Chương 1
Hoàng Anh
21/02/2023
– Cô ta đâu?
– Dạ cô My đang ở trong phòng, hôm nay cô ấy bị sốt.
Đứng ở một góc tôi có thể nhìn rõ sắc mặt của chồng mình, đặc biệt là cái nhếch môi kia thật rõ rệt:
– Hay ốm nhỉ? Gọi cô ta xuống thay giày cho tôi.
Dì Trúc là giúp việc nhà chồng tôi liền nói:
– Cô My đang ốm, để tôi thay giày giúp cậu.
Lúc này giọng của chồng tôi lớn hơn, mà đúng ra là quát dì Trúc:
– Gọi cô ta ra..
Dì Trúc vẫn cúi thấp đầu và nói:
– Dạ vâng, thưa cậu..
Khẽ quay người đi đến cầu thang, thấy tôi đứng ở đấy, dì Trúc ghé tai:
– Cậu Phú về, hơi say rồi nên cô cẩn thận.
– Vâng, cháu thấy rồi, cô đi nghỉ đi, muộn rồi.
– Để xem cậu ấy có ăn uống gì không tôi phụ cô một tay. Cô My.. chuyện gì cũng nên nhịn cho xong..
Tôi cười, nhưng là cười buồn. Không nhịn thì tôi có thể làm gì chứ.
– Vâng, cháu biết rồi ạ.
– Khổ thân cô…Thôi cô ra đi để cậu ấy đợi lại cáu lên lại mệt.
– Vâng..
Tôi hít một hơi thật sâu, trên môi cũng trưng ra một nụ cười tươi tắn mà đi về phía cánh cửa, nơi có người đàn ông cao lớn đang chờ tôi đến để thay giày. Vâng, chính xác mà nói thì người đàn ông phong độ ấy chính là chồng tôi, một giám đốc trẻ và tài giỏi của một tập đoàn lớn mạnh, nhà không có gì ngoài tiền cùng quyền lực. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi là chuột sa hũ nếp khi xuất thân tầm thường lại có thể làm dâu hào môn quyền cao chức trọng. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, có ai thấy cảnh tôi phải cúi khom người để thay giày cho người chung chăn gối như thế này đâu.
– Anh đã về, để em thay giày cho anh.
Dù không nhìn thấy sắc mặt nhưng chỉ cần nghe giọng cũng nhận ra sự ghét bỏ trong đó:
– Cô c.hết ở đâu mà mãi mới vác mặt ra hả?
Với một người vợ bình thường chắc sẽ điên lên và trả lời lại chồng, nhưng tôi thì không, không có quyền đó, ngược lại còn phải vui vẻ mà nói bằng ngữ điệu mềm mỏng:
– Em xin lỗi, hôm nay em hơi mệt một chút. Anh đã ăn gì chưa để em chuẩn bị cho anh?
Tôi vừa lấy đôi dép mang trong nhà ra đặt trước đôi chân chồng mình vừa hỏi như thế, chồng tôi chán ghét đáp:
– Nhìn mặt cô là no rồi.
Nói xong anh đi thẳng vào trong. Tôi cũng thu lại nụ cười giả tạo lúc nãy. Khi ấy có giọng nói cất lên:
– Sao lúc nào cô cũng làm con trai tôi bực thế nhỉ, rốt cuộc cô có biết làm vợ không?
Đó là câu hỏi của mẹ chồng tôi. Bà rất rất ghét tôi vì tôi không xứng với con trai bà càng không xứng với gia đình bà nên từ ngày chồng tôi tuyên bố sẽ cưới tôi là bà đã ghét tôi ra mặt. Bây giờ vẫn thế, mấy năm rồi bà vẫn chưa một lần dịu dàng với đứa con dâu này.
Tôi nhỏ nhẹ đáp:
– Con xin lỗi, sao muộn rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ?
Bà không thèm trả lời tôi mà liếc xéo một cái rồi bỏ đi. Tôi nhìn căn biệt thự xa hoa nhưng đầy lạnh lẽo này lại thấy nhớ nhà vô cùng, những ký ức cũ lại hiện rõ mồn một, ước gì bây giờ tôi đang ở nhà, bên cạnh ba mẹ và các em thì tốt biết mấy. Tuy nhiên tôi không dám hồi tưởng quá lâu mà vội vàng đi về phòng của hai vợ chồng. Vừa mở cửa đã thấy chồng mình nằm trên giường, quần áo vẫn còn chưa thay. Tôi nói:
– Anh quần áo đi rồi ngủ..
Vừa dứt từ ngủ thì anh từ trên giường bật dậy như cỗ máy, lao đến bóp cổ tôi dí sát vào tường cùng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ làm tôi nhất thời giật mình không biết mình đã sai ở đâu, cho đến khi anh gằn giọng:
– Cô và thằng c. hó đó có quan hệ gì mà nó dám cầm tay cô trên sóng truyền hình hả, cô nói mau?
Cổ tôi bị Phú bóp mạnh, ngăn cản không khí nên phút chốc tôi vô cùng khó thở nhưng gắng gượng nói:
– Anh nói gì vậy, em không hiểu, bỏ em ra..
Thế nhưng lực bóp càng lúc càng mạnh hơn cùng hai con mắt như hai ngọn lửa dữ muốn thiêu rụi tôi thành tro bụi:
– Còn dám nói không hiểu, ngay trên sóng truyền hình mà còn tay trong tay như vậy không biết sau lưng tôi cô đã làm đến cái gì. Cô nói đi, cô và thằng MC đó có quan hệ gì, nói..
Lúc này tôi gần như không thở nổi, dùng hai tay của mình gỡ lấy cánh tay rắn chắn của Phú ra nhưng mà vốn dĩ tôi không làm lại anh, lại thêm anh đang giận dữ càng khiến cho sức lực như tăng bội phần. Tôi chỉ có thể khổ sở giải thích bằng âm giọng đứt quãng:
– Em và anh ấy thật sự không có chút quan hệ nào cả.. anh à .. anh bỏ ra đi em sắp không chịu được rồi..
