Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 6: Nhập học
Ambedo
17/09/2024
Sau khi nghe anh giải thích, cô hiểu rằng anh không hề trách móc hay giận dữ với cô. Nhưng anh lại tức giận với Tiêu Hân và mẹ cô ta vì đã đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Hai người trò chuyện một lúc thì cháo được bưng ra. Cô bước tới, cầm bát cháo trên tay, đi về phía anh.
"Em đút cháo cho anh."
"Ừm!"
Anh rất vui vì cuối cùng cô cũng chịu đút cháo cho anh. Chắc hẳn cô đã mở lòng và chấp nhận anh làm chồng. Anh mỉm cười vui vẻ, không hiểu sao đột nhiên anh lại cười như thế. Cô nhìn anh cười cảm thấy rất khó hiểu.
Cô lo lắng đưa tay sờ lên trán anh xem anh có nóng ở đâu không? Xem anh có bị sốt không? Đột nhiên lại ngồi cười như thế này
"Anh bị sao đấy? Không khỏe chỗ nào sao?"
"Anh bình thường mà."
"Có ai bình thường tự nhiên lại ngồi cười như thế không?"
"Em mau đút cháo cho anh ăn đi."
_______________
Buổi tối, Giao Nhi thay một bộ đồ pijama cho dễ ngủ, cô dễ dàng leo lên giường, ngồi bấm điện thoại đợi anh về sang ngủ với cô. Hôm nay Cố Đông Bách không còn làm muộn nữa. Sau một thời gian, anh cũng từ thư phòng làm việc sang cùng cô.
Khi anh mở cửa, thấy cô vẫn chưa ngủ, anh mỉm cười leo lên giường ôm cô ngủ.
"Tại sao em vẫn chưa ngủ? Có biết mấy giờ rồi không?"
"Sáng mai em phải đến trường sớm đó!"
Giao Nhi lấy cớ ngày mai đến trường, nên cô không ngủ được. Anh mỉm cười với giọng nói dịu dàng rồi chìm vào giấc ngủ rồi ôm cô vào lòng. Bảo cô đi ngủ sớm để mai còn đi học.
Trời vẫn còn tối, mặt trời còn chưa kịp mọc nhưng Giao Nhi đã tỉnh từ bao giờ. Tối qua cô không thể ngủ được vì nôn nóng đến trường. Anh dụi dụi mắt thì phát hiện cô đã thay quần áo, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Em nôn đến trường như thế sao?"
"Đi học là ước mơ của em mà."
Sau khi chuẩn bị xong, cả hai cùng xuống lầu ăn sáng, hôm nay thấy cô có tâm trạng vui vẻ như vậy khiến anh cảm thấy rất vui. Chỉ cần thấy cô hạnh phúc là đủ, còn việc cô yêu anh thì anh sẽ đợi đến khi cô nói yêu anh.
Quản gia Trương thấy hôm nay tâm trạng của cả hai đều rất tốt trong lòng ông cảm thấy rất vui vẻ.
"Hôm nay anh đưa em đến trường, cần làm một số thủ tục nhập học."
"Em có thể tự đến trường mà, anh còn rất nhiều công việc phải lo."
"Như vậy sẽ phiền anh lắm đó."
"Ở công ty đã có Trạch Vũ lo giúp anh rồi, em không cần phải lo đâu."
Anh mỉm cười với cô. Từ khi cô đến đây cho tới hiện tại, Giao Nhi chưa từng thấy anh lớn tiếng với cô dù chỉ một lần, cho nên cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh như vậy! Nhưng cô không biết khi nào mình mới có thể yêu anh.
Ăn xong, cả hai lên chiếc Rolls-Royce màu trắng bạc đậu trước sân. Trên xe, cô cảm thấy khá lo lắng vì đã lâu không đến trường. Thấy cô như vậy, anh liền đặt tay lên bã vai cô, an ủi động viên cô cứ bình tĩnh. Dần dần cô sẽ quen với môi trường ở đó.
Xe dừng lại trước đại học Thanh Hoa, ngôi trường mà cô hằng mơ ước. Không ngờ cuối cùng cô cũng có thể đặt chân vào rồi.
