Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 23: Giở trò
Ambedo
20/09/2024
Một ngày mới lại bắt đầu, bầu trời vẫn trong xanh như mọi khi, nhưng có lẽ hôm nay đặc biệt hơn với Giao Nhi. Đêm qua, sau nhiều ngày nhớ nhung, cô đã có một giấc ngủ thật yên bình. Từ khi Cổ Đông Bách đi công tác, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tâm hồn thư thái đến vậy. Đêm dài vừa trôi qua, giờ chỉ còn chờ đợi anh trở về để được anh ôm vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông của đời mình.
Vẫn như mọi buổi sáng, Giao Nhi mở điện thoại lên xem, một tin nhắn yêu thương từ Cổ Đông Bách xuất hiện trên màn hình. Đọc những dòng ngọt ngào ấy, trái tim cô rung động mãnh liệt. Dù anh đang xa nhà, chỉ cần những tin nhắn tình cảm như thế thôi đã đủ làm cô ấm lòng và chờ đợi ngày anh trở về bên cô.
Nhưng cô không hề biết rằng hôm nay, Cổ Đông Bách đã trở về mà không báo trước. Anh muốn tạo một bất ngờ ngọt ngào cho cô. Ngồi trên xe, Đông Bách mỉm cười hớn hở, hình ảnh của vợ và đứa bé trong bụng hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh vô cùng háo hức. Anh đã xa hai mẹ con khá lâu rồi, và nỗi nhớ nhung tràn ngập trong lòng anh như dòng thác chảy xiết. Anh không ngừng tưởng tượng cảnh khi anh bước vào nhà, Giao Nhi sẽ chạy đến ôm chầm lấy anh, và nụ cười tươi rói của cô sẽ khiến mọi mệt mỏi của anh tan biến.
Tuy nhiên, cuộc sống đôi khi không diễn ra như mong đợi.
Giao Hân, em gái cùng cha khác mẹ của Giao Nhi, từ lâu đã ngấm ngầm nuôi lòng ganh ghét. Cô không thể chịu được khi nhìn thấy Giao Nhi hạnh phúc bên Cổ Đông Bách. Đối với Giao Hân, mọi thứ mà Giao Nhi có đều phải thuộc về cô. Cô đã tìm đủ mọi cách để phá vỡ gia đình của Giao Nhi.
Giao Hân gọi điện cho Giao Nhi, giọng điệu thân mật và dịu dàng.
"Chị có thời gian không? Em muốn gặp chị ở quán cafe, có chút chuyện cần nói."
Khả Ái nghe thấy cuộc gọi liền nhanh chóng cảnh báo. "Giao Nhi, cậu không nên đến đó một mình đâu, tớ có cảm giác Giao Hân sẽ giở trò gì đó không hay. Cậu biết cô ta là người thế nào mà"
Giao Nhi trầm ngâm trong giây lát, nhưng rồi vì lòng tốt của mình, cô quyết định vẫn đi. "Không sao đâu Khả Ái, em ấy chỉ muốn nói chuyện thôi mà."
Khả Ái có chuyện đột xuất nên không thể đi cùng Giao Nhi, nhưng lòng cô vẫn cảm thấy không yên.
Khi Giao Nhi đến quán cafe mà Giao Hân hẹn, một không gian vắng vẻ và u ám hiện ra trước mắt cô. Quán này hầu như không có khách, chỉ có vài người ngồi rải rác. Giao Nhi bước vào và chỉ trong vài phút, cảm giác choáng váng bắt đầu trỗi lên. Mọi thứ mờ dần trước mắt cô trước khi cô kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Một người đàn ông lạ mặt nhanh chóng bế xốc cô lên và đưa ra ngoài xe, rồi họ tiến thẳng đến một khách sạn gần đó.
Trong khi đó, Giao Hãn với tâm trí đầy toan tính, gọi điện cho Cổ Đông Bách.
"Anh Đông Bách, em vừa thấy một người rất giống chị đi vào khách sạn với một người đàn ông."
Ban đầu, Cổ Đông Bách không tin, lòng anh đầy sự tự tin về vợ mình. Nhưng khi Giao Hân gửi bức ảnh ghi lại cảnh Giao Nhi bị bế lên xe, trái tim anh như tan vỡ. Sự ghen tuông và tức giận bắt đầu bủa vây lấy anh. Không cần suy nghĩ thêm, anh quyết định đến ngay khách sạn mà Giao Hân chỉ dẫn. Trên đường đi, anh không ngừng suy nghĩ về bức ảnh và những lời của Giao Hân, lòng đầy hoài nghi và tổn thương.
