Chương 40: Đối cục tại Saudi (1)
Mặc Bảo Phi Bảo
25/05/2013
Nam Bắc cười rộ lên, là nụ cười đành chịu nhưng có sự thích thú ở trong đó.
Cô biết Trình Mục Dương dù tâm có hướng về Phật nhưng cũng phải hưởng thụ cá nước thân mật cùng cô. Hắn cởi quần áo của cô ra, nhưng Nam Bắc giữ chặt tay hắn, nhìn vào phòng tắm.
Cô muốn tắm rửa, cả ngày bọc trong bộ quần áo của người phụ nữ tín đồ Hồi giáo, cô đã ra không ít mồ hôi.
“Em nói trước, không được làm trong phòng tắm, để cho em tắm xong.” Nam Bắc khép cửa lại để hắn ở ngoài phòng kính.
Vách ngăn bằng kính trong suốt, nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.
Trình Mục Dương ở trần, mặc quần dài, hắn rất nghe lời mà tựa vào khung cửa phòng tắm nhìn cô. Dòng nước trong suốt liên tục chảy từ trên tóc cô xuống trước ngực, bụng, đùi, rồi thẳng xuống gạch men sứ màu trắng sữa trên mặt đất. Từ lúc nhìn thấy những tấm ảnh kia, hắn đã tưởng tượng qua vô số lần, bụng của cô to như thế nào cho đến khi sinh con gái.
Thứ mất đi nay đã trở về.
Người phụ nữ này, hắn đã đánh mất và tìm lại quá nhiều lần.
Tay Trình Mục Dương trên cửa kính, gập ngón trỏ mà nhẹ nhàng gõ cửa. Nam Bắc mở cửa kính ra: “Sao vậy?” Hắn cười mà không nói, nắm lấy cằm của cô rồi từ từ hôn mút đôi môi cô.
Nụ hôn không bá đạo và nôn nóng như vừa rồi, đầu lưỡi của hắn ở trong miệng cô, vô cùng dịu dàng, không dây dưa chỉ có hưởng thụ. Nam Bắc cười và hôn đáp trả hắn, một lát sau, hắn buông cô ra: “Mau tắm.”
Nam Bắc mơ màng trong ánh mắt dục vọng nóng bỏng của hắn, tâm trạng cô rối bời mà đóng cửa kính lại, rồi xả sạch bọt xà phòng trên người.
Cô khoả thân đi ra, kéo khăn tắm ở trước gương xuống để lau tóc, Trình Mục Dương rốt cục bắt đầu cởi quần của mình ra, khi cô lấy khăn tắm treo trở lại thì hắn đã ôm lấy cô từ phía sau, trong phút chốc Nam Bắc nhìn trong gương, ngón tay hắn gần như say đắm mà liên tục vuốt ve môi cô, sau đó đưa vào trong mà nhẹ nhàng đụng chạm đầu lưỡi của cô.
“Nhẫn, anh đã chuẩn bị.”
“Màu đỏ?”
Hắn cười, đem bàn tay cô đặt trên gương: “Màu đỏ.”
Thân thể đã lâu không tiếp xúc như vậy, hai người dính sát vào nhau, làm cho tất cả hình ảnh hương diễm trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Tay Trình Mục Dương trượt xuống dưới, cầm lấy một chân của cô, hắn bắt buộc cô tách hai chân ra, Nam Bắc hô hấp một cách khó khăn, cảm giác được bàn tay hắn như muốn nhớ lại mọi thứ, lặp đi lặp lại từ trước ngực đến đùi, sau đó thăm dò một chút vào thân thể cô.
Mãi đến lúc hắn cầm chính mình từ phía sau đâm mạnh vào trong cơ thể cô. Nam Bắc rốt cục không nhịn được mà hừ nhẹ ra tiếng.
Động tác không nhanh mà lại thâm sâu. Tay của cô từ trên gương từ từ trượt xuống dưới, nhưng bị hắn bắt lấy, đặt trên mặt kính để chống đỡ thân thể của hai người. Trình Mục Dương thỉnh thoảng nhìn cô từ trong gương, đôi khi lại cúi đầu nhìn ở nơi hai người giao hợp.
Phòng tắm rất nóng, có thể nhìn rõ từ gương, mồ hôi của hắn rơi xuống như thế nào.
“Lúc sinh cục cưng, có đau không?” Hắn cắn tai cô từ phía sau.
Nam Bắc ừ một tiếng: “So với trúng đạn còn đau hơn.”
