Chương 47: Sáng tỏ tin đồn
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
24/05/2024
“Không cần đâu.”
Chuyển về trường đâu có gì khó. Hiện tại trong nhà chỉ có mình cô, cô muốn thế nào mà chẳng được. Chính là…
“Tôi không muốn nhìn mặt Lệ Kiều.”
Mà nói ra từ ngày tin đồn lan rộng cô chưa từng nhìn thấy cô ta lần nào.
Tô Kinh Hạ vừa nghĩ như vậy thì buổi chiều hôm đó cô đã gặp được Lệ Kiều.
Đối phương có lẽ là muốn tìm cô khiêu khích đi.
Quả nhiên là vậy.
“Không ngờ mày còn đến trường được cơ đấy.”
Trong suy nghĩ của Lệ Kiều, loại người như Tô Kinh Hạ nên sớm đã bị mắng đến phát khóc, không dám ló mặt ra ngoài nữa mới đúng.
“Thì ra cậu đợi tôi bỏ học không được nên mới chạy đến trước mặt tôi à?”
“Mày!”
Cô chỉ là hờ hợt nói mà Lệ Kiều đã như bị nói trúng tim đen, nhảy dựng lên chỉ vào mặt cô đay nghiến: “Mày cứ giả bộ đi! Đợi đến lúc nhà trường đuổi học mày xem mày có cười được nữa không!?”
Tô Kinh Hạ lạnh mặt xuống nhìn cô ta.
Lúc này trên người cô vậy mà có khí thế bức người của Tô Mị, khiến Lệ Kiều vô thức rùng mình, đắc ý gì cũng tém lại bớt.
“Cậu tưởng mấy tấm hình giả mạo kia liền có thể muốn làm gì làm rồi? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều là người mù cả sao?”
Tô Kinh Hạ bình tĩnh nhìn cô ta, không có trào phúng mỉa mai hay khiêu khích, chỉ là trần thuật một vấn đề.
Con người cô vốn đã dịu dàng ôn nhu bình thản như vậy.
Nhưng vẫn có thể khiến người ta tức chết.
“Mày nói gì vậy? Đó chính là bằng chứng!”
Lệ Kiều không chịu yếu thế phản bác lại.
Tô Kinh Hạ ung dung lắc đầu: “Tự bản thân cậu biết đó có phải bằng chứng hay không.”
“Lệ Kiều, người đang làm trời đang nhìn. Lòng dạ cậu nhỏ nhen đó là chuyện của cậu, nhưng đừng có để đến lúc báo ứng xuống thì có khóc than cũng chẳng ai thương hại cho cậu đâu.”
“Còn cậu muốn nhìn tôi chật vật… Xin lỗi, không có chuyện đó đâu.”
Nói xong cô quay lưng đi, không thèm đôi co với cô ta nữa.
“Mày đứng lại!”
Lệ Kiều không cam lòng buông tha chạy đuổi theo, nhưng bước chân của Tô Kinh Hạ chưa từng ngừng lại, chẳng mấy chốc đã đến khu nhiều người. Lệ Kiều giống như có chột dạ trong lòng, không dám ở nơi đông người khiêu khích cô nên chỉ có thể dậm chân hằn hộc nhìn cô rời đi mất.
Vốn nghĩ mặc dù cô nói là nói như vậy nhưng Tô Kinh Hạ cũng không có cách nào khác để dẹp lời đồn này xuống. Đan Đan còn nói cô nàng muốn lập một toxic vạch trần bộ mặt của Lệ Kiều, cho dù không thể nói cho tất cả mọi người biết cô ta là người chủ mưu nhưng vẫn có thể dời đi dư luận đang dồn dập trên người Tô Kinh Hạ.
Tô Kinh Hạ không biết làm vậy liệu có đạt được hiệu quả họ muốn không, nhưng cô thật sự không muốn theo Lệ Kiều làm trò con bò. Cho nên cô cũng không để Đan Đan làm vậy.
Ai ngờ đâu ngày hôm sau tỉnh lại dư luận trong trường đã thay đổi chóng mặt.
“Kinh Hạ! Tốt quá rồi!”
Tô Kinh Hạ còn chưa kịp ngồi xuống ghế Đan Đan đã chạy tới, một mặt kinh hỉ nhìn cô thốt lên: “Có người đang ở trên diễn đàn làm sáng tỏ tin đồn rồi!”
