Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Chương 43: Mở Rộng Việc Buôn Bán Mới
Bảo Trang Thành
03/10/2021
‘Chiếc giày rách’ nhà họ Hạ thì đang đạp xe đi qua phố lớn ngõ nhỏ ở Thương Đô, trên đường vào thành cô đổi sang một phương hướng khác, liền có thể đưa lươn tới nhà nhà khách trước, dư lại sẽ cầm đi chợ nông sản bán.
Đây là lần thứ hai bán hàng cho nhà khách Thị ủy, Hạ Hiểu Lan quen cửa quen nẻo vòng đến cửa sau.
“Đồng chí, tôi muốn tìm đồng chí Hồ Vĩnh Tài”
Không quá năm phút Hồ Vĩnh Tài liền chạy ra, thoạt nhìn vội vội vàng vàng.
“Hôm nay cô tới thật sớm, tôi còn lo lắng cô không đuổi kịp”
Hồ Vĩnh Tài nhìn về phía sau xe đạp, lươn của Hạ Hiểu Lan vẫn còn nguyên, xốc lên nắp trúc, chúng nó quấn quanh ở bên nhau, nhìn qua rất tinh thần.
Hồ Vĩnh Tài vui mừng “Em gái Hạ, đây là vận khí của cô, hôm nay tới đủ sớm. Đừng dỡ lươn ra vội, trước đi với tôi tới tiệm cơm Hoàng Hà, buổi tối hôm nay bọn họ có một đơn phải làm mấy chục bàn cơm, số hàng hóa cô mang tới hôm nay, bảo đảm sẽ bán được hết”
“A? Vậy thì thật sự rất cảm ơn Hồ đại ca!”
Hồ Vĩnh Tài đây là muốn giới thiệu quan hệ cho cô.
Hạ Hiểu Lan cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, còn tưởng rằng cần phải làm quen thêm vài lần nữa, hắn mới có thể nhả ra.
Đời trước sau khi Hạ Hiểu Lan tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, đã là chuyện của mười mấy năm sau, không khí xã hội đã có khác biệt.
Những người phụ trách mua sắm của nhà khách giống như Hồ Vĩnh Tài đã sớm nhìn “viên đạn bọc đường”, một hộp thuốc thì tính cái gì?
Nhưng mà ở năm 83, người dám hào phóng tặng quà giống như Hạ Hiểu Lan rất ít thấy, hai gói thuốc lá và 1 lọ rượu, đều đủ để chứng thực một công việc cho người khác.
Vừa ra tay chính là một gói thuốc, Hạ Hiểu Lan làm quá hào phóng, sau khi Hồ Vĩnh Tài về nhà thì nghĩ tới nghĩ lui, thu đồ vật của người ta thì phải hỗ trợ làm việc thật tốt.
Hạ Hiểu Lan khẩn cầu cũng không phải việc lớn gì, tựa như tìm được người mua lươn ổn định. Tiêu chuẩn thức ăn của nhà khách là có quy định, khác với các nhà khách cũ, tiệm cơm Hoàng Hà khai trương năm 1975 lại là một tiệm cơm ngoại giao.
Tiệm cơm chủ yếu kinh doanh món ăn Quảng Đông và món cay Tứ Xuyên, cần khá nhiều lươn.
Có thể nói, người tới nhà khách Thị ủy đều là người có quyền, người tới tiệm cơm Hoàng Hà lại là người có tiền.
Một phần món ăn canh lươn nấu có thể bán được 10 khối, tùy tiện gọi một món lươn xào cũng là 6 khối, có tiền hơn nhà khách Thị ủy nhiều.
Hồ Vĩnh Tài chỉ giới thiệu một cách đơn giản tình huống của tiệm cơm Hoàng Hà cho Hạ Hiểu Lan, tiệm cơm Hoàng Hà ở ngay trên đường Trung Nguyên, cách nhà khách Thị ủy không xa. Hồ Vĩnh Tài dẫn Hạ Hiểu Lan qua đó, chắc là trước đó đã trao đổi rồi, người mua sắm không nói hai lời liền mua hết số lươn của Hạ Hiểu Lan.
