Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 33: Đăng Ký Hộ Khẩu
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Lục Gia Hinh cầm theo sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, giải thích hoàn cảnh của mình với công an khu vực. Nhờ ánh mắt cảm thông của họ, cô đã thành công đăng ký hộ khẩu tại văn phòng đường Quang Minh.
Hoàn thành được việc lớn, tâm trạng Lục Gia Hinh vui vẻ hẳn lên: "Tiết Mậu, để ăn mừng việc chị tái sinh, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa thật ngon."
Nghe nói lại đi ăn ngoài, Tiết Mậu thấy da đầu căng cứng, liền nói: "Chị Hinh, đừng ra ngoài ăn nữa, em ra chợ mua ít đồ ngon về nhà tự nấu."
Cậu cảm thấy nếu cứ tiêu xài thế này thì sẽ chẳng trụ nổi nữa.
Lục Gia Hinh cũng biết nấu ăn. Trước khi vào đại học, cô chưa từng động tay vào việc bếp núc.
Nhưng từ khi sống một mình trong ký túc xá, cô bắt đầu học nấu ăn. Sau này, khi đi du học ở Pháp, tay nghề nấu nướng của cô còn tiến bộ vượt bậc. Không nấu ăn thì chỉ có thể ăn bánh mì mỗi ngày, mà cô không thể chịu nổi điều đó.
"Được rồi, nhớ mua thêm thịt nhé."
Tiết Mậu đi chợ mua một con gà và ba cân thịt. Về nhà, cậu không vội nấu ngay mà bắt đầu sắc thuốc cho Lục Gia Hinh trước.
Mùi thuốc bay ra làm cô không thể yên tâm đọc sách được. Khi thuốc đã sắc xong, Lục Gia Hinh bịt mũi uống hết chén thuốc.
Lúc mới bắt đầu uống, do chưa có kinh nghiệm, vị đắng lan khắp miệng. Cô phải súc miệng và chờ lâu lắm mới tan hết vị đắng.
Sau này có kinh nghiệm, cô uống xong thì súc miệng ngay rồi ngậm một viên kẹo sữa, nhờ vậy mà vị thuốc đắng nhanh chóng tan biến. Từ đó, việc uống thuốc không còn giống như chịu tra tấn nữa.
Lục Gia Hinh nhìn con gà đã được làm sạch, thấy khá béo bèn nói: "Tiết Mậu, con gà này chia đôi nhé, nửa để nấu canh, nửa làm gà kho khoai tây."
"Được ạ."
Gà vừa mới cho vào nồi, bên ngoài đã vang lên tiếng của Lục Gia Kiệt: "Gia Hinh, Gia Hinh, mở cửa đi, anh đây!"
Tiết Mậu chạy nhanh ra mở cửa, nhỏ giọng nhắc: "Anh năm, chị Hinh đang học trong phòng."
"Gia Hinh, Gia Hinh, ra đây nào, anh mang đồ ngon tới đây!"
Nghe tiếng anh gọi, Lục Gia Hinh thắc mắc sao giờ này anh lại ghé qua. Cô ra ngoài rồi hỏi: "Anh năm, anh không đi làm à?"
"Không sao đâu, anh xin nghỉ nửa buổi rồi."
Lục Gia Hinh cảm thấy anh mình không nghiêm túc với công việc, cứ hễ có chuyện là xin nghỉ. Nhưng nghĩ anh bận rộn vì việc của cô, nên cô không tiện trách móc.
Lục Gia Kiệt hồ hởi nói: "Gia Hinh, giỏ cua này mỗi con đều nặng hơn nửa ký. Trưa nay mình ăn cua hấp, tối ăn cua xào cay, còn phần thịt cua để sáng mai làm bánh bao nhân cua."
Tiết Mậu liền chen vào phá hỏng bầu không khí: "Anh năm, chị Hinh đang uống thuốc, không ăn cua được đâu, cua lạnh lắm."
Tâm trạng Lục Gia Hinh lập tức sụp đổ, cô lườm Tiết Mậu đầy ai oán. Nếu cậu không nói thì cô còn có thể ăn được, giờ thì không dám động đũa nữa rồi.
