Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Chương 7: Xấu hổ
Ambedo
17/09/2024
Kết thúc một ngày ở trường, Giao Nhi và Lưu Khả Ái xếp hàng trước cổng chờ xe tới đón. Thời gian trôi qua, xe của Cố Đông Bách cũng tấp vào lề. Bước xuống xe, anh tiến lại gần cô với nụ cười trìu mến trên môi.
"Em đợi anh có lâu không? Xin lỗi vì hôm nay anh nhiều việc quá!"
"Em cũng vừa mới tan thôi, nếu bận nhiều việc như thế sao anh không để vệ sĩ đến đón em."
"Anh đã hứa chiều này sẽ đón em mà. Em mau lên xe đi."
Trước khi lên xe, Giao Nhi chào tạm biệt người bạn cùng bàn mới quen sáng nay của mình là Lưu Khả Ái. Họ chào tạm biệt nhau trước khi lên xe.
Trong suốt quãng đường trở về nhà, cô luôn nhìn chăm chú ra thế giới bên ngoài, tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có mà cô đã lẩn tránh khá lâu. Trong khi đó, anh vẫn miệt mài làm việc trên máy tính. Nhìn thấy sự tập trung cao độ của anh, cô xoay người về phía anh và hỏi:
"Công việc của anh nhiều lắm sao?"
"Hiện tại khá phức tạp, anh đang sửa lại một số tài liệu cần thiết."
"Làm gì thì anh cũng phải lo cho sức khỏe của mình đó có biết chưa?"
"Ừm! Anh biết rồi!"
Anh mỉm cười với cô, anh phát hiện ra rằng cô cũng có quan tâm đến anh. Như vậy anh cũng cảm thấy rất vui rồi.
Về đến nhà, cô háo hức chạy vào trong, vứt bỏ túi xách một cách bất cẩn trên sofa và chạy thẳng vào bếp để kiểm tra xem có đồ ăn hay không? Bụng cô đang réo lên vì đói.
Chứng kiến điều này, người hầu nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn. Anh nhận ra rằng mình không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận tính cách trẻ con của cô. Nới lỏng cà vạt, anh đi lại bàn ăn cùng cô. Giao Nhi không ngần ngại ăn ngấu nghiến ngay khi vừa được dọn ra.
"Em ăn từ từ thôi, không lại nghẹn bây giờ."
"Em đang đói mà."
"Anh cũng mau ăn đi."
Cô không quên gấp đồ ăn cho anh, mà dường như mối quan hệ của họ ngày càng được kéo gần hơn. Nỗi sợ hãi bao trùm từng cản trở cuộc trò chuyện của họ dường như đã vơi đi phần nào, cho phép họ tương tác tự nhiên và thoải mái hơn.
Tối đến anh lên thư phòng và tiếp tục làm việc. Giao Nhi cũng bắt tay vào làm bài tập đầu tiên, vì ngày mai là hạn nộp rồi. Một cách cẩn thận, cô lấy một cây bút và một tờ giấy trên bàn, toàn tâm toàn ý làm bài tập được giao. Điều đáng nói là đã khá lâu rồi cô mới cầm bút phác họa. Tay cô hơi run, nhưng cô vẫn biết cách điều chỉnh tay cầm một cách thành thạo. Không thể phủ nhận, niềm đam mê thiết kế của cô cháy bỏng mãnh liệt, cô mơ ước một ngày nào đó sẽ nổi tiếng với tư cách là một nhà thiết kế thời trang.
12 giờ khuya...
Khi quay lại phòng ngủ, anh phát hiện ra cô đã ngủ quên trên bàn. Anh mỉm cười rồi lắc đầu nhìn cô, anh cảm thấy ngưỡng mộ vì sự quyết tâm của cô, dù buồn ngủ nhưng vẫn không về giường. Đến gần hơn, ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay cô vẫn đang nắm chặt cây bút. Chắc là thời hạn nộp bài là ngày mai nên cô mới gấp rút như thế!
