Trọng Sinh 80: Ta Mang Cả Làng Chài Làm Giàu
Chương 4:
Mễ Mễ Tiểu Tử
26/07/2024
Chiều hôm sau, tiếng tụng kinh trong từ đường dừng lại.
Sau khi tiễn đưa, ba chị em sẽ có thể về nhà ngủ một giấc. Đám tang này coi như đã hoàn tất. Sư thầy đang đọc những lời tiễn biệt cuối cùng, để gia đình lâgn cuối cúi chào và khóc tiễn.
Lúc này, bên ngoài có một nhóm người xông vào từ đường.Chú trần vội vàng chạy lên phía trước, chưa kịp ngăn lại đã bị đẩy ngã.
Trước đây chưa bao giờ có ai dám gây chuyện ở từ đường cả, những người này lại là người làng.
Lâm Tử Yên phản ứng nhanh nhất, che chở hai em gái ở phía sau, nhìn về phía những người đến.
Người này cũng là bạn thân của cha nguyên chủ, nhưng không đến viếng, giờ mới đến.
"Vi Nhị, mày muốn làm gì?"
Một người hàng xóm tiến lên, chắn trước người đang muốn xông vào.
Những người trẻ trong dòng họ đứng vòng quanh, ngăn không cho họ tiến tới.
Lâm Tử Yên mím chặt môi, có dự cảm không lành.
"Tao đến thắp một nén hương, tiện thể để mọi người xác nhận tờ vay nợ."
"Để tránh sau này, người trong làng nói tao ức hiếp người già và trẻ con nhà họ Lâm."
"Từ xưa cha nợ con trả, tao hôm nay muốn có lời đảm bảo." Vi Nhị nghiêm túc nói, lấy ra tờ vay nợ, cho mọi người thấy rõ nội dung, rồi mới đưa cho Lâm Tử Yên.
Chú Trần gân xanh nổi lên, tai đỏ bừng.
Rõ ràng là bắt nạt người khác, ai lại đến gây chuyện ở linh đường người ta?
Những người lớn tuổi trong dòng họ không thể đến từ đường, Vi Nhị đã tính toán kỹ điểm này.
Vi Nhị lấy một nén hương, thật sự tiến lên thắp hương.
Lâm Tử Yên đọc nhanh tờ vay nợ, trên đó có chữ ký và dấu vân tay của cha nguyên chủ, chữ viết không sai.
Lý do vay tiền cũng ghi rõ, để mở Hà Tràng.
Vay một nghìn đồng, lãi suất sáu tháng là một trăm đồng, tổng cộng phải trả một nghìn một trăm đồng.
Lúc này, lương công nhân một tháng chỉ có bảy mươi lăm đồng.
Đối với nhà họ Lâm, rõ ràng là thêm dầu vào lửa. Ngày trả nợ là một tháng sau, kéo dài thêm một tháng sẽ phải trả thêm một trăm đồng tiền lãi.
Lâm Tử Yên nắm chặt tờ vay nợ trong tay, cắn răng nói,
"Chú Vi, vay nợ chú giữ kỹ, cháu sẽ trả đúng hạn."
"Mời chú rời khỏi đây, đừng làm lỡ giờ xuất phát."
Vi Nhị nhìn cô một cách sâu sắc, từ từ cất tờ vay nợ, gương mặt có phần dịu lại, "Có cháu nói vậy là được."
Ông ra hiệu cho mấy người bên cạnh, mở đường đi ra.
Vi Nhị mở tờ vay nợ, cho những người trong từ đường đang kích động xem một lần nữa.
Nhiều người nhìn thấy số tiền trên tờ vay nợ, đều thu mình lại.
Thím Trần nắm chặt chồng mình, không để ông mất kiểm soát tiến lên.
Lúc này, không gì quan trọng hơn là đúng giờ xuất phát.
Người chết là trên hết, Vi Nhị chắc chắn cũng biết điều này, mới chọn giờ này để đến.
Lâm Tử Yên ánh mắt đầy bi thương, cầm khung ảnh, bước ra từ đường.
Cô thương cho cha của nguyên chủ, đến khi mất người bạn thân thiết lại gây rối ở từ đường. Không để ý đến tình bạn bao năm, ép con gái lớn của ông phải nhận nợ thay cha. Không thể đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi được sao?
Lâm Tử Yên thu lại cảm xúc, mặt không biểu hiện gì, đi theo đoàn người.
Tiếng tụng kinh lại vang lên, kèm theo tiếng khóc, đoàn tiễn đưa đông đúc đi về phía núi sau.
Gió biển mang theo mùi tanh, trời bắt đầu mưa phùn.
Nước mắt Lâm Tử Yên lặng lẽ rơi, những ký ức còn lại trong đầu dường như cũng tan biến theo. Cô biết, tất cả ý niệm của chủ cũ đã dần dần tiêu tan.
...
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng bao lâu, nước mưa từ mái nhà chảy xuống, tí tách.
Mọi người từ núi sau trở về sân nhỏ nhà họ Lâm, hàng xóm dặn dò Lâm Tử Yên rồi ai về nhà nấy.
Lúc này, Lâm Tử Yên mới có thời gian quan sát kỹ sân nhỏ nhà họ Lâm.
Những viên sỏi to nhỏ không đều, trộn với xi măng, chất thành bức tường bao quanh sân.
