Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản

Chương 22: Chọn Ngày (2)

Lục Nguyệt Hạo Tuyết

14/10/2024

“Hôm nay Triệu Tư Di đến đây.”

Lục Gia Kiệt lập tức sa sầm mặt: "Cô ta hại em suýt mất mạng, nhà mình còn chưa đến tìm cô ta tính sổ, thế mà cô ta còn dám vác mặt đến tìm em. Hinh Hinh, cô ta làm gì em? Nếu bị bắt nạt, anh nhất định đòi lại công bằng cho em."

Cách nói chuyện này không giống một người cha của hai đứa trẻ mà như kẻ muốn "lăn lộn giang hồ".

Lục Gia Hinh cười, nhẹ nhàng đáp: "Em vừa cho cô ta một trận ra trò. Anh không biết đâu, cô ta gào khóc đến mức cả khu phố đều nghe thấy."

Dù không gây tổn thương nghiêm trọng, nhưng cũng đủ để cô ta phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng. Cú đánh này không chỉ là để xả giận mà còn để mọi người trong khu biết rằng cô không phải người dễ bắt nạt.

Lục Gia Kiệt giơ ngón tay cái khen ngợi: "Em gái của anh giỏi quá, đánh cho Triệu Tư Di một trận, vậy mà bác ba không chỉ không trách mắng mà còn chủ động mua cho em quạt máy với xe đạp. Đúng là lợi hại!"

Anh luôn biết Lục Gia Hinh thông minh, nếu không thì đã chẳng đứng top 5 của cả trường. Chỉ là trước đây cô còn nhỏ, trẻ con vô tư, bây giờ thì đã trưởng thành hơn nhiều, đến mức ngay cả bác ba cũng bị cô thuyết phục. Chỉ cần bác ba không thiên vị, Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di sẽ không còn là vấn đề.

Lục Gia Hinh cười rồi chuyển chủ đề: "Hôm nay em mua một quyển lịch, thấy ghi chủ nhật tuần này là ngày đẹp để dọn nhà. Anh năm, hay chúng ta tổ chức tiệc mừng nhà mới vào chủ nhật nhé?"

"Vậy thì để chủ nhật. Mai anh gọi điện báo anh cả."

Lục Gia Hinh nghĩ chuyện này cô nên tự nói: "Anh năm, chuyện bên anh cả để em tự gọi điện. Còn bên chị năm, anh giúp em báo một tiếng nhé."

Lục Gia Kiệt đồng ý rồi nói: "Gia Hinh, chị dâu em vừa nói Tiểu Phượng chiều nay đột nhiên bị tiêu chảy. Tối nay anh phải về nhà xem sao."

Lục Gia Hinh lo lắng hỏi: "Có nghiêm trọng không? Đã đưa đi khám chưa?"



Lục Gia Kiệt nói là chưa rõ tình hình, chỉ mới nhận được điện thoại từ mẹ vợ. Vì Mã Lệ Lệ đang xin nghỉ phép về quê nên anh không vội quay về.

Lục Gia Hinh vào nhà lấy một túi đồ ra. Thấy anh năm từ chối, cô nói: "Anh năm, trong này là táo. Trẻ con bị tiêu chảy ăn táo hấp sẽ đỡ hơn. Anh không phải bảo nhà mình là một gia đình sao, vậy thì đừng khách sáo, mang về đi."

Lục Gia Kiệt mang táo về nhà.

Mã Lệ Lệ nhìn thấy anh thì ngạc nhiên: "Anh bảo tối nay ở lại chỗ đường Quang Minh cơ mà, sao lại về?"

Lục Gia Kiệt hỏi thăm con gái, biết bé đã uống thuốc và đang ngủ. Anh đặt túi lên bàn: "Con không khỏe, tất nhiên anh phải về. Gia Hinh biết chuyện, nói ăn táo hấp có thể giảm tiêu chảy. Em hấp luôn hai quả, cho A Cường và Tiểu Phượng mỗi đứa một quả."

"Hay hấp luôn ba quả đi, không thì lát nữa Tiểu Bàn lại khóc nhè."

Lục Gia Kiệt không nói gì.

Mã Lệ Lệ thấy anh không vui, cứng nhắc chuyển đề tài: "Gia Hinh làm sao biết táo hấp trị được tiêu chảy?"

Vừa nói, cô vừa lấy ba quả táo ra, những quả còn lại cất vào ngăn kéo. Nhưng khi nhìn túi đồ đầy ắp, cô thấy có gì đó không ổn.

"Chuyện này anh không hỏi. Cô ấy đọc nhiều sách, nói được thì chắc chắn là đúng."

"Ôi trời…"

Mã Lệ Lệ lôi từ trong túi ra hai bộ quần áo, một bộ màu xanh lính, một chiếc váy nhỏ màu hồng. Cô kinh ngạc: "Anh mua quần áo cho con hả?"



Bình thường, Lục Gia Kiệt hay mua đồ ăn vặt cho bọn trẻ, nhưng quần áo thì chưa chao giờ.

Nhìn thấy quần áo, Lục Gia Kiệt cũng bật cười: "Không phải anh mua đâu. Lúc vội về anh quên mở túi ra xem."

Mã Lệ Lệ cảm kích tấm lòng của Lục Gia Hinh, nhưng vẫn phải nói: "Gia Kiệt, anh tìm dịp nhắc nhở Gia Hinh, bảo cô ấy sau này tiết kiệm một chút. Bây giờ không như trước nữa, không thể tiêu xài thoải mái được."

Lục Gia Kiệt liếc vợ, nói: "Tiết kiệm để làm gì? Hết tiền thì tìm bác ba đòi. Nếu không được thì để anh cả nói chuyện."

Trước đây, Gia Hinh quá tiết kiệm, cuối cùng lại để đôi mẹ con độc ác kia hưởng hết. Bây giờ cô em gái đã khôn ngoan hơn, không chỉ biết đòi tiền mà còn biết đòi đồ.

Mã Lệ Lệ cau mày: "Anh có biết gì đâu? Nếu quen thói tiêu xài hoang phí thì sau này khó sửa lắm. Mình không thể vì tranh cao thấp với người ta mà làm hại Gia Hinh được."

Lục Gia Kiệt không muốn khuyên bảo, chỉ đáp: "Ngay cả khi mất trí nhớ, Gia Hinh vẫn có thể bày bán quán ăn nuôi sống bản thân và Tiết Mậu, lại còn tiết kiệm được tiền mua vé tàu về nhà chỉ trong hơn một tháng. Em không cần lo lắng thừa."

Theo anh, dù không có bác ba, em gái anh vẫn sống tốt. Ngược lại, bác ba mà về hưu, chưa chắc Đinh Tĩnh còn chu đáo được như bây giờ.

Mã Lệ Lệ tò mò hỏi: "Bày quán ăn có lời thế sao?"

Lục Gia Kiệt gật đầu: "Gia Hinh nói, ngày lời nhiều nhất được hơn bốn chục đồng, ít nhất cũng mười đồng. So với lương đi làm thì hơn nhiều."

Nghe vậy, lòng anh ngứa ngáy, nhưng không dám thử.

Mã Lệ Lệ không ngờ lại lời như vậy. Nhưng dù lời đến mấy, cô cũng không ham. Bày quán ăn mưa nắng vất vả, mà điều quan trọng nhất là không đứng đắn, mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook