Chương 23
Nguyễn Thanh Cáp
08/03/2024
——
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Hoài chính là Vọng Thư. Cô chẳng nghĩ ra lý do nào khác có thể khiến bức thư bản thân viết lại rơi vào tay người không liên quan, điều này không có khả năng.
Nhưng mà Tần Hoài, hay nói cách khác là Vọng Thư, tại sao muốn đến đây?
Cô chợt nhớ ra rất lâu trước kia. Cô có hỏi qua, anh nói bởi vì có một người bạn ở đây, hóa ra người bạn đó là chỉ cô.
Trước cảm động, cảm xúc đầu tiên hiển hiện trong lòng Lộ Miêu chính là kinh hoàng. Tóc gáy muốn dựng đứng hết cả lên. Trong thời gian ngắn, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu.
Vì sao lại đến đây? Vì mình sao? Mình có gì đáng để cậu ấy tới đây? Cậu ấy nghĩ gì vậy? Có thể làm ra loại chuyện này, mình là gì trong lòng cậu ấy? Chỉ đơn giản là bạn bè thôi sao? Chẳng lẽ cậu ấy thích mình ư? Cậu…cậu…cậu…
Yên lặng quá lâu. Để tránh cho Tần Hoài phát hiện ra điều kỳ lạ, Lộ Miêu cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình. Nhưng cô không chắc ánh mắt của bản thân có để lộ thông tin gì đặc biệt không, để che giấu, cô cúi đầu, cố ý nói to: “Đây là thư cậu viết à? Tớ xin lỗi vì lỡ nhìn.”
Có lẽ Tần Hoài cũng quá bất ngờ, anh ngừng lại 2 giây mới nói: “Đúng, đúng là thư của tớ, quên cất kỹ.”
Lộ Miêu ngẩng đầu nhìn anh, trả thư lại: “Vậy cậu phải cất cho kỹ đó.”
Tần Hoài nhận lấy, sau đó Lộ Miêu quay người ném lại một câu: “Tớ đi vệ sinh đã”. Nếu như còn chần chừ tại chỗ, cô thật sự sợ bị Tần Hoài phát hiện ra sơ hở.
Sau khi về phòng, Lộ Miêu ngồi trên giường, suy nghĩ hết sức hỗn loạn.
Cô không biết Tần Hoài đã nghĩ gì khi đi tới đây, nếu như chỉ đơn giản là vì cô. Thì không nghi ngờ gì đây là một sự hy sinh. Cô là gì trong lòng cậu mới xứng đáng để hy sinh như vậy? Chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được đáp án chắc chắn. Cô quyết định bỏ qua vấn đề này. Nghĩ tới chuyện khác, cô có nên nói ra không?
Một hồi lâu cô mới phát hiện ra rằng bản thân không muốn nói, nguyên nhân rất đơn giản, hình tượng thực của cô và Măng non có hơi khác. Sự khác biệt này không chỉ ở ngoại hình, điểm số, các vấn đề bên ngoài,… mà còn ở tính cách bên trong.
Dù trong thư “Măng non” hay cáu kỉnh vì chuyện gia đình, nhưng cô ấy luôn kiên cường tự cứu rỗi bản thân, bản chất của cô ấy hiền lành và hăng hái, chưa từng mất kiểm soát. Mà mấy thứ đó đều là giả, đều đã bị cô tô điểm thêm vô. Có một số chuyện, dù cho bọn họ là bạn thân, cô cũng không nói với Tần Hoài.
Chính xác là Lộ Miêu đã từng mất kiểm soát một lần.
Chính là lần đó, chuyện đánh nhau lan truyền cô bị mang tiếng gái hư.
Cuộc chiến lần đó thực sự bất ngờ, đến nỗi 3’ trước khi lao vào, cô còn không biết người bị đánh kia là ai nữa.
Hôm đó sau khi tan học, cô gặp một tên đang đánh bạn gái mình. Cô gái bị đánh là bạn cùng lớp với cô. Cô biết chuyện của cô ấy. Cô gái đó có từng kể mình có một người bạn trai ở trường khác hay đến đòi tiền. Cô ấy chịu không nổi nữa, nhiều lần muốn chia tay nhưng tên kia luôn đe dọa bằng vũ lực, nên kế hoạch chia tay chưa bao giờ thành công.
Lộ Miêu không rõ hai người vừa mới xảy ra chuyện gì, cô chỉ thấy mặt mũi tên đó đầy tức giận mắng cô gái. Tiếp đó, tên đó hung hăng tát cô gái ba cái. Tuy mới mười mấy tuổi thôi, nhưng lộ ra vẻ hung hăng ngút trời hết sức đáng sợ. Cô gái sợ hãi trốn vào góc tường, run lẩy bẩy, miệng hô cứu.