Khi đến nơi, Cổ Đông Bách gặp Giao Hân đang đứng đợi anh. Gương mặt anh đanh lại, ánh mắt bùng lên lửa giận.
"Phiền cô dẫn đường."
Giao Hân giả vờ hốt hoảng, nhanh chóng dẫn đường cho anh. Khi đến trước cửa phòng, Cố Đông Bách không còn kiềm chế được nữa, anh đạp mạnh cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người anh sôi lên. Giao Nhi đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt và bất động. Người đàn ông lạ mặt đang cúi xuống định sờ soạng cô thì bị Cố Đông Bách xông vào đánh gục ngay lập tức. Cú đấm mạnh mẽ của anh khiến tên đàn ông bất tỉnh tại chỗ. Đông Bách vội vã chạy đến bên vợ, lay mạnh cô nhưng không nhận được phản ứng.
Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng anh.
"Giao Nhi! Em tỉnh lại đi!" Anh hét lên, nhưng cô vẫn không phản ứng.
Trong cơn tuyệt vọng, anh lao vào phòng tắm, múc một chậu nước lạnh và tạt thẳng vào người cô. Giao Nhi khẽ rùng mình, từ từ mở mắt, gương mặt cô ngơ ngác và mệt mỏi.
"Đông Bách?" Cô thì thào, giọng yếu ớt và bối rối.
Anh nắm chặt tay cô, trái tim đau nhói nhưng vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.
"Em còn gì để nói không? Giao Nhi? Tại sao em lại ở đây với người đàn ông này?"
Câu hỏi ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim cô. Giao Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lắp bắp, không thể diễn tả nổi tình cảnh hiện tại.
"Em không biết... Em chỉ đến gặp Giao Hân... rồi mọi thứ mờ đi...".
Giao Hân đứng ngoài cửa, nở một nụ cười mãn nguyện khi kế hoạch của mình thành công. Cô biết rằng giờ đây hạnh phúc của Giao Nhi đã bị phá hủy, và cô sẽ tiếp tục chơi trò tàn độc này để chiếm lấy vị trí của chị gái mình.
Cổ Đông Bách, dù lòng đầy nghi ngờ và giận dữ, vẫn không thể làm ngơ trước tình trạng của Giao Nhi. Anh đỡ cô dậy, đưa cô về nhà trong im lặng, nhưng trái tim anh đã tan nát từ giây phút đó.
Vẫn như mọi buổi sáng, Giao Nhi mở điện thoại lên xem, một tin nhắn yêu thương từ Cổ Đông Bách xuất hiện trên màn hình. Đọc những dòng ngọt ngào ấy, trái tim cô rung động mãnh liệt. Dù anh đang xa nhà, chỉ cần những tin nhắn tình cảm như thế thôi đã đủ làm cô ấm lòng và chờ đợi ngày anh trở về bên cô.
Nhưng cô không hề biết rằng hôm nay, Cổ Đông Bách đã trở về mà không báo trước. Anh muốn tạo một bất ngờ ngọt ngào cho cô. Ngồi trên xe, Đông Bách mỉm cười hớn hở, hình ảnh của vợ và đứa bé trong bụng hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh vô cùng háo hức. Anh đã xa hai mẹ con khá lâu rồi, và nỗi nhớ nhung tràn ngập trong lòng anh như dòng thác chảy xiết. Anh không ngừng tưởng tượng cảnh khi anh bước vào nhà, Giao Nhi sẽ chạy đến ôm chầm lấy anh, và nụ cười tươi rói của cô sẽ khiến mọi mệt mỏi của anh tan biến.
Tuy nhiên, cuộc sống đôi khi không diễn ra như mong đợi.
Giao Hân, em gái cùng cha khác mẹ của Giao Nhi, từ lâu đã ngấm ngầm nuôi lòng ganh ghét. Cô không thể chịu được khi nhìn thấy Giao Nhi hạnh phúc bên Cổ Đông Bách. Đối với Giao Hân, mọi thứ mà Giao Nhi có đều phải thuộc về cô. Cô đã tìm đủ mọi cách để phá vỡ gia đình của Giao Nhi.
Giao Hân gọi điện cho Giao Nhi, giọng điệu thân mật và dịu dàng.
"Chị có thời gian không? Em muốn gặp chị ở quán cafe, có chút chuyện cần nói."