Trên môi chồng tôi nở ra nụ cười đáng sợ:
– Không có à, không có mà cô để nó nắm tay cô là sao, cô còn tươi cười với nó, tình chàng ý thiếp rành rành ra thế còn chối, cô giỏi lắm, cô muốn công khai bỉ mặt tôi trên sóng truyền hình chứ gì? Phạm Vũ Hạ My, cô chán sống rồi..
Sau khi dứt câu, người đàn ông trên danh nghĩa là chồng ném mạnh tôi xuống người, sau đó rút thắt lưng trên người quật vào người tôi tới tấp, vừa quật vừa chửi rủa bằng những lời lẽ vô cùng thô tục và khó nghe.
Tôi càng giãy giụa, càng né tránh thì những lằn roi càng bao phủ thân thể trắng ngần, đến mức cảm nhận da thịt mình bắt đầu tóe máu mà cái con người mang danh nghĩa là chồng không có dấu hiệu ngừng lại, vẫn tiếp tục xuống tay cho đến khi tôi sắp lịm đi thì anh ta mới ném cái thắt lưng xuống, sau đó tiến đến chỗ tôi đang nằm thoi thóp mà bóp lấy xương cằm thật mạnh:
– Hôm nay chỉ là cảnh cáo cho cô biết cái giá khi để thằng khác đụng vào, còn có lần sau thì không đơn giản là cô mà cả nhà cô cũng không yên với tôi đâu..Nhớ lấy..
Vừa nói, năm ngón tay càng bóp mạnh vào mảng xương khiến cho tôi đau đớn chồng chất đau đớn, giương đôi mắt đầy nước nhìn lên khuôn mặt đang giận dữ ấy mà nói bằng âm giọng rất nhỏ:
– Em và anh ta thật sự không có gì cả..
– Có hay không thì cô cũng vui vẻ khi để nó chạm vào, tôi cấm cô từ đây về sau không được tham gia sự kiện nào có thằng MC đó, nếu không cô biết hậu quả rồi đó..
Trong đêm, tôi ngồi co ro trong nhà vệ sinh, nhìn thân thể đầy rẫy những vết thương, có nơi máu đã khô và đọng lại trên làn da trắng như tuyết mà khẽ bật cười chua chát, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống bầu má hao gầy, sau đó rơi vào khuôn miệng đắng ngắt…Đắng như chính cuộc hôn nhân này vậy. 3 năm rồi, 3 năm hơn một ngàn ngày trôi qua trong nước mắt và đòn roi, đến mức tôi còn không nhớ hết tôi đã bị người đàn ông có khuôn mặt sáng sủa trí thức đánh đập bao nhiêu lần nhưng tôi không thể phản kháng, không thể thoát khỏi lồng son cao quý như thực chất là chốn địa ngục trần gian này…
Vì sao ư, vì sau lưng tôi còn có một gia đình đang chịu sự khống chế của chồng tôi. Chỉ cần anh ta lên tiếng thì cái công ty bé nhỏ của ba tôi sẽ lập tức phá sản vì anh ta hiện tại là nhà đầu tư lớn nhất và có quyền hạn nhất. Một lời nói có thể khiến chúng tôi thành những kẻ vô sản. Tôi không sợ nghèo khổ nhưng tôi không muốn sự phấn đấu một đời của ba tôi bị sụp đổ, rồi mẹ tôi bị bệnh hàng tháng đều phải dùng thuốc bổ và đắt đỏ để duy trì sự sống, hai em trai của tôi đang học cấp 3, cái tuổi dễ nổi loạn nhất, lỡ như tôi vì hạnh phúc cá nhân mà vùng vẫy ly hôn thì gia đình tôi sẽ ra sao, tiền đâu chữa trị cho mẹ, các em tôi sẽ dễ lầm đường lạc lối. Vì vậy, Tôi thà hy sinh bản thân đổi lại cho những người thân yêu mình có cuộc sống tốt nhất cho nên dù có bị hành hạ đến thế này tôi cũng cắn răng chịu đựng…
TRUYỆN ĐỘC QUYỀN FB DIỄM MY HOÀNG ANH, KHÔNG SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, MỌI HÀNH VI TỰ Ý LẤY TRUYỆN ĐỀU ĐƯỢC XEM LÀ VI PHẠM BẢN QUYỀN TÁC GIẢ.
Sáng hôm sau tôi thức dậy khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ sáng. Khẽ chuyển động cả người liền truyền đến cảm giác đau nhức khắp mọi nơi. Những lằn roi đêm qua hôm nay lại sưng hơn và đau rát hơn. Dù đau nhưng tôi vẫn lê lết cả cơ thể này đi xuống giường, sau đó đi vệ sinh cá nhân, sửa soạn bản thân tươm tất rồi đi xuống nhà nấu đồ ăn sáng cho nhà chồng.
Có người thắc mắc vì sao nhà chồng tôi giàu như vậy, có hẳn mấy người giúp việc mà tôi vẫn phải dậy sớm để nấu nướng đúng không? Bởi vì mẹ chồng tôi nói tôi xuất thân thấp kém, không có gia thế hiển hách như chị dâu, dù được cái mác là hoa hậu, lại còn là hoa hậu có gương mặt đẹp nhất trong suốt nhiều năm qua nhưng cũng chả là cái gì so với gia thế nhà bà. Nhà chồng tôi xem trọng trí thức và rất xem thường những người hoạt động nghệ thuật, bà hay nói “xướng ca vô loài” để mỉa mai tôi không xứng đáng làm con dâu nhà này, cho nên phải biết điều mà phục vụ hầu hạ nhà chồng, phải cơm bưng nước rót để bà xem xét xem đánh giá và bù đắp xuất thân cùng nghề nghiệp “chẳng ra gì” của mình.
