Trọng Sinh 1983: Bắt Đầu Từ Việc Đoạt Lại Gia Sản
Chương 24: Tiệc Tân Gia (2)
Lục Nguyệt Hạo Tuyết
14/10/2024
Mã Lệ Lệ thấy Lục Gia Hinh lấy ra nhiều đồ ăn như vậy, trong lòng vui vì cô em út này rất rộng rãi với con mình, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: "Hinh Hinh à, bác ba cho em nhiều tiền vậy nhìn thì nhiều thật đấy, nhưng loại tiền này tiêu nhanh lắm. Bình thường vẫn phải biết tiết kiệm đó."
Lục Gia Hinh biết chị dâu nói vì lo cho mình, liền cười đáp: "Chị dâu năm, em biết mà. Đống đồ này, chỉ có bánh táo đỏ là em mua thôi, còn lại đều là mấy hôm trước cha em mang qua."
Lục Gia Kiệt tò mò ghé lại hỏi: "Là em xin từ bác ba à?"
"Không, là cha tự mua."
Mã Lệ Lệ tranh thủ nói thêm: "Hinh Hinh, bác ba vẫn thương em đấy."
Lục Gia Hinh mỉm cười gật đầu: "Trước đây em ngốc, cứ nghĩ cha kiếm tiền không dễ nên không bao giờ đòi hỏi gì. Giờ thì em hiểu rồi, em không đòi là được lợi cho đôi mẹ con rắn rết kia. Sau này nếu không có tiền hay thiếu gì, em nhất định tìm cha đòi."
Lục Gia Kiệt cười lớn: "Em gái, cứ phải vậy chứ!"
Ngay lúc này, một giọng nói trầm vang từ bên ngoài vọng vào: "Gia Kiệt à, từ xa đã nghe tiếng cười của em rồi, chuyện gì mà vui thế?"
Vừa dứt lời, Lục Gia Quang bước vào, theo sau là chị dâu lớn Vương Hiểu Khiết và ba anh em nhà Lục An. Hai vợ chồng họ có bốn người con, cậu cả Lục Bình năm ngoái thi đậu Học viện Y Dược thành phố. Tuy chỉ là hệ trung cấp, nhưng ra trường sẽ được phân công việc, tương lai không phải lo. Do bận học hành căng thẳng, hôm nay cậu không thể tới.
Lục Gia Kiệt hào hứng nói: "Anh cả, Hinh Hinh cuối cùng cũng chịu khôn ra rồi!"
Lục Gia Quang đồng tình: "Hinh Hinh, em còn nhỏ, bác ba có trách nhiệm nuôi em cho đến khi em đi làm."
Vương Hiểu Khiết kéo tay Lục Gia Hinh, ân cần nói: "Lần em về, chị đã định qua thăm mà tuần trước phải đi tổng viện học nâng cao, không xin nghỉ được."
Lục Gia Hinh đã biết từ trước: "Chị dâu, công việc quan trọng mà. Bên em, chị bất cứ khi nào qua cũng được. À, chị với anh ngồi xuống đi, em vào cắt dưa hấu."
Vương Hiểu Khiết xua tay: "Giờ chưa nóng lắm, để lát nữa ăn cũng không muộn. Hinh Hinh, sức khỏe em còn yếu, phải dưỡng cho tốt. Đưa em Trân Trân và Tiểu Phượng vào trong nhà nghỉ đi."
Cả bốn anh chị đều biết tình trạng sức khỏe của cô còn rất suy nhược sau khi bị thương, trong lòng vừa thương lại vừa giận Lục Hồng Quân nhẫn tâm, con gái thế này mà vẫn để con chuyển ra ngoài.
Lục Gia Hinh vốn không phải người thích làm việc nhà. Thấy mọi người không để cô đụng tay, cô bèn kể chuyện cho Trân Trân và Cường Cường nghe. Không phải truyện cổ tích Grimm mà là Tây Du Ký.
Trong bốn tác phẩm kinh điển, cô thích nhất là Tây Du Ký, sách đã đọc ba lần, phim cũng xem đi xem lại bản cũ không biết bao nhiêu lần. Lần này, cô chọn kể đoạn Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.
Vì kể rất sống động, không chỉ Trân Trân và mấy đứa nhỏ như Lục Trương thích thú, mà ngay cả Lục An đang học cấp ba, đã từng đọc qua Tây Du Ký cũng nghe chăm chú.
