Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 11: Vết thương nho nhỏ
Ambedo
17/09/2024
Tầm hơn 12 giờ khuya anh mới xong việc ở công ty, vừa xong anh liền lái xe sang đón cô về nhà. Giao Nhi do đợi anh quá lâu nên cô đã ngủ gục ở sofa, bà có bảo cô lên phòng ngủ cho thoải mái trong lúc đợi anh sang nhưng cô nhất quyết không chịu.
Vì quá mệt mỏi nên cô đã thiếp ngay trên sofa, còn bà thì đang bận rộn với công việc đan len của mình. Vừa bước vào nhà anh đã bắt gặp bóng dáng nhỏ bé thân quen đang nép mình lại trên chiếc sofa chật hẹp kia.
Anh nhẹ nhàng đi lại, không dám tạo ra tiếng động lớn sợ cô sẽ tỉnh giấc mất. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà, thấy anh bà ngừng công việc đan len rồi hỏi anh: "Chuyện ở công ty bận lắm sao? Con bé đợi cháu từ chiều đến bây giờ "
"Cháu đã giải quyết xong, cô ấy đợi cháu từ chiều đến giờ sao?"
"Ừm!"
"Con bé còn đan cho con một chiếc khăn choàng bằng len nữa đấy!"
Anh trố mắt nhìn bà sau khi nghe những lời bà vừa nói, cô đan tặng anh một chiếc khăn choàng bằng len sao? Đây có phải là sự thật không? Anh có nghe lầm hay không? Có phải đây chỉ là một giấc mơ không? Anh tát thật mạnh lên gương mặt mình để xem bản thân có đang nằm mơ hay không? Cú tát quá mạnh khiến anh cảm thấy đau nhói phần bên trái gương mặt, khi thấy phản ứng của anh bà không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy trời cũng đã quá khuya, bà kêu anh nhanh chóng chở cô về nhà để cho cô được ngủ ngon giấc hơn với hôm nay chắc anh cũng đã rất mệt mỏi. Bà kêu anh nhanh chóng về nhà khi nào rảnh rỗi thì đưa cô qua chơi với bà.
"Bà nội cháu xin phép đưa cô ấy về ạ!"
"Ừm, mau về đi trời cũng không còn sớm nữa rồi!"
"Vâng!"
Anh nhẹ nhàng bế cô lên, cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh. Ngửi thấy mùi hương cơ thể quen thuộc trên môi cô nở nụ cười hạnh phúc.
Ra tới xe anh nhẹ nhàng đưa cô vào bên trong xe, anh cũng nhanh chóng vào buồng lái. Vì thường xuyên làm việc ở trên xe cho nên anh có một chiếc chăn nhỏ, mở nó ra anh cẩn thận phủ chăn lên người cô vì sợ cô lạnh.
Còn chiếc khăn choàng mà chính tay cô đan cho anh thì anh đã bỏ vào một chiếc túi khác đặt kế bên cạnh mình. Trong lòng anh giờ đây vui như trẩy hội vậy, anh không thể nào tin rằng chính tay cô đã đan tặng anh một chiếc khăn choàng bằng len.
Xoay người qua nhìn cô anh nở một nụ cười rạng rỡ. Như vậy là anh cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Anh muốn cô mãi như thế này với anh, không bao giờ rời xa anh một lần nào nữa, điều anh lo sợ nhất hiện tại chính là mất cô.
Trời đã về khuya gió cũng bắt đầu se se lạnh, chiếc ô tô đậu trước căn biệt thự của cả hai. Anh nhẹ nhàng bế cô lên rồi đi thẳng lên phòng, vào phòng anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Sau đó anh nhẹ nhàng đặt cái túi kế bên cạnh.
Anh vội đắp chăn lại cho cô, trong khi đắp mắt anh tình cờ nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn nà không tỳ vết của cô. Hai mày anh khẽ cau lại, anh nhìn đôi tay cô chằng chịt những vết thương khiến lòng anh đau thắt.
Có lẽ bởi vì cái khăn choàng mà tay cô đã bị thương, anh đi lại đằng chiếc ngăn kéo kia mở nó ra lấy hộp thuốc. Anh nhẹ nhàng mở nó ra rồi lấy thuốc bôi lên những vết thương nho nhỏ kia.
Bôi xong anh lại lấy băng dính dán lại vết thương cho cô, anh cứ như thế luôn dịu dàng ân cần và chăm lo cho cô. Mặc dù trên thương trường anh vô cùng tàn độc, nhẫn tâm nhưng khi về nhà tất cả sự yêu thương anh lại dành hết cho cô.
_________
Chim hót ríu rít ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng đã dần nhô lên. Ánh nắng hồng dịu dàng chiếu vào chỗ cô đang ngủ làm cô giật mình thức giấc. Một ngày mới đã bắt đầu, cô thả lỏng cơ thể rồi bước xuống giường. Mở mắt ra cô đã không nhìn thấy anh, chắc hẳn anh đã đến công ty.
Vệ sinh cá nhân xong cô xuống lầu ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong xuôi cô cũng chuẩn bị đến trường học. Do anh có công việc đột xuất cần đến công ty giải quyết gấp cho nên không thể đưa cô đến trường được. Hôm nay tài xế sẽ đưa cô đi, chiều anh sẽ đến đón cô.