Lục Gia Kiệt đập tay lên trán, nhớ ra chuyện này liền nói: "Ôi chao, anh quên mất. Tiết Mậu, vậy lát nữa hấp sáu con thôi, còn lại tối làm cua xào cay."
Hai anh em họ đều ăn khỏe, mỗi người ba con không thành vấn đề.
Lục Gia Hinh mỉm cười: "Trưa hấp bốn con thôi, còn lại anh đem về cho chị dâu và Cường Cường ăn. Hôm nay em hầm gà, lát nữa múc một bát cho nhà anh luôn nhé."
Lục Gia Kiệt vội xua tay: “Không cần, không cần đâu, nếu họ muốn ăn, để anh đi mua là được.”
Lục Gia Hinh cười khẽ: “Chị dâu năm tiết kiệm lắm, làm gì dám mua cua cho bọn trẻ ăn. Số tiền riêng anh giữ thì để dành đi, không thì chị dâu năm biết lại cãi nhau với anh cho xem.”
Lục Gia Kiệt không nói được gì, chỉ biết thở dài: “Một đồng tiền làm khó anh hùng.”
Lục Gia Hinh hiểu tính anh hay sĩ diện, những chuyện bình thường cô cũng không can thiệp, nhưng lần này thì khác: “Cường Cường và Tiểu Phượng dạo này gầy đi nhiều lắm, phải cho chúng ăn thêm đồ bổ. Ở bên nhà họ Mã không tiện chăm bữa phụ, cuối tuần cứ mang bọn trẻ sang đây ăn.”
Mọi chuyện của anh, Lục Gia Hinh đều nắm rõ. Vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, Mã Lệ Lệ bị đưa đi triệt sản ngay sau khi sinh Tiểu Phượng, khiến thỏa thuận trước đó không còn giá trị.
Đây là chính sách quốc gia, không phải nhà họ Lục lật lọng. Dù bố của Lệ Lệ không hài lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Tuy nhiên, bà chị cả nhà họ Mã lại thấy bất bình.
Cùng là con gái trong nhà, Mã Lệ Lệ được ở trong căn hộ rộng hơn 50m² của bố mẹ, bọn trẻ cũng do ông bà chăm nom. Cuộc sống thoải mái khiến chị ấy vẫn giữ được vẻ tươi tắn. Ngược lại, chị cả không chỉ phải chịu sự chèn ép của mẹ chồng và các em dâu mà cả gia đình năm người còn chen chúc trong căn phòng chỉ 20m².
Vì bất mãn, từ năm ngoái chị cả thường xuyên đưa con về nhà đẻ và hay buông lời móc máy Mã Lệ Lệ với Lục Gia Kiệt.
Trước đây, chị cả chỉ thỉnh thoảng mới nói lời chua chát, mỗi tháng cũng chỉ về nhà hai ba lần nên Mã Lệ Lệ, dù khó chịu, nhưng vẫn nhịn được. Nhưng sau Tết, chị cả bất ngờ đề xuất cho con trai út làm người thừa kế của nhà họ Mã để nối dõi.
Việc không có người nối dõi vốn là nỗi trăn trở của bố mẹ Mã. Nghe chị cả nói, hai người thay đổi thái độ ngay lập tức. Nhưng vì bố mẹ chồng của chị cả không đồng ý, chuyện này cứ giằng co mãi.
Từ khi nói ra ý định thừa kế, chị cả giao luôn con trai út cho bố mẹ trông nom, thỉnh thoảng lại dẫn hai đứa con lớn về nhà ăn cơm.
Mã Lệ Lệ có gửi tiền ăn hàng tháng, nhưng chị cả thì không bao giờ đóng góp. Tiền ăn không tăng mà người ăn thì thêm, khiến mức sống giảm rõ rệt. Có những lúc Cường Cường và Tiểu Phượng ăn không no, làm Lục Gia Kiệt và Mã Lệ Lệ xót xa không chịu được.
Dù vậy, chị cả vẫn chưa hài lòng, còn yêu cầu Mã Lệ Lệ và Lục Gia Kiệt dọn đi. Mã Lệ Lệ không từ chối, nhưng cô cũng đặt điều kiện: phải đổi họ cho Tiểu Bàn sang họ Mã và nhập hộ khẩu về nhà bố mẹ, cô mới chịu dọn đi cùng chồng con. Trước đó, cô quyết không rời đi.