Cô không khỏi giật mình một hồi, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra điều khác biệt. Bảo sao mà cô cứ cảm thấy những ánh mắt ác ý xung quanh mình trở nên ít đi. Mặc dù họ vẫn bàn tán nhưng lại không có nhắm vào cô nữa.
Là vậy sao…
Tô Kinh Hạ vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra lên diễn đàn.
Đan Đan ngại cô chậm còn tự mình cướp lấy, giúp cô mở bài đăng kia ra.
“Cậu xem. Đêm hôm qua có người đã hóa thân thám tử, đem những tấm ảnh trên phận mã hóa, phân tích ra rằng người bên trong hình không phải là cậu. Đối phương còn lôi cả tài khoản đăng nhập nặc danh đã tung tin đồn này ra, ha hả! Đúng là con ả Lệ Kiều đáng chết kia.”
Đan Đan hối hả nói, cứ như sợ chữ trong miệng trôi đi hết: “Như thế còn chưa xong đâu. Đối phương còn đem chuyện xấu của Lệ Kiều úp lên. Giờ thì hay rồi, cô ả suốt đêm qua không về, hôm nay cũng không thấy mặt, nhất định là sợ rồi.”
“Xí! Đúng là thứ tiện nhân!”
“…”
Tô Kinh Hạ nghe cô nàng bùng chéo mà không nhịn được muốn cười.
Nhưng quả thật là trong lòng cô có nhẹ nhỏm, mặc dù cô không biết là người tốt nào lại làm chuyện này cho cô. Dù sao chẳng ai thích bị người ác ý chỉ trích bôi xấu cả.
“Đúng rồi, cậu có nghĩ được là ai làm chuyện này không?”
Đan Đan phát giận xong liền quay qua hỏi cô.
Tô Kinh Hạ bất thình lình bị hỏi không khỏi giật mình. Nhưng đến cuối cô vẫn lắc đầu.
Nếu là người đàn ông kia đang ở nhà thì cô còn có thể nghĩ là do hắn. Bởi vì nếu hắn biết cô xảy ra chuyện như vậy nhất định sẽ không để yên, mặc dù cô không biết hắn có thể làm được như vậy không.
Đan Đan tiếp tục phát huy trí tưởng tượng: “Chẳng lẽ là người ái mộ cậu?”
“…”
Tô Kinh Hạ không nghĩ hùa theo nên quyết định im lặng.
Mặc dù cô nàng nói có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng cô mới không cần có người như vậy. Bởi vì cô không có khả năng báo đáp đối phương theo cái cách họ muốn.
Dù sao thì mọi chuyện cũng ổn rồi.
“Là mày! Là mày làm phải không!?”
Vốn đang trên đường về nhà bất thình lình bị người kéo tay giật mạnh đến lảo đảo Tô Kinh Hạ sợ hết hồn. Cô còn chưa định thần lại đã bị âm thanh chói tai kia nổ đến nhức đầu.
Nhìn lại mới thấy Lệ Kiều hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cô như thể muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, Tô Kinh Hạ cạn lời.
Rốt cuộc ổn định được thân mình, Tô Kinh Hạ im lặng cách cô ta một khoảng an toàn, vừa ung dung nói: “Là tôi làm thì có vấn đề gì không?”
“Chẳng lẽ chỉ cho cô cắn người mà không cho tôi ăn miếng trả miếng?”
“Mày!”
Lệ Kiểu tức điên lên nhào tới muốn cáu xé Tô Kinh Hạ ra thành ngàn mảnh nhưng lại bị cô tránh được, đồng thời mạnh tay hất cô ta ra khiến cô ta loạng choạng muốn ngã nhào.
“Lệ Kiều, cô đừng có tưởng tôi không làm gì liền nghĩ tôi dễ bắt nạt.”
Tô Kinh Hạ lạnh mặt nhìn cô ta, dáng vẻ bây giờ lại không có chút nào yếu đuối đáp trả lại: “Tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão thôi.”
Đôi mắt Lệ Kiều đỏ ngầu, không nói nên lời mà chỉ biết rét căm căm trừng trừng nhìn Tô Kinh Hạ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ cô đã chết rồi.
Tô Kinh Hạ lại không muốn để ý, càng không lươn đôi co vô nghĩa với Lệ Kiều.
“Đừng có làm phiền tôi nữa!”
Nói xong cô lách qua người cô ta tiếp tục trở về nhà. Trong lòng vẫn thầm đề phòng.
Quả nhiên Lệ Kiều không định dễ dàng buông tha cho cô.