– Cô My.
– Hôm nay nấu món gì vậy dì?
– Hôm qua bà chủ nói ông chủ muốn ăn phở, tôi làm hầm nước dùng cô nêm nếm lại đi.
Dì Trúc nấu ăn rất ngon nhưng vì nhà chồng tôi khó tính và kỹ lưỡng nên đích thân thân tôi luôn nêm nếm kiểm tra lại một lượt, tự tay chuẩn bị từng khâu không được xảy ra sai sót, vì tôi rút kinh nghiệm những lần trước, những ngày mới được gả về đây, chỉ vì không hiểu khẩu vị từng người và không biết nấu những món Tây mà bị mẹ chồng giáo huấn bằng những lời lẽ vô cùng khắc nghiệt, tôi nhớ nhất là bà nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh mà nói:
– Con công thì dù có dính đầy bùn đất vẫn toát ra sự cao quý, còn bản chất là ngan là vịt thì có rột cửa cách mấy cũng không thay đổi được sự thấp hèn của mình đâu. Có chăng cũng là bắt chước một cách vụng về và thô tục. Mà cũng không trách cô được, gia đình cô thấp kém như vậy thì làm sao dạy dỗ cô thành một cô gái đoan chính, đến cả cái căn bản nhất là lễ nghĩa của một con dâu khi về nhà chồng cô còn không được dạy dỗ cho tốt thì huống hồ gì những món Tây kia. Cô đó, chỉ xứng đáng làm kẻ hầu hạ con trai tôi thôi..
Tôi nhớ rất rõ mình đã phải đứng hàng tiếng đồng hồ để nghe “dạy dỗ”, đến khi hai chân run lên vì mỏi nhừ mà mẹ chồng vẫn không ngừng giảng phép tắc bắt buộc tôi phải làm theo để không khiến gia đình bà mất mặt, đến cuối cùng bà chốt một câu xanh rờn:
– Cưới cô cho con trai tôi là đã khiến tôi mất mặt rồi, đúng là bực mình…
Quay về hiện thực. Tôi nêm nếm lại nước dùng rồi gật đầu:
– Vừa ăn rồi đó dì. Bánh phở đâu ạ?
– Dạ bên này.
Tôi lại kiểm tra đến bánh phở, từng công đoạn đều chi tiết đến như vậy chỉ mong đổi lấy sự hài lòng của nhà chồng mình. Họ hài lòng thì bản thân tôi cũng dễ sống, mà tôi dễ sống thì ba mẹ tôi cũng được nhờ cậy, vì thế mỗi một hành động tôi đều quan sát và để ý kỹ lưỡng, đến mức cuộc sống vô cùng ngột ngạt và căng thẳng.
– Cô My, đêm qua có sao không?
– Sao dì hỏi vậy, cháu có sao đâu.
– Đêm qua tôi sợ cậu Phú muốn ăn mà cô làm không kịp nên đứng bên ngoài đợi, vô tình nghe được cậu ấy .. đánh cô..
Tôi cười, nhưng nụ cười chua chát tận đáy lòng:
– Đâu phải lần đầu.
Dì Trúc thở hắt ra:
– Cô khổ quá, tôi thương cô nhưng phận tôi là người ăn kẻ ở cũng không dám vào can, tính khí cậu Phú nóng nảy, tôi sợ cậu ấy lắm.
– Cháu hiểu mà, dì thấy cũng coi như không thấy đi, mắc công anh ấy không vui lại đuổi việc thì khổ.
– Vâng, tôi sợ như vậy nên không dám vào, cô cũng thông cảm cho tôi, tôi còn nuôi hai con ở dưới quê.
– Cháu hiểu mà. Thôi làm đi dì.
– Vâng.
Khi đồng hồ đến 7 giờ thì mọi người bắt đầu có mặt ở nhà ăn, tôi bê thức ăn lên bàn, đầu tiên là ba mẹ chồng, anh chồng chị dâu rồi đến chồng mình, cuối cùng là cô em gái chồng rồi mới đến lượt mình. Dù ba chồng tôi gật gù khen món phở hôm nay rất ngon nhưng cô em chồng õng ẹo của tôi vẫn bĩu môi:
– Con thấy bình thường, có ngon gì đâu.
Mẹ chồng tôi yêu chiều cô con gái Út này nhất nhà nên bảo:
– Xuất thân tầm thường thì kỹ năng nấu nướng chỉ được như vậy, đâu phải như chị Mai con nhà danh giá món Âu món Á gì cũng biết.
Chị Mai là chị dâu của chồng tôi, tức là chị em dâu với tôi nhưng xuất thân của chúng tôi một trời một vực. Chị Mai là con nhà giàu, không những giàu mà là rất giàu, ba chị ấy còn là giám đốc ngân hàng, còn mẹ thì làm giáo sư, gia đình gia giáo tri thức rất xứng đôi với nhà chồng của tôi. Khi đứng cạnh nhau chị Mai luôn ngẩng cao đầu, tự tin về bản thân, trong khi tôi giống như một kẻ xa lạ, lạc lõng trong ngôi nhà toàn những người có vị trí cao trong xã hội, và cũng là nguyên nhân để mẹ chồng tôi so sánh hai chúng tôi, một người cao quý, một người thấp hèn không đáng tôn trọng.
Mà chị Mai cũng chẳng ưa gì tôi, chị ấy cũng như mẹ chồng khinh thường gia đình tôi nên khi nghe mẹ chồng tôi nói như vậy chị ấy nhìn tôi và cười nhẹ, nói:
– Thím ấy là hoa hậu, là người của công chúng mà biết nấu nướng thế này cũng là giỏi lắm rồi. Mấy người hoạt động nghệ thuật suốt ngày bận rộn quay phim chụp ảnh rồi qua lại với nhau, mấy ai mà nội trợ đâu mẹ..