57 cân lươn, giá vẫn là 12 nguyên một cân, Hạ Hiểu Lan mang đến 200 quả trứng gà, người ta cũng mua.
Người này rất quen thuộc với Hồ Vĩnh Tài, tuy rằng không có vỗ bộ ngực nói muốn đặt trước lươn giống Hồ Vĩnh Tài, nhưng cũng tương tự:
“Nếu về sau có hàng, cứ trước tiên tới đây hỏi đi, cứ nói tìm Chu Phóng”
Chu Phóng làm người rất kiêu ngạo, có thể sắp xếp hắn vào tiệm cơm Hoàng Hà đi làm, quan hệ nhà hắn cũng rất không tồi.
Đều là người phụ trách mảng mua sắm, hắn với Hồ Vĩnh Tài là bạn bè, hai người xem như bù đắp nhau. Ngày hôm qua, Hồ Vĩnh Tài tan làm liền tới tìm hắn, hỏi hắn là tiệm cơm Hoàng Hà có muốn mua lươn không, hắn có thân thích bán lươn.
Tiệm cơm Hoàng Hà đương nhiên cần mua lươn, bán món ăn Quảng Đông, nếu không có con lươn thì sao có thể là chính tông.
Chút việc nhỏ này, nếu hắn không thể làm được, chẳng phải sẽ ném mặt mũi trước mặt Hồ Vĩnh Tài hay sao?
Chỉ là Chu Phóng không nghĩ tới, thân thích của Hồ Vĩnh Tài …… lại xinh đẹp như vậy.
Xinh đẹp giống như các nữ minh tinh đài loan trên phim truyền hình. Chu Phóng không nghĩ tới ngoài đời cũng có người như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa thì thất thố trước mặt Hạ Hiểu Lan.
“Hồ ca, cô ấy là thân thích của anh hả, sao trước kia không thấy anh nhắc tới?”
Đến, lại thêm một người bị Hạ Hiểu Lan mê hoặc.
Cái tên Chu Phóng này ngày thường mắt cao hơn đỉnh, vậy mà cũng có thời điểm châm thuốc lấy lòng Hồ Vĩnh Tài hắn, Hồ Vĩnh Tài tấm tắc bảo lạ.
“Sao, tiểu tử cậu có ý tứ với người ta?”
Chu Phóng ho khan hai tiếng “Có thể làm bạn bè không”
Hồ Vĩnh Tài nghĩ, hiện tại nơi nơi đều nghiêm đánh, con gái nhà người ta có ngốc mới đi kết bạn với cậu. Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là chơi lưu manh, Hồ Vĩnh Tài không hiểu quá nhiều về Hạ Hiểu Lan, thuận miệng có lệ nói:
“Cơ hội để hai người gặp còn nhiều lắm, công việc này của cô ấy thể nào cũng làm tới tháng 11, tiểu tử cậu đừng bắt nạt nữ đồng chí, phải có chừng mực!”
Nhà Chu Phóng có chút quyền, tiểu tử này cũng là nam thanh niên trẻ tuổi chưa lập gia đình, lại không xấu, nhỡ may đúng là duyên phận của Hạ Hiểu Lan thì sao, Hồ Vĩnh Tài cũng không nói quá chắc chắn.
Chu Phóng vừa nghe lời này, là có cơ hội!
Hạ Hiểu Lan khẳng định chưa kết hôn, nếu kết hôn rồi thì Hồ Vĩnh Tài sẽ nhắc nhở hắn.
Hắn tức khắc ảo não không thôi, vừa rồi không nên kiêu ngạo, phải trực tiếp định ra mỗi ngày để Hạ Hiểu Lan mang bao nhiêu lươn tới tiệm cơm Hoàng Hà mới đúng, như vậy không phải mỗi ngày đều có thể gặp mặt sao? Cơ hội ở chung thật tốt mà!
……
Hạ Hiểu Lan không biết, chính mình lại được chút tiện lợi nhờ khuôn mặt này, sẽ không lo không có người mua lươn nữa.
Cô không nghĩ tới hôm nay bán hàng thuận lợi như vậy, trước khi tới đây cô mang theo hơn 50 khối, bán lươn cùng trứng gà, tổng cộng liền có khoảng 150 khối. Thời gian còn sớm, Hạ Hiểu Lan đạp xe đi đến chợ nông sản.