Khả Ái nghe thấy cuộc gọi liền nhanh chóng cảnh báo. "Giao Nhi, cậu không nên đến đó một mình đâu, tớ có cảm giác Giao Hân sẽ giở trò gì đó không hay. Cậu biết cô ta là người thế nào mà"
Giao Nhi trầm ngâm trong giây lát, nhưng rồi vì lòng tốt của mình, cô quyết định vẫn đi. "Không sao đâu Khả Ái, em ấy chỉ muốn nói chuyện thôi mà."
Khả Ái có chuyện đột xuất nên không thể đi cùng Giao Nhi, nhưng lòng cô vẫn cảm thấy không yên.
Khi Giao Nhi đến quán cafe mà Giao Hân hẹn, một không gian vắng vẻ và u ám hiện ra trước mắt cô. Quán này hầu như không có khách, chỉ có vài người ngồi rải rác. Giao Nhi bước vào và chỉ trong vài phút, cảm giác choáng váng bắt đầu trỗi lên. Mọi thứ mờ dần trước mắt cô trước khi cô kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Một người đàn ông lạ mặt nhanh chóng bế xốc cô lên và đưa ra ngoài xe, rồi họ tiến thẳng đến một khách sạn gần đó.
Trong khi đó, Giao Hãn với tâm trí đầy toan tính, gọi điện cho Cổ Đông Bách.
"Anh Đông Bách, em vừa thấy một người rất giống chị đi vào khách sạn với một người đàn ông."
Ban đầu, Cổ Đông Bách không tin, lòng anh đầy sự tự tin về vợ mình. Nhưng khi Giao Hân gửi bức ảnh ghi lại cảnh Giao Nhi bị bế lên xe, trái tim anh như tan vỡ. Sự ghen tuông và tức giận bắt đầu bủa vây lấy anh. Không cần suy nghĩ thêm, anh quyết định đến ngay khách sạn mà Giao Hân chỉ dẫn. Trên đường đi, anh không ngừng suy nghĩ về bức ảnh và những lời của Giao Hân, lòng đầy hoài nghi và tổn thương.
Khi đến nơi, Cổ Đông Bách gặp Giao Hân đang đứng đợi anh. Gương mặt anh đanh lại, ánh mắt bùng lên lửa giận.
"Phiền cô dẫn đường."
Giao Hân giả vờ hốt hoảng, nhanh chóng dẫn đường cho anh. Khi đến trước cửa phòng, Cố Đông Bách không còn kiềm chế được nữa, anh đạp mạnh cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến máu trong người anh sôi lên. Giao Nhi đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt và bất động. Người đàn ông lạ mặt đang cúi xuống định sờ soạng cô thì bị Cố Đông Bách xông vào đánh gục ngay lập tức. Cú đấm mạnh mẽ của anh khiến tên đàn ông bất tỉnh tại chỗ. Đông Bách vội vã chạy đến bên vợ, lay mạnh cô nhưng không nhận được phản ứng.
Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng anh.
"Giao Nhi! Em tỉnh lại đi!" Anh hét lên, nhưng cô vẫn không phản ứng.
Trong cơn tuyệt vọng, anh lao vào phòng tắm, múc một chậu nước lạnh và tạt thẳng vào người cô. Giao Nhi khẽ rùng mình, từ từ mở mắt, gương mặt cô ngơ ngác và mệt mỏi.
"Đông Bách?" Cô thì thào, giọng yếu ớt và bối rối.
Anh nắm chặt tay cô, trái tim đau nhói nhưng vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.
"Em còn gì để nói không? Giao Nhi? Tại sao em lại ở đây với người đàn ông này?"
Câu hỏi ấy như một mũi dao đâm thẳng vào tim cô. Giao Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lắp bắp, không thể diễn tả nổi tình cảnh hiện tại.
"Em không biết... Em chỉ đến gặp Giao Hân... rồi mọi thứ mờ đi...".
Giao Hân đứng ngoài cửa, nở một nụ cười mãn nguyện khi kế hoạch của mình thành công. Cô biết rằng giờ đây hạnh phúc của Giao Nhi đã bị phá hủy, và cô sẽ tiếp tục chơi trò tàn độc này để chiếm lấy vị trí của chị gái mình.
Cổ Đông Bách, dù lòng đầy nghi ngờ và giận dữ, vẫn không thể làm ngơ trước tình trạng của Giao Nhi. Anh đỡ cô dậy, đưa cô về nhà trong im lặng, nhưng trái tim anh đã tan nát từ giây phút đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.