Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 21: Chọn Ngày (1)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Lục Hồng Quân xử lý xong công việc liền đến đường Quang Minh.
Lục Gia Hinh thấy ông, giọng điệu mỉa mai: "Ồ, đến để bênh vực cô con gái cưng của cha à? Nhưng cha đi nhầm chỗ rồi. Nếu cô ta còn dám đến, con sẽ đánh cho đến khi không còn cách nào sống nổi nữa."
Lục Hồng Quân nói: "Hinh Hinh, Triệu Tư Di chỉ là con nuôi, con mới là con gái ruột của cha. Cha muốn bênh vực, cũng chỉ bênh con mà thôi."
Nghe thật hoa mỹ! Những năm qua, nguyên thân chịu chao tủi nhục trong nhà, ông ta lại làm ngơ như người mù. Giờ đóng vai làm cha tốt, đã quá muộn rồi.
Lục Gia Hinh cười lạnh, nói: "Nếu cha thật sự thương con, thì hãy đuổi Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di đi. Nhưng cha nỡ lòng sao?"
Lục Hồng Quân thở dài: "Hinh Hinh, cha với dì Đinh là vợ chồng, sao có thể để bà ấy phải lang thang đầu đường xó chợ? Làm vậy, hội Phụ nữ sẽ đến tìm cha ngay."
Lục Gia Hinh bật cười, không chút nể nang: "Cha, đời này không có chuyện vẹn cả đôi đường đâu. Nếu cha đã chọn đôi mẹ con rắn rết đó, thì sau này đừng tìm con nữa. Con đây, từ giờ coi như mình là trẻ mồ côi."
Lục Hồng Quân mặt mày tối sầm, nhưng ông nghĩ rằng Lục Gia Hinh chỉ vì oán giận nên mới ăn nói thiếu suy nghĩ: "Cha biết con chịu nhiều ấm ức, nhưng con cũng phải thông cảm cho cha. Cha đã ở tuổi này, sức khỏe cũng không tốt. Nếu ly hôn với dì Đinh, sau này ai sẽ chăm sóc cha?"
Trong trí nhớ, Lục Hồng Quân luôn dùng quyền làm cha để áp chế nguyên chủ. Lục Gia Hinh còn tưởng rằng mấy lời vừa nãy sẽ khiến ông quay người bỏ đi, nhưng không ngờ ông lại dịu giọng giải thích.
Rất nhanh, cô liền hiểu ra: Lục Hồng Quân vừa muốn hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của người vợ, vừa lo sợ sau này mất tiền, mất quyền, bà ta sẽ rời đi. Nếu thật sự xảy ra, ông sẽ phải dựa vào con gái dưỡng già. Đúng là tính toán thật giỏi!
Hiểu ra điều này, Lục Gia Hinh thay đổi suy nghĩ, nói: "Bây giờ trời nóng quá, đêm con không ngủ được. Hai cái quạt máy, khi nào cha gửi tới?"
Thật ra cô muốn có máy lạnh, nhưng thời nay máy lạnh là đồ khan hiếm, khó mua. Hơn nữa, tiêu thụ điện lại quá lớn.
Lục Hồng Quân đáp rằng vài ngày nữa sẽ gửi.
Lục Gia Hinh lại hỏi khi nào có xe đạp. Lần này, cô muốn hai chiếc, một cho cô, một cho Tiết Mậu.
Lục Hồng Quân nói rằng tuần này sẽ gửi, nhưng ông cho rằng hai chiếc là quá nhiều: "Con và Tiết Mậu dùng chung một chiếc là được rồi."
Ông càng nhún nhường, Lục Gia Hinh càng khinh thường. Nhưng muốn có lợi ích thì không cần mềm lòng: "Cha giúp con mời một giáo viên dạy tiếng Anh giao tiếp, tốt nhất là người từng du học, phát âm chuẩn."