Thanh âm của cô vỡ vụn mê loạn, hắn cũng vậy.
Thân thể của Trình Mục Dương cọ xát vào lưng cô, mồ hôi của hai người trộn lẫn vào nhau, thân thể cũng như vậy, so với cô hắn còn nóng bỏng hơn nhiều. Ý thức của cô thoát khỏi, ở trong động tác ra vào không ngừng của hắn, cô đưa tay nắm thành quyền, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn Trình Mục Dương trong gương, ngay lúc cô tưởng rằng tất cả sắp chấm dứt thì hắn dừng lại, kéo chiếc khăn tắm trước gương xuống trải ra trên mặt đất.
Hắn đặt Nam Bắc trên chiếc khăn rồi để cô dưới thân mình, tiếp tục tiến vào lần nữa.
Sau đó không cần gương.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng cằm, mũi, ánh mắt của hắn: “Trình Mục Dương.” Cô gọi hắn, hắn trả lời một tiếng, cô gọi lần nữa, hắn vẫn kiên nhẫn đáp lời, nhưng mà động tác càng ngày càng kịch liệt, khiến cho lúc cô gọi tên hắn chỉ còn lại tiếng rên rỉ, cảm giác như bị xé rách triệt để. Hắn chậm lại, mỗi lần đều làm cho cô tưởng là hắn sẽ rời khỏi, nhưng ngay lập tức xuyên qua thẳng thừng.
Cùng Trình Mục Dương nhiều lần như vậy, chưa bao giờ, khi cô đến lúc cuối cùng vì quá mệt mỏi mà muốn khóc ra.
Rốt cuộc có khóc hay không?
Cô không nhớ rõ.
Trình Mục Dương ôm ngang người cô, đi chân trần ra phòng tắm. Hai người còn chưa lên giường đã bị trượt chân ở sô pha, họ lăn trên mặt thảm dây dưa với nhau rồi làm thêm một lần nữa. Đến cuối cùng Nam Bắc cảm thấy thân thể không phải là của mình, trong giấc ngủ, Trình Mục Dương từ phía sau trở người cô lại, đem cô ôm vào trước người. Họ kéo tấm chăn màu trắng cùng nhau ngủ trên sô pha hai giờ đồng hồ.
Vài lần Nam Bắc muốn xoay người, thiếu chút nữa là ngã xuống sô pha, cô than thở muốn ngủ trên giường.
Nhưng Trình Mục Dương đều không chấp thuận. Hắn phát hiện việc tự ngược ngông cuồng này, ngủ trên sô pha so với giường thì tốt hơn nhiều, chỉ ở nơi nhỏ hẹp này, trong giấc ngủ Nam Bắc sợ bị ngã xuống mới có thể ôm hắn chặt chẽ.
Bình minh đến nhanh chóng.
Cô tỉnh giấc, cảm thấy xương cốt của thắt lưng rã rời, lặng lẽ rút cánh tay mình ra từ trên người hắn, cô muốn lên giường ngủ một giấc dễ chịu. Trình Mục Dương dường như ngủ rất sâu, quả nhiên miệt mài quá độ mà hao tổn thể lực, cô từ trong tấm chăn bông chui ra, lấy ra một tấm chăn dự trữ trong tủ quần áo, rồi thả mình trên giường.
Nam Bắc thậm chí chôn vùi đầu mình ở trong chăn để che khuất ánh sáng.
Ngay lúc mơ hồ muốn gặp Chu công, có một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu từ mu bàn chân dần dần di chuyển lên. Cô dở khóc dở cười, miễn cưỡng hừ hai tiếng: “Tiểu lưu manh, anh để cho em ngủ một lát.” Trình Mục Dương chậm rãi hôn lên bàn chân và đùi của cô, từ từ hướng lên trên mãi đến khi tìm được môi cô, hai người ở trong bóng tối hôn nhau, chân đè chân, thân thể áp sát thân thể, giao hợp triền miên với nhau.
Trình Mục Dương đặt hai tay cô trên đầu, đến lúc muốn một lần nữa thì điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hai người đều ngạc nhiên, Nam Bắc phản ứng nhanh chóng đẩy hắn sang một bên rồi cầm lấy điện thoại.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cục cưng: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, cục cưng.” Nam Bắc nhẹ nhàng thở hổn hển, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường lại.
“Cục cưng ăn lê, dâu tây, sữa và bánh mì.”
“Cục cưng ngoan, có uống hết sữa không?”