Mẹ chồng tôi cực ghét những người làm nghệ thuật, chị Mai thừa biết nhưng vẫn cố tình nói thành ra khuôn mặt mẹ chồng tôi chán ghét bảo:
– Vẻ vang gì cái dạng đó, suốt ngày trưng mặt cười đùa với thiên hạ, chả ra thể thống gì, mà tôi nói cho chị My biết nhé, nhà tôi là nhà danh giá tri thức, chị đừng có đem cái cốt cách thấp hèn cùng cái công việc dở hơi của chị làm ảnh hưởng đến gia đình này. Hôm trước tôi thấy chị trên truyền hình trả lời phỏng vấn về đời sống hôn nhân gì đó, tôi không đồng ý để chuyện gia đình kể lể khắp thiên hạ đâu đấy nhé.
– Dạ vâng, con nhớ rồi ạ, con không có kể gì về nhà mình cả.
Mẹ chồng tôi chả thèm đáp lại chỉ liếc mắt một cái rồi dùng nhanh như cắt dùng khuôn mặt thân thiện và giọng nói ngọt ngào quay sang hỏi chị Mai:
– Cuối tuần này hai mẹ con mình đi spa sẵn tiện shopping luôn nhá. Mẹ thấy có mấy cái túi đẹp lắm.
Chị Mai cũng đon đả đáp:
– Con với mẹ đúng là tâm ý tương thông, con cũng đang bảo mẹ như thế ạ. Hôm qua con vừa thấy mấy cái túi cao cấp, vừa nhìn là con nghĩ chỉ có mẹ đeo là sang nhất thôi ạ.
Chị Mai khéo miệng lại nhiều tiền, con nhà danh giá nên nói câu nào cũng lọt tai mẹ chồng tôi cả, bà cười tít mắt, hẹn hò cuối tuần cùng chị ấy đi mua sắm làm đẹp không đả động câu nào đến tôi. Đã thế chị Mai còn hỏi tôi:
– Cuối tuần thím có bận lịch quay gì không đi với mẹ và tôi luôn?
Không để tôi đáp, mẹ chồng tôi đã trả lời:
– Không cần ai đi cùng đâu, hai mẹ con mình đi được rồi, có chị ta mẹ mất hứng lắm.
– Vâng, thế hôm đó hai mẹ con mình đi thôi ạ. Con sẽ tặng mẹ cái túi đẹp nhất để mẹ đi sinh nhật cô Hải bạn mẹ, sắp đến sinh nhật cô ấy rồi, mẹ mà mang mấy cái túi ấy thì các bà ấy có mà ganh tị với mẹ cho xem.
– Đúng là chỉ có con là hiểu ý mẹ nhất. Cùng là con dâu nhưng người thì hiểu chuyện hết phần thiên hạ, còn người thì chán chả muốn nói..
Ba chồng tôi lên tiếng:
– Thôi ăn đi, nguội hết rồi cứ nói mãi.
Ăn xong, tôi đi lên phòng để lấy quần áo cho chồng mình, thắt cà vạt cho anh. Dù đêm qua bị anh ta đánh cho tơi tả nhưng hôm nay vẫn phải giả vờ cười như không có chuyện gì mà hỏi:
– Hôm nay anh ăn ngon miệng không, em thấy anh ăn hết bát phở.
– Không ngon cũng ráng mà nuốt..
Bàn tay tôi khẽ khựng lại trong vài giây, ngẩng lên nhìn khuôn mặt không chút vui vẻ của chồng mình lại gượng gạo cười:
– Nếu anh không thích cách nấu này em sẽ học cách nấu khác cho anh…
Anh ta nhìn xuống bàn tay của tôi, bất ngờ chụp lấy cổ tay, bóp mạnh lấy nó, gằn giọng:
– Đừng để tôi thấy cô thân thiết với thằng nào, tôi sẽ lột da và cả thằng đó, biết chưa?
Tôi ngoài gật đầu thì không thể làm gì khác. Tôi khuất phục anh ta chung quy cũng vì gia đình. Vì cái công ty tư nhân bé nhỏ mà ba tôi một đời phấn đấu gây dựng, nếu không tôi cũng chẳng màng cái danh phận con dâu hào môn mà sống còn thua cả người hầu kẻ hạ trong nhà này.
Có lẽ kiếp trước tôi đã làm nhiều chuyện xấu, hoặc là đã gây ra nghiệp chướng gì đó nên kiếp này phải trả những nghiệp báo mình đã làm. Mang danh phận là hoa hậu, là con dâu hào môn nhưng người ta làm sao biết được tôi đã phải đánh đổi bằng cả sự tự tôn, tự trọng của bản thân cùng thân xác này cho một kẻ vũ phu như anh ta mà không thể phản kháng.
– Dạ. Em không dám như thế nữa. Em xin lỗi.
Anh ta bỏ tay tôi ra. Giọng nói cũng mềm hơn lúc nãy một chút:
– Tối nay đi tiệc với tôi.
Vì anh ta cao tận một mét tám hai nên tôi phải ngẩng lên để hỏi:
– Đi tiệc ạ, tiệc gì vậy anh?
– Ăn mừng hợp tác thành công, mặc cái váy trắng hôm trước tôi mua.
Tôi hơi mím môi đáp:
– Cái váy đó tuy rất đẹp nhưng trống lưng, hôm nay em mặc sẽ …. sẽ không được đẹp..
Đầu chân mày chồng tôi nhíu lại, sau đó bảo:
– Cởi áo ra.
Tôi chậm chạp mở khuy áo, khi mở xong thì chồng tôi vén áo tôi xuống, xoay người tôi lại để nhìn. Không biết lúc đó anh ta nghĩ gì khi nhìn thấy mảng lưng đầy những vết thương do trận đòn đêm qua anh ta mang đến mà phải mất tầm 2 phút anh ta hỏi:
– Còn đau lắm không?