Ngồi trong xe ánh mắt cô thoáng buồn hướng ra bên ngoài, không rõ vì sao hôm nay cô trông không có sức sống gì hết? Có lẽ hôm nay anh không chở cô đến trường nên cô mới như vậy? Hay là vì một lí do gì khác khiến cô không có một chút sức sống gì cả.
Vì quá mệt mỏi nên cô đã thiếp ngay trên sofa, còn bà thì đang bận rộn với công việc đan len của mình. Vừa bước vào nhà anh đã bắt gặp bóng dáng nhỏ bé thân quen đang nép mình lại trên chiếc sofa chật hẹp kia.
Anh nhẹ nhàng đi lại, không dám tạo ra tiếng động lớn sợ cô sẽ tỉnh giấc mất. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bà, thấy anh bà ngừng công việc đan len rồi hỏi anh: "Chuyện ở công ty bận lắm sao? Con bé đợi cháu từ chiều đến bây giờ "
"Cháu đã giải quyết xong, cô ấy đợi cháu từ chiều đến giờ sao?"
"Ừm!"
"Con bé còn đan cho con một chiếc khăn choàng bằng len nữa đấy!"
Anh trố mắt nhìn bà sau khi nghe những lời bà vừa nói, cô đan tặng anh một chiếc khăn choàng bằng len sao? Đây có phải là sự thật không? Anh có nghe lầm hay không? Có phải đây chỉ là một giấc mơ không? Anh tát thật mạnh lên gương mặt mình để xem bản thân có đang nằm mơ hay không? Cú tát quá mạnh khiến anh cảm thấy đau nhói phần bên trái gương mặt, khi thấy phản ứng của anh bà không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy trời cũng đã quá khuya, bà kêu anh nhanh chóng chở cô về nhà để cho cô được ngủ ngon giấc hơn với hôm nay chắc anh cũng đã rất mệt mỏi. Bà kêu anh nhanh chóng về nhà khi nào rảnh rỗi thì đưa cô qua chơi với bà.
"Bà nội cháu xin phép đưa cô ấy về ạ!"
"Ừm, mau về đi trời cũng không còn sớm nữa rồi!"
"Vâng!"
Anh nhẹ nhàng bế cô lên, cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh. Ngửi thấy mùi hương cơ thể quen thuộc trên môi cô nở nụ cười hạnh phúc.
Ra tới xe anh nhẹ nhàng đưa cô vào bên trong xe, anh cũng nhanh chóng vào buồng lái. Vì thường xuyên làm việc ở trên xe cho nên anh có một chiếc chăn nhỏ, mở nó ra anh cẩn thận phủ chăn lên người cô vì sợ cô lạnh.
Còn chiếc khăn choàng mà chính tay cô đan cho anh thì anh đã bỏ vào một chiếc túi khác đặt kế bên cạnh mình. Trong lòng anh giờ đây vui như trẩy hội vậy, anh không thể nào tin rằng chính tay cô đã đan tặng anh một chiếc khăn choàng bằng len.
Xoay người qua nhìn cô anh nở một nụ cười rạng rỡ. Như vậy là anh cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Anh muốn cô mãi như thế này với anh, không bao giờ rời xa anh một lần nào nữa, điều anh lo sợ nhất hiện tại chính là mất cô.
Trời đã về khuya gió cũng bắt đầu se se lạnh, chiếc ô tô đậu trước căn biệt thự của cả hai. Anh nhẹ nhàng bế cô lên rồi đi thẳng lên phòng, vào phòng anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Sau đó anh nhẹ nhàng đặt cái túi kế bên cạnh.
Anh vội đắp chăn lại cho cô, trong khi đắp mắt anh tình cờ nhìn thấy đôi bàn tay trắng nõn nà không tỳ vết của cô. Hai mày anh khẽ cau lại, anh nhìn đôi tay cô chằng chịt những vết thương khiến lòng anh đau thắt.
Có lẽ bởi vì cái khăn choàng mà tay cô đã bị thương, anh đi lại đằng chiếc ngăn kéo kia mở nó ra lấy hộp thuốc. Anh nhẹ nhàng mở nó ra rồi lấy thuốc bôi lên những vết thương nho nhỏ kia.
Bôi xong anh lại lấy băng dính dán lại vết thương cho cô, anh cứ như thế luôn dịu dàng ân cần và chăm lo cho cô. Mặc dù trên thương trường anh vô cùng tàn độc, nhẫn tâm nhưng khi về nhà tất cả sự yêu thương anh lại dành hết cho cô.
_________
Chim hót ríu rít ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng đã dần nhô lên. Ánh nắng hồng dịu dàng chiếu vào chỗ cô đang ngủ làm cô giật mình thức giấc. Một ngày mới đã bắt đầu, cô thả lỏng cơ thể rồi bước xuống giường. Mở mắt ra cô đã không nhìn thấy anh, chắc hẳn anh đã đến công ty.
Vệ sinh cá nhân xong cô xuống lầu ăn sáng. Sau khi ăn sáng xong xuôi cô cũng chuẩn bị đến trường học. Do anh có công việc đột xuất cần đến công ty giải quyết gấp cho nên không thể đưa cô đến trường được. Hôm nay tài xế sẽ đưa cô đi, chiều anh sẽ đến đón cô.
Ngồi trong xe ánh mắt cô thoáng buồn hướng ra bên ngoài, không rõ vì sao hôm nay cô trông không có sức sống gì hết? Có lẽ hôm nay anh không chở cô đến trường nên cô mới như vậy? Hay là vì một lí do gì khác khiến cô không có một chút sức sống gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.