Không phải là không có người đi ngang qua, mà bọn họ chỉ e dè nhìn một xíu, sau đó rời đi ngay, chỉ mình Lộ Miêu dừng bước.
Cô đứng cách đó vài mét. Dường như trong vài giây đó, cô nhìn đôi nam nữ kia như Lộ Thành Quốc và Thẩm Tĩnh.
Tiếng gió ù ù bên tai.
Sau khi đứng im một lát, cô chẳng chút do dự quăng cái cặp đi, chộp lấy một cây lau nhà cũ bên đường, đánh tới tấp.
Mặc dù đã giải thích với mọi người do đầu óc quá hỗn loạn, không nghĩ được gì với không kiểm soát được sức lực nên mới đánh người ta bị thương. Nhưng thực tế không phải vậy.
Vào lúc đó, cô chưa từng tỉnh táo như thế.
Cô rất rõ bản thân đã dùng hết sức lực, nghiến răng nghiến lợi đến đỏ cả mắt. Lợi dụng tên khốn đó không phòng bị mà đánh gãy chân gã.
Cho đến nay, cô chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm ngày hôm đó.
Nhưng cô cũng không khỏi giật mình vì sự liều lĩnh lúc đó. Sau này khi nghĩ lại, mình có thể dọa dẫm đối phương hoặc báo cánh sát. Song tại sao lúc đó, cô lại muốn tên kia phải bị thương. Thậm chí nói trắng ra là trong khoảnh khắc ấy, nếu cô được quyền xét xử, cô sẽ kết án tử hình cho gã.
Mỗi lần nghĩ tới đây, cô thấy không rét mà run.
Dĩ nhiên gã nên nhận trừng phạt, nhưng hình như cô đem tất cả căm hận Lộ Thành Quốc trút hết lên thân người khác.
Cô như thế thoạt nhìn như một con dã thú.
Lộ Miêu thở dài, càng nghĩ càng không biết nên đối xử với Tần Hoài ra sao. Trước khi nghĩ ra, tốt nhất vẫn nên không nói gì.
Lộ Miêu vỗ vỗ đầu.
Lúc đầu đã nói phải kiềm chế tình cảm lại, thoát khỏi mối quan hệ. Mà hiện tại, sợ là làm không được.
Từ khi biết Tần Hoài là Vọng Thư, Lộ Miêu không cách nào đối xử với anh bình thường như trước kia. Cô trốn tránh anh theo bản năng, chỉ có lúc trên lớp mới thỉnh thoảng nhìn lén, chẳng biết Tần Hoài có phát hiện ra sự kỳ lạ của cô không. Sau nửa tháng né tránh nhìn trộm, có mấy lần cô nhìn trộm đều đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tần Hoài, như là đang ôm cây đợi thỏ, đợi tóm lấy cô.
Mỗi lần như thế Lộ Miêu vô cùng kinh hãi, cố dời mắt đi, tim đập loạn xạ. Cô có dự cảm nếu cứ tiếp tục như vậy, Tần Hoài nhất định sẽ tới hỏi cô xảy ra chuyện gì, đến lúc đó phải làm sao đây!
Thế nhưng Tần Hoài hết sức bình tĩnh, mới đầu ánh mắt còn có hơi khó hiểu. Nhưng sau đó, khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh sẽ bình tĩnh nháy mắt lại, rồi mới quay đầu đi, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng có phải hôm nay bản thân sẽ chết đúng không.
Dưới loại áp lực tâm lý thế này, chờ tới lúc Tần Hoài đứng trong phòng khách nhà trọ gọi Lộ Miêu lại, Lộ Miêu mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cứ vậy đi, đưa đầu cũng bị một đao, rụt đầu cũng bị một đao, chết sớm đầu thai sớm. Liên tục tự phê bình bản thân, cô tạm thời gác lại chuyện đánh nhau ra sau.
Chỉ là trước khi chết, trong lòng Lộ Miêu rơi hai hàng lệ. Sớm biết Tần Hoài là Vọng Thư, cô có chết cũng sẽ chẳng nghiêm túc phân tích tình cảm của mình với Tần Hoài kể cho Vọng Thư. Đây chẳng phải là tự chui vào lưới tìm đường chết sao, nghĩ đến đây thôi là đã muốn nổ tung rồi!
Đương nhiên trước khi nổ tung thì Lộ Miêu vẫn còn muốn duy trì một xíu đoan trang. Lỡ như Tần Hoài không phải nói chuyện kia thì sao, cô không cảm xúc nói: “Gì vậy?”
