Trọng Sinh 70 Đoạt Lại Thân Phận, Thiên Kim Thật Được Cả Nhà Bạo Sủng
Chương 48:
Tiểu Tiên Yêu Nhiêu
13/09/2024
An Mỹ Vân không thể nói thêm lời nào nữa. Cô ta khóc lóc sụp xuống đất nhưng không thể làm gì để lấy lại tình cảm của hai người đã từng yêu thương cô ta nhất.
Ba anh em An Tri Nhân liếc nhìn nhau, dù không ai lên tiếng nhưng tất cả đều đoán được rằng cha mẹ họ vừa chịu một cú sốc rất lớn khi ở trong phòng của An Tri Hạ.
Nếu không, ngày hôm qua, khi xác định thân phận của An Tri Hạ, cả nhà đã quyết định giữ An Mỹ Vân lại, sao hôm nay họ lại thay đổi ý định nhanh đến vậy?
Liễu Linh bế con đứng một góc hoàn toàn không có ý định tham gia vào chuyện này.
Sống chung với An Mỹ Vân nhiều năm, Liễu Linh cũng hiểu rõ cô ta. Có thể do bản chất vốn không tốt, An Mỹ Vân dù trong mắt cha mẹ chồng là đứa con ngoan ngoãn nhưng trước mặt người ngoài thì chưa chắc đã như vậy.
Hai năm đầu khi cô ấy mới về làm dâu, cô ấy đã phải chịu không ít lần bị An Mỹ Vân gây khó dễ. Thậm chí, cô ta còn khó hầu hạ hơn cả mẹ chồng là Chu Nam. Dù An Mỹ Vân đã thay đổi trong những năm gần đây nhưng Liễu Linh chưa từng quên việc con mình bị cô ta ghét bỏ và đẩy ngã.
Với quan niệm “gia đình hòa thuận thì mọi sự hưng thịnh” và vì được bố mẹ chồng cưng chiều, Liễu Linh bên ngoài không dám để An Mỹ Vân bắt nạt con mình nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không nhận ra mọi chuyện.
Từ đó trở đi, mỗi khi ở nhà, cô ấy luôn nhắc nhở con trai không nên lại gần An Mỹ Vân.
Khi cô ấy đi làm, con trai thường ở nhà với bà nội và cô ấy cũng không dám yêu cầu bà giữ con tránh xa An Mỹ Vân. May mắn thay, con trai cũng không thích thân thiết với cô ta. Thằng bé thà chạy theo bà nội làm cái "đuôi nhỏ" của bà, còn hơn là chơi với An Mỹ Vân.
Liễu Linh cảm thấy an lòng vì bố mẹ chồng và ba người em chồng đều tốt bụng. Trẻ con luôn tinh ý, thằng bé cũng cảm nhận được ai yêu thương mình và sẽ tự nhiên thân cận với những người đó.
Nếu An Mỹ Vân thực sự rời khỏi nhà này, Liễu Linh sẽ bớt lo lắng, không phải canh cánh nỗi sợ rằng con trai mình sẽ bị bắt nạt khi cô ấy vắng nhà.
Còn về cô em chồng mới trở về, An Tri Hạ, cô có vẻ rất thích trẻ con. Không rõ đó là tình cảm thật hay chỉ là biểu hiện để lấy lòng nhưng miễn là cô không bắt nạt con trai mình, Liễu Linh cũng không tính toán quá nhiều.
Trong lúc này, trong phòng của An Tri Hạ, sau khi An Kính Chi và Chu Nam rời đi, cô cũng lau khô nước mắt và nằm xuống giường cố gắng bình ổn cảm xúc của mình.
Cô không muốn trở nên sắc bén, cũng không có ý làm tổn thương người khác. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc An Mỹ Vân tiếp tục ở lại như một quả bom nổ chậm trong nhà, cô cảm thấy không thể dễ chịu được.
Mãi lâu sau, An Tri Hạ mới có thể bình tĩnh lại.
