Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 23: Tiệc Tân Gia (1)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Lục Hồng Quân nhờ người tìm giúp một thầy thuốc Đông y lão luyện, chuyên giỏi điều trị phục hồi sức khỏe. Ông hẹn trước với Lục Gia Hinh và sáng hôm sau đến đón cô.
Ban đầu, Lục Gia Hinh định rủ Tiết Mậu đi cùng. Cậu đã sống lang thang bên ngoài suốt năm năm, cơ thể có vẻ khỏe mạnh nhưng thực chất rất yếu. Tuy nhiên, Tiết Mậu kiên quyết không đi với lý do không muốn uống thuốc Đông y. Không còn cách nào khác, Lục Gia Hinh đành một mình theo Lục Hồng Quân.
Vị thầy thuốc lớn tuổi này họ Hòa, tính cách ôn hòa như chính cái tên của ông. Những năm trước, ông đã giúp đỡ rất nhiều người. Khi biết có kẻ muốn hãm hại mình, ông chủ động xin điều về vùng nông thôn.
Hơn mười năm trước, khi các vùng nông thôn thiếu thốn bác sĩ và thuốc men, nhà nước thường khuyến khích các bệnh viện thành phố hỗ trợ y tế cho các khu vực này.
Ông tự nguyện xin về làm việc tại trạm y tế quê nhà, và đơn của ông nhanh chóng được phê duyệt. Suốt hơn một thập kỷ ở quê, ông đã cứu chữa không biết chao nhiêu người. Dù gần bảy mươi tuổi, ông vẫn giữ mái tóc đen nhánh, tinh thần minh mẫn.
Sau khi bắt mạch cho Lục Gia Hinh, thầy thuốc Hòa nói: "Cô gái, cháu lo nghĩ quá nhiều dẫn đến uất kết trong lòng, lại thêm khí huyết tổn hao nghiêm trọng. Cháu nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản và tuổi thọ sau này."
Khí huyết kém thì cô đã biết, bởi giữa mùa hè mà tay chân cô lúc nào cũng lạnh buốt. Nhưng không ngờ rằng, nguyên chủ của thân thể này lại mắc cả chứng trầm cảm.
Cô nhớ lại, từ khi Đinh Tĩnh vào nhà, nguyên chủ luôn sống trong sự đè nén, bị Triệu Tư Di bắt nạt mà không thể nói ra, thậm chí từng chán nản đến mức muốn từ bỏ cuộc sống. Những triệu chứng đó, quả thực chính là biểu hiện của bệnh trầm cảm. Than ôi, một gia đình bất hạnh, trẻ em trong đó rất dễ gặp phải các vấn đề tâm lý.
Lục Hồng Quân sợ hãi tột độ, vội hỏi: "Thầy thuốc, con gái tôi còn trẻ, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho cháu."
Thầy Hòa mỉm cười nói: "Chỉ cần cháu nó chịu tuân thủ lời tôi, uống thuốc đều đặn hàng ngày, khoảng một năm có thể hồi phục. Nhưng trong toa thuốc này có hai vị dược liệu đắt đỏ, chi phí một năm không hề nhỏ."
Một người phụ nữ nếu không thể sinh con, cuộc đời gần như xem như chấm hết. Lần này, Lục Hồng Quân không chút do dự đáp: "Dù phải bán cả nhà, tôi cũng sẽ chữa cho cháu."
Lục Gia Hinh ngước lên nhìn ông một cái, rồi lại cụp mắt xuống.
Lục Hồng Quân hỏi thêm: "Thầy Hòa, con gái tôi vừa thi trượt đại học. Tôi muốn cháu ôn thi lại, vậy cần uống thuốc bao lâu thì có thể học tiếp?"
Ý kiến của thầy Hòa giống với vị bác sĩ lần trước, áp lực học tập của năm cuối cấp rất lớn, với tình trạng sức khỏe hiện tại của Lục Gia Hinh, cô khó lòng chịu nổi.
Lục Hồng Quân biết, tháng này ôn thi lại là chuyện không thể.
Thầy Hòa sống ở ngoại ô, đi lại không dễ dàng, nên ông kê hẳn mười hai thang thuốc. Khi giao cho Lục Gia Hinh, ông dặn dò: "Uống hết thuốc rồi thì quay lại tái khám, đến lúc đó tôi sẽ điều chỉnh toa thuốc."