Từ chợ nông sản lại đi ra ngoài thành một chút có một xưởng ép dầu, Hạ Hiểu Lan không muốn đi xe không về thôn Thất Tỉnh, muốn làm một việc buôn bán thuận đường. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cẩn thận cân nhắc thị trường ở nông thôn, để có thể móc được tiền từ trong tay người nông dân, chỉ có có thể là thứ đồ có thể giúp bọn họ kiếm tiền.
Huyện An Khánh có gì?
Lớn nhất là hai cái nhà máy, xưởng máy móc và xưởng chế biến thịt. Xưởng máy móc thì Hạ Hiểu Lan không có con đường. Nhưng bởi vì có xưởng chế biến thịt tồn tại, nông dân ở quanh huyện An Khánh nuôi không ít lợn.
Không có nhà ai sẽ xa xỉ đến mức để lại cả một con lợn để ăn tết, dù nhà mình tự mời người giết thì cũng sẽ bán đi phần lớn, dư lại chút lòng và đồ thừa thì giữ lại ăn tết.
Càng có rất nhiều người trực tiếp bán cả con lợn cho xưởng chế biến thịt của huyện An Khánh, nuôi lợn chính là một nguồn thu nhập khá lớn của người nông dân ngoài nguồn thu nhập từ đồng ruộng.
Heo quá gầy sẽ không bán được giá cao, nông dân sẽ tìm cách vỗ béo cho heo.
Lưu gia cũng nuôi hai con heo, Hạ Hiểu Lan nghe thấy mợ Lý Phượng Mai nói muốn mua chút cám cho heo ăn, nhưng đi tới chợ ở trên trấn hai lần cũng không tìm mua được.
Hạ Hiểu Lan nghe vậy liền động lòng, hỏi là loại cám gì.
“Cám hiện nay thường dùng chính là loại cặn bã phế liệu còn thừa khi ép dầu xong”
Sau khi ép dầu từ các loại thực vật như lạc hay đậu nành, sẽ dư lại bã đậu, dùng thứ này lên men chính là thức ăn chăn nuôi lý tưởng cho heo, chỉ cần trộn một chút vào cơm cho heo ăn, chúng nó sẽ lớn rất nhanh.
Lý Phượng Mai đi tìm mua hai lần cũng không đụng tới hàng bán cám, chứng minh thứ này có người bán, chỉ là không thể bảo đảm nguồn cung mà thôi. Có nguồn tiêu thụ, là có thể kiếm tiền.
Nguồn cung cấp bã đậu ở huyện An Khánh không đủ, nhưng ở Thương Đô thị còn có mà.
Hạ Hiểu Lan lại không phải cố ý tới mua bã đậu, bán lươn xong thì thuận tiện chở chút bã đậu về, còn không cần phải ra chợ bán, mỗi ngày chạy đi các nơi thu lươn, thuận tiện liền bán bã đậu cho thôn dân nuôi heo.
Giỏi về quan sát hoàn cảnh xung quanh là đúng, nếu không thì Hạ Hiểu Lan sao có thể biết ở phương hướng của chợ nông sản có một xưởng ép dầu chứ?
Cô đạp xe đạp tìm tới cái xưởng kia, uy lực của một hộp ‘Đại Trước Môn’ lại được hiển lộ không thể nghi ngờ, Hạ Hiểu Lan đã có thể thuần thục vận dụng cách tạo mối quan hệ bằng thuốc lá. Đưa một hộp quá chói mắt, cô lại chạy đi mua một hộp thuốc, nhưng lần này bóc vỏ ra, lấy ra từng bao nhỏ.
Đi vào xưởng ép dầu, cái mùi dầu kia thật sự là rất thơm.
“Làm gì đó?”
Bảo vệ của xưởng ép dầu rất cảnh giác, từ xa đã gọi lại Hạ Hiểu Lan. Xưởng ép dầu là một đơn vị đứng đầu, thời buổi này dầu khan hiếm chừng nào? Cùng loại còn có xưởng đường, xưởng rượu, xưởng chế biến thịt,… những xưởng có quan hệ chặt chẽ với cuộc sống của nhân dân, đãi ngộ đều rất tốt.