Trình Mục Dương rốt cục hiểu được cô đang nói chuyện với ai, hắn ôm lấy Nam Bắc từ phía sau, kéo cả người cô vào trong ngực, dùng khẩu hình nói: anh muốn nói chuyện với con gái. Nam Bắc nhìn hắn một cái, hắn thấy cô không làm gì đành phải ghé vào bên tai cô mà nghe.
“Con uống hết rồi,” cục cưng nói một cách kiêu ngạo, thuận tiện cũng không quên phàn nàn, “Nhưng mà, ba không uống hết.”
Nam Bắc nhịn không được mà cười rộ lên: “Ừ, ba không ngoan.”
Trình Mục Dương kinh ngạc nhìn Nam Bắc.
Cô che điện thoại, suỵt một tiếng.
Đến khi cục cưng ngoan ngoãn báo cáo tình hình bữa sáng xong, cô bé còn quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của “ba nhỏ”, cuối cùng lưu luyến mà gác máy điện thoại. Nam Bắc còn chưa kịp giải thích đã bị Trình Mục Dương sáp đến gần, hắn nheo mắt lại nhìn cẩn thận, “Cục cưng nói ba, có phải là anh trai em không?”
“Đúng vậy,” Nam Bắc trái lại thấy bất ngờ, “Anh làm sao biết được?”
“Ngoại trừ Nam Hoài, anh không thể nghĩ ra những khả năng khác,” Trình Mục Dương không biết nên khóc hay nên cười, “Vì vậy ‘ba nhỏ’ kia là nói anh phải không?”
Cô ừ một tiếng, kéo chăn qua rồi gối đầu trên cánh tay hắn.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng thốt ra hàm ý: “Anh cướp đi em gái của anh ta, anh ta cướp đi con gái của anh, coi như là công bằng,” hắn cúi đầu, dán mặt mình sát với mặt cô.
“Anh không thích cục cưng sao?” Nam Bắc đưa tay vuốt ve mặt hắn.
Trình Mục Dương rất phối hợp mà nhắm mắt lại, cảm giác ngón tay của cô: “Thích, cách nói chuyện của con rất giống em.”
Nam Bắc ừ, trong lòng mềm mại: “Con gái rất ngoan ngoãn.”
“Chẳng qua em gái chỉ có một, xem ra Nam Hoài đáng thương hơn.”
Cô cười rộ lên.
Sáu giờ ba mươi phút. Từ góc độ này có thể nhìn thấy ánh nắng ban mai nổi lềnh bềnh, còn có thể nhìn thấy mỏm núi đá bùn tự nhiên xa xa bị gió biến hoá thành đủ loại hình dạng. Thì ra tượng Phật nhìn thấy vào tối hôm qua, khi phơi bày dưới ánh mặt trời thực ra có cảnh tượng đặc biệt, nhìn từ xa như là một khuôn mặt đứng sừng sững.
“Tối hôm qua, em thấy bóng dáng của những mỏm núi đá bùn này giống như là tượng Phật.” Cô nói.
“Khi anh vừa đến đây, cũng có loại cảm giác này,” Trình Mục Dương trở người cô, hôn từ trên bờ vai của cô đi xuống, đến đường cong của sống lưng, “Sau đó đã nghĩ đến em.”
Hắn khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, muốn trốn lại trốn không thoát: “Tại sao?”
Hắn im lặng cười một chút rồi nói: “Bởi vì có em, anh mới không thể tin Phật.”
Nam Bắc vùi đầu vào trong gối, cười lớn tiếng: “Rất buồn nôn. Nếu không có em, bây giờ anh có phải đã quy y xuất gia rồi không?”
“Không sai biệt lắm, anh đã nói, anh rất có duyên với Phật,” Trình Mục Dương ôm thắt lưng cô, nghiêng người bao phủ người cô, nơi mẫn cảm nhất của hai người ma sát lẫn nhau, nhưng hắn vẫn không xâm nhập.
Nam Bắc động đậy thắt lưng, cảm thấy đau đớn như là muốn đứt ra: “Trình Mục Dương, tiết chế một chút ——”
Tay hắn từ bụng cô trượt lên trước ngực, nhẹ nhàng nắm lấy, thanh âm trầm thấp nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Trình Mục Dương thật sự nói được là làm được, lúc này đây dịu dàng như vậy không giống với hắn. Như là người cấm dục vô cùng tiết chế, chỉ im lặng tiến hành. Cho đến khi chấm dứt, hắn rốt cục gọi bữa sáng tới, Trình Mục Dương không cho phép Nam Bắc động đến một ngón tay, đem tất cả thức ăn đưa đến miệng, thậm chí ngay cả quần áo đều phải tự tay hắn mặc lên từng cái cho cô.