"Cảm ơn thầy Hòa."
Rời khỏi nhà thầy Hòa, Lục Gia Hinh hỏi chuyện tìm gia sư: "Cha, đã ba ngày rồi, vẫn chưa tìm được ai phù hợp sao?"
Cô khá giỏi tiếng Anh, đủ để giao tiếp với người nước ngoài. Tuy nhiên, nguyên thân của cô chỉ học "tiếng Anh câm", nên cô cần một lý do hợp lý cho kỹ năng này. Những ngày qua, mỗi sáng cô đều luyện tiếng Anh qua băng cassette. Nhưng có thêm một giáo viên dạy nói trực tiếp sẽ càng củng cố khả năng của cô.
Lục Hồng Quân đáp: "Yêu cầu của con cao quá, cần thêm thời gian."
Sinh viên xuất sắc của các trường ngoại ngữ rất nhiều, nhưng những người khó khăn, cần làm gia sư để kiếm sống thì thường đã nhận việc từ sớm; còn những người có điều kiện tốt hơn thì không đời nào đi làm thêm như vậy.
Lục Gia Hinh ồ lên, rồi nói: "Chủ nhật là tiệc tân gia, cha đến sớm nhé."
"Được."
Lục Hồng Quân đã sắp xếp xong. Đến ngày đó, Lục Gia Kiệt và Mã Lệ Lệ sẽ mang các đồ cần thiết đến trước chuẩn bị, ông chỉ việc đến đúng giờ dùng bữa.
Vì Mã Lệ Lệ là nhân viên cửa hàng bách hóa, chuyện Lục Gia Hinh sắp mở tiệc tân gia nhanh chóng lan truyền trong khu tập thể.
Bác Tiết nhìn thấy Đinh Tĩnh liền cố ý hỏi: "Tôi nghe nói Gia Hinh sắp mở tiệc tân gia. Tiểu Đinh à, đây là chuyện vui lớn, nhà cô định mời bao nhiêu người vậy?"
Đinh Tĩnh biết bà ta muốn xem mình bẽ mặt, liền lắc đầu đáp: "Tôi không biết, lão Lục chưa nói gì với tôi."
"Ôi trời, cô là mẹ của Gia Hinh mà, sao lại không biết được chứ?"
Cách bà ta nhấn mạnh từ "mẹ" đầy ý mỉa mai.
Đinh Tĩnh thầm tức giận. Lúc mới về làm dâu, con bé ấy không chịu gọi cô là mẹ. Khi đó, cô tỏ ra rộng lượng mà bảo rằng sẽ cho con bé thời gian để thích nghi. Ai ngờ đến giờ vẫn chẳng lấy được lòng con bé, thậm chí nó chưa từng gọi cô một tiếng "mẹ". Chuyện này trước đây đã khiến người trong khu tập thể không ít lần chế giễu cô, giờ lại càng bị đem ra làm trò cười.
Bác Tiết giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Ôi chao, Tiểu Đinh, chẳng lẽ Gia Hinh không nói gì với cô sao?"
Đinh Tĩnh không buồn đáp lại, mang đôi giày cao gót bước thẳng lên lầu.
Bác Tiết nhổ toẹt một cái, mắng: "Đồ hồ ly tinh, làm bộ làm tịch. Những kẻ độc ác như cô sớm muộn gì cũng bị trời phạt."
Chủ nhật, Lục Gia Kiệt và Mã Lệ Lệ đến từ sáng sớm.
Hai người mang theo đủ loại thức ăn như gà, vịt, cá, thịt ba chỉ, thịt cừu, còn có cả hoa quả và các loại hạt khô.
Lục Gia Hinh xem qua những món họ mua rồi nói với Tiết Mậu: "Em ra chợ xem có bán tôm càng và cua không, nếu có thì mua nhiều một chút."
Cô thích ăn tôm và cua nhất. Hiện tại đầu tháng Chín là mùa cua, cô muốn ăn thỏa thích một bữa.
Lục Hồng Quân biết con gái thích ăn tôm, liền giải thích: "Trân Trân bị dị ứng với tôm. Nếu làm món này, lát nữa nó không kiềm chế được lại ăn, rồi phải vào viện. Gia Hinh, nếu con muốn ăn thì để vài hôm nữa cha mua cho con."
