Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 29: Cơ hội này không thể bỏ lỡ
Ambedo
02/10/2024
Gió đêm thổi qua khung cửa sổ, mang theo hơi lạnh của mùa thu. Giao Nhi ngồi trên giường, cảm nhận từng cơn đau nhứt âm ỉ nơi chân. Cô vẫn chưa quen với việc phải chấp nhận thực tại, rằng những cơn đau đó đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày. Căn phòng nhỏ, chỉ có ánh đèn vàng nhạt, làm cho không khí trở nên yên tĩnh hơn. Bên ngoài, ánh trăng rọi xuống những tán lá, tạo nên những bóng mờ kỳ bí.
Bất chợt, một tiếng gõ nhẹ vang lên. Giao Nhi nghe thấy giọng anh, quen thuộc nhưng lại khiến lòng cô cảm thấy bất an.
"Giao Nhi, cho anh vào được không?" Anh nói, âm điệu có chút nài nỉ.
Cô thở dài, trái tim rối bời. Có lẽ nhìn thấy anh đứng ngoài cửa như vậy cũng có chút tội. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép mình dễ dàng tha thứ. Giao Nhi tự nhủ:
"Đừng yếu đuối, đừng để anh ấy thấy mình dễ dàng tha thứ như vậy.
Cô đứng dậy, tiến về phía cửa, mở một khe nhỏ. Nhìn vào đôi mắt đầy nỗi niềm của anh, lòng cô lại có chút dao động.
"Vào đi, nhưng không được lên giường ngủ cùng."
Cô nói, giọng điệu cương quyết nhưng không giấu nổi sự mềm lòng.
"Cảm ơn em"
Anh nói, ánh mắt sáng lên, như thể vừa nhận được một món quà quý giá.
"Chỗ anh là cái sofa đằng kia. Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu. Sở dĩ em cho anh vào đây là vì có lòng thương người và muốn để đức cho con thôi."
"Tốt nhất anh nên liệu hồn, đi quá giới hạn em lập tức đuổi anh ra khỏi phòng."
"Tuân lệnh"
Anh đáp, gật đầu ngoan ngoãn. Anh đi về phía ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cô.
"Đêm nay anh chỉ được ngắm em chứ không được chạm."
Cô nói, giọng có phần kiên quyết nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Cảm nhận cơn đau nơi chân, Giao Nhi nhăn nhó. Mỗi cử động của cô giờ đây đều trở nên khó khăn hơn. Thấy thế, anh nhanh chóng đứng dậy, đi lại bên giường. Anh ngồi cạnh cô, dịu dàng đặt chân cô lên đùi mình.
"Để anh giúp em massage nhé! Tay nghề massage của anh không tệ đâu."
"Đừng có mà tự cao."
"Nhưng nếu anh đã muốn thì em cũng không từ chối"
Giao Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Từng động tác chậm rãi, có phần dịu dàng nhưng cũng đầy chắc chắn. Cô cảm thấy mình đang lạc vào một không gian khác, nơi chỉ có hai người, không có những đau đớn hay lo lắng.
"Mới một lúc mà chân em đã đỡ đau hơn."
"Phải thừa nhận là tay nghề của anh không tệ."
"Anh biết mà
Anh cười, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt.
"Nếu không, em nghĩ sao mà anh lại dám tự tin như vậy?"
Khi anh massage xong, Giao Nhi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không thể không thừa nhận rằng cảm giác khi được anh chăm sóc thật tuyệt vời. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép mình thừa nhận dễ dàng.
"Được rồi, anh hết việc rồi thì đi lại sofa mà nằm đi."
Thừa nước đục thả câu, anh bất ngờ ôm chầm cô vào lòng, khiến Giao Nhi bật người ra.
"Anh đã rất nhớ em rồi, cơ hội này không thể bỏ lỡ"
Anh nói, giọng thì thầm bên tai cô, chứa đựng nỗi lòng chân thành.
Giao Nhi không thể phủ nhận rằng cô thích cái ôm ấm áp đó. Đây chính là cái ôm mà cô đã rất nhớ, một cảm giác quen thuộc khiến cô không thể ngủ ngon nếu thiếu đi. Dù đang tức giận, lòng cô vẫn không khỏi rung động.
"Buông em ra!"
Cô vùng vẫy, nhưng sức mạnh của anh quá lớn. Anh chỉ ôm chặt hơn, như thế sợ sẽ mất cô lần nữa.
"Em có thể tha thứ cho anh không?"
"Anh biết anh sai rồi, anh sẽ không như thế nữa. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Anh đã rất nhớ em rồi, em không nhớ anh sao?"