Thứ mất đi nay đã trở về, chẳng qua làm cho tâm ma của hắn càng sâu.
Không có gì quan trọng hơn Nam Bắc.
Cô nhìn hắn cài từng nút áo cho mình.
“Anh làm sao biết được lộ trình của em? Biết ngày hôm qua em đến nơi này? Hơn nữa ngay cả khách sạn cũng rõ ràng.”
“Trước kia ở Philippines, em đã nói thói quen sử dụng tên trên hộ chiếu,” hắn nói, “Ngày hôm qua khi em đến sân bay lấy ra hộ chiếu, mà người cảnh sát kiểm tra hộ chiếu của em là người của anh. Lộ trình của các người đều nằm trong tay của ông ta, cho nên anh lập tức tới đây.”
Câu trả lời rất bất ngờ.
Tuy nhiên đây là phương pháp duy nhất. Vì để tạo điều kiện thuận lợi cho “đoàn người thương nhân” đi du lịch, Ba Đông Cáp đưa cho Tiểu Phong một vài hộ chiếu để thay đổi, nếu hắn muốn biết trước, trừ khi bản thân ở ngay tại sân bay, nếu không lượng hành khách mỗi ngày nhiều như vậy, không khác gì mò kim dưới đáy biển.
“Cho nên, anh sợ là cạm bẫy, để em gọi điện thoại trước.”
Trình Mục Dương chẳng ừ hử gì cả.
“Tại sao cho em nghe Bát Nhã Tâm Kinh?”
“Anh đoán em hiểu được.”
“Nếu nghe không hiểu thì sao?” Nam Bắc hỏi xong, lại phát hiện ra thắc mắc khác, “Anh còn có phương pháp an toàn hơn, ví dụ như, liên lạc với Tiểu Phong trước, xác nhận hành tung của em, sau đó đến tìm em.”
“Không phải là phương pháp tốt.”
“Vì sao?”
“Không tốt sao? Không ai biết được khi nào anh tìm thấy em.”
Cô buồn cười: “Anh còn chưa nói cho em biết, lần này đến Ả Rập Saudi là vì cái gì?”
“Từ sau khi Iraq tuyên chiến thì có tin đồn ở đây tại Trung Đông, có quốc gia đang làm nhà máy hạt nhân. CIA một mực điều tra chuyện này, cũng coi như có chút hiệu quả, bọn họ xúi giục thành công ba nhà khoa học,” Trình Mục Dương cài chiếc nút cuối cùng của áo sơmi cô, rồi lấy sữa lại đây, đút cho cô uống, “Trong đó có hai người ở trong tay anh, điều quan trọng nhất chính là, cuộc hành hương đến Mecca vào tháng 10 năm ngoái, bọn họ đã đi, đến nay vẫn chưa ra khỏi Ả Rập Saudi.”
Nam Bắc muốn cầm cái ly, nhưng hắn không buông tay, cô chỉ có thể để hắn uống một ngụm rồi đút cho chính mình: “Anh muốn cướp người của bọn họ sao?” Giọng điệu Trình Mục Dương bình thản nói: “Đúng vậy, bọn họ muốn đem những người kia ra khỏi Ả Rập Saudi, mà anh muốn đoạt lại những người đó.” “Tại sao?”
“Chuyện bọn họ đến xúi giục các nhà khoa học hạt nhân, nếu truyền ra ngoài sẽ trở thành khủng hoảng của quốc tế, em biết chúng ta là bạn bè với Trung Đông, đối với bạn bè đều vô cùng thân thiện, mà đối với địch tuyệt đối không nhân nhượng,” Trình Mục Dương ra hiệu bảo cô uống thêm một ngụm, Nam Bắc nghe lời uống vào trong miệng, hắn rốt cục để ly xuống, nói, “Cho nên chỉ khi có những người kia trong tay mới có thể nắm giữ quyền chủ động. Mục đích rất đơn giản, bọn họ đã bức chết Trình Mục Dương, anh sẽ khiến СОЛНЦЕ công khai trở thành nhà từ thiện.”
“Nhà từ thiện?” Nam Bắc đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Trình Mục Dương cười nhắc lại: “Đúng vậy. Trình gia giao cho Trình Mục Vân, về sau để hắn buôn bán vũ khí.