Lục Gia Kiệt đang làm việc mệt, ra hành lang hóng gió, không ngờ đứng đó nghe được vài câu, cũng bị cuốn vào câu chuyện.
Khi câu chuyện ba lần đánh Bạch Cốt Tinh kết thúc, Lục Gia Kiệt có chút tiếc nuối vì chưa nghe được đoạn đầu. Anh muốn Lục Gia Hinh kể thêm câu nữa nhưng ngại con cái mình ở đó nên không tiện mở lời.
Lục Gia Hinh kể chuyện này là có dụng ý: "Trân Trân, nghe xong chuyện này, con cảm thấy thế nào?"
Trân Trân không cần nghĩ nhiều: "Cô nhỏ, con thấy Bạch Cốt Tinh thật quá xấu xa, còn muốn ăn thịt Đường Tăng nữa!"
Thấy Trân Trân mười tuổi vẫn chưa hiểu sâu sắc, Lục Gia Hinh quay sang Lục An: "Còn con thì sao?"
Lục An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô nhỏ, Đường Tăng vô dụng mà còn hay cáu kỉnh, hoàn toàn không xứng làm sư phụ của Tôn Ngộ Không. Theo con, chi bằng để Tôn Ngộ Không dẫn Sa Tăng và Trư Bát Giới tự mình đi thỉnh kinh thì hơn."
Lục Chương cùng Cường Cường còn nhỏ, nên Lục Gia Hinh không hỏi ý kiến bọn chúng: “Câu chuyện này dạy chúng ta rằng trên đời có rất nhiều kẻ xấu đội lốt người tốt. Sau này các em phải cẩn thận, đừng để những kẻ đó hãm hại.”
Lục Gia Kiệt ngay lập tức hình dung Đinh Tĩnh là vai phản diện: “Hinh Hinh, em yên tâm, mẹ con nhà rắn rết ấy ác giả ác báo thôi.”
Lục Gia Hinh nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười.
Ngoài sân, Mã Lệ Lệ đang rửa rau thì cười nói: “Chị dâu, không ngờ Hinh Hinh kể chuyện hay thế, con khỉ con nhà em nghe đến mê mẩn, không còn chạy loạn nữa.”
Thằng bé Lục Cường năm tuổi, sức lực dư thừa, thường khiến cô mệt lả cả người.
Vương Hiểu Khiết thì không lấy làm lạ, bảo: “Hinh Hinh từ nhỏ đã mê đọc sách, hiểu biết nhiều lắm. Chẳng qua hồi trước tính nhút nhát, lại bận học, đâu có thời gian kể chuyện cho tụi nhỏ. Giờ khác rồi, đi bán hàng ngoài chợ hơn một tháng, gan dạ lên mà miệng mồm cũng lanh lợi hơn.”
Theo cô, lần này cũng có thể coi như trong cái rủi có cái may. Trước đây, đứa trẻ này như hổ giấy, lúc nào cũng bày ra vẻ hung dữ, nhưng cuối cùng người chịu thiệt vẫn là nó. Giờ thì khác, không chỉ vạch trần được bộ mặt xấu xa của Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di, mà ngay cả bác ba cũng bị cô bé nắm thóp.
Mã Lệ Lệ cũng thấy sự thay đổi này rất đáng mừng.
Lục Gia Kiệt nhìn đồng hồ, sau đó quay lại bếp tiếp tục bận rộn. Hồi đó vì thích Mã Lệ Lệ nên anh mới học nấu ăn từ mẹ. Vốn có năng khiếu, chỉ học nửa năm đã vượt xa bà.
Cũng nhờ tay nghề bếp núc của mình, mỗi khi nhà họ Lục tụ họp hay ăn tết, anh đều là người cầm chảo. Tất nhiên, giờ chỉ còn nấu cho nhà Lục Gia Quang, vì từ khi mẹ con Đinh Tĩnh vào cửa, anh không còn nấu ăn ở nhà Lục Hồng Quân nữa.
Mười giờ rưỡi, Lục Hồng Quân tới, mang theo một chai Mao Đài, hai chai rượu Cổ Tỉnh Công, thêm một tảng thịt bò kho và một con gà quay.