Lục Hồng Quân thấy đau đầu, cảm thấy yêu cầu này quá đáng: "Con gái, người đi du học về là nhân tài quốc gia, làm sao họ chịu dạy con?"
Những người như vậy, ông không mời nổi.
Lục Gia Hinh không nói gì, chỉ nhìn ông.
Cuối cùng, Lục Hồng Quân đành chịu thua, nói sẽ cố gắng tìm. Du học thì không được, nhưng sinh viên trường ngoại ngữ thì không thành vấn đề.
Lục Gia Hinh lại nói đến chuyện tổ chức tiệc tân gia: "Anh năm bảo làm thế nào cũng phải có hai bàn tiệc. Cha, tổ chức tiệc thì một bàn cần chao nhiêu món? Còn phải chuẩn bị gì nữa không?"
Tân gia là chuyện lớn, Lục Hồng Quân vung tay: "Chuyện này để anh năm và chị dâu năm con lo, con không cần bận tâm."
Mục đích đạt được, tâm trạng Lục Gia Hinh tốt hơn hẳn.
Thấy cô đã dịu lại, Lục Hồng Quân cảm thấy cô đúng là vẫn còn tính trẻ con. Ông khuyên nhủ: "Hinh Hinh, những người như Phạm Nhất Nặc, dù nhà cửa điều kiện tốt, ngoại hình cũng ổn, nhưng tính cách nhu nhược, phẩm hạnh lại tệ. Kết hôn với kiểu người như vậy, con sẽ không hạnh phúc đâu."
Ông nói không sai, nhưng Lục Gia Hinh không thích bị dạy dỗ, cố ý cắt lời: "Trước đây, nơi dì Đinh từng sống, mọi người đều nói bà ấy là hồ ly tinh, thích dụ dỗ đàn ông. Lúc đó cha nói sao nhỉ? Cha bảo đó là vu khống, dì Đinh sống trong sạch, là một bông sen trắng."
"Bà ấy mà trong sạch, Triệu Tư Di sẽ biết rõ Phạm Nhất Nặc là vị hôn phu của con mà vẫn qua lại với hắn sao? Trên không nghiêm, dưới mới hư, kiểu không biết xấu hổ như Triệu Tư Di chẳng phải học từ dì Đinh sao?"
Lục Hồng Quân nghiêm mặt: "Hinh Hinh, dì Đinh dù gì cũng là trưởng bối của con, sao con lại nói vậy được?"
Lục Gia Hinh chẳng ngại đối đầu: "Cha không muốn nghe thì đừng tới nữa. Ở Cố Đô hơn một tháng, không một xu dính túi, con vẫn sống được đấy thôi. Cha không cho tiền, con cũng tự nuôi mình được."
Lục Hồng Quân vốn đang giận, nhưng thấy con gái nói chuyện đoạn tuyệt nhẹ như không, trong lòng ông lại chột dạ: "Hinh Hinh, nếu con không muốn nghe, cha sau này không nói nữa."
Trước đây, dù Lục Gia Hinh hay cãi nhau, làm ông tức giận, nhưng cô vẫn kính trọng, yêu thương ông. Giờ đây, từ sau khi trở về, không chỉ hết tình cảm, mà còn tỏ vẻ khó chịu với ông. Hiển nhiên, những chuyện trước đó khiến cô căm giận lây. Nếu ông tiếp tục thiên vị mẹ con Đinh Tĩnh, thật sự sẽ mất luôn mối quan hệ cha con.
Lục Gia Hinh chỉ nghe, không để trong lòng. Chỉ vì Lục Hồng Quân còn chút giá trị lợi dụng, cô mới tỏ ra hòa hoãn. Sau này, khi bản thân phát triển ổn định, cô chẳng buồn lãng phí lời với ông nữa.
Buổi chiều, Lục Gia Kiệt mang đến hai chiếc quạt máy và xe đạp. Anh tò mò hỏi: "Gia Hinh, em làm thế nào mà thuyết phục được bác ba đổi ý nhanh vậy, mua cả quạt máy lẫn xe đạp?"