– Dạ cô My đang ở trong phòng, hôm nay cô ấy bị sốt.
Đứng ở một góc tôi có thể nhìn rõ sắc mặt của chồng mình, đặc biệt là cái nhếch môi kia thật rõ rệt:
– Hay ốm nhỉ? Gọi cô ta xuống thay giày cho tôi.
Dì Trúc là giúp việc nhà chồng tôi liền nói:
– Cô My đang ốm, để tôi thay giày giúp cậu.
Lúc này giọng của chồng tôi lớn hơn, mà đúng ra là quát dì Trúc:
– Gọi cô ta ra..
Dì Trúc vẫn cúi thấp đầu và nói:
– Dạ vâng, thưa cậu..
Khẽ quay người đi đến cầu thang, thấy tôi đứng ở đấy, dì Trúc ghé tai:
– Cậu Phú về, hơi say rồi nên cô cẩn thận.
– Vâng, cháu thấy rồi, cô đi nghỉ đi, muộn rồi.
– Để xem cậu ấy có ăn uống gì không tôi phụ cô một tay. Cô My.. chuyện gì cũng nên nhịn cho xong..
Tôi cười, nhưng là cười buồn. Không nhịn thì tôi có thể làm gì chứ.
– Vâng, cháu biết rồi ạ.
– Khổ thân cô…Thôi cô ra đi để cậu ấy đợi lại cáu lên lại mệt.
– Vâng..
Tôi hít một hơi thật sâu, trên môi cũng trưng ra một nụ cười tươi tắn mà đi về phía cánh cửa, nơi có người đàn ông cao lớn đang chờ tôi đến để thay giày. Vâng, chính xác mà nói thì người đàn ông phong độ ấy chính là chồng tôi, một giám đốc trẻ và tài giỏi của một tập đoàn lớn mạnh, nhà không có gì ngoài tiền cùng quyền lực. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi là chuột sa hũ nếp khi xuất thân tầm thường lại có thể làm dâu hào môn quyền cao chức trọng. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, có ai thấy cảnh tôi phải cúi khom người để thay giày cho người chung chăn gối như thế này đâu.
– Anh đã về, để em thay giày cho anh.
Dù không nhìn thấy sắc mặt nhưng chỉ cần nghe giọng cũng nhận ra sự ghét bỏ trong đó:
– Cô c.hết ở đâu mà mãi mới vác mặt ra hả?
Với một người vợ bình thường chắc sẽ điên lên và trả lời lại chồng, nhưng tôi thì không, không có quyền đó, ngược lại còn phải vui vẻ mà nói bằng ngữ điệu mềm mỏng:
– Em xin lỗi, hôm nay em hơi mệt một chút. Anh đã ăn gì chưa để em chuẩn bị cho anh?
Tôi vừa lấy đôi dép mang trong nhà ra đặt trước đôi chân chồng mình vừa hỏi như thế, chồng tôi chán ghét đáp:
– Nhìn mặt cô là no rồi.
Nói xong anh đi thẳng vào trong. Tôi cũng thu lại nụ cười giả tạo lúc nãy. Khi ấy có giọng nói cất lên:
– Sao lúc nào cô cũng làm con trai tôi bực thế nhỉ, rốt cuộc cô có biết làm vợ không?
Đó là câu hỏi của mẹ chồng tôi. Bà rất rất ghét tôi vì tôi không xứng với con trai bà càng không xứng với gia đình bà nên từ ngày chồng tôi tuyên bố sẽ cưới tôi là bà đã ghét tôi ra mặt. Bây giờ vẫn thế, mấy năm rồi bà vẫn chưa một lần dịu dàng với đứa con dâu này.
Tôi nhỏ nhẹ đáp:
– Con xin lỗi, sao muộn rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ?
Bà không thèm trả lời tôi mà liếc xéo một cái rồi bỏ đi. Tôi nhìn căn biệt thự xa hoa nhưng đầy lạnh lẽo này lại thấy nhớ nhà vô cùng, những ký ức cũ lại hiện rõ mồn một, ước gì bây giờ tôi đang ở nhà, bên cạnh ba mẹ và các em thì tốt biết mấy. Tuy nhiên tôi không dám hồi tưởng quá lâu mà vội vàng đi về phòng của hai vợ chồng. Vừa mở cửa đã thấy chồng mình nằm trên giường, quần áo vẫn còn chưa thay. Tôi nói:
– Anh quần áo đi rồi ngủ..
Vừa dứt từ ngủ thì anh từ trên giường bật dậy như cỗ máy, lao đến bóp cổ tôi dí sát vào tường cùng ánh mắt đỏ ngầu giận dữ làm tôi nhất thời giật mình không biết mình đã sai ở đâu, cho đến khi anh gằn giọng:
– Cô và thằng c. hó đó có quan hệ gì mà nó dám cầm tay cô trên sóng truyền hình hả, cô nói mau?
Cổ tôi bị Phú bóp mạnh, ngăn cản không khí nên phút chốc tôi vô cùng khó thở nhưng gắng gượng nói:
– Anh nói gì vậy, em không hiểu, bỏ em ra..
Thế nhưng lực bóp càng lúc càng mạnh hơn cùng hai con mắt như hai ngọn lửa dữ muốn thiêu rụi tôi thành tro bụi:
– Còn dám nói không hiểu, ngay trên sóng truyền hình mà còn tay trong tay như vậy không biết sau lưng tôi cô đã làm đến cái gì. Cô nói đi, cô và thằng MC đó có quan hệ gì, nói..
Lúc này tôi gần như không thở nổi, dùng hai tay của mình gỡ lấy cánh tay rắn chắn của Phú ra nhưng mà vốn dĩ tôi không làm lại anh, lại thêm anh đang giận dữ càng khiến cho sức lực như tăng bội phần. Tôi chỉ có thể khổ sở giải thích bằng âm giọng đứt quãng:
– Em và anh ấy thật sự không có chút quan hệ nào cả.. anh à .. anh bỏ ra đi em sắp không chịu được rồi..