Thấy vậy, Lục Gia Hinh lập tức lấy đĩa ra bày đồ ăn.
Khi cắt thịt bò kho, mùi thơm bốc lên khiến cô không nhịn được mà gắp một miếng ăn thử: “Cha, thịt bò kho này ngon quá, mua ở đâu thế ạ?”
Lục Hồng Quân cười nói: “Quán thịt kho nhà họ Từ. Món này không phải ngày nào cũng có, phải tùy vận may. Con thích ăn, lần sau họ làm nữa cha sẽ mua.”
Lục Gia Hinh biết rằng thời này trong nước chỉ có bò cày, chưa có bò thịt nuôi lấy giống. Mà bò cày là công cụ lao động quan trọng, trừ khi gặp tai nạn hay già chết, bình thường rất ít khi bị giết thịt.
Lục Hồng Quân ngồi xuống, gọi Lục An và Lục Trân Trân đến hỏi chuyện học hành.
Hai anh em lập tức cứng đờ mặt. Còn Lục Chương, người luôn thi trượt, thì sợ hãi chạy thẳng vào bếp nhóm lửa.
Lục Gia Hinh không muốn mấy đứa nhỏ khóc mếu trong tiệc mừng nhà mới của mình, bèn vớt quả dưa hấu trong xô nước ra cắt: “Cha, dưa hấu này ngọt lắm, cha ăn thử đi ạ?”
Nói xong cô gọi Cường Cường và Tiểu Phượng lại. Thấy Lục An và Trân Trân đứng nhìn thèm thuồng, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên: “Lại đây, ăn chung đi.”
Hai anh em không dám động đậy, cho đến khi Lục Hồng Quân gật đầu mới cầm dưa hấu lên ăn.
Ăn xong một miếng, Lục Hồng Quân nhắc đến chuyện gia sư tiếng Anh: “Người cha tìm là sinh viên năm hai Đại học Ngoại ngữ, ông nội cậu ấy từng du học ở Mỹ hơn ba mươi năm trước. Cậu sinh viên này lớn lên bên ông nội, tiếng Anh nói rất trôi chảy.”
Lục Gia Hinh thấy tốc độ của ba thật nhanh: “Khi nào thì có thể bắt đầu học ạ?”
Lục Hồng Quân lắc đầu: “Nhà bên đó có chút việc, chắc khoảng hai tuần nữa mới có thời gian. Đến lúc đó cha sẽ báo cho con.”
“Dạ được.”
Lục Gia Hinh biết chị dâu nói vì lo cho mình, liền cười đáp: "Chị dâu năm, em biết mà. Đống đồ này, chỉ có bánh táo đỏ là em mua thôi, còn lại đều là mấy hôm trước cha em mang qua."
Lục Gia Kiệt tò mò ghé lại hỏi: "Là em xin từ bác ba à?"
"Không, là cha tự mua."
Mã Lệ Lệ tranh thủ nói thêm: "Hinh Hinh, bác ba vẫn thương em đấy."
Lục Gia Hinh mỉm cười gật đầu: "Trước đây em ngốc, cứ nghĩ cha kiếm tiền không dễ nên không bao giờ đòi hỏi gì. Giờ thì em hiểu rồi, em không đòi là được lợi cho đôi mẹ con rắn rết kia. Sau này nếu không có tiền hay thiếu gì, em nhất định tìm cha đòi."
Lục Gia Kiệt cười lớn: "Em gái, cứ phải vậy chứ!"
Ngay lúc này, một giọng nói trầm vang từ bên ngoài vọng vào: "Gia Kiệt à, từ xa đã nghe tiếng cười của em rồi, chuyện gì mà vui thế?"
Vừa dứt lời, Lục Gia Quang bước vào, theo sau là chị dâu lớn Vương Hiểu Khiết và ba anh em nhà Lục An. Hai vợ chồng họ có bốn người con, cậu cả Lục Bình năm ngoái thi đậu Học viện Y Dược thành phố. Tuy chỉ là hệ trung cấp, nhưng ra trường sẽ được phân công việc, tương lai không phải lo. Do bận học hành căng thẳng, hôm nay cậu không thể tới.
Lục Gia Kiệt hào hứng nói: "Anh cả, Hinh Hinh cuối cùng cũng chịu khôn ra rồi!"