“Chào chú, tôi muốn hỏi trong xưởng có bán bã đậu không?”
Hạ Hiểu Lan nói lời này, liền rất tự nhiên đưa bao thuốc trong tay ra, bảo vệ là một người đàn ông hơn 40 tuổi, bị hành vi của cô làm cho trở tay không kịp.
Hạ Hiểu Lan là một cô gái rất xinh đẹp, xinh đẹp lại còn nhiệt tình hào phóng. Ông bà ta có câu duỗi tay không đánh người có gương mặt tươi cười, không thể cự tuyệt được thuốc lá công lược của Hạ Hiểu Lan, sau đó tự nhiên cũng không cự tuyệt được thỉnh cầu của Hạ Hiểu Lan.
Bã đậu của xưởng ép dầu đương nhiên muốn bán, bọn họ chất đống thứ đồ chơi này trong xưởng làm gì.
Xưởng chế biến thịt chỉ phụ trách thu mua heo và các loại gia súc, bọn họ lại không nuôi heo, trại nuôi heo quy mô lớn cũng không nhiều, phế liệu của xưởng ép dầu cũng phải rải rác bán ra bên ngoài. Nhưng ‘rải rác’ này là phải hơn 100 cân, dưới 1.000 cân, nông dân bình thường lại chạy tới xưởng ép dầu để mua mấy cân tóp mỡ, chắc chắn là đến cửa cũng không thể bước vào.
“3 phân tiền một cân, cô muốn bao nhiêu?”
Bã đậu ở xưởng ép dầu chồng đống lên như một ngọn núi nhỏ, mới 3 phân tiền một cân, lúc trước Lý Phượng Mai mua với giá 8 phân một cân.
Một cân bã đậu thì lãi được 5 phân tiền.
Một quả trứng gà Hạ Hiểu Lan mới kiếm được 2 phân tiền đó!
Hơn nữa bã đậu chỉ cần tùy tiện để vào cái sọt phía sau xe là được, căn bản không có hao tổn, chỉ cần Hạ Hiểu Lan có thể chở đi được, cô muốn mua bao nhiều thì mua!
Hạ Hiểu Lan ước lượng thể lực của chính mình, nhịn lại lòng tham nói:
“Trước mua 300 cân đi”
Đây là lần thứ hai bán hàng cho nhà khách Thị ủy, Hạ Hiểu Lan quen cửa quen nẻo vòng đến cửa sau.
“Đồng chí, tôi muốn tìm đồng chí Hồ Vĩnh Tài”
Không quá năm phút Hồ Vĩnh Tài liền chạy ra, thoạt nhìn vội vội vàng vàng.
“Hôm nay cô tới thật sớm, tôi còn lo lắng cô không đuổi kịp”
Hồ Vĩnh Tài nhìn về phía sau xe đạp, lươn của Hạ Hiểu Lan vẫn còn nguyên, xốc lên nắp trúc, chúng nó quấn quanh ở bên nhau, nhìn qua rất tinh thần.
Hồ Vĩnh Tài vui mừng “Em gái Hạ, đây là vận khí của cô, hôm nay tới đủ sớm. Đừng dỡ lươn ra vội, trước đi với tôi tới tiệm cơm Hoàng Hà, buổi tối hôm nay bọn họ có một đơn phải làm mấy chục bàn cơm, số hàng hóa cô mang tới hôm nay, bảo đảm sẽ bán được hết”
“A? Vậy thì thật sự rất cảm ơn Hồ đại ca!”
Hồ Vĩnh Tài đây là muốn giới thiệu quan hệ cho cô.
Hạ Hiểu Lan cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, còn tưởng rằng cần phải làm quen thêm vài lần nữa, hắn mới có thể nhả ra.
Đời trước sau khi Hạ Hiểu Lan tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, đã là chuyện của mười mấy năm sau, không khí xã hội đã có khác biệt.
Những người phụ trách mua sắm của nhà khách giống như Hồ Vĩnh Tài đã sớm nhìn “viên đạn bọc đường”, một hộp thuốc thì tính cái gì?