Bên ngoài, An Tri Ngang gõ cửa gọi cô ra rửa mặt.
An Tri Hạ đứng dậy mở cửa. Ngoài việc hốc mắt vẫn còn đỏ, cô đã trở lại bình thường.
Ba anh em An Tri Nhân liếc nhìn nhau, dù không ai lên tiếng nhưng tất cả đều đoán được rằng cha mẹ họ vừa chịu một cú sốc rất lớn khi ở trong phòng của An Tri Hạ.
Nếu không, ngày hôm qua, khi xác định thân phận của An Tri Hạ, cả nhà đã quyết định giữ An Mỹ Vân lại, sao hôm nay họ lại thay đổi ý định nhanh đến vậy?
Liễu Linh bế con đứng một góc hoàn toàn không có ý định tham gia vào chuyện này.
Sống chung với An Mỹ Vân nhiều năm, Liễu Linh cũng hiểu rõ cô ta. Có thể do bản chất vốn không tốt, An Mỹ Vân dù trong mắt cha mẹ chồng là đứa con ngoan ngoãn nhưng trước mặt người ngoài thì chưa chắc đã như vậy.
Hai năm đầu khi cô ấy mới về làm dâu, cô ấy đã phải chịu không ít lần bị An Mỹ Vân gây khó dễ. Thậm chí, cô ta còn khó hầu hạ hơn cả mẹ chồng là Chu Nam. Dù An Mỹ Vân đã thay đổi trong những năm gần đây nhưng Liễu Linh chưa từng quên việc con mình bị cô ta ghét bỏ và đẩy ngã.
Với quan niệm “gia đình hòa thuận thì mọi sự hưng thịnh” và vì được bố mẹ chồng cưng chiều, Liễu Linh bên ngoài không dám để An Mỹ Vân bắt nạt con mình nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không nhận ra mọi chuyện.
Từ đó trở đi, mỗi khi ở nhà, cô ấy luôn nhắc nhở con trai không nên lại gần An Mỹ Vân.
Khi cô ấy đi làm, con trai thường ở nhà với bà nội và cô ấy cũng không dám yêu cầu bà giữ con tránh xa An Mỹ Vân. May mắn thay, con trai cũng không thích thân thiết với cô ta. Thằng bé thà chạy theo bà nội làm cái "đuôi nhỏ" của bà, còn hơn là chơi với An Mỹ Vân.
Liễu Linh cảm thấy an lòng vì bố mẹ chồng và ba người em chồng đều tốt bụng. Trẻ con luôn tinh ý, thằng bé cũng cảm nhận được ai yêu thương mình và sẽ tự nhiên thân cận với những người đó.
Nếu An Mỹ Vân thực sự rời khỏi nhà này, Liễu Linh sẽ bớt lo lắng, không phải canh cánh nỗi sợ rằng con trai mình sẽ bị bắt nạt khi cô ấy vắng nhà.
Còn về cô em chồng mới trở về, An Tri Hạ, cô có vẻ rất thích trẻ con. Không rõ đó là tình cảm thật hay chỉ là biểu hiện để lấy lòng nhưng miễn là cô không bắt nạt con trai mình, Liễu Linh cũng không tính toán quá nhiều.
Trong lúc này, trong phòng của An Tri Hạ, sau khi An Kính Chi và Chu Nam rời đi, cô cũng lau khô nước mắt và nằm xuống giường cố gắng bình ổn cảm xúc của mình.
Cô không muốn trở nên sắc bén, cũng không có ý làm tổn thương người khác. Nhưng mỗi khi nghĩ đến việc An Mỹ Vân tiếp tục ở lại như một quả bom nổ chậm trong nhà, cô cảm thấy không thể dễ chịu được.
Mãi lâu sau, An Tri Hạ mới có thể bình tĩnh lại.
Bên ngoài, An Tri Ngang gõ cửa gọi cô ra rửa mặt.
An Tri Hạ đứng dậy mở cửa. Ngoài việc hốc mắt vẫn còn đỏ, cô đã trở lại bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.