Với sự dịu dàng của anh dành cho cô, anh bế cô lên ôm vào lòng rồi dịu dàng đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô. Quay trở lại bàn, anh tỉ mỉ lấp đầy những khoảng trống còn thiếu giúp cô để bản vẽ được hoàn thiện nhất. Đồng hồ điểm đúng 1 giờ 30 phút trùng với thời điểm hoàn thành bức vẽ mà anh đã vẽ giúp cô những chỗ còn thiếu. Đặt nó một cách tinh tế lên bàn, anh ngáp nhẹ trước khi cùng cô lên giường, bao bọc cô trong vòng tay ấm áp rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Như thường lệ, buổi sáng sau khi hai người ăn xong anh đưa cô đến trường. Ngồi trong xe, Giao Nhi chợt nhớ tới bài vẽ của mình vẫn chưa được hoàn thành. Tối qua khi cô ngồi vẽ, vì quá mệt nên cô đã ngủ quên.
"Dừng xe! Dừng xe!" Chiếc xe đột ngột dừng lại khi cô hét lên.
"Có chuyện gì sao?"
"Em vẫn chưa hoàn thành xong bài vẽ, hôm nay là hạn nộp rồi!"
Cô cau mày khó chịu và nói với anh. Đây chính là lỗi của cô mà. Tối qua không hoàn thành xong bài vẽ mà cô đã ngủ quên, bây giờ đã quá muộn để hoàn thành nó.
Anh xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười nói: " Hôm qua anh đã giúp em hoàn thành những phần còn thiếu nên em không cần phải lo lắng "
Nghe anh nói, cô nhanh chóng mở túi ra kiểm tra xem anh có nói dối mình không? Nhìn bức tranh được hoàn thiện cẩn thận của mình, cô mở to mắt nhìn anh. Anh thậm chí biết vẽ luôn sao? Tại sao anh lại tài năng như vậy chứ?
Vì quá vui mừng nên vô tình cô đã ôm trầm lấy anh, anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cái ôm đó. Cô vui mừng đến mức không thể khống chế được hành động của mình, nhưng khi phát hiện thì cô đã ôm anh từ bao giờ, bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
"Tới...tới trường rồi, em...em...vào đây!". Cô ngượng ngùng bước ra khỏi xe rồi chạy thật nhanh về lớp.
"Em đợi anh có lâu không? Xin lỗi vì hôm nay anh nhiều việc quá!"
"Em cũng vừa mới tan thôi, nếu bận nhiều việc như thế sao anh không để vệ sĩ đến đón em."
"Anh đã hứa chiều này sẽ đón em mà. Em mau lên xe đi."
Trước khi lên xe, Giao Nhi chào tạm biệt người bạn cùng bàn mới quen sáng nay của mình là Lưu Khả Ái. Họ chào tạm biệt nhau trước khi lên xe.
Trong suốt quãng đường trở về nhà, cô luôn nhìn chăm chú ra thế giới bên ngoài, tận hưởng cảm giác thoải mái hiếm có mà cô đã lẩn tránh khá lâu. Trong khi đó, anh vẫn miệt mài làm việc trên máy tính. Nhìn thấy sự tập trung cao độ của anh, cô xoay người về phía anh và hỏi:
"Công việc của anh nhiều lắm sao?"
"Hiện tại khá phức tạp, anh đang sửa lại một số tài liệu cần thiết."
"Làm gì thì anh cũng phải lo cho sức khỏe của mình đó có biết chưa?"
"Ừm! Anh biết rồi!"
Anh mỉm cười với cô, anh phát hiện ra rằng cô cũng có quan tâm đến anh. Như vậy anh cũng cảm thấy rất vui rồi.
Về đến nhà, cô háo hức chạy vào trong, vứt bỏ túi xách một cách bất cẩn trên sofa và chạy thẳng vào bếp để kiểm tra xem có đồ ăn hay không? Bụng cô đang réo lên vì đói.
Chứng kiến điều này, người hầu nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn. Anh nhận ra rằng mình không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận tính cách trẻ con của cô. Nới lỏng cà vạt, anh đi lại bàn ăn cùng cô. Giao Nhi không ngần ngại ăn ngấu nghiến ngay khi vừa được dọn ra.