Nhưng mà ở năm 83, người dám hào phóng tặng quà giống như Hạ Hiểu Lan rất ít thấy, hai gói thuốc lá và 1 lọ rượu, đều đủ để chứng thực một công việc cho người khác.
Vừa ra tay chính là một gói thuốc, Hạ Hiểu Lan làm quá hào phóng, sau khi Hồ Vĩnh Tài về nhà thì nghĩ tới nghĩ lui, thu đồ vật của người ta thì phải hỗ trợ làm việc thật tốt.
Hạ Hiểu Lan khẩn cầu cũng không phải việc lớn gì, tựa như tìm được người mua lươn ổn định. Tiêu chuẩn thức ăn của nhà khách là có quy định, khác với các nhà khách cũ, tiệm cơm Hoàng Hà khai trương năm 1975 lại là một tiệm cơm ngoại giao.
Tiệm cơm chủ yếu kinh doanh món ăn Quảng Đông và món cay Tứ Xuyên, cần khá nhiều lươn.
Có thể nói, người tới nhà khách Thị ủy đều là người có quyền, người tới tiệm cơm Hoàng Hà lại là người có tiền.
Một phần món ăn canh lươn nấu có thể bán được 10 khối, tùy tiện gọi một món lươn xào cũng là 6 khối, có tiền hơn nhà khách Thị ủy nhiều.
Hồ Vĩnh Tài chỉ giới thiệu một cách đơn giản tình huống của tiệm cơm Hoàng Hà cho Hạ Hiểu Lan, tiệm cơm Hoàng Hà ở ngay trên đường Trung Nguyên, cách nhà khách Thị ủy không xa. Hồ Vĩnh Tài dẫn Hạ Hiểu Lan qua đó, chắc là trước đó đã trao đổi rồi, người mua sắm không nói hai lời liền mua hết số lươn của Hạ Hiểu Lan.
57 cân lươn, giá vẫn là 12 nguyên một cân, Hạ Hiểu Lan mang đến 200 quả trứng gà, người ta cũng mua.
Người này rất quen thuộc với Hồ Vĩnh Tài, tuy rằng không có vỗ bộ ngực nói muốn đặt trước lươn giống Hồ Vĩnh Tài, nhưng cũng tương tự:
“Nếu về sau có hàng, cứ trước tiên tới đây hỏi đi, cứ nói tìm Chu Phóng”
Chu Phóng làm người rất kiêu ngạo, có thể sắp xếp hắn vào tiệm cơm Hoàng Hà đi làm, quan hệ nhà hắn cũng rất không tồi.
Đều là người phụ trách mảng mua sắm, hắn với Hồ Vĩnh Tài là bạn bè, hai người xem như bù đắp nhau. Ngày hôm qua, Hồ Vĩnh Tài tan làm liền tới tìm hắn, hỏi hắn là tiệm cơm Hoàng Hà có muốn mua lươn không, hắn có thân thích bán lươn.
Tiệm cơm Hoàng Hà đương nhiên cần mua lươn, bán món ăn Quảng Đông, nếu không có con lươn thì sao có thể là chính tông.
Chút việc nhỏ này, nếu hắn không thể làm được, chẳng phải sẽ ném mặt mũi trước mặt Hồ Vĩnh Tài hay sao?
Chỉ là Chu Phóng không nghĩ tới, thân thích của Hồ Vĩnh Tài …… lại xinh đẹp như vậy.
Xinh đẹp giống như các nữ minh tinh đài loan trên phim truyền hình. Chu Phóng không nghĩ tới ngoài đời cũng có người như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa thì thất thố trước mặt Hạ Hiểu Lan.
“Hồ ca, cô ấy là thân thích của anh hả, sao trước kia không thấy anh nhắc tới?”
Đến, lại thêm một người bị Hạ Hiểu Lan mê hoặc.
Cái tên Chu Phóng này ngày thường mắt cao hơn đỉnh, vậy mà cũng có thời điểm châm thuốc lấy lòng Hồ Vĩnh Tài hắn, Hồ Vĩnh Tài tấm tắc bảo lạ.
“Sao, tiểu tử cậu có ý tứ với người ta?”