Nghe giọng điệu tha thiết của anh, Giao Nhi cảm thấy ấm lòng. Cô mỉm cười, một nụ cười thoả mãn.
"Thật ra, em đã tha thứ cho anh rồi nhưng em muốn anh nếm thử cảm giác bị hất hủi bỏ rơi là như thế nào thôi."
Cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút châm chọc.
Bất chợt, một tiếng gõ nhẹ vang lên. Giao Nhi nghe thấy giọng anh, quen thuộc nhưng lại khiến lòng cô cảm thấy bất an.
"Giao Nhi, cho anh vào được không?" Anh nói, âm điệu có chút nài nỉ.
Cô thở dài, trái tim rối bời. Có lẽ nhìn thấy anh đứng ngoài cửa như vậy cũng có chút tội. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép mình dễ dàng tha thứ. Giao Nhi tự nhủ:
"Đừng yếu đuối, đừng để anh ấy thấy mình dễ dàng tha thứ như vậy.
Cô đứng dậy, tiến về phía cửa, mở một khe nhỏ. Nhìn vào đôi mắt đầy nỗi niềm của anh, lòng cô lại có chút dao động.
"Vào đi, nhưng không được lên giường ngủ cùng."
Cô nói, giọng điệu cương quyết nhưng không giấu nổi sự mềm lòng.
"Cảm ơn em"
Anh nói, ánh mắt sáng lên, như thể vừa nhận được một món quà quý giá.
"Chỗ anh là cái sofa đằng kia. Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu. Sở dĩ em cho anh vào đây là vì có lòng thương người và muốn để đức cho con thôi."
"Tốt nhất anh nên liệu hồn, đi quá giới hạn em lập tức đuổi anh ra khỏi phòng."
"Tuân lệnh"
Anh đáp, gật đầu ngoan ngoãn. Anh đi về phía ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi cô.
"Đêm nay anh chỉ được ngắm em chứ không được chạm."
Cô nói, giọng có phần kiên quyết nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Cảm nhận cơn đau nơi chân, Giao Nhi nhăn nhó. Mỗi cử động của cô giờ đây đều trở nên khó khăn hơn. Thấy thế, anh nhanh chóng đứng dậy, đi lại bên giường. Anh ngồi cạnh cô, dịu dàng đặt chân cô lên đùi mình.
"Để anh giúp em massage nhé! Tay nghề massage của anh không tệ đâu."
"Đừng có mà tự cao."
"Nhưng nếu anh đã muốn thì em cũng không từ chối"
Giao Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay anh. Từng động tác chậm rãi, có phần dịu dàng nhưng cũng đầy chắc chắn. Cô cảm thấy mình đang lạc vào một không gian khác, nơi chỉ có hai người, không có những đau đớn hay lo lắng.
"Mới một lúc mà chân em đã đỡ đau hơn."
"Phải thừa nhận là tay nghề của anh không tệ."
"Anh biết mà
Anh cười, vẻ tự hào hiện rõ trên mặt.
"Nếu không, em nghĩ sao mà anh lại dám tự tin như vậy?"
Khi anh massage xong, Giao Nhi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không thể không thừa nhận rằng cảm giác khi được anh chăm sóc thật tuyệt vời. Nhưng lòng kiêu hãnh của cô không cho phép mình thừa nhận dễ dàng.
"Được rồi, anh hết việc rồi thì đi lại sofa mà nằm đi."
Thừa nước đục thả câu, anh bất ngờ ôm chầm cô vào lòng, khiến Giao Nhi bật người ra.
"Anh đã rất nhớ em rồi, cơ hội này không thể bỏ lỡ"
Anh nói, giọng thì thầm bên tai cô, chứa đựng nỗi lòng chân thành.
Giao Nhi không thể phủ nhận rằng cô thích cái ôm ấm áp đó. Đây chính là cái ôm mà cô đã rất nhớ, một cảm giác quen thuộc khiến cô không thể ngủ ngon nếu thiếu đi. Dù đang tức giận, lòng cô vẫn không khỏi rung động.
"Buông em ra!"
Cô vùng vẫy, nhưng sức mạnh của anh quá lớn. Anh chỉ ôm chặt hơn, như thế sợ sẽ mất cô lần nữa.
"Em có thể tha thứ cho anh không?"
"Anh biết anh sai rồi, anh sẽ không như thế nữa. Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Anh đã rất nhớ em rồi, em không nhớ anh sao?"
Nghe giọng điệu tha thiết của anh, Giao Nhi cảm thấy ấm lòng. Cô mỉm cười, một nụ cười thoả mãn.
"Thật ra, em đã tha thứ cho anh rồi nhưng em muốn anh nếm thử cảm giác bị hất hủi bỏ rơi là như thế nào thôi."
Cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.