Cô biết Trình Mục Dương dù tâm có hướng về Phật nhưng cũng phải hưởng thụ cá nước thân mật cùng cô. Hắn cởi quần áo của cô ra, nhưng Nam Bắc giữ chặt tay hắn, nhìn vào phòng tắm.
Cô muốn tắm rửa, cả ngày bọc trong bộ quần áo của người phụ nữ tín đồ Hồi giáo, cô đã ra không ít mồ hôi.
“Em nói trước, không được làm trong phòng tắm, để cho em tắm xong.” Nam Bắc khép cửa lại để hắn ở ngoài phòng kính.
Vách ngăn bằng kính trong suốt, nhanh chóng bị bao phủ bởi một lớp hơi nước.
Trình Mục Dương ở trần, mặc quần dài, hắn rất nghe lời mà tựa vào khung cửa phòng tắm nhìn cô. Dòng nước trong suốt liên tục chảy từ trên tóc cô xuống trước ngực, bụng, đùi, rồi thẳng xuống gạch men sứ màu trắng sữa trên mặt đất. Từ lúc nhìn thấy những tấm ảnh kia, hắn đã tưởng tượng qua vô số lần, bụng của cô to như thế nào cho đến khi sinh con gái.
Thứ mất đi nay đã trở về.
Người phụ nữ này, hắn đã đánh mất và tìm lại quá nhiều lần.
Tay Trình Mục Dương trên cửa kính, gập ngón trỏ mà nhẹ nhàng gõ cửa. Nam Bắc mở cửa kính ra: “Sao vậy?” Hắn cười mà không nói, nắm lấy cằm của cô rồi từ từ hôn mút đôi môi cô.
Nụ hôn không bá đạo và nôn nóng như vừa rồi, đầu lưỡi của hắn ở trong miệng cô, vô cùng dịu dàng, không dây dưa chỉ có hưởng thụ. Nam Bắc cười và hôn đáp trả hắn, một lát sau, hắn buông cô ra: “Mau tắm.”
Nam Bắc mơ màng trong ánh mắt dục vọng nóng bỏng của hắn, tâm trạng cô rối bời mà đóng cửa kính lại, rồi xả sạch bọt xà phòng trên người.
Cô khoả thân đi ra, kéo khăn tắm ở trước gương xuống để lau tóc, Trình Mục Dương rốt cục bắt đầu cởi quần của mình ra, khi cô lấy khăn tắm treo trở lại thì hắn đã ôm lấy cô từ phía sau, trong phút chốc Nam Bắc nhìn trong gương, ngón tay hắn gần như say đắm mà liên tục vuốt ve môi cô, sau đó đưa vào trong mà nhẹ nhàng đụng chạm đầu lưỡi của cô.
“Nhẫn, anh đã chuẩn bị.”
“Màu đỏ?”
Hắn cười, đem bàn tay cô đặt trên gương: “Màu đỏ.”
Thân thể đã lâu không tiếp xúc như vậy, hai người dính sát vào nhau, làm cho tất cả hình ảnh hương diễm trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
Tay Trình Mục Dương trượt xuống dưới, cầm lấy một chân của cô, hắn bắt buộc cô tách hai chân ra, Nam Bắc hô hấp một cách khó khăn, cảm giác được bàn tay hắn như muốn nhớ lại mọi thứ, lặp đi lặp lại từ trước ngực đến đùi, sau đó thăm dò một chút vào thân thể cô.
Mãi đến lúc hắn cầm chính mình từ phía sau đâm mạnh vào trong cơ thể cô. Nam Bắc rốt cục không nhịn được mà hừ nhẹ ra tiếng.
Động tác không nhanh mà lại thâm sâu. Tay của cô từ trên gương từ từ trượt xuống dưới, nhưng bị hắn bắt lấy, đặt trên mặt kính để chống đỡ thân thể của hai người. Trình Mục Dương thỉnh thoảng nhìn cô từ trong gương, đôi khi lại cúi đầu nhìn ở nơi hai người giao hợp.
Phòng tắm rất nóng, có thể nhìn rõ từ gương, mồ hôi của hắn rơi xuống như thế nào.
“Lúc sinh cục cưng, có đau không?” Hắn cắn tai cô từ phía sau.
Nam Bắc ừ một tiếng: “So với trúng đạn còn đau hơn.”
Thanh âm của cô vỡ vụn mê loạn, hắn cũng vậy.