Cô vừa bước xuống xe đã có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô. Họ không ngờ sau khi gả cho Cố Đông Bách, cô lại vui vẻ, hạnh phúc như vậy. Cũng có những ánh mắt ghét bỏ cô, trong đó có em gái cùng cha khác mẹ của cô là Giao Hân.
"Chúng ta vào trong thôi!"
"Dạ!"
Anh vòng tay qua ôm eo cô bước vào dưới ánh mắt ghen tị của nhiều người. Rất nhiều bạn nữ nhìn thấy cảnh tượng này lập tức muốn kết bạn với cô để lấy lòng cô. Tuy nhiên, Giao Nhi là người khó tiếp xúc nên những người chỉ nịnh nọt cô sẽ không bao giờ có thể kết bạn được với cô.
Sau khi làm xong thủ tục nhập học cho cô, anh nhanh chóng đến công ty. Buổi chiều khi cô tan học, anh sẽ đến đón cô. Hiệu trưởng đưa cô đến nhận lớp, đó một lớp chuyên về mảng thiết kế thời trang.
Giao Nhi đã yêu thích hội họa từ khi còn nhỏ, đặc biệt là thiết kế những bộ quần áo đẹp và trang sức lộng lẫy. Khi lớn lên, cô muốn tự mình thiết kế những bộ quần áo và trang sức thật đẹp cho chính bản thân và mọi người xung quanh.
Khi hiệu trưởng đưa cô vào, tất cả học sinh đều nhìn cô chằm chằm. Không ngờ Giao Hân cũng học lớp này. Thật vậy, đúng là cô tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Cũng có rất nhiều bạn nam đã thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt. Vì điều này, Giao Hân ngày càng ghét cô hơn kể từ khi cô đến đây mọi sự chú ý đều đổ dồn về cô.
Sau khi giới thiệu, Giao Nhi được đưa xuống ngồi cùng cô bạn Lưu Khả Ái. Vì là lần đầu gặp mặt nên cả hai đều có chút ngại ngùng và xa lạ. Sau một thời gian, họ dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Được biết, Lưu Khả Ái là một tiểu thư nhà họ Lưu và cô yêu thích hội họa từ khi còn nhỏ. Cô thích thiết kế những bộ quần áo đẹp và lộng lẫy cho chính mình. Đây là lý do cả hai đều có chung đề tài trò chuyện và trò chuyện rất ăn ý với nhau.
Hai người trò chuyện một lúc thì cháo được bưng ra. Cô bước tới, cầm bát cháo trên tay, đi về phía anh.
"Em đút cháo cho anh."
"Ừm!"
Anh rất vui vì cuối cùng cô cũng chịu đút cháo cho anh. Chắc hẳn cô đã mở lòng và chấp nhận anh làm chồng. Anh mỉm cười vui vẻ, không hiểu sao đột nhiên anh lại cười như thế. Cô nhìn anh cười cảm thấy rất khó hiểu.
Cô lo lắng đưa tay sờ lên trán anh xem anh có nóng ở đâu không? Xem anh có bị sốt không? Đột nhiên lại ngồi cười như thế này
"Anh bị sao đấy? Không khỏe chỗ nào sao?"
"Anh bình thường mà."
"Có ai bình thường tự nhiên lại ngồi cười như thế không?"
"Em mau đút cháo cho anh ăn đi."
_______________
Buổi tối, Giao Nhi thay một bộ đồ pijama cho dễ ngủ, cô dễ dàng leo lên giường, ngồi bấm điện thoại đợi anh về sang ngủ với cô. Hôm nay Cố Đông Bách không còn làm muộn nữa. Sau một thời gian, anh cũng từ thư phòng làm việc sang cùng cô.
Khi anh mở cửa, thấy cô vẫn chưa ngủ, anh mỉm cười leo lên giường ôm cô ngủ.
"Tại sao em vẫn chưa ngủ? Có biết mấy giờ rồi không?"
"Sáng mai em phải đến trường sớm đó!"
Giao Nhi lấy cớ ngày mai đến trường, nên cô không ngủ được. Anh mỉm cười với giọng nói dịu dàng rồi chìm vào giấc ngủ rồi ôm cô vào lòng. Bảo cô đi ngủ sớm để mai còn đi học.
Trời vẫn còn tối, mặt trời còn chưa kịp mọc nhưng Giao Nhi đã tỉnh từ bao giờ. Tối qua cô không thể ngủ được vì nôn nóng đến trường. Anh dụi dụi mắt thì phát hiện cô đã thay quần áo, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Em nôn đến trường như thế sao?"