Lục Gia Quang đồng tình: "Hinh Hinh, em còn nhỏ, bác ba có trách nhiệm nuôi em cho đến khi em đi làm."
Vương Hiểu Khiết kéo tay Lục Gia Hinh, ân cần nói: "Lần em về, chị đã định qua thăm mà tuần trước phải đi tổng viện học nâng cao, không xin nghỉ được."
Lục Gia Hinh đã biết từ trước: "Chị dâu, công việc quan trọng mà. Bên em, chị bất cứ khi nào qua cũng được. À, chị với anh ngồi xuống đi, em vào cắt dưa hấu."
Vương Hiểu Khiết xua tay: "Giờ chưa nóng lắm, để lát nữa ăn cũng không muộn. Hinh Hinh, sức khỏe em còn yếu, phải dưỡng cho tốt. Đưa em Trân Trân và Tiểu Phượng vào trong nhà nghỉ đi."
Cả bốn anh chị đều biết tình trạng sức khỏe của cô còn rất suy nhược sau khi bị thương, trong lòng vừa thương lại vừa giận Lục Hồng Quân nhẫn tâm, con gái thế này mà vẫn để con chuyển ra ngoài.
Lục Gia Hinh vốn không phải người thích làm việc nhà. Thấy mọi người không để cô đụng tay, cô bèn kể chuyện cho Trân Trân và Cường Cường nghe. Không phải truyện cổ tích Grimm mà là Tây Du Ký.
Trong bốn tác phẩm kinh điển, cô thích nhất là Tây Du Ký, sách đã đọc ba lần, phim cũng xem đi xem lại bản cũ không biết bao nhiêu lần. Lần này, cô chọn kể đoạn Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.
Vì kể rất sống động, không chỉ Trân Trân và mấy đứa nhỏ như Lục Trương thích thú, mà ngay cả Lục An đang học cấp ba, đã từng đọc qua Tây Du Ký cũng nghe chăm chú.
Lục Gia Kiệt đang làm việc mệt, ra hành lang hóng gió, không ngờ đứng đó nghe được vài câu, cũng bị cuốn vào câu chuyện.
Khi câu chuyện ba lần đánh Bạch Cốt Tinh kết thúc, Lục Gia Kiệt có chút tiếc nuối vì chưa nghe được đoạn đầu. Anh muốn Lục Gia Hinh kể thêm câu nữa nhưng ngại con cái mình ở đó nên không tiện mở lời.
Lục Gia Hinh kể chuyện này là có dụng ý: "Trân Trân, nghe xong chuyện này, con cảm thấy thế nào?"
Trân Trân không cần nghĩ nhiều: "Cô nhỏ, con thấy Bạch Cốt Tinh thật quá xấu xa, còn muốn ăn thịt Đường Tăng nữa!"
Thấy Trân Trân mười tuổi vẫn chưa hiểu sâu sắc, Lục Gia Hinh quay sang Lục An: "Còn con thì sao?"
Lục An suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô nhỏ, Đường Tăng vô dụng mà còn hay cáu kỉnh, hoàn toàn không xứng làm sư phụ của Tôn Ngộ Không. Theo con, chi bằng để Tôn Ngộ Không dẫn Sa Tăng và Trư Bát Giới tự mình đi thỉnh kinh thì hơn."
Lục Chương cùng Cường Cường còn nhỏ, nên Lục Gia Hinh không hỏi ý kiến bọn chúng: “Câu chuyện này dạy chúng ta rằng trên đời có rất nhiều kẻ xấu đội lốt người tốt. Sau này các em phải cẩn thận, đừng để những kẻ đó hãm hại.”
Lục Gia Kiệt ngay lập tức hình dung Đinh Tĩnh là vai phản diện: “Hinh Hinh, em yên tâm, mẹ con nhà rắn rết ấy ác giả ác báo thôi.”
Lục Gia Hinh nghe vậy chỉ biết dở khóc dở cười.
Ngoài sân, Mã Lệ Lệ đang rửa rau thì cười nói: “Chị dâu, không ngờ Hinh Hinh kể chuyện hay thế, con khỉ con nhà em nghe đến mê mẩn, không còn chạy loạn nữa.”
Thằng bé Lục Cường năm tuổi, sức lực dư thừa, thường khiến cô mệt lả cả người.