Thân thể của Trình Mục Dương cọ xát vào lưng cô, mồ hôi của hai người trộn lẫn vào nhau, thân thể cũng như vậy, so với cô hắn còn nóng bỏng hơn nhiều. Ý thức của cô thoát khỏi, ở trong động tác ra vào không ngừng của hắn, cô đưa tay nắm thành quyền, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn Trình Mục Dương trong gương, ngay lúc cô tưởng rằng tất cả sắp chấm dứt thì hắn dừng lại, kéo chiếc khăn tắm trước gương xuống trải ra trên mặt đất.
Hắn đặt Nam Bắc trên chiếc khăn rồi để cô dưới thân mình, tiếp tục tiến vào lần nữa.
Sau đó không cần gương.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng cằm, mũi, ánh mắt của hắn: “Trình Mục Dương.” Cô gọi hắn, hắn trả lời một tiếng, cô gọi lần nữa, hắn vẫn kiên nhẫn đáp lời, nhưng mà động tác càng ngày càng kịch liệt, khiến cho lúc cô gọi tên hắn chỉ còn lại tiếng rên rỉ, cảm giác như bị xé rách triệt để. Hắn chậm lại, mỗi lần đều làm cho cô tưởng là hắn sẽ rời khỏi, nhưng ngay lập tức xuyên qua thẳng thừng.
Cùng Trình Mục Dương nhiều lần như vậy, chưa bao giờ, khi cô đến lúc cuối cùng vì quá mệt mỏi mà muốn khóc ra.
Rốt cuộc có khóc hay không?
Cô không nhớ rõ.
Trình Mục Dương ôm ngang người cô, đi chân trần ra phòng tắm. Hai người còn chưa lên giường đã bị trượt chân ở sô pha, họ lăn trên mặt thảm dây dưa với nhau rồi làm thêm một lần nữa. Đến cuối cùng Nam Bắc cảm thấy thân thể không phải là của mình, trong giấc ngủ, Trình Mục Dương từ phía sau trở người cô lại, đem cô ôm vào trước người. Họ kéo tấm chăn màu trắng cùng nhau ngủ trên sô pha hai giờ đồng hồ.
Vài lần Nam Bắc muốn xoay người, thiếu chút nữa là ngã xuống sô pha, cô than thở muốn ngủ trên giường.
Nhưng Trình Mục Dương đều không chấp thuận. Hắn phát hiện việc tự ngược ngông cuồng này, ngủ trên sô pha so với giường thì tốt hơn nhiều, chỉ ở nơi nhỏ hẹp này, trong giấc ngủ Nam Bắc sợ bị ngã xuống mới có thể ôm hắn chặt chẽ.
Bình minh đến nhanh chóng.
Cô tỉnh giấc, cảm thấy xương cốt của thắt lưng rã rời, lặng lẽ rút cánh tay mình ra từ trên người hắn, cô muốn lên giường ngủ một giấc dễ chịu. Trình Mục Dương dường như ngủ rất sâu, quả nhiên miệt mài quá độ mà hao tổn thể lực, cô từ trong tấm chăn bông chui ra, lấy ra một tấm chăn dự trữ trong tủ quần áo, rồi thả mình trên giường.
Nam Bắc thậm chí chôn vùi đầu mình ở trong chăn để che khuất ánh sáng.
Ngay lúc mơ hồ muốn gặp Chu công, có một cảm giác lạnh lẽo bắt đầu từ mu bàn chân dần dần di chuyển lên. Cô dở khóc dở cười, miễn cưỡng hừ hai tiếng: “Tiểu lưu manh, anh để cho em ngủ một lát.” Trình Mục Dương chậm rãi hôn lên bàn chân và đùi của cô, từ từ hướng lên trên mãi đến khi tìm được môi cô, hai người ở trong bóng tối hôn nhau, chân đè chân, thân thể áp sát thân thể, giao hợp triền miên với nhau.
Trình Mục Dương đặt hai tay cô trên đầu, đến lúc muốn một lần nữa thì điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hai người đều ngạc nhiên, Nam Bắc phản ứng nhanh chóng đẩy hắn sang một bên rồi cầm lấy điện thoại.
Ngay sau đó, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cục cưng: “Mẹ, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, cục cưng.” Nam Bắc nhẹ nhàng thở hổn hển, cố gắng làm cho giọng nói của mình bình thường lại.
“Cục cưng ăn lê, dâu tây, sữa và bánh mì.”
“Cục cưng ngoan, có uống hết sữa không?”