Nhưng lúc cô nàng định nhào lên cùng cô cá chết rách lưới thì đầu đường bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Chuyển về trường đâu có gì khó. Hiện tại trong nhà chỉ có mình cô, cô muốn thế nào mà chẳng được. Chính là…
“Tôi không muốn nhìn mặt Lệ Kiều.”
Mà nói ra từ ngày tin đồn lan rộng cô chưa từng nhìn thấy cô ta lần nào.
Tô Kinh Hạ vừa nghĩ như vậy thì buổi chiều hôm đó cô đã gặp được Lệ Kiều.
Đối phương có lẽ là muốn tìm cô khiêu khích đi.
Quả nhiên là vậy.
“Không ngờ mày còn đến trường được cơ đấy.”
Trong suy nghĩ của Lệ Kiều, loại người như Tô Kinh Hạ nên sớm đã bị mắng đến phát khóc, không dám ló mặt ra ngoài nữa mới đúng.
“Thì ra cậu đợi tôi bỏ học không được nên mới chạy đến trước mặt tôi à?”
“Mày!”
Cô chỉ là hờ hợt nói mà Lệ Kiều đã như bị nói trúng tim đen, nhảy dựng lên chỉ vào mặt cô đay nghiến: “Mày cứ giả bộ đi! Đợi đến lúc nhà trường đuổi học mày xem mày có cười được nữa không!?”
Tô Kinh Hạ lạnh mặt xuống nhìn cô ta.
Lúc này trên người cô vậy mà có khí thế bức người của Tô Mị, khiến Lệ Kiều vô thức rùng mình, đắc ý gì cũng tém lại bớt.
“Cậu tưởng mấy tấm hình giả mạo kia liền có thể muốn làm gì làm rồi? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều là người mù cả sao?”
Tô Kinh Hạ bình tĩnh nhìn cô ta, không có trào phúng mỉa mai hay khiêu khích, chỉ là trần thuật một vấn đề.
Con người cô vốn đã dịu dàng ôn nhu bình thản như vậy.
Nhưng vẫn có thể khiến người ta tức chết.
“Mày nói gì vậy? Đó chính là bằng chứng!”
Lệ Kiều không chịu yếu thế phản bác lại.
Tô Kinh Hạ ung dung lắc đầu: “Tự bản thân cậu biết đó có phải bằng chứng hay không.”
“Lệ Kiều, người đang làm trời đang nhìn. Lòng dạ cậu nhỏ nhen đó là chuyện của cậu, nhưng đừng có để đến lúc báo ứng xuống thì có khóc than cũng chẳng ai thương hại cho cậu đâu.”
“Còn cậu muốn nhìn tôi chật vật… Xin lỗi, không có chuyện đó đâu.”
Nói xong cô quay lưng đi, không thèm đôi co với cô ta nữa.
“Mày đứng lại!”
Lệ Kiều không cam lòng buông tha chạy đuổi theo, nhưng bước chân của Tô Kinh Hạ chưa từng ngừng lại, chẳng mấy chốc đã đến khu nhiều người. Lệ Kiều giống như có chột dạ trong lòng, không dám ở nơi đông người khiêu khích cô nên chỉ có thể dậm chân hằn hộc nhìn cô rời đi mất.
Vốn nghĩ mặc dù cô nói là nói như vậy nhưng Tô Kinh Hạ cũng không có cách nào khác để dẹp lời đồn này xuống. Đan Đan còn nói cô nàng muốn lập một toxic vạch trần bộ mặt của Lệ Kiều, cho dù không thể nói cho tất cả mọi người biết cô ta là người chủ mưu nhưng vẫn có thể dời đi dư luận đang dồn dập trên người Tô Kinh Hạ.
Tô Kinh Hạ không biết làm vậy liệu có đạt được hiệu quả họ muốn không, nhưng cô thật sự không muốn theo Lệ Kiều làm trò con bò. Cho nên cô cũng không để Đan Đan làm vậy.
Ai ngờ đâu ngày hôm sau tỉnh lại dư luận trong trường đã thay đổi chóng mặt.
“Kinh Hạ! Tốt quá rồi!”
Tô Kinh Hạ còn chưa kịp ngồi xuống ghế Đan Đan đã chạy tới, một mặt kinh hỉ nhìn cô thốt lên: “Có người đang ở trên diễn đàn làm sáng tỏ tin đồn rồi!”
Cô không khỏi giật mình một hồi, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra điều khác biệt. Bảo sao mà cô cứ cảm thấy những ánh mắt ác ý xung quanh mình trở nên ít đi. Mặc dù họ vẫn bàn tán nhưng lại không có nhắm vào cô nữa.