Chu Phóng ho khan hai tiếng “Có thể làm bạn bè không”
Hồ Vĩnh Tài nghĩ, hiện tại nơi nơi đều nghiêm đánh, con gái nhà người ta có ngốc mới đi kết bạn với cậu. Yêu đương mà không lấy kết hôn làm mục đích thì đều là chơi lưu manh, Hồ Vĩnh Tài không hiểu quá nhiều về Hạ Hiểu Lan, thuận miệng có lệ nói:
“Cơ hội để hai người gặp còn nhiều lắm, công việc này của cô ấy thể nào cũng làm tới tháng 11, tiểu tử cậu đừng bắt nạt nữ đồng chí, phải có chừng mực!”
Nhà Chu Phóng có chút quyền, tiểu tử này cũng là nam thanh niên trẻ tuổi chưa lập gia đình, lại không xấu, nhỡ may đúng là duyên phận của Hạ Hiểu Lan thì sao, Hồ Vĩnh Tài cũng không nói quá chắc chắn.
Chu Phóng vừa nghe lời này, là có cơ hội!
Hạ Hiểu Lan khẳng định chưa kết hôn, nếu kết hôn rồi thì Hồ Vĩnh Tài sẽ nhắc nhở hắn.
Hắn tức khắc ảo não không thôi, vừa rồi không nên kiêu ngạo, phải trực tiếp định ra mỗi ngày để Hạ Hiểu Lan mang bao nhiêu lươn tới tiệm cơm Hoàng Hà mới đúng, như vậy không phải mỗi ngày đều có thể gặp mặt sao? Cơ hội ở chung thật tốt mà!
……
Hạ Hiểu Lan không biết, chính mình lại được chút tiện lợi nhờ khuôn mặt này, sẽ không lo không có người mua lươn nữa.
Cô không nghĩ tới hôm nay bán hàng thuận lợi như vậy, trước khi tới đây cô mang theo hơn 50 khối, bán lươn cùng trứng gà, tổng cộng liền có khoảng 150 khối. Thời gian còn sớm, Hạ Hiểu Lan đạp xe đi đến chợ nông sản.
Từ chợ nông sản lại đi ra ngoài thành một chút có một xưởng ép dầu, Hạ Hiểu Lan không muốn đi xe không về thôn Thất Tỉnh, muốn làm một việc buôn bán thuận đường. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cẩn thận cân nhắc thị trường ở nông thôn, để có thể móc được tiền từ trong tay người nông dân, chỉ có có thể là thứ đồ có thể giúp bọn họ kiếm tiền.
Huyện An Khánh có gì?
Lớn nhất là hai cái nhà máy, xưởng máy móc và xưởng chế biến thịt. Xưởng máy móc thì Hạ Hiểu Lan không có con đường. Nhưng bởi vì có xưởng chế biến thịt tồn tại, nông dân ở quanh huyện An Khánh nuôi không ít lợn.
Không có nhà ai sẽ xa xỉ đến mức để lại cả một con lợn để ăn tết, dù nhà mình tự mời người giết thì cũng sẽ bán đi phần lớn, dư lại chút lòng và đồ thừa thì giữ lại ăn tết.
Càng có rất nhiều người trực tiếp bán cả con lợn cho xưởng chế biến thịt của huyện An Khánh, nuôi lợn chính là một nguồn thu nhập khá lớn của người nông dân ngoài nguồn thu nhập từ đồng ruộng.
Heo quá gầy sẽ không bán được giá cao, nông dân sẽ tìm cách vỗ béo cho heo.
Lưu gia cũng nuôi hai con heo, Hạ Hiểu Lan nghe thấy mợ Lý Phượng Mai nói muốn mua chút cám cho heo ăn, nhưng đi tới chợ ở trên trấn hai lần cũng không tìm mua được.
Hạ Hiểu Lan nghe vậy liền động lòng, hỏi là loại cám gì.
“Cám hiện nay thường dùng chính là loại cặn bã phế liệu còn thừa khi ép dầu xong”
Sau khi ép dầu từ các loại thực vật như lạc hay đậu nành, sẽ dư lại bã đậu, dùng thứ này lên men chính là thức ăn chăn nuôi lý tưởng cho heo, chỉ cần trộn một chút vào cơm cho heo ăn, chúng nó sẽ lớn rất nhanh.
