ, Toume không thể nói ra được, đến tận 3 năm sau Yorn mới tỉnh lại thì Jury đã đi mất tăm.
Jury không kiềm chế được cảm xúc rơi những giọt lệ, cô cứ ngỡ Yorn đã chết cả đời cô mãi mãi nợ Yorn một mạng, vậy mà giờ đây anh lại sống một cách thần kì, Jury định ôm lấy Yorn nào ngờ Toume kéo cô ngồi vào lòng anh ta.
" Vợ à ! Thấy trai là háo sắc à !
Chồng em còn đang ngồi đây đấy ! "
Toume nhanh tay ra hiệu cho Yorn lui ra, Jury vừa gặp được Yorn trong lòng vui như hoa nở, cô thầm nghĩ nếu Iku cũng biết được điều này chắn chắc sẽ còn vui mừng hơn cả Jury !
Cái miệng nhỏ nhắn bỗng chốc cười tươi, rất lâu rồi Jury chưa vui đến như vậy, cô vô tình quên bén sự hiện diện của Toume bên cạnh.
" Vui nhỉ ? " anh gằn giọng làm Jury giật mình.
Tay Toume vén lấy tóc Jury sang một bên, anh hôn lên cái cổ bé nhỏ, thều thào vào tai Jury.
" Jury ! Em còn nhớ trước kia em từng nói nếu làm cho Yorn và con sống lại...em sẽ tha thứ cho anh !
Có nhớ không ?
Giờ Yorn vẫn còn sống...chỉ cần em mang thai lần nữa...chúng ta sẽ trở lại hạnh phúc như trước... "
Sau lời nói ấy, Jury tự dưng bực tức đẩy Toume ra, cho dù là vậy thì Jury vẫn không quên Toume đã lừa dối cô ấy như thế nào. Làm sao Jury có thể tha thứ cho Toume khi chính anh gieo rắc cả hàng tá tổn thương lên con tim Jury.
Cô chẳng nói chẳng rằng, lếch cái chân khập khiễng đi ra khu vườn mặc cho ánh mắt buồn bã của Toume nhìn theo. Anh chờ đợi suốt bốn năm rồi vậy mà cô vợ yêu quý vẫn chưa nguôi hận.
Jury vừa bước đến những bụi hoa cẩm tú cầu lại gặp ngay Yorn, cô mừng rỡ tới nổi mặc cái chân đau chạy ào tới ôm lấy Yorn.
Anh nhanh chóng đẩy Jury ra, cử chỉ cung kính đến lạ lẫm, cứ như Yorn đã không còn một chút tình cảm với Jury.
" Phu nhân, xin người đừng làm cho chủ nhân ghen ! "
Jury bất ngờ đến đau lòng, chẳng lẽ Yorn đã bị Toume thao túng tâm lí trở thành tay sai trung thành ?
" Yorn...từ lúc nào anh lại trở nên bênh vực Toume vậy ? "
Đáp lại câu hỏi ấy, Yorn điềm đạm nói năm đó bản thân không nên có tình cảm trai gái với Jury, nếu anh không tự ý đưa Jury đi trốn sẽ không xảy ra diễn cảnh như giờ.
Jury sau khi rời đi Toume lúc nào cũng chăm sóc những cây cẩm tú cầu mà Jury yêu quý, Toume đã thật sự rất ân hận khi lừa dối cô.
Lúc Yorn tỉnh dậy, cái mà anh nhìn thấy là những ngày tháng đau khổ mà Toume phải chịu đựng khi không có Jury bên cạnh. Mỗi tối Toume đều dùng rượu để giải tỏa, anh ta không tự nhốt mình ở phòng tranh thì cũng ngồi ở đây cho đến tận sáng hôm sau. Một kẻ si tình như vậy đáng lẽ ra Jury không nên chấp nhặt chuyện cũ mà giầy vò nhau.
" Vậy thì anh bảo tôi tha thứ như thế nào ?
Nếu tôi không có gương mặt giống Anna...liệu tôi còn sống không ? " Jury nghe xong chỉ cười khẩy, lạnh lùng đáp lại.
Yorn im lặng, anh biết Toume đáng trách đáng hận nhưng cũng đáng được thương, Toume đã cố gắng bù đắp cho Jury hết lòng hết dạ. Giờ đây Jury đã quay về Yorn chỉ mong cô hiểu và thông cảm cho qua mọi thứ.
Jury vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh, tổn thương mà Jury đã nhận ai có thể chịu thế cho cô ấy chứ ?
Vã lại giờ đây Jury đã khác trước, cô đã là người của phe quỷ địa ngục, sớm muộn gì giữa cô và quỷ hút máu cũng xảy ra trận chiến, làm sao có thể hàn gắn lại với Toume !
Cộng thêm ngay từ đầu người nào người nấy cũng điều lừa gạt tình cảm của cô, vậy thì kết cục bây giờ tất cả đều phải cùng chịu. Yorn hiện tại đã khác lúc trước hết lòng trung thành với Toume, Jury không còn gì để nói nữa, cô quay gót đến thăm chú sói của mình.
Bog đánh hơi được mùi của Jury từ trong đã vội chạy ào đến mừng, Jury vuốt ve nó, kiểm tra vết thương, tuy không nặng nhưng cơ thể chằng chịt những vết chém.
Cũng may Bog không phải chó sói bình thường nó có thể hồi phục nhanh chóng, Jury cũng bớt lo ngại trong lòng. Cô ôm lấy nó tâm tình chuyện hôm nay, Bog biết cô chủ buồn bã lại chủ động nằm vào lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.