Tiết Mậu chen vào: "Chị, em nghe nói đang uống thuốc thì không nên ăn đồ gây dị ứng hoặc đồ lạnh. Tôm là đồ dễ gây dị ứng, cua thì tính hàn, mấy thứ này đều ảnh hưởng đến thuốc."
Lục Gia Hinh nghĩ ngợi: "Bác sĩ không nói gì mà?"
Lục Gia Kiệt cẩn thận nói: "Em cứ kiêng một chút thì tốt hơn, lỡ làm giảm hiệu quả thuốc thì lại phí tiền. Đợi sức khỏe tốt hơn rồi ăn gì cũng được."
Theo anh ta biết, thuốc mà Lục Gia Hinh đang uống mỗi thang mất hơn bốn đồng, uống cả năm thì tiền thuốc đã hơn một nghìn đồng. Nhờ có bác ba làm chức cao, lương và phúc lợi tốt lại thêm chút tiền ngoài, chứ nếu là anh thì chẳng kham nổi.
Nghe vậy, Lục Gia Hinh đành từ bỏ. Một phần vì không muốn phí tiền, phần khác là thuốc đông y quá khó uống. Mỗi lần uống xong đều buồn nôn, cô phải cố nhịn để không phải uống thêm.
Gà, vịt, cá đều là đồ còn sống. Lục Gia Hinh định vào bếp làm cùng Mã Lệ Lệ, nhưng bị chị đẩy ra: "Em đi nghỉ đi, có chị, anh Kiệt và Tiết Mậu ở đây là đủ rồi."
Không cãi lại được, Lục Gia Hinh rửa sạch tay, vào phòng lấy kẹo sữa thỏ trắng, lạc, hạt dưa và bánh hồng ra cho hai đứa trẻ ăn.
Tiểu Phượng còn nhỏ, nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng liền sáng mắt: "Cô út, nhà cô nhiều kẹo thế! Con mang về hai viên cho bạn con được không?"
Lục Gia Hinh không nhịn được, véo nhẹ gương mặt tròn trĩnh trắng trẻo của cô bé, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Tiểu Phượng của cô thật ngoan, có đồ ngon còn biết chia sẻ với bạn."
Được khen, Tiểu Phượng cười toe toét, để lộ hàm răng sữa trắng nhỏ. Còn A Cường, lúc này đang mải ăn bánh hồng, chẳng buồn nói gì.
Ban đầu, Lục Gia Hinh định rủ Tiết Mậu đi cùng. Cậu đã sống lang thang bên ngoài suốt năm năm, cơ thể có vẻ khỏe mạnh nhưng thực chất rất yếu. Tuy nhiên, Tiết Mậu kiên quyết không đi với lý do không muốn uống thuốc Đông y. Không còn cách nào khác, Lục Gia Hinh đành một mình theo Lục Hồng Quân.
Vị thầy thuốc lớn tuổi này họ Hòa, tính cách ôn hòa như chính cái tên của ông. Những năm trước, ông đã giúp đỡ rất nhiều người. Khi biết có kẻ muốn hãm hại mình, ông chủ động xin điều về vùng nông thôn.
Hơn mười năm trước, khi các vùng nông thôn thiếu thốn bác sĩ và thuốc men, nhà nước thường khuyến khích các bệnh viện thành phố hỗ trợ y tế cho các khu vực này.
Ông tự nguyện xin về làm việc tại trạm y tế quê nhà, và đơn của ông nhanh chóng được phê duyệt. Suốt hơn một thập kỷ ở quê, ông đã cứu chữa không biết chao nhiêu người. Dù gần bảy mươi tuổi, ông vẫn giữ mái tóc đen nhánh, tinh thần minh mẫn.
Sau khi bắt mạch cho Lục Gia Hinh, thầy thuốc Hòa nói: "Cô gái, cháu lo nghĩ quá nhiều dẫn đến uất kết trong lòng, lại thêm khí huyết tổn hao nghiêm trọng. Cháu nhất định phải điều dưỡng thật tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản và tuổi thọ sau này."
Khí huyết kém thì cô đã biết, bởi giữa mùa hè mà tay chân cô lúc nào cũng lạnh buốt. Nhưng không ngờ rằng, nguyên chủ của thân thể này lại mắc cả chứng trầm cảm.