Trên môi chồng tôi nở ra nụ cười đáng sợ:
– Không có à, không có mà cô để nó nắm tay cô là sao, cô còn tươi cười với nó, tình chàng ý thiếp rành rành ra thế còn chối, cô giỏi lắm, cô muốn công khai bỉ mặt tôi trên sóng truyền hình chứ gì? Phạm Vũ Hạ My, cô chán sống rồi..
Sau khi dứt câu, người đàn ông trên danh nghĩa là chồng ném mạnh tôi xuống người, sau đó rút thắt lưng trên người quật vào người tôi tới tấp, vừa quật vừa chửi rủa bằng những lời lẽ vô cùng thô tục và khó nghe.
Tôi càng giãy giụa, càng né tránh thì những lằn roi càng bao phủ thân thể trắng ngần, đến mức cảm nhận da thịt mình bắt đầu tóe máu mà cái con người mang danh nghĩa là chồng không có dấu hiệu ngừng lại, vẫn tiếp tục xuống tay cho đến khi tôi sắp lịm đi thì anh ta mới ném cái thắt lưng xuống, sau đó tiến đến chỗ tôi đang nằm thoi thóp mà bóp lấy xương cằm thật mạnh:
– Hôm nay chỉ là cảnh cáo cho cô biết cái giá khi để thằng khác đụng vào, còn có lần sau thì không đơn giản là cô mà cả nhà cô cũng không yên với tôi đâu..Nhớ lấy..
Vừa nói, năm ngón tay càng bóp mạnh vào mảng xương khiến cho tôi đau đớn chồng chất đau đớn, giương đôi mắt đầy nước nhìn lên khuôn mặt đang giận dữ ấy mà nói bằng âm giọng rất nhỏ:
– Em và anh ta thật sự không có gì cả..
– Có hay không thì cô cũng vui vẻ khi để nó chạm vào, tôi cấm cô từ đây về sau không được tham gia sự kiện nào có thằng MC đó, nếu không cô biết hậu quả rồi đó..
Trong đêm, tôi ngồi co ro trong nhà vệ sinh, nhìn thân thể đầy rẫy những vết thương, có nơi máu đã khô và đọng lại trên làn da trắng như tuyết mà khẽ bật cười chua chát, những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống bầu má hao gầy, sau đó rơi vào khuôn miệng đắng ngắt…Đắng như chính cuộc hôn nhân này vậy. 3 năm rồi, 3 năm hơn một ngàn ngày trôi qua trong nước mắt và đòn roi, đến mức tôi còn không nhớ hết tôi đã bị người đàn ông có khuôn mặt sáng sủa trí thức đánh đập bao nhiêu lần nhưng tôi không thể phản kháng, không thể thoát khỏi lồng son cao quý như thực chất là chốn địa ngục trần gian này…
Vì sao ư, vì sau lưng tôi còn có một gia đình đang chịu sự khống chế của chồng tôi. Chỉ cần anh ta lên tiếng thì cái công ty bé nhỏ của ba tôi sẽ lập tức phá sản vì anh ta hiện tại là nhà đầu tư lớn nhất và có quyền hạn nhất. Một lời nói có thể khiến chúng tôi thành những kẻ vô sản. Tôi không sợ nghèo khổ nhưng tôi không muốn sự phấn đấu một đời của ba tôi bị sụp đổ, rồi mẹ tôi bị bệnh hàng tháng đều phải dùng thuốc bổ và đắt đỏ để duy trì sự sống, hai em trai của tôi đang học cấp 3, cái tuổi dễ nổi loạn nhất, lỡ như tôi vì hạnh phúc cá nhân mà vùng vẫy ly hôn thì gia đình tôi sẽ ra sao, tiền đâu chữa trị cho mẹ, các em tôi sẽ dễ lầm đường lạc lối. Vì vậy, Tôi thà hy sinh bản thân đổi lại cho những người thân yêu mình có cuộc sống tốt nhất cho nên dù có bị hành hạ đến thế này tôi cũng cắn răng chịu đựng…
TRUYỆN ĐỘC QUYỀN FB DIỄM MY HOÀNG ANH, KHÔNG SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC, MỌI HÀNH VI TỰ Ý LẤY TRUYỆN ĐỀU ĐƯỢC XEM LÀ VI PHẠM BẢN QUYỀN TÁC GIẢ.
Sáng hôm sau tôi thức dậy khi đồng hồ vừa điểm 5 giờ sáng. Khẽ chuyển động cả người liền truyền đến cảm giác đau nhức khắp mọi nơi. Những lằn roi đêm qua hôm nay lại sưng hơn và đau rát hơn. Dù đau nhưng tôi vẫn lê lết cả cơ thể này đi xuống giường, sau đó đi vệ sinh cá nhân, sửa soạn bản thân tươm tất rồi đi xuống nhà nấu đồ ăn sáng cho nhà chồng.
Có người thắc mắc vì sao nhà chồng tôi giàu như vậy, có hẳn mấy người giúp việc mà tôi vẫn phải dậy sớm để nấu nướng đúng không? Bởi vì mẹ chồng tôi nói tôi xuất thân thấp kém, không có gia thế hiển hách như chị dâu, dù được cái mác là hoa hậu, lại còn là hoa hậu có gương mặt đẹp nhất trong suốt nhiều năm qua nhưng cũng chả là cái gì so với gia thế nhà bà. Nhà chồng tôi xem trọng trí thức và rất xem thường những người hoạt động nghệ thuật, bà hay nói “xướng ca vô loài” để mỉa mai tôi không xứng đáng làm con dâu nhà này, cho nên phải biết điều mà phục vụ hầu hạ nhà chồng, phải cơm bưng nước rót để bà xem xét xem đánh giá và bù đắp xuất thân cùng nghề nghiệp “chẳng ra gì” của mình.