Vì chuyện này, quan hệ giữa hai chị em căng thẳng hẳn. Tuy vậy, bố mẹ Mã vẫn giữ lý trí, khẳng định chỉ khi hộ khẩu của đứa bé nhập vào tên họ, họ mới đồng ý để vợ chồng Mã Lệ Lệ dọn đi. Nhưng bố mẹ chồng chị cả không chịu, khiến mọi chuyện bế tắc.
Lục Gia Kiệt lắc đầu: “Mang đồ về thì chị dâu năm và bọn trẻ cũng chẳng được ăn bao nhiêu.”
Anh không phải người không thương vợ con, nhưng vấn đề là bố mẹ vợ quá thiên vị Tiểu Bàn, cái gì ngon cũng dành hết cho thằng bé.
Lục Gia Hinh hơi ngẩn ra, không ngờ mâu thuẫn lại sâu đến vậy. Cô nói: “Hay là thế này, anh dẫn chị dâu năm với hai đứa nhỏ qua đây ăn. Đúng lúc em cũng thấy ăn với Tiết Mậu hơi lạnh lẽo, có bọn trẻ sang, nhà sẽ rôm rả hơn.”
Lục Gia Kiệt nghe cô nói vậy thì không khách sáo nữa, khách sáo quá hóa xa cách: “Được, tan làm anh đón bọn họ qua.”
Ăn cơm xong, Lục Gia Kiệt trở lại làm việc.
Tiết Mậu thắc mắc: “Chị Hinh, mười hai con cua, trưa nay mình ăn bốn con, còn tám con. Nhà họ Mã chỉ có sáu người, vẫn dư hai con, sao anh Kiệt lại bảo chị dâu năm với hai đứa nhỏ không được ăn?”
Lục Gia Hinh kể sơ qua chuyện nhà họ Mã. Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, ngay cả chuyện của mình còn rối như tơ vò, cô không muốn nhiều lời chuyện nhà người khác.
Tiết Mậu chợt nghĩ đến gia đình mình, buồn bã nói: “Chị, tại sao máu mủ ruột rà lại có thể tính toán nhau vì chút tiền bạc như vậy?”
“Vì ích kỷ, vì tham lam thôi.”
Hoàn thành được việc lớn, tâm trạng Lục Gia Hinh vui vẻ hẳn lên: "Tiết Mậu, để ăn mừng việc chị tái sinh, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa thật ngon."
Nghe nói lại đi ăn ngoài, Tiết Mậu thấy da đầu căng cứng, liền nói: "Chị Hinh, đừng ra ngoài ăn nữa, em ra chợ mua ít đồ ngon về nhà tự nấu."
Cậu cảm thấy nếu cứ tiêu xài thế này thì sẽ chẳng trụ nổi nữa.
Lục Gia Hinh cũng biết nấu ăn. Trước khi vào đại học, cô chưa từng động tay vào việc bếp núc.
Nhưng từ khi sống một mình trong ký túc xá, cô bắt đầu học nấu ăn. Sau này, khi đi du học ở Pháp, tay nghề nấu nướng của cô còn tiến bộ vượt bậc. Không nấu ăn thì chỉ có thể ăn bánh mì mỗi ngày, mà cô không thể chịu nổi điều đó.
"Được rồi, nhớ mua thêm thịt nhé."
Tiết Mậu đi chợ mua một con gà và ba cân thịt. Về nhà, cậu không vội nấu ngay mà bắt đầu sắc thuốc cho Lục Gia Hinh trước.
Mùi thuốc bay ra làm cô không thể yên tâm đọc sách được. Khi thuốc đã sắc xong, Lục Gia Hinh bịt mũi uống hết chén thuốc.
Lúc mới bắt đầu uống, do chưa có kinh nghiệm, vị đắng lan khắp miệng. Cô phải súc miệng và chờ lâu lắm mới tan hết vị đắng.
Sau này có kinh nghiệm, cô uống xong thì súc miệng ngay rồi ngậm một viên kẹo sữa, nhờ vậy mà vị thuốc đắng nhanh chóng tan biến. Từ đó, việc uống thuốc không còn giống như chịu tra tấn nữa.