Trình Mục Dương rốt cục hiểu được cô đang nói chuyện với ai, hắn ôm lấy Nam Bắc từ phía sau, kéo cả người cô vào trong ngực, dùng khẩu hình nói: anh muốn nói chuyện với con gái. Nam Bắc nhìn hắn một cái, hắn thấy cô không làm gì đành phải ghé vào bên tai cô mà nghe.
“Con uống hết rồi,” cục cưng nói một cách kiêu ngạo, thuận tiện cũng không quên phàn nàn, “Nhưng mà, ba không uống hết.”
Nam Bắc nhịn không được mà cười rộ lên: “Ừ, ba không ngoan.”
Trình Mục Dương kinh ngạc nhìn Nam Bắc.
Cô che điện thoại, suỵt một tiếng.
Đến khi cục cưng ngoan ngoãn báo cáo tình hình bữa sáng xong, cô bé còn quan tâm đến tình trạng sức khoẻ của “ba nhỏ”, cuối cùng lưu luyến mà gác máy điện thoại. Nam Bắc còn chưa kịp giải thích đã bị Trình Mục Dương sáp đến gần, hắn nheo mắt lại nhìn cẩn thận, “Cục cưng nói ba, có phải là anh trai em không?”
“Đúng vậy,” Nam Bắc trái lại thấy bất ngờ, “Anh làm sao biết được?”
“Ngoại trừ Nam Hoài, anh không thể nghĩ ra những khả năng khác,” Trình Mục Dương không biết nên khóc hay nên cười, “Vì vậy ‘ba nhỏ’ kia là nói anh phải không?”
Cô ừ một tiếng, kéo chăn qua rồi gối đầu trên cánh tay hắn.
Trình Mục Dương nhẹ nhàng thốt ra hàm ý: “Anh cướp đi em gái của anh ta, anh ta cướp đi con gái của anh, coi như là công bằng,” hắn cúi đầu, dán mặt mình sát với mặt cô.
“Anh không thích cục cưng sao?” Nam Bắc đưa tay vuốt ve mặt hắn.
Trình Mục Dương rất phối hợp mà nhắm mắt lại, cảm giác ngón tay của cô: “Thích, cách nói chuyện của con rất giống em.”
Nam Bắc ừ, trong lòng mềm mại: “Con gái rất ngoan ngoãn.”
“Chẳng qua em gái chỉ có một, xem ra Nam Hoài đáng thương hơn.”
Cô cười rộ lên.
Sáu giờ ba mươi phút. Từ góc độ này có thể nhìn thấy ánh nắng ban mai nổi lềnh bềnh, còn có thể nhìn thấy mỏm núi đá bùn tự nhiên xa xa bị gió biến hoá thành đủ loại hình dạng. Thì ra tượng Phật nhìn thấy vào tối hôm qua, khi phơi bày dưới ánh mặt trời thực ra có cảnh tượng đặc biệt, nhìn từ xa như là một khuôn mặt đứng sừng sững.
“Tối hôm qua, em thấy bóng dáng của những mỏm núi đá bùn này giống như là tượng Phật.” Cô nói.
“Khi anh vừa đến đây, cũng có loại cảm giác này,” Trình Mục Dương trở người cô, hôn từ trên bờ vai của cô đi xuống, đến đường cong của sống lưng, “Sau đó đã nghĩ đến em.”
Hắn khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, muốn trốn lại trốn không thoát: “Tại sao?”
Hắn im lặng cười một chút rồi nói: “Bởi vì có em, anh mới không thể tin Phật.”
Nam Bắc vùi đầu vào trong gối, cười lớn tiếng: “Rất buồn nôn. Nếu không có em, bây giờ anh có phải đã quy y xuất gia rồi không?”
“Không sai biệt lắm, anh đã nói, anh rất có duyên với Phật,” Trình Mục Dương ôm thắt lưng cô, nghiêng người bao phủ người cô, nơi mẫn cảm nhất của hai người ma sát lẫn nhau, nhưng hắn vẫn không xâm nhập.
Nam Bắc động đậy thắt lưng, cảm thấy đau đớn như là muốn đứt ra: “Trình Mục Dương, tiết chế một chút ——”
Tay hắn từ bụng cô trượt lên trước ngực, nhẹ nhàng nắm lấy, thanh âm trầm thấp nói: “Anh sẽ cố gắng.”
Trình Mục Dương thật sự nói được là làm được, lúc này đây dịu dàng như vậy không giống với hắn. Như là người cấm dục vô cùng tiết chế, chỉ im lặng tiến hành. Cho đến khi chấm dứt, hắn rốt cục gọi bữa sáng tới, Trình Mục Dương không cho phép Nam Bắc động đến một ngón tay, đem tất cả thức ăn đưa đến miệng, thậm chí ngay cả quần áo đều phải tự tay hắn mặc lên từng cái cho cô.