– Cô My.
– Hôm nay nấu món gì vậy dì?
– Hôm qua bà chủ nói ông chủ muốn ăn phở, tôi làm hầm nước dùng cô nêm nếm lại đi.
Dì Trúc nấu ăn rất ngon nhưng vì nhà chồng tôi khó tính và kỹ lưỡng nên đích thân thân tôi luôn nêm nếm kiểm tra lại một lượt, tự tay chuẩn bị từng khâu không được xảy ra sai sót, vì tôi rút kinh nghiệm những lần trước, những ngày mới được gả về đây, chỉ vì không hiểu khẩu vị từng người và không biết nấu những món Tây mà bị mẹ chồng giáo huấn bằng những lời lẽ vô cùng khắc nghiệt, tôi nhớ nhất là bà nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh mà nói:
– Con công thì dù có dính đầy bùn đất vẫn toát ra sự cao quý, còn bản chất là ngan là vịt thì có rột cửa cách mấy cũng không thay đổi được sự thấp hèn của mình đâu. Có chăng cũng là bắt chước một cách vụng về và thô tục. Mà cũng không trách cô được, gia đình cô thấp kém như vậy thì làm sao dạy dỗ cô thành một cô gái đoan chính, đến cả cái căn bản nhất là lễ nghĩa của một con dâu khi về nhà chồng cô còn không được dạy dỗ cho tốt thì huống hồ gì những món Tây kia. Cô đó, chỉ xứng đáng làm kẻ hầu hạ con trai tôi thôi..
Tôi nhớ rất rõ mình đã phải đứng hàng tiếng đồng hồ để nghe “dạy dỗ”, đến khi hai chân run lên vì mỏi nhừ mà mẹ chồng vẫn không ngừng giảng phép tắc bắt buộc tôi phải làm theo để không khiến gia đình bà mất mặt, đến cuối cùng bà chốt một câu xanh rờn:
– Cưới cô cho con trai tôi là đã khiến tôi mất mặt rồi, đúng là bực mình…
Quay về hiện thực. Tôi nêm nếm lại nước dùng rồi gật đầu:
– Vừa ăn rồi đó dì. Bánh phở đâu ạ?
– Dạ bên này.
Tôi lại kiểm tra đến bánh phở, từng công đoạn đều chi tiết đến như vậy chỉ mong đổi lấy sự hài lòng của nhà chồng mình. Họ hài lòng thì bản thân tôi cũng dễ sống, mà tôi dễ sống thì ba mẹ tôi cũng được nhờ cậy, vì thế mỗi một hành động tôi đều quan sát và để ý kỹ lưỡng, đến mức cuộc sống vô cùng ngột ngạt và căng thẳng.
– Cô My, đêm qua có sao không?
– Sao dì hỏi vậy, cháu có sao đâu.
– Đêm qua tôi sợ cậu Phú muốn ăn mà cô làm không kịp nên đứng bên ngoài đợi, vô tình nghe được cậu ấy .. đánh cô..
Tôi cười, nhưng nụ cười chua chát tận đáy lòng:
– Đâu phải lần đầu.
Dì Trúc thở hắt ra:
– Cô khổ quá, tôi thương cô nhưng phận tôi là người ăn kẻ ở cũng không dám vào can, tính khí cậu Phú nóng nảy, tôi sợ cậu ấy lắm.
– Cháu hiểu mà, dì thấy cũng coi như không thấy đi, mắc công anh ấy không vui lại đuổi việc thì khổ.
– Vâng, tôi sợ như vậy nên không dám vào, cô cũng thông cảm cho tôi, tôi còn nuôi hai con ở dưới quê.
– Cháu hiểu mà. Thôi làm đi dì.
– Vâng.
Khi đồng hồ đến 7 giờ thì mọi người bắt đầu có mặt ở nhà ăn, tôi bê thức ăn lên bàn, đầu tiên là ba mẹ chồng, anh chồng chị dâu rồi đến chồng mình, cuối cùng là cô em gái chồng rồi mới đến lượt mình. Dù ba chồng tôi gật gù khen món phở hôm nay rất ngon nhưng cô em chồng õng ẹo của tôi vẫn bĩu môi:
– Con thấy bình thường, có ngon gì đâu.
Mẹ chồng tôi yêu chiều cô con gái Út này nhất nhà nên bảo:
– Xuất thân tầm thường thì kỹ năng nấu nướng chỉ được như vậy, đâu phải như chị Mai con nhà danh giá món Âu món Á gì cũng biết.
Chị Mai là chị dâu của chồng tôi, tức là chị em dâu với tôi nhưng xuất thân của chúng tôi một trời một vực. Chị Mai là con nhà giàu, không những giàu mà là rất giàu, ba chị ấy còn là giám đốc ngân hàng, còn mẹ thì làm giáo sư, gia đình gia giáo tri thức rất xứng đôi với nhà chồng của tôi. Khi đứng cạnh nhau chị Mai luôn ngẩng cao đầu, tự tin về bản thân, trong khi tôi giống như một kẻ xa lạ, lạc lõng trong ngôi nhà toàn những người có vị trí cao trong xã hội, và cũng là nguyên nhân để mẹ chồng tôi so sánh hai chúng tôi, một người cao quý, một người thấp hèn không đáng tôn trọng.
Mà chị Mai cũng chẳng ưa gì tôi, chị ấy cũng như mẹ chồng khinh thường gia đình tôi nên khi nghe mẹ chồng tôi nói như vậy chị ấy nhìn tôi và cười nhẹ, nói:
– Thím ấy là hoa hậu, là người của công chúng mà biết nấu nướng thế này cũng là giỏi lắm rồi. Mấy người hoạt động nghệ thuật suốt ngày bận rộn quay phim chụp ảnh rồi qua lại với nhau, mấy ai mà nội trợ đâu mẹ..