"Đi học là ước mơ của em mà."
Sau khi chuẩn bị xong, cả hai cùng xuống lầu ăn sáng, hôm nay thấy cô có tâm trạng vui vẻ như vậy khiến anh cảm thấy rất vui. Chỉ cần thấy cô hạnh phúc là đủ, còn việc cô yêu anh thì anh sẽ đợi đến khi cô nói yêu anh.
Quản gia Trương thấy hôm nay tâm trạng của cả hai đều rất tốt trong lòng ông cảm thấy rất vui vẻ.
"Hôm nay anh đưa em đến trường, cần làm một số thủ tục nhập học."
"Em có thể tự đến trường mà, anh còn rất nhiều công việc phải lo."
"Như vậy sẽ phiền anh lắm đó."
"Ở công ty đã có Trạch Vũ lo giúp anh rồi, em không cần phải lo đâu."
Anh mỉm cười với cô. Từ khi cô đến đây cho tới hiện tại, Giao Nhi chưa từng thấy anh lớn tiếng với cô dù chỉ một lần, cho nên cô mới ngoan ngoãn ở bên cạnh anh như vậy! Nhưng cô không biết khi nào mình mới có thể yêu anh.
Ăn xong, cả hai lên chiếc Rolls-Royce màu trắng bạc đậu trước sân. Trên xe, cô cảm thấy khá lo lắng vì đã lâu không đến trường. Thấy cô như vậy, anh liền đặt tay lên bã vai cô, an ủi động viên cô cứ bình tĩnh. Dần dần cô sẽ quen với môi trường ở đó.
Xe dừng lại trước đại học Thanh Hoa, ngôi trường mà cô hằng mơ ước. Không ngờ cuối cùng cô cũng có thể đặt chân vào rồi.
Cô vừa bước xuống xe đã có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô. Họ không ngờ sau khi gả cho Cố Đông Bách, cô lại vui vẻ, hạnh phúc như vậy. Cũng có những ánh mắt ghét bỏ cô, trong đó có em gái cùng cha khác mẹ của cô là Giao Hân.
"Chúng ta vào trong thôi!"
"Dạ!"
Anh vòng tay qua ôm eo cô bước vào dưới ánh mắt ghen tị của nhiều người. Rất nhiều bạn nữ nhìn thấy cảnh tượng này lập tức muốn kết bạn với cô để lấy lòng cô. Tuy nhiên, Giao Nhi là người khó tiếp xúc nên những người chỉ nịnh nọt cô sẽ không bao giờ có thể kết bạn được với cô.
Sau khi làm xong thủ tục nhập học cho cô, anh nhanh chóng đến công ty. Buổi chiều khi cô tan học, anh sẽ đến đón cô. Hiệu trưởng đưa cô đến nhận lớp, đó một lớp chuyên về mảng thiết kế thời trang.
Giao Nhi đã yêu thích hội họa từ khi còn nhỏ, đặc biệt là thiết kế những bộ quần áo đẹp và trang sức lộng lẫy. Khi lớn lên, cô muốn tự mình thiết kế những bộ quần áo và trang sức thật đẹp cho chính bản thân và mọi người xung quanh.
Khi hiệu trưởng đưa cô vào, tất cả học sinh đều nhìn cô chằm chằm. Không ngờ Giao Hân cũng học lớp này. Thật vậy, đúng là cô tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Cũng có rất nhiều bạn nam đã thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt. Vì điều này, Giao Hân ngày càng ghét cô hơn kể từ khi cô đến đây mọi sự chú ý đều đổ dồn về cô.
Sau khi giới thiệu, Giao Nhi được đưa xuống ngồi cùng cô bạn Lưu Khả Ái. Vì là lần đầu gặp mặt nên cả hai đều có chút ngại ngùng và xa lạ. Sau một thời gian, họ dần dần nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Được biết, Lưu Khả Ái là một tiểu thư nhà họ Lưu và cô yêu thích hội họa từ khi còn nhỏ. Cô thích thiết kế những bộ quần áo đẹp và lộng lẫy cho chính mình. Đây là lý do cả hai đều có chung đề tài trò chuyện và trò chuyện rất ăn ý với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.