"Em ăn từ từ thôi, không lại nghẹn bây giờ."
"Em đang đói mà."
"Anh cũng mau ăn đi."
Cô không quên gấp đồ ăn cho anh, mà dường như mối quan hệ của họ ngày càng được kéo gần hơn. Nỗi sợ hãi bao trùm từng cản trở cuộc trò chuyện của họ dường như đã vơi đi phần nào, cho phép họ tương tác tự nhiên và thoải mái hơn.
Tối đến anh lên thư phòng và tiếp tục làm việc. Giao Nhi cũng bắt tay vào làm bài tập đầu tiên, vì ngày mai là hạn nộp rồi. Một cách cẩn thận, cô lấy một cây bút và một tờ giấy trên bàn, toàn tâm toàn ý làm bài tập được giao. Điều đáng nói là đã khá lâu rồi cô mới cầm bút phác họa. Tay cô hơi run, nhưng cô vẫn biết cách điều chỉnh tay cầm một cách thành thạo. Không thể phủ nhận, niềm đam mê thiết kế của cô cháy bỏng mãnh liệt, cô mơ ước một ngày nào đó sẽ nổi tiếng với tư cách là một nhà thiết kế thời trang.
12 giờ khuya...
Khi quay lại phòng ngủ, anh phát hiện ra cô đã ngủ quên trên bàn. Anh mỉm cười rồi lắc đầu nhìn cô, anh cảm thấy ngưỡng mộ vì sự quyết tâm của cô, dù buồn ngủ nhưng vẫn không về giường. Đến gần hơn, ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay cô vẫn đang nắm chặt cây bút. Chắc là thời hạn nộp bài là ngày mai nên cô mới gấp rút như thế!
Với sự dịu dàng của anh dành cho cô, anh bế cô lên ôm vào lòng rồi dịu dàng đặt cô xuống giường, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô. Quay trở lại bàn, anh tỉ mỉ lấp đầy những khoảng trống còn thiếu giúp cô để bản vẽ được hoàn thiện nhất. Đồng hồ điểm đúng 1 giờ 30 phút trùng với thời điểm hoàn thành bức vẽ mà anh đã vẽ giúp cô những chỗ còn thiếu. Đặt nó một cách tinh tế lên bàn, anh ngáp nhẹ trước khi cùng cô lên giường, bao bọc cô trong vòng tay ấm áp rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ yên bình.
Như thường lệ, buổi sáng sau khi hai người ăn xong anh đưa cô đến trường. Ngồi trong xe, Giao Nhi chợt nhớ tới bài vẽ của mình vẫn chưa được hoàn thành. Tối qua khi cô ngồi vẽ, vì quá mệt nên cô đã ngủ quên.
"Dừng xe! Dừng xe!" Chiếc xe đột ngột dừng lại khi cô hét lên.
"Có chuyện gì sao?"
"Em vẫn chưa hoàn thành xong bài vẽ, hôm nay là hạn nộp rồi!"
Cô cau mày khó chịu và nói với anh. Đây chính là lỗi của cô mà. Tối qua không hoàn thành xong bài vẽ mà cô đã ngủ quên, bây giờ đã quá muộn để hoàn thành nó.
Anh xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười nói: " Hôm qua anh đã giúp em hoàn thành những phần còn thiếu nên em không cần phải lo lắng "
Nghe anh nói, cô nhanh chóng mở túi ra kiểm tra xem anh có nói dối mình không? Nhìn bức tranh được hoàn thiện cẩn thận của mình, cô mở to mắt nhìn anh. Anh thậm chí biết vẽ luôn sao? Tại sao anh lại tài năng như vậy chứ?
Vì quá vui mừng nên vô tình cô đã ôm trầm lấy anh, anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cái ôm đó. Cô vui mừng đến mức không thể khống chế được hành động của mình, nhưng khi phát hiện thì cô đã ôm anh từ bao giờ, bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống thôi.
"Tới...tới trường rồi, em...em...vào đây!". Cô ngượng ngùng bước ra khỏi xe rồi chạy thật nhanh về lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.