Lục Gia Hinh nhìn con gà đã được làm sạch, thấy khá béo bèn nói: "Tiết Mậu, con gà này chia đôi nhé, nửa để nấu canh, nửa làm gà kho khoai tây."
"Được ạ."
Gà vừa mới cho vào nồi, bên ngoài đã vang lên tiếng của Lục Gia Kiệt: "Gia Hinh, Gia Hinh, mở cửa đi, anh đây!"
Tiết Mậu chạy nhanh ra mở cửa, nhỏ giọng nhắc: "Anh năm, chị Hinh đang học trong phòng."
"Gia Hinh, Gia Hinh, ra đây nào, anh mang đồ ngon tới đây!"
Nghe tiếng anh gọi, Lục Gia Hinh thắc mắc sao giờ này anh lại ghé qua. Cô ra ngoài rồi hỏi: "Anh năm, anh không đi làm à?"
"Không sao đâu, anh xin nghỉ nửa buổi rồi."
Lục Gia Hinh cảm thấy anh mình không nghiêm túc với công việc, cứ hễ có chuyện là xin nghỉ. Nhưng nghĩ anh bận rộn vì việc của cô, nên cô không tiện trách móc.
Lục Gia Kiệt hồ hởi nói: "Gia Hinh, giỏ cua này mỗi con đều nặng hơn nửa ký. Trưa nay mình ăn cua hấp, tối ăn cua xào cay, còn phần thịt cua để sáng mai làm bánh bao nhân cua."
Tiết Mậu liền chen vào phá hỏng bầu không khí: "Anh năm, chị Hinh đang uống thuốc, không ăn cua được đâu, cua lạnh lắm."
Tâm trạng Lục Gia Hinh lập tức sụp đổ, cô lườm Tiết Mậu đầy ai oán. Nếu cậu không nói thì cô còn có thể ăn được, giờ thì không dám động đũa nữa rồi.
Lục Gia Kiệt đập tay lên trán, nhớ ra chuyện này liền nói: "Ôi chao, anh quên mất. Tiết Mậu, vậy lát nữa hấp sáu con thôi, còn lại tối làm cua xào cay."
Hai anh em họ đều ăn khỏe, mỗi người ba con không thành vấn đề.
Lục Gia Hinh mỉm cười: "Trưa hấp bốn con thôi, còn lại anh đem về cho chị dâu và Cường Cường ăn. Hôm nay em hầm gà, lát nữa múc một bát cho nhà anh luôn nhé."
Lục Gia Kiệt vội xua tay: “Không cần, không cần đâu, nếu họ muốn ăn, để anh đi mua là được.”
Lục Gia Hinh cười khẽ: “Chị dâu năm tiết kiệm lắm, làm gì dám mua cua cho bọn trẻ ăn. Số tiền riêng anh giữ thì để dành đi, không thì chị dâu năm biết lại cãi nhau với anh cho xem.”
Lục Gia Kiệt không nói được gì, chỉ biết thở dài: “Một đồng tiền làm khó anh hùng.”
Lục Gia Hinh hiểu tính anh hay sĩ diện, những chuyện bình thường cô cũng không can thiệp, nhưng lần này thì khác: “Cường Cường và Tiểu Phượng dạo này gầy đi nhiều lắm, phải cho chúng ăn thêm đồ bổ. Ở bên nhà họ Mã không tiện chăm bữa phụ, cuối tuần cứ mang bọn trẻ sang đây ăn.”
Mọi chuyện của anh, Lục Gia Hinh đều nắm rõ. Vì chính sách kế hoạch hóa gia đình, Mã Lệ Lệ bị đưa đi triệt sản ngay sau khi sinh Tiểu Phượng, khiến thỏa thuận trước đó không còn giá trị.
Đây là chính sách quốc gia, không phải nhà họ Lục lật lọng. Dù bố của Lệ Lệ không hài lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Tuy nhiên, bà chị cả nhà họ Mã lại thấy bất bình.
Cùng là con gái trong nhà, Mã Lệ Lệ được ở trong căn hộ rộng hơn 50m² của bố mẹ, bọn trẻ cũng do ông bà chăm nom. Cuộc sống thoải mái khiến chị ấy vẫn giữ được vẻ tươi tắn. Ngược lại, chị cả không chỉ phải chịu sự chèn ép của mẹ chồng và các em dâu mà cả gia đình năm người còn chen chúc trong căn phòng chỉ 20m².