Tần Hoài nhìn cô, không chút do dự: “Cậu biết rồi đúng không.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Tần Hoài chính là Vọng Thư. Cô chẳng nghĩ ra lý do nào khác có thể khiến bức thư bản thân viết lại rơi vào tay người không liên quan, điều này không có khả năng.
Nhưng mà Tần Hoài, hay nói cách khác là Vọng Thư, tại sao muốn đến đây?
Cô chợt nhớ ra rất lâu trước kia. Cô có hỏi qua, anh nói bởi vì có một người bạn ở đây, hóa ra người bạn đó là chỉ cô.
Trước cảm động, cảm xúc đầu tiên hiển hiện trong lòng Lộ Miêu chính là kinh hoàng. Tóc gáy muốn dựng đứng hết cả lên. Trong thời gian ngắn, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu.
Vì sao lại đến đây? Vì mình sao? Mình có gì đáng để cậu ấy tới đây? Cậu ấy nghĩ gì vậy? Có thể làm ra loại chuyện này, mình là gì trong lòng cậu ấy? Chỉ đơn giản là bạn bè thôi sao? Chẳng lẽ cậu ấy thích mình ư? Cậu…cậu…cậu…
Yên lặng quá lâu. Để tránh cho Tần Hoài phát hiện ra điều kỳ lạ, Lộ Miêu cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình. Nhưng cô không chắc ánh mắt của bản thân có để lộ thông tin gì đặc biệt không, để che giấu, cô cúi đầu, cố ý nói to: “Đây là thư cậu viết à? Tớ xin lỗi vì lỡ nhìn.”
Có lẽ Tần Hoài cũng quá bất ngờ, anh ngừng lại 2 giây mới nói: “Đúng, đúng là thư của tớ, quên cất kỹ.”
Lộ Miêu ngẩng đầu nhìn anh, trả thư lại: “Vậy cậu phải cất cho kỹ đó.”
Tần Hoài nhận lấy, sau đó Lộ Miêu quay người ném lại một câu: “Tớ đi vệ sinh đã”. Nếu như còn chần chừ tại chỗ, cô thật sự sợ bị Tần Hoài phát hiện ra sơ hở.
Sau khi về phòng, Lộ Miêu ngồi trên giường, suy nghĩ hết sức hỗn loạn.
Cô không biết Tần Hoài đã nghĩ gì khi đi tới đây, nếu như chỉ đơn giản là vì cô. Thì không nghi ngờ gì đây là một sự hy sinh. Cô là gì trong lòng cậu mới xứng đáng để hy sinh như vậy? Chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được đáp án chắc chắn. Cô quyết định bỏ qua vấn đề này. Nghĩ tới chuyện khác, cô có nên nói ra không?
Một hồi lâu cô mới phát hiện ra rằng bản thân không muốn nói, nguyên nhân rất đơn giản, hình tượng thực của cô và Măng non có hơi khác. Sự khác biệt này không chỉ ở ngoại hình, điểm số, các vấn đề bên ngoài,… mà còn ở tính cách bên trong.
Dù trong thư “Măng non” hay cáu kỉnh vì chuyện gia đình, nhưng cô ấy luôn kiên cường tự cứu rỗi bản thân, bản chất của cô ấy hiền lành và hăng hái, chưa từng mất kiểm soát. Mà mấy thứ đó đều là giả, đều đã bị cô tô điểm thêm vô. Có một số chuyện, dù cho bọn họ là bạn thân, cô cũng không nói với Tần Hoài.
Chính xác là Lộ Miêu đã từng mất kiểm soát một lần.
Chính là lần đó, chuyện đánh nhau lan truyền cô bị mang tiếng gái hư.
Cuộc chiến lần đó thực sự bất ngờ, đến nỗi 3’ trước khi lao vào, cô còn không biết người bị đánh kia là ai nữa.
Hôm đó sau khi tan học, cô gặp một tên đang đánh bạn gái mình. Cô gái bị đánh là bạn cùng lớp với cô. Cô biết chuyện của cô ấy. Cô gái đó có từng kể mình có một người bạn trai ở trường khác hay đến đòi tiền. Cô ấy chịu không nổi nữa, nhiều lần muốn chia tay nhưng tên kia luôn đe dọa bằng vũ lực, nên kế hoạch chia tay chưa bao giờ thành công.
Lộ Miêu không rõ hai người vừa mới xảy ra chuyện gì, cô chỉ thấy mặt mũi tên đó đầy tức giận mắng cô gái. Tiếp đó, tên đó hung hăng tát cô gái ba cái. Tuy mới mười mấy tuổi thôi, nhưng lộ ra vẻ hung hăng ngút trời hết sức đáng sợ. Cô gái sợ hãi trốn vào góc tường, run lẩy bẩy, miệng hô cứu.