Cô nhớ lại, từ khi Đinh Tĩnh vào nhà, nguyên chủ luôn sống trong sự đè nén, bị Triệu Tư Di bắt nạt mà không thể nói ra, thậm chí từng chán nản đến mức muốn từ bỏ cuộc sống. Những triệu chứng đó, quả thực chính là biểu hiện của bệnh trầm cảm. Than ôi, một gia đình bất hạnh, trẻ em trong đó rất dễ gặp phải các vấn đề tâm lý.
Lục Hồng Quân sợ hãi tột độ, vội hỏi: "Thầy thuốc, con gái tôi còn trẻ, xin ông nhất định phải chữa khỏi cho cháu."
Thầy Hòa mỉm cười nói: "Chỉ cần cháu nó chịu tuân thủ lời tôi, uống thuốc đều đặn hàng ngày, khoảng một năm có thể hồi phục. Nhưng trong toa thuốc này có hai vị dược liệu đắt đỏ, chi phí một năm không hề nhỏ."
Một người phụ nữ nếu không thể sinh con, cuộc đời gần như xem như chấm hết. Lần này, Lục Hồng Quân không chút do dự đáp: "Dù phải bán cả nhà, tôi cũng sẽ chữa cho cháu."
Lục Gia Hinh ngước lên nhìn ông một cái, rồi lại cụp mắt xuống.
Lục Hồng Quân hỏi thêm: "Thầy Hòa, con gái tôi vừa thi trượt đại học. Tôi muốn cháu ôn thi lại, vậy cần uống thuốc bao lâu thì có thể học tiếp?"
Ý kiến của thầy Hòa giống với vị bác sĩ lần trước, áp lực học tập của năm cuối cấp rất lớn, với tình trạng sức khỏe hiện tại của Lục Gia Hinh, cô khó lòng chịu nổi.
Lục Hồng Quân biết, tháng này ôn thi lại là chuyện không thể.
Thầy Hòa sống ở ngoại ô, đi lại không dễ dàng, nên ông kê hẳn mười hai thang thuốc. Khi giao cho Lục Gia Hinh, ông dặn dò: "Uống hết thuốc rồi thì quay lại tái khám, đến lúc đó tôi sẽ điều chỉnh toa thuốc."
"Cảm ơn thầy Hòa."
Rời khỏi nhà thầy Hòa, Lục Gia Hinh hỏi chuyện tìm gia sư: "Cha, đã ba ngày rồi, vẫn chưa tìm được ai phù hợp sao?"
Cô khá giỏi tiếng Anh, đủ để giao tiếp với người nước ngoài. Tuy nhiên, nguyên thân của cô chỉ học "tiếng Anh câm", nên cô cần một lý do hợp lý cho kỹ năng này. Những ngày qua, mỗi sáng cô đều luyện tiếng Anh qua băng cassette. Nhưng có thêm một giáo viên dạy nói trực tiếp sẽ càng củng cố khả năng của cô.
Lục Hồng Quân đáp: "Yêu cầu của con cao quá, cần thêm thời gian."
Sinh viên xuất sắc của các trường ngoại ngữ rất nhiều, nhưng những người khó khăn, cần làm gia sư để kiếm sống thì thường đã nhận việc từ sớm; còn những người có điều kiện tốt hơn thì không đời nào đi làm thêm như vậy.
Lục Gia Hinh ồ lên, rồi nói: "Chủ nhật là tiệc tân gia, cha đến sớm nhé."
"Được."
Lục Hồng Quân đã sắp xếp xong. Đến ngày đó, Lục Gia Kiệt và Mã Lệ Lệ sẽ mang các đồ cần thiết đến trước chuẩn bị, ông chỉ việc đến đúng giờ dùng bữa.
Vì Mã Lệ Lệ là nhân viên cửa hàng bách hóa, chuyện Lục Gia Hinh sắp mở tiệc tân gia nhanh chóng lan truyền trong khu tập thể.
Bác Tiết nhìn thấy Đinh Tĩnh liền cố ý hỏi: "Tôi nghe nói Gia Hinh sắp mở tiệc tân gia. Tiểu Đinh à, đây là chuyện vui lớn, nhà cô định mời bao nhiêu người vậy?"
Đinh Tĩnh biết bà ta muốn xem mình bẽ mặt, liền lắc đầu đáp: "Tôi không biết, lão Lục chưa nói gì với tôi."
"Ôi trời, cô là mẹ của Gia Hinh mà, sao lại không biết được chứ?"