Vì bất mãn, từ năm ngoái chị cả thường xuyên đưa con về nhà đẻ và hay buông lời móc máy Mã Lệ Lệ với Lục Gia Kiệt.
Trước đây, chị cả chỉ thỉnh thoảng mới nói lời chua chát, mỗi tháng cũng chỉ về nhà hai ba lần nên Mã Lệ Lệ, dù khó chịu, nhưng vẫn nhịn được. Nhưng sau Tết, chị cả bất ngờ đề xuất cho con trai út làm người thừa kế của nhà họ Mã để nối dõi.
Việc không có người nối dõi vốn là nỗi trăn trở của bố mẹ Mã. Nghe chị cả nói, hai người thay đổi thái độ ngay lập tức. Nhưng vì bố mẹ chồng của chị cả không đồng ý, chuyện này cứ giằng co mãi.
Từ khi nói ra ý định thừa kế, chị cả giao luôn con trai út cho bố mẹ trông nom, thỉnh thoảng lại dẫn hai đứa con lớn về nhà ăn cơm.
Mã Lệ Lệ có gửi tiền ăn hàng tháng, nhưng chị cả thì không bao giờ đóng góp. Tiền ăn không tăng mà người ăn thì thêm, khiến mức sống giảm rõ rệt. Có những lúc Cường Cường và Tiểu Phượng ăn không no, làm Lục Gia Kiệt và Mã Lệ Lệ xót xa không chịu được.
Dù vậy, chị cả vẫn chưa hài lòng, còn yêu cầu Mã Lệ Lệ và Lục Gia Kiệt dọn đi. Mã Lệ Lệ không từ chối, nhưng cô cũng đặt điều kiện: phải đổi họ cho Tiểu Bàn sang họ Mã và nhập hộ khẩu về nhà bố mẹ, cô mới chịu dọn đi cùng chồng con. Trước đó, cô quyết không rời đi.
Vì chuyện này, quan hệ giữa hai chị em căng thẳng hẳn. Tuy vậy, bố mẹ Mã vẫn giữ lý trí, khẳng định chỉ khi hộ khẩu của đứa bé nhập vào tên họ, họ mới đồng ý để vợ chồng Mã Lệ Lệ dọn đi. Nhưng bố mẹ chồng chị cả không chịu, khiến mọi chuyện bế tắc.
Lục Gia Kiệt lắc đầu: “Mang đồ về thì chị dâu năm và bọn trẻ cũng chẳng được ăn bao nhiêu.”
Anh không phải người không thương vợ con, nhưng vấn đề là bố mẹ vợ quá thiên vị Tiểu Bàn, cái gì ngon cũng dành hết cho thằng bé.
Lục Gia Hinh hơi ngẩn ra, không ngờ mâu thuẫn lại sâu đến vậy. Cô nói: “Hay là thế này, anh dẫn chị dâu năm với hai đứa nhỏ qua đây ăn. Đúng lúc em cũng thấy ăn với Tiết Mậu hơi lạnh lẽo, có bọn trẻ sang, nhà sẽ rôm rả hơn.”
Lục Gia Kiệt nghe cô nói vậy thì không khách sáo nữa, khách sáo quá hóa xa cách: “Được, tan làm anh đón bọn họ qua.”
Ăn cơm xong, Lục Gia Kiệt trở lại làm việc.
Tiết Mậu thắc mắc: “Chị Hinh, mười hai con cua, trưa nay mình ăn bốn con, còn tám con. Nhà họ Mã chỉ có sáu người, vẫn dư hai con, sao anh Kiệt lại bảo chị dâu năm với hai đứa nhỏ không được ăn?”
Lục Gia Hinh kể sơ qua chuyện nhà họ Mã. Mỗi nhà đều có nỗi khổ riêng, ngay cả chuyện của mình còn rối như tơ vò, cô không muốn nhiều lời chuyện nhà người khác.
Tiết Mậu chợt nghĩ đến gia đình mình, buồn bã nói: “Chị, tại sao máu mủ ruột rà lại có thể tính toán nhau vì chút tiền bạc như vậy?”
“Vì ích kỷ, vì tham lam thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.