Mẹ chồng tôi cực ghét những người làm nghệ thuật, chị Mai thừa biết nhưng vẫn cố tình nói thành ra khuôn mặt mẹ chồng tôi chán ghét bảo:
– Vẻ vang gì cái dạng đó, suốt ngày trưng mặt cười đùa với thiên hạ, chả ra thể thống gì, mà tôi nói cho chị My biết nhé, nhà tôi là nhà danh giá tri thức, chị đừng có đem cái cốt cách thấp hèn cùng cái công việc dở hơi của chị làm ảnh hưởng đến gia đình này. Hôm trước tôi thấy chị trên truyền hình trả lời phỏng vấn về đời sống hôn nhân gì đó, tôi không đồng ý để chuyện gia đình kể lể khắp thiên hạ đâu đấy nhé.
– Dạ vâng, con nhớ rồi ạ, con không có kể gì về nhà mình cả.
Mẹ chồng tôi chả thèm đáp lại chỉ liếc mắt một cái rồi dùng nhanh như cắt dùng khuôn mặt thân thiện và giọng nói ngọt ngào quay sang hỏi chị Mai:
– Cuối tuần này hai mẹ con mình đi spa sẵn tiện shopping luôn nhá. Mẹ thấy có mấy cái túi đẹp lắm.
Chị Mai cũng đon đả đáp:
– Con với mẹ đúng là tâm ý tương thông, con cũng đang bảo mẹ như thế ạ. Hôm qua con vừa thấy mấy cái túi cao cấp, vừa nhìn là con nghĩ chỉ có mẹ đeo là sang nhất thôi ạ.
Chị Mai khéo miệng lại nhiều tiền, con nhà danh giá nên nói câu nào cũng lọt tai mẹ chồng tôi cả, bà cười tít mắt, hẹn hò cuối tuần cùng chị ấy đi mua sắm làm đẹp không đả động câu nào đến tôi. Đã thế chị Mai còn hỏi tôi:
– Cuối tuần thím có bận lịch quay gì không đi với mẹ và tôi luôn?
Không để tôi đáp, mẹ chồng tôi đã trả lời:
– Không cần ai đi cùng đâu, hai mẹ con mình đi được rồi, có chị ta mẹ mất hứng lắm.
– Vâng, thế hôm đó hai mẹ con mình đi thôi ạ. Con sẽ tặng mẹ cái túi đẹp nhất để mẹ đi sinh nhật cô Hải bạn mẹ, sắp đến sinh nhật cô ấy rồi, mẹ mà mang mấy cái túi ấy thì các bà ấy có mà ganh tị với mẹ cho xem.
– Đúng là chỉ có con là hiểu ý mẹ nhất. Cùng là con dâu nhưng người thì hiểu chuyện hết phần thiên hạ, còn người thì chán chả muốn nói..
Ba chồng tôi lên tiếng:
– Thôi ăn đi, nguội hết rồi cứ nói mãi.
Ăn xong, tôi đi lên phòng để lấy quần áo cho chồng mình, thắt cà vạt cho anh. Dù đêm qua bị anh ta đánh cho tơi tả nhưng hôm nay vẫn phải giả vờ cười như không có chuyện gì mà hỏi:
– Hôm nay anh ăn ngon miệng không, em thấy anh ăn hết bát phở.
– Không ngon cũng ráng mà nuốt..
Bàn tay tôi khẽ khựng lại trong vài giây, ngẩng lên nhìn khuôn mặt không chút vui vẻ của chồng mình lại gượng gạo cười:
– Nếu anh không thích cách nấu này em sẽ học cách nấu khác cho anh…
Anh ta nhìn xuống bàn tay của tôi, bất ngờ chụp lấy cổ tay, bóp mạnh lấy nó, gằn giọng:
– Đừng để tôi thấy cô thân thiết với thằng nào, tôi sẽ lột da và cả thằng đó, biết chưa?
Tôi ngoài gật đầu thì không thể làm gì khác. Tôi khuất phục anh ta chung quy cũng vì gia đình. Vì cái công ty tư nhân bé nhỏ mà ba tôi một đời phấn đấu gây dựng, nếu không tôi cũng chẳng màng cái danh phận con dâu hào môn mà sống còn thua cả người hầu kẻ hạ trong nhà này.
Có lẽ kiếp trước tôi đã làm nhiều chuyện xấu, hoặc là đã gây ra nghiệp chướng gì đó nên kiếp này phải trả những nghiệp báo mình đã làm. Mang danh phận là hoa hậu, là con dâu hào môn nhưng người ta làm sao biết được tôi đã phải đánh đổi bằng cả sự tự tôn, tự trọng của bản thân cùng thân xác này cho một kẻ vũ phu như anh ta mà không thể phản kháng.
– Dạ. Em không dám như thế nữa. Em xin lỗi.
Anh ta bỏ tay tôi ra. Giọng nói cũng mềm hơn lúc nãy một chút:
– Tối nay đi tiệc với tôi.
Vì anh ta cao tận một mét tám hai nên tôi phải ngẩng lên để hỏi:
– Đi tiệc ạ, tiệc gì vậy anh?
– Ăn mừng hợp tác thành công, mặc cái váy trắng hôm trước tôi mua.
Tôi hơi mím môi đáp:
– Cái váy đó tuy rất đẹp nhưng trống lưng, hôm nay em mặc sẽ …. sẽ không được đẹp..
Đầu chân mày chồng tôi nhíu lại, sau đó bảo:
– Cởi áo ra.
Tôi chậm chạp mở khuy áo, khi mở xong thì chồng tôi vén áo tôi xuống, xoay người tôi lại để nhìn. Không biết lúc đó anh ta nghĩ gì khi nhìn thấy mảng lưng đầy những vết thương do trận đòn đêm qua anh ta mang đến mà phải mất tầm 2 phút anh ta hỏi:
– Còn đau lắm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.