Lục Gia Hinh thấy ông, giọng điệu mỉa mai: "Ồ, đến để bênh vực cô con gái cưng của cha à? Nhưng cha đi nhầm chỗ rồi. Nếu cô ta còn dám đến, con sẽ đánh cho đến khi không còn cách nào sống nổi nữa."
Lục Hồng Quân nói: "Hinh Hinh, Triệu Tư Di chỉ là con nuôi, con mới là con gái ruột của cha. Cha muốn bênh vực, cũng chỉ bênh con mà thôi."
Nghe thật hoa mỹ! Những năm qua, nguyên thân chịu chao tủi nhục trong nhà, ông ta lại làm ngơ như người mù. Giờ đóng vai làm cha tốt, đã quá muộn rồi.
Lục Gia Hinh cười lạnh, nói: "Nếu cha thật sự thương con, thì hãy đuổi Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di đi. Nhưng cha nỡ lòng sao?"
Lục Hồng Quân thở dài: "Hinh Hinh, cha với dì Đinh là vợ chồng, sao có thể để bà ấy phải lang thang đầu đường xó chợ? Làm vậy, hội Phụ nữ sẽ đến tìm cha ngay."
Lục Gia Hinh bật cười, không chút nể nang: "Cha, đời này không có chuyện vẹn cả đôi đường đâu. Nếu cha đã chọn đôi mẹ con rắn rết đó, thì sau này đừng tìm con nữa. Con đây, từ giờ coi như mình là trẻ mồ côi."
Lục Hồng Quân mặt mày tối sầm, nhưng ông nghĩ rằng Lục Gia Hinh chỉ vì oán giận nên mới ăn nói thiếu suy nghĩ: "Cha biết con chịu nhiều ấm ức, nhưng con cũng phải thông cảm cho cha. Cha đã ở tuổi này, sức khỏe cũng không tốt. Nếu ly hôn với dì Đinh, sau này ai sẽ chăm sóc cha?"
Trong trí nhớ, Lục Hồng Quân luôn dùng quyền làm cha để áp chế nguyên chủ. Lục Gia Hinh còn tưởng rằng mấy lời vừa nãy sẽ khiến ông quay người bỏ đi, nhưng không ngờ ông lại dịu giọng giải thích.
Rất nhanh, cô liền hiểu ra: Lục Hồng Quân vừa muốn hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của người vợ, vừa lo sợ sau này mất tiền, mất quyền, bà ta sẽ rời đi. Nếu thật sự xảy ra, ông sẽ phải dựa vào con gái dưỡng già. Đúng là tính toán thật giỏi!
Hiểu ra điều này, Lục Gia Hinh thay đổi suy nghĩ, nói: "Bây giờ trời nóng quá, đêm con không ngủ được. Hai cái quạt máy, khi nào cha gửi tới?"
Thật ra cô muốn có máy lạnh, nhưng thời nay máy lạnh là đồ khan hiếm, khó mua. Hơn nữa, tiêu thụ điện lại quá lớn.
Lục Hồng Quân đáp rằng vài ngày nữa sẽ gửi.
Lục Gia Hinh lại hỏi khi nào có xe đạp. Lần này, cô muốn hai chiếc, một cho cô, một cho Tiết Mậu.
Lục Hồng Quân nói rằng tuần này sẽ gửi, nhưng ông cho rằng hai chiếc là quá nhiều: "Con và Tiết Mậu dùng chung một chiếc là được rồi."
Ông càng nhún nhường, Lục Gia Hinh càng khinh thường. Nhưng muốn có lợi ích thì không cần mềm lòng: "Cha giúp con mời một giáo viên dạy tiếng Anh giao tiếp, tốt nhất là người từng du học, phát âm chuẩn."
Lục Hồng Quân thấy đau đầu, cảm thấy yêu cầu này quá đáng: "Con gái, người đi du học về là nhân tài quốc gia, làm sao họ chịu dạy con?"