Là vậy sao…
Tô Kinh Hạ vừa nghĩ vừa lấy điện thoại ra lên diễn đàn.
Đan Đan ngại cô chậm còn tự mình cướp lấy, giúp cô mở bài đăng kia ra.
“Cậu xem. Đêm hôm qua có người đã hóa thân thám tử, đem những tấm ảnh trên phận mã hóa, phân tích ra rằng người bên trong hình không phải là cậu. Đối phương còn lôi cả tài khoản đăng nhập nặc danh đã tung tin đồn này ra, ha hả! Đúng là con ả Lệ Kiều đáng chết kia.”
Đan Đan hối hả nói, cứ như sợ chữ trong miệng trôi đi hết: “Như thế còn chưa xong đâu. Đối phương còn đem chuyện xấu của Lệ Kiều úp lên. Giờ thì hay rồi, cô ả suốt đêm qua không về, hôm nay cũng không thấy mặt, nhất định là sợ rồi.”
“Xí! Đúng là thứ tiện nhân!”
“…”
Tô Kinh Hạ nghe cô nàng bùng chéo mà không nhịn được muốn cười.
Nhưng quả thật là trong lòng cô có nhẹ nhỏm, mặc dù cô không biết là người tốt nào lại làm chuyện này cho cô. Dù sao chẳng ai thích bị người ác ý chỉ trích bôi xấu cả.
“Đúng rồi, cậu có nghĩ được là ai làm chuyện này không?”
Đan Đan phát giận xong liền quay qua hỏi cô.
Tô Kinh Hạ bất thình lình bị hỏi không khỏi giật mình. Nhưng đến cuối cô vẫn lắc đầu.
Nếu là người đàn ông kia đang ở nhà thì cô còn có thể nghĩ là do hắn. Bởi vì nếu hắn biết cô xảy ra chuyện như vậy nhất định sẽ không để yên, mặc dù cô không biết hắn có thể làm được như vậy không.
Đan Đan tiếp tục phát huy trí tưởng tượng: “Chẳng lẽ là người ái mộ cậu?”
“…”
Tô Kinh Hạ không nghĩ hùa theo nên quyết định im lặng.
Mặc dù cô nàng nói có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng cô mới không cần có người như vậy. Bởi vì cô không có khả năng báo đáp đối phương theo cái cách họ muốn.
Dù sao thì mọi chuyện cũng ổn rồi.
“Là mày! Là mày làm phải không!?”
Vốn đang trên đường về nhà bất thình lình bị người kéo tay giật mạnh đến lảo đảo Tô Kinh Hạ sợ hết hồn. Cô còn chưa định thần lại đã bị âm thanh chói tai kia nổ đến nhức đầu.
Nhìn lại mới thấy Lệ Kiều hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn cô như thể muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, Tô Kinh Hạ cạn lời.
Rốt cuộc ổn định được thân mình, Tô Kinh Hạ im lặng cách cô ta một khoảng an toàn, vừa ung dung nói: “Là tôi làm thì có vấn đề gì không?”
“Chẳng lẽ chỉ cho cô cắn người mà không cho tôi ăn miếng trả miếng?”
“Mày!”
Lệ Kiểu tức điên lên nhào tới muốn cáu xé Tô Kinh Hạ ra thành ngàn mảnh nhưng lại bị cô tránh được, đồng thời mạnh tay hất cô ta ra khiến cô ta loạng choạng muốn ngã nhào.
“Lệ Kiều, cô đừng có tưởng tôi không làm gì liền nghĩ tôi dễ bắt nạt.”
Tô Kinh Hạ lạnh mặt nhìn cô ta, dáng vẻ bây giờ lại không có chút nào yếu đuối đáp trả lại: “Tất cả đều là do cô gieo gió gặt bão thôi.”
Đôi mắt Lệ Kiều đỏ ngầu, không nói nên lời mà chỉ biết rét căm căm trừng trừng nhìn Tô Kinh Hạ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ cô đã chết rồi.
Tô Kinh Hạ lại không muốn để ý, càng không lươn đôi co vô nghĩa với Lệ Kiều.
“Đừng có làm phiền tôi nữa!”
Nói xong cô lách qua người cô ta tiếp tục trở về nhà. Trong lòng vẫn thầm đề phòng.
Quả nhiên Lệ Kiều không định dễ dàng buông tha cho cô.
Nhưng lúc cô nàng định nhào lên cùng cô cá chết rách lưới thì đầu đường bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.