Không phải là không có người đi ngang qua, mà bọn họ chỉ e dè nhìn một xíu, sau đó rời đi ngay, chỉ mình Lộ Miêu dừng bước.
Cô đứng cách đó vài mét. Dường như trong vài giây đó, cô nhìn đôi nam nữ kia như Lộ Thành Quốc và Thẩm Tĩnh.
Tiếng gió ù ù bên tai.
Sau khi đứng im một lát, cô chẳng chút do dự quăng cái cặp đi, chộp lấy một cây lau nhà cũ bên đường, đánh tới tấp.
Mặc dù đã giải thích với mọi người do đầu óc quá hỗn loạn, không nghĩ được gì với không kiểm soát được sức lực nên mới đánh người ta bị thương. Nhưng thực tế không phải vậy.
Vào lúc đó, cô chưa từng tỉnh táo như thế.
Cô rất rõ bản thân đã dùng hết sức lực, nghiến răng nghiến lợi đến đỏ cả mắt. Lợi dụng tên khốn đó không phòng bị mà đánh gãy chân gã.
Cho đến nay, cô chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm ngày hôm đó.
Nhưng cô cũng không khỏi giật mình vì sự liều lĩnh lúc đó. Sau này khi nghĩ lại, mình có thể dọa dẫm đối phương hoặc báo cánh sát. Song tại sao lúc đó, cô lại muốn tên kia phải bị thương. Thậm chí nói trắng ra là trong khoảnh khắc ấy, nếu cô được quyền xét xử, cô sẽ kết án tử hình cho gã.
Mỗi lần nghĩ tới đây, cô thấy không rét mà run.
Dĩ nhiên gã nên nhận trừng phạt, nhưng hình như cô đem tất cả căm hận Lộ Thành Quốc trút hết lên thân người khác.
Cô như thế thoạt nhìn như một con dã thú.
Lộ Miêu thở dài, càng nghĩ càng không biết nên đối xử với Tần Hoài ra sao. Trước khi nghĩ ra, tốt nhất vẫn nên không nói gì.
Lộ Miêu vỗ vỗ đầu.
Lúc đầu đã nói phải kiềm chế tình cảm lại, thoát khỏi mối quan hệ. Mà hiện tại, sợ là làm không được.
Từ khi biết Tần Hoài là Vọng Thư, Lộ Miêu không cách nào đối xử với anh bình thường như trước kia. Cô trốn tránh anh theo bản năng, chỉ có lúc trên lớp mới thỉnh thoảng nhìn lén, chẳng biết Tần Hoài có phát hiện ra sự kỳ lạ của cô không. Sau nửa tháng né tránh nhìn trộm, có mấy lần cô nhìn trộm đều đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tần Hoài, như là đang ôm cây đợi thỏ, đợi tóm lấy cô.
Mỗi lần như thế Lộ Miêu vô cùng kinh hãi, cố dời mắt đi, tim đập loạn xạ. Cô có dự cảm nếu cứ tiếp tục như vậy, Tần Hoài nhất định sẽ tới hỏi cô xảy ra chuyện gì, đến lúc đó phải làm sao đây!
Thế nhưng Tần Hoài hết sức bình tĩnh, mới đầu ánh mắt còn có hơi khó hiểu. Nhưng sau đó, khi bắt gặp ánh mắt của cô, anh sẽ bình tĩnh nháy mắt lại, rồi mới quay đầu đi, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng có phải hôm nay bản thân sẽ chết đúng không.
Dưới loại áp lực tâm lý thế này, chờ tới lúc Tần Hoài đứng trong phòng khách nhà trọ gọi Lộ Miêu lại, Lộ Miêu mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cứ vậy đi, đưa đầu cũng bị một đao, rụt đầu cũng bị một đao, chết sớm đầu thai sớm. Liên tục tự phê bình bản thân, cô tạm thời gác lại chuyện đánh nhau ra sau.
Chỉ là trước khi chết, trong lòng Lộ Miêu rơi hai hàng lệ. Sớm biết Tần Hoài là Vọng Thư, cô có chết cũng sẽ chẳng nghiêm túc phân tích tình cảm của mình với Tần Hoài kể cho Vọng Thư. Đây chẳng phải là tự chui vào lưới tìm đường chết sao, nghĩ đến đây thôi là đã muốn nổ tung rồi!
Đương nhiên trước khi nổ tung thì Lộ Miêu vẫn còn muốn duy trì một xíu đoan trang. Lỡ như Tần Hoài không phải nói chuyện kia thì sao, cô không cảm xúc nói: “Gì vậy?”
Tần Hoài nhìn cô, không chút do dự: “Cậu biết rồi đúng không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.