Những người như vậy, ông không mời nổi.
Lục Gia Hinh không nói gì, chỉ nhìn ông.
Cuối cùng, Lục Hồng Quân đành chịu thua, nói sẽ cố gắng tìm. Du học thì không được, nhưng sinh viên trường ngoại ngữ thì không thành vấn đề.
Lục Gia Hinh lại nói đến chuyện tổ chức tiệc tân gia: "Anh năm bảo làm thế nào cũng phải có hai bàn tiệc. Cha, tổ chức tiệc thì một bàn cần chao nhiêu món? Còn phải chuẩn bị gì nữa không?"
Tân gia là chuyện lớn, Lục Hồng Quân vung tay: "Chuyện này để anh năm và chị dâu năm con lo, con không cần bận tâm."
Mục đích đạt được, tâm trạng Lục Gia Hinh tốt hơn hẳn.
Thấy cô đã dịu lại, Lục Hồng Quân cảm thấy cô đúng là vẫn còn tính trẻ con. Ông khuyên nhủ: "Hinh Hinh, những người như Phạm Nhất Nặc, dù nhà cửa điều kiện tốt, ngoại hình cũng ổn, nhưng tính cách nhu nhược, phẩm hạnh lại tệ. Kết hôn với kiểu người như vậy, con sẽ không hạnh phúc đâu."
Ông nói không sai, nhưng Lục Gia Hinh không thích bị dạy dỗ, cố ý cắt lời: "Trước đây, nơi dì Đinh từng sống, mọi người đều nói bà ấy là hồ ly tinh, thích dụ dỗ đàn ông. Lúc đó cha nói sao nhỉ? Cha bảo đó là vu khống, dì Đinh sống trong sạch, là một bông sen trắng."
"Bà ấy mà trong sạch, Triệu Tư Di sẽ biết rõ Phạm Nhất Nặc là vị hôn phu của con mà vẫn qua lại với hắn sao? Trên không nghiêm, dưới mới hư, kiểu không biết xấu hổ như Triệu Tư Di chẳng phải học từ dì Đinh sao?"
Lục Hồng Quân nghiêm mặt: "Hinh Hinh, dì Đinh dù gì cũng là trưởng bối của con, sao con lại nói vậy được?"
Lục Gia Hinh chẳng ngại đối đầu: "Cha không muốn nghe thì đừng tới nữa. Ở Cố Đô hơn một tháng, không một xu dính túi, con vẫn sống được đấy thôi. Cha không cho tiền, con cũng tự nuôi mình được."
Lục Hồng Quân vốn đang giận, nhưng thấy con gái nói chuyện đoạn tuyệt nhẹ như không, trong lòng ông lại chột dạ: "Hinh Hinh, nếu con không muốn nghe, cha sau này không nói nữa."
Trước đây, dù Lục Gia Hinh hay cãi nhau, làm ông tức giận, nhưng cô vẫn kính trọng, yêu thương ông. Giờ đây, từ sau khi trở về, không chỉ hết tình cảm, mà còn tỏ vẻ khó chịu với ông. Hiển nhiên, những chuyện trước đó khiến cô căm giận lây. Nếu ông tiếp tục thiên vị mẹ con Đinh Tĩnh, thật sự sẽ mất luôn mối quan hệ cha con.
Lục Gia Hinh chỉ nghe, không để trong lòng. Chỉ vì Lục Hồng Quân còn chút giá trị lợi dụng, cô mới tỏ ra hòa hoãn. Sau này, khi bản thân phát triển ổn định, cô chẳng buồn lãng phí lời với ông nữa.
Buổi chiều, Lục Gia Kiệt mang đến hai chiếc quạt máy và xe đạp. Anh tò mò hỏi: "Gia Hinh, em làm thế nào mà thuyết phục được bác ba đổi ý nhanh vậy, mua cả quạt máy lẫn xe đạp?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.