Thứ mất đi nay đã trở về, chẳng qua làm cho tâm ma của hắn càng sâu.
Không có gì quan trọng hơn Nam Bắc.
Cô nhìn hắn cài từng nút áo cho mình.
“Anh làm sao biết được lộ trình của em? Biết ngày hôm qua em đến nơi này? Hơn nữa ngay cả khách sạn cũng rõ ràng.”
“Trước kia ở Philippines, em đã nói thói quen sử dụng tên trên hộ chiếu,” hắn nói, “Ngày hôm qua khi em đến sân bay lấy ra hộ chiếu, mà người cảnh sát kiểm tra hộ chiếu của em là người của anh. Lộ trình của các người đều nằm trong tay của ông ta, cho nên anh lập tức tới đây.”
Câu trả lời rất bất ngờ.
Tuy nhiên đây là phương pháp duy nhất. Vì để tạo điều kiện thuận lợi cho “đoàn người thương nhân” đi du lịch, Ba Đông Cáp đưa cho Tiểu Phong một vài hộ chiếu để thay đổi, nếu hắn muốn biết trước, trừ khi bản thân ở ngay tại sân bay, nếu không lượng hành khách mỗi ngày nhiều như vậy, không khác gì mò kim dưới đáy biển.
“Cho nên, anh sợ là cạm bẫy, để em gọi điện thoại trước.”
Trình Mục Dương chẳng ừ hử gì cả.
“Tại sao cho em nghe Bát Nhã Tâm Kinh?”
“Anh đoán em hiểu được.”
“Nếu nghe không hiểu thì sao?” Nam Bắc hỏi xong, lại phát hiện ra thắc mắc khác, “Anh còn có phương pháp an toàn hơn, ví dụ như, liên lạc với Tiểu Phong trước, xác nhận hành tung của em, sau đó đến tìm em.”
“Không phải là phương pháp tốt.”
“Vì sao?”
“Không tốt sao? Không ai biết được khi nào anh tìm thấy em.”
Cô buồn cười: “Anh còn chưa nói cho em biết, lần này đến Ả Rập Saudi là vì cái gì?”
“Từ sau khi Iraq tuyên chiến thì có tin đồn ở đây tại Trung Đông, có quốc gia đang làm nhà máy hạt nhân. CIA một mực điều tra chuyện này, cũng coi như có chút hiệu quả, bọn họ xúi giục thành công ba nhà khoa học,” Trình Mục Dương cài chiếc nút cuối cùng của áo sơmi cô, rồi lấy sữa lại đây, đút cho cô uống, “Trong đó có hai người ở trong tay anh, điều quan trọng nhất chính là, cuộc hành hương đến Mecca vào tháng 10 năm ngoái, bọn họ đã đi, đến nay vẫn chưa ra khỏi Ả Rập Saudi.”
Nam Bắc muốn cầm cái ly, nhưng hắn không buông tay, cô chỉ có thể để hắn uống một ngụm rồi đút cho chính mình: “Anh muốn cướp người của bọn họ sao?” Giọng điệu Trình Mục Dương bình thản nói: “Đúng vậy, bọn họ muốn đem những người kia ra khỏi Ả Rập Saudi, mà anh muốn đoạt lại những người đó.” “Tại sao?”
“Chuyện bọn họ đến xúi giục các nhà khoa học hạt nhân, nếu truyền ra ngoài sẽ trở thành khủng hoảng của quốc tế, em biết chúng ta là bạn bè với Trung Đông, đối với bạn bè đều vô cùng thân thiện, mà đối với địch tuyệt đối không nhân nhượng,” Trình Mục Dương ra hiệu bảo cô uống thêm một ngụm, Nam Bắc nghe lời uống vào trong miệng, hắn rốt cục để ly xuống, nói, “Cho nên chỉ khi có những người kia trong tay mới có thể nắm giữ quyền chủ động. Mục đích rất đơn giản, bọn họ đã bức chết Trình Mục Dương, anh sẽ khiến СОЛНЦЕ công khai trở thành nhà từ thiện.”
“Nhà từ thiện?” Nam Bắc đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Trình Mục Dương cười nhắc lại: “Đúng vậy. Trình gia giao cho Trình Mục Vân, về sau để hắn buôn bán vũ khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.