Cách bà ta nhấn mạnh từ "mẹ" đầy ý mỉa mai.
Đinh Tĩnh thầm tức giận. Lúc mới về làm dâu, con bé ấy không chịu gọi cô là mẹ. Khi đó, cô tỏ ra rộng lượng mà bảo rằng sẽ cho con bé thời gian để thích nghi. Ai ngờ đến giờ vẫn chẳng lấy được lòng con bé, thậm chí nó chưa từng gọi cô một tiếng "mẹ". Chuyện này trước đây đã khiến người trong khu tập thể không ít lần chế giễu cô, giờ lại càng bị đem ra làm trò cười.
Bác Tiết giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Ôi chao, Tiểu Đinh, chẳng lẽ Gia Hinh không nói gì với cô sao?"
Đinh Tĩnh không buồn đáp lại, mang đôi giày cao gót bước thẳng lên lầu.
Bác Tiết nhổ toẹt một cái, mắng: "Đồ hồ ly tinh, làm bộ làm tịch. Những kẻ độc ác như cô sớm muộn gì cũng bị trời phạt."
Chủ nhật, Lục Gia Kiệt và Mã Lệ Lệ đến từ sáng sớm.
Hai người mang theo đủ loại thức ăn như gà, vịt, cá, thịt ba chỉ, thịt cừu, còn có cả hoa quả và các loại hạt khô.
Lục Gia Hinh xem qua những món họ mua rồi nói với Tiết Mậu: "Em ra chợ xem có bán tôm càng và cua không, nếu có thì mua nhiều một chút."
Cô thích ăn tôm và cua nhất. Hiện tại đầu tháng Chín là mùa cua, cô muốn ăn thỏa thích một bữa.
Lục Hồng Quân biết con gái thích ăn tôm, liền giải thích: "Trân Trân bị dị ứng với tôm. Nếu làm món này, lát nữa nó không kiềm chế được lại ăn, rồi phải vào viện. Gia Hinh, nếu con muốn ăn thì để vài hôm nữa cha mua cho con."
Tiết Mậu chen vào: "Chị, em nghe nói đang uống thuốc thì không nên ăn đồ gây dị ứng hoặc đồ lạnh. Tôm là đồ dễ gây dị ứng, cua thì tính hàn, mấy thứ này đều ảnh hưởng đến thuốc."
Lục Gia Hinh nghĩ ngợi: "Bác sĩ không nói gì mà?"
Lục Gia Kiệt cẩn thận nói: "Em cứ kiêng một chút thì tốt hơn, lỡ làm giảm hiệu quả thuốc thì lại phí tiền. Đợi sức khỏe tốt hơn rồi ăn gì cũng được."
Theo anh ta biết, thuốc mà Lục Gia Hinh đang uống mỗi thang mất hơn bốn đồng, uống cả năm thì tiền thuốc đã hơn một nghìn đồng. Nhờ có bác ba làm chức cao, lương và phúc lợi tốt lại thêm chút tiền ngoài, chứ nếu là anh thì chẳng kham nổi.
Nghe vậy, Lục Gia Hinh đành từ bỏ. Một phần vì không muốn phí tiền, phần khác là thuốc đông y quá khó uống. Mỗi lần uống xong đều buồn nôn, cô phải cố nhịn để không phải uống thêm.
Gà, vịt, cá đều là đồ còn sống. Lục Gia Hinh định vào bếp làm cùng Mã Lệ Lệ, nhưng bị chị đẩy ra: "Em đi nghỉ đi, có chị, anh Kiệt và Tiết Mậu ở đây là đủ rồi."
Không cãi lại được, Lục Gia Hinh rửa sạch tay, vào phòng lấy kẹo sữa thỏ trắng, lạc, hạt dưa và bánh hồng ra cho hai đứa trẻ ăn.
Tiểu Phượng còn nhỏ, nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng liền sáng mắt: "Cô út, nhà cô nhiều kẹo thế! Con mang về hai viên cho bạn con được không?"
Lục Gia Hinh không nhịn được, véo nhẹ gương mặt tròn trĩnh trắng trẻo của cô bé, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Tiểu Phượng của cô thật ngoan, có đồ ngon còn biết chia sẻ với bạn."
Được khen, Tiểu Phượng cười toe toét, để lộ hàm răng sữa trắng nhỏ. Còn A Cường, lúc này đang mải ăn bánh hồng, chẳng buồn nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.