Sân trước lại là một khu vườn, các loại hoa đang nở rộ.
Giàn nho xanh mướt mọc lên ở một góc.
Sau khi tiễn đưa, ba chị em sẽ có thể về nhà ngủ một giấc. Đám tang này coi như đã hoàn tất. Sư thầy đang đọc những lời tiễn biệt cuối cùng, để gia đình lâgn cuối cúi chào và khóc tiễn.
Lúc này, bên ngoài có một nhóm người xông vào từ đường.Chú trần vội vàng chạy lên phía trước, chưa kịp ngăn lại đã bị đẩy ngã.
Trước đây chưa bao giờ có ai dám gây chuyện ở từ đường cả, những người này lại là người làng.
Lâm Tử Yên phản ứng nhanh nhất, che chở hai em gái ở phía sau, nhìn về phía những người đến.
Người này cũng là bạn thân của cha nguyên chủ, nhưng không đến viếng, giờ mới đến.
"Vi Nhị, mày muốn làm gì?"
Một người hàng xóm tiến lên, chắn trước người đang muốn xông vào.
Những người trẻ trong dòng họ đứng vòng quanh, ngăn không cho họ tiến tới.
Lâm Tử Yên mím chặt môi, có dự cảm không lành.
"Tao đến thắp một nén hương, tiện thể để mọi người xác nhận tờ vay nợ."
"Để tránh sau này, người trong làng nói tao ức hiếp người già và trẻ con nhà họ Lâm."
"Từ xưa cha nợ con trả, tao hôm nay muốn có lời đảm bảo." Vi Nhị nghiêm túc nói, lấy ra tờ vay nợ, cho mọi người thấy rõ nội dung, rồi mới đưa cho Lâm Tử Yên.
Chú Trần gân xanh nổi lên, tai đỏ bừng.
Rõ ràng là bắt nạt người khác, ai lại đến gây chuyện ở linh đường người ta?
Những người lớn tuổi trong dòng họ không thể đến từ đường, Vi Nhị đã tính toán kỹ điểm này.
Vi Nhị lấy một nén hương, thật sự tiến lên thắp hương.
Lâm Tử Yên đọc nhanh tờ vay nợ, trên đó có chữ ký và dấu vân tay của cha nguyên chủ, chữ viết không sai.
Lý do vay tiền cũng ghi rõ, để mở Hà Tràng.
Vay một nghìn đồng, lãi suất sáu tháng là một trăm đồng, tổng cộng phải trả một nghìn một trăm đồng.
Lúc này, lương công nhân một tháng chỉ có bảy mươi lăm đồng.
Đối với nhà họ Lâm, rõ ràng là thêm dầu vào lửa. Ngày trả nợ là một tháng sau, kéo dài thêm một tháng sẽ phải trả thêm một trăm đồng tiền lãi.
Lâm Tử Yên nắm chặt tờ vay nợ trong tay, cắn răng nói,
"Chú Vi, vay nợ chú giữ kỹ, cháu sẽ trả đúng hạn."
"Mời chú rời khỏi đây, đừng làm lỡ giờ xuất phát."
Vi Nhị nhìn cô một cách sâu sắc, từ từ cất tờ vay nợ, gương mặt có phần dịu lại, "Có cháu nói vậy là được."
Ông ra hiệu cho mấy người bên cạnh, mở đường đi ra.
Vi Nhị mở tờ vay nợ, cho những người trong từ đường đang kích động xem một lần nữa.
Nhiều người nhìn thấy số tiền trên tờ vay nợ, đều thu mình lại.
Thím Trần nắm chặt chồng mình, không để ông mất kiểm soát tiến lên.
Lúc này, không gì quan trọng hơn là đúng giờ xuất phát.
Người chết là trên hết, Vi Nhị chắc chắn cũng biết điều này, mới chọn giờ này để đến.
Lâm Tử Yên ánh mắt đầy bi thương, cầm khung ảnh, bước ra từ đường.
Cô thương cho cha của nguyên chủ, đến khi mất người bạn thân thiết lại gây rối ở từ đường. Không để ý đến tình bạn bao năm, ép con gái lớn của ông phải nhận nợ thay cha. Không thể đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi được sao?
Lâm Tử Yên thu lại cảm xúc, mặt không biểu hiện gì, đi theo đoàn người.
Tiếng tụng kinh lại vang lên, kèm theo tiếng khóc, đoàn tiễn đưa đông đúc đi về phía núi sau.
Gió biển mang theo mùi tanh, trời bắt đầu mưa phùn.
Nước mắt Lâm Tử Yên lặng lẽ rơi, những ký ức còn lại trong đầu dường như cũng tan biến theo. Cô biết, tất cả ý niệm của chủ cũ đã dần dần tiêu tan.
...
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng bao lâu, nước mưa từ mái nhà chảy xuống, tí tách.
Mọi người từ núi sau trở về sân nhỏ nhà họ Lâm, hàng xóm dặn dò Lâm Tử Yên rồi ai về nhà nấy.
Lúc này, Lâm Tử Yên mới có thời gian quan sát kỹ sân nhỏ nhà họ Lâm.
Những viên sỏi to nhỏ không đều, trộn với xi măng, chất thành bức tường bao quanh sân.
Sân trước lại là một khu vườn, các loại hoa đang nở rộ.
Giàn nho xanh mướt mọc lên ở một góc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.