Vương Hiểu Khiết thì không lấy làm lạ, bảo: “Hinh Hinh từ nhỏ đã mê đọc sách, hiểu biết nhiều lắm. Chẳng qua hồi trước tính nhút nhát, lại bận học, đâu có thời gian kể chuyện cho tụi nhỏ. Giờ khác rồi, đi bán hàng ngoài chợ hơn một tháng, gan dạ lên mà miệng mồm cũng lanh lợi hơn.”
Theo cô, lần này cũng có thể coi như trong cái rủi có cái may. Trước đây, đứa trẻ này như hổ giấy, lúc nào cũng bày ra vẻ hung dữ, nhưng cuối cùng người chịu thiệt vẫn là nó. Giờ thì khác, không chỉ vạch trần được bộ mặt xấu xa của Đinh Tĩnh và Triệu Tư Di, mà ngay cả bác ba cũng bị cô bé nắm thóp.
Mã Lệ Lệ cũng thấy sự thay đổi này rất đáng mừng.
Lục Gia Kiệt nhìn đồng hồ, sau đó quay lại bếp tiếp tục bận rộn. Hồi đó vì thích Mã Lệ Lệ nên anh mới học nấu ăn từ mẹ. Vốn có năng khiếu, chỉ học nửa năm đã vượt xa bà.
Cũng nhờ tay nghề bếp núc của mình, mỗi khi nhà họ Lục tụ họp hay ăn tết, anh đều là người cầm chảo. Tất nhiên, giờ chỉ còn nấu cho nhà Lục Gia Quang, vì từ khi mẹ con Đinh Tĩnh vào cửa, anh không còn nấu ăn ở nhà Lục Hồng Quân nữa.
Mười giờ rưỡi, Lục Hồng Quân tới, mang theo một chai Mao Đài, hai chai rượu Cổ Tỉnh Công, thêm một tảng thịt bò kho và một con gà quay.
Thấy vậy, Lục Gia Hinh lập tức lấy đĩa ra bày đồ ăn.
Khi cắt thịt bò kho, mùi thơm bốc lên khiến cô không nhịn được mà gắp một miếng ăn thử: “Cha, thịt bò kho này ngon quá, mua ở đâu thế ạ?”
Lục Hồng Quân cười nói: “Quán thịt kho nhà họ Từ. Món này không phải ngày nào cũng có, phải tùy vận may. Con thích ăn, lần sau họ làm nữa cha sẽ mua.”
Lục Gia Hinh biết rằng thời này trong nước chỉ có bò cày, chưa có bò thịt nuôi lấy giống. Mà bò cày là công cụ lao động quan trọng, trừ khi gặp tai nạn hay già chết, bình thường rất ít khi bị giết thịt.
Lục Hồng Quân ngồi xuống, gọi Lục An và Lục Trân Trân đến hỏi chuyện học hành.
Hai anh em lập tức cứng đờ mặt. Còn Lục Chương, người luôn thi trượt, thì sợ hãi chạy thẳng vào bếp nhóm lửa.
Lục Gia Hinh không muốn mấy đứa nhỏ khóc mếu trong tiệc mừng nhà mới của mình, bèn vớt quả dưa hấu trong xô nước ra cắt: “Cha, dưa hấu này ngọt lắm, cha ăn thử đi ạ?”
Nói xong cô gọi Cường Cường và Tiểu Phượng lại. Thấy Lục An và Trân Trân đứng nhìn thèm thuồng, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên: “Lại đây, ăn chung đi.”
Hai anh em không dám động đậy, cho đến khi Lục Hồng Quân gật đầu mới cầm dưa hấu lên ăn.
Ăn xong một miếng, Lục Hồng Quân nhắc đến chuyện gia sư tiếng Anh: “Người cha tìm là sinh viên năm hai Đại học Ngoại ngữ, ông nội cậu ấy từng du học ở Mỹ hơn ba mươi năm trước. Cậu sinh viên này lớn lên bên ông nội, tiếng Anh nói rất trôi chảy.”
Lục Gia Hinh thấy tốc độ của ba thật nhanh: “Khi nào thì có thể bắt đầu học ạ?”
Lục Hồng Quân lắc đầu: “Nhà bên đó có chút việc, chắc khoảng hai tuần nữa mới có thời gian. Đến lúc đó cha sẽ báo cho con.”
“Dạ được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.