Lý Phượng Mai đi tìm mua hai lần cũng không đụng tới hàng bán cám, chứng minh thứ này có người bán, chỉ là không thể bảo đảm nguồn cung mà thôi. Có nguồn tiêu thụ, là có thể kiếm tiền.
Nguồn cung cấp bã đậu ở huyện An Khánh không đủ, nhưng ở Thương Đô thị còn có mà.
Hạ Hiểu Lan lại không phải cố ý tới mua bã đậu, bán lươn xong thì thuận tiện chở chút bã đậu về, còn không cần phải ra chợ bán, mỗi ngày chạy đi các nơi thu lươn, thuận tiện liền bán bã đậu cho thôn dân nuôi heo.
Giỏi về quan sát hoàn cảnh xung quanh là đúng, nếu không thì Hạ Hiểu Lan sao có thể biết ở phương hướng của chợ nông sản có một xưởng ép dầu chứ?
Cô đạp xe đạp tìm tới cái xưởng kia, uy lực của một hộp ‘Đại Trước Môn’ lại được hiển lộ không thể nghi ngờ, Hạ Hiểu Lan đã có thể thuần thục vận dụng cách tạo mối quan hệ bằng thuốc lá. Đưa một hộp quá chói mắt, cô lại chạy đi mua một hộp thuốc, nhưng lần này bóc vỏ ra, lấy ra từng bao nhỏ.
Đi vào xưởng ép dầu, cái mùi dầu kia thật sự là rất thơm.
“Làm gì đó?”
Bảo vệ của xưởng ép dầu rất cảnh giác, từ xa đã gọi lại Hạ Hiểu Lan. Xưởng ép dầu là một đơn vị đứng đầu, thời buổi này dầu khan hiếm chừng nào? Cùng loại còn có xưởng đường, xưởng rượu, xưởng chế biến thịt,… những xưởng có quan hệ chặt chẽ với cuộc sống của nhân dân, đãi ngộ đều rất tốt.
“Chào chú, tôi muốn hỏi trong xưởng có bán bã đậu không?”
Hạ Hiểu Lan nói lời này, liền rất tự nhiên đưa bao thuốc trong tay ra, bảo vệ là một người đàn ông hơn 40 tuổi, bị hành vi của cô làm cho trở tay không kịp.
Hạ Hiểu Lan là một cô gái rất xinh đẹp, xinh đẹp lại còn nhiệt tình hào phóng. Ông bà ta có câu duỗi tay không đánh người có gương mặt tươi cười, không thể cự tuyệt được thuốc lá công lược của Hạ Hiểu Lan, sau đó tự nhiên cũng không cự tuyệt được thỉnh cầu của Hạ Hiểu Lan.
Bã đậu của xưởng ép dầu đương nhiên muốn bán, bọn họ chất đống thứ đồ chơi này trong xưởng làm gì.
Xưởng chế biến thịt chỉ phụ trách thu mua heo và các loại gia súc, bọn họ lại không nuôi heo, trại nuôi heo quy mô lớn cũng không nhiều, phế liệu của xưởng ép dầu cũng phải rải rác bán ra bên ngoài. Nhưng ‘rải rác’ này là phải hơn 100 cân, dưới 1.000 cân, nông dân bình thường lại chạy tới xưởng ép dầu để mua mấy cân tóp mỡ, chắc chắn là đến cửa cũng không thể bước vào.
“3 phân tiền một cân, cô muốn bao nhiêu?”
Bã đậu ở xưởng ép dầu chồng đống lên như một ngọn núi nhỏ, mới 3 phân tiền một cân, lúc trước Lý Phượng Mai mua với giá 8 phân một cân.
Một cân bã đậu thì lãi được 5 phân tiền.
Một quả trứng gà Hạ Hiểu Lan mới kiếm được 2 phân tiền đó!
Hơn nữa bã đậu chỉ cần tùy tiện để vào cái sọt phía sau xe là được, căn bản không có hao tổn, chỉ cần Hạ Hiểu Lan có thể chở đi được, cô muốn mua bao nhiều thì mua!
Hạ Hiểu Lan ước lượng thể lực của chính mình, nhịn lại lòng tham nói:
“Trước mua 300 cân đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.